Cùng với âm thanh bén nhọn của đồng hò thông báo kết thúc trận đấu, quả bóng rổ ở giữa không trung bay thành một đường parabol hoàn mỹ, giữa ánh mặt trời chói chang "ầm" một tiếng rơi vào giỏ bóng rổ.

Cả sân bóng vắng lặng vài giây, ngay lập tức "soạt" một tiếng giống như oanh lôi, tiếng ủng hộ vang vọng khắp sân, không khí xung quanh thập phần náo nhiệt!
"Quả bóng cuối! Thật tm đẹp đẽ một quả bóng cuối! Ngược gió trở mình a! Lâm Ngộ An thật đẹp trai!"
"Ta phi phi phi! Ai nói hắn chính là chỉ có mặt đẹp tiểu bạch kiểm!"
"Hắn thật sự là beta sao? Tốt a a a! A a a Ta muốn chết rồi!"
Tháng 9 luôn là thời điểm khai giảng của các trường đại học, bao năm qua A đại luôn có một truyền thống, sau khai giảng sẽ thi đấu bóng rổ, mỹ danh chính là để các bạn học sớm ngày quen lại bầu không khí trong trường học sau bao ngày nghỉ hè xa cách.
Có thể bây giờ là thời điểm nóng nhất, không bôi kem chống nắng có thể khiến da đều đen đi một phần.

Các khán giả vị ép tới xem so tài vốn là không hứng thú lắm, đặc biệt là Học viện Tài chính và Học viện Tư pháp có thể nói là vương bất kiến vương, cố tình lại gặp nhau trong trong trận tứ kết, tuy nói 2 học viện thực lực ngang nhau kết quả vẫn giằng co làm cho người xem mất hết kiên nhẫn.

Cứ nghĩ 2 học viện trong thế trận hòa nhau, không nghĩ tới quả bóng cuối của Lâm Ngộ An trong nháy mắt xoay chuyển thế cục, bạo nổ toàn trường!
Tiếng hét chói tai cơ hồ vang vọng trong sân, ở bên ngoài, trong đám sinh viên quần áo mát mẻ đột ngột xuất hiện một đám người mặc âu phục giày da tinh anh.

Đặc biệt là người đứng thẳng tắp ở giữa kia, ngũ quan tinh xảo, đẹp trai cực kì lại còn trẻ tuổi, tại một đám trung lão niên chính là hạc giữa bầy gà, khiến người chú ý.
"Bùi tổng cũng có hứng thú với bóng rổ sao?"
Phó Hiệu trưởng ưỡn cái bụng bia thấy người ở giữa kia mắt tập trung nhìn trên sân bóng rổ, cưới híp mắt mở miệng hỏi.
Bùi Yến Chu dừng một chút, ánh mắt tại thân ảnh mặc đồ bóng rổ, tinh thần phấn chia kia hơi đảo qua một chút, mắt hơi nheo lại.

Hắn không lên tiếng, Phó Hiệu trưởng tự nhiên nói: "Người trẻ tuổi bây giờ a, thật là vô cùng, một quả bóng kia, đúng là đẹp đẽ!"
Đoàn người vốn là đi qua thấy sân bóng rổ nhiều người, tùy ý hướng bên kia liếc mắt nhìn, vừa vặn chứng kiến pha bóng đặc sắc kia.

Phó Hiệu trưởng cười giống như than thở, nói: "Chúng ta lão gia hỏa này, không nhận mình già là không được đi!"
Bùi Yến Chu bỗng ngước mắt, yên lặng nhìn hắn.

Phó Hiệu trưởng sững sờ, lập tức liền vỗ vỗ cái trán: "Nhìn ta đầu óc này! Bùi tổng tuổi trẻ như vậy, ta suýt quên mất tuổi cảu Bùi tổng!"
Này vị chính là Tổng Giám đốc của tập đoàn Bùi thị, tuy làm việc quyết đoán thành thục nhưng trên thực tế cũng chỉ mới 28 tuổi mà thôi, so với những sinh viên kia cũng không lớn là bao.
"Không có." Bùi Yến Chu nhàn nhạt ngoái đầu nhìn lại, thấy thiếu niên tùy ý lắc đầu, tóc ngổn ngang trên gương mặt xinh đẹp, gò má trắng nõn sạch sẽ dưới ánh mặt trời.

Cậu vén áo lau mồ hôi, cái bụng trắng đến phản quang che mấy khối cơ bụng mỏng manh, thân thể thiếu niên mặc dù nhìn gầy yếu lại tràn đây phấn chấn khỏe mạnh.

Bùi Yến Chu không khỏi nghĩ đến cảnh cậu vừa nhảy lên ném bóng, trong nháy mắt đó, thân thể trên không trung mở ra một đường cong..

Dẻo dai mà đẹp đẽ dị thường, giống như đêm hôm đó.


Hắn kéo kéo khóe môi: "Xác thực tuổi trẻ." Phó Hiệu trưởng cười cười đáp lời, đoàn người vẫn chưa xong việc, quay người rời đi.
Trên sân bóng rổ lúc này, sắc mặt người đưa tới một phen náo động lại có chút khó coi.

Bạn cùng phòng đang hoan hô bỗng thấy thân thể cậu lảo đảo một cái, nếu không phải Cao Tường Vũ lanh tay lẹ mắt chỉ sợ cậu đã ngã xuống đất.
"Làm sao, làm sao vậy?"
Những người trong kí túc xá phòng 413 xung quanh liền xông tới, lo âu nhìn cậu: "Có phải bọn họ làm cái gì ám chiêu với cậu không? Lão tam?".

Lâm Ngộ An xoa đầu, vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mạt, hô hấp không tự chủ dồn dập một chút.
"Lão tam? Tam nhi?"
Lâm Ngộ An lắc đầu một cái, đối với ánh mắt quan tâm của bạn cùng phòng, miễn cưỡng cười cười: "Không có chuyện gì." Hắn hít sâu một hơi: "Chính là không biết chuyện gì xảy ra, gần đây cảm giác có chút không khỏe."
"Có phải là hạ đường huyết không?" Triệu Thừa Phi rối rắm hỏi, Mạc Văn Kỳ đã mặ lạnh đưa cho cậu bình nước ngọt vận động.
"Có thể là không phải.." Lông my của Lâm Ngộ An khẽ run rẩy, tái nhợt, trên mặt càng lộ ra vẻ yếu đuối: "Sáng nay ta đã ăn rồi." Lại nói, trước đây cậu cũng không bị hạ đường huyết, bây giờ không thể bỗng nhiên liền có được.
Cao Tường Vũ thấp giọng hỏi: "Thật sự là không chó chuyện gì chứ?"
Lâm Ngộ An nở nụ cười xán lạn: "Ừm, thật không có chuyện gì, khả năng chỉ chóng mặt một chút."
Triệu Thừa Phi nghe vậy mới thả lỏng, liếc nhìn bốn phía nói: "Được, hôm nay buổi sáng chúng ta không có chuyện gì, đi về trước đi."
Cao Tường Vũ gật gật đầu, mặc dù mặt không biểu hiện gì nhưng lại đưa Lâm Ngộ An đi ở giữa.

Lâm Ngộ An tâm trạng tốt, bật cười, đang tính nói chuyện thì ánh mắt vô ý thức lướt qua sân bóng nhìn thấy thân ảnh mặc âu phục thẳng tắp kia, cả người trong nháy mắt liền ngẩn ra.
"Tam nhi?"
Lâm Ngộ An lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt quan tâm của bạn cùng phòng miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, vừa nãy nhìn thấy một người quen."
Mạc Văn Kỳ híp mắt nhìn về phía cách đó không xa, bất thình lình hỏi: "Ngươi là nói Bùi Yến Chu?"
Lâm Ngộ An mạc danh run lên, mặt giả bình tình tĩnh: "Bùi Yến Chu?"
Mạc Văn Kỳ ừ một tiếng: "Tổng giám đốc tập đoàn Bùi thị, nói là đến trường học khảo sát, thành lập cái gì quỹ hội, lãnh đạo đều cùng tiếp đón lại đây."
Lâm Ngộ An: "Thật giống như đã nghe nói ở đâu."
Triệu Thừa Phi hít một hơi: "Người có tiền a!" Hắn gác tay lên vai Cao Tường Vũ than thở: "Con trai, ba ba đến thời điểm nào mới có thể như hắn có tiền như vậy a!"
Cao Tường Vũ đẩy hắn một cái: "Nawmg mơ giữa ban ngày hả? Ngươi đời này có thể có được 1% như hắn là tốt lắm rồi." Triệu Thừa Phi cười hắc hắc: "1% cũng được a!" Tốt xấu gì cũng hơn trăm triệu a!
Cao Tường Vũ cùng hắn nói chuyện, đoàn người náo loạn cười vui vẻ, không ai chú ý tới sắc mặt không tự nhiên của Lâm Ngộ An.
Trở lại phòng ngủ, mở điều hòa, đây mới thật là cuộc sống nhân gian nên có.

Mấy cái đại lão gia đề ngồi phịch trên ghế không muốn nhúc nhích cùng cá mắm giống nhau.

Triệu Thừa Phi đạp đạp ghế của Cao Tường Vũ, ỏn a ỏn ẻn hỏi: "Ba ba, trưa nay chúng ta ăn gì a?"
Cao Tường Vũ phát tởm một trận: "Lăn, ta không có người con bất hiếu như này."
Triệu Thừa Phi liền đi đạp Mạc Văn Kỳ: "Ba ba.."
"Ngậm miệng, đừng khiến ta buồn nôn." Mạc Văn Kỳ liếc hắn một cái.
Triệu Thừa Phi bĩu môi, cuối cùng nhìn về phía Lâm Ngộ An: "Ba ba.."

Lâm Ngộ An nhìn người chỉ vì một bữa ăn mà ai cũng có thể gọi là cha, khẽ mỉm cười: "Con trai ngoan." Triệu Thừa Phi ánh mắt sáng lên.
Lâm Ngộ An lại nói: "Ba ba hiện tại không thấy ngon miệng, ngươi nên học tự lực cánh sinh đi, ngoan a."
Triệu Thừa Phi đột nhiên nhảy dựng lên, bóp lấy cổ cậu, giả hung ác nói: "Tốt a, Lâm Ngộ An ngươi học xấu!".

Lâm Ngộ An liếc mắt, miễn cưỡng lè lưỡi: "A, ta muốn chết rồi.".

Triệu Thừa Phi cảm giác thật vô lực.
Bốn người tên liệt trong chốc lát, Cao Tường Vũ mới hữu khí vô lực hỏi Lâm Ngộ An: "Tam nhi, ngươi thật sự không ăn à?"
Lâm Ngộ An lắc đầu một cái, thần sắc có chút ủ rũ: "Thật.".

Cậu chầm chậm đứng lên lật qua lật lại tủ quần áo: "Hiện tại một chút khẩu vị đều không có, ta đi tắm, lát nữa liền ngủ một lúc." Lâm Ngộ An không khoa trương, cậu chỉ là cảm thấy không ngon miệng, thậm chí ngửi thấy mùi đồ ăn còn muốn ói.
Triệu chứng này kéo dài 2 ngày, ban đầu Lâm Ngộ An chỉ cảm thấy là vừa khai giảng nên chưa thích ứng được, hơn nữa thời tiết quá nóng, 2 ngày trước đều là ép mình ăn.

Nhưng hôm nay tình trạng này có chút tăng lên, trên sân bóng chút nữa ngất đi, cậu suy nghĩ tính buổi tối đi phòng y tế khám xem sao.
"Được rồi." Cao Tường Vũ đứng dậy, một tay nhấc Triệu Thừa Phi, một tay nhấc Mạc Văn Kỳ lên.

"Đi thôi."
Triệu Thừa Phi kinh hãi: "Làm gì a!"
"Ăn cơm." Hắn đánh gãy lời nói cua Triệu Thừa Phi.

"Đừng hi vọng ta mang cơm về cho ngươi, một là đi hai liền bị đói."
Triệu Thừa Phi kêu rên: "Cao Tường Vũ, ngươi cái tên vô lương tâm, ta xem như nhìn lầm ngươi.."
Lâm Ngộ An tắm rửa xong liền nằm ngủ đến thiên hôn địa ám, cuối cùng mơ màng mở mắt ra, là đói bụng nên tỉnh.

Cậu không nghĩ xuống giường mà bụng truyền đến cảm giác đói quá mức rõ ràng.

Trong phòng ngủ, ba người kia ăn xong đã trở lại từ lâu, lúc này đang ngủ say như chết trên giường.

Sau nửa ngày, đều là một đám beta, vô tâm vô phế.

Lâm Ngộ An sắc mặt lúc xanh lúc trắng ngửi thấy mùi trong phòng ngủ, cảm giác muốn ói lại bắt đầu xuất hiện.

Kì quái, gần đây làm sao mẫn cảm như vậy, trước đây đâu có thế này đâu.


Cậu cau mày, rón rén xuống giường, không muốn ăn cơm cantin trường nấu, liền đi tạp hóa dưới tầng mua cái bánh mì gặm.

Ăn bánh mì xong, cậu vô ý thức ngồi ngẩn người trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, sau bị hơi lạnh điều hòa làm cho tỉnh người lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn, khó mà tin được.

Hai mươi bốn độ, nhiệt độ không thấp a.

Liên hệ với những triệu chứng kia, cậu không khỏi hoài nghi chính mình có phải thật hay không bị bệnh.

Nghĩ lại nghĩ, cậu tính chút trời bớt nóng liền đi phòng y tế khám thử.

Nghĩ mãi, mắt càng ngày càng típ lại, cậu ngáp một cái.

Ăn uống no đủ..

Liền buồn ngủ.

Cậu chậm rãi bò lên giường, đắp kín chăn liền ngủ thiếp đi.

Lần thứ hai tỉnh dậy thấy trời đã ngả màu vỏ quýt, cậu cầm điện thoại lên vừa nhìn, đúng 6 giờ, phòng y tế sắp tan làm.

Cậu ngáp một cái, nhanh nhẹn mặc quần áo chỉnh tề, ngồi lên xe trong trường, mấy phút sau đã đến phòng y tế.

Đến sát giờ tam tầm, cũng may cậu lớn lên soái, cười rộ lên mang theo thần sắc nhợt nhạt, sắc mặt bác sĩ mới không quá khó xem.
"Nơi nào không thoải mái?" Bác sĩ hỏi.
Lâm Ngộ An hồi tưởng: "Buồn nôn, nôn ói, cảm giác như say xe, không thấy ngon miệng.."
Bác sĩ liền nhìn thông tin của cậu, là beta.

Nàng viết vài chữ lên giấy, lấy đơn thuốc cho cậu: "Hẳn là say nắng, uống thuốc là tốt rồi, chú ý đừng tiếp tục phơi nắng ở bên ngoài." Nàng có ý liếc nhìn cánh tay bị phơi nắng đến ửng hồng của cậu, cậu liền dẻo miệng nói: "Cảm ơn bác sĩ."
Đợi lấy xong đơn thuốc cũng đã 6 giờ rưỡi.

Lâm Ngộ An đưa theo túi thuốc đi ra khỏi phòng y tế, đang cúi đầu xem thuốc trong túi bỗng đầu đụng phải vật cứng nào đó.

Lâm Ngộ AN còn không phản ứng lại, người trước mắt đã vội vàng nắm chặt tay cậu:
"An An!"
Lâm Ngộ An nâng mắt nhìn, sắc mặt nhất thời lạnh xuống.

Tưởng Văn Húc thâm tình nhìn cậu: "An An, em có biết anh rất chi là lo lắng, em.."
"Lăn".


Lâm Ngộ An rút tay ra, lạnh lùng mở miệng.
Tưởng Văn Húc sững sờ, lập tức vừa cười vừa nói: "An An, em đừng cáu kỉnh nữa được hay không, cả mùa hè này em đã không nhận điện thoại của anh rồi, em đừng tùy hứng.."
Lâm Ngộ An sắc mặt liền tối lại: "Ngươi tm có phải nghe không hiểu tiếng người phải không?"
Tưởng văn Húc cười có chút không nhịn được, hắn kéo kéo khóe môi: "An An, em như vậy là không đúng đi.

Em nói chia tay liền chia tay? Lý do là gì cũng không nói cho an biết.

Không phải là em xem anh là người thích thì gọi một tiếng, không thích thì đuổi đi như cẩu giống nhau.."
"Đừng." Lâm Ngộ An lạnh giọng đánh gãy hắn lời nói: "Người cũng đừng sỉ nhục cẩu."
Sắc mặt Tưởng Văn Húc lúc xanh lúc trắng, hắn còn muốn nói cái gì nhưng Lâm Ngộ An đã giơ tay lên: "Ngươi còn không biết xấu hổ, Omega nhỏ bé của ngươi vẫn còn cẩn thể diện đi?" Trong video ầm ĩ không rõ nhưng lại mơ hồ có thể thấy hai người ôm đến nhiệt tình.

Sắc mặt của Tưởng Văn Húc trong nhất thời liền khó coi.
Tưởng Văn Húc: "An An..

Kia, kia đều là hiểu lầm, anh có thể giải thích! Anh, anh là uống nhiều rồi, đấy không phải là ý của anh.."
"Ngậm miệng." Lâm Ngộ An mặt lạnh, một gương mặt xinh đẹp ở tình huống như vậy càng lộ vẻ lạnh lẽo cao cao không thể với tới: "Muốn như vậy không dễ đâu.

Ta mà đăng video lên, tình nhân của ngươi có thể hay không đạp ngươi trong lúc nóng giận?"
Tưởng Văn Húc sắc mặt khó coi, ánh mắt hắn nhiều lần biến hóa, có chút âm u mà nhìn Lâm Ngộ An.
"Lăn".

Lâm Ngộ An nói: "Trong vòng 5 giây, nếu ngươi không rời khỏi tầm mắt của ta, ta sẽ đăng cái video này lên diễn đàn trường học."
Tưởng Văn Húc sắc mặt tái xanh, nhìn khuôn mặt lạnh băng của Lâm Ngộ An, bỗng dưng điên cuồng giơ tay muốn cướp điện thoại di động của cậu.
"Ta khuyên ngươi.." Lâm Ngộ An nói còn chưa hết lời đã thấy tay của Tưởng văn Húc bị một bàn tay khác chặt chẽ siết lại, thanh âm trầm thấp quen thuộc cũng vang lên bên tai: "Bảo ngươi lăn, không nghe sao?"
Tưởng Văn Húc còn nỗ lực tránh thoát, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh đều ra tới.

Hắn cắn chặt hàm răng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà xin tha:
"Ngươi..

Ngươi buông tay, ta lăn, ta cút!"
Nam nhân dùng sức một cái, Tưởng Văn Húc suýt nữa ngã sấp xuống đất, hắn tàn bạo mà nhìn Lâm Ngộ An, há mồm muốn nói cái gì..
Nam nhân: "Còn có 3 giây."
Mặt Tưởng Văn Húc vặn vẹo một trận, tóm lại vẫn không dám ở lại thêm, trong vòng ba giây liền lăn lộn rời đi khỏi Lâm Ngộ An tầm mắt.
Lúc này phòng y tế đã đóng cửa, người xung quanh cũng không nhiều.
"Không có chuyện gì?"
Thanh âm quen thuộc lại vang lên, hô hấp của nam nhân mơ hồ chạm vào cổ.

Lâm Ngộ An nhớ tới đêm hoang đường hôm đó, cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương