Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân
-
Chương 10:
Chương 10: Đón người
Trường Ngọc đợi ở sân bay nửa giờ, nhàm chán quá bắt đầu lướt weibo, chờ một nhà dì Hồ xuống máy bay đúng như hẹn. Loa phát thanh vang lên nhắc nhở Trường Ngọc, nhét di động vào túi áo, đến cửa ra đón người.
Mới vừa đi tới lối ra trong nháy mắt nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của nữ sinh, Trường Ngọc nhìn lại, dường như hiểu rõ lý do nữ sinh bên cạnh hét lên kinh ngạc như vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông ở phía xa mặc đồ tây, dáng người thon dài ngọc thụ lâm phong, tóc ngắn gọn gàng vuốt hết ra đằng sau, chải kiểu đầu vuốt ngược, đeo một cái kính gọng vàng, một thân phong độ. Tay trái anh ta kéo vali, bên phải kéo khuỷu tay một vị phụ nhân, khóe miệng chứa ý cười.
Một bên vị phụ nhân là một người đàn ông trung niên.
Trường Ngọc nghe thấy tiếng nữ sinh thảo luận.
“A a a người kia rất đẹp trai, bên cạnh là cha mẹ anh ấy sao? Nhìn ắt là thư hương thế gia, vừa đẹp trai lại có tiền muốn gả!”
“Đúng đúng, không biết anh ấy có bạn gái chưa, thật muốn đi lên xin phương thức liên lạc.”
Các nữ sinh líu ra líu ríu nói chuyện, Trường Ngọc lại tiến lên một bước, vì cô đã nhận ra dì Hồ và chú Hồ. Mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng hai người bảo dưỡng rất tốt, không nhìn kỹ hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác.
“Dì Hồ, chú Hồ.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba người dừng lại, nhìn cô gái đi tới.
Trường Ngọc đã hoàn toàn thoát khỏi khuôn mặt tròn vo khi còn bé, đôi mắt linh động có thần, lúc nhìn người chăm chú có thể nhìn thấy sao trời lấp lóe trong mắt cô.
Dì Hồ buông cánh tay Hồ Ti Tùng ra, giẫm lên giày cao gót bước nhanh đến trước mặt Trường Ngọc.
“Là Ngọc nhi phải không?”
Trường Ngọc nắm chặt tay dì Hồ, cười nói: “Dì Hồ, là con.”
Dì Hồ dò xét trên dưới, cuối cùng có phần thỏa mãn vỗ tay cô, “Đã nhiều năm như thế, Ngọc nhi cũng đã lớn như vậy, còn xinh đẹp như thế, nữ lớn mười tám biến, càng trở nên xinh đẹp hơn.”
Có nữ sinh nào không thích người khác khích lệ, Trường Ngọc đỏ mặt, có chút thẹn thùng: “Nào có dì Hồ.”
Dì Hồ lảm nhảm một hồi lâu, mới nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn Hồ Ti Tùng, “Đúng rồi, giới thiệu với con một chút, đây là Hồ Ti Tùng, Ngọc nhi con có nhớ không, khi còn bé các con hay chơi với nhau.”
Trường Ngọc nhìn lại theo động tác tay của bà, liếc mắt đụng phải đôi mắt hẹp dài của Hồ Ti Tùng, mắt kinh có thể làm phai nhạt ánh mắt sắc bén, mặc dù Trường Ngọc chỉ cảm thấy có chút thoải mái trong nháy mắt, nhìn lại lần nữa lại thấy anh ta cười mỉm, thân thiết động lòng người, hoàn toàn khác biệt với khi còn bé.
Trường Ngọc thả lỏng thở ra một hơi, gật nhẹ đầu với Hồ Ti Tùng.
“Đương nhiên cháu nhỡ rõ.” Đúng vậy, hình ảnh cậu ta bắt nạt cô rõ mồn một trước mắt đây.
Hồ Ti Tung đẩy gọng kính xuống, gật đầu cười yếu ớt.
Lẽ ra làm như vậy trước nhà họ Hồ là hành vi rất không lễ phép nhưng vì dì Hồ và chú Hồ có lẽ nhất thời kích động, lại không phát giác, đi cùng Trường ngọc ba người đi phía trước, trò chuyện vui vẻ.
Mà Hồ Ti Tùng…
Anh ta rơi lại phía sau, ánh mắt giống như rắn độc thè lưỡi dán trên người Trường Ngọc.
Trường Ngọc thật sự khiến anh bất ngờ, trên thực tế ký ức khi còn bé của anh đã rất mơ hồ, anh chỉ có thể nhớ rõ bé gái ngu ngốc dáng dấp vụng về xếp gỗ kia, hai cái búi tóc nhỏ sau đầu cũng ngu ngốc đến đáng yêu, anh không nhịn được chạm mấy lần, ai ngờ đứa bé kia lại khóc.
Nhưng mà thay đổi bây giờ, anh sẽ không ngây thơ như vậy nữa, rõ ràng phương thức làm cô khóc có rất nhiều loại, ví dụ như… anh luôn yêu thích.
Đè người lên giường, xé rách quần áo của cô, đâm hung khí vào hai cái miệng nhỏ của cô… Không, phía trên giữ lại, giọng nói cô êm tai, rên rỉ cảm thấy rất thoải mái, vậy thì đâm nát cái huyệt nhỏ phía dưới, cột cô trên giường, không đi đâu được, chỉ có thể chờ anh tới mỗi ngày, mở chân ra trần trụi, dâm đãng gọi như chó cái. Trở thành cái chậu anh thích nhất.
Đôi mắt dưới tấm kính đỏ ngầu, dục vọng trong quần dần dần thức tỉnh, anh hơi hối hận trên máy bay không làm tiếp viên hàng không kia thêm mấy lần, nhưng mà vẫn có thể chịu đựng, chỉ có điều hơi hưng phấn thôi.
Anh nhếch môi, cười không một tiếng động.
Trường Ngọc cười nói với dì Hồ chú Hồ bỗng nhiên rùng mình một cái.
“Sao vậy Ngọc nhi?” Dì Hồ thấy cô dừng lại hỏi cô.
Trường Ngọc khoát tay, “Không có gì không có gì.”
Cô đang khoát tay, bên trái lại có thêm một bóng dáng nào đó, hơi thở ấm áp bay sạch hơn nửa, Trường Ngọc nhìn lại, Hồ Ti Tùng cụp mắt cười.
Trường Ngọc cười đáp lại theo bản năng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook