Sesshomaru & Rin Story
-
C72: Sugar Sweet Snowflakes (chap 9 - Phần 1)
WINTER MAGIC (MÙA ĐÔNG DIỆU KỲ)
__________
Cảm giác này là sao?
Cảm giác này chẳng thể nào diễn tả nổi khiến tim cô cứ đập rộn ràng, và làm cho gương mặt cô như thể có vầng dương vô hình trên nền trời tỏa sáng dịu nhẹ quyết định chiếu rọi lên làn da cô trong màu nắng ấm áp.
Cô chưa từng có cảm giác như thế trước đây; niềm hạnh phúc trọn vẹn khiến cô không ngừng nở nụ cười tươi tắn, và chỉ cần có sự hiện diện của "người đó" gần cô mà thôi. "Người đó" có một vẻ đẹp vô cùng nam tính mà không có bất kỳ yêu quái hay con người nào sánh bằng. Một cơ thể được đúc nên bởi các vị thần và khuôn mặt được tạc nên bởi những thiên sứ. Đôi mắt ấy là cả một biển hồ vàng, mái tóc trắng như tuyết lấp lánh tựa hồ thanh kiếm bạc, và làn da cũng trắng tựa bầu trời. Hắn đẹp, hắn thực sự rất đẹp trong từng đường nét lẫn dáng hình.
Hãy nhìn cái cách hắn giữ cho mái tóc màu bạch kim luôn suôn thẳng, và gắn bó trên con đường phía trước hắn đi thay vì để cho sự xao lãng nhỏ nhoi của bản tính lại quăng quật hắn đi.
Giai điệu ngọt ngào cô có thể nghe thấy bất cứ khi nào mái tóc dài óng mượt của hắn lả lướt theo bước đi chầm chậm nhịp nhàng.
Cách hắn bước đi uyển chuyển, mỗi bước chân đi đều đều và giữ cho người hắn luôn thẳng đã lộ ra tư thế thể hiện cùng lúc cả quyền lực và sự kiêu hãnh chỉ trong một bước đi dài. Thậm chí cô có thể nhận thấy ngay cả chính tư thế của mình cũng bắt đầu trở nên uyển chuyển hơn chỉ bằng cách ở gần hắn.
Đã không có gì giống như cô từng cảm thấy trước đây, nhưng cô không thể tìm ra từ nào phù hợp để diễn tả cảm giác ấy.
Khi cô lớn lên trong ngôi làng của bà Kaede, cô luôn thích liếc nhìn những chàng trai nắm tay các cô gái và khi cô trưởng thành cũng những cặp đôi ấy đã trở thành thế hệ người cao tuổi của những chàng trai trẻ đang hôn lên trán người yêu thương mới của họ. Rin nhớ lại mỗi người phụ nữ ấy trông hạnh phúc ra sao; từ bàn tay họ nắm vào nhau cho đến khuôn mặt rạng ngời với một nụ hôn bởi người mà họ coi là duy nhất.
Ban đầu, cô nghĩ mình đã phải ghen tị với tất cả các cô gái xinh đẹp, thậm chí cả chút xíu ghen tị sợ hãi. Kagome và Sango đã giải thích rằng đó là cảm xúc tự nhiên của con người không thể tránh khỏi mà cũng chẳng thể chấp nhận được, nhưng nó tùy thuộc vào chính bản thân người đó để đưa ra quyết định việc ấy sẽ kéo dài đến đâu. Đó không phải điều ngạc nhiên quá lớn với Rin khi mà cả hai người phụ nữ đó đều thừa nhận rằng họ đã tỏ ra ghen tuông quá mức trong quá khứ, nhưng giờ thì mọi việc đã êm xuôi từ khi họ có được người đàn ông của riêng mình bên họ.
Nghĩ đến điều đó nhờ nó mà cô đã từng cảm nhận được cảm xúc cay đắng của sự ghen tuông, đặc biết là khi Rin nghĩ đến mỗi lát cắt trong cuộc đời cô như là một điều gì đó để biết ơn. Tuy vậy, nó không phải là thứ mà những cô gái khác có được đã làm cô cảm thấy trống rỗng.
Khi cô lớn lên bên bà Kaede, cô đã từng được nắm tay trước đây; không nhiều như các cô gái khác nhưng vẫn là với một cậu bạn rất tốt bụng đã sẵn sàng san sẻ miếng cơm nắm vào cuối ngày. Khi cô lớn hơn một chút, sự thân mật nhất mà cô từng có trên môi của một người con trai là nụ hôn nhẹ trên bàn tay, chàng trai trẻ đó cảm ơn cô đã giúp đỡ khi cô hỗ trợ bà Kaede giúp vị hôn thê của anh ta khỏe mạnh trở lại.
Giống như bất kỳ cô gái nông thôn bình thường, cô cũng nhận được những bông hoa dành cho cô, và Kohaku luôn là người đưa cô đi dạo chơi; hầu như cô đồng ý và nó luôn kết thúc cùng với một nụ cười thân thiện và chẳng có gì hơn nữa.
Cô đã được trao cơ hội để có những gì họ đã làm, nhưng cô vẫn cảm thấy trống vắng. Đó là điều họ đã tìm thấy khiến cô phải ghen tị với họ; họ đã tìm thấy "một nửa" còn cô thì không.
Đó là...cho đến tận bây giờ.
Mỗi nụ cười mở ra, mỗi cử chỉ dành cho cô bởi những chàng trai khác, và vẫn chẳng có gì có thể tạo nên cảm xúc giấu kín trong tim cô khi đôi mắt nâu ngọt ngào của cô khóa chặt vào đôi mắt hồ vàng kia.
Chính là đôi mắt đó; nó bỏ bùa cô, nó mê hoặc cô, và làm cô thấy như mình đã tìm ra kho báu mỗi khi cô lạc lối trong đôi mắt hồ vàng sâu thẳm ấy.
Những vết bớt kia; cô mong chúng sẽ mãi tô điểm trên cơ thể hắn. Vết bớt từ khi sinh ra và giờ hiện hữu trên làn da trắng sứ của hắn thể hiện đẳng cấp và tưới mát hắn trong sự hoàn hảo. Cô tự hỏi không biết hắn còn có vết bớt quý giá nào khác không nữa.
1
Viền kẻ dưới mắt mà cô từng nhầm lẫn lúc ban đầu là phấn mắt, những vằn sọc đỏ tươi tắn lướt trên má hắn, cổ tay, và các vùng khác mà cô đoán là chúng đã bị che lại bởi lớp lụa là trắng muốt.
Cuối cùng nhưng không hề kém cạnh, làm sao cô có thể quên được vết dấu vầng trăng xanh khuyết đứng tự hào trên trán hắn.Vết dấu đó đã thu hút cô cả một quãng thời gian dài.
Có phải hắn có nó vì loài chó thường thích cất tiếng hú trước mặt trăng?
Có phải đó là biểu tượng của dòng họ?
Nếu vậy tại sao Inuyasha lại không có?
Có phải chỉ có mẹ hắn là người duy nhất có nó?
Nó đã có từ giai đoạn nào?
Cô không biết bất kỳ câu trả lời nào, nhưng cũng giống như chính vị Lãnh chúa của cô, đôi lúc có những điều sẽ trở nên kỳ diệu hơn khi bạn biết về họ ít một.
Cô chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu. Hắn là một hình ảnh đẹp để ngắm nhìn, là một niềm vui để lắng nghe, và chỉ cần có sự hiện diện của hắn thôi cũng đã đủ làm cả gương mặt cô bừng đỏ. Ngày cô còn bé, nó không hề giống như thế này khi cô nhìn chằm chằm vào hắn. Nhớ lại hồi ấy, chỉ nhìn hắn trong niềm ngưỡng mộ và đam mê; đó là một dạng cảm xúc mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng sẽ có đặc biệt khi chúng đang ở độ tuổi thiên về tôn thờ những người anh hùng.
Hắn đã và sẽ mãi là "người hùng" của cô, nhưng giờ đây nhìn hắn lại có điều gì đấy rất khác biệt. Phải chăng ở độ tuổi của cô đã ảnh hưởng đến cảm giác của cô dành cho vị yêu quái hoàng tử này nhiều đến thế? Từ việc chỉ đơn giản là mỉm cười với hắn và đưa cơ thể hắn lại rất gần mình, cô có thể cảm nhận được cái gọi là trái tim không tồn tại của hắn. Từ mỗi cái ôm cô đã trao hắn cho tới nụ hôn vội khẽ lướt lên trên má hắn.
Nhiều đêm cô tự hỏi liệu có lẽ cô đã quá bạo dạn không, có quá sốt sắng với những hành động trước kia của mình không. Đó là vì động lực; trong khoảnh khắc đó hồ như có tiếng kêu gọi cô hãy chạm vào má hắn, chỉ là giống như rất nhiều lần cô muốn đặt môi mình lên giữa vầng trăng xanh khuyết của hắn. Cô từng nghĩ hắn sẽ nổi cáu; với "sự cố" không mong đợi như thế cô gần như nghĩ rằng hắn sẽ thấy thật đáng hổ thẹn.
Cô, một cô gái nông thôn loài người quê mùa sẽ không thể có đủ khả năng mua quần áo cho riêng mình huống chi là những đôi giày nếu không nhờ có Sesshomaru, vị Lãnh chúa yêu quái là người có điều kiện và niềm kiêu hãnh để xây đắp lên những thành lũy chứa đựng danh tiếng và quyền lực của hắn.
May mắn thay cho cô, hắn chẳng hề bực tức với bất cứ chuyện gì mà cô vừa kể trên, nhưng dường như hắn giữ im lặng trong màn đêm còn lại hơn mức bình thường. Cô quyết định có lẽ tốt nhất không dành cho hắn nụ hôn bất ngờ lần nữa dù cho cô rất muốn làm điều đó siết bao. Nó làm cô thấy buồn bã vì quyết định này; cử chỉ đó của cô sẽ khiến cho lời từ biệt trở nên dễ dàng hơn đôi chút; hoặc có lẽ nó sẽ chỉ làm mọi việc trở thành khó khăn hơn; cô thực tình không biết sao nữa.
Mùa đông sắp qua đi...hắn sẽ lại rời đi sớm để đi tuần tra lần nữa.
"Rin," đột nhiên giọng nói sâu trầm cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Ngay lập tức cô chớp mắt để lấy lại sự chú ý của mình vào đôi mắt hồ vàng kia. "Xin lỗi thiếu gia," cô mỉm cười, "Chỉ là em đang nghĩ bâng quơ."
Cô thấy ánh mắt hắn nhìn nán lại cô trong tích tắc cho tới khi quay sang nhìn về bên kia ngọn đồi nơi họ đang đứng. "Chúng ta tới nơi rồi."
"Ở đâu ạ?" cô líu lo hỏi khi đôi guốc gỗ của mình rảo bước đi lên ngọn đồi phủ tuyết. Cô thấy vô cùng phấn khích. Lúc hắn nói với cô rằng sẽ đưa cô đến một nơi thì cô đã nở nụ cười rạng rỡ, nếu có thể thì cô đã muốn nhảy phóc lên người hắn. Sau khi ở lì trong căn lều liền mấy hôm cùng những cơn ho và hắt xì hơi liên tục để khỏi bị cảm lạnh, điều mà cô mong mỏi hơn cả là dành thời gian còn lại cuối cùng của mùa đông bên hắn.
Cô đi lên trên đỉnh đồi cho tới khi đầu cô cao ngang bằng vai hắn. Cô nhìn xuống ngọn đồi cho đến lúc hình ảnh băng tuyết trắng xóa lấp lánh hiện ra trước đôi mắt nâu ngọt ngào của cô. "Sesshomaru-sama?" cô hỏi; thắc mắc không biết tại sao hắn lại đưa cô đến một nơi không hề mang đến cho cô kỷ niệm gì tốt đẹp.
Dưới chân cô là mặt nước hồ đóng băng rộng lớn đã từng là một đồng cỏ xanh mơn mởn. Nó là nguồn cung cấp nước rộng lớn cho cả làng; khu vực tưới nước chính là ở ngay trước mặt cô nhưng cô biết hồ nước còn lan rộng sang cả con suối trong rừng và thậm chí dẫn cả vào các ao làng.
Rin nhớ lại trong suốt mùa hè cô đã đi dạo cùng với Kohaku dọc theo hồ; và đá chân dưới dòng nước tươi mát để gột rửa mồ hôi trên đầu mình. Cô nhớ đến cảnh mình tắm trong dòng nước ấy cùng với Saki, Kagome và Sango, và đôi khi thậm chí còn tìm thấy vài con cá để bắt được mỗi khi đi tắm.
Dẫu vậy, cô cũng nhớ lại cuộc chạm trán cuối cùng với cái hồ này, và bầy chó sói quỷ quyệt đã rượt đuổi cô trong trận bão tuyết. Cô nhớ mình đã nghe thấy tiếng gãy răng rắc của lớp băng bên dưới chân mình, và cảm giác sợ hãi tột độ căng lên trong phổi với việc thiếu đi không khí để thở và áp lực của nước tăng lên tràn vào mũi và miệng cô. Cơ thể cô cảm thấy như băng đá đâm thủng vào da thịt mình; có lẽ bị ăn thịt bởi yêu quái còn ít đau đớn hơn nhiều.
Lẽ dĩ nhiên cô đã được cứu sống từ khi trải qua cái chết cần kề trước kia, và vị cứu tinh của cô đã luôn ở bên cô nhưng tại sao hắn lại đưa cô trở lại chỗ này.
"Đi thôi," hắn nói, đôi giày của hắn tạo thành tiếng kêu lạo xạo trên con đường họ đi xuống đồi. Sự bối rối của Rin chẳng hề làm phiền hắn, và cô ngoan ngoãn đi theo hắn, cố gắng không nghĩ đến cái lần cuối mình lao xuống ngọn đồi này, cô đã lăn xuống cùng với những vệt máu đỏ thẫm loang lổ trên con đường mà họ đang bước đi.
Mặt băng mịn và phẳng lặng, và theo như Sesshomaru thấy thì đã có lớp băng mới hình thành nên kể từ cái hôm cuối hắn ở gần đây và nghiền nát tất cả lớp băng bằng trọng lượng trong hình dáng thật sự của mình. Cơn bão đã làm nước đóng băng lại, và nó trông không giống như chân dung trong bức họa với những hàng cây đầy lá ngả màu lủng lẳng bay về một hướng và những ngọn núi tuyết tạo cảnh nền tuyệt đẹp trước mắt.
"Em đã rất quen thuộc với nơi này," hắn lên tiếng, biết rất rõ cô vẫn chưa dám nhìn kể từ lúc họ đến bên bờ hồ đóng băng. Hắn thấy cô chầm chầm gật đầu.
"Nó làm em thấy không thoải mái," sau đó hắn lại nói; hắn không hỏi, hắn biết bởi cách mà cô ngoảnh mắt đi từ cái cảnh cô không hề muốn nhìn đến.
Và hắn biết tại sao, đó là lý do tại sao hắn lại mang cô đến chỗ này từ ban đầu.
Trước câu nói của hắn, Rin liền ngẩng đầu lên nhìn hắn với cái nhìn gần như là hối lỗi. "Em sợ hả?" hắn, lần này, đã hỏi. Ánh mắt hối lỗi của cô chuyển thành sự bối rối và không dám chắc, "Em – em...ừ..."
Cô thấy hắn đi lên phía trước thậm chí còn không nhìn cô đến lần thứ hai, "Một lần nữa Rin, ta không hiểu những lời nói vấp."
Cô cúi đầu mình xuống; nghĩ đến việc có lẽ mình đã khiến hắn buồn bã bằng cách nào đó mà không giải quyết nổi, và suýt chút nữa cô đã hỏi hắn liệu họ có thể trở về làng được không. "Em xin lỗi," cô thì thào, vừa đủ lớn hơn tiếng thì thầm chút xíu; cô chắc chắn nó không cần phải nói to ra mà làm chi.
"Đến đây," hắn bình tĩnh hướng dẫn khiến Rin ngay lập tức ngẩng đầu lên để thấy bàn tay móng vuốt đưa ra với mình. Mắt cô mở to khi thấy vị Lãnh chúa đang đứng trên băng; hình ảnh phản chiếu trắng muốt của hắn hầu như không thể nhìn thấy; và bề mặt trơn trượt chẳng thể nào làm xấu đi tư thế hoàn hảo của hắn.
Ngài ấy đang làm gì vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook