Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường
-
Chương 24
Mộ Hạ cùng Ngạn Lạc Thường mới từ ôn tuyền trở về, đã nhìn thấy Yến Phàm Vũ đi tới trước mặt “ Hạ nhi, Thường, các ngươi ở trong này a….” Yến Phàm Vũ đi tới, lôi kéo tay của Ngạn Lạc Thường “ Đi thôi, đi gặp can nương của ta, nàng muốn gặp ngươi….”
“ Can nương?” Bị Yến Phàm Vũ một phen lôi kéo, Ngạn Lạc Thường có điểm không kịp phản ứng.
Ngược lại, Mộ Hạ trong mắt phát quang “ Nãi nãi? Nãi nãi đến đây? A! Lại có đồ ăn ngon….” Nhanh như chớp, Mộ Hạ đã sớm vô tung vô ảnh (Biến mất không dấu vết)
Bị Yến Phàm Vũ lôi kéo hướng đại sảnh đi tới, cước bộ tựa hồ có chút nhanh, làm cho thân mình không có hảo lại càng trầm trọng thêm. Tiến vài bước, Yến Phàm Vũ vừa định quay đầu hướng Ngạn Lạc Thường nói cái gì đó, đã nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của hắn “ Làm sao vậy? Không thoải mái?” Ngữ khí xem chút quan tâm, lo lắng, Yến Phàm Vũ đi lên đỡ lấy thân ảnh có chút lảo đảo.
“ Không có…không có gì….” Bụng truyền đến từng trận co rút đau đớn, Ngạn Lạc Thường khí tức không khỏi hỗn loạn, cố nén nói được mấy chữ rời rạc.
“ Thường? Không có sao chứ? Có muốn hay không ta cho người đi mời Kiêm gia?” Nhìn sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, Yến Phàm Vũ không khỏi một trận sợ hãi.
“ Không….không cần phải…” Nghe tên Kiêm gia được thốt lên, Ngạn Lạc Thường vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Nếu như bị bất luận kẻ nào biết được thì chết chắc rồi..” Ta…Ta không sao…” Một lần nữa điều chỉnh hô hấp, cơn đau ở bụng cũng có điểm dừng lại, thu được chút ít khí lực, Ngạn Lạc Thường miễn cưỡng mỉm cười “ Xem….Ta không có việc gì, đi thôi, đừng để can nương của ngươi phải đợi.”
“ Thường….” Mặc dù biết Ngạn Lạc Thường miễn cưỡng chính mình, chính là không có khả năng cưỡng bức hắn làm gì…. Một tay lôi kéo Ngạn Lạc Thường hàm trụ trước ngực, Yến Phàm Vũ ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mượt “ Thường, đáp ứng ta, vô luận có chuyện gì đểu phải cho ta biết, có được không? Ta tôn trọng quyết định của ngươi, ta cũng nguyện ý chờ ngươi hồi tâm chuyển ý, không cần phải miễn cưỡng chính mình, hiểu chưa…”
Thanh âm ôn nhu, phảng phất đem lại sự tin tưởng cho Ngạn Lạc Thường.
Rất thích cảm giác như vậy, được hắn ôm vào lòng. Thực ấm…
Ngạn Lạc thường nhẹ nhàng đem hai tay vòng qua lưng Yến Phàm Vũ, gật đầu.
Ít nhất, ta sẽ đem nó lưu lại cho ngươi….
Hai người tiến đến đại sảnh, Liễu nương trông thấy Ngạn Lạc Thường lộ ra biểu tình hoảng sợ .” Cái này, đây.. không phải khuê nữ a…. Thật sự là….”
Liễu nương ý cười bảo Ngạn Lạc Thường ngồi xuống cạnh mình, một bên Mộ Hạ cũng vui vè cười “ Đúng vậy a, nãi nãi, ta đã nói, Lạc ca ca thực sự rất đẹp…” Ngạn Lạc Thường xoa xoa đầu Mộ Hạ, thủy chung không nói một lời.
“ Thường, đây là can nương, ngươi có thể gọi nàng là Liễu nương….”
“ Cái gì Liễu nương, tương lai là người một nhà, đến, theo bọn họ gọi ta một tiếng can nương.” Nhìn thấy Liễu nương tâm trạng cư nhiên rất tốt, Ngạn Lạc Thường có chút thả lỏng.
“ Đúng rồi, ngươi gọi Ngạn Lạc Thường?’
“ ân….”
“ Ha ha, có điểm giống sư phụ các ngươi….” Cẩn thận đánh giá Ngạn Lạc Thường, Liễu nương khẽ cười nói.
“ Sư phụ? “ Yến Phàm Vũ? Đó không phải là Tiêu Dao sơn trang trang chủ? Ngạn Lạc Thường quay đầu lại, biểu tình nghi hoặc nhìn yến Phàm Vũ.
“ Không có việc gì, Thường, sư phụ mấy ngày nữa liền tới, đến lúc đó, ta đem hắn giới thiệu cho ngươi.”
“ ân…Ngạn Lạc Thường tất sẽ vừa ý sư phụ ngươi…” Liễu nương như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.
Đại sảnh lúc này đều tràn ngập tiếng nói cười, nghe Liễu nương thuật lại chuyện khi Yến Phàm Vũ cùng Mộ Lăng Phi còn nhỏ, Ngạn Lạc Thường cùng Hạ Thạn Minh nhị không được mà nở nụ cười, chỉ còn hai vị trang chủ, nét mặt lúc xanh lúc đỏ, biểu tình không mấy vui vẻ liếc nhìn can nương của mình…
Loại sự tình này, thực sự rất vui, chính mình giống như rất yêu mến…
Nhìn gương mặt tươi cười của những người xung quanh, Ngạn Lạc Thường giống như dần dần hiểu ra cái gì gọi là gia đình. Cuộc sống như vậy thực sự rất hạnh phúc, nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì thật là tốt rồi…
Ánh mắt không tự chủ được chuyển về hướng Yến Phàm Vũ.
Vũ, nếu như có thể, ta thực rất hy vọng cứ như vậy cùng ngươi ở một chỗ…
“ Can nương?” Bị Yến Phàm Vũ một phen lôi kéo, Ngạn Lạc Thường có điểm không kịp phản ứng.
Ngược lại, Mộ Hạ trong mắt phát quang “ Nãi nãi? Nãi nãi đến đây? A! Lại có đồ ăn ngon….” Nhanh như chớp, Mộ Hạ đã sớm vô tung vô ảnh (Biến mất không dấu vết)
Bị Yến Phàm Vũ lôi kéo hướng đại sảnh đi tới, cước bộ tựa hồ có chút nhanh, làm cho thân mình không có hảo lại càng trầm trọng thêm. Tiến vài bước, Yến Phàm Vũ vừa định quay đầu hướng Ngạn Lạc Thường nói cái gì đó, đã nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của hắn “ Làm sao vậy? Không thoải mái?” Ngữ khí xem chút quan tâm, lo lắng, Yến Phàm Vũ đi lên đỡ lấy thân ảnh có chút lảo đảo.
“ Không có…không có gì….” Bụng truyền đến từng trận co rút đau đớn, Ngạn Lạc Thường khí tức không khỏi hỗn loạn, cố nén nói được mấy chữ rời rạc.
“ Thường? Không có sao chứ? Có muốn hay không ta cho người đi mời Kiêm gia?” Nhìn sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, Yến Phàm Vũ không khỏi một trận sợ hãi.
“ Không….không cần phải…” Nghe tên Kiêm gia được thốt lên, Ngạn Lạc Thường vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Nếu như bị bất luận kẻ nào biết được thì chết chắc rồi..” Ta…Ta không sao…” Một lần nữa điều chỉnh hô hấp, cơn đau ở bụng cũng có điểm dừng lại, thu được chút ít khí lực, Ngạn Lạc Thường miễn cưỡng mỉm cười “ Xem….Ta không có việc gì, đi thôi, đừng để can nương của ngươi phải đợi.”
“ Thường….” Mặc dù biết Ngạn Lạc Thường miễn cưỡng chính mình, chính là không có khả năng cưỡng bức hắn làm gì…. Một tay lôi kéo Ngạn Lạc Thường hàm trụ trước ngực, Yến Phàm Vũ ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mượt “ Thường, đáp ứng ta, vô luận có chuyện gì đểu phải cho ta biết, có được không? Ta tôn trọng quyết định của ngươi, ta cũng nguyện ý chờ ngươi hồi tâm chuyển ý, không cần phải miễn cưỡng chính mình, hiểu chưa…”
Thanh âm ôn nhu, phảng phất đem lại sự tin tưởng cho Ngạn Lạc Thường.
Rất thích cảm giác như vậy, được hắn ôm vào lòng. Thực ấm…
Ngạn Lạc thường nhẹ nhàng đem hai tay vòng qua lưng Yến Phàm Vũ, gật đầu.
Ít nhất, ta sẽ đem nó lưu lại cho ngươi….
Hai người tiến đến đại sảnh, Liễu nương trông thấy Ngạn Lạc Thường lộ ra biểu tình hoảng sợ .” Cái này, đây.. không phải khuê nữ a…. Thật sự là….”
Liễu nương ý cười bảo Ngạn Lạc Thường ngồi xuống cạnh mình, một bên Mộ Hạ cũng vui vè cười “ Đúng vậy a, nãi nãi, ta đã nói, Lạc ca ca thực sự rất đẹp…” Ngạn Lạc Thường xoa xoa đầu Mộ Hạ, thủy chung không nói một lời.
“ Thường, đây là can nương, ngươi có thể gọi nàng là Liễu nương….”
“ Cái gì Liễu nương, tương lai là người một nhà, đến, theo bọn họ gọi ta một tiếng can nương.” Nhìn thấy Liễu nương tâm trạng cư nhiên rất tốt, Ngạn Lạc Thường có chút thả lỏng.
“ Đúng rồi, ngươi gọi Ngạn Lạc Thường?’
“ ân….”
“ Ha ha, có điểm giống sư phụ các ngươi….” Cẩn thận đánh giá Ngạn Lạc Thường, Liễu nương khẽ cười nói.
“ Sư phụ? “ Yến Phàm Vũ? Đó không phải là Tiêu Dao sơn trang trang chủ? Ngạn Lạc Thường quay đầu lại, biểu tình nghi hoặc nhìn yến Phàm Vũ.
“ Không có việc gì, Thường, sư phụ mấy ngày nữa liền tới, đến lúc đó, ta đem hắn giới thiệu cho ngươi.”
“ ân…Ngạn Lạc Thường tất sẽ vừa ý sư phụ ngươi…” Liễu nương như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.
Đại sảnh lúc này đều tràn ngập tiếng nói cười, nghe Liễu nương thuật lại chuyện khi Yến Phàm Vũ cùng Mộ Lăng Phi còn nhỏ, Ngạn Lạc Thường cùng Hạ Thạn Minh nhị không được mà nở nụ cười, chỉ còn hai vị trang chủ, nét mặt lúc xanh lúc đỏ, biểu tình không mấy vui vẻ liếc nhìn can nương của mình…
Loại sự tình này, thực sự rất vui, chính mình giống như rất yêu mến…
Nhìn gương mặt tươi cười của những người xung quanh, Ngạn Lạc Thường giống như dần dần hiểu ra cái gì gọi là gia đình. Cuộc sống như vậy thực sự rất hạnh phúc, nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì thật là tốt rồi…
Ánh mắt không tự chủ được chuyển về hướng Yến Phàm Vũ.
Vũ, nếu như có thể, ta thực rất hy vọng cứ như vậy cùng ngươi ở một chỗ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook