Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân
-
Chương 27
Cho đến hôm nay, Lâm Diệu nghe Thanh Dụ biến thành chuyên gia buôn chuyện nói rằng, ngày mai Kiều Hạc sẽ dẫn đại quân tấn công Nguyên quốc.
Từ thời điểm Liễu Vi Thạc ra tay ám sát Tần Chí, Nguyên quốc cũng không cần tồn tại.
Nhưng Lâm Diệu quan tâm đến một việc khác.
Cậu vẫn còn một chút ấn tượng đối với đoạn này của nguyên tác. Nguyên quốc vốn có quốc lực yếu ớt, sao có thể chống lại được Tần cường đại, bởi vậy cuộc chiến bắt đầu không lâu đã bị Kiều Hạc thuận lợi đánh bại. Nhưng mà chiến sự quá mức thuận lợi cũng khiến Kiều Hạc thả lỏng cảnh giác. Không ngờ Nguyên quốc còn có một đám tử sĩ, còn sắp đặt mai phục trên đường duy nhất hồi kinh.
Trận mai phục này đã khiến Kiều Hạc không kịp trở tay, mặc dù dưới sự yểm trợ của phó tướng thành công chạy thoát, lại bị mù mắt trái, thị lực mắt phải cũng bị hao tổn, tạo tiền đề cho cái chết sau này của hắn.
Lâm Diệu do dự chính là, cậu biết rõ đoạn cốt truyện này, có nên nhắc nhở Kiều Hạc không? Dù sao trải qua sự quan sát của cậu, Kiều Hạc vẫn xem như người tốt, nhưng theo sai chủ, huống hồ không nhắc nhở mà trơ mắt nhìn Kiều Hạc bị mù mắt thì cũng rất tàn nhẫn.
Nhưng nếu nhắc nhở, lại sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Tần Chí, mang đến phiền toái cho chính mình.
Lâm Diệu trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định giao quyền lựa chọn cho ông trời, dù sao không nhìn thấy được Kiều Hạc, cũng không có cách nào nói cho hắn biết.
Nhưng ông trời lúc này rõ ràng thiên vị Kiều Hạc, Lâm Diệu đi dạo Ngự Hoa Viên một chút, lại tình cờ gặp phải hắn.
“Xem ra đều là ý trời.” Lâm Diệu thở dài, cũng quyết định thuận theo ý trời.
Kiều Hạc hiện giờ đã nhìn Lâm Diệu bằng con mắt khác, nghe vậy cười mỉm nói: “Quý quân chỉ giáo cho?”
Lâm Diệu đang nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào: “Tối hôm qua ta xem thiên tượng…”
“Quý quân còn biết tinh tượng*?” (*chiêm tinh?)
“Có biết một ít. Nhưng tối hôm qua ta xem được, chuyến này Kiều tướng quân sẽ gặp kiếp nạn.”
Kiều Hạc lập tức nhướng mày, rất có hứng thú nói: “Ồ? Là kiếp nạn gì?”
Lâm Diệu nhìn vẻ mặt của Kiều Hạc, liền biết hắn không tin lời nào, thuần túy chỉ dùng tâm trạng nịnh nọt mà nghe.
Lâm Diệu cũng không để bụng, cậu nói đều là sự thật, tin hay không là chuyện của Kiều Hạc.
“Ta xem thấy Kiều tướng quân lần này xuất chiến rất nhanh liền đại thắng, nhưng kiếp nạn là trên đường hồi kinh, nếu ngươi dẫn binh lính của mình đi trước, hãy đi vòng qua Ác Thủy Nhai, để tránh rơi vào sự mai phục của nước Nguyên bố trí.”
“Ta đã giành đại thắng, lại từ đâu ra mai phục của nước Nguyên.”
“Nguyên quốc dưỡng tử sĩ, bọn họ bố trí mai phục, vốn chính là muốn đồng quy vu tận cùng tướng quân. Ta chỉ có thể nói đến đây, tin hay không, Kiều tướng quân tự mình quyết định.”
Lâm Diệu nói xong liền xoay người đi, để lại bóng dáng thần bí cho Kiều Hạc.
Kiều Hạc tới đây để gặp mặt bệ hạ, bởi vậy ngoảnh lại liền xem như vui đùa nói cho Tần Chí nghe.
“Quý quân thề thốt chân thành, thần suýt nữa liền tin.”
Trong đình hóng gió bên cạnh hồ sen, Tần Chí cầm quân cờ trắng, cân nhắc nước đi.
“Vị quý quân này của trẫm, luôn không chịu ngồi yên, bày vẽ nhiều trò tinh quái.” Tần Chí nói tới nói lui, lại cười.
Kiều Hạc cầm quân cờ đen cười nói: “Bệ hạ không phải thích điểm này của quý quân sao. Nếu hắn nhàm chán giống người khác, ngài còn thích sao.”
Tần Chí cười, không nói gì.
Kiều Hạc lại hiếu kỳ nói: “Bệ hạ sao không để cho quý quân bồi ngài chơi cờ?”
“Hắn chơi cờ kém, thường đi lại, thua còn chơi xấu, đâu phải hắn bồi trẫm chơi, trẫm bồi hắn mới đúng.”
Kiều Hạc trong lòng biết rõ: “Đó còn không phải là do ngài sủng sao. Nếu ngài không muốn, ai dám làm càn?”
“Ngươi cũng khá làm càn.” Tần Chí nhớ tới chuyện lúc trước bị Kiều Hạc nói trúng tim đen.
Kiều Hạc cười, cầu xin tha thứ.
Đề tài này dừng ở đây, hai người tiếp theo bắt đầu bàn chuyện chính sự. Trận chiến với Nguyên quốc sắp đến gần, làm thế nào giành chiến thắng một cách nhanh nhất, ổn định và thuận lợi nhất chính là mấu chốt.
Sau khi nói về chiến lược chiến đấu, Tần Chí chỉ điểm vài câu, lại nói: “Ngày mai trẫm sẽ không tiễn ngươi.”
Kiều Hạc tràn đầy tự tin: “Bệ hạ yên tâm. Thần do ngài dạy bảo, tuyệt đối không để cho ngài mất mặt.”
Cờ trắng cố chấp của Tần Chí rơi xuống, trực tiếp tiến nhanh mà ăn sạch cờ đen.
“Giới kiêu giới táo*. Càng là lúc thuận lợi, càng không thể thả lỏng cảnh giác.”(*Tránh kiêu ngạo và hấp tấp)
Kiều Hạc uể oải thở dài: “Chơi cờ cùng ngài chưa bao giờ thắng.”
Hắn gác xuống quân cờ, vẻ mặt lo lắng nói: “Nguyên quốc suy thoái, không đáng sợ, phái người khác dẫn quân cũng không sao, tại sao bệ hạ phái thần đi? Còn cố tình là vào thời điểm này.”
“Ngươi ở lại trong kinh, những người đó sẽ luôn sợ đầu sợ đuôi, không dám tự tiện hành động.”
“Một lũ bọ chét thôi. Bọn họ không biết, bệ hạ ngài mới là người lợi hại. Thần đi rồi, trong khoảng thời gian này mọi việc bệ hạ hãy cẩn thận.”
“Trẫm còn cần ngươi nhắc nhở?”
Kiều Hạc lo lắng: “Nếu là bình thường đương nhiên không cần, nhưng gần đây thân thể ngài không khoẻ… Tóm lại nếu có náo động, ngài truyền tin tới, thần sẽ lập tức trở về.”
Tần Chí gật đầu. Không biết sao, trong đầu đột nhiên nhớ tới đêm đó Lâm Diệu ngồi xem cái gì dưới đáy giếng.
Lúc ấy cuối cùng hắn đang xem cái gì?
–
Đêm đó qua đi, Tần Chí ngẫu nhiên sẽ đến Trùng Hoa Cung dùng bữa, rủ Lâm Diệu bồi y chơi cờ, cũng không lưu lại qua đêm.
Lâm Diệu cũng không nghĩ nhiều, cậu hiện tại có chút sợ hãi Tần Chí, đối phương không tới cũng đúng lúc.
Chỉ là cậu lại nghe Thanh Dụ nói, gần đây Dưỡng Tâm Điện hàng đêm đều đèn sáng, bệ hạ thường xử lý chính vụ đến khuya.
Khi Lâm Diệu tạm biệt Tần Chí, hai mắt y tối sầm, tinh thần mệt mỏi. Lâm Diệu liền tò mò hỏi, nhưng bị Tần Chí dùng chuyện chính sự có lệ, không khỏi có chút buồn bực, thầm nghĩ gần đây quốc thái dân an, khoa cử thi đình cũng vừa kết thúc, Tần Chí bận rộn như vậy sao.
Nhưng cậu cũng tò mò lúc đó, rất nhanh liền vứt việc này ra sau đầu.
Tần Chí bận, Lâm Diệu cũng bận, ngày đó sau khi nhắc nhở Kiều Hạc, cậu đã nói với Thanh Dụ về việc phát hiện ra mật đạo.
Sau đó để Thanh Dụ canh chừng, tìm thời gian đi vào mật đạo để điều tra. Lối vào của mật đạo tuy hẹp, nhưng lối đi lại khá rộng, lối ra cũng là một giếng bỏ hoang.
Giếng bỏ hoang ở một ngôi nhà ngoài thành, vị trí hẻo lánh, trong sân ngoại trừ một thiếu niên mười mấy tuổi và hai tên thuộc hạ, Lâm Diệu cũng không nhìn thấy ai khác, có thể dễ dàng chạy trốn ra ngoài.
Sau khi xác định lộ trình không có vấn đề, Lâm Diệu đã yên tâm hơn. Lại cùng Thanh Dụ lên kế hoạch sau khi rời đi làm sao hội hợp. Cuối cùng đã thống nhất Thanh Dụ xuất cung trước, đầu tiên đến bờ sông tìm chiếc thuyền chuẩn bị tiếp ứng Lâm Diệu từ mật đạo rời đi.
Tiếp theo sẽ đi thuyền về phía bắc, trước tiên mai danh ẩn tích tránh đầu sóng ngọn gió.
Lâm Diệu nói tiếp: “Sau khi rời cung, ngươi phải đi nơi khác, muốn đi đâu thì đi, cũng không cần đi theo ta.”
Thanh Dụ vẻ mặt vội vàng: “Công tử ngại nô tài ngốc, không cần nô tài sao?”
“Không phải, ta vì tốt cho ngươi. Bệ hạ không tìm ta cũng tốt, nếu phái người tìm, ta khó tránh khỏi lẩn trốn. Ngươi đi theo ta sẽ chịu khổ.”
“Nô tài không sợ chịu khổ.” Thanh Dụ kiên định nói: “Nô tài là cô nhi, không có nhà để trở về. Công tử đối xử tốt với nô tài, nô tài muốn đi theo ngài, hầu hạ ngài.”
“Ngươi nghĩ kỹ rồi?”
Thanh Dụ dùng sức gật đầu.
Lâm Diệu cũng rất cao hứng, cười nói: “Yên tâm đi, ta còn có thể vẽ tranh kiếm tiền, không sợ chết đói. Sau này ở trước mặt ta, ngươi cũng đừng xưng nô tài, nghe không được tự nhiên.”
Thanh Dụ lanh lợi nói: “Vâng, ta hiểu. Giống như lúc không có ai, ta gọi ngài là ‘công tử’.”
Hắn đi theo Lâm Diệu, biết cậu không có quan niệm tôn ti gì, cũng hơn ai hết hiểu rõ đối phương đã thay đổi nhiều bao nhiêu, tựa như đổi thành người khác vậy. Nhưng như vậy thì sao, hiện tại vị này không mắng hắn, đối xử tốt với hắn, hắn còn có thể yêu cầu gì nữa.
Lâm Diệu ấn định thời gian chạy trốn là ba ngày sau.
Ngày đó Tần Chí sẽ tổ chức một đại điển truyền lư cho các tiến sĩ ở Thái Hòa Điện, đồng thời ban bố tên tuổi và thứ tự của các tiến sĩ. Để ban ân điển, còn có thể cùng tiến sĩ tam giáp dùng yến, công việc bề bộn.
Lâm Diệu là quý quân, hậu cung không được tham gia vào chính sự, không thể đi. Chờ Tần Chí hoàn thành lịch trình dày đặc lại nhớ tới cậu, cậu đã ngồi thuyền xa chạy cao bay.
–
Đêm trước khi bỏ trốn, Lâm Diệu chuẩn bị sẵn đồ đạc. Thuốc viên phải mang theo, không được để mất. Cậu còn mang theo hai bộ quần áo để thay, mấy thỏi bạc, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Ngoài ra, quan trọng nhất là tập phác thảo thứ hai, những cái đó đều là cậu cực khổ vẽ, là nền tảng ổn định cuộc sống.
Khi Lâm Diệu đến thư phòng sửa sang lại bản phác thảo, còn thu thập rất nhiều bức chân dung của Tần Chí. Từ khi phát hiện vẽ Tần Chí có thể khơi dậy nguồn cảm hứng, Lâm Diệu đã thường xuyên dùng cách này, thử lần nào cũng linh. Cậu cũng không ngờ rằng mình liên tục tích lũy, đã vẽ nhiều như vậy. Những bức chân dung này đều là nhân chứng cho sự cạn kiệt cảm hứng của cậu.
Những cuộn chân dung nằm trên mặt đất, chồng chất cuồn cuộn cũng rất dọa người.
Lâm Diệu thầm nghĩ phải nhanh chóng đốt đi, hủy thi diệt tích, nếu để người ta nhìn thấy, không chừng còn tưởng rằng cậu là tên biến thái si mê nào đó.
Nhưng cậu còn chưa kịp hủy thi diệt tích, một vị khách không mời đột nhiên đến thư phòng.
Trong lúc vội vàng, Lâm Diệu chỉ có thể nhanh chóng giấu đi bản phác thảo đã hoàn thành, cũng không rảnh lo cho rất nhiều bức chân dung kia.
Thư phòng rực sáng ánh nến. Tần Chí đi vào, ánh mắt đầu tiên liền thấy được những bức họa đó, tức khắc kinh ngạc nhướng mày.
Lưu Kính Trung đi theo sau y, nhìn thấy cả căn phòng đầy bức họa bỗng cả kinh, đôi mắt cũng sắp rơi xuống đất.
Trước đây ông còn hoài nghi tình cảm của quý quân đối với bệ hạ, sợ bệ hạ trao chân tình sai người, bây giờ xem ra, ông đã suy nghĩ quá nhiều.
Nhìn cả căn phòng đầy chân dung liền biết, tình cảm trong lòng của quý quân tuyệt đối không thua kém bệ hạ.
Lưu Kính Trung biết mình không thể ở chỗ này quấy rầy hai người ân ái, liền cười nói: “Bệ hạ, nô tài cáo lui trước.”
Ông nói xong liền nhanh chóng lui ra, còn không quên đóng cửa phòng lại, vẻ mặt vui mừng.
Bệ hạ và quý quân tâm đầu ý hợp, ngọt ngào là chuyện tốt, nhưng không biết quý quân khi nào sẽ vì bệ hạ sinh một hoàng tự. (*người thừa kế)
Từ thời điểm Liễu Vi Thạc ra tay ám sát Tần Chí, Nguyên quốc cũng không cần tồn tại.
Nhưng Lâm Diệu quan tâm đến một việc khác.
Cậu vẫn còn một chút ấn tượng đối với đoạn này của nguyên tác. Nguyên quốc vốn có quốc lực yếu ớt, sao có thể chống lại được Tần cường đại, bởi vậy cuộc chiến bắt đầu không lâu đã bị Kiều Hạc thuận lợi đánh bại. Nhưng mà chiến sự quá mức thuận lợi cũng khiến Kiều Hạc thả lỏng cảnh giác. Không ngờ Nguyên quốc còn có một đám tử sĩ, còn sắp đặt mai phục trên đường duy nhất hồi kinh.
Trận mai phục này đã khiến Kiều Hạc không kịp trở tay, mặc dù dưới sự yểm trợ của phó tướng thành công chạy thoát, lại bị mù mắt trái, thị lực mắt phải cũng bị hao tổn, tạo tiền đề cho cái chết sau này của hắn.
Lâm Diệu do dự chính là, cậu biết rõ đoạn cốt truyện này, có nên nhắc nhở Kiều Hạc không? Dù sao trải qua sự quan sát của cậu, Kiều Hạc vẫn xem như người tốt, nhưng theo sai chủ, huống hồ không nhắc nhở mà trơ mắt nhìn Kiều Hạc bị mù mắt thì cũng rất tàn nhẫn.
Nhưng nếu nhắc nhở, lại sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Tần Chí, mang đến phiền toái cho chính mình.
Lâm Diệu trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định giao quyền lựa chọn cho ông trời, dù sao không nhìn thấy được Kiều Hạc, cũng không có cách nào nói cho hắn biết.
Nhưng ông trời lúc này rõ ràng thiên vị Kiều Hạc, Lâm Diệu đi dạo Ngự Hoa Viên một chút, lại tình cờ gặp phải hắn.
“Xem ra đều là ý trời.” Lâm Diệu thở dài, cũng quyết định thuận theo ý trời.
Kiều Hạc hiện giờ đã nhìn Lâm Diệu bằng con mắt khác, nghe vậy cười mỉm nói: “Quý quân chỉ giáo cho?”
Lâm Diệu đang nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào: “Tối hôm qua ta xem thiên tượng…”
“Quý quân còn biết tinh tượng*?” (*chiêm tinh?)
“Có biết một ít. Nhưng tối hôm qua ta xem được, chuyến này Kiều tướng quân sẽ gặp kiếp nạn.”
Kiều Hạc lập tức nhướng mày, rất có hứng thú nói: “Ồ? Là kiếp nạn gì?”
Lâm Diệu nhìn vẻ mặt của Kiều Hạc, liền biết hắn không tin lời nào, thuần túy chỉ dùng tâm trạng nịnh nọt mà nghe.
Lâm Diệu cũng không để bụng, cậu nói đều là sự thật, tin hay không là chuyện của Kiều Hạc.
“Ta xem thấy Kiều tướng quân lần này xuất chiến rất nhanh liền đại thắng, nhưng kiếp nạn là trên đường hồi kinh, nếu ngươi dẫn binh lính của mình đi trước, hãy đi vòng qua Ác Thủy Nhai, để tránh rơi vào sự mai phục của nước Nguyên bố trí.”
“Ta đã giành đại thắng, lại từ đâu ra mai phục của nước Nguyên.”
“Nguyên quốc dưỡng tử sĩ, bọn họ bố trí mai phục, vốn chính là muốn đồng quy vu tận cùng tướng quân. Ta chỉ có thể nói đến đây, tin hay không, Kiều tướng quân tự mình quyết định.”
Lâm Diệu nói xong liền xoay người đi, để lại bóng dáng thần bí cho Kiều Hạc.
Kiều Hạc tới đây để gặp mặt bệ hạ, bởi vậy ngoảnh lại liền xem như vui đùa nói cho Tần Chí nghe.
“Quý quân thề thốt chân thành, thần suýt nữa liền tin.”
Trong đình hóng gió bên cạnh hồ sen, Tần Chí cầm quân cờ trắng, cân nhắc nước đi.
“Vị quý quân này của trẫm, luôn không chịu ngồi yên, bày vẽ nhiều trò tinh quái.” Tần Chí nói tới nói lui, lại cười.
Kiều Hạc cầm quân cờ đen cười nói: “Bệ hạ không phải thích điểm này của quý quân sao. Nếu hắn nhàm chán giống người khác, ngài còn thích sao.”
Tần Chí cười, không nói gì.
Kiều Hạc lại hiếu kỳ nói: “Bệ hạ sao không để cho quý quân bồi ngài chơi cờ?”
“Hắn chơi cờ kém, thường đi lại, thua còn chơi xấu, đâu phải hắn bồi trẫm chơi, trẫm bồi hắn mới đúng.”
Kiều Hạc trong lòng biết rõ: “Đó còn không phải là do ngài sủng sao. Nếu ngài không muốn, ai dám làm càn?”
“Ngươi cũng khá làm càn.” Tần Chí nhớ tới chuyện lúc trước bị Kiều Hạc nói trúng tim đen.
Kiều Hạc cười, cầu xin tha thứ.
Đề tài này dừng ở đây, hai người tiếp theo bắt đầu bàn chuyện chính sự. Trận chiến với Nguyên quốc sắp đến gần, làm thế nào giành chiến thắng một cách nhanh nhất, ổn định và thuận lợi nhất chính là mấu chốt.
Sau khi nói về chiến lược chiến đấu, Tần Chí chỉ điểm vài câu, lại nói: “Ngày mai trẫm sẽ không tiễn ngươi.”
Kiều Hạc tràn đầy tự tin: “Bệ hạ yên tâm. Thần do ngài dạy bảo, tuyệt đối không để cho ngài mất mặt.”
Cờ trắng cố chấp của Tần Chí rơi xuống, trực tiếp tiến nhanh mà ăn sạch cờ đen.
“Giới kiêu giới táo*. Càng là lúc thuận lợi, càng không thể thả lỏng cảnh giác.”(*Tránh kiêu ngạo và hấp tấp)
Kiều Hạc uể oải thở dài: “Chơi cờ cùng ngài chưa bao giờ thắng.”
Hắn gác xuống quân cờ, vẻ mặt lo lắng nói: “Nguyên quốc suy thoái, không đáng sợ, phái người khác dẫn quân cũng không sao, tại sao bệ hạ phái thần đi? Còn cố tình là vào thời điểm này.”
“Ngươi ở lại trong kinh, những người đó sẽ luôn sợ đầu sợ đuôi, không dám tự tiện hành động.”
“Một lũ bọ chét thôi. Bọn họ không biết, bệ hạ ngài mới là người lợi hại. Thần đi rồi, trong khoảng thời gian này mọi việc bệ hạ hãy cẩn thận.”
“Trẫm còn cần ngươi nhắc nhở?”
Kiều Hạc lo lắng: “Nếu là bình thường đương nhiên không cần, nhưng gần đây thân thể ngài không khoẻ… Tóm lại nếu có náo động, ngài truyền tin tới, thần sẽ lập tức trở về.”
Tần Chí gật đầu. Không biết sao, trong đầu đột nhiên nhớ tới đêm đó Lâm Diệu ngồi xem cái gì dưới đáy giếng.
Lúc ấy cuối cùng hắn đang xem cái gì?
–
Đêm đó qua đi, Tần Chí ngẫu nhiên sẽ đến Trùng Hoa Cung dùng bữa, rủ Lâm Diệu bồi y chơi cờ, cũng không lưu lại qua đêm.
Lâm Diệu cũng không nghĩ nhiều, cậu hiện tại có chút sợ hãi Tần Chí, đối phương không tới cũng đúng lúc.
Chỉ là cậu lại nghe Thanh Dụ nói, gần đây Dưỡng Tâm Điện hàng đêm đều đèn sáng, bệ hạ thường xử lý chính vụ đến khuya.
Khi Lâm Diệu tạm biệt Tần Chí, hai mắt y tối sầm, tinh thần mệt mỏi. Lâm Diệu liền tò mò hỏi, nhưng bị Tần Chí dùng chuyện chính sự có lệ, không khỏi có chút buồn bực, thầm nghĩ gần đây quốc thái dân an, khoa cử thi đình cũng vừa kết thúc, Tần Chí bận rộn như vậy sao.
Nhưng cậu cũng tò mò lúc đó, rất nhanh liền vứt việc này ra sau đầu.
Tần Chí bận, Lâm Diệu cũng bận, ngày đó sau khi nhắc nhở Kiều Hạc, cậu đã nói với Thanh Dụ về việc phát hiện ra mật đạo.
Sau đó để Thanh Dụ canh chừng, tìm thời gian đi vào mật đạo để điều tra. Lối vào của mật đạo tuy hẹp, nhưng lối đi lại khá rộng, lối ra cũng là một giếng bỏ hoang.
Giếng bỏ hoang ở một ngôi nhà ngoài thành, vị trí hẻo lánh, trong sân ngoại trừ một thiếu niên mười mấy tuổi và hai tên thuộc hạ, Lâm Diệu cũng không nhìn thấy ai khác, có thể dễ dàng chạy trốn ra ngoài.
Sau khi xác định lộ trình không có vấn đề, Lâm Diệu đã yên tâm hơn. Lại cùng Thanh Dụ lên kế hoạch sau khi rời đi làm sao hội hợp. Cuối cùng đã thống nhất Thanh Dụ xuất cung trước, đầu tiên đến bờ sông tìm chiếc thuyền chuẩn bị tiếp ứng Lâm Diệu từ mật đạo rời đi.
Tiếp theo sẽ đi thuyền về phía bắc, trước tiên mai danh ẩn tích tránh đầu sóng ngọn gió.
Lâm Diệu nói tiếp: “Sau khi rời cung, ngươi phải đi nơi khác, muốn đi đâu thì đi, cũng không cần đi theo ta.”
Thanh Dụ vẻ mặt vội vàng: “Công tử ngại nô tài ngốc, không cần nô tài sao?”
“Không phải, ta vì tốt cho ngươi. Bệ hạ không tìm ta cũng tốt, nếu phái người tìm, ta khó tránh khỏi lẩn trốn. Ngươi đi theo ta sẽ chịu khổ.”
“Nô tài không sợ chịu khổ.” Thanh Dụ kiên định nói: “Nô tài là cô nhi, không có nhà để trở về. Công tử đối xử tốt với nô tài, nô tài muốn đi theo ngài, hầu hạ ngài.”
“Ngươi nghĩ kỹ rồi?”
Thanh Dụ dùng sức gật đầu.
Lâm Diệu cũng rất cao hứng, cười nói: “Yên tâm đi, ta còn có thể vẽ tranh kiếm tiền, không sợ chết đói. Sau này ở trước mặt ta, ngươi cũng đừng xưng nô tài, nghe không được tự nhiên.”
Thanh Dụ lanh lợi nói: “Vâng, ta hiểu. Giống như lúc không có ai, ta gọi ngài là ‘công tử’.”
Hắn đi theo Lâm Diệu, biết cậu không có quan niệm tôn ti gì, cũng hơn ai hết hiểu rõ đối phương đã thay đổi nhiều bao nhiêu, tựa như đổi thành người khác vậy. Nhưng như vậy thì sao, hiện tại vị này không mắng hắn, đối xử tốt với hắn, hắn còn có thể yêu cầu gì nữa.
Lâm Diệu ấn định thời gian chạy trốn là ba ngày sau.
Ngày đó Tần Chí sẽ tổ chức một đại điển truyền lư cho các tiến sĩ ở Thái Hòa Điện, đồng thời ban bố tên tuổi và thứ tự của các tiến sĩ. Để ban ân điển, còn có thể cùng tiến sĩ tam giáp dùng yến, công việc bề bộn.
Lâm Diệu là quý quân, hậu cung không được tham gia vào chính sự, không thể đi. Chờ Tần Chí hoàn thành lịch trình dày đặc lại nhớ tới cậu, cậu đã ngồi thuyền xa chạy cao bay.
–
Đêm trước khi bỏ trốn, Lâm Diệu chuẩn bị sẵn đồ đạc. Thuốc viên phải mang theo, không được để mất. Cậu còn mang theo hai bộ quần áo để thay, mấy thỏi bạc, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Ngoài ra, quan trọng nhất là tập phác thảo thứ hai, những cái đó đều là cậu cực khổ vẽ, là nền tảng ổn định cuộc sống.
Khi Lâm Diệu đến thư phòng sửa sang lại bản phác thảo, còn thu thập rất nhiều bức chân dung của Tần Chí. Từ khi phát hiện vẽ Tần Chí có thể khơi dậy nguồn cảm hứng, Lâm Diệu đã thường xuyên dùng cách này, thử lần nào cũng linh. Cậu cũng không ngờ rằng mình liên tục tích lũy, đã vẽ nhiều như vậy. Những bức chân dung này đều là nhân chứng cho sự cạn kiệt cảm hứng của cậu.
Những cuộn chân dung nằm trên mặt đất, chồng chất cuồn cuộn cũng rất dọa người.
Lâm Diệu thầm nghĩ phải nhanh chóng đốt đi, hủy thi diệt tích, nếu để người ta nhìn thấy, không chừng còn tưởng rằng cậu là tên biến thái si mê nào đó.
Nhưng cậu còn chưa kịp hủy thi diệt tích, một vị khách không mời đột nhiên đến thư phòng.
Trong lúc vội vàng, Lâm Diệu chỉ có thể nhanh chóng giấu đi bản phác thảo đã hoàn thành, cũng không rảnh lo cho rất nhiều bức chân dung kia.
Thư phòng rực sáng ánh nến. Tần Chí đi vào, ánh mắt đầu tiên liền thấy được những bức họa đó, tức khắc kinh ngạc nhướng mày.
Lưu Kính Trung đi theo sau y, nhìn thấy cả căn phòng đầy bức họa bỗng cả kinh, đôi mắt cũng sắp rơi xuống đất.
Trước đây ông còn hoài nghi tình cảm của quý quân đối với bệ hạ, sợ bệ hạ trao chân tình sai người, bây giờ xem ra, ông đã suy nghĩ quá nhiều.
Nhìn cả căn phòng đầy chân dung liền biết, tình cảm trong lòng của quý quân tuyệt đối không thua kém bệ hạ.
Lưu Kính Trung biết mình không thể ở chỗ này quấy rầy hai người ân ái, liền cười nói: “Bệ hạ, nô tài cáo lui trước.”
Ông nói xong liền nhanh chóng lui ra, còn không quên đóng cửa phòng lại, vẻ mặt vui mừng.
Bệ hạ và quý quân tâm đầu ý hợp, ngọt ngào là chuyện tốt, nhưng không biết quý quân khi nào sẽ vì bệ hạ sinh một hoàng tự. (*người thừa kế)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook