Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
-
Chương 90
May mà có mái tóc đen dài tới mắt cá chân miễn cưỡng phủ lên bộ vị quan trọng của thiếu niên. Nhưng bây giờ là xã hội hiện đại, đã không còn bé trai nào để kiểu tóc dài cổ xưa như vậy nữa. Hơn nữa mái tóc dài của thiếu niên không hiểu sao còn có chút ẩm ướt, vài sợi tóc như rong biển dán lên bắp chân trắng nõn, những giọt nước nối đuôi nhau chảy dọc theo mắt cá chân mảnh khảnh xuống sàn nhà, đọng lại một vũng nước nhỏ.
Thật ra thì bộ dạng nửa kín nửa hở như vậy càn hấp dẫn hơn so với lộ toàn bộ. Nếu không phải năm đó tham gia huấn luyện sát thủ cũng từng rèn luyện khống chế dục vọng, thì sợ là lúc này Bùi Liệt đã chảy máu mũi tại chỗ.
Sát thủ đại nhân hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân từ trong 'cảnh đẹp' tỉnh táo lại. Thiếu niên trước mắt nhìn qua thật sự sạch sẽ quá đáng, không hề dính líu một chút nào với hung ác, xảo quyệt. Bùi Liệt tin tưởng khả năng phán đoán được tôi luyện nhiều năm của mình sẽ không đoán sai, liền hạ súng xuống, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo đề phòng "Cậu là ai? Vào đây bằng cách nào?"
Thiếu niên này đương nhiên là cá chép nhỏ.
Bởi vì bụng thật sự bị đói đến khó chịu, cá chép nhỏ mới thừa dịp người đàn ông ngủ say nhảy ra khỏi nước đi tìm đồ ăn. Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc tới hóa đá. Chỉ thấy cá chép nhỏ kim sắc kia sau khi nhảy ra khỏi mặt nước, lập tức biển thành một thiếu niên trần trụi trong hư không, sau đó chậm rãi hạ xuống mắt đất, mượn chân khí phụ trợ lảo đảo đi tới phòng bếp.
Nguyên nhân lảo đảo không phải vì trời tối không nhìn thấy được, mà là hai chân mềm nhũn nằm úp sấp không đi nổi. Thẩm Đồng cũng không hiết rốt cuộc chuyện này là sao, đuôi cá hóa thành đôi chân rõ ràng vẫn giống như các thể giới khác, nhưng lại không có chút sức nào. Thật khó khăn mới có thể đi tới trước tủ lạnh, lấy từ bên trong ra một hộp sữa chua và một hộp bánh quy, không nghĩ tới vừa mới uống được hai hớp sữa đã bị bắt tại trận.
Cá chép nhỏ từ trong kinh sợ lấy lại tinh thần, trái lại còn hợp tình hợp lý, không trả lời câu hỏi của Bùi Liệt, mà hướng hắn oán giận: "Cũng tại lỗi của anh, cho tôi ăn đồ ăn cho cá và trùng cho cá ghê tởm như vậy, hại vảy của tôi cũng bị té rớt, khiến tôi vừa đau vừa đói, chỉ có thể khổ sở tự mình kiếm ăn."
Tuy cậu ngay cả Hàn Doanh cũng không nhớ rõ, nhưng đối mặt với Bùi Liệt có gương mặt giống Hàn Doanh này, không hiểu sao trực giác nói đối phương sẽ không vì hắn là yêu mà chán ghét hay tổn thương cậu. Hơn nữa lúc trước Bùi Liệt đối với nguyên hình cá của cậu rất tốt, mọi hành động đều lộ ra yêu thích và quan tâm. Huống hồ cậu đã tu luyện đến Yêu Vương kỳ, tương đương với Nguyên Anh của người tu chân. Nếu như động thủ, người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của cậu, vậy nên không hề che dấu thân phận của mình chút nào.
Không biết rằng Bùi Liệt đã ngây dại.
Đồ ăn cho cá? Vảy? Bộ não linh hoạt của Bùi Liệt hiếm khi đình trệ. Chẳng lẽ thiếu niên này chính là cá chép nhỏ hắn mang từ biển về?
Trong đên khuya tĩnh lặng tại nơi đây, tam quan của sát thủ đại nhân nhận lấy đả kích khổng lồ chưa từng có.
Bùi Liệt có thể coi là người theo chủ nghĩa vô thần, không tin mấy truyền thuyết yêu và thần linh tinh. Đối với mấy chuyện bói toán, xin sâm đổi vận, nhân quả luân hồi gì đó, phần lớn đều coi là mấy trò bịp bợm. Nếu thật sự có nhân quả báo ứng, thì hắn thân là một sát thủ tay nhuốm đầy máu, đã sớm chết rồi. Mà mấy lần hắn đứng trước bờ vực sinh tử, toàn bộ đều dựa vào thực lực của chính mình.
Nhưng hôm nay, trước mắt hắn lại xuất hiện một, ặc... cá chép yêu sống sờ sờ?!!
Nhưng sự thật khiến cho Bùi Liệt không thể không tin. Hắn đã quan sát vết nước dưới chân thiếu niên, chính là từ phòng bếp tới hồ cá. Trên trán thiếu niên còn có một dấu đỏ nho nhỏ giống hệt trên đỉnh đầu cá chép nhỏ, còn có cặp mắt đen lúng liếng quen thuộc kia...
Mà cá chép nhỏ bên này thấy bộ dáng kinh ngạc quá độ của người trước mắt, cho rằng đối phương là bị uy danh của cá chép đại tiên cấp trấn trụ rồi. Lại còn đúng tình hợp lý, chỉ chỉ đùi phải của mình "Anh nhìn xem, tôi cũng té đến chảy máu rồi, vậy mà tủ lạnh lớn như thể chỉ có sữa chua với bánh quy ăn được, anh phải bồi bổ cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon đấy!!!"
Bùi Liệt nhìn theo hướng chỉ của thiếu niên, chỉ thấy trên bắp chân của đối phương có một vết máu nhạp cỡ móng tay, trên làn da trắng ngọc lại dị thường rõ ràng. Trong lòng không hiểu sao đau nhói, không nhịn được hỏi: "... Cậu muốn ăn cái gì?"
Cá chép nhỏ tham ăn quyết đoán bày tỏ bản thân cái gì cũng ăn được ngoài trừ đồ ăn cho cá và cá chép. Nhưng giờ này đã không còn hàng quán nào mở cửa, Bùi Liệt chỉ có thể tự mình đi làm. Chẳng qua sát thủ đại nhân cảm thấy chuyện đầu tiên muốn làm là tìm quần áo cho thiếu niên, nếu không cho dù đối phương không thấy lạnh nhưng bản thân thì sẽ nóng chết mất.
Cá chép nhỏ còn không sợ mà bám theo phía sau Bùi Liệt đưa ra thêm yêu cầu: "Tôi còn muốn sau bữa cơm có..."
Song lời còn chưa nói hết đã bị một tiếng bịch cắt ngang.
Trong lòng Bùi Liệt thót lên một cái, vội vàng quay đầu. Chỉ thấy cả chép nhỏ hoàn toàn quên mất chuyện đôi châm mềm nhũn của mình, ngã đập mặt xuống mặt đất tạo thành hình chữ đại.Trong nháy mắt sát thủ đại nhân cảm giác máu mũi mình kiên trì nhịn tới giờ sắp có xua hướng tuôn ra. Bởi vì cặp mông của thiếu niên lộ ra thật sự vừa cong vểnh lại vừa trắng nõn, vừa nhìn đã biết xúc cảm chắc chắn rất tuyệt.
May mà ánh sáng rất tối, sát thủ đại nhân đỏ mặt cũng không bị nhìn ra. Ngay sau đó, đau lòng đã chiếm chủ đạo, quăng sạch tất cả những cảm xúc khác. Mà lần này cá chép nhỏ ngã muốn hỏng, ngã tới chảy cả nước mắt sinh lý, nhất thời tủi thân tới không xong "Hu hu hu đau chết mất..."
Bùi Liệt vội vàng ba bước thành hai tiến về phía trước, trực tiếp bế thiếu niên lên, ra khỏi phòng bếp đặt cậu lên ghế salon trong phòng khách. Đèn trần cũng được mở lên, nháy mắt trong nhà tràn ngập ánh sáng, một mảng xanh tím trên đầu gối thiếu niên cũng càng thêm rõ ràng.Thiếu niên mới vừa rồi còn diễu võ dương oai, ôm đầu gối ngồi thành một cục nho nhỏ, bẹp miệng nagy cả nói cũng không nói. Đột nhiên Bùi Liệt đau lòng muốn không xong, cầm hòm thuốc tới vừa bôi thuốc cho thiếu niên vừa nói: "Chịu đứng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa."
Chất thuốc lạnh băng khiến thiếu niên theo bản năng run lên, cảm giác đau đớn lại thật sự giảm bớt không ít, trên mặt cũng lại chậm rãi khôi phục lại sự sinh động lúc trước. Một bên sụt sịt cái mũi nhỏ, một bên kiên trì nói nốt lời vừa nãy đang nói dở "... Tôi còn muốn sau khi ăn cơm có đồ ngọt và nước trái cây."
Bùi Liệt chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười "Ngoan, mặc quần áo vào trước đã."Cá chéo nhỏ mất trí nhớ đã quên tiên y lụa tím trong ba lô hệ thống, nhận lấy áo T-shirt mà Bùi Liệt đưa tới. Thiếu niên mặc quần áo cuối cùng cũng có thể khiến sát thủ đại nhân thản nhiên nhìn thẳng, hỏi: "Nhóc con, tôi làm cho cậu mì tôm viên nhé? Xong nấu thêm một phần cháo trái cây."
Cá chép nhỏ 'khoan hồng độ lượng' gật đầu, quả cầu nhung hôm qua vừa nói qua tên của cậu, nên bất mãn sửa đúng lời Bùi Liệt: "Tôi là Thẩm Đồng."
Bùi Liệt thuận thế đưa tay ra, cũng cố gắng làm cho mình thoạt nhìn ôn hòa hơn một chút "Ta là Bùi Liệt."
Đây là lần đầu tiên Bùi Liệt nói cho người khác biết tên đầy đủ của mình. Gần như là không ai biết tên đầy đủ của hắn, ngay cả Chung Tư cũng chỉ biết họ của hắn mà thôi.
Hai ngươi bắt tay xong, coi như chính thức làm quen. Tâm hồn người mất trí nhớ vốn thuần khiết hơn nhiều so với người thường, Bùi Liệt chỉ cảm thấy đôi mắt của thiếu niên sạch sẽ trong suốt giống như có thể thấy sóng nước. Thời điểm chăm chú nhìn người lại sinh ra một loại cảm giác được cậu toàn tâm tin tưởng thậm chí là yêu, không nhịn được sờ sờ đầu cậu "Ngoan ngoãn ngồi đợi trên ghế salon, tôi đi ấu cơm."
Bùi Liệt xuống tầng bảo quản lấy tôm viên và rau cải, cùng với hoa quả làm cháo, lại tìm một chút cốt bánh, chuẩn bị lam chút bánh đường.
Tài nấu nướng của sát thủ đại nhận là tuyệt đối vượt ải, chỉ có điều bao nhiêm năm nay cũng chỉ có thể làm cho mình ăn. Nghĩ tới đột nhiên nhiều thêm một thiếu niên nhỏ gào khóc đòi ăn trong phòng khách, trong lòng lại sinh ra một chút vui vẻ và thỏa mãn không nói nên lời.
Rõ ràng là mới quen, một người một yêu này không hiểu sao có loại cảm giác như vợ chồng già, không khí hoà hợp hiển nhiên, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện với nhau không ngừng truyền tới: "Đúng rồi, mỳ tôi muốn ăn cay! Thêm giấm!"
"Ừ."
"Không cần gừng với tỏi!"
"Được."
Nhưng tình huống thật thì là Bùi Liệt lo lắng nửa đêm ăn quá cay sẽ không tốt cho dạ dày, nên chỉ thêm vào chút xíu cay, còn vì xua tan khí lạnh mà thêm một miếng gừng. Cá chép nhỏ đã sớm bị mùi thơm dụ dỗ tới không xong, chỉ tiếc chân ngã đau không dám đi, chỉ dám ngóng trông mà không ngừng nhìn về phía phòng bếp. Nếu như ở trong hình cá, e lả chóp đuôi cũng muốn múa lên rồi.
Cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của cá chép nhỏ mỳ cũng được bưng lên bàn ăn.Đáng tiếc bàn ăn cách ghê salon tận mấy mét, cá chép nhỏ nhìn được mà không ăn được, lập tức có chút vội vàng, không nhịn được vẫy tay gọi: "Bùi Liệt, Bùi Liệt, Bùi Liệt..."
Bùi Liệt có chút dừng lại.
Chỉ cảm thấy tên của mình phát ra từ trong miệng thiếu niên có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như có một dòng điện từ lỗ tai lan ra toàn thân, nửa trái tim cũng bị rung động tới mềm nhũn. Cá chép nhỏ hồn nhiên không biết tâm tư của sát thủ đại nhân, sau khi được ôm tới trên ghế lập tức vui sướng bắt đầu ăn, nhìn dáng vẻ này sẽ khiến cho người thèm ăn thêm.
Muốn uy no cá chép nhỏ thật ra vô cùng đơn giản, một đĩa rau, một bát mỳ trước mắt đã khiến cậu vô cùng hài lòng, đôi mắt to cũng híp thành đường chỉ. Người nấu cơm cũng biết thức ăn mình nấu được người thích là một chuyện vui vẻ và rất có cảm giác thành tựu. Nhìn thiếu niên ăn rất ngon, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của Bùi Liệt cũng bị lây nhiễm mà càng ngày càng trở nên dịu dàng.
Mà sau khi cá chép nhỏ ăn no mới nhớ tới nhiệm vụ chính tuyến phải giữ vững sự cao lãnh, lập tức đơ người.
A a a biểu hiện vừa rồi đừng nói là cao lãnh, thật sự là ngu xuẩn tới không thể ngu hơn rồi, lại còn tham ăn như vậy, không biết bây giờ còn kịp để vớt vát hay không...
Đáng tiếc Bùi Liệt không đọc được một tràng kêu gào đó, chỉ không nhịn được lo lắng hỏi: "Sao lại không ăn nữa? Dạ dày không thoải mái sao?"
Cá chép nhỏ quả thật có chút không thoải mái,... là vì ăn quá no.
Lúc ăn thì không thấy nhiều, nhưng lúc này lại cảm thấy dạ dày càng ngày càng trường, tạm thời bỏ qua vấn đề cao lãnh, ôm bụng nhỏ rên hừ hừ.
Thế là đêm hôm khuya khoắt, Bùi Liệt cùng cá chép nhỏ xem TV tiêu thực. Trên TV đang phát một chương trình tạp kỹ hài hước, cá chép nhỏ xem vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng còn cười cười, thậm chí còn tìm đồng tình từ Bùi Liệt.
"Bùi Liệt, anh nhìn người kia thật buồn cười!"
"Bùi Liệt..."
"..."
Thiếu niên trông giống như mèo nhỏ tìm kiếm nguồn nhiệt, theo bản năng rúc vào trong ngực Bùi Liệt, Bùi Liệt cũng ôm trọn cơ thể cậu. Hai cơ thể lại vô cùng ăn ý, không cần suy nghĩ đã có thể tìm được tư thế thoải mái.
Trong mắt Bùi Liệt thì chương trình này thật sự không hay, người dẫn chương trình ngu ngốc, ngu hơn cả khách mời, hoàn toàn không bằng một phần vạn của thiếu niên trong ngực, nhưng thiếu niên lại xem rất vui vẻ. Bùi Liệt nhìn gò má của cậu không nhúc nhích, thấy cậu cười, bản thân cũng không hiểu sao sinh ra vui vẻ nhàn nhạt.
Trong ngực là thân thể ấm áp, trái tim nhận được sự bình yên trước nay chưa từng có, yên bình rất thoải mái.
Cá chép nhỏ lại đột nhiên bất ổn.
Thời điểm bị Bùi Liệt ôm, vậy mà nhịp tim lại tăng mấy nhịp, hô hấp của đối phương phả vào bên tai khiên cậu có chút nóng lên, cố tình vào lúc này lại bị cầm tay.
"Sao tay lại lạnh như vậy? Có lạnh không?"
Người đàn ông cúi đầu, tiếng nói rất êm tai, cá chép nhỏ không khỏi ngẩng đầu, đúng lúc va vào đôi mắt thâm thuý của người đàn ông. Trong lòng có có sợi dây nào đó, không hiểu sao căng chặt, giống như sắp đứt. Thẩm Đồng chưa từng trải qua cảm giác như vậy.
Trái tim, thật giống như bị bệnh...
Thiếu niên cắn cắn môi, vành tai trắng nõn cũng bị lây từng đợt ửng đỏ, dày đặc giống như cánh hoa diễm lệ ướt át được mưa xuân tưới qua, hồi lâu sau mới lắc đầu đáp: "Không lạnh."
Cuối cùng cá chép nhỏ cũng ngủ thiếp đi.
Tựa vào trong ngực Bùi Liệt, nội dung chương trình vẫn còn đang ngổn ngang náo loạn, âm thanh lại nhỏ dần xuống, đợi khi Bùi Liệt nhìn qua thì phát hiện tên nhóc kia đã ngủ rất ngon rồi. Hô hấp đều đều vững vàng, khuôn mặt nho nhỏ nhìn qua đặc biệt non mềm, khiến người ta liên tưởng tới quả vải mọng nước, nhìn mà muốn cắn.
Bùi Liệt chờ cậu ngủ say mới cẩn thận ôm người đặt lên giường trong phòng ngủ. Vì chỉ có một phòng ngủ, dùng một tư thế nằm nghiêng trông coi thiếu niên ngủ, sau đó tắt đèn. Ở trong bóng đêm, hắn ma xui quỷ khiến giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào môi thiếu niên.
Xúc cảm mềm mại khiến sát thủ đại nhân vô thức mà đè lại lồng ngực.
Nói không động lòng...
Đó là chuyện không có khả năng.
Nhất là khi thiếu niên gọi tên của mình, đúng tình hợp lý nhìn mình, hoàn toàn tin tưởng làm ổ trong lồng ngực mình... Sát thủ đại nhân năm nay đã hai mươi chính cái xuân xanh, lần đầu tiên nếm trải mùi vị mối tình đầu, thật sự là đáng mừng.
Mà 'tình yêu' của hai người cũng phát triển nhanh chóng. Xế chiều ngày hôm sau, Bùi Liệt dùng bể cá tuỳ thân mang theo cá chép nhỏ đã biển về nguyên hình cùng nhau lặn xuống nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook