Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
-
Chương 442: “Yên tâm, sẽ tới kịp”
Bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng lại, thứ khách sạn Hồng Thái đang thiếu thốn không chỉ là thức ăn!
Còn có cả rượu!
Một trăm chai…
Tổng số rượu vang của toàn bộ khách sạn trong thành phố Hoa Châu này cộng lại được bao nhiêu?
Gương mặt của Vương Vũ Nam đã tràn đầy tuyệt vọng.
Hàn Thất Thất có lòng muốn giúp nhưng lại không có cách nào!
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu lên tiếng: “Được, tôi phải cảm ơn anh Hà giúp tôi buôn may bán đắt rồi!”
Trong mắt Hà Gia Hoa chứa đầy vẻ khinh bỉ. Hắn lạnh giọng nói: “Chuyện tôi nên làm thôi. Nhưng nếu anh không lấy ra được những gì tôi đã gọi… thì đừng có trách!”
Dứt lời, trên mặt hắn hiện lên vẻ hưng phấn!
Anh bật cười đáp lại: “Được thôi, rượu đã gọi thì không được trả lại đâu đấy”.
Hà Gia Hoa kiêu ngạo cất giọng nói: “Yên tâm, chút tiền này… đối với tôi chẳng đáng là bao”.
Chút tiền này…
Mấy cậu ấm đang ngồi xung quanh đều không nhịn được khẽ giật khoé miệng.
Một trăm chai Lafite!
Phải bao nhiêu tiền cơ chứ?
Mười lăm phút trôi qua thật nhanh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy vẻ miệt thị.
Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất đã chìm vào tuyệt vọng.
Thư ký Ngô hoảng sợ vò tay vào nhau. Cô ấy biết khách sạn Hồng Thái sắp không xong rồi…
Triệu Khoát mất kiên nhân chế giễu anh: “Trương Minh Vũ, cho dù mày có tìm được thức ăn thì cũng phải mất nửa tiếng mới nấu xong nhỉ?”
“Bây giờ… đồ ăn đâu rồi?”
Những món hắn gọi đều là món đang rất khan hiếm!
Tuy anh đang vô cùng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhếch miệng cười đáp: “Yên tâm, nhất định sẽ nấu xong trong vòng một tiếng”.
Thực ra trong lòng anh cũng không dám chắc chắn.
Anh không biết Tô Mang có thể đưa đồ ăn tới kịp hay không, chỉ có thể nhắn tin nhờ cô ấy mang thêm rượu.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh nặng nề thở dài một hơi.
Giờ đây mọi hi vọng trong anh đều đặt lên người cô ấy.
Chẳng bao lâu sau, mười phút lại trôi qua!
Chỉ còn ba mươi lăm phút nữa!
Triệu Khoát cười lạnh nói: “Này Trương Minh Vũ, hình như đồ ăn của mày… vẫn chưa đến thì phải?”
Anh mỉm cười thản nhiên đáp: “Yên tâm, sẽ tới kịp”.
Anh tin tưởng Tô Mang vô điều kiện.
Hàn Thất Thất lại thất vọng lắc đầu.
Chuyện tới nước này mà anh vẫn còn dám ở đây mạnh miệng! Điều này không hề có lợi cho khách sạn Hồng Thái!
Triệu Khoát cười lạnh đứng bật dậy, đi thẳng ra khỏi phòng Vip.
Hà Gia Hoa và đám cậu chủ nhà giàu còn lại cũng lần lượt đứng dậy, lặng lẽ đi theo sau hắn.
Bọn họ xếp hàng rời khỏi phòng Vip!
Trương Minh Vũ cau mày, lòng thầm có dự cảm chẳng lành.
Bên ngoài sảnh lớn vẫn đông nghịt khách qua lại, bầu không khí huyên náo lạ thường!
Vậy mà ngoài cửa vẫn có một đoàn người đang xếp hàng chờ bàn trống, người kéo đến nườm nượp. Trông ai nấy đều cực kỳ phấn khích, hai mắt sáng rực!
Còn có cả rượu!
Một trăm chai…
Tổng số rượu vang của toàn bộ khách sạn trong thành phố Hoa Châu này cộng lại được bao nhiêu?
Gương mặt của Vương Vũ Nam đã tràn đầy tuyệt vọng.
Hàn Thất Thất có lòng muốn giúp nhưng lại không có cách nào!
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu lên tiếng: “Được, tôi phải cảm ơn anh Hà giúp tôi buôn may bán đắt rồi!”
Trong mắt Hà Gia Hoa chứa đầy vẻ khinh bỉ. Hắn lạnh giọng nói: “Chuyện tôi nên làm thôi. Nhưng nếu anh không lấy ra được những gì tôi đã gọi… thì đừng có trách!”
Dứt lời, trên mặt hắn hiện lên vẻ hưng phấn!
Anh bật cười đáp lại: “Được thôi, rượu đã gọi thì không được trả lại đâu đấy”.
Hà Gia Hoa kiêu ngạo cất giọng nói: “Yên tâm, chút tiền này… đối với tôi chẳng đáng là bao”.
Chút tiền này…
Mấy cậu ấm đang ngồi xung quanh đều không nhịn được khẽ giật khoé miệng.
Một trăm chai Lafite!
Phải bao nhiêu tiền cơ chứ?
Mười lăm phút trôi qua thật nhanh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy vẻ miệt thị.
Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất đã chìm vào tuyệt vọng.
Thư ký Ngô hoảng sợ vò tay vào nhau. Cô ấy biết khách sạn Hồng Thái sắp không xong rồi…
Triệu Khoát mất kiên nhân chế giễu anh: “Trương Minh Vũ, cho dù mày có tìm được thức ăn thì cũng phải mất nửa tiếng mới nấu xong nhỉ?”
“Bây giờ… đồ ăn đâu rồi?”
Những món hắn gọi đều là món đang rất khan hiếm!
Tuy anh đang vô cùng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhếch miệng cười đáp: “Yên tâm, nhất định sẽ nấu xong trong vòng một tiếng”.
Thực ra trong lòng anh cũng không dám chắc chắn.
Anh không biết Tô Mang có thể đưa đồ ăn tới kịp hay không, chỉ có thể nhắn tin nhờ cô ấy mang thêm rượu.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh nặng nề thở dài một hơi.
Giờ đây mọi hi vọng trong anh đều đặt lên người cô ấy.
Chẳng bao lâu sau, mười phút lại trôi qua!
Chỉ còn ba mươi lăm phút nữa!
Triệu Khoát cười lạnh nói: “Này Trương Minh Vũ, hình như đồ ăn của mày… vẫn chưa đến thì phải?”
Anh mỉm cười thản nhiên đáp: “Yên tâm, sẽ tới kịp”.
Anh tin tưởng Tô Mang vô điều kiện.
Hàn Thất Thất lại thất vọng lắc đầu.
Chuyện tới nước này mà anh vẫn còn dám ở đây mạnh miệng! Điều này không hề có lợi cho khách sạn Hồng Thái!
Triệu Khoát cười lạnh đứng bật dậy, đi thẳng ra khỏi phòng Vip.
Hà Gia Hoa và đám cậu chủ nhà giàu còn lại cũng lần lượt đứng dậy, lặng lẽ đi theo sau hắn.
Bọn họ xếp hàng rời khỏi phòng Vip!
Trương Minh Vũ cau mày, lòng thầm có dự cảm chẳng lành.
Bên ngoài sảnh lớn vẫn đông nghịt khách qua lại, bầu không khí huyên náo lạ thường!
Vậy mà ngoài cửa vẫn có một đoàn người đang xếp hàng chờ bàn trống, người kéo đến nườm nượp. Trông ai nấy đều cực kỳ phấn khích, hai mắt sáng rực!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook