Sí Dã
-
Chương 14
Tề Kiêu dường như chọc cô thành nghiện, một từ Nam Nam hai từ Nam Nam, Nam Nhứ không cảm thấy ngứa ngáy mà chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh, đặc biệt là ánh mắt trêu chọc của anh, cô thực sự rất muốn xông lên đấm anh, cũng may cô còn kiềm chế được.
Ngọc n đem cơm lên, Tề Kiêu cầm đũa gõ trên mặt bàn, nhìn cô đang ở bên giường tức giận thở phì phì: “Nam Nam, nhanh đến ăn nào.”
Ngọc n nghe thấy xưng hô vô cùng thân thiết đó thì nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Nam Nhứ không muốn để ý đến anh, Tề Kiêu gọi mấy tiếng rồi đi qua: “Nam Nam ngoan, ăn no mới có sức lực và tinh thần để tiếp tục tức giận nào.”
“Anh tránh ra.” Nam Nhứ nghiến răng nói.
“Nam Nam đừng tức giận nữa, là tôi sai, sau này tôi sẽ không chạm vào người phụ nữ khác nữa, ngay cả cứu người cũng không.”
“Anh, có phải anh cảm hiểu sai ý tôi là việc thú vị lắm không.”
“Vậy phải làm thế nào đây, sau này sẽ không diễn kịch với người khác nữa.” Tề Kiêu cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất trong mấy năm qua, ngoài việc phá được các vụ án.
“Nam Nam.” Anh tiếp tục gọi cô
“Nam Nam.”
“Nam Nam…”
“Câm miệng, không được gọi tôi như thế, anh không cảm thấy buồn nôn sao?” Nam Nhứ biết là anh cố ý, lấy việc trêu chọc cô làm hứng thú mà không biết tâm trạng cô lên xuống thất thường.
“Không buồn nôn.” Tề Kiêu đưa tay muốn kéo cô, nhưng bị cô né tránh, ánh mắt như phun lửa trừng anh: “Tránh ra, tôi tự biết đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau ăn, Tề Kiêu liên tục gắp thức ăn cho cô, cô từng chút từng chút nhét vào miệng, tàn bạo mà nhai.
Tề Kiêu đưa nước cho cô: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn, tôi không giành với em đâu, cho em hết đó.”
Tề Kiêu tiếp tục gắp thức ăn cho cô: “Món này ngon nè.”
Nam Nhứ liếc anh, Tề Kiêu im miệng ngay, ấm ức nhìn cô, cái vẻ mặt này là muốn cho ai nhìn, cô bật cười: “Năng lượng của anh thật là nhiều.”
“Tôi đối xử với em như vậy có phải khiến em cảm thấy lâng lâng hạnh phúc rồi không.” Gương mặt tươi cười của anh ghé sát vào.
Nam Nhứ quyết định không để ý đến anh nữa, chẳng có một câu đứng đắn.
Hai ngày này Tề Kiêu rất bận, nhưng Nam Nhứ cảm giác được anh đang làm cái gì đó rất thần bí, cô không đoán ra được, chỉ có thể ngầm quan sát.
Nhưng anh làm việc đều bí ẩn như cũ, cho dù có mang cô đi theo nhưng cô cũng không rõ được.
Tề Kiêu cùng với Ngư Phu bày lưới để Đạo Đà chui vào trong, chỉ là lần này Tề Kiêu nói thêm một câu: “Cũng phải thu Địch Tạp vào lưới.”
Ngư Phu nghe xong khó hiểu nói: “Không phải cậu nói đầu óc tên đó không được thông minh, loại bỏ gã sẽ có người khó đối phó hơn sao?”
“Gã còn sống ngày nào thì ngày đó Nam Nhứ sẽ còn phải gặp nguy hiểm, lần này tận dụng mọi khả năng đưa gã đi, sau đó thu lưới, Địch Tạp này, chúng ta không thể lưu lại.” Sự tồn tại của Địch Tạp đối với Nam Nhứ là mối nguy hiểm không thể lường trước được.
“Được, cậu cũng phải chú ý an toàn, không phải bất đắc dĩ thì không nên mạo hiểm, đồ mà cậu cần tôi đã phái người đưa qua, đợi tin tức của cậu.”
Nam Nhứ thấy Tề Kiêu đi ra ngoài một lúc lâu rồi mà chưa có quay trở lại thì bèn nói với Tang Kiệt là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, Tang Kiệt biết cô sẽ không chạy trốn nên không quản cô nữa.
Cô từ cửa sau đi ra thì thấy bóng dáng một người phụ nữ, bóng dáng kia vô cùng quen mắt, nhưng dáng người lại mạnh mẽ, bước đi và phong thái không phải người thường.
Cô ngẩn ra, đây không phải là người phụ nữ trong sòng bạc lúc trước hay sao? Cô đã từng nghiên cứu qua hệ thống cảm ứng hình dạng con người, nên đối với thân hình của con người cực kỳ nhạy cảm, cô chắc chắn rằng cô sẽ không nhận sai.
Sao cô ta lại ở đây? Không phải là nên chạy đi rồi sao? Đột nhiên, trong đầu vang lên một hồi chuông báo động, không phải là Đạo Đà phái người đến chứ? Như vậy ngày đó Tề Kiêu thả cô ta đi chỉ là diễn kịch…
Bỗng cảm thấy có sự nguy hiểm, Nam Nhứ liền đuổi theo.
Người phụ nữ như cảm giác được phía sau có người, sau đó quay đầu thì thấy Nam Nhứ đang đuổi theo, cô ta nhanh chóng bỏ chạy. Nam Nhứ theo sát không rời, thuận tay cầm lấy một cây gậy gỗ trong hẻm nhỏ, hướng về người phía trước mà ném.
Người phụ nữ đó rất nhạy bén, như có con mắt phía sau, thân hình nhanh nhẹn né tránh gậy gỗ, Nam Nhứ càng khẳng định cô ta không phải người tốt, nếu không bắt được cô ta thì Tề Kiêu sẽ gặp nguy hiểm.
Sau đó, cô lại bắt lấy một cành cây dài đánh qua, người phụ nữ né tránh, nhưng cũng đã chậm, Nam Nhứ cũng không nhiều lời, trực tiếp tuyên chiến.
Tề Kiêu quay trở về, phát hiện không thấy người, anh xem thời gian, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Anh quanh quẩn xung quanh, sau đó đi về phía trước, nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa vọng đến, anh vội vàng chạy đến thì thấy hai người phụ nữ đang đánh nhau.
“Dừng tay.” m thanh của Tề Kiêu truyền đến. Nam Nhứ nghe được nhưng tay cũng không ngừng, đưa tay chế trụ bả vai của người phụ nữ kia, cô ta cúi thấp người xuống duỗi cánh tay và một quyền đánh về phía bụng cô.
Nam Nhứ nghiên mình né tránh, nhưng trên tay cũng không có buông lỏng.
Thấy Tề Kiêu đến, người phụ nữ đó cũng không có phản kháng nữa, mà như biến thành một người mềm yếu, giọng nghẹn ngào: “Cậu Kiêu, chị ấy đánh em.”
Mày Tề Kiêu nhíu chặt, nghe mấy lần đều nổi da gà.
“Nam Nhứ, buông ra đi.”
Nam Nhứ thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng, anh vậy mà bảo cô buông tay: “Tề Kiêu, anh điên à, cô ta xuất hiện ở đây anh không sợ sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Tề Kiêu vẫn tỏ ý cô buông tay, Nam Nhứ đẩy người phụ nữ đó ra, cô ta nhún vai, dựa vào người Tề Kiêu, nhưng anh lùi lại một bước: “Đừng qua đây.”
“Em muốn qua, em muốn, em muốn.” Cô ta làm nũng bổ nhào lên.
Nam Nhứ còn chưa gặp qua người phụ nữ nào to gan như vậy, lúc trước cô nói cô ta là một người con gái tốt, xem như là mắt cô kém rồi, cô trừng mắt nhìn người phụ nữ đó, sau đó nhìn qua Tề Kiêu: “Anh không sợ cô ta là người của Đạo Đà hay sao, nếu như vậy anh đã bại lộ rồi.”
Thân hình Tề Kiêu ngừng một chút: “Bại lộ? Tôi bại lộ cái gì?”
“Anh? Anh cùng với tôi chơi cái trò bí hiểm gì, anh thả người đi, bây giờ người lại xuất hiện, anh cũng đã thấy thân thủ của cô ta, không phải là một người phụ nữ mềm yếu, ngày đó là điễn trò cho anh xem, đưa anh vào tròng.”
“Tôi biết.” Tề Kiêu nói.
“Cái gì?” Bây giờ đến phiên Nam Nhứ nghẹn họng.
Người phụ nữ kia nhìn thấy hai người nói chuyện mà không để ý đến cô ta, thế là bổ nhào về phía Tề Kiêu để tìm lại cảm giác tồn tại, Tề Kiêu không kịp né tránh, bị cô ta bổ nhào vào lòng, anh thầm mắng, Ngư Phu tìm cái loại người gì đây, đúng là một tai họa.
Thân thủ người phụ nữ đó cực nhanh, ở góc độ mà người khác không thấy được, trực tiếp nhét thứ gì đó vào túi của Tề Kiêu, sau đó xấu xa ở trong lòng anh mà vặn vẹo, miệng như không nhịn được mà muốn cười.
Tề Kiêu đẩy cô ta ra, người phụ nữ đó trừng mắt với anh, bước nhanh về hướng bên kia mà chạy đi, Nam Nhứ vừa muốn tiến lên đuổi theo thì bị Tề Kiêu túm lấy cánh tay. “Anh bị sắc đẹp mê hoặc rồi à? Cứ như vậy mà thả cô ta đi?”
Tề Kiêu không còn cách nào khác, đành phải mở miệng: “Yên tâm, là người của tôi.”
“Diễn kịch với anh thì đều là người của anh.” Nam Nhứ tức giận mà không hề để ý đến lời nói của anh đều chứa hàm ý, chỉ nhấn mạnh hai chữ diễn kịch.
“Không phải là người phụ nữ của tôi. Nam Nam, em hiểu lầm rồi.” Tề Kiêu biết cô lo lắng cho mình, tâm tình cảm thấy rất vui.
Nam Nhứ tỉnh táo lại, nhớ ra thân phận bí mật của anh, người phụ nữ đó là người của anh, bọn họ thương lượng ra đối sách gì đó, hoặc âm thầm tiến hành cái gì đó.
Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt đầy tính tìm tòi nghiên cứu, cô không có mở miệng hỏi, mà cứ nhìn chằm chằm vào anh như thế. Anh nhìn ra được những nghi hoặc trong mắt của cô và cũng hiểu được, cô phần nhiều sẽ phỏng đoán những gì.
Anh đưa tay chỉ chỉ vào đầu của cô: “Trong này không cần phải nghĩ nhiều, cẩn thận mất mạng.”
Nam Nhứ không thể không nghĩ, Tề Kiêu cũng không nói với cô nữa, túm lấy cánh tay cô trở về, Nam Nhứ nhìn theo sườn mặt anh, có phải như những gì cô nghĩ không, anh rốt cuộc có phải hay không?
Buổi tối Tề Kiêu có việc, anh cũng không thể đưa Nam Nhứ trở về, vì nếu anh không ở đó, rất có khả năng Địch Tạp sẽ gây phiền phức cho cô, do đó anh chỉ có thể mang theo Nam Nhứ.
Nam Nhứ nhìn anh bưng ly rượu đi qua đám người ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn như ở tầng lớp thượng lưu, trong khi những người này rõ ràng không phải người tốt gì.
Nam Nhứ đi theo sau anh, tiệc rượu này đang bàn về vấn đề kinh doanh sòng bạc, cô không hề hứng thú với những người ở trong này. Tiệc rượu kết thúc thì cũng đã muộn, Tề Kiêu khoác vai Nam Nhứ và nói với Tang Kiệt rằng đêm nay sẽ ở lại đây, kêu anh ta đi sắp xếp phòng ở tầng trên.
Cô đi theo Tề Kiêu vào phòng, lúc đầu cũng không làm gì, sau đó lúc nửa đêm Tề Kiêu nằm trên giường, cô cũng nằm xuống, cô biết, anh không hề muốn ngủ.
Hai người cứ như vậy mà kéo dài, sau đó Tề Kiêu nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh mới lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa đóng lại vang lên một tiếng, Nam Nhứ lập tức mở mắt ra, cô xoay mình ngồi dậy, sau khi đứng ở cánh cửa mấy giây mới nhẹ nhàng mở cửa, khác với những ánh đèn rực rỡ của thành phố lớn phồn hoa, mà ở đây, lúc này bên ngoài chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn đường, cô không biết được Tề Kiêu đã đi đâu, chỉ có thể đứng đây một lúc rồi mới đóng cửa lại.
Tề Kiêu ở trong bóng đêm cẩn thận đi về phía trước, mãi tới khi đến nơi cần đến, mới lấy ra một máy bay loại nhỏ cầm trong lòng bàn tay từ trong ngực, trên máy bay có camera có thể gửi được hình ảnh chụp được ở dạng 3D đến máy tính được kết nối.
Anh điều khiển máy bay, truyền tải tất cả số liệu thành công.
Anh trèo lên từ phía sau cửa sổ, tiến vào tầng ba lại tiếp tục đi lên trên, lúc trở về phòng thì Nam Nhứ đã ngủ say ở trên giường.
“Anh vừa đi đâu vậy?” Đột nhiên người bên cạnh lên tiếng.
Tề Kiêu cho rằng cô đã ngủ, quả nhiên sự nhạy bén của cô không hề thua kém anh: “Tán gái.”
“Đừng cho rằng tôi không thấy đồ vật trong ngực anh.”
“Cô nhìn thấy cái gì rồi?”
“Tôi là nhân viên giải mã, nhưng đồng thời cũng là nhân viên nghiên cứu, người ngoài nhìn thấy thì cho rằng đó là đồng hồ cơ, chỉ là cái thứ đó tôi đã làm 800 cái, mỗi cái mô hình tôi đều quen thuộc, đó là mẫu FKJ2.0 mới nhất”
Nội tâm Tề Kiêu chửi thề một tiếng: *** mẹ.
“2.0, 3.0 là loại quái gì, tôi nghe không hiểu.”
Thật ra trước đây cô đã mơ hồ đoán được nhưng không dám xác nhận, thậm chí cảm thấy suy đoán ấy có chút điên khùng, nhưng nếu giống như những gì cô đã nghĩ, chẳng phải là anh luôn đi lại trong bãi mìn, chỉ cần có chút sơ suất thì một giây sau sẽ tan xương nát thịt sao.
Cho đến buổi tối cô phát hiện ra đồ vật đó, người ngoài hoàn toàn sẽ không nhìn ra manh mối gì, nhưng cô lại là nhân viên nghiên cứu và phát triển, trong lòng cô kinh hãi, anh làm sao có thể sinh tồn trong hoàn cảnh như thế này, và làm thế nào mà có thể đi đến địa vị như hôm nay.
Cô biết anh sẽ bất chấp đứng trong mưa bom bão đạn, cô đã nhìn thấy được vô số vết thương lớn nhỏ trên thân thể anh, lòng cô chợt quặn đau, Tề Kiêu, anh nhất định phải ổn đấy.
Ngọc n đem cơm lên, Tề Kiêu cầm đũa gõ trên mặt bàn, nhìn cô đang ở bên giường tức giận thở phì phì: “Nam Nam, nhanh đến ăn nào.”
Ngọc n nghe thấy xưng hô vô cùng thân thiết đó thì nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Nam Nhứ không muốn để ý đến anh, Tề Kiêu gọi mấy tiếng rồi đi qua: “Nam Nam ngoan, ăn no mới có sức lực và tinh thần để tiếp tục tức giận nào.”
“Anh tránh ra.” Nam Nhứ nghiến răng nói.
“Nam Nam đừng tức giận nữa, là tôi sai, sau này tôi sẽ không chạm vào người phụ nữ khác nữa, ngay cả cứu người cũng không.”
“Anh, có phải anh cảm hiểu sai ý tôi là việc thú vị lắm không.”
“Vậy phải làm thế nào đây, sau này sẽ không diễn kịch với người khác nữa.” Tề Kiêu cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất trong mấy năm qua, ngoài việc phá được các vụ án.
“Nam Nam.” Anh tiếp tục gọi cô
“Nam Nam.”
“Nam Nam…”
“Câm miệng, không được gọi tôi như thế, anh không cảm thấy buồn nôn sao?” Nam Nhứ biết là anh cố ý, lấy việc trêu chọc cô làm hứng thú mà không biết tâm trạng cô lên xuống thất thường.
“Không buồn nôn.” Tề Kiêu đưa tay muốn kéo cô, nhưng bị cô né tránh, ánh mắt như phun lửa trừng anh: “Tránh ra, tôi tự biết đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau ăn, Tề Kiêu liên tục gắp thức ăn cho cô, cô từng chút từng chút nhét vào miệng, tàn bạo mà nhai.
Tề Kiêu đưa nước cho cô: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn, tôi không giành với em đâu, cho em hết đó.”
Tề Kiêu tiếp tục gắp thức ăn cho cô: “Món này ngon nè.”
Nam Nhứ liếc anh, Tề Kiêu im miệng ngay, ấm ức nhìn cô, cái vẻ mặt này là muốn cho ai nhìn, cô bật cười: “Năng lượng của anh thật là nhiều.”
“Tôi đối xử với em như vậy có phải khiến em cảm thấy lâng lâng hạnh phúc rồi không.” Gương mặt tươi cười của anh ghé sát vào.
Nam Nhứ quyết định không để ý đến anh nữa, chẳng có một câu đứng đắn.
Hai ngày này Tề Kiêu rất bận, nhưng Nam Nhứ cảm giác được anh đang làm cái gì đó rất thần bí, cô không đoán ra được, chỉ có thể ngầm quan sát.
Nhưng anh làm việc đều bí ẩn như cũ, cho dù có mang cô đi theo nhưng cô cũng không rõ được.
Tề Kiêu cùng với Ngư Phu bày lưới để Đạo Đà chui vào trong, chỉ là lần này Tề Kiêu nói thêm một câu: “Cũng phải thu Địch Tạp vào lưới.”
Ngư Phu nghe xong khó hiểu nói: “Không phải cậu nói đầu óc tên đó không được thông minh, loại bỏ gã sẽ có người khó đối phó hơn sao?”
“Gã còn sống ngày nào thì ngày đó Nam Nhứ sẽ còn phải gặp nguy hiểm, lần này tận dụng mọi khả năng đưa gã đi, sau đó thu lưới, Địch Tạp này, chúng ta không thể lưu lại.” Sự tồn tại của Địch Tạp đối với Nam Nhứ là mối nguy hiểm không thể lường trước được.
“Được, cậu cũng phải chú ý an toàn, không phải bất đắc dĩ thì không nên mạo hiểm, đồ mà cậu cần tôi đã phái người đưa qua, đợi tin tức của cậu.”
Nam Nhứ thấy Tề Kiêu đi ra ngoài một lúc lâu rồi mà chưa có quay trở lại thì bèn nói với Tang Kiệt là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, Tang Kiệt biết cô sẽ không chạy trốn nên không quản cô nữa.
Cô từ cửa sau đi ra thì thấy bóng dáng một người phụ nữ, bóng dáng kia vô cùng quen mắt, nhưng dáng người lại mạnh mẽ, bước đi và phong thái không phải người thường.
Cô ngẩn ra, đây không phải là người phụ nữ trong sòng bạc lúc trước hay sao? Cô đã từng nghiên cứu qua hệ thống cảm ứng hình dạng con người, nên đối với thân hình của con người cực kỳ nhạy cảm, cô chắc chắn rằng cô sẽ không nhận sai.
Sao cô ta lại ở đây? Không phải là nên chạy đi rồi sao? Đột nhiên, trong đầu vang lên một hồi chuông báo động, không phải là Đạo Đà phái người đến chứ? Như vậy ngày đó Tề Kiêu thả cô ta đi chỉ là diễn kịch…
Bỗng cảm thấy có sự nguy hiểm, Nam Nhứ liền đuổi theo.
Người phụ nữ như cảm giác được phía sau có người, sau đó quay đầu thì thấy Nam Nhứ đang đuổi theo, cô ta nhanh chóng bỏ chạy. Nam Nhứ theo sát không rời, thuận tay cầm lấy một cây gậy gỗ trong hẻm nhỏ, hướng về người phía trước mà ném.
Người phụ nữ đó rất nhạy bén, như có con mắt phía sau, thân hình nhanh nhẹn né tránh gậy gỗ, Nam Nhứ càng khẳng định cô ta không phải người tốt, nếu không bắt được cô ta thì Tề Kiêu sẽ gặp nguy hiểm.
Sau đó, cô lại bắt lấy một cành cây dài đánh qua, người phụ nữ né tránh, nhưng cũng đã chậm, Nam Nhứ cũng không nhiều lời, trực tiếp tuyên chiến.
Tề Kiêu quay trở về, phát hiện không thấy người, anh xem thời gian, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Anh quanh quẩn xung quanh, sau đó đi về phía trước, nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa vọng đến, anh vội vàng chạy đến thì thấy hai người phụ nữ đang đánh nhau.
“Dừng tay.” m thanh của Tề Kiêu truyền đến. Nam Nhứ nghe được nhưng tay cũng không ngừng, đưa tay chế trụ bả vai của người phụ nữ kia, cô ta cúi thấp người xuống duỗi cánh tay và một quyền đánh về phía bụng cô.
Nam Nhứ nghiên mình né tránh, nhưng trên tay cũng không có buông lỏng.
Thấy Tề Kiêu đến, người phụ nữ đó cũng không có phản kháng nữa, mà như biến thành một người mềm yếu, giọng nghẹn ngào: “Cậu Kiêu, chị ấy đánh em.”
Mày Tề Kiêu nhíu chặt, nghe mấy lần đều nổi da gà.
“Nam Nhứ, buông ra đi.”
Nam Nhứ thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng, anh vậy mà bảo cô buông tay: “Tề Kiêu, anh điên à, cô ta xuất hiện ở đây anh không sợ sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Tề Kiêu vẫn tỏ ý cô buông tay, Nam Nhứ đẩy người phụ nữ đó ra, cô ta nhún vai, dựa vào người Tề Kiêu, nhưng anh lùi lại một bước: “Đừng qua đây.”
“Em muốn qua, em muốn, em muốn.” Cô ta làm nũng bổ nhào lên.
Nam Nhứ còn chưa gặp qua người phụ nữ nào to gan như vậy, lúc trước cô nói cô ta là một người con gái tốt, xem như là mắt cô kém rồi, cô trừng mắt nhìn người phụ nữ đó, sau đó nhìn qua Tề Kiêu: “Anh không sợ cô ta là người của Đạo Đà hay sao, nếu như vậy anh đã bại lộ rồi.”
Thân hình Tề Kiêu ngừng một chút: “Bại lộ? Tôi bại lộ cái gì?”
“Anh? Anh cùng với tôi chơi cái trò bí hiểm gì, anh thả người đi, bây giờ người lại xuất hiện, anh cũng đã thấy thân thủ của cô ta, không phải là một người phụ nữ mềm yếu, ngày đó là điễn trò cho anh xem, đưa anh vào tròng.”
“Tôi biết.” Tề Kiêu nói.
“Cái gì?” Bây giờ đến phiên Nam Nhứ nghẹn họng.
Người phụ nữ kia nhìn thấy hai người nói chuyện mà không để ý đến cô ta, thế là bổ nhào về phía Tề Kiêu để tìm lại cảm giác tồn tại, Tề Kiêu không kịp né tránh, bị cô ta bổ nhào vào lòng, anh thầm mắng, Ngư Phu tìm cái loại người gì đây, đúng là một tai họa.
Thân thủ người phụ nữ đó cực nhanh, ở góc độ mà người khác không thấy được, trực tiếp nhét thứ gì đó vào túi của Tề Kiêu, sau đó xấu xa ở trong lòng anh mà vặn vẹo, miệng như không nhịn được mà muốn cười.
Tề Kiêu đẩy cô ta ra, người phụ nữ đó trừng mắt với anh, bước nhanh về hướng bên kia mà chạy đi, Nam Nhứ vừa muốn tiến lên đuổi theo thì bị Tề Kiêu túm lấy cánh tay. “Anh bị sắc đẹp mê hoặc rồi à? Cứ như vậy mà thả cô ta đi?”
Tề Kiêu không còn cách nào khác, đành phải mở miệng: “Yên tâm, là người của tôi.”
“Diễn kịch với anh thì đều là người của anh.” Nam Nhứ tức giận mà không hề để ý đến lời nói của anh đều chứa hàm ý, chỉ nhấn mạnh hai chữ diễn kịch.
“Không phải là người phụ nữ của tôi. Nam Nam, em hiểu lầm rồi.” Tề Kiêu biết cô lo lắng cho mình, tâm tình cảm thấy rất vui.
Nam Nhứ tỉnh táo lại, nhớ ra thân phận bí mật của anh, người phụ nữ đó là người của anh, bọn họ thương lượng ra đối sách gì đó, hoặc âm thầm tiến hành cái gì đó.
Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt đầy tính tìm tòi nghiên cứu, cô không có mở miệng hỏi, mà cứ nhìn chằm chằm vào anh như thế. Anh nhìn ra được những nghi hoặc trong mắt của cô và cũng hiểu được, cô phần nhiều sẽ phỏng đoán những gì.
Anh đưa tay chỉ chỉ vào đầu của cô: “Trong này không cần phải nghĩ nhiều, cẩn thận mất mạng.”
Nam Nhứ không thể không nghĩ, Tề Kiêu cũng không nói với cô nữa, túm lấy cánh tay cô trở về, Nam Nhứ nhìn theo sườn mặt anh, có phải như những gì cô nghĩ không, anh rốt cuộc có phải hay không?
Buổi tối Tề Kiêu có việc, anh cũng không thể đưa Nam Nhứ trở về, vì nếu anh không ở đó, rất có khả năng Địch Tạp sẽ gây phiền phức cho cô, do đó anh chỉ có thể mang theo Nam Nhứ.
Nam Nhứ nhìn anh bưng ly rượu đi qua đám người ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn như ở tầng lớp thượng lưu, trong khi những người này rõ ràng không phải người tốt gì.
Nam Nhứ đi theo sau anh, tiệc rượu này đang bàn về vấn đề kinh doanh sòng bạc, cô không hề hứng thú với những người ở trong này. Tiệc rượu kết thúc thì cũng đã muộn, Tề Kiêu khoác vai Nam Nhứ và nói với Tang Kiệt rằng đêm nay sẽ ở lại đây, kêu anh ta đi sắp xếp phòng ở tầng trên.
Cô đi theo Tề Kiêu vào phòng, lúc đầu cũng không làm gì, sau đó lúc nửa đêm Tề Kiêu nằm trên giường, cô cũng nằm xuống, cô biết, anh không hề muốn ngủ.
Hai người cứ như vậy mà kéo dài, sau đó Tề Kiêu nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh mới lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa đóng lại vang lên một tiếng, Nam Nhứ lập tức mở mắt ra, cô xoay mình ngồi dậy, sau khi đứng ở cánh cửa mấy giây mới nhẹ nhàng mở cửa, khác với những ánh đèn rực rỡ của thành phố lớn phồn hoa, mà ở đây, lúc này bên ngoài chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn đường, cô không biết được Tề Kiêu đã đi đâu, chỉ có thể đứng đây một lúc rồi mới đóng cửa lại.
Tề Kiêu ở trong bóng đêm cẩn thận đi về phía trước, mãi tới khi đến nơi cần đến, mới lấy ra một máy bay loại nhỏ cầm trong lòng bàn tay từ trong ngực, trên máy bay có camera có thể gửi được hình ảnh chụp được ở dạng 3D đến máy tính được kết nối.
Anh điều khiển máy bay, truyền tải tất cả số liệu thành công.
Anh trèo lên từ phía sau cửa sổ, tiến vào tầng ba lại tiếp tục đi lên trên, lúc trở về phòng thì Nam Nhứ đã ngủ say ở trên giường.
“Anh vừa đi đâu vậy?” Đột nhiên người bên cạnh lên tiếng.
Tề Kiêu cho rằng cô đã ngủ, quả nhiên sự nhạy bén của cô không hề thua kém anh: “Tán gái.”
“Đừng cho rằng tôi không thấy đồ vật trong ngực anh.”
“Cô nhìn thấy cái gì rồi?”
“Tôi là nhân viên giải mã, nhưng đồng thời cũng là nhân viên nghiên cứu, người ngoài nhìn thấy thì cho rằng đó là đồng hồ cơ, chỉ là cái thứ đó tôi đã làm 800 cái, mỗi cái mô hình tôi đều quen thuộc, đó là mẫu FKJ2.0 mới nhất”
Nội tâm Tề Kiêu chửi thề một tiếng: *** mẹ.
“2.0, 3.0 là loại quái gì, tôi nghe không hiểu.”
Thật ra trước đây cô đã mơ hồ đoán được nhưng không dám xác nhận, thậm chí cảm thấy suy đoán ấy có chút điên khùng, nhưng nếu giống như những gì cô đã nghĩ, chẳng phải là anh luôn đi lại trong bãi mìn, chỉ cần có chút sơ suất thì một giây sau sẽ tan xương nát thịt sao.
Cho đến buổi tối cô phát hiện ra đồ vật đó, người ngoài hoàn toàn sẽ không nhìn ra manh mối gì, nhưng cô lại là nhân viên nghiên cứu và phát triển, trong lòng cô kinh hãi, anh làm sao có thể sinh tồn trong hoàn cảnh như thế này, và làm thế nào mà có thể đi đến địa vị như hôm nay.
Cô biết anh sẽ bất chấp đứng trong mưa bom bão đạn, cô đã nhìn thấy được vô số vết thương lớn nhỏ trên thân thể anh, lòng cô chợt quặn đau, Tề Kiêu, anh nhất định phải ổn đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook