Trong đại sảnh, Yến Phàm Vũ xem bọn hạ nhân chạy qua chạy lại, bề bộn công việc, còn đại ca, từ khi tẩu tử sinh hạ hài nhi đến nay, đều một khắc cũng không dời, chiếu cố cẩn thận. Nhìn hai người cái dạng này, thật sự là cảm thấy ghen tị mà.

“ Nếu như ta cùng Thường có thể như vậy hẳn là…” Yến Phàm Vũ không ngăn được chính mình thầm mong đợi.

Mặc dù chiếu theo lần nói chuyện kia đến nay, y cũng hiểu, Thường sẽ không cách nào chống lại Tần Thọ, ít nhất, hắn sẽ không phản bội sư phụ của mình. Chính là, vì cái gì lão thiên lại muốn tra tấn bọn họ, vì cái gì  đã biết rõ tâm ý của đối phương lại không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Một năm, thời gian có nhiêu đâu…. Mới nháy mắt, một nửa đã trôi qua, rất nhanh, rất nhanh, cái kì hạn kia sẽ kết thúc. Chẳng lẽ, lúc đấy, hai người lại hội tàn sát lẫn nhau? Nếu thật là như vậy, phải làm thế nào? Chẳng lẽ, chính mình phải  dùng cánh tay đã ôm qua hắn đâm chết hắn….

“ Thật sự là….Tạo vật trêu ngươi a….”

Đang mải suy nghĩ, Yến Phàm vũ tuyệt không phát giác Hạ Thanh Minh ôm Mộ Thanh cùng Mộ Lăng Phi đang tiến lại gần:” Phàm Vũ, có chuyện gì mà cư nhiên lại phát ngốc ra vậy?  phải  hay chăng là xem ta cùng Thanh Minh hạnh phúc, cũng quyết định chính mình cùng Lạc Thường a?”

“ Phi ca, ta cũng hảo muốn a….” chính là, đây không có khả năng…. Miễn cưỡng cười, Yến Phàm Vũ tự cấp chính mình ngồi xuống.

“ Phàm Vũ, kì thật, ta cũng hy vọng ngươi có được hạnh phúc, ngươi và Ngạn Lạc Thường đã lưỡng tình tương duyệt, sao không sớm một chút tạo tin hỉ? Nếu như ngươi không dám bày tỏ, ta có thể giúp ngươi a…” Hạ Thanh Minh vừa nhẹ nhàng hống Tiểu Mộ Thanh vừa cười nói.

“ Không phải, chỉ là lúc này nên đặt đại sự lên hàng đầu, chuyện nhỏ  của ta để sau cũng được…”

“ Cái gì chuyện nhỏ? Ngươi a, chung thân đại sự sao có thể một câu coi là chuyện nhỏ? Ngươi không nhanh, can nương khi đến đây, khẳng định là cấp cho ngươi vài tiểu thư khuê các đi. Lúc đấy, ngươi hảo hảo tận hưởng a…”

“ Can nương? Nàng khi nào thì đến?” Nghe được Liễu nương danh tự, Yến Phàm Vũ không khỏi giật mình. Nhớ tới lần trước, nàng cho người mang tới cấp hắn cái gọi là bức họa của các danh môn khuê tú cho y lựa chọn, không khỏi sợ hãi… Y không cần những mỹ nhân yếu ớt suốt ngày chỉ trông mong tình yêu từ y, trước đây, không có người thương thì không nói làm gì, hiện tại đã có Thường, người nào cũng không thể lọt vào mắt….

“ Xem ra, ta vẫn là nên trốn thật kĩ trước khi can nương đến!”

“ Ngươi định trốn ai a…?” Lời nói chưa dứt, một thanh âm lạnh băng vọng vào. Tất cả mọi người đều hướng cửa nhìn ra, chỉ thấy Liễu nương đứng đó, âm thanh lạnh băng thực sự rất khó để người ta tưởng tượng lại cùng gương mặt tươi cười ở cùng một chỗ:” Hài nhi ngoan của ta, như thế nào nhìn thấy can nương lại muốn trốn.?”  LIễn nương từ từ bước vào phòng khách.

Ba người đứng trước mặt, cung kính hành lễ:” Can nương!”

LIễu nương cũng không câu nệ lễ tiết, nói vài câu liền đem Thanh Minh kéo lại:” Thanh minh a, lần này vất vả cho ngươi rồi, có ngươi là tiểu tức phụ thực tốt, xem, mới bao lâu lại cấp cho ta một tiểu tôn tử.” Nói liền đem Tiểu Mộ Thanh trong ngực Thanh Minh tiếp lấy, sờ nắn khuôn mặt phấn nộn, trắng mịn :” Ân, thực giống với Thanh Minh, bộ dáng ôn nhu động lòng người, tôn tử  ngoan, về sau cần phải như nương của ngươi, không cần phải như phụ thân….”

“ Can nương, người nói gì vậy….  Tốt xấu gì ta cũng là phụ thân của hài tử, làm sao có thể không giống a…” Mộ lăng Phi có điểm nịnh nọt tới, đem cánh tay để ngang vai Hạ Thanh Minh.

“Can nương, ta sai rồi, lão bà ngài cũng đừng sinh khí, ta sớm đã không thể chạy thoát….” Yến Phàm Vũ ngồi xuống một bên.

“ Hừ! Hai người các ngươi đồng dạng tiểu hỗn cẩu! Cứng ngắc, ai~ thiệt thòi công ta dưỡng dục. Cả ngày chỉ biết đối nghịch với ta. Ta mạng thực khổ a~~ “

“ Can nương, ngươi cũng đừng sinh khí làm gì, kì thật, mấy năm nay, bọn họ đã có kinh nghiệm….” Thanh Minh mỉm cười, phân phó hạ nhân dâng trà.( chỗ này ta không hiểu là kinh nghiệm chi nữa)

“Ai~, coi như là vì Thanh Minh, ta không cùng các ngươi chấp nhặt… Đúng rồi, Thanh Minh, hài tử gọi như thế nào a?”

“ Gọi Mộ Thanh…”

“ Ân…Mộ Thanh, không sai, tiểu Thanh của ta…”

“ Can nương, không phải người nói phải hai ngày nữa mới tới, cớ gì lại đến sớm như vậy?”

“ Ai, còn không phải sư phụ các ngươi, mỗi lần đến nơi này lại muốn đi chỗ cũ tìm người, cũng không biết là ai, nhiều năm như vậy. Ta một thân già cũng tránh không khỏi nhàm chán, nên mới nhanh chóng đến đây…” nhấp một ngụm trà, Liễu nương đem hài tử tră lại cho Hậ Thanh Minh   “Sớm tới có phải hay không các ngươi không vừa lòng, thế nào? Gần đây có tốt không?”

“ Đó là tự nhiên, can nương, người gần đây bận sự vụ trong thành, còn có tin tức gì…?” Hai tay Mộ Lăng Phi hàm trụ thắt lưng Hạ Thanh Minh hỏi.

“ Khá tốt, bất quá, lần trước các ngươi có đề cập qua Tần Thọ lão nhân tựa hồ có ý định tạo phản, ta cũng phái người điều tra kĩ càng qua, đích thực là có động tĩnh.”

“ Quả nhiên…” Nghe được lời của Liễu nương, Yến Phàm Vũ chậm rãi thốt lên. Quả nhiên, cùng Thường đoán được giống hệt, Tần Thọ sở dĩ là vì cái này  “ Như vậy, trong triều có động tĩnh gì?”

“ Không có, thế cục đại khái là vẫn nằm trong tay chúng ta, bất quá, chờ cho Tiểu Thanh qua trọn vẹn nguyệt, hai người các ngươi cần phải theo ta cùng sư phụ xuất môn một chuyến.”

“Di? Chúng ta?” Mộ  Lăng Phi cùng Yến Phàm Vũ vẻ mặt nghi hoặc.

“ Không cần phải bày ra cái biểu tình ấy, ta chỉ muốn các ngươi phụ một tay sắp xếp một số chuyện trong trang, bởi vì ta cùng sư phụ các ngươi có sự tình khác cần phải làm, nhưng trang thì không thể một ngày không có chủ, các ngươi cũng là người kế thừa trong tương lai a, về phần ở đây, ta tin tưởng Thanh Minh có thể chiếu cố tốt,” Liễu nương mỉm cười nắm lấy tay Hạ Thanh Minh.

“ Ân….Ta hiểu được…” Mộ Lăng Phi nhẹ gật đầu, ngược lại, Yến Phàm Vũ sắc mặt có chút khó coi.

“ Như thế nào? Phàm Vũ? Can nương muốn nhờ ngươi, cư nhiên lại khó xử?”

“ Không….không phải, như thế nào hội, chỉ có điều…” Yến Phàm Vũ ngữ điệu thoáng chút do dự….

“ Hắc hắc, can nương, Phàm Vũ cư nhiên khó chịu vì vị mỹ nhân kia…” Nhìn thấu tâm tư Yến Phàm Vũ, Hạ Thanh Minh không kiềm chế được mà cười lên.

“Ân? Mỹ nhân? Hảo tiểu tử, người trong long ngươi thế nào lại không cho ta biết rõ, để cho ta thương tâm a…” Liễu nương nói, tay vẫn giả bộ như đang lau nước mắt. Thực chất, tiếu ý vẫn rõ rệt hiện trên nét mặt.

“Can nương, người nói gì vậy, ta… Ta không có…” Yến Phàm Vũ lúng túng giải thích, đã nhìn thấy Liễu nương cao hứng ngẩng đầu lên “  ha, ha, vậy là tốt rồi, nhanh đem vị kia đến cho nương nhìn xem, dễ nói cũng là phu nhân tương lai, ta muốn xem vị cô nương nào có thể đem tâm can Phàm Vũ nhà ta bắt đi.”

Hiểu được chính mình bị Liễu nương lừa, Yến Phàm Vũ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thấy Mộ Lăng Phi và Hạ Thanh Minh vì nhĩn cười mà mặt có chút đỏ.

Ta sẽ biết rõ, can nương thực sự rất khó lường…

Trong lòng âm thầm thở dài, Yến Phàm Vũ đứng lên, hướng gian phòng của Ngạn Lạc Thường mà đi tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương