Sesshomaru & Rin Story
-
C76: Market Mayhem (chap 2 - Phần 1)
THE DEMONS DEAL (THỎA THUẬN CỦA YÊU QUÁI)
__________
~ ~ ~ HỒI TƯỞNG ~ ~ ~
Chiếc lọ nhỏ chứa mùi hương làm say mũi hai cô gái trẻ khi họ hít vào mùi hương nồng nàn của lá thuốc dã nhuyễn để khiến cổ họng họ được dịu đi phần nào. Từng người một trao nhau bát thuốc trước khi "hiệu ứng dây chuyền" sớm diễn ra bắt đầu với một tràng ho rũ rượi rồi thì tiếp theo là cơn mưa hắt hơi.
Rin đứng sang một bên đưa tay áo kimono lên che miệng.
Kagome rên rỉ lúc đưa tay quạt quạt mồ hôi đang ướt nhẹp trên đầu; mặt đỏ bừng với cơn ốm tương tự mà Rin đã khỏi mấy hôm trước. Sango đi đến cùng với những tiếng rên; những vết tấy trên lưng đâu đó đau đớn cũng như cơn nóng bừng bừng trong đầu với tai cô, và lần này cô chắc chắn chẳng thể làm gì được với cơn ốm nghén.
"Tớ thấy nóng lắm," Kagome phàn nàn.
"Tớ thì thấy đau nhức," Sango thở dài.
"Em thì...thấy có lỗi quá," Rin hờn dỗi.
"Em xin lỗi, tất cả là tại em. Nếu như em cẩn thận hơn nữa, thì hai chị đã không phải bị cảm lạnh như em."
"Đây là lần thứ 10 chị nói là em không phải lo lắng về nó nhé," Sango nói những lời an ủi ấm áp thường có qua miệng môi khô khốc; không nhờ cái cổ họng đang đau thấu xương này. "Cảm lạnh sẽ tìm tới chúng ta chỉ là sớm hay muộn thôi, còn em đã giúp bọn chị rất nhiều khi tình nguyện đi mua đồ cho cả làng là tốt rồi."
"Bà đã nói gì thế," Kagome nói thêm trong khi đang thấm khăn lạnh trên gương mặt nóng bừng của cô. "Em đã có mọi thứ mình cần chưa? Danh sách này, tiền này -"
"Người hộ tống thì sao?" tiếng bà Kaede đột nhiên chen vào khi bà lão pháp sư bước vào trong lều với chiếc túi đeo chuẩn bị sẵn cho tất cả đồ Rin sẽ cần. "Đây là các đồ, còn giờ thì cháu gái bé bỏng cần một người hộ tống thích hợp nữa là được."
"Cháu dám chắc em ấy có thể tự lo cho mình được mà," Sango xen vào.
"Có lẽ được, nhưng làm sao con bé mang được quá nhiều đồ sau những ngày dài làm việc, hoặc nếu có điều cần đến thì con bé sẽ cần có người hỗ trợ đắc lực ở đâu?" bà lão phản đối; sự thông thái của bà đong đầy trong mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trẻ với đôi mắt còn cần thấu hiểu những điều rối răm trong cuộc sống phải chỉ ra.
"Vậy thì sẽ là cậu Kohaku," Bà Kaede gợi ý khi cô chưa kịp đưa ra câu trả lời.
"Không được," Sango phản đối nhanh hơn mình tưởng. Đối với cô gái diệt yêu thì Rin sở hữu tính cách vượt trội trên tất cả chính là trái tim nhận hậu hơn bao giờ hết bên trong cơ thể sống, nhưng trong tất cả những kỹ năng mà Rin đã được mài dũa hoàn thiện; giữ bí mật không phải mà một trong số chúng. "Chị không muốn nó tham gia vào việc nhỏ này mà chúng ta đã lập ra kế hoạch cho nó. Rin, em vẫn có kế hoạch để mua ít thứ cho buổi lễ phải không?"
Một cái gật đầu cộc lốc là câu trả lời của cô, "Dù vậy thì em không dám chắc những gì em nên mua, nhưng em sẽ không làm chị thất vọng đâu," Rin tuyên thệ với nụ cười mang ý chí mạnh mẽ.
"Cảm ơn em," Sango đáp lại; cảm giác còn lại trở nên nhẹ nhàng hơn bây giờ bởi cô biết rằng lễ kỷ niệm của em trai cô sẽ được lo toàn chu đáo.
"Vậy thì tốt rồi, nhưng cháu gái ai sẽ đi cùng cháu hả?" bà Kaede lại hỏi lại lần nữa.
"Chị dám chắc chị có thể bảo anh Inuyasha đi cùng với em," Kagome đưa ra đề nghị.
"Tớ không biết đâu nhé, Inuyasha có thể là người khó chịu ở nơi công cộng đó," Sango nói, biết rằng cũng như Rin bằng cách nào đó có thể nhờ đến một người bình tĩnh hơn cả là Sesshomaru mà không ai nhận ra, Inuyasha tốt hơn hết chỉ nên ở một mình và duy nhất với Kagome để cô có thể giữ gã trong giới hạn nếu cần thiết.
"Chị luôn có thể có Kirara giúp em một tay, à hay Shippo thì sao," Sango sau đó đề nghị.
"Shippo đã đi hôm qua để tu luyện một chút trên núi rồi," Kagome thông báo, "còn về Kirara thì mình nghĩ là..."
"Xin mọi người đó," Rin vẫy vẫy tay phản đối để khiến hàng tá ý tưởng phải hoàn toàn ngừng lại, "Em nghĩ mình đã quyết định ai là người em muốn được đi cùng rồi."
"Em có rồi á," tất cả mọi người cùng đồng thanh nói. "Ai vậy?" Kagome là người đầu tiên hỏi.
Câu trả lời được đưa ra không có gì hơn ngoài đôi môi hồng tươi rói khẽ nhướng lên và đôi má đỏ hây hây trong lúc mỉm cười. Đôi mắt nâu ngọt ngào vụt ánh lên như ngôi sao sáng đáng để nhìn, và vụng dại với hai ngón tay chà xát vào chiếc dây đeo túi – quá đủ để cả ba người phụ nữ trông thấy sự thay đổi bối rối trong Rin mà tất cả họ tin là chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Hoặc, ít nhất là...chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng như vậy.
"Tốt hơn là em đi đây," cô thiếu nữ trẻ nhất trong số ba người thông báo, "Em không muốn tới đó muộn đâu." Rin phủi bụi bộ đồ kimono sáng màu đẹp đẽ và đeo chiếc túi lên cho tới khi đảm bảo tất cả số tiền đã được cất cẩn thận an toàn khỏi đám móc túi.
"Em sẽ quay về trước khi mặt trời lặn," cô nói với mọi người lúc xỏ đôi guốc gỗ tối màu vào chân; đôi guốc đó, ngay cả ngày mùa đông, cô thấy nó vô cùng thoải mái để đi. "Ồ, chị Sango ơi, nếu em chưa trở về thì chị bảo Kirara tới phòng trường hợp nhé."
"Chă-chắc chắn rồi em," cô gái diệt yêu lên tiếng xác nhận, tự hỏi tại sao Rin lại cần một kế hoạch "dự phòng" như thế.
"Cảm ơn chị, hẹn gặp lại mọi người nhé," cô vẫy tay chào trước khi quay gót đi thì đụng trúng ngay một bộ đồ kimono đỏ tươi ngứa ngáy, "Xin chào anh Inuyasha," cô lịch sự chào cùng với cây cung nhỏ, "Tạm biệt anh Inuyasha," sau đó cô lại vẫy tay chào tên bán yêu đứng chết lặng trông theo cô thiếu nữ đã khuất khỏi tầm nhìn ở phía bên kia ngọn đồi.
"Nè, con bé lắm mồm nó đi đâu thế?" gã hỏi lúc đi vào trong lều để rồi chỉ nhận được những cái phớt lờ từ cả 3 người phụ nữ.
"Mọi người có thấy ánh nhìn trong mắt em ấy không?" Kagome hỏi; đôi lúc hắt hơi và ho hắng vài cái để giấu đi sự tò mò của mình khi nói đến sự thích thú trong tình yêu của người khác.
"Có phải cậu nghĩ rằng có thể nào là..." Sango im bặt; không muốn thừa nhận điều gì mà chưa được xác định đúng.
"Ờ thì ai mà biết, nhưng mình thì biết một điều," cô nàng miko trẻ nhất mỉm cười.
"Mọi người đang nói cái gì đấy?" Inuyasha gắt gỏng gặng hỏi lúc nhìn thấy tia sáng lấp lánh trong mắt Kagome. Ánh mắt lấp lánh tương tự như lần cô đã cố gắng ghép đôi Miroku và Sango thành một cặp với nhau.
"Đây có thể là một chuyến đi mua sắm thú vị," bà Kaede tiếp lời, mang đến sự bối rối khó hiểu nhiều hơn cho tên bán yêu.
Với một tiếng gầm gừ cáu bẳn, gã quay phắt đi khỏi túp lều toàn đám đàn bà với cái việc nói nhỏ của họ. Gã thấy ngồi trên nóc lều còn yên bình hơn là thay vì cứ tự hỏi đám bọn họ đang nói chuyện về cái quái gì.
"Đúng là đàn bà..." gã thầm nghĩ.
~ ~ ~ KẾT THÚC HỒI TƯỞNG ~ ~ ~
"Đám con người..." Sesshomaru cay cú nghĩ. Cái dáng cuả hắn lại lần nữa đứng nghênh ngang và mạnh mẽ, còn gương mặt hắn lại trở về biểu hiện của vẻ khắc kỷ và lạnh lùng. Hắn nhanh chóng trả đũa "khoảnh khắc" mới hồi nãy để rồi bắn tia nhìn chết người vào đám con người cho tới khi tất cả bọn họ đều ù té chạy chối chết hoặc bước đi thật mau nếu như họ thấy không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ cùng với những nét đặc trưng thường có trở lại là vị Khuyển Chúa bước đi giữa con phố nhộn nhịp đông đúc của khu chợ cùng với Rin ngay bên cạnh hắn trong phạm vi tầm mắt.
Nhìn từ xa hắn tin rằng nó hẳn phải đông đúc, nhưng giờ thì đôi ủng đen của hắn lại đang bước đi trên mặt đất giống như chân đám con người bụi bặm hoặc đã đi mòn cả đôi dép; Sesshomaru thấy nơi này đông đúc quá mức.
Dường như hết đám con người của thuộc địa này đến thuộc địa khác hội tụ về đây hình thành nên cả một cộng đồng cư dân lớn, và những gương mặt không quen thuộc băng qua hắn nhiều hơn, hắn bắt đầu suy nghĩ miên man về ngôi làng nhỏ nơi Rin trú ngụ. Có phải hắn đã rời bỏ cô ở chính nơi này 8 mùa đông trước đây thì có lẽ cô cũng đã mất tích ngày đó.
Rin vô cùng bất ngờ trước việc vị lãnh chúa của mình lại đang quen dần mọi thứ diễn ra thế nào. Từ bên ngoài ai đó sẽ nghĩ rằng hắn đang đi dạo trong khu rừng im lìm với cái cách mà mắt hắn chỉ nhìn về phía trước với chân mày và miệng không hề nhúc nhích trước sự thay đổi mạnh mẽ của những tiếng ồn ã, hối hả. Hắn bước đi như thể hắn sở hữu từng mẩu vuông đất của khu chợ trong khi Rin; dẫu vậy, cảm thấy có mấy bả vai đụng vào vai mình.
Cô biết những thử thách đã nhen nhóm trong khoảnh khắc cô cảm nhận được những ánh mắt hau háu nhìn ở sau lưng cô. Cô vội vàng thò tay vào trong túi đeo và bảo vệ số tiền như thể cô đang nắm cả làng trong lòng bàn tay. Bởi vì đó là tất cả số tiền của mỗi người trong gia đình đưa cho; cô, theo cách này, có vậy mới an toàn.
Cảm giác bước đi ở nơi thu hút được tất cả những tên trộm các kiểu mang đến một cảm xúc mãnh liệt nhất là khi cô dám chắc mình thậm chí đã nhìn thấy người đàn ông trông giống như cái nhìn của những tên cướp đi lại giữa đám đông. Tuy nhiên, có sự hiện diện rất gần gũi của vị Lãnh chúa đã xua tan đi bất cứ sự hoang tưởng khó chịu nào, và nơi hội chợ nhìn chung quả là thú vị, cô thầm nghĩ.
Hai mắt cô đảo đi đảo lại ở những túi gạo và hạt giống. Chưa bao giờ cô lại ngờ ở đây có nhiều túi gạo đến thế, và không khi nào cô lại nghĩ rằng một ngôi làng có thể cần nhiều hạt giống vậy. Cô xoay đầu từ trái qua phải dõi theo đứa bé bám vào quần áo mẹ, còn cánh đàn ông đang thương lượng với vài gã bán hàng gian xảo.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc rèm cửa Noren vẽ trên đó báo hiệu cho thấy có mấy cửa tiệm bán đồ cổ đẹp. Có lẽ anh ấy muốn một số loại vũ khí độc đáo...không được, anh ấy có một cái rồi còn gì. Rin nhìn một vài gian hàng nhiều hơn, lưu lại món quà của mình trong tâm trí. Cô nhìn vào gian hàng trưng bày đầy đồ trang sức; có một số viên ngọc trai và đá lớn, trong khi những người khác đã ra đi với kiểu dáng nhỏ hơn nhưng chứa đựng rất nhiều ý nghĩa và chi tiết hơn cả.
Trang sức à, cái này thì sao đây ta? Con trai có thích trang sức không nhỉ...Mình cho rằng đây là thời điểm thích hợp để hỏi.
Ngay khi cô định mở miệng thì một cảnh hiếm hoi lọt vào khóe mắt cô.
Một đám đông lớn tụ tập xung quanh khoảng đất vuông vắn nhỏ trong khu chợ nơi Rin có thể mỉm cười trong niềm phấn khích trước các nghệ sĩ địa phương đường phố. Một số biểu diễn với đao kiếm, trong khi số khác lại tạo ra sự giải trí kịch tính hơn khi họ tung hứng những ngọn đuốc rực lửa. Cảnh tượng làm sáng bừng gương mặt cô giống như cách người nghệ sĩ thắp sáng ngọn đuốc mới.
Rin nhận ra chân mình đã dừng bước lúc nhìn chằm chằm trong niềm đam mê đắm đuối khi một cô gái xinh đẹp đã chứng minh nghệ thuật của việc xếp đặt những bông hoa với các kích cỡ, màu sắc khác lại với nhau cho tới khi chúng tạo thành một bó hoa tuyệt đẹp.
"Đó chẳng phải là con gái của người trồng hoa chuyên cung cấp cho các lâu đài địa phương với vườn hoa phong phú sao?" Rin nghe một người phụ nữ hỏi.
"Đúng rồi, một cô gái trẻ rất đáng trân trọng," một câu trả lời khác vang đến, "Nhờ có gia đình cô ấy đã liên kết với những lãnh chúa địa phương mà cô gái đã được đưa lên thành hàng nhân phẩm tuyệt vời, cô ấy cũng có thể là một tiểu thư cao quý mặc dù cô ấy và gia đình không sống trong lâu đài giàu có."
Cuộc trò chuyện nho nhỏ không có ý nghĩa nhiều với Rin, dẫu vậy thì những bông hoa xinh đẹp chắc chắn mới bắt được sự chú ý của cô, cô không thể không nhìn chằm chằm một hồi lâu.
"Sesshomaru-sama nhìn kìa," cô chỉ ra; cố gắng để xem những gì cô có thể thấy qua đám đông đàn bà con gái, những người chỉ ước mình được lớn lên trong nhung lụa để chứng minh những kỹ năng xử lý việc xếp đặt các bông hoa. "Quả là những bông hoa tuyệt đẹp," Rin quay đầu lại thì chỉ thấy sự chú ý của Sesshomaru hoàn toàn tập trung vào người đàn ông đang biểu diễn kiếm trên tay.
1
Hình ảnh đó khiến cô mỉm cười; dĩ nhiên điều đó sẽ thu hút mắt hắn, và nếu chỉ có Jaken ở đó thì lão sẽ là người quan tâm hơn cả màn tung hứng những ngọn lửa còn hơn cả hai người họ.
Sau ít phút Rin nhận thấy Sesshomaru hết hứng thú và biết rằng sau đó sẽ quay lại với việc đi bộ loanh quanh thêm chút nữa. Cô nhìn lần cuối cô gái cắm hoa và thấy cô gái mỉm cười với tất cả mọi người trong đám đông...và rồi nhìn một hồi lâu hoài nghi về hướng của Rin. Gần như Rin có điều gì đó mà cô gái mong muốn có được, nhưng là cái gì đây ta, Rin chẳng biết nói sao để rồi bình thản quay đi.
2
Sau khi thăm quan một ít, Sesshomaru và Rin tiếp tục đi trên đường cho đến khi họ bắt đầu hòa vào phần nhộn nhịp bận rộn hơn cả của khu chợ. Thực phẩm là hàng hóa chính ở đây; từ tươi mới tới làm sẵn đến bất cứ thứ gì làm thành đồ ngâm được, hoàn toàn tự tay lựa chọn lấy rồi mua.
Trong khi Rin bắt đầu xem xét coi lán nào có hoa quả với rau ngon nhất. Sesshomaru, mặt khác, bản thân đang bận bịu với việc dần quen trong những ngoại vi khác nhau thông qua tầm mắt hắn trên mỗi bước hắn đi. Chỉ giống như một khu rừng trở nên tối tăm, yên tĩnh hơn để đi qua; chỗ này trở nên ồn ào hơn và không hề mấy thân thiện.
Một đám chè chén say sưa hắn lại nhìn thấy thêm lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook