Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Thành Người Duy Nhất Của Nam Phụ Thâm Tình
-
Chương 11: Thổ lộ tâm tư
“Miểu Miểu, nàng thật sự còn sống, ta tưởng rằng…”
“Đây chắc là sự sắp đặt của ông trời.” Khuôn mặt Từ Miểu ửng đỏ, “Ta nghe nói chàng có người trong lòng, ta có thể biết đó là ai không… Có phải là ta không?”
Triệu Nhàn Viễn nghe Từ Miểu nói xong, cả khuôn mặt nóng bừng, đỏ như ráng chiều lan đến nơi bị cổ áo che khuất, cả người lộ vẻ ngượng ngùng.
Thế nhưng lời nói của hắn lại tha thiết và táo bạo: “Miểu Miểu, ta thích nàng, ta vốn cho rằng từ nhỏ đến lớn ta chỉ xem nàng như tỷ tỷ của ta. Nhưng lúc nàng nói nàng muốn xuất cung, trái tim ta giống như bị nắm chặt vậy, rất khó chịu. Lúc đó ta thật sự rất muốn xích nàng lại trong tẩm cung của ta, như vậy nàng sẽ mãi mãi không rời xa ta.”
“Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, biết rõ hạn chế tự do của nàng đối với nàng mà nói là không công bằng, nhưng ta không nhịn được, thậm chí ta không dám nghĩ tới nếu nàng thật sự rời khỏi Hoàng cung, ta sẽ phát điên đến mức tóm lấy nàng rồi đánh gãy chân nàng, nhốt nàng trong tẩm cung hay không.”
Triệu Nhàn Viễn nói xong lặng lẽ nhìn Từ Miểu một cái, thấy trên mặt Từ Miểu không có vẻ sợ hãi và chán ghét thì mới tiếp tục nói.
“Sau đó Thái hậu đột nhiên triệu nàng đến, ta rất lo lắng, sợ bà ta làm chuyện xấu với nàng, biết rõ bà ta sẽ không làm gì nàng ở nơi đông người, nhưng ta vẫn không chịu nổi và chính bước đi này đã khiến bà ta tìm thấy điểm yếu của ta.”
“Ta nghĩ nếu nàng xuất cung, bà ta có sức cũng không thể làm được gì. Thật không ngờ, bà ta vậy mà tìm đến sát thủ của Thất Nhật Các.”
“Nếu có cơ hội khác, ta nhất định sẽ không bao giờ để nàng xuất cung, bất kể phải trả giá như thế nào.”
Đôi mắt của Triệu Nhàn Viễn đã hoàn toàn đỏ hoe. Trong mắt hắn hiện lên sự bất an và quyết tâm mãnh liệt.
Từ Miểu bình tĩnh nhìn Triệu Nhàn Viễn như vậy, nàng nghiêm túc nói từng câu từng chữ, “Ta cũng thích chàng.”
“Chỉ là, ta vẫn luôn cho rằng người mà chàng thích là Tạ Ngọc Nhiễm. Tạ Ngọc Nhiễm đã đưa cho chàng một miếng ăn cứu mạng trong lúc chàng khó khăn nhất.”
“Sao có thể!” Triệu Nhàn Viễn vội vàng cắt ngang. “Ta chỉ coi nàng ta là ân nhân, nhưng nếu nói đến tình yêu thì mãi mãi không phải. Nàng ta chỉ cho ta một miếng ăn, cho dù không có sự bố thí của nàng ta, ta cũng không thể chết được.”
Vẻ mặt của Triệu Nhàn Viễn chăm chú nhìn Từ Miểu, trong mắt phản chiếu hình bóng của Từ Miểu, “Miểu Miểu, không có người khác, người ta thích vẫn luôn là nàng.”
“Vậy, nàng có bằng lòng làm Hoàng hậu của ta không?”
Triệu Nhàn Viễn dùng ánh mắt mong chờ nhìn Từ Miểu.
“Chỉ có tên ngốc mới không đồng ý.” Từ Miểu xấu hổ cúi đầu xuống, “Nhưng ta phải thử thách chàng mấy tháng trước đã, để tránh việc chàng dễ dàng lấy được rồi lại không biết trân trọng.”
“Vậy là nàng đồng ý rồi.” Triệu Nhàn Viễn không nhịn được ôm lấy Từ Miểu xoay mấy vòng, gương mặt uy nghiêm và hung dữ thường ngày lúc này lộ ra một chút ngốc nghếch, quả là không đành nhìn thẳng.
Phúc Hỉ ở ngoài điện gọi lớn: “Bệ hạ, Trưởng công chúa sai người đến giục rồi ạ.”
“Ngươi cứ nói Trẫm không thoải mái, sẽ qua đó muột một chút.”
Hiển nhiên là Triệu Nhàn Viễn không muốn xa Từ Miểu, ôm Từ Miểu không chịu buông tay.
Tiếng hét này của Phúc Hỉ khiến Từ Miểu hồi tỉnh, “Đi thôi, ta không thể rời đi quá lâu được.”
Triệu Nhàn Viễn đáng thương nhìn Từ Miểu, Từ Miểu im lặng.
Cuối cùng, Triệu Nhàn Viễn lặng lẽ thở dài, “Được thôi. Miểu Miểu nhẫn tâm lắm, mới xác định quan hệ đã để ta một mình ở trong phòng không gối chiếc.”
Từ Miểu bất ngờ hôn lên má Triệu Nhàn Viễn một cái, chạm nhẹ rồi rời đi ngay. “Bồi thường.” Từ Miểu nói xong thì đi mất, để lại Triệu Nhàn Viễn với khuôn mặt đờ đẫn.
Sảnh tiệc.
“Ngươi đi làm gì thế, sao lâu như vậy mới quay lại?”
Chu Nguyễn đang trò chuyện với Trịnh Tương ngẩng đầu nhìn Từ Miểu, nhìn hai má Từ Miểu ửng hồng thì dường như nghĩ ra gì đó, nháy mắt một cái, cười xấu xa nói: “Không phải ngươi lén lút đi gặp tình lang đấy chứ.”
Trịnh Tương cũng nhìn Từ Miểu với vẻ mặt hóng chuyện.
Từ Miểu hắng giọng, “Tương Tương, trước kia muội không hóng chuyện như vậy, có phải là bị Chu tiểu thư dạy hư rồi không.”
Giọng nói bất mãn của Chu Nguyễn vang lên, “Sao có thể là ta dạy hư được, đừng đổ oan người khác như vậy chứ. Không đúng, ngươi đang chuyển chủ đề đấy à, sao ta lại bị ngươi lừa nhỉ, mau nói đi, tình lang của ngươi là ai?”
“Là Bệ hạ.”
“Hả? Bệ hạ đến rồi?” Chu Nguyễn nhanh chóng ngồi thẳng.
Chu Nguyễn rõ ràng đã hiểu nhầm ý, chẳng qua nói ra cũng không ai tin chuyện nàng và Triệu Nhàn Viễn yêu đương.
Đúng lúc này một chân của Triệu Nhàn Viễn bước vào điện, đồng thời xua tay, ý là không cần hành lễ.
“Sao mặt của Bệ hạ cũng đỏ vậy nhỉ? Thật kỳ lạ mà.” Chu Nguyễn nói thầm một câu.
“Nếu không phải Bệ hạ đến, ta nhất định phải hỏi cho ra tiểu tình lang của ngươi là ai.” Câu này nói với Từ Miểu, chỉ có điều Từ Miểu không thèm để ý đến nàng ấy.
Chu Nguyễn nhìn sang theo tầm mắt của Từ Miểu, chẳng lẽ là Phúc Hỉ? Không đúng, không đúng, sao có thể chứ. Không lẽ là Lý công tử đang nói chuyện với Bệ hạ?
Điều này cũng không thể, hắn ta là người không đàng hoàng, chuyên đi lừa những tiểu a hoàn xinh đẹp không có bối cảnh như Từ Miểu.
“Ta không đồng ý!” Từ Miểu bị câu “Ta không đồng ý” này của Chu Nguyễn làm giật mình, sao cô nương này nhất kinh nhất sạ* thế, Từ Miểu bất lực đỡ trán.
*一惊一乍: chỉ tinh thần của ai đó quá căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ phóng đại bất thường khiến người khác sợ hãi.
“Không đồng ý cái gì?”
“Ta không đồng ý ngươi qua lại với Lý công tử! Ngươi không biết đấy thôi, hắn ta chuyên lừa gạt mấy tiểu cô nương như ngươi. Hắn ta không lấy chính thất, ngược lại lấy rất nhiều tiểu thiếp, nghe nói còn có rất nhiều con riêng với thiếp thất sinh ra ở bên ngoài, nghe lời ta, ngươi đùa không nổi hắn đâu.”
Từ Miểu hoài nghi, “Lý công tử là ai?”
Chu Nguyễn chỉ về phía người đang cúi lưng trước mặt Triệu Nhàn Viễn, nói: “Người đó, mặc quần áo lòe loẹt, đang đứng bên cạnh Bệ hạ.”
Từ Miểu càng bất lực: “Ta không biết hắn ta, thật đấy, ta xin thề.” Vừa nói vừa giơ tay lên làm động tác xin thề.
“Không phải hắn ta? Đó là ai?”
“Ta đã nói cho ngươi rồi.”
Chu Nguyễn lắc đầu, hỏi Trịnh Tương đứng bên cạnh nàng ấy: “Có sao?”
Trịnh Tương lắc đầu, vẻ mặt hoài nghi.
“Không… không phải Bệ hạ chứ?” Giọng của Chu Nguyễn càng ngày càng lớn, kinh động đến người xung quanh, mọi người liên tục tỏ vẻ khó chịu với Chu Nguyễn.
Chu Nguyễn vội vàng bịt miệng lại, gật đầu xin lỗi mọi người.
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào!”
Nhìn cô nương này bị dọa sợ, Từ Miểu gật đầu, ra hiệu cho Chu Nguyễn nhìn về phía Triệu Nhàn Viễn.
Ánh mắt Triệu Nhàn Viễn vẫn luôn nhìn về Từ Miểu.
“Bệ hạ đang nhìn chúng ta kìa, còn đang cười nữa a a a. Nhưng mà sao ta cảm thấy nụ cười trên mặt Bệ hạ dường như có chút ngốc nghếch nhỉ.”
Từ Miểu nhướn mày, cười: “Cẩn thận ta nói với chàng, ngươi nói xấu sau lưng chàng đấy.”
“Đừng, đừng mà. Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho nữ tử yếu đuối như ta đi mà.”
Thấy Bệ hạ thỉnh thoảng liếc nhìn Từ Miểu bên cạnh nàng ấy, Chu Nguyễn đã tin quá nửa rồi.
Chu Nguyễn khoanh tay lắc đầu: “Vẫn không đúng. Ta nghe Huyền Ngũ nói, người Bệ hạ thích là Từ Cung lệnh đã xuất cung, nhưng hình như Từ Cung lệnh đã mất tích rồi. Chẳng lẽ Bệ hạ quá nhớ nhung Từ Cung lệnh nên mới tìm ngươi làm thế thân đấy chứ.”
Từ Miểu bỗng nhiên muốn trêu Chu Nguyễn một chút, giọng điệu nghiêm túc nói: “Ta từng thấy Từ Cung lệnh rồi, ta và nàng ấy rất giống nhau, nhưng ta không để ý, ta yêu Bệ hạ, rất yêu, chỉ cần có thể mỗi ngày cho ta nhìn thấy Bệ hạ, cho dù làm thế thân ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Chu Nguyễn không thể tin được nhìn Từ Miểu, “Ngươi, sao ngươi có thể đắm mình trong truỵ lạc như thế. Mặc dù Bệ hạ có nhan sắc, có quyền có tiền, nhưng ngươi như thế này sẽ không hạnh phúc đâu.”
“Ha ha, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không thèm soi gương xem mình trông như thế nào.”
Lời nói và giọng điệu như thế này không phải điều mà Chu Nguyễn có thể nói ra.
Từ Miểu và Trịnh Tương đều quen biết người nói ra câu này, chính là Trịnh Nguyệt Nhi bị chiều hư.
“Đây chắc là sự sắp đặt của ông trời.” Khuôn mặt Từ Miểu ửng đỏ, “Ta nghe nói chàng có người trong lòng, ta có thể biết đó là ai không… Có phải là ta không?”
Triệu Nhàn Viễn nghe Từ Miểu nói xong, cả khuôn mặt nóng bừng, đỏ như ráng chiều lan đến nơi bị cổ áo che khuất, cả người lộ vẻ ngượng ngùng.
Thế nhưng lời nói của hắn lại tha thiết và táo bạo: “Miểu Miểu, ta thích nàng, ta vốn cho rằng từ nhỏ đến lớn ta chỉ xem nàng như tỷ tỷ của ta. Nhưng lúc nàng nói nàng muốn xuất cung, trái tim ta giống như bị nắm chặt vậy, rất khó chịu. Lúc đó ta thật sự rất muốn xích nàng lại trong tẩm cung của ta, như vậy nàng sẽ mãi mãi không rời xa ta.”
“Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, biết rõ hạn chế tự do của nàng đối với nàng mà nói là không công bằng, nhưng ta không nhịn được, thậm chí ta không dám nghĩ tới nếu nàng thật sự rời khỏi Hoàng cung, ta sẽ phát điên đến mức tóm lấy nàng rồi đánh gãy chân nàng, nhốt nàng trong tẩm cung hay không.”
Triệu Nhàn Viễn nói xong lặng lẽ nhìn Từ Miểu một cái, thấy trên mặt Từ Miểu không có vẻ sợ hãi và chán ghét thì mới tiếp tục nói.
“Sau đó Thái hậu đột nhiên triệu nàng đến, ta rất lo lắng, sợ bà ta làm chuyện xấu với nàng, biết rõ bà ta sẽ không làm gì nàng ở nơi đông người, nhưng ta vẫn không chịu nổi và chính bước đi này đã khiến bà ta tìm thấy điểm yếu của ta.”
“Ta nghĩ nếu nàng xuất cung, bà ta có sức cũng không thể làm được gì. Thật không ngờ, bà ta vậy mà tìm đến sát thủ của Thất Nhật Các.”
“Nếu có cơ hội khác, ta nhất định sẽ không bao giờ để nàng xuất cung, bất kể phải trả giá như thế nào.”
Đôi mắt của Triệu Nhàn Viễn đã hoàn toàn đỏ hoe. Trong mắt hắn hiện lên sự bất an và quyết tâm mãnh liệt.
Từ Miểu bình tĩnh nhìn Triệu Nhàn Viễn như vậy, nàng nghiêm túc nói từng câu từng chữ, “Ta cũng thích chàng.”
“Chỉ là, ta vẫn luôn cho rằng người mà chàng thích là Tạ Ngọc Nhiễm. Tạ Ngọc Nhiễm đã đưa cho chàng một miếng ăn cứu mạng trong lúc chàng khó khăn nhất.”
“Sao có thể!” Triệu Nhàn Viễn vội vàng cắt ngang. “Ta chỉ coi nàng ta là ân nhân, nhưng nếu nói đến tình yêu thì mãi mãi không phải. Nàng ta chỉ cho ta một miếng ăn, cho dù không có sự bố thí của nàng ta, ta cũng không thể chết được.”
Vẻ mặt của Triệu Nhàn Viễn chăm chú nhìn Từ Miểu, trong mắt phản chiếu hình bóng của Từ Miểu, “Miểu Miểu, không có người khác, người ta thích vẫn luôn là nàng.”
“Vậy, nàng có bằng lòng làm Hoàng hậu của ta không?”
Triệu Nhàn Viễn dùng ánh mắt mong chờ nhìn Từ Miểu.
“Chỉ có tên ngốc mới không đồng ý.” Từ Miểu xấu hổ cúi đầu xuống, “Nhưng ta phải thử thách chàng mấy tháng trước đã, để tránh việc chàng dễ dàng lấy được rồi lại không biết trân trọng.”
“Vậy là nàng đồng ý rồi.” Triệu Nhàn Viễn không nhịn được ôm lấy Từ Miểu xoay mấy vòng, gương mặt uy nghiêm và hung dữ thường ngày lúc này lộ ra một chút ngốc nghếch, quả là không đành nhìn thẳng.
Phúc Hỉ ở ngoài điện gọi lớn: “Bệ hạ, Trưởng công chúa sai người đến giục rồi ạ.”
“Ngươi cứ nói Trẫm không thoải mái, sẽ qua đó muột một chút.”
Hiển nhiên là Triệu Nhàn Viễn không muốn xa Từ Miểu, ôm Từ Miểu không chịu buông tay.
Tiếng hét này của Phúc Hỉ khiến Từ Miểu hồi tỉnh, “Đi thôi, ta không thể rời đi quá lâu được.”
Triệu Nhàn Viễn đáng thương nhìn Từ Miểu, Từ Miểu im lặng.
Cuối cùng, Triệu Nhàn Viễn lặng lẽ thở dài, “Được thôi. Miểu Miểu nhẫn tâm lắm, mới xác định quan hệ đã để ta một mình ở trong phòng không gối chiếc.”
Từ Miểu bất ngờ hôn lên má Triệu Nhàn Viễn một cái, chạm nhẹ rồi rời đi ngay. “Bồi thường.” Từ Miểu nói xong thì đi mất, để lại Triệu Nhàn Viễn với khuôn mặt đờ đẫn.
Sảnh tiệc.
“Ngươi đi làm gì thế, sao lâu như vậy mới quay lại?”
Chu Nguyễn đang trò chuyện với Trịnh Tương ngẩng đầu nhìn Từ Miểu, nhìn hai má Từ Miểu ửng hồng thì dường như nghĩ ra gì đó, nháy mắt một cái, cười xấu xa nói: “Không phải ngươi lén lút đi gặp tình lang đấy chứ.”
Trịnh Tương cũng nhìn Từ Miểu với vẻ mặt hóng chuyện.
Từ Miểu hắng giọng, “Tương Tương, trước kia muội không hóng chuyện như vậy, có phải là bị Chu tiểu thư dạy hư rồi không.”
Giọng nói bất mãn của Chu Nguyễn vang lên, “Sao có thể là ta dạy hư được, đừng đổ oan người khác như vậy chứ. Không đúng, ngươi đang chuyển chủ đề đấy à, sao ta lại bị ngươi lừa nhỉ, mau nói đi, tình lang của ngươi là ai?”
“Là Bệ hạ.”
“Hả? Bệ hạ đến rồi?” Chu Nguyễn nhanh chóng ngồi thẳng.
Chu Nguyễn rõ ràng đã hiểu nhầm ý, chẳng qua nói ra cũng không ai tin chuyện nàng và Triệu Nhàn Viễn yêu đương.
Đúng lúc này một chân của Triệu Nhàn Viễn bước vào điện, đồng thời xua tay, ý là không cần hành lễ.
“Sao mặt của Bệ hạ cũng đỏ vậy nhỉ? Thật kỳ lạ mà.” Chu Nguyễn nói thầm một câu.
“Nếu không phải Bệ hạ đến, ta nhất định phải hỏi cho ra tiểu tình lang của ngươi là ai.” Câu này nói với Từ Miểu, chỉ có điều Từ Miểu không thèm để ý đến nàng ấy.
Chu Nguyễn nhìn sang theo tầm mắt của Từ Miểu, chẳng lẽ là Phúc Hỉ? Không đúng, không đúng, sao có thể chứ. Không lẽ là Lý công tử đang nói chuyện với Bệ hạ?
Điều này cũng không thể, hắn ta là người không đàng hoàng, chuyên đi lừa những tiểu a hoàn xinh đẹp không có bối cảnh như Từ Miểu.
“Ta không đồng ý!” Từ Miểu bị câu “Ta không đồng ý” này của Chu Nguyễn làm giật mình, sao cô nương này nhất kinh nhất sạ* thế, Từ Miểu bất lực đỡ trán.
*一惊一乍: chỉ tinh thần của ai đó quá căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ phóng đại bất thường khiến người khác sợ hãi.
“Không đồng ý cái gì?”
“Ta không đồng ý ngươi qua lại với Lý công tử! Ngươi không biết đấy thôi, hắn ta chuyên lừa gạt mấy tiểu cô nương như ngươi. Hắn ta không lấy chính thất, ngược lại lấy rất nhiều tiểu thiếp, nghe nói còn có rất nhiều con riêng với thiếp thất sinh ra ở bên ngoài, nghe lời ta, ngươi đùa không nổi hắn đâu.”
Từ Miểu hoài nghi, “Lý công tử là ai?”
Chu Nguyễn chỉ về phía người đang cúi lưng trước mặt Triệu Nhàn Viễn, nói: “Người đó, mặc quần áo lòe loẹt, đang đứng bên cạnh Bệ hạ.”
Từ Miểu càng bất lực: “Ta không biết hắn ta, thật đấy, ta xin thề.” Vừa nói vừa giơ tay lên làm động tác xin thề.
“Không phải hắn ta? Đó là ai?”
“Ta đã nói cho ngươi rồi.”
Chu Nguyễn lắc đầu, hỏi Trịnh Tương đứng bên cạnh nàng ấy: “Có sao?”
Trịnh Tương lắc đầu, vẻ mặt hoài nghi.
“Không… không phải Bệ hạ chứ?” Giọng của Chu Nguyễn càng ngày càng lớn, kinh động đến người xung quanh, mọi người liên tục tỏ vẻ khó chịu với Chu Nguyễn.
Chu Nguyễn vội vàng bịt miệng lại, gật đầu xin lỗi mọi người.
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào!”
Nhìn cô nương này bị dọa sợ, Từ Miểu gật đầu, ra hiệu cho Chu Nguyễn nhìn về phía Triệu Nhàn Viễn.
Ánh mắt Triệu Nhàn Viễn vẫn luôn nhìn về Từ Miểu.
“Bệ hạ đang nhìn chúng ta kìa, còn đang cười nữa a a a. Nhưng mà sao ta cảm thấy nụ cười trên mặt Bệ hạ dường như có chút ngốc nghếch nhỉ.”
Từ Miểu nhướn mày, cười: “Cẩn thận ta nói với chàng, ngươi nói xấu sau lưng chàng đấy.”
“Đừng, đừng mà. Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho nữ tử yếu đuối như ta đi mà.”
Thấy Bệ hạ thỉnh thoảng liếc nhìn Từ Miểu bên cạnh nàng ấy, Chu Nguyễn đã tin quá nửa rồi.
Chu Nguyễn khoanh tay lắc đầu: “Vẫn không đúng. Ta nghe Huyền Ngũ nói, người Bệ hạ thích là Từ Cung lệnh đã xuất cung, nhưng hình như Từ Cung lệnh đã mất tích rồi. Chẳng lẽ Bệ hạ quá nhớ nhung Từ Cung lệnh nên mới tìm ngươi làm thế thân đấy chứ.”
Từ Miểu bỗng nhiên muốn trêu Chu Nguyễn một chút, giọng điệu nghiêm túc nói: “Ta từng thấy Từ Cung lệnh rồi, ta và nàng ấy rất giống nhau, nhưng ta không để ý, ta yêu Bệ hạ, rất yêu, chỉ cần có thể mỗi ngày cho ta nhìn thấy Bệ hạ, cho dù làm thế thân ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Chu Nguyễn không thể tin được nhìn Từ Miểu, “Ngươi, sao ngươi có thể đắm mình trong truỵ lạc như thế. Mặc dù Bệ hạ có nhan sắc, có quyền có tiền, nhưng ngươi như thế này sẽ không hạnh phúc đâu.”
“Ha ha, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không thèm soi gương xem mình trông như thế nào.”
Lời nói và giọng điệu như thế này không phải điều mà Chu Nguyễn có thể nói ra.
Từ Miểu và Trịnh Tương đều quen biết người nói ra câu này, chính là Trịnh Nguyệt Nhi bị chiều hư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook