Lữ Mặc Ngôn bị hành động của nàng làm chấn động, nữ nhân này cũng quá mạnh mẽ rồi! Vậy mà còn dám dùng tay không bắt rắn.

Rốt cuộc nàng còn muốn cho hắn bao nhiêu ngạc nhiên nữa?

Không, là kinh hãi thì đúng hơn!

Tô Cẩn nhìn về phía bắp chân hắn, dùng khẩu ngữ ra hiệu hắn xem trên đùi có bị rắn cắn không.

Lữ Mặc Ngôn vén ống quần lên, chỗ bắp chân quả nhiên có dấu răng của rắn. Miệng vết thương đã chuyển thành màu tím, bắp chân cũng bắt đầu sưng lên.

Tô Cẩn thấy thế thì bóp chặt bảy tấc của con rắn, trừng mắt tức giận nhìn nó.

[Nói nhanh, giải dược ở nơi này đâu? Nếu ngươi không nói ta sẽ mổ bụng lấy mật rắn của ngươi ngâm rượu uống.]

Có câu gần nơi rắn độc sẽ có thuốc giải độc, nhưng chỉ sợ sẽ tốn thời gian mới có thể tìm được.

Triệu chứng trúng độc của Lữ Mặc Ngôn đã vô cùng nghiêm trọng, không thể trì hoãn, cho nên nàng mới dọa con rắn này, bắt nó nói ra vị trí cụ thể của giải dược.

Con rắn trúc diệp thanh bị nàng nắm vị trí trọng yếu, căn bản không dám phản kháng, đành phải xin nàng khoan dung.

[Nữ hiệp, không, nữ vương, nữ đại vương, tha mạng! Ta nói, ta nói, ngươi, ngươi đi về phía trước mười bước, rẽ trái, sau đó lại đi mười bước nữa sẽ nhìn thấy một cây thảo dược bảy lá, cây cỏ đó có thể giải độc rắn.]

Tô Cẩn cũng có thể đoán được nó đang nói đến cỏ gì, thất diệp nhất chi hoa (1), một cây cỏ dại giải độc rắn rất tốt.

(1) thất diệp nhất chi hoa thường được dùng trong Đông y để thanh nhiệt, giải độc, chữa mụn nhọt, viêm tuyến vú, ho lao, ho lâu ngày, hen suyễn hoặc dùng ngoài để đắp lên các nơi sưng đau. Bên cạnh đó, dược liệu được cho là có thể phòng ngừa và hỗ trợ nhiều bệnh lý, bao gồm gồm cả ung thư.

Nàng nhét con rắn trúc diệp thanh kia vào bao vải, buộc chặt miệng túi lại. Sau đó lại đi theo những gì con rắn kia chỉ, tìm được gốc thất diệp nhất chi hoa.

Đến khi nàng quay lại chỗ Lữ Mặc Ngôn, vết thương trên đùi hắn đã chuyển thành màu đen, toàn bộ bắp chân đều là màu tím đen.



Chất độc này lan quá nhanh rồi.

Tô Cẩn vội vàng xé một góc áo hắn buộc chặt lên trên bắp đùi phòng trường hợp độc tố lan lên trái tim hắn.

Sau đó nàng dùng tay đè lên miệng vết thương của hắn, hi vọng có thể đẩy được máu độc bên trong ra nhưng hiệu quả không quá rõ, chỉ có thể đẩy được ra một chút, máu độc kia cũng đen như mực.

Là một bác sĩ hợp cách, lúc đối mặt với những căn bệnh khó giải quyết, từ trước đến nay Tô Cẩn đều bình tĩnh tỉnh táo, nàng quyết định rất nhanh, cúi thấp đầu, dùng miệng hút máu độc ra.

"Không được." Lữ Mặc Ngôn sợ hãi, muốn ngăn cản nàng lại nhưng không kịp.

Tô Cẩn phun một ngụm máu độc ra, lại tiếp tục hút, mãi đến khi chỗ vết thương của hắn chuyển thành máu đỏ mới dừng lại.

Nàng hái lá của thất diệp nhất chi hoa xuống, bỏ vào miệng nhai nát rồi thoa lên vết thương của hắn, sau đó lại xé thêm một mảnh áo nữa của hắn để băng bó, động tác vô cùng nhanh.

Sau khi làm xong nàng lại đặt tay lên mạch của hắn. Nàng nâng mắt lên nhìn, đúng lúc đụng phải đôi mắt đen như sơn mài dưới mặt nạ của hắn, ánh mắt hắn sâu thẳm, yên tĩnh không chút dao động.

Không hiểu sao nàng cảm thấy có chút hoảng hốt, Tô Cẩn vội vàng thu ánh mắt lại.

Gặp quỷ rồi, lớn như vậy rồi nhưng lần đầu tiên tim nàng đập nhanh vì một nam nhân.

Nàng vội vàng tập trung suy nghĩ, tập trung tư tưởng để bắt mạch.

Đôi ngươi Lữ Mặc Hàn hơi co lại, vì sao nàng không mở miệng mà hắn lại có thể nghe được nàng nói chuyện?

Huống hồ nàng còn là người câm, cho dù nàng mở miệng cũng sẽ không nói ra tiếng.

Nhưng rõ ràng ban nãy hắn nghe được nàng nói chuyện, chẳng lẽ đây là tiếng lòng của nàng? Sao đột nhiên hắn lại có thuật đọc tâm rồi?



Ngay lúc hắn đang nghi ngờ thì lại một lần nữa nghe được tiếng lòng của nàng: Ừm! Mạch tượng bình thường, xem ra thảo dược này đã có tác dụng, chắc không có gì đáng lo nữa.

Tô Cẩn rút tay về, nhìn hắn mỉm cười gật đầu.

Lữ Mặc Ngôn đè sự nghi hoặc trong lòng mình xuống, đưa ống trúc cho nàng: "Súc miệng một chút."

Tô Cẩn biết hắn đang lo lắng lúc nàng thay hắn hút độc ra, hắn sợ nàng cũng sẽ trúng độc. Hắn quá lo lắng rồi, chỉ cần khoang miệng của nàng không nát thì độc kia sẽ không hòa vào máu nàng, nàng sẽ không trúng độc.

Nhưng một nam nhân lạnh lùng như hắn khó có lúc sẽ quan tâm người khác, nàng nhận ý tốt này của hắn là được.

Nàng nhận lấy ống trúc để súc miệng, đưa tay ra dấu "tạ ơn" với hắn.

Mày kiếm của Lữ Mặc Ngôn nhíu lại, vì sao hiện tại hắn lại không nghe được tiếng lòng của nàng nữa? Chẳng lẽ thuật đọc tâm của hắn lúc linh lúc không?

Thấy thời gian ngày càng muộn, nếu không xuống núi thì sẽ không về được nhà trước khi trời tối, xem ra cỏ ô quyết chỉ có thể hái vào lần tới thôi.

Tô Cẩn vội vàng đứng lên, vỗ hết bùn đất trên người đi. Nàng cất rìu chặt củi và ống trúc vào giỏ trúc rồi đeo lên lưng, sau đó nâng một cánh tay của Lữ Mặc Ngôn lên.

Lữ Mặc Ngôn kinh ngạc nhìn nàng, Tô Cẩn chớp chớp mắt mấy lần với hắn.

[Nhìn cái gì vậy, cái này mà cũng không hiểu sao? Ta dìu ngươi xuống núi nha!]

[Nếu không phải sợ tàn độc trong người ngươi chưa hết, trên đùi lại có vết thương thì ta mới không dìu ngươi đâu!]

[Nếu không xuống núi thì trời sẽ tối mất, đến lúc đó ngươi tự lo nha!]

Tô Cẩn khoác một tay của hắn lên vai mình, muốn nâng hắn đứng lên nhưng lại không nâng nổi.

[Má ơi, cũng quá nặng rồi, giống như heo vậy.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương