Chữ "nhà" này, với Lâm Ngộ An mười mấy năm chỉ là một nơi cư trú thậm chí còn muốn trốn chạy khỏi đó, cậu chưa từng nghĩ tới, cái chữ này cư nhiên còn có lúc ấm áp như vậy.

Quản gia cười vui vẻ mà kéo theo vali, dì Tôn mang tạp dề đứng ở cửa cười híp mắt, nam nhân trước mắt thận trọng cao lớn, còn có đứa con trong bụng..

Thật giống như một nhà hòa thuận vui vẻ.

Trên mặt Lâm Ngộ An không khỏi nở nụ cười vui vẻ, mắt mèo tròn tròn hơi cong lên, trong con người như có ánh sáng, một bộ thập phần vui sướng.
"Bùi tiên sinh." Cậu kéo tay Bùi Yến Chu, nhẹ nhàng quơ quơ.
Bùi Yến Chu cụp mắt: "Hả?"
Lâm Ngộ An cười, đôi mắt sáng lấp lánh, đáy mắt đều là Bùi Yến Chu, cậu chỉ kêu: "Bùi tiên sinh."
Chính Lâm Ngộ An cũng không biết mình muốn nói cái gì, chỉ biết nhờ vào đó để biểu đạt sự yêu thích của mình.
Trong lòng Bùi Yến Chu như nhũn ra, lại có chút đau lòng.

Tay hắn dùng sức một cái, nắm ngược lại tay cậu: "Vào xem xem có chỗ nào không thích hay không?"
Phòng chính là phòng lần trước cậu ở, chỉ là lần này nhiều thêm chút đồ so với lần trước.

Tất cả đều bố trí theo sở thích cảu cậu, có nhiều chi tiết nhỏ Lâm Ngộ An không chú ý đến thì Bùi Yến Chu cũng an bài thỏa đáng.
Vừa vào phòng tắm, đồ đùng đều được thay mới, Lâm Ngộ An nhìn qua, đại khái thấy toàn đồ thích hợp cho người mang thai dùng; trên sàn trong phòng cũng được trải thảm, các góc nhọn đều được bọc cẩn thận, trong nháy mắt Lâm Ngộ An cho là Bùi Yến Chu xem cậu là đứa nhỏ mà nuôi.
"Phía sau tủ quần áo là phòng để đồ, tôi đã mua thêm cho cậu ít quần áo, đều là đồ tương đối rộng rãi.

Chờ có thời gian, chúng ta có thể đi dạo rồi mua thêm một ít."

Lâm Ngộ An mở cửa tủ quần áo ra, phía sau quả nhiên là một phòng khác.

Bên trong lớn bằng nửa phòng ngủ, ba mặt tường đều là tủ quần áo, nhìn quanh, quần áo thể dục thể thao treo đầy tủ.

Ngăn kéo phía dưới đến tất với quần lót cũng chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.

Lâm Ngộ An nhìn thấy không khỏi có chút líu lưỡi, mặt cũng đỏ lên.
Cậu lúng túng nói: "Quần áo nhiều thế rồi, không cần lại đi mua thêm đâu."
Bùi Yến Chu cười khé, ánh mắt rơi trên bụng của cậu: "Chờ bảo bảo lớn thêm chút nữa, những y phục này có lẽ đều không thể mặc, nên cần mua thêm ít quần áo rộng rãi hơn.

Còn có quần áo của bảo bảo nữa, chúng ta có thể cùng nhau đi mua."
Lâm Ngộ An nghĩ đến cảnh tượng đó, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng mím lại nhưng đáy mắt lại sáng lên.
Bùi Yến Chu nói: "Đồ đạc chuẩn bị vội vàng, còn thiếu gì cậu cứ trực tiếp nói với tôi, nếu tôi không ở thì cứ nói với quản gia cũng được."
Lâm Ngộ An lắc đầu một cái: "Đều rất tốt ạ."
Vừa lúc dì Tôn ở dưới gọi ăn cơm, Bùi Yến Chu vừa cầm tay cậu đi xuống vừa nói: "Trong góc có một gian phòng nhỏ hướng mặt trời, ánh sáng rất tốt, ngoài của sổ còn có cảnh hồ.

Nhưng mà hơi nhỏ, tôi sẽ cho người dỡ bỏ vách ngăn sau đó trùng tu một chút, cậu có thể ở bên trong vẽ vời, mệt mỏi có thể ra ban công ngắm cảnh, hoàng hôn, mặt trời lặn vẫn rất đẹp."
Lâm Ngộ An nghiêng đầu, vừa nghe vừa thấy thật thích ở trong lòng.
Dì Tôn nấu mấy món đều à món Lâm Ngộ An thích, không nghĩ cũng biết là do Bùi Yến Chu yêu cầu, mặt mày Lâm Ngộ An vui vẻ, nhiều lần giơ ngón cái lên khen, dì Tôn thấy thế lại càng vui vẻ ra mặt.
Ăn xong bữa trưa, Bùi Yến Chu hỏi Lâm Ngộ An: "Cậu có buồn ngủ không? Đi nghỉ ngơi một lúc đi."
Tối hôm qua Lâm Ngộ An ngủ rất muộn, sáng lại dậy sớm, quả thật có chút mệt mỏi.


Cậu ngáp một cái, nhìn Bùi Yến Chu: "Thế còn Bùi tiên sinh thì sao ạ?"
Bùi Yến Chu nói: "Tôi đến thư phòng xử lý công việc một lát."
Lúc này Lâm Ngộ An mới hoảng hốt ý thức được, hôm nay không phải ngày nghĩ..

Bùi Yến Chu là vì đón cậu nên mới không đi làm.
Bùi Yến Chu nhìn cũng biết cậu đang nghĩ gì, cười khẽ nói: "Được rồi, gần đây tôi cũng không quá bận, công ty nuôi nhiều người như vậy, không cần chuyện gì tôi cũng phải làm.

Cậu đi nghỉ trước đi, được không?"
Lâm Ngộ An lúc này mới đồng ý đi nghỉ.
Trong phòng, tất cả đệm chăn đều là vừa mới phơi nắng xong, nghe có một cỗ mùi vị tự nhiên ấm áp, Lâm Ngộ An đắm chìm trong mùi hương ấy, ý tức chậm rãi ảm đạm.

Rèm cửa sổ được buông xuống, bên trong phòng cực kỳ tối tăm.
Cửa bị cẩn thận mở ra, Bùi Yến Chu thuận theo ánh sáng nhìn vào bên trong, thấy Lâm Ngộ An đang ngiêng người ngủ say, nửa khuôn mặt đều che ở trong chăn, lúc này mới đóng cửa lại, quay người đi ra ngoài.
Lúc tỉnh lại là một mảnh tối tăm, Lâm Ngộ An mắt nhắm mắt mở, cầm điện thoại lên xem một chút, đã hơn bốn giờ chiều.

Cậu liền đứng dậy, sờ sờ đi đến cửa sổ, kéo rèm lên, nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống hồ nước lấp lánh ánh vàng, trong trẻo chói mắt.

Lâm Ngộ An mang dép lê đi ra ngoài cửa, nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy Bùi Yến Chu đâu.
Dì Tôn ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh liền hướng mắt lên nhìn, nhất thời cười nói: "An An, dậy rồi à? Mau xuống đây, dì rửa chút hoa quả cho con."

Sau khi ngủ dậy, Lâm Ngộ An cũng hơi khát, nhìn quả dưa hấu trong mâm cũng không khỏi có chút thèm: "Càm ơn dì Tôn!"
"Không có gì, không có gì, con mau ăn đi." Dì Tôn thích nhất là bộ dạng bé ngaon mềm mại này của cậu, cười đến vui vẻ.
Lâm Ngộ An liếc nhìn bốn phía, hỏi: "Dì Tôn, Bùi tiên sinh còn ở thư phòng sao?"
"Chắc là thế, dì không thấy hắn đi ra." Dì Tôn nói.
"Vâng." Lâm Ngộ An liếc nhìn vị trí tư phòng, lại liếc mâm trái cây, có chút chần chờ.
Dì Tôn thấy thế làm sao còn không hiểu, liền cười nói: "Dì bận quá nên quên mất, An An, con có muốn lên hỏi xem Bùi tiên sinh có ăn chút hoa quả hay không?"
Lâm Ngộ An do dự: "Đi lúc này có làm phiền ngài ấy không ạ?"
Dì Tôn nói: "Con gõ cửa một cái, Bùi tiên sinh thấy con, khẳng định sẽ rất cao hứng."
Lâm Ngộ An cũng cảm thấy Bùi tiên sinh cực khổ công tác còn mình lại ăn mảnh thế này có hơi không tốt, vì vậy cậu bưng mâm trái cây đi lên lầu.
Bên trong thư phòng sạch sẽ, phong cách nghiêm túc trầm ổn, ngoại trừ tất cả văn kiện giấy tờ thì cũng không có đồ vật dư thừa nào.

Bùi Yến Chu hết suecj chuyên chú mà xem xét văn kiện, mãi đến khi cửa phòng bị gõ vang, hắn mới nhíu mày, có chút không vui: "Chuyện gì?"
Cửa bị mở ra, một âm thanh do dự thấp thỏm ở bên cạnh cửa truyền đến: "Bùi tiên sinh.."
Bùi Yến Chu sững sờ, nhìn người đến, nguyên bản lông mày đang nhíu chặt trong nháy mắt thả lỏng, mặt mày cũng nhu hòa hơn: "Dậy rồi à?"
"Ừm." Lâm Ngộ An liếc nhìn thư phòng, hỏi: "Hiện tại, Bùi tiên sinh có rảnh không?"
"Có thời gian, làm sao vậy?" Bùi Yến Chu không để ý trong tay, nhìn Lâm Ngộ An hỏi.
Lâm Ngộ An nghe vậy nở nụ cười, dem mâm trái cây phía sau lấy ra: "Dì Tôn chuẩn bị ít hoa quả, tôi nghĩ nên hỏi một chút Bùi tiên sinh có muốn ăn quả gì không?"
Trên bàn làm việc, ngoại trừ máy tính cùng văn kiện thì cũng không có gì, Bùi Yến Chu nói: "Được."
Lâm Ngộ An cười, đem mâm trái cây để trên bàn, thấy Bùi Yến Chu còn đang xem máy tính, liền cầm một cái nĩa đưa tới trước mặt Bùi Yến Chu, nói: "Bùi tiên sinh?"
Nam nhân thuận thế quay đầu, cắn miếng dưa hấu ăn luôn, Lâm Ngộ An sững sờ tại chỗ.

Bùi Yến Chu lại như chưa phát hiện, vẫn hết sức chuyên chú mà xử lý công việc.

Lâm Ngộ An cảm thấy hơi không dễ chịu nhưng lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi, không phải ở kí túc xá, lúc mọi người bận không phải vẫn đút cho nhau ăn đó thôi.

Bùi Yến Chu lúc này mới ý thức được cái gì, có chút áy náy mà nhìn cậu: "Xin lỗi, vừa nãy tôi không để ý.."
"Không, không có chuyện gì." Lâm Ngộ An mím môi, lại hỏi: "Bùi tiên sinh..

còn muốn ăn nữa không?"
Bùi Yến Chu nhìn cậu, thử dò xét: "Có làm phiền cậu quá không?"
Lâm Ngộ An: .
Cậu nhất thời có chút cưỡi hổ khó xuống, lại nhìn thần sắc tự nhiên của Bùi Yến Chu, cảm thấy có thể mình nghĩ nhiều quá rồi.

Sau đó, một miếng lại một miếng hoa quả đưa tới, hơn nữa có mấy lần Bùi Yến Chu vẫn luôn có ý lơ đãng để sát vào một chút, đôi môi ấm áp đụng vào ngón tay Lâm Ngộ An.

Ngón tay Lâm Ngộ An khẽ run, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cơ hồ giống như nhồi thịt mà đưa một mâm hoa quả đều đút cho Bùi Yến Chu ăn, sau đó chạy trối chết.
Thư phòng trống trải lần thứ hai khôi phục yên tĩnh, Bùi Yến Chu nhìn trong máy tính kế hoạch không có ý nghĩa gì, liền sờ sờ bụng tràn đầy hoa quả của mình, trong chốc lát, khẽ cười thành tiếng.
Dưới lầu, dì Tôn nhìn mâm đựng hoa quả trống rỗng, nhất thời trợn to hai mắt: "Bùi tiên sinh ăn xong rồi?"
Bình thường Bùi tiên sinh cũng đâu thích ăn hoa quả đâu.
Lâm Ngộ An gật đầu.
Dì Tôn nhìn sắc mặt có chút hồng của Lâm Ngộ An, liền liếc nhìn trên lầu trong nháy mắt hiểu ra gì đó, trên mặt mang theo ý cười cùng trêu chọc: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, trong nhà bếp còn có, dì lại đi gọt thêm ít nữa."
"Không cần." Nhìn ánh mắt của dì Tôn, sắc mặt Lâm Ngộ An càng đỏ thêm: "Không cần cắt thêm đâu ạ, con ăn cũng đủ rồi.

Con, con, con đi xem TV đây."
Dì Tôn cười ha hả cũng không vạch trần tình thú của người trẻ tuổi: "Cũng được, dì đang nấu canh, đợi lát, con uống chút canh, buổi tối lại ăn hoa quả sau."
Lâm Ngộ An nhất thời xấu hổ, ngời trên ghế salon xem TV mà xem cũng không vào.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương