Sesshomaru & Rin Story
C77: Market Mayhem (chap 2 - Phần 2 End)

THE DEMONS DEAL (THỎA THUẬN CỦA YÊU QUÁI)


__________

Mỗi gương mặt trông giống hệt nhau quanh họ. Những kẻ thiếu kiên nhẫn cùng muốn đạt mục đích là thoát khỏi cơn hỗn loạn mau chóng ngay khi họ bước vào. Đám con buôn lẫn kẻ bán đều mong muốn thu được lợi nhuận tương đối vào cuối ngày; trẻ nhỏ giới thiệu một loại thực phẩm nhất định bằng cách đưa ra sản vật miễn phí trong khi người lớn tuổi hơn sử dụng lời nói của mình để lôi kéo khách hàng khác với lời thuyết phục về các sản phẩm gạo và rau của họ là "tốt nhất" và "bạn sẽ không tìm thấy ở nơi nào khác với mức giá lẫn chất lượng tốt hơn được nữa."

Theo khứu giác của hắn thì; gạo vẫn chỉ là gạo, và ở địa vị cao như của hắn thì; tiền là tiền. Dẫu vậy, với cách mọi thứ đang diễn ra cho đến giờ thì không có gì ngạc nhiên khi một người bán hàng nói theo cách nào đó đã có thể thu hút được Rin với ngôn từ "rất chất" của lão.

"Vâng vâng, chúng tôi đang có ở đây một cô gái trẻ đáng mến," Gã bán hàng mặt tròn ủng mở lời. Hàng ria mép đen lún phún mọc dưới chiếc mũi to bạnh rướn lên lúc nhìn thấy một Rin trẻ đẹp và vô cùng dễ thương. "Quý cô, tôi không dám nghĩ cô sẽ muốn mua ít trái cây tươi ngon của tôi đâu?" gã buông lời đùa cợt; cách trêu ghẹo của gã đã khiến Rin bật cười trước những lời nói mát tai của gã.

"Ừm thực ra cháu đang hi vọng coi xem nếu bác có thứ gì ngon trong kho không ạ?" Rin mỉm cười, gương mặt thân thiện cởi mở của cô làm bừng sáng đôi mắt đen của gã bán hàng.

"Có chứ có chứ thưa cô, không có gì ngoài những loại trái cây ngon nhất dành cho cô gái đẹp như cô," gã khen ngợi; quay gót đi trông bộ dạng ngây ngô trước khi thổi nụ hôn gió với cô. "Để tôi kiểm tra kho hàng của mình coi sao."

"Vâng cảm ơn bác," Rin ấp úng khi tránh nụ hôn bằng mọi giá. Ngay khi gã bán hàng rời khỏi cửa hàng của mình, Rin liền quay đầu lại để thấy Sesshomaru thà đứng tránh xa mấy cuộc trò chuyện xã giao cách đó vài bước còn hơn để bị kéo vào.

Hắn cũng đã "giữ mình" rất tốt trong việc không tỏ ra ghen tuông khi mà cái sự chào mời bán hàng của gã đàn ông kia bỗng trở thành kiểu tán tỉnh. Với hắn thì có nhiều kiểu ghen tuông khác nhau. Mặc dù hắn không chấp nhận việc kết giao bản thân mình trong mớ cảm xúc của đám con người, hắn thừa biết mình phản ứng khác nhau thế nào với mỗi kiểu "tà lừa" của mấy gã kia lộ mặt trước Rin. Cơn giận dữ bao trùm hắn bùng lên bất cứ lúc nào trông thấy một gã đàn ông nào đó ngọt nhạt với cô sẽ mau chóng biến mất trong thời điểm Rin tỏ ra chẳng mảy may hứng thú đến tên nào khác.

Khái niệm tương tự cho tình huống hắn đang phải đối mặt.

Kohaku, tuy nhiên, lại là một trường hợp khác. Cậu trai trẻ người mà Sesshomaru đã nghe được trên không từ bao cô gái làng nào là cực kỳ cuốn hút, và rất điển trai; từ một cậu nhóc can đảm cho đến khi trưởng thành thành Người diệt yêu mạnh mẽ điêu luyện, cậu đã nổi danh khắp nơi với rất nhiều cuộc giải cứu lẫn tiêu diệt kẻ địch. Điều đó khiến vị Lãnh chúa Yêu quái phải thốt lên ý nghĩ loại người nào mà lại không muốn một lần có được chàng trai "khờ khạo" trẻ tuổi như vậy làm chồng chứ?

Nó trở nên hoàn toàn rõ ràng thông qua khứu giác nhạy bén của hắn thì Kohaku đã tạo được sự thu hút với Rin, vả lại tại sao cậu ta lại không chứ? Thậm chí hắn thừa biết nó chỉ là lời nói dối vô nghĩa để không dám nhìn nhận rằng Rin đã trưởng thành. Nghĩ đến chuyện Kohaku bằng cách nào đó có được trái tim ngây thơ dịu dàng thánh thiện của vẻ đẹp này đang thiêu đốt tâm hồn vốn đã nhuốm màu hắc ám của hắn.

Cô thiếu nữ trước mặt hắn đây chả đã từng nói cô và chàng trai diệt yêu không có gì hơn là bạn bè, và hắn vẫn tin lời cô nói là thật. Dù vậy...hắn cũng biết chàng trai diệt yêu có ý nghĩa với cô nhiều hơn so với bất cứ gã trai nào khác, sự thật có thể được chứng minh bởi Rin mong mỏi mua một món quà cho cậu ta.

Mặc dầu nếu hắn nghĩ sâu xa hơn về chuyện này, nếu là buổi lễ kỷ niệm của bất cứ ai thì cô sẽ muốn mua quà cho họ; những người quen biết cô. Có lẽ nên nghĩ thoáng một chút, hắn thầm nghĩ.

Nó không có gì hơn một món quà...


"Em từng nghe nói chỉ cần ngửi mùi hoa quả chính là cách tốt nhất để biết nó ngon hay không," Rin nói trong khi tay cô nhặt lên và nắm chặt vào trái táo rắn nhất có thể để đưa lớp vỏ đỏ au tới gần mũi. Hít hà mùi hương cùng nụ cười ngọt ngào như trái táo hiện trên gương mặt cô. "Quả này ngon nè," cô nói với hắn.

Sesshomaru quan sát cách mấy bước chân; kinh nghiệm nho nhỏ "lạ lùng" của Rin trong việc lựa tìm cho bằng được loại quả ngon nhất khiến hai mắt hắn phải nhìn cô chằm chằm trước từng cử chỉ của cô. Kỹ năng xã hội của cô tốt hơn nhiều so với những gì hắn nhớ những mùa trước. Từ một cô bé mồ côi lặng lẽ đến cô gái sôi nổi cá tính đầy sức sống ánh lên trong mắt mỗi người mà cô trò chuyện cùng.

Khả năng của cô là khiến cho người khác phải mỉm cười là điều mà hắn biết hắn không có.

"Em biết ngài không thích đồ ăn của con người," cô nói trước khi nâng hai tay lên với món đồ ăn trước mặt hắn như thể hắn là một vị vua, "nhưng mà có lẽ có thứ gì đó ở đây mà ngài sẽ thích không?"

Vì "cái sự" phải trả lời cho câu hỏi của cô, trong phạm vi gần gần đó Sesshomaru bước mấy bước tới khi chính hắn cũng đứng bên cạnh một dãy các dạng đồ ăn có mùi chua ngọt với đủ hình thù lẫn màu sắc mà con người coi là ăn được. "...Không," hắn trả lời.

Không hơn một giây sau câu trả lời của hắn, tiếng bước chân vang lên sau bức mành tre. "Đây là loại trái cây thượng hạng mà tôi đã hứa thưa quý cô xinh đẹp" đôi mắt mờ tịt của gã bán hàng đột nhiên mở to lúc trông thấy Sesshomaru. "Tôi không nhận ra cô có bạn đồng hành cơ đấy," không hẳn nhưng có tiếng rít khe khẽ lúc gã nhìn anh chàng kỳ lạ với mái tóc trắng muốt.

Trẻ trung, cao ráo, với mái tóc đẹp trong bộ đồ bằng lụa, cơ thể rắn chắc như gã có thể nhìn thấu qua trang phục và chiếc áo giáp đắt tiền. Một ngoại hình vô cùng nam tính đẹp đẽ như thế này khiến gã bán hàng phải ghen tị với cái cách mà mà anh chàng này có thể có được mọi thứ mà ai cũng muốn có với vẻ ngoài trong khi gã thì lại bị mắc kẹt trong hình ảnh nghèo nàn của chính mình.

An 1872 Brick Townhouse in Savannah’s Booming Victorian District
Sponsored by Mansion Global
Read More

Hai má Rin hơi ửng hồng, thu hút sự chú ý của gã bán hàng.

"À vâng, chúng cháu đi cùng nhau, nhưng ngài ấy không có hứng thú mua gì hôm nay đâu ạ," Rin đáp khi mắt cô dừng lại trước những quả đào màu hồng ngon ngọt bày ra trước mặt. Lông mày của gã bán hàng bất chợt rướn lên tỏ vẻ tức giận; cơ hội quý báu này chỉ có một lần trong đời đang ở trước gã. Cô giống như là "trái ngọt" của gã; ngọt ngào và đầy sức sống miễn là ai đó biết cách đối xử với cô ấy.

Càng nghĩ đến hình ảnh thứ xinh đẹp thơ ngây đáng yêu này trước mắt đang vuột khỏi tầm tay gã, thì mắt gã lại càng mải miết nhìn hết từ ví dụ hoàn hảo về vẻ đẹp tự nhiên trong sáng này đến một ví dụ khác về vẻ đẹp nam tính thuần khiết bao phủ trong làn da trắng sứ.

Trong mắt gã họ thật quá đỗi hoàn hảo bên nhau, và gã ghét điều đó.

Với cái cau mày khó chịu hiện rõ trên mặt gã, hắn kéo vội rổ đào ra xa ngay lúc Rin chuẩn bị với lấy một quả, "Ơ...sao lại," cô hỏi với vẻ ngạc nhiên, "Sao bác lại...?"

"Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra loại trái cây này không nằm trong danh mục giá rẻ," gã nhún vai mà không thèm quay lưng lại với cô. Rin chớp mắt mấy cái cho tới khi cô cuối cùng phần nào hiểu ra sự thật lạ lùng từ gã bán hàng, người mà mới trước đó còn muốn bán trái cây tươi ngon cho cô, giờ thì...không.


"Nếu chuyện này là về tiền bạc thì cháu nghĩ chúng ta có thể thỏa thuận được mà," Rin quả quyết; cô biết gã có trái cây ngon ngay lúc cô nhìn thấy, còn những trái đào kia nữa cũng rất tươi ngon. Đã từ lâu rồi ở làng chưa có những quả đào, và nó sẽ là khởi đầu tốt đẹp để mang mùa xuân tới cho làng.

"Chẳng cần thỏa thuận làm gì sất," gã trả lời trong khi buộc túi đào lại. Lại một ngày nữa, một cô gái xinh đẹp lại vuột khỏi tầm tay gã, gã thầm nghĩ. "Tôi không bán hoa quả nữa đâu, giờ thì cô đi đâu đó mà mua đi."

Những gì gã nghĩ là cuộc đối thoại sẽ đi đến hồi kết hóa ra gã nhầm, nó lại dẫn đến sự ồn ào lớn hơn từ chính việc cô bực tức nắm chặt tay vào quầy hàng hoa quả của gã.

"Thưa bác, hình như bác không có khái niệm làm thế nào để kinh doanh cho tử tế thì phải," Rin vẫn cố giữ bình tĩnh nhưng có chút cay đắng trong lời nói. Điều cô cần là muốn thét lên, nhưng có thể sẽ có những ánh mắt không thân thiện hướng về phía cô.

Gã dừng lại để nhìn qua vai mình thì thấy ngay cả với một cái nhìn giận dữ lướt qua khuôn mặt ngọt ngào đó, cô gái trước mặt gã không có vẻ gì đáng sợ hơn một con cừu non bơ vơ lạc lõng.

"Con ranh tại sao mày dàm, đồ vô kỷ luật..."

Những lời cuối cùng của gã bị thắt lại ở cổ họng sau đó gã thấy phổi gã như bị co lại với cảm giác đang có chiếc vòng không tách rời khỏi cổ mình. Gã mở to mắt nhận thấy hình ảnh chết chóc trong hai con mắt hồ vàng nhìn chừng chừng gã. Nhãn cầu bừng bừng giận dữ với cái chớp mắt lạnh gáy khiến hai cánh tay cứng ngắc và nỗi sợ hãi len lỏi trong tim.
1

"Ngươi...ngươi làm gì thế hả?" gã ngắc ngứ.

"Mi không có học thức để biết cách cư xử cho đúng đắn," lời đáp lại bật ra từ đôi môi lạnh lùng che giấu những chiếc răng nanh ăn thịt sắc bén.

"Sesshomaru...sa...ma?" Rin đứng cạnh hắn đã biết mình đang mất dần khả năng để giữ không cho ai để ý đến sự vụ này. Cô biết mình sẽ phải can thiệp sớm trước khi có máu chảy ròng ròng.

"Vậy bác sẽ cho cháu thỏa thuận thêm lần nữa nhé được không?" Rin vội vàng hỏi dù thừa biết bất chấp việc gã bán hàng có thở nổi không nữa nhưng vẫn có thể nghe được. Với một cái gật đầu nhẹ, cổ gã dần được nới lỏng đủ cho gã có chút không khí để thở trước khi chân gã chạm được xuống đất.

"ĐƯỢC! Được, bất cứ điều gì, chỉ là tha cho tôi," hắn nghiến răng kèn kẹt van xin.

"Một thỏa thuận?" Sesshomaru lặp lại, bàn tay thít cổ của hắn tiếp tục nới lỏng.

"Phải, bất kỳ thỏa thuận gì các vị muốn, chỉ xin đừng giết tôi!"


"Hmm." Hắn buông tay ra hoàn toàn, gã bán hàng nằm bẹp dí dưới đất ho rũ rượi cho đến khi gã thở bình thường trở lại. Gã thấy hai mắt quay mòng mòng với hai màu vàng và xanh, và rồi ngẩng đầu lên để nhìn "tên trai trẻ" lúc trước đó với dáng vẻ cao ráo, trắng trẻo và đẹp giai.

Giờ chỉ còn thấy sự nguy hiểm, đe dọa và chết người.

"Ngươi là loại yêu quái gì vậy?" gã hỏi; mắt gã vẫn mở ra cùng nỗi sợ hãi rõ ràng, rồi gã quay phắt người đi để lùi lại thì đầu hắn va trúng ngay cái bảng hiệu bằng gỗ ở sạp hàng của mình. Qua đôi mắt run sợ, gã thấy cô gái trẻ lúc nãy bước ra từ sau lưng "tên quái vật" đang đứng trước mặt gã, và nhẹ nhàng đặt tay cô lên tay hắn.

Một, có lẽ là hai từ là tất cả những gì gã có thể nhìn thấy bật ra từ miệng cô, theo sau những lời đó là nụ cười đáng yêu, chính là thứ đã khiến mắt gã bán hàng phải nhìn Rin ngay từ lần đầu tiên.

Gã thấy sốc nặng; bất cứ liên lạc nào đã được thực hiện giữa hai người, bất kỳ lời nào đã được trao đổi đang làm dịu đi cơn giận dữ cháy bùng lên trong đôi mắt đỏ quạch kia; sau sự vụ chết hụt vừa rồi, gã cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm.

Tiếng thở dài chợt im bặt khi gã thấy đôi chân mang ủng đen lừ lừ tiến thẳng về phía gã. Không muốn lặp lại chuyện lúc nãy gã vội vàng quỳ gối, cúi đầu xuống thấp hết mức trước tạo vật trắng muốt. "Xin xin ngài đừng làm đau tôi nữa," gã van nài, biết rằng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầu xin được sống sót, "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn."

Tiếng bước chân dừng lại hẳn, gã bán hàng ngước lên coi xem hiện giờ hắn biến hóa thành cái gì. Đôi mắt hồ vàng quý phái lúc trước không còn màu đỏ nữa. nhưng ánh mắt sắc lạnh báo hiệu một mối đe dọa vẫn còn hiển hiện trong đó. "Rất tốt," chất giọng khàn khàn chứa đựng đầy uy quyền cất lên.

"Hử?"

"Nhà ngươi đã có một thỏa thuận rồi đó," những lời nói cuối cùng của Sesshomaru nói ra.

"Tho...tho...thỏa thuận?"

~ ~ ~o0o~ ~ ~

"Bác chắc chứ," niềm vui sướng đong đầy trong giọng nói của Rin, "Bác sẽ giảm giá cho những quả đào ư!"

Hai chân gã bán hàng run rẩy trong khi gượng gạo nở nụ cười "thân thiện", "Đương nhiên...tôi...tôi biết nói gì đây với à....ừm...cô gái xinh đẹp...ừm...ừm" lời gã nói bị nghẹn lại trong cổ họng. Gã nổi hết cả da gà và cảm giác ớn lạnh ngay cạnh mình lúc gã cảm thấy đôi mắt hồ vàng kia đang bắn tia nhìn vào gã. Một tiếng thở dài thườn thượt bật ra khỏi miệng gã, "Cô muốn có bao nhiêu?"

Rin đặt ngón tay lên môi suy nghĩ về câu hỏi; lưu tâm rằng cần phải cảm ơn vị Lãnh chúa đã góp phần vào việc "mặc cả" giảm giá này. Sesshomaru đứng cạnh ghế chờ cho Rin xong việc, và thỉnh thoảng lại liếc xéo gã bán hàng như kiểu cảnh cáo.

"Cháu muốn mua 12 quả," Cuối cùng Rin trả lời; lẩm nhẩm đếm có bao nhiêu gia đình sống trong làng.

"12 quả á!" gã bán hàng lặp lại qua chiếc cần cổ đau điếng. "Vậy là cô mua hết hơn phân nửa số hàng tôi có mà cô hoàn toàn quên là...là..."

Tiếng gầm gừ cất lên từ chỗ Sesshomaru đứng lặng yên suốt nãy khiến gã cứng họng. Ý nghĩ mất mạng chỉ vì mấy quả đào vớ vẩn làm gã run rẩy từ đầu đến chân, mồ hôi nhỏ thành từng giọt rồi đến cả bộ quần áo nâu sòng cũng lấm tấm mồ hôi.

"Cô biết gì không," gã chốt lại khi đặt tất cả số đào còn lại vào hai tay Rin, "Đây là tất cả của cô!"


"Hả?" Rin lầm bầm bởi có cả nhiều hơn 12 quả đào bày ra trước mặt. "Ừm...cảm ơn bác...nhé". Tình hình thực tế rõ ràng đối với cô, đặc biệt khi ngay cả cô cũng nghe thấy tiếng gầm gừ của vị Lãnh chúa. Lý do duy nhất phía sau nụ cười gượng gạo của cô là bởi cô không tưởng tượng nổi người bán hàng sẽ cho cô hết cả những quả đào gã có. Cô thấy gã bán hàng vội quay gót trở vào cửa hàng của mình.

"Khoan đã bác, ừm...bao nhiêu tiền vậy?"

"Miễn phí," gã hét lên.

"Miễn phí!"

"Ừ," gã thở dài lúc mở bức mành tre dẫn vào cửa hàng, "Ta cần phải tìm một địa điểm mới," gã phều phào lẩm bẩm; hi vọng rằng một khi gã bước chân vào trong cửa hàng sẽ không bao giờ phải đối mặt với mái tóc đen tuyệt đẹp hay mái tóc bạch kim đó lần nào nữa.

"Wow, miễn phí," Rin thở dốc lúc bắt đầu cho trái cây vào giỏ, "Liệu cả làng có vui không ta, cảm ơn ngài nha Sesshomaru – sama."
1

Sesshomaru gật gật đầu một cách đơn giản, và trong khi Rin đang bận bịu với những trái đào được mua miễn phí thì Sesshomaru nhìn chăm chú vào niềm hạnh phúc của cô với những gì hắn đã làm được khiến cho hắn không nhận ra có một sự hiện diện ở phía sau hắn.

Hắn thấy ai đó kéo tay áo hắn, và cảm thấy có tiếng thì thầm nhỏ chạm tới đầu tai hắn.

"Ngài hẳn phải là người ngoại lại?" một giọng nữ đột nhiên vang lên. Sesshomaru quay đầu lại chừng mắt nhìn chiếc quạt hoa che đi gương mặt không thể nhận ra. Hắn xoay hẳn người để mặt đối mặt với kẻ lạ. "Màu tóc của ngài, màu mắt kia, không kể tới những vết kẻ sọc lạ màu của ngài đủ để chứng tỏ ngài không phải người quanh đây."

Chiếc quạt nâng lên hiện ra đôi môi anh đào với hắn, cô ả trước mắt hắn bước thêm bước nữa cho tới khi hai người họ chỉ cách nhau chút xíu. "Em thấy ngài chưa lên tiếng trả lời; có phải càng đẹp trai càng giữa im lặng không nhỉ?"

Sesshomaru giật tay áo ra khỏi tay ả, hành động của hắn khiến cô ta bối rối hạ chiếc quạt xuống thấp để lộ đôi mắt xanh đậm.

Đôi mắt màu xanh đậm tôn lên màu phấn mắt tím nhạt. Mái tóc nhung huyền của cô ta gọn gàng dài tới tận đầu gối, hàng tóc mái được chải thẳng và chăm sóc kỹ lưỡng. Bộ kimono của cô ta cho thấy cô ta không phải kẻ nghèo khó; bộ quần áo sẫm màu kết hợp với màu môi với những cánh hoa trang trí chạy quanh bộ đồ cũng như hình ảnh những thân cây xanh xanh và cây nho đẹp đẽ.

Cô ta mang mùi hương khác thường của những bông hoa. Những bông hoa được cắt tỉa chăm chút cẩn thận, và mùi đất ẩm trong những chậu hoa. Không nghi ngờ gì nữa, cô ả này đã ở gần với hoa trong suốt cuộc đời mình, nhưng không giống Rin cùng hương thơm ngọt ngào của những cánh hoa hoang dã của cô, ả đàn bà này mang nặng mùi ô uế dù có bao nhiêu hoa trong tay cô ta đi nữa.

"Em thấy ngài không phải người thân thiện cho lắm," cô ả lên tiếng lúc nhận thấy không có hành động nào của mình mang lại bất kỳ phản ứng nào từ người đàn ông này. Đôi môi anh đào của cô ta chuyển thành nụ cười khẩy mãn nhãn. Sesshomaru không làm gì hơn là nhìn chừng chừng vào ả đàn bà; cô ta chẳng khiến hắn nhướng mắt hay động đậy môi, lý do đơn giản là cô ta chẳng gây chút ấn tượng nào với hắn.

"Em đã chứng kiến cuộc gặp gỡ trước đó của ngài với gã bán hàng," cô ta nói rồi đưa một bông hoa trong nhiều bông hoa trong tay trùng với màu những vết sọc trên gò má hắn.

Mắt cô ta sáng lên với nỗi thèm muốn, và rồi mặt cô ta đỏ bừng lên. "Em phải nói rằng em rất ấn tượng với..." Hắn cảm thấy có giọt nước như của cánh hồng lướt qua vết sọc của hắn, "sức mạnh của ngài."

Trán hắn bỗng chốc muốn nhăn lại; vậy ra ả đàn bà này quyết định tán tỉnh hắn, phải không ta?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương