Đáng tiếc là cả Bùi Liệt và cá chép nhỏ đều không có ý định để ý tới hắn. Khiến cho Chung Tư cảm thấy bản thân mình như thằng ngu không có kiến thức, không khỏi lặng lẽ nuốt sạch ưu tư xuống.

Mà cá chép nhỏ vẫy vẫy cái vây nhỏ về phía bể thủy tinh, còn bám lấy mép thùng nhìn về phía Bùi Liệt. Bộ dáng nghiêm túc nhìn quả khiến Bùi Liệt không nhịn được duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của nó, sau đó nói với Chung Tư: "Cái bể này rất đẹp, có cái lớn hơn không?"

Cái đầu nhỏ của cá chép ngay lập tức ngẩng cao hơn, chóp đuôi giống như phát sáng mà nhấc lên. Bổn đại tiên chọn đương nhiên là đẹp, cũng chỉ chiếc bể xinh đẹp như vậy mới có thể lộ ra được sự cao quý lãnh diễm của bổn đại tiên!!!

"Có, cái lớn nhất rộng khoảng hai mét, nhưng giá rất đắt, nếu muốn thì ngày mai mới có thể vận chuyển hàng tới đây."

Chất liệu thủy tinh thượng hạng đương nhiên đẹp, giá tiền cũng tỷ lệ thuận với cái đẹp đó. Hơn nữa càng lớn thì càng quý, còn chưa nói tới cái bể này vốn là đặt làm thủ công, hình dáng có thể nói là độc nhất vô nhị. Chung Tư không khỏi nói một câu: "Cá của cậu nhỏ như vậy, cái cỡ tầm trung trước mắt cũng thoải mái rồi, không cần mua cái lớn như vậy."

Bùi Liệt lại không chút nghĩ ngợi nói: "Hai chúng tôi đã quyết rồi, cái cỡ lớn kia mong rằng ngày mai có thể mang tới sớm một chút.

Hắn rõ ràng sợ bể thể tích nhỏ cá chép nhỏ ở không thoải mái, mà Chung Tư cũng biết hắn căn bản không thiếu tiền, đắt hơn nữa cũng phải gửi tới, lập tức gọi điện thoại báo người chở hàng tới. Chung Tư còn đề cử một vài loại bể cá có thể mang theo bên người: "Đây là sản phẩm mới vừa được nghiên cứu ra, đương nhiên giá thành cũng rất cao, bên trên có kèm theo thiết bị cung cấp oxi và lọc bể, chất liệu trong suốt và phòng chống va đập không tồi, hiệu quả bịt kín rất tốt. Cậu mang theo cá nhỏ của cậu cùng đi cáp treo cũng không thành vấn đề."

Bể cá tiện lợi là hình đa giác tròn, tạo hình rất đặc biệt, chiều dài khoảng 30cm. Bùi Liệt thả cá chép nhỏ vào dùng thử "Thử một chút xem có thích không? Có cảm thấy bí bách không?"

Kết quả thì ngước lại, vì thiết bị cung cấp oxi rất khỏe, cá chép nhỏ ở trong hô hấp cũng vô cùng thoải mái, cách một mặt kính trong suốt phun ra một tràng bong bóng nhỏ với Bùi Liệt.

". . .°o. . . o○. . . o○°. . .°o. . . o○. . . o○°. . ."

Cái này, chính là cái này, không muốn thùng ngỗ nhỏ, thùng gỗ nhỏ không xứng với khí chất siêu thoát của bổn đại tiên!

Tràng bong bóng nhỏ ùng ục vui vẻ còn có quy luật không ngừng nổi lên trên, nổi tới ngứa ngáy lòng người. Khiến cho Chung Tư cũng ngẩn người, đôi mắt đen láy linh động kia rất khó để khiến người ta nghĩ là nó chỉ là một con cá chép. Không nhịn được nói: "Bùi, cá nhỏ của ngươi quả thật rất đẹp, rất đáng yêu, câu kiếm ở đâu vậy? Có thể bán cho tôi được hay không? Giá tiền tùy cậu, có đắt thì tôi cũng bằng lòng mua!"

Ngay cả trả lời Bùi Liệt cũng lười đáp lại, trực tiếp bắt đầu tiến hành bước thứ hai, mua đồ ăn cho cá phù hợp với cá chép nhỏ. Đồ ăn cho cá cũng có rất nhiều loại, đụng phải cây đinh, Chung Tư phẫn nộ sờ sờ cái mũi, sau đó đề cử mấy loại: "Trước tiên cậu cho cá nhỏ của cậu nếm thử mấy loại này một chút, xem xem thích nhất vị nào. Cá con cần dinh dưỡng, một ngày cần phải cho ăn 2-3 lần..."

Bùi Liệt cầm lấy, mỗi túi lấy ra hai viên thả vào trong nước, để tên nhóc kia ăn thử.

Nhưng không ngờ ngay cả một viên nó cũng không ăn.

A a a a đây là thứ quái quỷ gì, dài giống như cứt chuột vậy, vừa nhìn đã thấy tởm!!! Cá chép nhỏ trừng lớn mắt, thậm chí không nhịn được muốn kêu ra tiếng, vô cùng ghét bỏ trốn xuống đáy nước.

Đáng tiếc trốn xuống đáy nước cũng vô dụng, đồ ăn cho cá rất nhanh đã bị nước hòa tan, chia thành mấy khối nhỏ chậm rãi chìm xuống. Mắt thấy sắp có mấy miếng vụn đen thùi lui rơi vào chiếc đuôi lớn xinh đẹp của nó, cá chép nhỏ vội vàng xòe đuôi ra chạy, cố gắng tránh thật xa.Nhưng không ngờ dưới tình xuống gấp gáp không nhìn rõ đường, không cẩn thận đụng thẳng vào vách kính của bể cá.

Cốp!

Chỉ nghe một tiếng va đụng vang lên, lực mạnh tới nỗi khiến phần da bụng non nớt của cá chép nhỏ cũng bị đụng đến lật ngửa.

Bùi Liệt lập tức giật mình, thậm chí gấp đến nỗi muốn duỗi tay vớt tên nhóc kia lên, vẫn là Chung Tư kịp thời ngăn cản hắn "Cá con không thể sờ thường xuyên, cậu đợi tự nó hòa hoãn lại trước thì tốt hơn."

Nha nha nha chóng mặt quá...

Cá chép nhỏ chỉ thấy trước mắt có một đống sao nhỏ đang bay loạn, lắc trái lắc phải, sau đó mơ mơ màng màng xoay một vòng quanh cái đuôi, cuối cùng dưới ánh mắt lo lắng của Bùi Liệt mới đem lưng cá xoay lên.

Sát thủ đại nhân không khỏi thở dài ra một hơi, một khắc vừa rồi thật sự so với lúc giết người còn muốn khẩn trương gấp mấy lần. Cá chép nhỏ vừa lật người lại đã kêu ùng ục nổi lên một đống bong bóng nhỏ, chỉ là tiết tấu lần này không hề vui vẻ chút nào, mà lại giống như đang giận hờn oán trách, ủy khuất.

". . .°o. . . o○. . . o○°. . .°o. . . o○. . . o○°. . .°o. . . o○. . . o○°. . .°o. . . o○. . . o○°. . ."

... Đầu choáng quá... Không vui...

Cá chép nhỏ vô cùng buồn bực. Nước đang tốt cũng bị đống đồ ăn cho cá kia làm bẩn rồi thì phải làm sao?

Bùi Liệt thì lại vô cùng lo lắng. Sao tên nhóc kia lại không ăn đồ ăn cho cá, nếu như bị đói thì phải làm sao?

Chung Tư còn đứng bên cạnh lại khăng khăng đưa ra thêm một cái chủ ý thối nát: "Có lẽ nào cá nhỏ của ngươi thích ăn trùng cho cá? Chỗ này của ta có các loại trùng cho cá, rất phù hợp với cá chép..."

Chỉ một chữ trùng cũng đã khiến hai vây của cá chép nhỏ xù cả lên. Nhưng con sâu màu đỏ đã bị Chung Tư thả vào trong nước, còn sống sờ sờ ngọ ngoạy tán loạn trong nước. Trong nháy mắt cá chép nhỏ cảm thấy da đầu tê dại, quên cả hô hấp. Cũng không biết lấy sức ở đâu mà vèo một cái nhảy thẳng ra khỏi bể cá.

Sau đó bi thảm ngã bẹp trên mặt bàn.

A a a a a a tôi không muốn để ý hai người kia nữa!!! Vảy vàng óng ánh cũng té rớt một mảng, đau chết, đau chết mất o(≧口≦)o!!!

Trong một thời gian ngắn ngủi Bùi Liệt đã bị dọa sợ hết hồn hai lần, cũng không kịp quản cái gì mà cá con không thể chạm, vội vã nâng tên nhóc kia thả vào thùng gỗ nhỏ ban đầu. Thùng nước vẫn sạch sẽ, cá chép nhỏ vừa vào nước thì chìm xuống một góc, thoạt nhìn rất thương tâm rũ cái đuôi lớn, cả cá đều co rúc vào một góc.

Bùi Liệt nhíu chặt lông mày, mắt thấy chỗ cá chép nhỏ té rụng vảy còn thấm ra một tia máu nhỏ. Lần đầu tiên lộ ra sự lo lắng rõ ràng, vội vàng hỏi Chung Tư phải làm sao.

Chung Tư cũng khẽ nhíu lông mày, sau đó nghiêm túc trả lời: "Loại vết xước nhỏ này có thể tự lành, chỉ cần chăm sóc chất nước cho tốt, thêm vào đó cho ăn chút thức ăn dinh dưỡng là được."Nhưng tên nhóc kia lại cực kỳ bài xích đối với đồ ăn cho cá và trùng cho cá, Bùi Liệt càng không dám tùy tiện cho nó ăn bất cứ cái gì, chỉ có thể hỏi cá chép nhỏ: "Mày muốn ăn gì? Nói cho tao biết được không?"

Cá chép nhỏ vẫn núp trong góc không động đậy, bộ dạng mệt mỏi khiến Bùi Liệt đau lòng không nói nên lời.

Sau khi trở lại chỗ ở, Bùi Liệt vẫn còn đang nói chuyện với cá chép nhỏ, thậm chí lấy đủ các thứ cho nó nhìn, ví dụ như hạt ngô, rong biển, các loại, hỏi: "Muốn ăn cái này không?"

Cuối cùng cá chép nhỏ cũng giật giật, ngẩng đầu lên.

Thật ra thì cậu đã rất đói rồi, huống hồ yêu tu khác người tu, ăn cái gì cũng sẽ không khiến tạp chất trong cơ thể tăng lên, trái lại còn có thể bổ sung linh lực. Mới vừa rồi giằng co lâu như vậy, bụng nhỏ cũng xẹp lép rồi. Cuối cùng sau nhiều lần Bùi Liệt hỏi ý kiến, bơi tới gần vách phun bong bóng nhỏ với hắn.

". . .°o. . . o○. . . o○°. . .°o. . . o○. . . o○°. . ."

Muốn ăn mì thịt bò, pizza tôm, còn muốn váng sữa và bánh ngọt nhỏ...

Bùi Liệt chỉ hận không thể biến thành một con cá để có thể nghe xem rốt cuộc tên nhóc kia đang nói cái gì. Đáng tiếc hắn hoàn không nghe hiểu ý tứ của đối phương, đem các thứ có khả năng cá thích ăn đều hỏi một lượt, nhưng vẫn không có kết quả.

Sắc trời đã tối, nháy mắt bóng đêm càng ngày càng sâu, tối nay cá chép nhỏ tạm thời ở trong bể thủy tinh cỡ trung mới mua kia, được Bùi Liệt cẩn thận đặt ở một nơi thoáng gió rộng rãi trong phòng khách. Mà Bùi Liệt như thương lệ nghỉ ngơi đúng giờ, cũng làm từng bước rửa mặt, lên giường ngủ theo thứ tự cố định.

Một bước cuối cùng chính là tắt đèn.

Đèn tắt ngóm.

Bùi Liệt ở trong bóng tối mở to mắt.

Thật ra thì hắn cũng không ngủ, nhưng hắn quy định cho mình thời gian ngủ, cho dù có chuyện gì cũng phải bắt buộc nằm trên giường. Loại cảm giác muốn xác nhận nhiều lần mới có thể yên tâm lại một lần nữa xâm chiếm đầu óc hắn. Nhưng lần này thứ Bùi Liệt suy nghĩ không phải mấy chuyện vô nghĩa như cửa sổ đã đón hay chưa, mà toàn bộ đều là cá chép nhỏ.

Tên nhóc kia ở một mình trong cái phòng khách lớn như thế, nghĩ như thế nào cũng là dáng vẻ rất cô đơn...

Cho đến bây giờ nó còn không ăn bất kỳ đồ ăn nào, tuy Chung Tư nói loài cá bỏ đói một ngày cũng không sao, nhưng khó đảm bảo rằng nó không có việc gì...

Thật sự là càng nghĩ càng lo.

Bùi Liệt cũng không phát hiện chứng ám ảnh cưỡng chế của bản thân đã có đạt được sự đột phá khổng lồ, cả đầu đều tràn ngập cá chép nhỏ, cuối cùng chợt bật dậy.Không được.

Người đàn ông cạch một cái mở lại đèn, bước ra phòng khách.

Sát thủ đại nhân máu lạnh từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân sẽ bị một con có nhỏ nắm toàn bộ ưu tư, lại còn không hề có suy nghĩ chống cự hay áp lực, chỉ muốn thuận theo. Có lẽ vì nó là động vật nhỏ duy nhất chủ động tới gần hắn, cũng là một thứ duy nhất hợp mắt hắn, vừa xinh đpẹ lại thần kỳ như vậy, có thể nghe hiểu lời của hắn.

Mà dù sao người cũng là động vật quần cư, một thân một sinh sinh sống quá lâu cũng sẽ cô đơn, bất kể nội tâm của hắn có mạnh mẽ cỡ nào, cũng luôn luôn có khát vọng được bầu bạn.

Nếu như có thể, Bùi Liệt hy vọng có thể làm bạn với tên nhóc kia.

Nhưng giây đầu tiên khi sát thủ đại nhân rời khỏi phòng ngủ, lập tức cảnh giác híp mắt lại. Đáy mắt đều là băng lãnh và nguy hiểm, thậm chí theo bản năng lấy súng lục cỡ nhỏ lúc nào cũng được mang theo bên mình ra. Vậy mà hắn lại nhạy cảm phát hiện có sự tồn tại của một người khác, thậm chí còn có tiếng sột soạt rất nhỏ vang ra từ phía phòng bếp truyền tới.

Nếu như nói về ẩn nấp và truy kích, không ai có thể vượt qua Bùi Liệt. Trong nháy mắt, người đàn ông như báo săn mồi, thần không biết quỷ không hay di chuyển tới phòng bếp. Dựa vào năng lực nhìn trong đêm vượt qua người thường, liếc mắt một cái đã thấy được một thân ảnh đứng trước tủ lạnh. Khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lặng lẽ cầm súng đặt vào sau đầu cậu, âm thanh lộ ra sự rét lanh: "Cấm động."

Rõ ràng đối phương bị một tiếng này làm sợ hết hồn, sau đó theo bản năng xoay người lại. Bùi Liệt lại khựng một chút, ma xui quỷ khiến lại không nổ súng, còn cẩn thận nhìn mặt đối phương.Đó là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp.

Bộ dáng thoạt nhìn chỉ 15-16 tuổi, tướng mạo xuất sắc hơn bất kỳ ai mà Bùi Liệt đã gặp trước đây. Hai tay thiếu niên đang ôm chặt một hộp sữa chua, đôi môi hơi chu ra vì uống trộm sữa mà bị dính một chút sữa trắng bên mép, một đôi mắt bị giật mình mà mở to, càng lộ vẻ đáng thương lại đáng yêu.

Điểm chết người là đối phương không mặc cái gì cả.

Thế là Bùi Liệt nhờ vào ánh trắng, có thể nhìn thấy rõ ràng tỷ lệ và vóc dáng hoàn mỹ của cậu, xương quai xanh tinh xảo như câu hồn, da thịt trắng nõn gần như trong suốt. Cả người giống như là được Thượng Đế sử dụng loại ngọc trong suốt trơn bóng nhất để cẩn thận đắp nặn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương