Sesshomaru & Rin Story
-
C80: Market Mayhem (chap 4 - Phần 1)
TEA TALK AND PAPER WINDMILLS (BÊN CHÉN TRÀ & CHIẾC CHONG CHÓNG)
__________
"Cô nương, những chiếc bánh ngon ngọt và trà của cô đây nhé." Người đàn bà trung tuổi nhẹ nhàng nói khi đang bưng trên tay khay thức ăn mà Rin đã gọi món để khiến cho cái bụng cồn cào của cô thôi ngừng kêu. Sau mấy lời cảm ơn đơn giản, mắt Rin ánh lên vui vẻ vào tách trà thảo mộc đặt trước cô cũng như những những chiếc bánh nếp nhỏ xinh ngọt ngào dính chặt vào với nhau được xiên qua một chiếc que.
Cô không nhớ lần cuối mình đã được thưởng thức nó thế nào, và cô biết mình sẽ không lãng phí một tí ti thức ăn nào của mình dù cho quán trà có rối loạn ra sao. Bên trong quán với nội thất bằng gỗ gụ chật kín khách hàng nam giới đang trò chuyện rôm rả, tất cả đều ngà ngà say hoặc tư vấn cho nhau về việc làm ăn quan trọng liên quan đến vận mệnh của họ.
Vì vài lý do khác với họ, Rin chọn việc ngồi với đám đông bên ngoài quán; thoải mái ngồi trên chiếc ghế gỗ dài đặt gần cửa ra vào của bức rèm, còn ở phía bên kia gần với một góc của căn lều. Bên ngoài không kém phần ồn ào, nhưng Rin thấy khá thoải mái khi thấy các cặp vợ chồng ăn uống yên bình bên con cái họ. Đôi lúc có tiếng khóc của trẻ con và những người phục vụ trà liên tục hỏi khách hàng về yêu cầu của họ chỉ khiến Rin cảm thấy thêm biết ơn ngôi làng yên bình tĩnh mịch của cô.
"Ồ, thành thật xin lỗi quý khách, tôi đã không nhìn thấy ngài ở đó." Người phục vụ Rin ngay lập tức chú ý đến lúc cô ta trông thấy một chiến binh trẻ tuổi đang đứng dựa vào một góc túp lều. Ngộ ghê ta, cô ta thầm nghĩ, hắn đang đứng một mình trong bóng tối cạnh góc lều tách biệt hoàn toàn với đám đông; người duy nhất ở gần hắn là người con gái mà cô ta vừa mới phục vụ. "Tôi có thể lấy cho ngài thứ gì?"
Cái cách mà hai mắt hắn đóng lại đã khiến cô nàng hầu bàn nghĩ rằng có vẻ như hắn ngủ gật thì phải. "Ừm...thưa ngài?" cô ta hỏi lại lần nữa, để rồi cuối cùng nhìn thấy hai con mắt hồ vàng hé mở ra chút xíu nổi bật trong bóng rối. Sự im lặng lẫn thái độ không thân thiện của hắn thực tế đã nói lên câu trả lời của hắn, nhưng với tư cách là một hầu bàn cô miễn cưỡng tiếp tục, "Ngài có muốn gì không?"
Một sự im lặng bao trùm bầu không khí còn cô hầu bàn vẫn cứ chờ đợi; không dám chắc nếu hắn nhún vai lạnh lùng hoặc giả hắn vẫn đang suy ngẫm về việc gọi đồ gì đó. "Ngài ấy không cần đâu," Rin trả lời; như thường lệ cô không thấy có điều gì lạ lùng hay đáng sợ ở người bạn đồng hành ít nói của cô trong khi những kẻ khác thì tránh xa bản thân khỏi vẻ ngoài lạnh lùng không thích giao tiếp ấy của hắn. "Cảm ơn chị nhé," cô vui vẻ nói trước khi tận hưởng thưởng thức món bánh nếp xiên ngọt ngào vào miệng.
Cô hầu bàn không vội vàng gật đầu trước khi rút lui trở lại vào trong túp lều để sẵn sàng phục vụ...những vị khách nhiều chuyện.
Phải quen dần với việc ăn uống ở một nơi ồn ào. Số lượng người Rin thấy ăn tại nhà hàng sẽ tổng cộng gần bằng tất cả dân làng trong ngôi làng của cô. Quang cảnh cũng không có quá nhiều điều để xem xét ngắm nghía; quán trà nằm ở dưới chân núi một khu rừng lớn bị rào chắn bởi hàng rào tre. Một vài cái cây mọc gần quán trà và khu vườn có thể nhìn thấy từ phía sau. Túp lều ở khoảng cách rất xa các con đường chợ chính, nhưng đủ để Rin thực sự thưởng thức bữa ăn của mình mà không có ai bước đi qua lại.
Cô mỉm cười trong lúc ăn bánh, cảm ơn trời rằng cô sẽ ăn bữa ăn của mình trong thanh bình một cách đầy bất ngờ.
"Đó như là một lễ đính hôn," từ bên túp lều Sesshomaru đột ngột lên tiếng. Rin cố gắng không bật ra tiếng ho trong cổ họng rồi vỗ vỗ vào ngực với đôi mắt mở to để giảm bớt tiếng đập thình thịch trong lồng ngực. Ngài ấy vẫn không quên!
Tất nhiên ngài ấy sẽ không quên, cô thoáng nghĩ. Sau tất cả những gì cô đã nói, cô sẽ giải thích cho hắn, nhưng sau khi ngồi ở quán trà, cô cứ nghĩ những lời nói trước đó của cô chẳng mang nhiều ý nghĩa gì so với việc phải đối mặt với một nhà hàng của con người. Có vẻ như cô đã nghĩ sai, và giờ cô thấy mình mới là người núp trong góc; không có nơi nào để rẽ ngoại trừ việc phải đối mặt với tuyên bố của hắn.
"Vâ...vâng," cô gật đầu lúc nhìn vào những sợi lông và tóc hắn nhô ra từ phía bên kia túp lều, dấu hiệu duy nhất cô nhìn ra để xem hắn có còn ở đó không.
"Làm thế nào...làm thế nào mà ngài lại biết được?" sau đó cô hỏi rồi nhấp thêm ngụm trà để làm mát cổ họng khô không khốc.
"Loài người xác nhận điều đó cũng như buổi lễ của chúng ta diễn ra trong vài ngày ngắn ngủi," hắn trả lời bằng giọng điệu trống rỗng. Rin giả vờ ho qua cốc trà, cảm thấy lời nói đùa của mình đang phản lại mình và vội vàng nắm lấy vạt áo để che đi những giọt trà đã trào ra khỏi miệng. Hắn không bao giờ ngừng làm cô ngạc nhiên.
"Lãnh chúa, ngài đã nói đúng rồi đó...nó rất giống như thế."
Chỉ là mấy lời nói về chủ đề mà Rin đã cảm thấy mặt mình nóng bừng lên như tách trà. "Hừm" co nghe thấy, "Nếu nó đơn giản thế thì sao phải gắn nó với thuật ngữ khác?"
Rin nuốt ực miếng bánh vào, chợt nhận ra nó còn thậm chí khó hơn cả việc vừa nhai vừa nuốt. "Em cho rằng nó là một từ lạ," cô khẽ cười.
Rin mỉm cười quay đi lúc cô nhận ra hắn quay sang nhìn cô qua khóe mắt. "Dẫu vậy, trong những năm qua, những thuật ngữ của người nước ngoài dường như đã quen dần hơn với thế hệ trẻ, hay ít nhất thì đó là cách Kagome gọi nó. Trong hôn nhân người đàn ông sẽ đặt tay mình lên người con gái và hỏi, và nếu như lời cầu hôn của anh ta được chấp thuận thì họ sẽ đi đến hôn ước. Hôn phu chỉ là cách gọi dễ dàng hơn để nói về chồng tương lai hay là vợ yêu những thứ liên quan đến điều đó," cô giải thích.
Lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi khi cô nhận ra lời giải thích của mình lại đơn giản đến thế, chỉ mong hắn không cho rằng cô lại nghĩ hắn đơn giản đến mức phải cần ai đó giải thích cho hắn biết quá trình đính hôn. Nếu là về bất cứ việc thì gì hắn mới là người biết rõ hơn cô.
Nếu cô muốn thành thực với bản thân thì Rin sẽ không nghi ngờ mà cho rằng vị Lãnh chúa của cô đã được trao cơ hội trở thành vị hôn phu của ai đó trước đây. Cô biết điều đó bởi địa vị, tiêu chuẩn, bởi ngoại hình, quyền lực và sự giàu sang mà hắn hoàn toàn nắm bắt trong tầm tay. Sự tò mò trở nên gần như đi đến khích động, cô thở phù một cái, cô hỏi những câu hỏi mà cô sẽ không bao giờ hỏi khi cô còn bé.
"Ngài có phiền không nếu em hỏi ngài điều này?"
"Hừm" cái kiểu hừm hừm của hắn là tất cả những gì cô cần để tiếp tục. "Ngài đã từng...cầu hôn ai đó như thế chưa?"
Sự im lặng kéo dài sau đó đã khiến cô nghĩ rằng có lẽ mình đã hỏi sai câu hỏi, nhưng cô hiểu vị Lãnh chúa yêu quái của mình nhiều hơn thế và cô đợi thêm một lúc nữa. "Chuyện đó không nhất thiết phải là việc ta sẽ làm với địa vị của ta," hắn trả lời, Rin bối rối thực sự bởi hắn sử dụng từ địa vị thay vì giống loài.
"Nếu ngài không phiền, nó là như thế nào?" cô tiếp tục hỏi; ăn nốt miếng bánh nếp cuối cùng của mình.
"Chỉ là chính trị," hắn trả lời cộc lốc.
"Ồ," cô đáp lại. Cô nên biết chứ, cô nghĩ ngợi, dù là yêu quái hay con người thì hắn vẫn là một vị Lãnh chúa. Hắn không cần phải đi tìm vị hôn thê của hắn, vị hôn thê được chọn cho hắn thông qua địa vị và cấp bậc trạng thái phải tương xứng với hắn nhất. Vị Lãnh chúa yêu quái...còn mình chỉ là cô gái làng quê mùa...
"Ngài đã từng tham gia vào bất cứ cam kết chính trị nào chưa?" cô nhẹ nhàng hỏi sau đó.
Lời đáp ngắn gọn của hắn là, "Có..."
Câu trả lời của hắn khiến dạ dày cô giống như lúc chưa được ăn gì, cồn cào nhộn nhạo. Cô biết rằng tiếng thở gấp gáp khe khẽ của mình khó mà nghe thấy, nhưng những lời nói tiếp theo của hắn là điều giải quyết nhịp tim đập thình thịch của cô.
"Do một số bất đồng nên tất cả các cam kết đều đã bị từ chối hoặc hủy bỏ," hắn nói thêm ngay sau đó. "Điều đó không quan trọng với ta nếu họ quyết định một yêu quái khác phải chia sẻ tước vị của ta, nhưng chỉ có ta chọn cách thức và thời điểm sắp xếp sẽ diễn ra. Nếu thỏa thuận không thể giải quyết được thì cuộc đối thoại sẽ trở nên vô nghĩa ngoài việc tốn thời gian của ta."
Nói một cách trung thực, cô không trông đợi câu trả lời của hắn lại chất chứa nhiều điều chia sẻ mà hắn vừa nói ra, nhưng trong trường hợp này thì cô đã bật ra tiếng thở dài nhẹ nhõm, còn hơn cả vui mừng cô thêm vào sau bình luận của hắn. "Ồ, em hiểu rồi," cô gật đầu trước khi nhấp trà uống để làm dịu đi nỗi lo âu bên trong. "Em...em thấy mừng khi nghe điều đó," cô mỉm cười hạnh phúc.
Không có lời nào là cần thiết phải nói ra về phía hắn khi hắn quay phắt đầu lại để cho cô thấy hàng lông mày hắn nhướng lên như muốn hỏi câu hỏi đầy ẩn ý.
Đôi mắt hạnh phúc của Rin mở to khi nhận thấy cái liếc nhìn khác thường của hắn, nhưng rồi nhanh chóng nhận được câu hỏi vô nghĩa dành cho hắn. "Ờ thì nếu ngài đã nói theo cách đó thì như ngài nói, mối quan hệ qua lại có đúng không vậy thì có vẻ như ngài và em không thể nhận ra được nhiều điều như chúng ta vẫn hay làm...có lẽ là không bao giờ."
"Em có vẻ chắc chắn điều đó," hắn phản bác.
Hai gò má cô càng nóng bừng hơn theo cuộc trò chuyện kéo dài thêm nữa. "Bởi vì em đã lớn lên thì mới biết là một người đàn ông có mối quan hệ với một người phụ nữ sẽ phần nào thấy xấu hổ và xấu xa nếu cho đến hiện tại mà anh ta không có vợ hay hôn thê."
"Dẫu vậy ta đâu phải con người," hắn xen vào câu nói gần như không nghe thấy được, "Nhưng điều khoản và quy tắc liên quan đến lòng tin cùng với sự tận tụy không có ý nghĩa gì với yêu quái, vì thế không có xung đột nào xảy ra."
"Vâng, nhưng với tất cả sự kính trọng thì Lãnh chúa của em ơi em không phải là yêu quái," cô nhẹ nhàng phản bác. "Em không cho là cảm xúc của mình có thể xử lý được tình huống như thế."
Đôi mắt nâu ngọt ngào nhìn sâu vào đôi mắt hồ vàng, chỉ vừa mới tích tắc tâm trí hai người rối răm như một để rồi nhận ra rằng cuộc đối thoại gần như thành sự hài hước mà các thể loại chủ đề đã liên kết lại với nhau.
Quán trà bắt đầu lắng dần xuống, các gia đình và các cặp đôi bắt đầu dọn dẹp chỗ ngồi bên ngoài cùng với mấy gã đàn ông còn đủ tỉnh táo tìm đường trở về ở bất cứ nơi đâu nếu như họ có thể nhớ được. Chẳng bao lâu sau khó mà nhìn thấy đám đông nào nữa ngoài những người phục vụ đang lau chùi dọn dẹp và còn một số ít người nhiều tuổi đang thưởng thức tách trà thơm ngon bên trong quán.
"Ta cho rằng chúng ta nên biết ơn điều đó," Sesshomaru bắt đầu với chất giọng ồm ồm.
"Không ai trong chúng ta bị trói buộc vào bất cứ kiểu hôn ước sắp đặt nào cả," Rin kết thúc với giọng điệu như kiểu của hắn.
"Hừm," hắn ầm ừ trước khi ngả người tựa lưng vào quán trà nơi Rin đang ngồi.
Nụ cười tươi tắn của Rin lướt qua khóe mắt hắn, và giọng nói trong trẻo của cô khiến đôi tai hắn thấy ấm áp nhường nào, "Ngài đã đồng ý rồi nhé," cô dịu dàng cười khúc khích.
Sự tĩnh lặng quen thuộc tràn ngập bầu không khí trong khoảng thời gian còn lại để Rin kết thúc nốt tách trà của mình, và quyết định tận hưởng thêm ít phút nữa cho tới khi tách trà hoàn toàn trống rỗng.
Sesshomaru vẫn đứng yên tựa lưng vào bên cạnh căn lều và hai tay hắn dấu vào trong hai ống tay áo cho thấy dáng vẻ thoải mái của hắn. Các giác quan của hắn lắng dịu xuống, mắt hắn nhắm lại để lắng nghe âm thanh xa vọng của những con thuyền từ vùng biển đang cập bến cho tới những tiếng hét của những người bán hàng nhằm thu hút khách hàng mới đến xem hàng hóa của họ.
Thanh âm chính mà hắn nghe thấy là tiếng húp trà nho nhỏ hắn có thể nghe gần nhất là Rin đang nhấp trà uống và tiếng gió thổi bay loạt xoạt trên bộ đồ vải mỏng manh của cô.
"Thật tuyệt," hắn nghe cô nói nhanh.
Tiếng ầm ừ của hắn khiến cô tiếp tục.
"Thật tuyệt khi có thể nói chuyện với ngài như thế này," cô nói thêm.
"....em luôn có mà," hắn nói giọng đều đều; mắt hắn vẫn nhìn vào hình ảnh trước mắt họ.
"Vâng, nhưng khi em còn bé, tất nhiên là hầu hết chủ đề của em chỉ quanh quẩn chuyện hoa lá cành, những đám mây, bươm bướm và những ngôi sao. Ngài Jaken lúc nào cũng nói một khi ngài ấy mà bắt chuyện với em là y như rằng em sẽ không bao giờ im miệng sau đó." Cô bật cười.
Trong suốt cuộc trò chuyện của cô hắn giữ im lặng, và cứ thế lắng nghe xem chính xác thì cô đang muốn đề cập đến điều gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook