Một tiếng "cô cô" kia cũng đủ để làm tim Tô Cẩn tan chảy, nàng nhanh chóng bỏ cuốc và dụng cụ hốt rác xuống, đi đến trước mặt hai đứa nhỏ phủi bùn đất trên người chúng.
"Phụ thân của hai đứa đâu? Hắn không ở nhà sao?"
Nàng nghĩ chắc chắn Lữ Mặc Ngôn không có ở nhà, nếu không hai đứa bé cũng không dám bò qua cái hang để đến nhà nàng.
Lữ Thịnh lắc đầu: "Phụ thân ra ngoài làm việc còn chưa về."
"Vậy nhất định hai đứa chưa ăn cơm trưa rồi! Cô cô đi nấu đồ ăn ngon cho hai con."
Nghe được ăn ngon, hai đứa bé không nhịn được mà nuốt nước bọt, nhưng nghĩ đến lời phụ thân mình nói, hai đứa nhỏ lại lắc đầu.
"Phụ thân không cho chúng con ăn đồ của người khác."
Nhìn hai đứa bé hiểu chuyện như vậy Tô Cẩn cũng cảm thấy đau lòng, nàng sờ đầu nhỏ của hai bé.
"Không sao, đến khi phụ thân hai đứa về cô cô sẽ nói với hắn, hắn sẽ không mắng các con. Bây giờ các con chơi ở chỗ này, cô cô đi nấu cơm, rất nhanh sẽ được ăn cơm."
Tô Cẩn vào bếp, tay chân nhanh nhẹn vo gạo nấu cơm, thái thịt xào rau.
Lương thực còn dư trong nhà không nhiều, cũng may hôm nay nàng cầm mấy thứ trái cây rau quả và mấy quả trứng gà từ chỗ các thôn dân.
Nàng nấu một đĩa cà tím sốt, cà chua tráng trứng và một bát canh mướp.
Tô Cẩn bưng thức ăn lên bàn, nhớ hôm đó Lữ Mặc Ngôn gọi hai đứa bé là Thịnh và Hân Nhi, nàng cũng gọi như vậy: "Thịnh, Hân Nhi, mau đi rửa tay rồi ăn cơm."
Hai đứa bé chạy nhanh đến nhìn đồ ăn trên bàn mà nuốt nước bọt.
Tô Cẩn buồn cười, giúp hai đứa nhỏ rửa tay rồi kéo hai đứa bé ngồi xuống, xới cơm cho chúng rồi gắp đồ ăn bỏ vào bát chúng: "Đói bụng rồi đúng không! Nhanh ăn đi!"
"Tạ ơn cô cô." Hai đứa nhỏ cũng không quên nói lời cảm ơn với Tô Cẩn trước rồi mới cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Tô Cẩn sợ hai đứa nhỏ bị nghẹn, không quên múc cho chúng một bát canh mướp: "Đừng vội, ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn."
Lữ Thịnh vừa ăn vừa nói, lời nói ra không rõ: "Thức ăn cô cô nấu thật ngon, ăn ngon hơn rất rất nhiều so với đồ phụ thân con làm."
Tô Cẩn nhớ đến củ khoai tây nướng đêm hôm đó của Lữ Mặc Ngôn, vẻ mặt đồng cảm, đúng là làm khó hai đứa nhỏ rồi.
"Vậy về sau hai đứa có thể thường đến nhà cô cô, cô cô sẽ nấu cho hai đứa đồ ăn ngon."
Lữ Hân nghe vậy thì ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Vậy phụ thân có thể đến nhà cô cô ăn cơm không?"
Tô Cẩn: "..."
"Thịnh, Hân Nhi." Giọng nói của Lữ Mặc Ngôn vang lên từ nhà bên cạnh.
Hai đứa bé giật mình, đôi đũa trong tay rơi xuống dưới mặt bàn, chúng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phụ thân mình đang đứng cách một bức tường nhìn hai đứa.
"Đừng sợ, các con tiếp tục ăn đi, cô cô đi nói chuyện với phụ thân hai đứa." Tô Cẩn nhặt đũa lên bỏ vào tay hai huynh muội, đứng lên đi đến tường nhìn nam nhân đối diện.
"Lữ Mặc Ngôn, ngươi về rồi. Hai đứa bé nhà ngươi đói bụng nên ta nấu đồ cho chúng ăn, chắc ngươi sẽ không để ý đúng không!"
Cuối cùng nàng còn vừa đùa vừa thật vừa chân thành nói: "Ngươi yên tâm, ta đã thử độc rồi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề."
Mặt Lữ Mặc Ngôn tối lại, nữ nhân này nhất quyết không dứt đúng không!
Ánh mắt của hắn nhìn về phía cái hang trên tường, mày kiếm nhăn lại. Tô Cẩn nhìn theo ánh mắt của hắn, khóe miệng lúng túng giật một cái.
"Chuyện này... Cái lỗ kia là do chuột nhà ta không cẩn thận mà tạo nên, ngươi yên tâm, sau khi cơm nước xong xuôi ta sẽ lấp cái lỗ đó lại."
Lữ Mặc Ngôn không nói không rằng, xoay người đi vào bếp.
Tô Cẩn nhớ đến lời ban nãy của Lữ Hân, nàng vốn muốn gọi hắn sang để hắn ăn cơm ở nhà mình luôn là được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này nên cẩn thận để tránh bị lời ra tiếng vào thì hơn, gọi hắn đến ăn cùng cũng không thích hợp nên thôi.
Sau bữa ăn, hai đứa bé quay về nhà của mình, Tô Cẩn rửa sạch bát đũa rồi bắt đầu lấp hang.
Nàng để bùn đất mình đào trên mặt đất, sau đó dùng nước hòa với bùn. Trong nhà cũng không có công cụ xây tường gì đó nên nàng trực tiếp dùng tay trét lên.
Tay vừa mới nắm một nắm bùn loãng lên thì thấy bên kia cái hang xuất hiện một đôi chân.
Lữ Mặc Ngôn ngồi xổm xuống, cách một cái hang nhìn nàng, đột nhiên nói một câu: "Không cần lấp cái hang này lại."
"Hả?" Tô Cẩn có chút không hiểu ý hắn: "Không lấp cái hang to như thế này lại có phải quá khó nhìn rồi không?"
"Ta nói không cần lấp thì không cần lấp." Ngữ khí của Lữ Mặc Ngôn có chút mạnh mẽ, đột nhiên cầm cái xẻng trên mặt đất lên đào thêm để cái hang lớn hơn.
Tô Cẩn kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm, được! Lúc đầu chỉ có đứa nhỏ bảy sáu tuổi mới có thể chui qua, giờ ngay cả nàng cũng có thể chui qua.
Lữ Mặc Ngôn đưa tay về phía nàng: "Đưa bùn cho ta."
"Ồ!" Tô Cẩn không hiểu sao hắn lại muốn làm như vậy, nhưng cái tường này là của nhà hắn, hắn muốn làm sao thì làm, nàng cũng không xen vào.
Nàng đưa bùn trên tay vào tay hắn, Lữ Mặc Ngôn lấy bùn trét lên những nơi không bằng phẳng ở ven cái hang.
Tô Cẩn thấy hắn mặc y phục trắng, nàng lo rằng hắn sẽ khiến y phục của mình bị bẩn.
"Vẫn nên để ta làm đi, ngươi cẩn thận làm y phục của mình bị bẩn." Nàng nắm một nắm bùn lên định trét lên cửa hang nhưng lại bị một tay của hắn nắm lấy.
"Phụ thân của hai đứa đâu? Hắn không ở nhà sao?"
Nàng nghĩ chắc chắn Lữ Mặc Ngôn không có ở nhà, nếu không hai đứa bé cũng không dám bò qua cái hang để đến nhà nàng.
Lữ Thịnh lắc đầu: "Phụ thân ra ngoài làm việc còn chưa về."
"Vậy nhất định hai đứa chưa ăn cơm trưa rồi! Cô cô đi nấu đồ ăn ngon cho hai con."
Nghe được ăn ngon, hai đứa bé không nhịn được mà nuốt nước bọt, nhưng nghĩ đến lời phụ thân mình nói, hai đứa nhỏ lại lắc đầu.
"Phụ thân không cho chúng con ăn đồ của người khác."
Nhìn hai đứa bé hiểu chuyện như vậy Tô Cẩn cũng cảm thấy đau lòng, nàng sờ đầu nhỏ của hai bé.
"Không sao, đến khi phụ thân hai đứa về cô cô sẽ nói với hắn, hắn sẽ không mắng các con. Bây giờ các con chơi ở chỗ này, cô cô đi nấu cơm, rất nhanh sẽ được ăn cơm."
Tô Cẩn vào bếp, tay chân nhanh nhẹn vo gạo nấu cơm, thái thịt xào rau.
Lương thực còn dư trong nhà không nhiều, cũng may hôm nay nàng cầm mấy thứ trái cây rau quả và mấy quả trứng gà từ chỗ các thôn dân.
Nàng nấu một đĩa cà tím sốt, cà chua tráng trứng và một bát canh mướp.
Tô Cẩn bưng thức ăn lên bàn, nhớ hôm đó Lữ Mặc Ngôn gọi hai đứa bé là Thịnh và Hân Nhi, nàng cũng gọi như vậy: "Thịnh, Hân Nhi, mau đi rửa tay rồi ăn cơm."
Hai đứa bé chạy nhanh đến nhìn đồ ăn trên bàn mà nuốt nước bọt.
Tô Cẩn buồn cười, giúp hai đứa nhỏ rửa tay rồi kéo hai đứa bé ngồi xuống, xới cơm cho chúng rồi gắp đồ ăn bỏ vào bát chúng: "Đói bụng rồi đúng không! Nhanh ăn đi!"
"Tạ ơn cô cô." Hai đứa nhỏ cũng không quên nói lời cảm ơn với Tô Cẩn trước rồi mới cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Tô Cẩn sợ hai đứa nhỏ bị nghẹn, không quên múc cho chúng một bát canh mướp: "Đừng vội, ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn."
Lữ Thịnh vừa ăn vừa nói, lời nói ra không rõ: "Thức ăn cô cô nấu thật ngon, ăn ngon hơn rất rất nhiều so với đồ phụ thân con làm."
Tô Cẩn nhớ đến củ khoai tây nướng đêm hôm đó của Lữ Mặc Ngôn, vẻ mặt đồng cảm, đúng là làm khó hai đứa nhỏ rồi.
"Vậy về sau hai đứa có thể thường đến nhà cô cô, cô cô sẽ nấu cho hai đứa đồ ăn ngon."
Lữ Hân nghe vậy thì ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Vậy phụ thân có thể đến nhà cô cô ăn cơm không?"
Tô Cẩn: "..."
"Thịnh, Hân Nhi." Giọng nói của Lữ Mặc Ngôn vang lên từ nhà bên cạnh.
Hai đứa bé giật mình, đôi đũa trong tay rơi xuống dưới mặt bàn, chúng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phụ thân mình đang đứng cách một bức tường nhìn hai đứa.
"Đừng sợ, các con tiếp tục ăn đi, cô cô đi nói chuyện với phụ thân hai đứa." Tô Cẩn nhặt đũa lên bỏ vào tay hai huynh muội, đứng lên đi đến tường nhìn nam nhân đối diện.
"Lữ Mặc Ngôn, ngươi về rồi. Hai đứa bé nhà ngươi đói bụng nên ta nấu đồ cho chúng ăn, chắc ngươi sẽ không để ý đúng không!"
Cuối cùng nàng còn vừa đùa vừa thật vừa chân thành nói: "Ngươi yên tâm, ta đã thử độc rồi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề."
Mặt Lữ Mặc Ngôn tối lại, nữ nhân này nhất quyết không dứt đúng không!
Ánh mắt của hắn nhìn về phía cái hang trên tường, mày kiếm nhăn lại. Tô Cẩn nhìn theo ánh mắt của hắn, khóe miệng lúng túng giật một cái.
"Chuyện này... Cái lỗ kia là do chuột nhà ta không cẩn thận mà tạo nên, ngươi yên tâm, sau khi cơm nước xong xuôi ta sẽ lấp cái lỗ đó lại."
Lữ Mặc Ngôn không nói không rằng, xoay người đi vào bếp.
Tô Cẩn nhớ đến lời ban nãy của Lữ Hân, nàng vốn muốn gọi hắn sang để hắn ăn cơm ở nhà mình luôn là được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này nên cẩn thận để tránh bị lời ra tiếng vào thì hơn, gọi hắn đến ăn cùng cũng không thích hợp nên thôi.
Sau bữa ăn, hai đứa bé quay về nhà của mình, Tô Cẩn rửa sạch bát đũa rồi bắt đầu lấp hang.
Nàng để bùn đất mình đào trên mặt đất, sau đó dùng nước hòa với bùn. Trong nhà cũng không có công cụ xây tường gì đó nên nàng trực tiếp dùng tay trét lên.
Tay vừa mới nắm một nắm bùn loãng lên thì thấy bên kia cái hang xuất hiện một đôi chân.
Lữ Mặc Ngôn ngồi xổm xuống, cách một cái hang nhìn nàng, đột nhiên nói một câu: "Không cần lấp cái hang này lại."
"Hả?" Tô Cẩn có chút không hiểu ý hắn: "Không lấp cái hang to như thế này lại có phải quá khó nhìn rồi không?"
"Ta nói không cần lấp thì không cần lấp." Ngữ khí của Lữ Mặc Ngôn có chút mạnh mẽ, đột nhiên cầm cái xẻng trên mặt đất lên đào thêm để cái hang lớn hơn.
Tô Cẩn kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm, được! Lúc đầu chỉ có đứa nhỏ bảy sáu tuổi mới có thể chui qua, giờ ngay cả nàng cũng có thể chui qua.
Lữ Mặc Ngôn đưa tay về phía nàng: "Đưa bùn cho ta."
"Ồ!" Tô Cẩn không hiểu sao hắn lại muốn làm như vậy, nhưng cái tường này là của nhà hắn, hắn muốn làm sao thì làm, nàng cũng không xen vào.
Nàng đưa bùn trên tay vào tay hắn, Lữ Mặc Ngôn lấy bùn trét lên những nơi không bằng phẳng ở ven cái hang.
Tô Cẩn thấy hắn mặc y phục trắng, nàng lo rằng hắn sẽ khiến y phục của mình bị bẩn.
"Vẫn nên để ta làm đi, ngươi cẩn thận làm y phục của mình bị bẩn." Nàng nắm một nắm bùn lên định trét lên cửa hang nhưng lại bị một tay của hắn nắm lấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook