Lan Anh nhìn thị vệ kia chạy xa, không lâu sau, nữ nhân kia đã ăn vận xinh đẹp tới, giống như biết trước điện hạ sẽ cho mời nàng vậy, nhìn từ búi tóc đến xiêm y có thể thấy được đã mất công trang điểm cẩn thận từ lâu.

Tô Ly cũng đã trông thấy Lan Anh, nàng nở nụ cười ôn hòa với nàng ta, rồi vén rèm bước vào.

Một lát sau có tiếng động truyền ra từ trong doanh trướng.

“A… Điện hạ đừng…”

Sau đó là tiếng cười khúc khích và bóng dáng hai người phản chiếu trên lều vải qua ánh nến.

Lan Anh ngơ ngác nhìn hai bóng hình một lớn một nhỏ đang hòa vào nhau kia, hai người tựa đầu vào nhau ch là đang làm chuyện gì đó thân mật.

Nàng ta run rẩy cả người.

“Lan Anh cô cô lạnh à?”

Thị vệ bên cạnh quan tâm hỏi một câu.

Lúc này nàng ta mới lấy lại tinh thần, đáp: “Đúng là hơi lạnh.”

Sau đó nàng ta lại nhìn lướt qua lều vải kia một lần, rồi mới xoay người rời đi.

...

“Ta đã nói ả hồ ly tinh kia lợi hại rồi mà.” Lan Chỉ nghiến răng nghiến lợi.

“Kỹ tử chính là kỹ tử, được dạy dỗ chuyên nghiệp rồi, thủ đoạn quyến rũ đàn ông nhiều vô kể, điện hạ của chúng ta lại chưa từng có nữ nhân, tất nhiên không chịu nổi nàng ta dụ dỗ rồi.”

“Lan Anh tỷ tỷ, tỷ mau nghĩ cách gì đó để điện hạ nhìn rõ gương mặt thật của nàng ta đi, hắn sủng một con kỹ tử đê tiện như vậy, chắc chắn người bên ngoài nhìn vào sẽ…”

“Lan Chỉ!” Lan Anh đè thấp giọng quát nàng ta: “Cẩn thận họa từ miệng mà ra, chủ tử là người ngươi có thể đặt điều sao?”

Lan Chỉ căm giận ngậm miệng lại, qua một lúc lâu lại hỏi: “Vậy tỷ tỷ có tính toán gì không?”

Trên đường quay về Lan Anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhân vật có tài năng có triển vọng như thái tử điện hạ, chẳng sớm thì muộn sẽ có rất nhiều nữ nhân, nhất thời ham của lạ đùa bỡn một kỹ tử thì tính gì? Nàng ta cần gì phải tức giận.

Đã chờ đợi ngần ấy năm rồi, không sợ chờ thêm mấy năm nữa, đợi đến lúc điện hạ vinh dự lên ngôi hoàng đế cưới chính thê, chắc chắn sẽ cho nàng ta một danh phận.

Còn về kỹ tử đê tiện kiểu này, đến lúc đó ai còn nhớ nàng? Chỉ sợ đã trở thành đồ chơi dưới hàng đàn ông từ lâu rồi.

Nàng ta mạnh mẽ đè ép cảm xúc không cam tâm trong lòng xuống, đứng dậy, cởi áo khoác ngoài ra: “Ngươi đi múc nước mang vào đây, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi.”


Lan Chỉ muốn nói lại thôi, chần chừ mấy hơi mới ra ngoài múc nước.

...

Trong doanh trướng của thái tử.

Tô Ly bị nam nhân ôm hôn hồi lâu, hôm nay không biết vì sao, nàng có cảm giác hắn động tình khác thường, hôn tới hôn lui cũng không thấy chán.

Khi hắn lại hôn lần nữa, Tô Ly vội vàng vùi đầu vào lòng hắn, cọ vào vạt áo hắn, lặng yên không dấu vết lau sạch nước miếng còn sót trên môi.

Nàng làm nũng: “Điện hạ, buông Ly Nhi xuống trước đã.”

Nam nhân giữ chặt nàng trên bàn, nghe vậy chỉ hơi lui lại một chút, hỏi: “Sợ lạnh à?”

Hai chân Tô Ly treo bên hông hắn, vạt áo hơi lộn xộn, hơi thở không ổn định: “Chỗ này quá gần cửa, Ly Nhi thẹn thùng.”

Nam nhân nghe xong khẽ cười, ghé vào tai nàng dỗ dành: “Đừng sợ, không ai dám nghe đâu.”

“Chẳng lẽ điện hạ còn che được lỗ tai của người khác?” Nàng không nghe theo.

“Tất nhiên là không che được, nhưng cô có thể che tư tưởng của bọn họ.”

Thấy hắn lại muốn ép xuống, Tô Ly vội vàng dùng tay ngăn lại.

Lần nào hắn cũng nôn nóng như vậy, giống như tám đời chưa gặp nữ nhân bao giờ.

Nàng muốn khách sáo ôn tồn một lát cũng không được.

Không lâu nữa hắn sẽ xuất phát tới Dược Tuyền sơn trang rồi, thật sự không trì hoãn được nữa, nàng phải tranh thủ thời gian diễn kịch tử tế mới được.

“Điện hạ, Ly Nhi có chuyện muốn nói với điện hạ.”

Mặt nam nhân cách xa nàng chút, thơ ơ hỏi nàng: “Nói gì?”

“Đây là lần đầu tiên Ly Nhi tới phương bắc, nơi này quá lạnh, thật sự không chịu nổi, nhưng Ly Nhi lại không muốn rời xa điện hạ.” Nàng dựa sát vào hắn, hỏi dò: “Điện hạ, khi nào chàng về Thượng Kinh?”

“Chưa đánh trận xong tất nhiên chưa thể về.”

“Hả? Vậy… Vậy chẳng phải là Ly Nhi vẫn phải tiếp tục ở lại nơi này sao?”

Nam nhân kéo cằm nàng lên: “Không phải nói chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, những chuyện khác đều không sao cả à?”


Tô Ly vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng điện hạ.”

“Thế là đúng rồi, đừng hỏi nhiều như vậy.” Hắn vội vàng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

“...”

“Điện hạ, chúng ta vào bên trong được không?”

“Được.” Lúc này nam nhân rất dễ nói chuyện, hắn bế bổng nàng lên, vòng qua bình phong đi về phía phòng trong.

Chỉ một lát, hai người đã trút sạch quần áo.

Nhưng mà một lúc lâu sau, nam nhân lại nghi hoặc hỏi: “Ngươi bị thương à?”

Tô Ly mở to mắt, nhìn vết máu mờ nhạt dính trên ngón tay hắn, chợt cảm thấy vui mừng.

Nàng đã chờ ngày kinh nguyệt này lâu lắm rồi, không phải vì không muốn hầu hạ, mà vì nàng với Hàn Tương Quân làm nhiều lần như vậy, ngày nào nàng cũng lo lắng không biết mình có mang thai không.

Nơi này trời xa đất lạ, lại không có cách nào kiếm được thuốc tránh thai, nếu có thai thì không ổn.

Phá thai chắc chắn không thể, dù sao cũng mà một sinh mệnh, nhưng nghĩ đến sau này mình chạy trốn còn phải dẫn theo một đứa nhóc mưu sinh nàng lại cảm thấy vô cùng gian nan.

Vì thế, mấy ngày nay nàng sầu muốn chết, chỉ sợ mình trúng thưởng, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng kỳ kinh nguyệt cũng khoan thai tới muộn.

Nàng cố gắng áp chế sắc mặt vui mừng, thở dài ra vẻ tiếc nuối: “Điện hạ, đêm nay Ly Nhi không thể hầu hạ chàng rồi.”

“Bị thương thật à? Cô bảo thái y tới xem.”

Nàng vội vàng ngăn lại: “Không phải Ly Nhi bị thương, là quý thủy tới.”

“....”

Hàn Tương Quân lộ ra vẻ mặt quái dị, hắn từng nghe nói quý thủy của nữ tử rồi, nhưng chưa thấy qua lần nào, vừa rồi bản thân đưa ra ý kiến vớ vẩn như vậy, hắn cảm thấy hơi mất mặt.

Nhưng Tô Ly lại không thèm để ý, còn vô cùng tự trách: “Điện hạ, vậy còn chàng phải làm sao bây giờ?”

Hẳn hiểu được nàng đang nói đến điều gì, dừng lại đột ngột khiến hắn thật sự khó chịu, vì thế sắc mặt hắn hơi khó coi.

Nhưng mà, Tô Ly “Tinh tế hiểu chuyện”, không đợi hắn mở miệng, đã tinh nghịch nói: “Ly Nhi có biện pháp khác, điện hạ có muốn thử không?”


“Biện pháp gì?”

...

Mười lăm phút sau, Hàn Tương Quân ngồi dựa vào đầu giường sắc mặt mê say, chân trái co lại theo thói quen, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân: “Học đâu ra biện pháp này thế?”

Tô Ly thẹn thùng: “Điện hạ quên rồi à? Trước đây Ly Nhi từng bị bắt vào hoa lâu mấy ngày, trong lúc vô tình trông thấy chuyện như vậy.”

Hắn nhíu mày: “Nói như thế, là ngươi đã từng trông thấy của nam tử khác...”

“Không phải thế,” Tô Ly vội vàng lắc đầu: “Ly Nhi chỉ thấy bóng dáng đại khái thôi.”

“Thấy bóng dáng lại biết được biện pháp này?”

“...!Ly Nhi thông minh mà!” Nàng mặt dày nói.

“Tiếp tục đi!” Hắn ép đầu nàng xuống, khàn giọng sai bảo.

Một lúc lâu sau, đợi đến khi kết thúc, Tô Ly đã mệt đến mức không còn chút sức lực nào.

Nàng dùng tay áo che miệng lại, nhắm mắt nghỉ tạm.

Hàn Tương Quân thu dọn xong thì kéo nàng vào lòng: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Tô Ly lập tức nịnh nọt: “Vì điện hạ, làm gì Ly Nhi cũng sẵn lòng.”

“Ừ, biện pháp này rất tốt, sau này tiếp tục.”

“...”

Thế nào là tự vác đá nện chân mình? Tô Ly khóc không ra nước mắt.

Hắn cũng nghỉ tạm một lát, sau đó nói: “Hai ngày nữa, cô phải rời khỏi Tuy Châu.”

Tới tới, Tô Ly vội vàng xốc lại tinh thần, chăm chú lắng nghe.

“Ngươi an tâm chờ ở đây, ít ngày nữa cô sẽ quay lại.”

“Điện hạ muốn đi đâu thế?”

“Ngươi không cần biết.”

Tô Ly bĩu môi, không vui, nũng nịu đẩy hắn ra, ngồi dậy quay lưng lại giả vờ tức giận.

“Có phải điện hạ mất trí nhớ cũng đã quên luôn tình yêu với Ly Nhi rồi không? Trước kia chàng luôn nói Ly Nhi chính là người chàng yêu nhất trên đời này.

Nhưng bây giờ chàng lại quên không còn một mảnh, ngay cả đi đâu cũng không chịu nói với ta.


Trong sách nói không sai, miệng nam nhân quỷ gạt người.”

Hàn Tương Quân nhướng mày, buồn cười hỏi: “Trong quyển sách nào nói thế?”

Nói xong muốn xoay người nàng lại, nhưng Tô Ly ngoan cố không chịu xoay qua.

“Được rồi.” Hiếm khi tâm trạng tốt, hắn kiên nhẫn dỗ dành vài câu: “Cô đi chuyến này là chuyện cơ mật, không nhiều người biết.

Không nói cho ngươi nghe cũng vì có nguyên do, ngươi đừng tức giận.

Đợi cô về, cô mang quà về cho ngươi được chứ?”

Tô Ly vẫn không để ý tới hắn, dáng vẻ giận dỗi, nhưng trong lòng lại đang vội vàng nghĩ xem nên thuyết phục thế nào để nam nhân này đồng ý.

Vừa rồi nàng đã ra sức hầu hạ hắn như vậy, nói thế nào cũng phải có chút nghĩa khí chứ? Kết quả nam nhân này lại trở mặt không nhận người, xong việc lại muốn bỏ nàng ở lại.

Hắn giữ bà vai nàng, xoay người nàng lại.

Tô Ly giận dữ quay sang, húc đầu vào lòng hắn, dáng vẻ cậy sủng sinh kiêu: “Hừ, ta mặc kệ, ta muốn đi cùng điện hạ, điện hạ đừng mong vứt bỏ được Ly Nhi.”

Hình như nam nhân rất bất đắc dĩ: “Không phải muốn vứt bỏ ngươi.”

“Vậy vì sao không mang Ly Nhi đi cùng?”

“Cô nói rồi, chuyến đi này là cơ mật.”

“Ta không nói không phải được rồi sao?”

Đột nhiên hắn sa sầm mặt xuống, chậm rãi đẩy nàng ra: “Đêm đã khuya rồi, đêm nay ngươi không tiện ở lại nơi này, quay về nghỉ ngơi đi.”

“...”

Hắn định ăn sạch sẽ rồi không nhận nợ đúng không? Đồ nam nhân thối không biết xấu hổ! Loại mặt trắng như ngươi, nếu không có chuyện cần đến, lão nương

cũng chướng mắt!

Tô Ly tức giận muốn chết, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, vẫn là ngoan ngoãn bò dậy khỏi giường, mặc lại quần áo rồi ngoan ngoãn rời đi.

...

Bên ngoài doanh trướng gió lạnh gào thét, Tô Ly mặc quần áo mỏng manh, áo choàng đã quên bên trong, nàng cũng lười quay lại lấy, cứ như vậy tức giận đi trong gió tuyết.

Nam nhân chết tiệt! Nam nhân thúi! Nam nhân chó chết!

Một cơn gió thổi qua, nàng cũng tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ một lát, nàng cảm thấy không thể từ bỏ như vậy, cho dù thế nào, tính mạng vẫn quan trọng hơn, cốt khí tính gì chứ!

Nàng quấn chặt quần áo, căm giận suốt quãng đường quay về chỗ ở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương