Lữ Mặc Ngôn nhận cái bánh kia, nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn bát tương trong tay nàng, đột nhiên không biết nên làm gì cho đúng.

Khóe miệng Tô Cẩn giật một cái, đứa nhỏ kém phát triển trong sinh hoạt này, ngay cả ăn miếng bánh như thế nào cũng không biết, nàng thật sự phục hắn rồi.

Nàng đành phải tự mình làm mẫu cho hắn: "Ngươi nhìn ta đi, cuốn bánh lại như thế này, sau đó chấm vào tương, rồi cắn một miếng lớn."

"Ừm! Quả là mỹ vị nhân gian." Vẻ mặt Tô Cẩn vô cùng thỏa mãn.

Lữ Mặc Ngôn thấy vẻ mặt nàng như vậy thì cảm giác thèm ăn cũng bị khơi lên, hắn học nàng cuốn bánh lại, sau đó chấm vào trong tương, rồi cắn một miếng.

"Thế nào? Thế nào? Có phải ăn rất ngon không?" Vẻ mặt Tô Cẩn vô cùng mong đợi nhìn hắn.

Lữ Mặc Ngôn gật đầu.

"Ha ha, ta đâu có lừa ngươi!" Tô Cẩn mặt mày hớn hở nói: "Bánh trứng gà này vừa ngon lại vừa có dinh dưỡng, tiểu hài tử đều thích ăn, hơn nữa cách làm cũng rất đơn giản, ngươi có thể thử làm cho hai đứa nhỏ nhà ngươi ăn."

"Ta sẽ không làm."

Tô Cẩn: "..."

"Lần sau ta có thể dạy ngươi."

"Được..."

Đột nhiên tâm trạng Lữ Mặc Ngôn không tệ, khẩu vị cũng lớn hơn, hai ba miếng đã ăn xong cái bánh kia, còn chưa hết thèm mà liếm nước tương dính ở khóe môi.

Tô Cẩn nhìn động tác liếm khóe môi của hắn, đúng là gợi cảm chết mất, khiến nàng cũng theo bản năng mà liếm môi mình.

Lữ Mặc Ngôn ngẩn người, ánh mắt khóa chặt trên môi nàng, hầu kết lên xuống, không hiểu sao cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.



"Trên miệng của ta cũng dính nước tương sao?" Tô Cẩn thấy hắn nhìn chằm chằm miệng mình thì cho rằng miệng mình cũng dính nước tương, nàng mím môi một cái rồi lại liếm môi: "Còn gì nữa không?"

Hầu kết Lữ Mặc Ngôn lại lên xuống một lần nữa, hắn khó khăn dời ánh mắt ra khỏi môi nàng, giọng nói hơi khàn: "Không có..."

"Nếu đã ăn xong rồi thì chúng ta sớm về phòng nghỉ ngơi đi!"

Ánh mắt Lữ Mặc Ngôn ngưng lại, trong mắt hiện lên ánh lửa kì lạ: "Chúng ta?"

"Hả? Ta... Ta... Ta nói chúng ta trở về phòng của mình để nghỉ ngơi, nói sai, nói sai rồi!" Tô Cẩn lúng túng đến mức muốn đập đầu vào tường, nàng nhanh chóng nhảy xuống ghế, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng.

Mãi đến khi thấy trong phòng nàng có ánh nến, Lữ Mặc Ngôn mới thổi tắt đèn đuốc trong viện đi rồi vào phòng.

Vì chuyện đỡ đẻ cho Lý thị mà Tô Cẩn lại một lần nữa nổi tiếng. Mà lần này các thôn dân đều đồng loạt ca ngợi nàng, còn truyền bá nàng vô cùng thần kì.

Nói nàng là Hoa Đà tái thế, là nữ thần y có thể cải tử hồi sinh.

Không phải sao, nàng mới ra khỏi cửa các thôn dân đã vây quanh nàng, đem các loại trái cây rau quả, gà thịt vịt cá, liều mạng mà nhét vào tay nàng.

Mọi người đột nhiên nhiệt tình như vậy khiến Tô Cẩn có chút không thích ứng được.

Có câu không có công không nhận lộc, hơn nữa các thôn dân cũng không giàu có, ở nhà mình đều là bớt ăn bớt mặc, nàng cũng không dám nhận đồ của bọn họ.

Nhưng các thôn dân thực sự quá nhiệt tình, nàng đành phải chiều theo họ mà nhận ít trái cây rau quả rồi chạy về nhà.

Đẩy cửa ra, nàng thấy ba chuột và Tiểu Hôi Hôi đang đứng xếp hàng ở cạnh bức tường thấp kia theo thứ tự từ cao xuống thấp, giống như đang úp mặt vào tường hối lỗi vậy. Mà bức tường trước mặt chúng lại đột nhiên xuất hiện một cái hang rất lớn, giống như nối liền với nhà bên cạnh vậy.

Tô Cẩn bước nhanh lên trước: "Có chuyện gì vậy? Tường đang tốt sao đột nhiên lại thủng một cái lỗ thế này? Có phải do các ngươi làm không?"



Không đợi bốn động vật nhỏ kia lên tiếng, Tiểu Thanh Thanh đã mách lẻo.

[Chính là do bọn chúng làm.]

[Con rắn ngu ngốc kia, ngươi câm miệng cho ta.]

Tiểu Tán quát con rắn kia một tiếng.

[Lão đại, không phải như nó nói đâu. Đúng là cái hang này do chúng ta tạo, nhưng chúng ta chỉ muốn đào một cái hang nhỏ trên tường mà thôi, không ngờ nó cứ như thế mà sập rồi tạo thành cái hang lớn như thế này.]

[Vậy các ngươi đào hang làm cái gì?]

Hai con chuột ngượng ngùng dùng móng vuốt gãi đầu.

[Ta và Nhị Mao muốn đi tìm Tiểu Hoa ở sát vách, cho nên một đào một cái hang trên tường để tiện làm cửa.]

Tô Cẩn nghe xong vô cùng bất lực ôm trán, không ngờ hai con chuột này lại làm thế vì muốn hẹn hò với con chuột cái ở sát vách, nàng nghe xong cũng thật mệt lòng.

Nhưng cái hang lớn như vậy, đừng nói là chuột, ngay cả một đứa nhỏ sáu bảy tuổi cũng có thể chui qua.

Nếu vị sát vách kia phát hiện nhất định sẽ tưởng rằng nàng làm, thế thì dù nàng có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Không được, phải nghĩ cách lấp cái hang này lại.

Nghĩ vậy, Tô Cẩn mang theo cuốc và dụng cụ hốt rác đi ra ngoài, ra bờ sông đào một ki hốt rác đầy bùn đất.

Về đến nhà, nàng nhìn thấy cảnh tượng trong sân mà sợ đến ngây người. Trong sân nhà nàng, hai đứa nhỏ sát vách đang chơi với mấy động vật Tiểu Tán, nhìn bùn đất dính trên người hai đứa bé, nhất định là bò từ cái hang kia sang.

Hai đứa bé thấy nàng thì rụt rè kêu một tiếng: "Cô cô..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương