Lữ Mặc Ngôn đang vui vẻ vì lại một lần nữa nghe được tiếng lòng của nàng thì thiếu chút nữa tức đến hộc máu khi nghe thấy câu nói cuối cùng của nàng.
Nữ nhân chết tiệt này lại dám mắng hắn là heo, đúng là không biết tốt xấu.
Hắn đứng lên từ dưới đất, cố ý đặt phần lớn trọng lượng cơ thể lên vai nàng khiến Tô Cẩn thiếu chút nữa bị ép đến gãy xương.
[Ôi chao, đè chết ta mất, không có việc gì thì lớn như vậy làm gì chứ, béo chết ngươi béo chết ngươi.]
Lữ Mặc Ngôn có chút cạn lời, hận không thể trực tiếp đè chết nữ nhân không biết tốt xấu này.
Một tay Tô Cẩn giữ lấy tay hắn, tay còn lại ôm lấy hông hắn, ổn định người hắn.
Lưng Lữ Mặc Ngôn cứng lại, một cảm giác khác thường từ hông truyền đến khiến tim hắn đập loạn xạ.
Tô Cẩn nhìn về phía sâu trong rừng, trong lòng có chút lo lắng.
Sao Tiểu Tán vẫn chưa quay lại? Không phải gặp nguy hiểm rồi chứ?
Hay nó thấy nàng và Lữ Mặc Ngôn ở cùng một chỗ nên không dám xuất hiện?
Có lẽ là vậy...
Nàng vẫn nên xuống núi trước thôi! Nói không chừng nó sẽ đi theo nàng xuống núi cũng nên!
Lữ Mặc Ngôn nghi ngờ nhìn nàng.
Tiểu Tán là ai?
Người cùng nàng lên núi sao?
Tô Cẩn bắt đầu đỡ Lữ Mặc Ngôn xuống núi, trước khi đi còn thoáng nhìn qua thi thể con gấu đen kia.
Nàng thầm nghĩ: Cũng không thể để lãng phí một con gấu lớn như vậy được, sáng mai sẽ gọi mấy người lên núi khiêng nó xuống. Da nó lột rồi có thể chống lạnh mùa đông được. Tay gấu có thể cầm đi bán lấy tiền, thịt gấu có thể nấu ăn nữa. Ôi, đã một thời gian dài rồi mình không được ăn thịt, thật thật thật muốn ăn thịt.
Tô Cẩn vừa nghĩ đến thịt đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Khóe miệng Lữ Mặc Ngôn hơi giật giật, nữ nhân, tiếng nuốt nước miếng có thể nhỏ một chút được không?
Hắn hạ tầm mắt xuống nhìn tiểu nữ nhân thấp hơn mình một cái đầu ở bên cạnh, da xanh xao vàng vọt, người không được đến hai lạng thịt, vùng đất trước ngực bằng phẳng, xem ra phát dục không tốt, đúng là nên ăn chút thịt bồi bổ.
Hắn nhíu mày, đứng thẳng người lại, rút tay mình về, sau đó sải bước đi trước nàng.
Tô Cẩn giật mình ngay tại chỗ, hóa ra bắp đùi hắn không sao, hắn cố ý để nàng dìu hắn, còn cố ý dồn sức nặng lên người nàng, nam nhân này lại cố ý trêu chọc nàng!
Lữ Mặc Ngôn không nghe được tiếng bước chân của nữ nhân sau lưng, hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Còn không mau xuống núi, trời sắp tối rồi."
Tô Cẩn tức giận cắn răng, thấy mặt trời đã lặn dần xuống phía Tây, nàng cũng không dám trì hoãn, nhanh chân bước sau lưng hắn.
Có lẽ lương tâm xuất hiện nên nam nhân phía trước đi chậm lại, không để Tô Cẩn phải phí sức như đêm hôm trước.
Ra khỏi núi Ô Mông, đột nhiên Lữ Mặc Ngôn dừng bước. Tô Cẩn đang theo đà, không kịp dừng lại nên đụng đầu vào tấm lưng cứng rắn của hắn, mũi đau xót.
Nàng che mũi mình, nước mắt đầm đìa trừng mắt nhìn nam nhân phía trước.
Đang yên đang lành tự nhiên dừng lại làm gì, dừng lại cũng không báo trước một tiếng, đúng là đồ thần kinh.
Lữ Mặc Ngôn quay đầu nhìn nàng, nhìn dáng vẻ này của nàng thì chắc chắn trong lòng nàng đang mắng hắn, nhưng vì sao hắn lại không nghe thấy tiếng lòng của nàng?
Hắn chỉ về phía rừng cây phía trước: "Ngươi nghe thử xem, phía trước có người đang kêu cứu."
Tô Cẩn vểnh tai cẩn thận lắng nghe, quả thật nghe được tiếng ai đó đang kêu cứu, nhưng âm thanh rất yếu, cho nên lúc nãy nàng không nghe được.
Vậy còn chờ gì nữa, còn không mau đi cứu người đi?
Tô Cẩn sốt ruột muốn cứu người, nàng nhanh chóng chạy về phía rừng cây, vì chạy quá nhanh nên thiếu chút nữa rơi xuống một cái hố, may mắn Lữ Mặc Ngôn kịp thời kéo nàng lại.
Mà tiếng kêu cứu kia truyền ra từ cái hố này. Hai người nhìn vào trong hố, là Tô Trường Trạch.
Cái hố này hơi sâu, dưới đáy hố có rất nhiều mảnh trúc được gọt nhọn, chắc là bẫy thợ săn bày ra.
Chân trái Tô Trường Trạch bị mảnh trúc đâm bị thương, chảy rất nhiều máu.
Tô Trường Trạch thấy Tô Cẩn bình yên vô sự, lúc này mới thả lỏng hơn một chút, khi nhìn thấy Lữ Mặc Ngôn thì cảm thấy hơi bất ngờ: "Lữ tướng công, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tô Trường Trạch hỏi đúng với tiếng lòng của Tô Cẩn, nàng cũng rất tò mò tại sao Lữ Mặc Ngôn lại xuất hiện ở núi Ô Mông. Thế là nàng cũng nhìn hắn đợi hắn trả lời.
Lữ Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn nàng một cái, cũng không trả lời vấn đề của Tô Trường Trạch. Ánh mắt hắn nhìn về phía một sợi dây mây cách đó không xa, hắn cầm rìu bổ củi của Tô Cẩn lên chặt đứt rễ dây mây, để một đầu sợi dây mây vào trong hố, nói với Tô Trường Trạch: "Nắm chặt lấy."
Tô Trường Trạch vội vàng nắm lấy sợi dây mây, Lữ Mặc Ngôn nắm lấy đầu còn lại của sợi dây mây để kéo y lên. Tô Cẩn nhanh chóng đến giúp hắn, hai người hợp lực kéo Tô Trường Trạch lên.
Tô Trường Trạch chắp tay với hai người, nói: "Đa tạ hai vị."
Tô Cẩn lo lắng cho vết thương trên đùi y, nàng cúi đầu muốn xem vết thương của y.
Tô Trường Trạch vội vàng lùi về sau một bước: "Vết thương của ta ta đã tự mình xử lí, chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da mà thôi, không thương tổn đến gân cốt, không có gì đáng lo ngại."
Tô Cẩn nghe y nói vậy cũng yên tâm, nàng dùng ngôn ngữ tay hỏi y: "Tô đại phu, sao ngươi lại ở đây?"
Nữ nhân chết tiệt này lại dám mắng hắn là heo, đúng là không biết tốt xấu.
Hắn đứng lên từ dưới đất, cố ý đặt phần lớn trọng lượng cơ thể lên vai nàng khiến Tô Cẩn thiếu chút nữa bị ép đến gãy xương.
[Ôi chao, đè chết ta mất, không có việc gì thì lớn như vậy làm gì chứ, béo chết ngươi béo chết ngươi.]
Lữ Mặc Ngôn có chút cạn lời, hận không thể trực tiếp đè chết nữ nhân không biết tốt xấu này.
Một tay Tô Cẩn giữ lấy tay hắn, tay còn lại ôm lấy hông hắn, ổn định người hắn.
Lưng Lữ Mặc Ngôn cứng lại, một cảm giác khác thường từ hông truyền đến khiến tim hắn đập loạn xạ.
Tô Cẩn nhìn về phía sâu trong rừng, trong lòng có chút lo lắng.
Sao Tiểu Tán vẫn chưa quay lại? Không phải gặp nguy hiểm rồi chứ?
Hay nó thấy nàng và Lữ Mặc Ngôn ở cùng một chỗ nên không dám xuất hiện?
Có lẽ là vậy...
Nàng vẫn nên xuống núi trước thôi! Nói không chừng nó sẽ đi theo nàng xuống núi cũng nên!
Lữ Mặc Ngôn nghi ngờ nhìn nàng.
Tiểu Tán là ai?
Người cùng nàng lên núi sao?
Tô Cẩn bắt đầu đỡ Lữ Mặc Ngôn xuống núi, trước khi đi còn thoáng nhìn qua thi thể con gấu đen kia.
Nàng thầm nghĩ: Cũng không thể để lãng phí một con gấu lớn như vậy được, sáng mai sẽ gọi mấy người lên núi khiêng nó xuống. Da nó lột rồi có thể chống lạnh mùa đông được. Tay gấu có thể cầm đi bán lấy tiền, thịt gấu có thể nấu ăn nữa. Ôi, đã một thời gian dài rồi mình không được ăn thịt, thật thật thật muốn ăn thịt.
Tô Cẩn vừa nghĩ đến thịt đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Khóe miệng Lữ Mặc Ngôn hơi giật giật, nữ nhân, tiếng nuốt nước miếng có thể nhỏ một chút được không?
Hắn hạ tầm mắt xuống nhìn tiểu nữ nhân thấp hơn mình một cái đầu ở bên cạnh, da xanh xao vàng vọt, người không được đến hai lạng thịt, vùng đất trước ngực bằng phẳng, xem ra phát dục không tốt, đúng là nên ăn chút thịt bồi bổ.
Hắn nhíu mày, đứng thẳng người lại, rút tay mình về, sau đó sải bước đi trước nàng.
Tô Cẩn giật mình ngay tại chỗ, hóa ra bắp đùi hắn không sao, hắn cố ý để nàng dìu hắn, còn cố ý dồn sức nặng lên người nàng, nam nhân này lại cố ý trêu chọc nàng!
Lữ Mặc Ngôn không nghe được tiếng bước chân của nữ nhân sau lưng, hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Còn không mau xuống núi, trời sắp tối rồi."
Tô Cẩn tức giận cắn răng, thấy mặt trời đã lặn dần xuống phía Tây, nàng cũng không dám trì hoãn, nhanh chân bước sau lưng hắn.
Có lẽ lương tâm xuất hiện nên nam nhân phía trước đi chậm lại, không để Tô Cẩn phải phí sức như đêm hôm trước.
Ra khỏi núi Ô Mông, đột nhiên Lữ Mặc Ngôn dừng bước. Tô Cẩn đang theo đà, không kịp dừng lại nên đụng đầu vào tấm lưng cứng rắn của hắn, mũi đau xót.
Nàng che mũi mình, nước mắt đầm đìa trừng mắt nhìn nam nhân phía trước.
Đang yên đang lành tự nhiên dừng lại làm gì, dừng lại cũng không báo trước một tiếng, đúng là đồ thần kinh.
Lữ Mặc Ngôn quay đầu nhìn nàng, nhìn dáng vẻ này của nàng thì chắc chắn trong lòng nàng đang mắng hắn, nhưng vì sao hắn lại không nghe thấy tiếng lòng của nàng?
Hắn chỉ về phía rừng cây phía trước: "Ngươi nghe thử xem, phía trước có người đang kêu cứu."
Tô Cẩn vểnh tai cẩn thận lắng nghe, quả thật nghe được tiếng ai đó đang kêu cứu, nhưng âm thanh rất yếu, cho nên lúc nãy nàng không nghe được.
Vậy còn chờ gì nữa, còn không mau đi cứu người đi?
Tô Cẩn sốt ruột muốn cứu người, nàng nhanh chóng chạy về phía rừng cây, vì chạy quá nhanh nên thiếu chút nữa rơi xuống một cái hố, may mắn Lữ Mặc Ngôn kịp thời kéo nàng lại.
Mà tiếng kêu cứu kia truyền ra từ cái hố này. Hai người nhìn vào trong hố, là Tô Trường Trạch.
Cái hố này hơi sâu, dưới đáy hố có rất nhiều mảnh trúc được gọt nhọn, chắc là bẫy thợ săn bày ra.
Chân trái Tô Trường Trạch bị mảnh trúc đâm bị thương, chảy rất nhiều máu.
Tô Trường Trạch thấy Tô Cẩn bình yên vô sự, lúc này mới thả lỏng hơn một chút, khi nhìn thấy Lữ Mặc Ngôn thì cảm thấy hơi bất ngờ: "Lữ tướng công, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tô Trường Trạch hỏi đúng với tiếng lòng của Tô Cẩn, nàng cũng rất tò mò tại sao Lữ Mặc Ngôn lại xuất hiện ở núi Ô Mông. Thế là nàng cũng nhìn hắn đợi hắn trả lời.
Lữ Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn nàng một cái, cũng không trả lời vấn đề của Tô Trường Trạch. Ánh mắt hắn nhìn về phía một sợi dây mây cách đó không xa, hắn cầm rìu bổ củi của Tô Cẩn lên chặt đứt rễ dây mây, để một đầu sợi dây mây vào trong hố, nói với Tô Trường Trạch: "Nắm chặt lấy."
Tô Trường Trạch vội vàng nắm lấy sợi dây mây, Lữ Mặc Ngôn nắm lấy đầu còn lại của sợi dây mây để kéo y lên. Tô Cẩn nhanh chóng đến giúp hắn, hai người hợp lực kéo Tô Trường Trạch lên.
Tô Trường Trạch chắp tay với hai người, nói: "Đa tạ hai vị."
Tô Cẩn lo lắng cho vết thương trên đùi y, nàng cúi đầu muốn xem vết thương của y.
Tô Trường Trạch vội vàng lùi về sau một bước: "Vết thương của ta ta đã tự mình xử lí, chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da mà thôi, không thương tổn đến gân cốt, không có gì đáng lo ngại."
Tô Cẩn nghe y nói vậy cũng yên tâm, nàng dùng ngôn ngữ tay hỏi y: "Tô đại phu, sao ngươi lại ở đây?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook