Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
-
Chương 443: Sao thức ăn… vẫn chưa tới?
Trương Minh Vũ dẫn theo hai cô gái đi tới sảnh lớn.
Lúc này, Triệu Khoát và đám người Hà Gia Hoa đã đứng ở chính giữa sảnh.
“Mọi người yên lặng nghe nào!”, Dịch Thanh Tùng giơ tay hô lên.
Đám đông ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ngờ vực.
Thoáng chốc, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Triệu Khoát.
Có không ít người đã nhận ra hắn, bắt đầu xì xào bán tán.
Anh nhíu chặt chân mày, dự cảm chẳng lành càng thêm mãnh liệt.
Thoắt cái, sảnh lớn ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Triệu Khoát cười lạnh một tiếng, chậm rãi tuyên bố: “Tôi nói cho mọi người biết một tin xấu”.
“Hôm nay sợ là khách sạn Hồng Thái hết đồ ăn rồi, dù mọi người có gọi món gì họ cũng không nấu nổi đâu”.
“Cái gì?”
Nghe hắn nói vậy, tất cả đều sợ ngây người.
Những ai đã có chỗ ngồi thì còn đỡ.
Thế nhưng đoàn người đang xếp hàng ở ngoài kia đều luống cuống!
Xếp hàng cả ngày trời, kết quả lại không có đồ ăn sao?
Toàn bộ nhân viên phục vụ của khách sạn đều đứng chết lặng, vẻ mặt lo âu!
Triệu Khoát bật cười an ủi: “Nhưng mọi người đừng lo quá. Ở đây không có đồ ăn thì mọi người có thể dời bước đến khách sạn Cách Lâm gọi món”.
Trương Minh Vũ nheo mắt lại.
Chẳng phải khách sạn Cách Lâm là sản nghiệp của gia tộc Triệu Khoát đó sao?
Thì ra hắn tới đây để tranh khách với anh!
Anh bước lên hai bước, lạnh giọng lên tiếng: “Này anh Triệu, anh làm vậy hơi quá đáng rồi đấy! Ai nói khách sạn của chúng tôi hết đồ ăn hả?”
Đám người ngơ ngác không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Hà Gia Hoa cười lạnh phản bác: “Chẳng lẽ nhà bếp của khách sạn các anh còn dư dả đồ ăn lắm sao?”
Chu Vân Phong cũng cất giọng nói: “Mọi người đừng quá lo lắng. Chúng tôi đã gọi rất nhiều món rồi. Bây giờ chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là phải dọn món lên”.
“Nhưng đến cả nguyên liệu khách sạn Hồng Thái cũng không có!”
“Muốn biết có đồ ăn hay không chỉ cần đợi xem kịch hay. Để xem khách sạn Hồng Thái có thể mang được món gì cho chúng ta!”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả lại tranh luận ầm ĩ.
Nhất là đám người đang xếp hàng chờ chỗ, ai nấy đều bắt đầu chửi rủa không ngừng.
Những người có thể tới đây ăn cơm đều có quyền thế hoặc gia tài bạc triệu, ai có thể nuốt trôi cục tức này?
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đã tuyệt vọng triệt để!
Toàn bộ nhân viên của khách sạn đều hoảng hốt, vẻ mặt thất vọng tràn trề!
Khách hàng đông đúc bắt đầu lên án khách sạn Hồng Thái!
Vương Vũ Nam cắn chặt răng, ánh mắt chất chứa niềm lo âu!
Cô ấy đang thầm lên kế hoạch cấp tốc giải quyết scandal có khả năng nổ ra!
Nhưng cô ấy lại không am hiểu về mặt này!
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lửa giận trong lòng bắt đầu dâng lên.
Khách sạn có đủ đầu bếp, nhưng muốn nấu xong nhiều món ăn vậy thì ít nhất cũng phải cần nửa tiếng đồng hồ!
Sao thức ăn… vẫn chưa tới?
Triệu Khoát cực kỳ đắc ý, vênh váo nói: “Này Trương Minh Vũ, hết giờ rồi mà chúng mày chưa dọn được món lên thì đừng trách chúng tao không nương tay!”
Hắn lặp lại lời đe doạ ngay trước mặt mọi người!
Lúc này, Triệu Khoát và đám người Hà Gia Hoa đã đứng ở chính giữa sảnh.
“Mọi người yên lặng nghe nào!”, Dịch Thanh Tùng giơ tay hô lên.
Đám đông ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ngờ vực.
Thoáng chốc, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Triệu Khoát.
Có không ít người đã nhận ra hắn, bắt đầu xì xào bán tán.
Anh nhíu chặt chân mày, dự cảm chẳng lành càng thêm mãnh liệt.
Thoắt cái, sảnh lớn ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
Triệu Khoát cười lạnh một tiếng, chậm rãi tuyên bố: “Tôi nói cho mọi người biết một tin xấu”.
“Hôm nay sợ là khách sạn Hồng Thái hết đồ ăn rồi, dù mọi người có gọi món gì họ cũng không nấu nổi đâu”.
“Cái gì?”
Nghe hắn nói vậy, tất cả đều sợ ngây người.
Những ai đã có chỗ ngồi thì còn đỡ.
Thế nhưng đoàn người đang xếp hàng ở ngoài kia đều luống cuống!
Xếp hàng cả ngày trời, kết quả lại không có đồ ăn sao?
Toàn bộ nhân viên phục vụ của khách sạn đều đứng chết lặng, vẻ mặt lo âu!
Triệu Khoát bật cười an ủi: “Nhưng mọi người đừng lo quá. Ở đây không có đồ ăn thì mọi người có thể dời bước đến khách sạn Cách Lâm gọi món”.
Trương Minh Vũ nheo mắt lại.
Chẳng phải khách sạn Cách Lâm là sản nghiệp của gia tộc Triệu Khoát đó sao?
Thì ra hắn tới đây để tranh khách với anh!
Anh bước lên hai bước, lạnh giọng lên tiếng: “Này anh Triệu, anh làm vậy hơi quá đáng rồi đấy! Ai nói khách sạn của chúng tôi hết đồ ăn hả?”
Đám người ngơ ngác không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Hà Gia Hoa cười lạnh phản bác: “Chẳng lẽ nhà bếp của khách sạn các anh còn dư dả đồ ăn lắm sao?”
Chu Vân Phong cũng cất giọng nói: “Mọi người đừng quá lo lắng. Chúng tôi đã gọi rất nhiều món rồi. Bây giờ chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là phải dọn món lên”.
“Nhưng đến cả nguyên liệu khách sạn Hồng Thái cũng không có!”
“Muốn biết có đồ ăn hay không chỉ cần đợi xem kịch hay. Để xem khách sạn Hồng Thái có thể mang được món gì cho chúng ta!”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả lại tranh luận ầm ĩ.
Nhất là đám người đang xếp hàng chờ chỗ, ai nấy đều bắt đầu chửi rủa không ngừng.
Những người có thể tới đây ăn cơm đều có quyền thế hoặc gia tài bạc triệu, ai có thể nuốt trôi cục tức này?
Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đã tuyệt vọng triệt để!
Toàn bộ nhân viên của khách sạn đều hoảng hốt, vẻ mặt thất vọng tràn trề!
Khách hàng đông đúc bắt đầu lên án khách sạn Hồng Thái!
Vương Vũ Nam cắn chặt răng, ánh mắt chất chứa niềm lo âu!
Cô ấy đang thầm lên kế hoạch cấp tốc giải quyết scandal có khả năng nổ ra!
Nhưng cô ấy lại không am hiểu về mặt này!
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lửa giận trong lòng bắt đầu dâng lên.
Khách sạn có đủ đầu bếp, nhưng muốn nấu xong nhiều món ăn vậy thì ít nhất cũng phải cần nửa tiếng đồng hồ!
Sao thức ăn… vẫn chưa tới?
Triệu Khoát cực kỳ đắc ý, vênh váo nói: “Này Trương Minh Vũ, hết giờ rồi mà chúng mày chưa dọn được món lên thì đừng trách chúng tao không nương tay!”
Hắn lặp lại lời đe doạ ngay trước mặt mọi người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook