Sau cơn mưa cuối thu, nhiệt độ chợt giảm mạnh, hoàng đế bận rộn việc nước, lao tâm lao lực, lại không cẩn thận nhiễm phải phong hàn, long thể không khỏe, nên phải tạm thời nghỉ ngơi.
Thái tử Tống Phong Thành thay mặt giám quốc, ngày càng bận rộn.
Gần đây nhận được tin báo từ Bắc Di, nói rằng sứ đoàn đã bắt đầu lên đường, chừng nửa tháng sau sẽ đến chỗ của Mạnh Dương.
Nên ngoài việc xử lý việc triều chính hàng, trù bị cho chiến sự với Bắc Di, Thái tử còn phải chuẩn bị việc đón tiếp sứ đoàn Bắc Di tới.
Bên cạnh đó, hoàng hậu biết việc Thái tử đã đồng ý cưới Mạnh Uyển Như làm thái tử phi, muốn hai bên gia tăng thêm tình cảm, thỉnh thoảng đưa Mạnh Uyển Như vào Phượng Vi cung để tạo cơ hội cho Thái tử và Mạnh Uyển Như gặp nhau.
Mạnh Uyển Như dù xuất thân từ gia tộc tướng gia, nhưng Mạnh Dương rất yêu thương cô con gái duy nhất của mình, sợ nàng bị ủy khuất nên đã nuôi dạy nữ nhi trở nên mỏng manh, mềm mại như một bông hoa tơ hồng, không có chút dấu vết nào là từ nhà võ tướng ra.
Mà Thái tử vốn là người lạnh đạm, đối với Mạnh Uyển Như cũng không mấy quan tâm, chủ yếu qua loa lấy lệ, khó tránh khỏi đáp lại không chu toàn.
Mỗi lúc như vậy, Mạnh Uyển Như đều là bộ dáng muốn khóc, hốc mắt ửng đỏ nhìn Tống Phong Thành.
Hôm đó, sau khi lâm triều, Thái tử lại bị hoàng hậu gọi đến Phượng Vi cung.
Không ra ngoài dự liệu, Mạnh Uyển Như cũng ở đây.
Mạnh Uyển Như thêu một chiếc hầu bao, trên tấm gấm xanh được thêu một chiếc lá phong đỏ, ở góc còn thêu chữ "Thành", thẹn thùng đưa cho Thái tử.
Tống Phong Thành trong đầu lúc này chỉ đang cân nhắc không biết huyện nào sẽ tiết kiệm thời gian và công sức vận chuyển lương thảo nếu chính thức khai chiến với Bắc Di.
Lơ đãng cảm ơn một tiếng, Tống Phong Thành cầm lấy hầu bao, thuận tay đặt lên bàn, nâng chén trà lên uống, tiếp tục suy nghĩ chuyện triều chính.
Đại công chúa vừa rồi còn đang nói chuyện với hoàng hậu, nghiêng đầu nhìn, đột nhiên hỏi: “Uyển Như, ngươi sao vậy?”
Lúc này Tống Phong Thành mới phát hiện, Mạnh Uyển Như bên cạnh đang lặng lẽ dùng khăn tay lau nước mắt.
Mạnh Uyển Như cúi đầu nói: "Thần nữ không sao, chỉ là làm hầu bao không hợp ý Thái tử, trong lòng khổ sở."
Đại công chúa lập tức đứng dậy đi tới, cầm lấy hầu bao bên tay Tống Phong Thành nhìn một cái, không vui nói với Thái tử: “Ánh mắt của điện hạ cũng quá cao rồi, chất liệu cùng kĩ thuật thêu thế này mà vẫn không hợp ý huynh, vậy trên đời này còn có gì có thể lọt vào mắt huynh nữa?"
Hoàng hậu bảo Đại công chúa cầm qua cho nàng xem một lúc rồi cười nói: “Quả nhiên là hiếm có, phối màu và ngụ ý đều tốt, Thái tử hãy đeo lên đi, đừng phụ tấm lòng của Uyển Như."
Đại công chúa ở bên cạnh vỗ tay cười nói: "Đúng rồi, hôm nay điện hạ vừa vặn mặc y phục màu lục lam, màu sắc này rất hợp với chiếc hầu bao này."

Tống Phong Thành vốn đang gặp phiền hà vì chuyện triều chính, lại cảm thấy không hiểu được trước phản ứng của Mạnh Uyển Như.

Hắn chỉ muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt nên lấy hầu bao buộc vào đai lưng bạch ngọc của mình, nói: "Quả nhiên không tồi, cảm tạ Mạnh quý nữ."
Mạnh Uyển Như lúc này mới lộ ra nụ cười thẹn thùng, nhỏ giọng đáp lại: "Thái tử điện hạ thích liền là tốt rồi."
Gắng gượng ngồi chốc lát, Tống Phong Thành lấy lí do bận rộn triều chính, cáo từ rời đi.
Mới vừa từ chính điện đi ra, Đại công chúa ở sau lưng đuổi theo, gọi hắn lại: "Thái tử ca ca, chậm đã, Tĩnh nhi có chuyện muốn cùng huynh thương lượng."
Tống Phong Thành dừng bước, nheo mắt hỏi Đại công chúa: "Có chuyện gì?"
"Mấy ngày nữa là Hi Thị đông chí, điện hạ có thể mang Tĩnh nhi cùng uyển như đi chơi một chút được không?"
Ở Tống quốc, đông chí là một lễ hội quan trọng.
Bởi vì dịp này ban ngày ngắn nhất và ban đêm dài nhất, qua ngày đông chí, ban ngày dài hơn nên bách tính sẽ tổ chức những cuộc tụ họp sôi động trong ngày để ăn mừng thời tiết ấm lên, gọi là Hi Thị.
Kinh đô của Tống quốc, Thịnh Dương là nơi nhộn nhịp nhất vào dịp Hi Thị, trở thành một việc trọng đại mỗi năm của người dân.

Nhiều vương công quý tộc sẽ đến đây để vui chơi cùng người dân.
Đại công chúa muốn mời Thái tử cùng đi.
"Ta dạo này rất bận, sợ không có thời gian.” Tống Phong Thành không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, trước đó hắn đã hứa với Tô Nghi Thanh Hi Thị năm nay sẽ đưa nàng đi dạo phố.
"Điện hạ đừng lừa Tĩnh nhi, đông chí hôm đó bá quan đều sẽ hưu mộc, nghỉ lên triều một ngày.

Điện hạ dù bận rộn đến đâu cũng phải kết hợp nghỉ ngơi hợp lý." Nhìn sắc mặt vẫn luôn lãnh đạm của Thái tử, Đại công chúa dứt khoát mang hoàng hậu ra nói: "Thật ra việc này là do uyển như đề nghị, mẫu hậu cũng đáp ứng rồi, cũng chỉ muốn Điện hạ cùng uyển như dành nhiều thời gian hơn cùng nhau.


Vừa rồi không nói ra, bởi vì lo lắng điện hạ sẽ trực tiếp từ chối, Uyển Như da mặt mỏng, ồn ào thì lúc đó lại không vui.”
Vẻ mặt của Tống Phong Thành càng lạnh lùng hơn, dường như ý tứ không vui.
Đại công chúa luôn sợ hãi trước mặt vị ca ca này của mình, nhìn sắc mặt của hắn, chần chừ không dám thuyết phục tiếp.
Tống Phong Thành lại đột nhiên nói: " Được rồi, ta đã biết."
Đại công chúa vui vẻ ra mặt, nói: "Vậy trước tiên cám tạ điện hạ!"

*

Sau khi rời khỏi Phượng Vi cung, Tống Phong Thành muốn đi bộ nên không lên kiệu, chỉ chắp tay sau lưng chầm chậm đi dạo dọc theo con đường trong cung.
Đám thị vệ cùng kiệu cũng đi theo phía sau.
Tống Phong Thành nhớ lại sau khi lâm triều, Tống Phong Thành giữ Mạnh tướng quân lại để bàn bạc về chuyện sứ đoàn Bắc Di đến.
Trao đổi xong xuôi, Mạnh tướng quân dường như vô tình đề cập đến việc hy vọng hôn sự của Thái tử và Mạnh Uyển Như sẽ được thông báo nhanh chóng.
Khoảng thời gian này, bởi vì long thể của Hoàng thượng đang mang bệnh, thêm việc Tống Phong Thành cố ý trì hoãn, vẫn chậm chạp chưa ra chiếu thư chỉ hôn.
Xem ra Mạnh tướng quân đã nhận thấy sự lưỡng lự của thái tử nên khéo léo thúc giục thái tử xác nhận địa vị thái tử phi cho con gái mình càng sớm càng tốt.
Tống Phong Thành theo bản năng kháng cự lại chuyện này, hắn đã ra lệnh chết cho những người bên cạnh không được để Hồng Hi cung biết bất cứ điều gì về chuyện của hắn và Mạnh Uyển Như trước khi hoàng đế chính thức ban chiếu chỉ hôn.
Tống Phong Thành suy nghĩ chiếu dụ một ngày còn chưa hạ, có thể sẽ có một tia hy vọng thoát khỏi hôn sự này với Mạnh gia.
Cho nên hắn vừa nãy đáp ứng đi dạo phố cùng Đại công chúa, hy vọng có thể trấn an Mạnh gia cùng trì hoãn thêm về việc đính hôn.
Về phần Nghi Thanh, năm nay họ chỉ có thể lỡ hẹn, dù sao họ sẽ còn nhiều năm nữa, vẫn có nhiều cơ hội cùng nhau đi dạo phố.
Vừa đi lại mang theo nhiều suy nghĩ trong đầu, Tống Phong Thành ngẩng đầu lên liền thấy mình đã đến lối vào Hồng Hi cung.

Những ngày gần đây hắn bận rộn việc triều chính, lại phải ứng phó với hoàng hậu, không còn giống như trước đây mỗi ngày đến tới Hồng Hi cung, trong lòng dâng lên chút áy náy chột dạ.
Họ đã không gặp nhau đã vài ngày, nhưng bây giờ đứng ở đây, Tống Phong Thành cảm thấy mình nhớ Tô Dịch Thanh vô cùng.
Mấy ngày không gặp, hôm nay đứng ở đây, Tống Phong Thành đối với Tô Nghi Thanh nhớ nhung nhiều.
Tống Phong Thành rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi đi về phía Hồng Hi cung.
Thị nữ trực trước viện nhìn thấy thái tử liền nhanh chóng hành lễ.
Tống Phong Thành hỏi thị nữ thì biết được Quận chúa đang ở hậu viện, không để thị nữ đi thông báo, tự mình dọc những cột đỏ theo hiên nhà cột đỏ đi về phía hậu viện.
Khi đến khúc quanh, Tống Phong Thành nghe thấy tiếng cười của các nha hoàn từ hậu viện vang lên, hắn dừng lại, nhìn thấy một chiếc bình sứ tròn đặt giữa viện, bên trong xuyên một cành mai, xung quanh có vài nha hoàn đang chơi ném thẻ vào bình.
Tô Nghi Thanh mặc một chiếc áo khoác cổ tròn, tay áo hẹp màu thiên thanh cùng một chiếc váy sắc thạch lựu thướt tha xinh đẹp đứng ở hành lang hậu điện, mỉm cười nhìn các nha hoàn chơi đùa.
Hôm nay nắng ấm, nước da trắng nõn của Tô Nghi Thanh dưới tia nắng hơi ửng hồng, xem ra phong hàn trước đó đã khỏi.
Các nha hoàn cười đùa trong viện, thay phiên nhau ném những mũi tên vào bình, nhưng lại không thể ném vào được.

Nam Ly nhặt những mũi tên vương vãi trên mặt đất lên, cười nói: “Quận chúa, miệng bình này thật nhỏ, nô tỳ thật không tin có thể ném vào được."
Tô Nghi Thanh mỉm cười nhặt một mũi tên lên, cầm trong tay xem xét, giơ cánh tay lên, mũi tên vẽ một đường vòng cung trên không rồi cắm chắc vào miệng bình.
Nam Ly ngơ ngác nhìn mũi tên trong bình.
Tô Nghi Thanh lấy một mũi tên khác từ tay Nam Ly, ném nó lần nữa, lại tiếp tục trúng.
Các nha hoàn đều hoan hô.
Tống Phong Thành không hề ngạc nhiên chút nào.
Tô Nghi Thanh và Mạnh Uyển Như đều xuất thân con nhà tướng gia nhưng hoàn toàn khác nhau, tuy trông thanh tú xinh đẹp nhưng sức lực của nàng không hề yếu.
Khi còn nhỏ, Tống Phong Thành đã cải nam trang cho Tô Nghi Thanh, lén đưa nàng đi chơi, lăn lộn với đám trẻ quý tộc cùng nhau đi học cưỡi ngựa bắn cung.
Tô Nghi Thanh học rất giỏi, mặc một thân hồ phục màu tím cưỡi bạch mã giương cung bắn tên, Tống Phong Thành vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ mạnh mẽ đó.
Nhưng sau đó hoàng hậu phát hiện ra hắn đã lén đưa Tô Nghi Thanh ra ngoài, về sau Tống Phong Thành không lại đưa nàng đến đó nữa.
Lúc này, Tô Nghi Thanh ném liên tiếp bốn mũi tên và tất cả đều trúng hết.

Khi chiếc cuối cùng được ném đi, chiếc bình nhỏ không còn nhiều chỗ trống, bọn thị nữ nín thở im lặng trông theo.
Chỉ thấy Tô Nghi Thanh khóe môi lộ ý cười, hơi nheo mắt nhìn vào miệng bình, giơ tay lên hướng về góc nghiêng bên phải, cán mũi tên vừa đúng xuyên qua khe hở ở phía bên phải bình đi vào một góc bình.
Bây giờ ngay cả Tống Phong Thành cũng không nhịn được hô lên một tiếng "Tốt".
Nghe thấy âm thanh, mọi người nhìn qua liền thấy là thái tử, các thị nữ lập tức quỳ xuống đất, Tô Dịch Thanh cũng nhẹ nhàng quỳ xuống hành lễ.
Tống Phong Thành bước tới đỡ Tô Nghi Thanh đứng dậy, cười nói: “Đã nhiều năm như vậy, ta không biết tài ném tên của Nghi Thanh vẫn chính xác như vậy.”
Tô Nghi Thanh cũng cười nói: “Chỉ là chơi đùa thôi, sao hôm nay điện hạ rảnh rỗi vậy?”
Tống Phong Thành nói "Ừm" một tiếng, nắm lấy tay Tô Nghi Thanh, đi về phía thư phòng Đông Noãn các nói: "Mấy ngày nay ta bận quá không đến gặp nàng, hôm nay ta có chút thời gian rảnh, vừa mới lâm triều xong, đến xem nàng."
Tô Nghi Thanh đi theo Tống Phong Thành, nàng quay người bảo Nam Ly chuẩn bị trà, lại dặn dò Nam Ly dùng loại trà lần trước thái tử thích.
Khi nàng quay đầu, Tô Nghi Thanh bỗng nhiên thoáng thấy chiếc hà bao trên thắt lưng của Tống Phong Thành, chiếc lá phong đỏ rất nổi bật trên y phục xanh.
Tô Nghi Thanh hỏi: “Hà bao này điện hạ chưa từng mang qua, là tú phòng mới đem đến sao? Nhìn có vẻ khá mới mẻ.”
Cánh tay Tống Phong Thành cứng đờ, ậm ờ nói: "Chỉ là một cái hà bao thôi, cũng không phải đồ mới lạ gì, nếu nàng thích, ta sẽ bảo người làm cho nàng mười tám cái."
Tô Nghi Thanh che miệng cười lớn nói: "Vậy Nghi Thanh không phải thành phường bán hà bao sao? Mấy ngày nữa tới dịp Hi Thị ta có thể mở quầy hàng rồi."
Tống Phong Thành chợt dừng bước, cụp mắt xuống, do dự một lát, sau đó có chút áy náy nói: "Nghi Thanh, mấy ngày nữa phái đoàn Bắc Di sẽ đến, hôm đó ta phải bồi bọn họ, e rằng năm nay sẽ không thể cùng nàng đi dạo phố."
Tô Nghi Thanh biết thái tử gần đây rất bận rộn nên cũng không nghĩ nhiều, thấy thái tử cảm thấy áy náy, nàng an ủi nói: “Không sao đâu, việc triều chính quan trọng, vừa lúc Nghi Thanh mới khỏi phong hàn nên cũng không muốn ra ngoài chạy nhảy.”
Tống Phong Thành xuay người đối diện với Tô Nghi Thanh, ánh nắng đầu đông chiếu vào mặt nàng, làn da mềm mại đến mức không nhìn ra tỳ vết nào.
Dung mạo Tô Nghi Thanh vốn đã diễm lệ, mà lúc này đôi mắt nàng được ánh sáng mặt trời phản chiếu như ngọc lưu ly đen trong suốt, thuần khiết đến mức không có chút tạp chất nào, tràn đầy tín nhiệm và dịu dàng.
Tống Phong Thành chỉ nhìn một lát rồi quay đi, nắm chặt tay Tô Nghi Thanh hơn, nhỏ giọng nói: “Nghi Thanh, khi chiến sự ở Bắc Nghĩa kết thúc, ta sẽ thỉnh phụ hoàng chiếu chỉ gả nàng cho ta.

Đến lúc đó, ta sẽ xin nghỉ nửa năm, đưa nàng lên Mạc Bắc, xuôi về Giang Nam, chúng ta sẽ cùng nhau đi ngao du khắp Nam Bắc."
Tô Nghi Thanh mím môi mỉm cười, trong mắt ngập tràn khát khao: "Nghi Thanh cũng rất mong chờ ngày đó đến nhanh một chút."
Tống Phong Thành nhìn chăm chú vào nụ cười của Tô Nghi Thanh, nói từng chữ một, như đang nói với nàng và chính mình: “Sẽ được, nhất định sẽ làm được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương