Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân
-
Chương 11:
Chương 11: Ôm ấp yêu thương?
Đón xe taxi đi thẳng đến khách sạn, xe Tiểu Cương bốn chỗ, Trường Ngọc vốn muốn ngồi phía trước nhưng dì Hồ quá nhiệt tình, chỉ có thể bị xếp ngồi sau.
Sau đó Hồ Ti Tùng cũng chui vào, chú Hồ cũng chỉ có thể ngồi lên ghế trước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng tạo thành một cục diện dì Hồ Trường Ngọc Hồ Ti Tùng.
Hồ Ti Tùng khẽ đến gần, hơi thở ấm áp đập vào mặt, giống như thở dốc ngay bên tai cô, Trường Ngọc không nhịn được nhích lại gần bên người dì Hồ, nhưng chỗ ngồi chỉ có từng ấy, đừng nhìn dáng người anh ta thon dài, nhưng cũng không ít, chân dài chặn lại, trực tiếp ngồi hết hơn nửa chỗ ngồi, một chút khe hở cũng không dư thừa.
Trường Ngọc không khỏi tập trung tinh thần cao độ, cũng may anh ta không có động tĩnh gì, chờ trong chốc láy cô lén thở dài một hơi, hạ bả vai xuống cũng cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to, tất cả mọi người đã trưởng thành, có lẽ cũng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.
Nghĩ như thế, ý cười nổi lên mặt nước, càng thêm rực rỡ động lòng người.
Hồ Ti Tùng híp mắt, lông mi rũ xuống che đi sắc thái quỷ dị trong mắt anh ta, ngồi gần nhất càng có thể nhìn thấy rõ ràng cái cổ trắng nõn, trong suốt nhẵn mịn đến mức không nhìn thấy mạch máu màu xanh, cổ áo không cao cũng không thấp, vừa vặn anh cụp mắt có thể nhìn thấy đôi vú trắng kia, càng sâu hơn nữa dọc theo khe rãnh tối tăm xuống dưới, váy ôm mông khó khăn lắm mới che lại một nửa bắp đùi, anh hận không thể chạm ngón tay vào giữa hai chân.
Sẽ sờ đến quần lót ướt đẫm hay là không mặc?
Cho dù không ướt cũng không sao, anh có thể làm cô đến phun nước, khiến cả xe đều phủ đầy dâm thủy của cô.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là suy nghĩ một chút như vậy anh lại cứng, anh khó nhịn thở dốc một tiếng, bị âm thanh náo nhiệt che dấu nhưng không thoát khỏi lỗ tai nhạy bén của Trường Ngọc.
Cô mơ phải mộng xuân nhiều như vậy có thể không biết đây là tiếng gì sao?
Hồ Ti Tùng chính là cái đồ biến thái!!! Trước mắt mọi người cũng có thể động dục!!!
Trường Ngọc bất an kéo tay dì Hồ.
“Sao vậy Ngọc nhi?” Dì Hồ không hiểu hỏi cô.
“Không, không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực.”
Dì Hồ định đổi chỗ với cô, dù sao dựa vào cửa sổ cũng dễ chịu hơn chút nhưng bây giờ dòng xe chạy gấp gáp, không thể lỗ mãng xuống xe đổi vị trí, Trường Ngọc rõ ràng cũng nghĩ đến điểm này, dứt khoát vẫy tay nói cô nhịn thêm một hồi là đến.
Hồ Ti Tùng một mực im lặng dọc đường đi chợt mở miệng, “Tôi đổi vị trí với cậu đi.”
Sao mà Trường Ngọc chịu đổi vị trí với anh ta, vậy chẳng phải bị kẹt giữa anh ta và cửa xe sao, cô cũng không nên!
Cô vội vàng khoát tay, “Không cần không cần, cảm ơn, tôi chờ một chút, sắp đến khách sạn rồi.”
Ai ngờ lái xe lại trước tiếp hủy đi cái bệ của cô, “Cô gái nhỏ, còn lâu mới tới khách sạn, ít nhất còn nửa giờ.”
Trường Ngọc:…
Hồ Ti Tùng cười khẽ một tiếng, mặt Trường Ngọc đỏ lên.
Lần này dì Hồ lại càng khuyên cô đổi chỗ ngồi, Trường Ngọc cố chấp lắc đầu, nào ngờ Hồ Ti Tùng lại dùng lý do áy náy cô đón bọn họ một chuyến thân thể không thoải mái chặn miệng của cô.
Mấy người khuyên cô, cô còn có thể có biện pháp nào, từ chối nữa lại tệ quá.
Bờ môi Trường Ngọc hơi phai màu, chậm rãi gật đầu đồng ý.
Người đàn ông không gấp cũng không chậm, tại thời điểm cô chậm rãi khom nửa người tay mới kéo qua eo thon, hướng dẫn cô vượt qua đầu gối mình.
Trường Ngọc cảm nhận được cái tay nóng hổi trên eo kia, hận không thể thay đổi chỗ ngồi trong chớp mắt, đáng tiếc trời không toại lòng người, cô tách hai chân ra vượt qua bắp chân anh ta, lúc vượt qua một chân xe bỗng nhiên xóc nảy một chút, Trường Ngọc không kịp phản ứng cả người ngã xuống về phía sau.
Hồ Ti Tùng vội vàng ôm lấy cô.
Ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, lọn tóc trơn trượt rơi xuống mặt anh, ngứa vào trong lòng anh, cái mông nhỏ bị váy ôm lấy ngã xuống trên người anh, đụng phải chỗ cứng rắn của anh, suýt chút anh bắn ra, khẽ rên một tiếng.
Môi lại vụng trộm tiến đến bên tai cô, tai đỏ lên một mảng châu tròn ngọc sáng, đáng yêu vô cùng, giọng nói vừa nhẹ lại mê hoặc, “Ôm ấp yêu thương?”
Trường Ngọc căng thẳng trong lòng, sợ hãi xuống khỏi người anh ta, ngồi vào vị trí gần cửa sổ.
“Ngọc nhi con vẫn ổn chứ?” Chú dì quan tâm nói.
Trường Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười, “Cháu không sao. Xin lỗi nha.” Câu đằng sau kia rõ ràng là nói với Hồ Ti Tùng, người sau cười lắc đầu.
“Không sao.”
Đôi mắt Hồ Ti Tùng tối sầm, vuốt ve lòng bàn tay tinh tế, yết hầu gần như không ép được rên rỉ.
Lộ trình tiếp theo dường như không xảy ra tai họa gì như Trường Ngọc cầu nguyệt, người hai nhà nhanh chóng gặp mặt, cùng nhau lên tầng.
Cũng không biết vì cái gì, mẹ Trường sắp xếp cô ngồi bên trái Hồ Ti Tùng, hai người trò chuyện vui vẻ, thân thể Trường Ngọc có phần mất tự nhiên, co quắp ngồi tại chỗ.
“Vẫn không thoải mái sao?”
Lời nói bỗng nhiên bay vào tai phải, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mỉm cười của người đàn ông. Người đàn ông tay chống nửa đầu nghiêng đầu nhìn cô, bên trong thấu kính gọng kính viền vàng phản chiếu bóng dáng của cô.
Trường Ngọc bị anh ta nhìn không dễ chịu lắm, chỉ cảm thấy ánh mắt anh ta rõ ràng mà mập mờ, cô lắc đầu.
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn.” Tận tâm mà xa cách.
Hồ Ti Tùng hơi cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên đau lòng, “Đã nhiều năm như vậy, cậu còn để ý những chuyện trước kia tôi làm với cậu sao?”
Trường Ngọc ngẩn ra.
“Khi đó tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, thích một người sẽ thích trêu chọc người đó, nếu như quấy nhiễu cậu, tôi rất xin lỗi.”
“Không, không có…”
“Thật sao, cậu không để ý sao?” Ánh mắt Hồ Ti Tùng sáng lên, mắt mày cong cong.
Trường Ngọc mím môi. “…Ừ.”
Người đàn ông ôm chặt lấy Trường Ngọc, hô hấp nóng bỏng rơi trên cổ cô, làm cho cô run rẩy, giọng nói mập mờ không còn che giấu.
“Ngoan lắm.”
Lông tơ toàn thân Trường Ngọc dựng lên.
Người đàn ông thả cô ra, bên môi chứa ý cười, “Cảm ơn.”
Trường Ngọc đứng lên, dẫn tới cái ghế bị xê dịch.
Mọi người nhìn cô, cô nhìn qua mấy vị trưởng bối, sắc mặt tái nhợt, môi mím lại.
Ba Trường: “Ngọc nhi có chuyện gì vậy?”
Cô cười một cái, cái nảy bảo cô nói thế nào, nói ngày đầu tiên con trai dì Hồ về đã quấy rầy cô, còn là ngay trước mặt mọi người?
Đừng nói cô nói ra mọi người sẽ không tin, cho dù tin chuyện này sẽ khiến sau người hai nhà ở chung thế nào.
“…Con đi toilet một lát.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook