Hàn Tương Quân đến chính viện chưa được một lúc đã quay về, sau đó phóng túng cả đêm với Tô Ly.

Việc này sáng sớm ngày hôm sau đã được truyền khắp trong phủ, dường như tất cả hạ nhân đều biết được tin này.

Vì thế, tin đồn chợt chuyển biến, vốn cho rằng Tô Ly bị xếp ở một viện mờ nhạt, chắc hẳn không được sủng ái, nhưng không ngờ rằng, điện hạ không chỉ trách phạt tỳ nữ của chính viện, ngang nhiên đánh thẳng vào thể diện của Trinh phu nhân, ban đêm đến còn ngủ lại ở Phương Phỉ uyển, vô cùng sủng ái Tô cô nương rất phô trương.

Theo miêu tả của hạ nhân hầu hạ trong Phương Phỉ uyển, điện hạ có vẻ cực kỳ yêu thích Tô cô nương kia, còn tự ôm nàng tắm gội, đuổi hết tất cả mọi người ra khỏi tịnh thất.

Có người thầm nói: “Tuy rằng Trinh phu nhân ở chính viện kia có thân phận cao quý, nhưng không bằng được Tô cô nương đã hầu hạ ở bên cạnh điện hạ từ trước, đã chiếm được ân sủng từ lâu rồi, sau này nàng ấy cũng chỉ có thể đứng sang một bên.”

Cũng có người cảm thấy: “Có lẽ là thủ đoạn tranh sủng của Tô cô nương lợi hại, ỷ vào việc trông xinh đẹp lẳng lơ, đến cả Trinh phu nhân ở chính viện mà cũng không để vào mắt.”

Còn về việc nhìn ra được từ đâu thì?

Còn chẳng phải là vì lúc này Tô cô nương đang đắc ý dào dạt đi gây sự rồi.

...

Ở bậc thềm trong hoa đình của vườn hòn non bộ, bốn phía buông màn che gió tuyết, bên trong đặt một chậu than nên cũng ấm áp hơn.

Trinh Miểu Tinh đang ngồi quỳ dưới đất, gảy đàn.

Tiếng đàn du dương nghe êm tai, truyền từ bậc thềm đến bốn phương tám hướng trong trời đông giá rét, tuyết bay tán loạn, tăng thêm một chút sang trọng và tao nhã.

Tô Ly cũng nghe thấy, mùa đông đánh đàn cũng thật thú vị, nàng tìm lần theo tiếng đàn mà vòng qua hòn non bộ, đi lên hoa đình rồi vén màn che lên thì mới trông thấy một nữ tử với dung mạo xinh đẹp đang ngồi ở trong đó, bên cạnh có hai tỳ nữ đi theo hầu hạ ở cả hai bên trái phải.

Nàng ấy mặc bộ váy lụa tơ vàng thêu bách điệp điểm xuyết trên hoa văn mây bồng bềnh, bên ngoài thì khoác thêm một áo choàng bằng lông viền gấm, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn lên dây đàn, tiếng đàn mượt mà dễ chịu, dường như đang say mê trong đó, thế nên dù Tô Ly tới rồi cũng không hề phát hiện ra, tỳ nữ ở phía sau phải nhắc nhở nàng ấy.

“Công chúa?”

Lúc này Trinh Miểu Tinh mới ngẩng đầu lên, thấy bên trong không gian có thêm một người mới hơi kinh ngạc.

Tô Ly đang mặc một bộ áo lụa với hoa văn được thêu chìm, búi tóc tua rua.

Quan sát cách ăn mặc và rang điểm, Trinh Miểu Tinh nhanh chóng đoán được người đến là ai, bèn đứng dậy hỏi: “Tô cô nương có việc gì không?”

Giọng nói của nàng ấy bình đạm, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, dường như chỉ là câu hỏi thăm bình thường nhất mà thôi.

Dáng vẻ và thái độ này khác một trời một vực so với Công chúa Tri Quốc trong tưởng tượng của Tô Ly, Công chúa Tri Quốc chắc hẳn kiêu ngạo, xinh đẹp nhưng bướng bỉnh, phô trương và thô tục, dù sao đến việc cướp một chén canh ngọt của nàng cũng làm được thì chắc hẳn không phải là người kín kẽ.


Nhưng nữ tử ở trước mặt này, hào phóng dịu dàng xinh đẹp, khí chất xuất trần, trên mặt lại đượm vẻ u sầu, đẹp thì đẹp đó, nhưng lại thiếu sức sống.

Hai người âm thầm đánh giá lẫn nhau, Tô Ly là tò mò, còn Trinh Miểu Tinh lại cho rằng nàng tới gây chuyện, dù sao thì nàng ấy cũng biết chuyện đêm qua Thái tử điện hạ nghỉ ngơi ở trong phòng của nàng cả đêm.

Hơn nữa đúng là như lời Lật Tang nói, một nữ tử do một quân kỹ sinh ra có thể có được ân sủng của người như Hàn Tương Quân, vậy thì không phải là một người đơn giản.

Nàng ấy vẫn toát ra thần thái của người thân phận cao quý, ưỡn ngực thẳng lưng nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ, rất không muốn đối mặt với loại người như Tô cô nương này.

Tô Ly cũng không biết mọi người đã xem nàng như yêu ma, thành thật mà nói, lúc nàng nghe thấy tiếng đàn còn cảm thấy rất êm tai, trước nay nàng chưa từng thấy cổ nhân đánh đàn, nên muốn đến xem thử.

Chẳng qua nàng Công chúa này dường như có chút khó chịu với nàng, nàng đã tiến vào lâu như vậy rồi mà cũng không mời nàng ngồi xuống.

Nhưng nghĩ kĩ lại, cũng có thể hiểu được, nàng ta là Công chúa một nước, còn mình chỉ là một kẻ cũng chẳng được xem là thị thiếp, ở trong mắt các nàng những người này chỉ sợ là không đáng để nhắc tới.

Bèn trả lời: “Nghe thấy tiếng đàn nên đến, quấy rầy ngươi rồi ư?”

Nàng đã biết rồi mà còn cố hỏi.

Trinh Miểu Tinh vốn là vì tâm trạng không tốt, cho nên muốn chọn một nơi yên tĩnh để đánh đàn gửi nỗi tương tư, nhưng không ngờ có khách không mời mà đến, tất nhiên là mất hứng thú.

Nàng ấy lạnh nhạt gật đầu: “Xin Tô cô nương cứ tự nhiên, ta ra đây cũng được một lúc lâu rồi, trời trở lạnh nên ta về trước đây.”

Cứ như vậy, còn chưa nói chuyện được mấy câu, nàng ấy đã dẫn tỳ nữ ra khỏi hoa đình.

Tỳ nữ bê đàn cổ đi ra ngoài cuối cùng sợ hãi nhìn nàng một cái rồi mới rời đi như trốn vậy.

Tô Ly: ...

Sao nàng lại cảm thấy những người này hình như hơi sợ nàng vậy? Thật sự rất khó hiểu.

Nàng đi dạo dọc theo hoa đình hai vòng, nhìn đông rồi lại nhìn tây, cảm thấy không có gì thú vị nên cũng chuẩn bị đi về.

Khi đi xuống hòn non bộ, lại thấy trên thềm đá có một chiếc túi thơm tinh xảo bị rơi, nằm lẻ loi ở trên mặt đất tuyết trắng xóa, vô cùng nổi bật.

Tô Ly nhặt lên, tùy ý đánh giá, túi thơm gấm màu xanh ngọc, mặt trên thêu một chữ “Chiêu”, ngửi kĩ còn thấy chút mùi thơm nhàn nhạt.

Nàng cảm thấy kỳ lạ, túi thơm này nhìn kiểu gì cũng thấy giống loại dành cho nam tử đeo, nhưng trong viện này ngoài Hàn Tương Quân ra thì không còn nam nhân nào khác, hơn nữa trên túi thơm còn sót lại một chút hơi ấm, chắc là vừa mới bị rơi xuống không lâu, nói như thế thì chắc chắn là do Công chúa Tri Quốc kia làm rơi.

Có cần mang qua đó cho nàng ta không nhỉ?


Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thôi đi, nếu nàng ta cảm thấy túi thơm quan trọng thì chắc là sẽ đến tìm, đến lúc đó rồi nàng đưa cho nàng ta cũng được, nếu nàng ta cảm thấy không là gì cả, mình tự đi đưa cho nàng ta nói không chừng còn bị người ta xem thường.

Vì thế, nàng tiện tay nhét túi thơm vào trong tay áo, về chỗ ở của mình.

...

Bên kia, Trinh Miểu Tinh trở về chính viện, nâng tay áo lên ngồi ở trên ghế dài, tỳ nữ Lư Quyên pha ly trà cho nàng ấy, nói về chuyện của Lật Tang.

“Nàng ta chắc là bị điện hạ dọa cho sợ, bây giờ không có lưỡi, cũng không nói được gì, giống như người tàn tật vậy.”

Trinh Miểu Tinh uống trà không nhanh không chậm, chỉ lạnh nhạt “ừm”, nét mặt không mảy may thay đổi gì, cũng chẳng thấy có sự đồng cảm ở đáy mắt.

“Như nô tỳ nói, Lật Tang tự gây tội, Thái tử điện hạ của Phong Quốc là người phương nào? Há có thể để yêu cho một tỳ nữ như nàng ta làm bậy ở trước mặt mình? Nô tỳ nghe nói khi nàng ta đến Phương Phỉ uyển mời người, trong phòng chỉ có điện hạ và Tô cô nương kia, chắc là liều lĩnh quấy rầy chuyện tốt của hai người họ nên mới khiến cho điện hạ tức giận.”

“Công chúa định sắp xếp như thế nào cho Lật Tang? Nàng ta đắc tội điện hạ, chắc chắn là không thể tiếp tục để lại chỗ của chúng ta.” Nàng ấy hơi ghé sát vào, thấp giọng nói: “Huống hồ chi không có nàng ta, người cũng tiện hơn.”

“Vậy đưa nàng ta về Tri Quốc thôi, nàng ta bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Ta đi thăm nàng ta.”

Lư Quyên lại khinh thường: “Nàng ta chỉ là một hạ nhân mà thôi, đáng để Công chúa cao quý đi thăm nàng ta sao?”

“Đừng có nhiều lời.”

Trinh Miểu Tinh phủi áo choàng rồi đi ra khỏi phòng ngủ, đến gian phòng cách vách ở phía tây.

Lật Tang đang nằm dựa trên giường, có một tiểu nha hoàn hầu hạ đút cháo, thấy Trinh Miểu Tinh đi vào, nàng ta giơ tay đẩy chén cháo ra, “a a” hai tiếng với nàng ấy.

Trinh Miểu Tinh cho người đi ra ngoài hết, mình thì đứng ở mép giường nhìn Lật Tang, người này vẫn luôn lấy nghe theo lời Võ nương nương sai đâu đánh đó, khinh thường nàng ấy và mẫu thân, kiêu ngạo như vậy đã vài năm, bây giờ thành ra kết cục này, không có chút đáng thương nào.

Giọng nói của nàng ấy lạnh như băng được thốt ra: “Nếu ngươi không nói được, vậy thì nghe ta nói đay, ta biết phụ hoàng phái ngươi tới có ý gì, sợ ta không nghe lời sẽ đắc tội Thái tử điện hạ của Phong Quốc phải không? Tuy rằng trước kia các ngươi đối xử với ta như vậy, nhưng vì quốc tộc thần dân, chút đạo lý này ta vẫn hiểu.

Không cần các ngươi lo lắng, ta tự biết nên làm như thế nào.”

Nàng ấy ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói thêm: “Ta có thể đưa ngươi về Tri Quốc, nhưng có một điều kiện, hãy nói những lời vừa rồi ta vừa nói cho phụ hoàng ta, nói ngài ấy đừng phái người đến đây nữa.

Thái Tử điện hạ Phong Quốc không phải là loại người để cho người khác sắp xếp, tất nhiên cũng không phải một công chúa là có thể kiểm soát hắn.

Đừng chọc giận hắn nữa, lời nói này của ta cũng hãy truyền đạt lại cho phụ hoàng ta.”

Nói xong, nàng ấy không hề nhìn vẻ mặt của Lật Tang, xoay người đi ra ngoài.


Trở lại gian phòng ngủ, nàng ấy cuối cùng đã cảm thấy tảng đá nặng trĩu trong lòng cũng đã rơi xuống, muốn nghỉ ngơi tạm một lúc, mà sau khi cởi áo ngoài ra mới phát hiện túi thơm mang theo bên cạnh biến mất rồi, nàng ấy lập tức hoảng hốt.

“Lư Quyên?”

“Công chúa sao vậy?” Lư Quyên chạy vào.

“Ngươi có nhìn thấy túi thơm của ta đâu không?”

“Hôm nay trước khi ra ngoài còn thấy Công chúa đeo, sao vậy ạ, bị rơi mất rồi sao?” Lư Quyên cũng bối rối.

Túi thơm này quá quan trọng đối với Công chúa, không thể để rơi được đâu, nếu bị người xấu nhặt được, thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lư Quyên sốt ruột tìm trong phòng.

Trinh Miểu Tinh đứng ngơ ngác, ánh mắt tìm kiếm khắp xung quanh.

Chỉ chốc lát sau, Lư Quyên nói: “Có lẽ là rơi ở bên ngoài? Công chúa đừng lo lắng, bây giờ nô tỳ sẽ dẫn người đi tìm.”

Nói xong, nàng ấy lại vội vã chạy ra ngoài.

...

Tới lúc trời gần tối, sau khi Tô Ly tỉnh ngủ thì vẫn luôn nằm ở trên giường đọc thoại bản.

Bây giờ nàng cực kỳ nhàm chán, ngày trước một lòng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đào tẩu, bây giờ không có tâm tư này nữa, cứ rảnh rỗi thì sẽ cảm thấy thời gian vô cùng dài.

Nàng ngủ trưa ngủ mê man, đến khi tỉnh dậy phát hiện ra cách giờ ăn cơm còn rất sớm, cũng không biết làm cái gì, đơn giản sai người đi tìm thoại bản để đọc.

Lúc này nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ càng rơi xuống càng lớn, nghĩ là Hàn Tương Quân cũng sắp về rồi.

Trước khi đi, nam nhân đó đã cảnh cáo nàng lần nữa là chờ hắn về ăn cơm.

Suy nghĩ một hồi, nàng đứng dậy gọi Thải Vân đi vào, bảo nàng ấy đến phòng bếp dặn dò thức ăn tối nay.

Khó khăn lắm mới dặn dò xong thì nghe thấy có người tới viện, tưởng là Hàn Tương Quân về sớm nên nàng nhanh chóng ra ngoài đón.

Nhưng mà người tới không phải Hàn Tương Quân, là vị Công chúa Tri Quốc mà nàng mới gặp vào buổi sáng.

Tất nhiên Tô Ly biết vì sao nàng ấy đến đây, ngoài cái túi thơm kia thì không còn chuyện gì khác nữa.

Chẳng qua, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, nàng ấy vậy mà lại vì một cái túi thơm mà tự mình đến.

Sau khi hai người chạm mặt, nhất thời cũng không biết nên mở lời như thế nào, hơn nữa trên người Trinh Miểu Tinh dường như có xuất hiện thêm một sự thù địch.

Đối mặt với tiểu thê tử của Hàn Tương Quân, Tô Ly tất nhiên cũng không thể đắc tội nàng ấy, nàng cười gượng hai tiếng, mời nàng ấy vào uống trà.


“Trinh phu nhân đến đây giờ này vì có chuyện gì sao?”

“Là ngươi nhặt được túi thơm của ta?”

Nàng ta vừa mở miệng đã toát lên khí thế hỏi tội, lập tức khiến Tô Ly khó chịu, cái gọi là ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng, nàng ấy vừa mở miệng đã toàn là mùi thuốc súng, Tô Ly lập tức trầm mặt.

“Đúng vậy.” Nàng nói, cũng lười sai Thải Vân rót trà.

“Nhặt được mà không trả lại cho ta, ngươi muốn làm cái gì? Giữ làm của riêng?” Trinh Miểu Tinh hùng hổ doạ người.

Tô Ly lập tức bật cười, nữ nhân này điên rồi sao? Xông vào nơi ở của nàng rồi chất vấn nàng cũng chỉ vì một cái túi thơm.

Xem ra, những gì nàng thấy vào buổi sáng đều không phải là bộ mặt thật của nàng ta, ẩn bên trong lại là một người cay độc.

“Sao ta biết được là của ngươi? Đó rõ ràng là túi thơm của nam tử.”

Nàng nói ra câu này, Trinh Miểu Tinh và nha hoàn phía sau nàng ấy thay đổi sắc mặt.

Trinh Miểu Tinh còn đỡ, trong mắt nha hoàn phía sau nàng ấy lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Tô Ly quan sát được hết tất thảy, thầm nghĩ rằng xem ra túi thơm này chứa đựng bí mật lớn của người ta đây mà, khó trách nàng ta lại phải đích thân đến đây đòi.

Nếu quan trọng, vậy thì dễ thôi, cũng không thể dễ dàng đưa cho nàng ta như vậy được.

Tô Ly lười biếng dựa vào ghế, cũng không nói gì, dáng vẻ như một người khó nhằn.

Trong lòng Trinh Miểu Tinh hoảng loạn, nàng rất cố gắng ổn định tinh thần, nghĩ rằng chắc chắn là thái độ của mình quá sốt ruột mới khiến cho nàng phạt hiện được gì đó, việc này không nên làm quá căng, nếu không rất dễ khiến nàng nghi ngờ.

Nàng ấy mỉm cười: “Tô cô nương có thể trả lại túi thơm cho ta được không? Đó là đồ ta mang từ Tri Quốc đến, ban đêm ta dễ bị bóng đè, phải ngửi mùi hương bên trong mới có thể ngủ được, cho nên rất xem trọng.”

Thái độ của nàng ấy đột ngột thay đổi, Tô Ly nhướng mày nhìn thoáng qua: “Trả lại cho ngươi cũng không phải là không thể, chẳng qua, ta có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Xin lỗi ta, xin lỗi cho việc ban nãy ngươi ăn nói không lựa lời.”

Tiếng nói vừa dứt, trong phòng yên tĩnh ngay tức khắc.

Tô Ly muốn Trinh Miểu Tinh xin lỗi, theo mọi người thấy điều này không chỉ có ý nghĩa là Công chúa một nước cúi đầu với người có thân phận thấp kém của nước khác, còn ý nghĩa là phu nhân ở chính viện cúi đầu với người còn chẳng được coi là thị thiếp, đây là lấy để cho người ta dẫm mặt của mình xuống đất mà.

Nhưng Tô Ly không nghĩ nhiều như vậy, nàng còn đang giận đây, hếch cằm lên, vô cùng có dáng vẻ kiêu ngạo của sủng thiếp, chờ Trinh Miểu Tinh xin lỗi.

Tất nhiên là trong lòng Trinh Miểu Tinh không muốn, nhưng lúc này giờ phút này cũng không thể không cúi đầu, nàng ấy không do dự bao lâu, lập tức đứng dậy hành lễ, nói: “Tô cô nương, xin lỗi, ban nãy ta đã lỗ mãng rồi.”

Lúc này Tô Ly mới vừa lòng, bảo Thải Vân lấy túi thơm đến đưa cho nàng ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương