“Diệu Diệu vẽ nhiều tranh như vậy, còn chưa hài lòng sao? Trẫm chờ bức họa của ngươi, phải chờ tới năm nào tháng nào?” Giọng Tần Chí nén cười.

Lâm Diệu liếc nhìn nơi cất giấu bản thảo, vội vàng phụ họa nói: “Ta cũng không muốn làm bệ hạ đợi lâu. Nhưng dù có vẽ bao nhiêu bức tranh đi nữa, lại khó vẽ ra được dáng vẻ nửa phần anh tuấn, nửa phần cao quý, nửa phần cuốn hút của ngài. Ngài là người tôn quý nhất thiên hạ, cũng nhất định phải xứng với bức họa tốt nhất, há có thể tùy tiện được.”

“Nhưng Diệu Diệu quá mức cầu kỳ?” Tần Chí được khen đến tâm hoa nộ phóng, cầm lấy bức chân dung trên bàn lên ​​xem xét cẩn thận: “Trẫm cảm thấy bức họa này không tồi. Nét vẽ mượt mà, sinh động như thật, kỹ năng vẽ tranh của Diệu Diệu có thể nói tiến bộ thần tốc.”

“Nếu ngài thích, tranh này cho ngài được không?”

Ngày mai liền chạy trốn, chuyện cậu từng hứa với Tần Chí lúc trước, cũng coi như làm được.

Ai ngờ Tần Chí lại nói: “Một bức sao đủ?”

Trẫm muốn tất cả.

“Vậy tất cả đều đưa cho ngài?”

Tần Chí gật đầu: “Rất tốt.”

Lâm Diệu: “……”

Được rồi, miễn là ngài cao hứng.

Tần Chí bước đến bên cạnh Lâm Diệu, hai người cách nhau rất gần, Lâm Diệu có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Tần Chí, lập tức ngạc nhiên tự hỏi, Tần Chí không sao chứ, tại sao lại khẩn trương?

“Diệu Diệu đưa trẫm lễ vật, trẫm cũng có một lễ vật muốn tặng ngươi.”

Sau khi nói xong, y chưa cho Lâm Diệu cơ hội phản ứng, liền cài chiếc trâm cài được chế tác tinh xảo vào tóc của Lâm Diệu, sau đó cẩn thận xem xét, càng xem càng thấy hài lòng, thầm nghĩ trẫm làm không tồi, quý quân cài trâm lên quả thật là xinh đẹp.

Lâm Diệu lại sửng sốt. Tần Chí tặng cậu trâm cài tóc? Tại sao y lại tặng mình trâm cài tóc?

“Ngươi đây là vẻ mặt gì? Không thích lễ vật trẫm tặng sao?” Đôi mắt Tần Chí hơi trầm xuống.

Lâm Diệu nào dám không thích, cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, vội vàng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói: “Sao vậy chứ, ta thích, đặc biệt thích. Ta chỉ quá ngạc nhiên, đến mức nhất thời không phản ứng kịp. Càng không nghĩ tới ngài sẽ tặng ta trâm cài…”

Nói xong, cậu dừng một chút, lại dè dặt hỏi: “Trâm cài này là ngài tự tay điêu khắc sao?”

Trước khi hỏi, Lâm Diệu nhớ tới vết thương ở lòng bàn tay của Tần Chí trước trận đá cầu, ánh nến thắp sáng Dưỡng Tâm Điện cả đêm, đáy lòng kỳ thật đã có câu trả lời.

“Là trẫm tự tay khắc.” Tần Chí sờ tóc Lâm Diệu, lòng tràn đầy vui mừng, cười nói: “Không nói cho ngươi biết, là muốn làm cho ngươi kinh hỉ. Ngươi không phải rất yêu trẫm, muốn cùng trẫm bạch đầu giai lão sao? Trẫm cho phép ngươi.”

Quân vương ngôi cửu ngũ, có thể hứa hẹn bạch đầu giai lão với một người, đó chính là trời đất ban ân.

Lâm Diệu lại không cảm thấy cao hứng. Tần Chí muốn cùng cậu bạch đầu giai lão, cậu sẽ bị nhốt ở hậu cung cả đời, việc này nghĩ như thế nào cũng cực kỳ không có lời.

Nghĩ đến sau này sẽ trở thành một thành viên trong số phi tần đông đảo của Tần Chí, dựa vào tranh sủng mà sống, Lâm Diệu liền khó chịu đến cùng cực.

Cuộc sống quỷ quái này ai thích thì trải qua, cậu tuyệt đối không phụng bồi.

“Tạ bệ hạ. Ngài bận rộn với việc này trong khoảng thời gian qua sao? Ngài là thiên tử, sao có thể làm chuyện như vậy? Ta sẽ đau lòng.” Lâm Diệu hết sức cảm động mà ôm Tần Chí nói.

Tần Chí ôm mỹ nhân mềm mại ân cần vào lòng, đột nhiên cảm thấy những vất vả mấy ngày nay đều đáng giá.

“Diệu Diệu là quý quân của trẫm, trẫm không thương thì thương ai? Ngươi chỉ cần ngoan, an tâm ở trong cung ở bên trẫm, đừng có những suy nghĩ không nên có, trẫm sẽ vẫn luôn đối xử tốt với ngươi.”

Tim Lâm Diệu đột nhiên đập thình thịch, không biết Tần Chí có phải phát hiện ra chuyện gì hay không, đang nhân cơ hội kiếm cớ cảnh cáo cậu.

“Tất cả của ta đều là ngài cho, có thể ở bên ngài đã là phúc phận của ta, ta làm sao có suy nghĩ gì?”

“Vậy là tốt rồi.” Tần Chí cúi đầu dịu dàng hôn lên trán Lâm Diệu: “Diệu Diệu phải nhớ kỹ, trẫm có thể sủng ngươi dung túng ngươi, cũng có thể khiến ngươi hai bàn tay trắng.”

Tốt lắm, cẩu bạo quân lại đang uy hiếp cậu.

Lâm Diệu ngoài mặt giả vờ dịu ngoan, đáy lòng lại muốn cho Tần Chí hai đá.

Y đây là điển hình của một kẻ thiếu trừng trị, đánh một trận thì tốt rồi.

Trở lại phòng ngủ, Lâm Diệu tháo trâm cài xuống nghiêm túc quan sát, thật sự tò mò, liền hỏi: “Ngài tại sao lại khắc hồ ly?”

Trâm cài được chạm khắc từ bạch kim, tinh điêu tế trác*, tinh xảo, hoàn mỹ không tì vết. Phần đuôi trâm cài được chạm khắc hình một chú hồ ly rất sinh động đáng yêu. (*điêu khắc, mài giũa tinh tế)

Tần Chí nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người của Lâm Diệu dưới ánh nến, cười nói: “Nếu như ngươi không phải hồ ly, làm sao có thể câu hồn của trẫm đi?”

Y vừa nói vừa cúi đầu hôn lên cổ Lâm Diệu, đêm nay rõ ràng không chuẩn bị buông tha cậu.

Lâm Diệu buông trâm cài, mềm mại tuỳ ý Tần Chí hôn, lại quay đầu cười hôn lại y.

“Vậy ngài muốn nếm thử lợi hại của hồ ly tinh không?”

Tần Chí cúi người bế Lâm Diệu lên, lập tức đi thẳng đến giường: “Trẫm rất chờ mong.”

Lâm Diệu câu lấy cổ Tần Chí, vô pháp cự tuyệt cũng không định cự tuyệt.

Ở bên Tần Chí là một loại hưởng thụ, Lâm Diệu bản năng là thích, dù sao hiếm khi có thể tìm được người phù hợp như thế. Chỉ là sau đêm nay, cậu không còn cơ hội trải qua cảm giác này nữa.

Vốn tưởng rằng đây là lần chia tay cuối cùng, Lâm Diệu liền phá lệ tập trung, thả lỏng suy nghĩ làm cho bản thân không cần suy nghĩ bất cứ điều gì.

Màn tẩm phòng buông xuống, giường lắc lư, cả phòng tràn ngập sắc xuân.



Đêm nay Lâm Diệu đã rất vui vẻ, mỗi dây thần kinh đều sung sướng đến cực điểm, không ngừng được suy nghĩ này.

Ngược lại Tần Chí không nghĩ tới Lâm Diệu sẽ nhiệt tình như vậy, có chút kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng bỏ qua.

Diệu Diệu chắc hẳn đã rất cảm động bởi trâm cài y tặng.

Đối với sự nhiệt tình của Lâm Diệu, Tần Chí hoàn toàn tiếp nhận, hoan nghênh, nôn nóng muốn nuốt cậu vào bụng.

Lúc tàn cuộc vui, cả hai khắp người hỗn độn, đều rất mỏi mệt. Sau khi chà lau qua loa, Tần Chí liền ôm Lâm Diệu chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bởi vì tiêu hao thể năng quá lớn, Lâm Diệu sớm thiếp đi trong vòng tay của Tần Chí.

Ngủ không được bao lâu, cậu lại bị đánh thức bởi một cơn ngạt thở dữ dội.

Khi tỉnh lại, Lâm Diệu mới phát hiện mình không phải đang mơ, thật sự không thở nổi.

Cổ cậu bị người ta bóp chặt, mặt đỏ bừng, đầu choáng váng, đôi mắt cũng bắt đầu không thấy rõ.

Ánh sáng trong màn rất mờ mịt, cậu nỗ lực mở mắt ra nhìn, phát hiện người ở phía trên mình lúc này, đang bóp cổ mình lại là Tần Chí.

Cái quái gì thế?!

Lâm Diệu vừa kinh vừa sợ, kịch liệt giãy dụa phản kháng, não thiếu oxy khó có thể tự hỏi, chỉ còn bản năng sinh tồn.

Cậu không muốn chết.

Nhưng sức lực của Tần Chí lớn đến mức như gọng sắt siết lại yết hầu. Lâm Diệu dù có cố gắng chống cự thế nào cũng đều vô ích.

Cậu không nói được, không biết tại sao Tần Chí phải giết cậu, chỉ biết Tần Chí không phải đang đùa, cậu có lẽ thật sự sắp chết.

Nhưng khi Lâm Diệu từ bỏ giãy giụa, tuyệt vọng chờ chết, Tần Chí đột ngột buông lỏng tay ra.

Lâm Diệu không nghĩ nhiều, nhanh chóng hoảng sợ lui về phía sau, giống như cá sắp chết hít thở không khí. Cậu thậm chí không dám ho một tiếng, vì sợ sẽ quấy rầy Tần Chí làm y chú ý tới mình.

Một lúc lâu sau, Lâm Diệu chậm rãi trở lại bình thường, cổ vẫn còn rất đau, dưới cái nhìn chăm chú bình tĩnh của Tần Chí, vẻ mặt kinh hoàng, không dám nhúc nhích.

Chỉ là sau đó cậu liền phát hiện, Tần Chí lúc này dường như không có ý thức, tuy rằng nhìn cậu, đồng tử lại giãn ra, không có tiêu điểm.

Cậu thử nói: “Bệ hạ?”

Giọng nói ra vô cùng khàn khàn.

Tần Chí không hề phản ứng.

Lâm Diệu lại thử nói chuyện với y một lần nữa, nhưng Tần Chí cũng chưa phản ứng.

Mộng du hay rối loạn tâm thần? Lâm Diệu hoảng sợ, làm sao dám ở đây cùng y, thừa dịp Tần Chí không phản ứng, nhanh chóng bò dậy muốn chuồn.

Cẩu bạo quân thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, vừa rồi cậu bị dọa tới sắp mất khống chế.

Nhưng chân Lâm Diệu mới vừa chạm đất, còn chưa kịp cất bước, phía sau lại truyền đến giọng nói âm trầm khiếp người của Tần Chí: “Không được đi!”

Lâm Diệu cả người cứng đờ, nháy mắt sởn tóc gáy, không dám cãi lời Tần Chí, sợ y đổi ý bóp chết mình.

Cậu thận trọng di chuyển đến cuối giường, nhấc lên một góc chăn gấm mà nằm, cuộn tròn, cả người chiếm một vị trí nhỏ, lỗ tai lại đề cao cảnh giác Tần Chí.

Tần Chí lại không nói gì nữa, lại nằm xuống, ngay sau đó có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên.

Hôm sau Tần Chí tỉnh dậy, liền nhìn thấy Lâm Diệu thảm thương mà cuộn tròn ở cuối giường, trên người chỉ có góc chăn, cả người cuộn tròn, giống như con thú nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn.

Y vẻ mặt khó hiểu, đang kinh ngạc, tầm mắt lại đột nhiên dán chặt vào cổ Lâm Diệu. Lâm Diệu da thịt trắng nõn, vết bầm bị người ta bóp mạnh nhìn thấy mà đau lòng.

Tần Chí nhìn thấy, sắc mặt rất khó coi, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Sống lưng y căng ra, đứng dậy tìm thuốc mỡ, nặn ra một ít rồi nhẹ nhàng bôi lên vết bầm tím trên cổ Lâm Diệu.

Lâm Diệu bị sợ hãi, ngay cả trong giấc ngủ cũng nhíu chặt mi. Tần Chí khẽ vuốt lông mày cau lại, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Cho dù sợ hãi thành như vậy, nhưng đêm qua Diệu Diệu cũng không rời đi sao?

“Trẫm thật xin lỗi.” Tần Chí thấp giọng nói: “Nhưng ngươi không thể bởi vì như vậy, liền sợ trẫm, muốn rời bỏ trẫm, biết không?”

Nói xong, y cúi người hôn lên môi Lâm Diệu, cũng không quấy rầy cậu, tay chân nhẹ nhàng bước ra khỏi tẩm phòng.

Tần Chí vừa đi, Lâm Diệu liền lập tức mở mắt ra ngay.

Tình huống tối hôm qua, làm sao cậu còn có thể ngủ được. Cả đêm lo lắng hãi hùng, thần kinh căng thẳng, Tần Chí thoáng động một chút, cũng có thể làm cho cậu sợ hãi.

Cậu suýt chút nữa liền mất mạng, Tần Chí vẫn hy vọng mình không sợ y, không muốn rời khỏi y, đang giỡn sao?

Lâm Diệu ước gì hiện tại liền đi, cũng không muốn ở lại một giây. Ai biết ở lâu thêm một giây, mạng của cậu còn có thể giữ được hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương