Sí Dã
-
Chương 15
Nam Nhứ thấy Tề Kiêu không chịu thừa nhận, cô cũng hiểu bọn họ có quy định bí mật của bọn họ. Anh mạo hiểm như vậy mới bảo vệ được cô, cô mấy lần còn muốn chạy trốn, nếu như cô thật sự chạy thoát được thì sẽ trực tiếp đẩy anh vào tình trạng nguy hiểm, nghĩ đến đây người cô chảy cả mồ hôi lạnh.
Nam Nhứ một đêm mất ngủ.
Mà Tề Kiêu bên cạnh cũng vậy, anh biết cô thông minh, nhạy bén, bình tĩnh, lý trí khác hẳn với người thường, cô phát giác ra được nhưng anh cũng chỉ có thể một mực phủ nhận. Anh không hề nghĩ tới, chỉ một thiết bị nhỏ như vậy đã bị cô tìm ra manh mối để rồi lộ tẩy.
Đến sáng, mặt trời vừa hé lên, Tề Kiêu lập tức đứng dậy rời khỏi giường, Nam Nhứ cũng mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào sống lưng dày rộng rắn rỏi của anh, hai bàn tay nắm chặt đặt vào ngực, trên tấm lưng dày rộng này tựa như cõng theo một ngọn núi trùng trùng điệp điệp. Anh phải có nghị lực lớn bao nhiêu mới có thể đứng ở đây mà không cúi đầu khom lưng?
Nhoáng cái từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, Nam Nhứ bật dậy, tối hôm qua anh đi ra ngoài ít nhất một tiếng đồng hồ, phạm vi sử dụng đồ vật kia đương nhiên cô cũng hiểu, xem ra là sắp có biến lớn rồi.
Từ khách sạn đi ra, chỉ vừa qua sáu giờ, Tề Kiêu chỉ vào một quầy ăn sáng, ông chủ lấy mấy cái bánh bao và canh bột cá, Nam Nhứ ăn không quen loại canh này nên chỉ ăn hai cái bánh bao rồi thôi.
Tề Kiêu ăn cái gì cũng đều giống như tính cách của anh, rất nhanh quét sạch hết những thứ trên bàn. Tang Kiệt trả tiền xong thì mấy người họ mới đứng dậy rời khỏi.
Đi được nửa đường Tề Kiêu liền nghe điện thoại, Tang Kiệt nghe theo mệnh lệnh chuyển tay lái hướng về phía khác chạy đi.
Xe chạy ra khỏi thành phố, đi qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo gập ghềnh, qua một ngọn núi trùng điệp cây cối xung quanh, đến một xóm làng hẻo lánh, sau đó xe dừng trước một ngôi chùa.
Nam Nhứ không biết phải làm gì nên chỉ có thể đi theo sau Tề Kiêu, từ cổng chính đi vào, rất khó có thể tưởng tượng được khu vực không ai để ý tới này lại là nơi chứa đầy thuốc phiện, còn súng ống đạn dược ngang dọc lại được che giấu trong ngôi chùa yên bình và tĩnh lặng như vậy.
Bên trong truyền đến tiếng niệm kinh và tiếng gõ mõ của các hòa thượng.
Lại đi thêm vào trong thì sẽ dễ thấy có rất nhiều người trông coi, cô nhìn qua, nơi cao nhất trong đại điện có một tượng phật cao khoảng mười mét, phía dưới có mấy người đang đứng, Nam Nhứ đi đến cửa thì bị chặn lại, Tề Kiêu đi vào trong.
Người bên trong đứng ngay ngắn thành kính bái phật, thì ra là ông Liêu gọi Tề Kiêu đến, lòng Nam Nhứ lạnh lẽo, bái phật tụng kinh cũng không thể rửa sạch hết tội ác của bọn họ, thuốc phiện hại biết bao nhiêu người gia đình tan vỡ, tính mạng cũng không còn, thế mà họ còn ở đây giả vờ từ bi.
Sau khi bái phật, ông Liêu bước ra ngoài, Đạo Đà và Địch Tạp đi theo phía sau, Tề Kiêu đi ở cuối cùng. Nam Nhứ nhìn qua, anh đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt anh lạnh lùng không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.
Nam Nhứ ngầm cảm giác chắc hẳn có việc gì đó đang xảy ra.
Đoàn người dùng ngôn ngữ mà cô không hiểu thảo luận về sự việc, sau đó ông Liêu gọi Tề Kiêu qua.
“Nghe nói Lận Văn Tu muốn đến, cậu lưu ý một chút, mấy năm này con đường làm ăn gặp khó khăn, kinh doanh sòng bạc cũng phải mở rộng, cậu tự bàn bạc một chút đi.”
Lận Văn Tu, cái tên này Tề Kiêu cũng không xa lạ, lập nghiệp bằng nghề cờ bạc, có trong tay mấy sòng bạc lớn, không biết từ lúc nào lại muốn nhúng tay vào khu vực anh Tam Giác Vàng này.
Lận Văn Tu có quan hệ mật thiết với Lý tướng quân, thế lực bị tan rã trước đây của anh ta ở Tam Giác Vàng, lần này anh ta định làm gì?
“Sẽ cố gắng liên hệ sớm, ngài có muốn gặp mặt không?”
“Để xem tình hình, con cứ lưu ý trước đã.”
Ra khỏi chùa, phía trước là đội xe hùng hậu của ông Liêu, xe của Tề Kiêu phía sau cùng, sau khi bọn họ đi ra thì trở về ngay, dừng ở sòng bạc bên đường, Tề Kiêu đi vào phân phó một số việc, mười phút sau trở lại xe.
Khi tiếp tục trở về, giữa đường đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, trên xe có mấy người đi xuống, trên tay cầm côn và súng, Tề Kiêu không hề nghĩ ngợi, rút súng từ bên hông ra nhét vào tay Nam Nhứ.
Ánh mắt cô dừng ở trên mặt anh, mắt anh nhìn chằm chằm ngoài xe, Tang Kiệt đã cầm súng ra chuẩn bị ứng chiến.
Đối phương nổ súng trước, Nam Nhứ biết đây lại là cuộc chạm trán liều mạng, mỗi ngày Tề Kiêu đều ở bờ vực sinh tử, cô chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng súng đã vang vọng khắp con đường nhỏ quanh co vắng vẻ này.
Tang Kiệt bắn trả, súng của đối phương dường như cũng không nhiều, cả hai bên chỉ còn lại mấy viên đạn, mười mấy người bên kia đã xông lên, Tang Kiệt nhảy xuống xe đánh đấm tay chân với bên kia.
Tề Kiêu lập tức đi qua, Nam Nhứ cũng dắt súng vào hông và xuống xe.
Bọn họ rõ ràng không hề để phụ nữ vào mắt, chỉ hướng đến Tề Kiêu và Tang Kiệt, một mình Tề Kiêu đối phó với mấy người, Nam Nhứ thấy cây gậy sắp đánh vào người của anh nên vội tiến lên đá vào tay người kia, cây gậy rơi xuống đất.
Ba người đấu với mười bảy, mười tám người, trong trận hỗn chiến, có một chiếc xe ở phía sau tiến đến, chậm rãi dừng ở phía sau xe của Tề Kiêu. Địch Tạp thò đầu ra, cười càn rỡ.
Nam Nhứ đột nhiên bị người phía sau kéo vào lòng, quay đầu lại thì thấy cây gậy đang đánh vào vai của Tề Kiêu, nhưng cổ họng anh cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, đẩy cô ra, quay người lại hung hăng đá vào người kia, người kia kinh sợ kêu lên té trên mặt đất, ôm ngực không ngừng lăn lộn.
Mãi đến khi họ đẩy lùi được chúng rồi thì Địch Tạp ở phía sau huýt gió với bọn họ, sau đó khởi động xe và rời đi.
Nam Nhứ thầm mắng tên súc vật Địch Tạp, sau đó theo Tề Kiêu lên xe.
Trở lại địa bàn của Tề Kiêu, ba người đều quay trở về phòng, sau khi Tề Kiêu vào cửa thì lục lọi đồ trong ngăn kéo, tiếp đó quay người lại cởi áo của cô.
Nam Nhứ vội vàng né tránh: “Anh làm cái gì?”
Tề Kiêu không nói lời nào mà cởi áo khoác cô ra, hai tay cô dường như bị áo buộc hờ ở phía sau, sau đó cô nghe Tề Kiêu thở dài một hơi: “Lần sau có gặp phải tình huống như này, cô đừng có đi ra.”
“Tôi không đi ra thì ở đó nhìn anh và Tang Kiệt một đấu mười à?”
“Tình huống như này thường xảy ra, cô không cần phải quản.” Tề Kiêu đang nói, động tác trên tay cũng nhẹ hơn, cởi áo cô ra sau đó đặt cô ngồi ở trên giường.
Nam Nhứ lúc này mới nhìn rõ trên tay anh đang cầm lọ thuốc mỡ, anh vặn nắp chai đổ thuốc vào lòng bàn tay, sau đó kéo một cánh tay của cô, xoa xoa lòng bàn tay rồi xoa lên cánh tay sau của cô.
Cô hít một hơi nhẹ, Tề Kiêu nói: “Đau không?”
“Không đau.”
Làm sao có thể không đau, trên cánh tay nhỏ có vết bầm tím, cô luôn có thói quen cứng miệng, anh nhiều ít cũng hiểu rõ.
“Tôi là đàn ông, không thể bảo vệ người phụ nữ của mình là tôi vô năng.”
“Ai là người phụ nữ của anh?” Cô cắn răng nói.
Vẻ mặt căng thẳng của Tề Kiêu đột nhiên bật cười, “Mọi người ở đây đều biết cô là người phụ nữ của cậu Kiêu tôi rồi.”
“Anh ngay cả đứng đắn một chút cũng không được.” Cô lười múa mép khua môi với anh.
Tề Kiêu không đáp lại, nhưng lực tay càng lúc càng nhẹ, nhiệt từ lòng bàn tay chà vào cánh tay cô dần dần nóng lên, “Là người của Địch Tạp phải không?”
“Là ai không quan trọng.” Anh thản nhiên nói.
Mắt Nam Nhứ tối lại, nhỏ giọng nói: “Bởi vì đều là kẻ địch sao?”
Khóe miệng Tề Kiêu hơi cong lên, đột nhiên Nam Nhứ kêu lên: “A, đau…”
Tay anh đột nhiên mạnh hơn, cô không kiềm chế hét lên một tiếng, Tề Kiêu nhìn cô chằm chằm nghiến răng nghiến lợi nói: “Thu hồi tất cả những ý nghĩ đó đi, trong này đều kẻ thù của cô, bao gồm cả tôi.”
Nam Nhứ nhún vai: “Tôi có thể phân biệt được đâu là địch đâu là bạn, yên tâm đi, trước mắt anh là kẻ địch lớn nhất của tôi.”
Cô rút súng bên hông ra, nhét vào tay anh, học theo cách nói chuyện của anh: “Sau này đừng có đưa súng cho tôi, anh muốn tay không chống địch thì tôi cũng không phải là bình hoa.”
“Tôi không xem thường cô.” Chỉ là trong tiềm thức của anh luôn hi vọng cô không phải gặp nguy hiểm gì. Mà từ lâu anh đã coi thường sống chết, với lại loại chuyện này luôn xảy ra, anh cũng đã quen rồi.
Nam Nhứ đột nhiên buông bỏ cảm xúc của anh, than nhẹ một tiếng: “Ai cũng không phải là kim cương, anh cũng không phải mình đồng da sắt.”
Tề Kiêu bị lời nói quan tâm từ trong lòng của cô làm cho ấm lòng, trong những năm này, ngoài Ngư Phu sẽ nói những lời như vậy, đã quá lâu rồi anh không nghe thấy những lời này từ người khác.
Đặt tay lên cánh tay mảnh khảnh của cô, ngón tay mang theo những vết chai sần nhẹ nhàng xoa nắn làn da non mềm. Cuối cùng, anh quyết tâm gạt đi những cảm xúc đáng ra không nên xuất hiện, cười khinh bỉ, vươn tay ôm đầu cô, khuôn mặt tươi cười phóng đại kề sát vào cô, “Nam Nam thật ngoan, biết quan tâm lo lắng cho tôi.”
Nam Nhứ đột nhiên bị anh dựa sát vào làm cho giật mình, nghe được anh xem những lời nói của cô là trò cười thì gập khuỷu tay đánh vào vai của anh, trực tiếp đẩy anh ra: “Cút ngay.”
“Cút ngay, cút ngay…” Kim Cương đột nhiên mở miệng, học theo lời của Nam Nhứ để tìm cảm giác tồn tại.
Tề Kiêu chép miệng và chỉ về phía Kim Cương: “Mày học hành chả ra sao cả.”
Kim Cương thấy Tề Kiêu tức giận, lại kêu lớn: “Nam Nam, Nam Nam…”
Câu này làm cho Tề Kiêu rất hưởng thụ, nhưng mặt của Nam Nhứ lại đen lại.
“Nam Nam, Nam Nam.” Kim Cương kêu lên.
“Câm miệng.”
“Nam Nam.” Lần này là Tề Kiêu.
Nam Nhứ: “Anh cũng câm miệng đi.”
Ngọc n vừa mới bước lên liền thấy hai người trong cửa, đúng đúng, là liếc mắt đưa tình, cậu Kiêu cuối cùng ở bên chị Nam Nhứ rồi, cô ấy rất vui.
Nam Nhứ một đêm mất ngủ.
Mà Tề Kiêu bên cạnh cũng vậy, anh biết cô thông minh, nhạy bén, bình tĩnh, lý trí khác hẳn với người thường, cô phát giác ra được nhưng anh cũng chỉ có thể một mực phủ nhận. Anh không hề nghĩ tới, chỉ một thiết bị nhỏ như vậy đã bị cô tìm ra manh mối để rồi lộ tẩy.
Đến sáng, mặt trời vừa hé lên, Tề Kiêu lập tức đứng dậy rời khỏi giường, Nam Nhứ cũng mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào sống lưng dày rộng rắn rỏi của anh, hai bàn tay nắm chặt đặt vào ngực, trên tấm lưng dày rộng này tựa như cõng theo một ngọn núi trùng trùng điệp điệp. Anh phải có nghị lực lớn bao nhiêu mới có thể đứng ở đây mà không cúi đầu khom lưng?
Nhoáng cái từ trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, Nam Nhứ bật dậy, tối hôm qua anh đi ra ngoài ít nhất một tiếng đồng hồ, phạm vi sử dụng đồ vật kia đương nhiên cô cũng hiểu, xem ra là sắp có biến lớn rồi.
Từ khách sạn đi ra, chỉ vừa qua sáu giờ, Tề Kiêu chỉ vào một quầy ăn sáng, ông chủ lấy mấy cái bánh bao và canh bột cá, Nam Nhứ ăn không quen loại canh này nên chỉ ăn hai cái bánh bao rồi thôi.
Tề Kiêu ăn cái gì cũng đều giống như tính cách của anh, rất nhanh quét sạch hết những thứ trên bàn. Tang Kiệt trả tiền xong thì mấy người họ mới đứng dậy rời khỏi.
Đi được nửa đường Tề Kiêu liền nghe điện thoại, Tang Kiệt nghe theo mệnh lệnh chuyển tay lái hướng về phía khác chạy đi.
Xe chạy ra khỏi thành phố, đi qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo gập ghềnh, qua một ngọn núi trùng điệp cây cối xung quanh, đến một xóm làng hẻo lánh, sau đó xe dừng trước một ngôi chùa.
Nam Nhứ không biết phải làm gì nên chỉ có thể đi theo sau Tề Kiêu, từ cổng chính đi vào, rất khó có thể tưởng tượng được khu vực không ai để ý tới này lại là nơi chứa đầy thuốc phiện, còn súng ống đạn dược ngang dọc lại được che giấu trong ngôi chùa yên bình và tĩnh lặng như vậy.
Bên trong truyền đến tiếng niệm kinh và tiếng gõ mõ của các hòa thượng.
Lại đi thêm vào trong thì sẽ dễ thấy có rất nhiều người trông coi, cô nhìn qua, nơi cao nhất trong đại điện có một tượng phật cao khoảng mười mét, phía dưới có mấy người đang đứng, Nam Nhứ đi đến cửa thì bị chặn lại, Tề Kiêu đi vào trong.
Người bên trong đứng ngay ngắn thành kính bái phật, thì ra là ông Liêu gọi Tề Kiêu đến, lòng Nam Nhứ lạnh lẽo, bái phật tụng kinh cũng không thể rửa sạch hết tội ác của bọn họ, thuốc phiện hại biết bao nhiêu người gia đình tan vỡ, tính mạng cũng không còn, thế mà họ còn ở đây giả vờ từ bi.
Sau khi bái phật, ông Liêu bước ra ngoài, Đạo Đà và Địch Tạp đi theo phía sau, Tề Kiêu đi ở cuối cùng. Nam Nhứ nhìn qua, anh đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt anh lạnh lùng không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.
Nam Nhứ ngầm cảm giác chắc hẳn có việc gì đó đang xảy ra.
Đoàn người dùng ngôn ngữ mà cô không hiểu thảo luận về sự việc, sau đó ông Liêu gọi Tề Kiêu qua.
“Nghe nói Lận Văn Tu muốn đến, cậu lưu ý một chút, mấy năm này con đường làm ăn gặp khó khăn, kinh doanh sòng bạc cũng phải mở rộng, cậu tự bàn bạc một chút đi.”
Lận Văn Tu, cái tên này Tề Kiêu cũng không xa lạ, lập nghiệp bằng nghề cờ bạc, có trong tay mấy sòng bạc lớn, không biết từ lúc nào lại muốn nhúng tay vào khu vực anh Tam Giác Vàng này.
Lận Văn Tu có quan hệ mật thiết với Lý tướng quân, thế lực bị tan rã trước đây của anh ta ở Tam Giác Vàng, lần này anh ta định làm gì?
“Sẽ cố gắng liên hệ sớm, ngài có muốn gặp mặt không?”
“Để xem tình hình, con cứ lưu ý trước đã.”
Ra khỏi chùa, phía trước là đội xe hùng hậu của ông Liêu, xe của Tề Kiêu phía sau cùng, sau khi bọn họ đi ra thì trở về ngay, dừng ở sòng bạc bên đường, Tề Kiêu đi vào phân phó một số việc, mười phút sau trở lại xe.
Khi tiếp tục trở về, giữa đường đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, trên xe có mấy người đi xuống, trên tay cầm côn và súng, Tề Kiêu không hề nghĩ ngợi, rút súng từ bên hông ra nhét vào tay Nam Nhứ.
Ánh mắt cô dừng ở trên mặt anh, mắt anh nhìn chằm chằm ngoài xe, Tang Kiệt đã cầm súng ra chuẩn bị ứng chiến.
Đối phương nổ súng trước, Nam Nhứ biết đây lại là cuộc chạm trán liều mạng, mỗi ngày Tề Kiêu đều ở bờ vực sinh tử, cô chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng súng đã vang vọng khắp con đường nhỏ quanh co vắng vẻ này.
Tang Kiệt bắn trả, súng của đối phương dường như cũng không nhiều, cả hai bên chỉ còn lại mấy viên đạn, mười mấy người bên kia đã xông lên, Tang Kiệt nhảy xuống xe đánh đấm tay chân với bên kia.
Tề Kiêu lập tức đi qua, Nam Nhứ cũng dắt súng vào hông và xuống xe.
Bọn họ rõ ràng không hề để phụ nữ vào mắt, chỉ hướng đến Tề Kiêu và Tang Kiệt, một mình Tề Kiêu đối phó với mấy người, Nam Nhứ thấy cây gậy sắp đánh vào người của anh nên vội tiến lên đá vào tay người kia, cây gậy rơi xuống đất.
Ba người đấu với mười bảy, mười tám người, trong trận hỗn chiến, có một chiếc xe ở phía sau tiến đến, chậm rãi dừng ở phía sau xe của Tề Kiêu. Địch Tạp thò đầu ra, cười càn rỡ.
Nam Nhứ đột nhiên bị người phía sau kéo vào lòng, quay đầu lại thì thấy cây gậy đang đánh vào vai của Tề Kiêu, nhưng cổ họng anh cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, đẩy cô ra, quay người lại hung hăng đá vào người kia, người kia kinh sợ kêu lên té trên mặt đất, ôm ngực không ngừng lăn lộn.
Mãi đến khi họ đẩy lùi được chúng rồi thì Địch Tạp ở phía sau huýt gió với bọn họ, sau đó khởi động xe và rời đi.
Nam Nhứ thầm mắng tên súc vật Địch Tạp, sau đó theo Tề Kiêu lên xe.
Trở lại địa bàn của Tề Kiêu, ba người đều quay trở về phòng, sau khi Tề Kiêu vào cửa thì lục lọi đồ trong ngăn kéo, tiếp đó quay người lại cởi áo của cô.
Nam Nhứ vội vàng né tránh: “Anh làm cái gì?”
Tề Kiêu không nói lời nào mà cởi áo khoác cô ra, hai tay cô dường như bị áo buộc hờ ở phía sau, sau đó cô nghe Tề Kiêu thở dài một hơi: “Lần sau có gặp phải tình huống như này, cô đừng có đi ra.”
“Tôi không đi ra thì ở đó nhìn anh và Tang Kiệt một đấu mười à?”
“Tình huống như này thường xảy ra, cô không cần phải quản.” Tề Kiêu đang nói, động tác trên tay cũng nhẹ hơn, cởi áo cô ra sau đó đặt cô ngồi ở trên giường.
Nam Nhứ lúc này mới nhìn rõ trên tay anh đang cầm lọ thuốc mỡ, anh vặn nắp chai đổ thuốc vào lòng bàn tay, sau đó kéo một cánh tay của cô, xoa xoa lòng bàn tay rồi xoa lên cánh tay sau của cô.
Cô hít một hơi nhẹ, Tề Kiêu nói: “Đau không?”
“Không đau.”
Làm sao có thể không đau, trên cánh tay nhỏ có vết bầm tím, cô luôn có thói quen cứng miệng, anh nhiều ít cũng hiểu rõ.
“Tôi là đàn ông, không thể bảo vệ người phụ nữ của mình là tôi vô năng.”
“Ai là người phụ nữ của anh?” Cô cắn răng nói.
Vẻ mặt căng thẳng của Tề Kiêu đột nhiên bật cười, “Mọi người ở đây đều biết cô là người phụ nữ của cậu Kiêu tôi rồi.”
“Anh ngay cả đứng đắn một chút cũng không được.” Cô lười múa mép khua môi với anh.
Tề Kiêu không đáp lại, nhưng lực tay càng lúc càng nhẹ, nhiệt từ lòng bàn tay chà vào cánh tay cô dần dần nóng lên, “Là người của Địch Tạp phải không?”
“Là ai không quan trọng.” Anh thản nhiên nói.
Mắt Nam Nhứ tối lại, nhỏ giọng nói: “Bởi vì đều là kẻ địch sao?”
Khóe miệng Tề Kiêu hơi cong lên, đột nhiên Nam Nhứ kêu lên: “A, đau…”
Tay anh đột nhiên mạnh hơn, cô không kiềm chế hét lên một tiếng, Tề Kiêu nhìn cô chằm chằm nghiến răng nghiến lợi nói: “Thu hồi tất cả những ý nghĩ đó đi, trong này đều kẻ thù của cô, bao gồm cả tôi.”
Nam Nhứ nhún vai: “Tôi có thể phân biệt được đâu là địch đâu là bạn, yên tâm đi, trước mắt anh là kẻ địch lớn nhất của tôi.”
Cô rút súng bên hông ra, nhét vào tay anh, học theo cách nói chuyện của anh: “Sau này đừng có đưa súng cho tôi, anh muốn tay không chống địch thì tôi cũng không phải là bình hoa.”
“Tôi không xem thường cô.” Chỉ là trong tiềm thức của anh luôn hi vọng cô không phải gặp nguy hiểm gì. Mà từ lâu anh đã coi thường sống chết, với lại loại chuyện này luôn xảy ra, anh cũng đã quen rồi.
Nam Nhứ đột nhiên buông bỏ cảm xúc của anh, than nhẹ một tiếng: “Ai cũng không phải là kim cương, anh cũng không phải mình đồng da sắt.”
Tề Kiêu bị lời nói quan tâm từ trong lòng của cô làm cho ấm lòng, trong những năm này, ngoài Ngư Phu sẽ nói những lời như vậy, đã quá lâu rồi anh không nghe thấy những lời này từ người khác.
Đặt tay lên cánh tay mảnh khảnh của cô, ngón tay mang theo những vết chai sần nhẹ nhàng xoa nắn làn da non mềm. Cuối cùng, anh quyết tâm gạt đi những cảm xúc đáng ra không nên xuất hiện, cười khinh bỉ, vươn tay ôm đầu cô, khuôn mặt tươi cười phóng đại kề sát vào cô, “Nam Nam thật ngoan, biết quan tâm lo lắng cho tôi.”
Nam Nhứ đột nhiên bị anh dựa sát vào làm cho giật mình, nghe được anh xem những lời nói của cô là trò cười thì gập khuỷu tay đánh vào vai của anh, trực tiếp đẩy anh ra: “Cút ngay.”
“Cút ngay, cút ngay…” Kim Cương đột nhiên mở miệng, học theo lời của Nam Nhứ để tìm cảm giác tồn tại.
Tề Kiêu chép miệng và chỉ về phía Kim Cương: “Mày học hành chả ra sao cả.”
Kim Cương thấy Tề Kiêu tức giận, lại kêu lớn: “Nam Nam, Nam Nam…”
Câu này làm cho Tề Kiêu rất hưởng thụ, nhưng mặt của Nam Nhứ lại đen lại.
“Nam Nam, Nam Nam.” Kim Cương kêu lên.
“Câm miệng.”
“Nam Nam.” Lần này là Tề Kiêu.
Nam Nhứ: “Anh cũng câm miệng đi.”
Ngọc n vừa mới bước lên liền thấy hai người trong cửa, đúng đúng, là liếc mắt đưa tình, cậu Kiêu cuối cùng ở bên chị Nam Nhứ rồi, cô ấy rất vui.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook