Tô Nghi Thanh mỉm cười kéo Tống Phong Thành đến Đông Noãn các.
Vừa vào phòng, Tống Phong Thành liền ngửi thấy mùi hoa mai quen thuộc, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Nữ tử trong cung thường hun hương, đa số đều thích mùi hương thơm nồng mà từ xa có thể ngửi được.
Tô Nghi Thanh chỉ thích mùi thơm nhẹ nhàng của hoa mai, ở ngoài phòng sẽ rất khó nhận ra, chỉ nơi nàng thường ở là Đông Noãn các, mùi thơm mới rõ ràng hơn.
Nam Ly bưng trà tiến vào, Tô Nghi Thanh nhận lấy, lại phân phó Nam Ly chuẩn bị một ít bánh hạt dẻ.
Nam Ly biết khoảng thời gian này thái tử thường xuyên đến Phượng Vi cung, hiện tại nàng mong muốn thái tử có thể ở lại Hồng Hi cung lâu hơn, vì vậy cô luôn miệng đáp ứng, ra ngoài chuẩn bị.
Tống Phong Thành thân hình cao lớn đứng bên bàn, tùy ý lật giở những cuốn sách xếp trên bàn, thuận tay cầm cuốn "Bắc Lịch Du Ký" lật xem.
Tô Nghi Thanh đi tới nói: “Điện hạ mau đến tháp ngồi xuống, đã pha trà Vụ Lý mà điện hạ thích nhất.”
Tống Phong Thành cúi đầu xem qua, hỏi: "Cuốn sách này viết về trải nghiệm ở Bắc Di à?"
Tô Nghi Thanh nói: "Đúng vậy, Tống quốc hiện cùng Bắc Di giao chiến, Nghi Thanh muốn biết nhiều hơn về Bắc Di."
Tống Phong Thành có chút hứng thú: "Nói cho ta biết, nàng hiểu được gì rồi?"
Tô Nghi Thanh đưa tách trà cho thái tử, suy nghĩ một lúc, tóm tắt một số nội dung liên quan đến chính sự: “Người Bắc Di chất phác mạnh mẽ, họ sống du mục, rong ruổi dòng nước cùng thảo nguyên, coi trong đoàn thể và gắn bó máu mủ huyết thống.

Đương kim Bắc Di Vương thành lập một liên minh các thủ lĩnh để quản lý Bắc Di, ông ta là thủ lĩnh Lộc Trại, bộ tộc lớn nhất ở Bắc Di có sức mạnh quân đội rất ưu việt.

Ông ta có hai con trai, trong đó trưởng tử rất thiện chiến và cũng là người thừa kế ngôi vương.
Tống Phong Thành gật đầu đáp: “Trong mấy trận giao chiến trước đây với quân Tống, chính trưởng tử Việt Thượng là người chỉ huy quân Bắc Di.”
Tô Nghi Thanh nghĩ tới ba thất bại thảm hại của quân Tống, im lặng một lúc, mới nói tiếp: “Về phần thứ tử, cuốn sách này không đề cập nhiều, chỉ nói hắn là một gã quần áo lụa là, mỗi ngày ăn chơi chốn hoa phường, không được Bắc Di Vương yêu thích.


À, trong sách có một giai thoại kể rằng vào một năm ngày sinh thần vua Bắc Di, hắn đã bỏ lỡ bữa tiệc sinh thần của cha mình vì đi gặp một cô nương từ bộ tộc khác, Bắc Di Vương rất tức giận, phạt hắn không được phép quay lại Lộc Trại trong một năm.
Tống Phong Thành nói: "Tuy rằng hơi khoa trương, nhưng về cơ bản nghe khá phù hợp, Bắc Di vương quả thực coi trọng trưởng tử, lần này sứ giả Bắc Di đến Thịnh Dương, hắn phái thứ tử tới
Bắc Di Vương đương nhiên sẽ không để đứa con trai mình yêu thương đi làm sứ giả, đi sâu vào Tống quốc mà gặp nguy hiểm, mà để thể hiện lòng thành của mình, thứ tử không ra gì mới là lựa chọn tốt nhất.
Tô Nghi Thanh gật đầu, trong đầu nghĩ xem ra miêu tả trong sách không sai lắm, thứ tử của Bắc Di Vương quả đúng là không được lòng cha mình.
Tống Phong Thành đặt sách xuống, thở dài: "Nghi Thanh chỉ trong một cuốn du kí đã nhìn ra nhiều như vậy, để nàng thuộc về thâm cung đã ủy khuất nàng rồi."
Nghi Thanh mỉm cười, hơi nhướng mày nói: “Điện hạ suốt ngày trêu chọc Nghi Thanh, vừa vặn Nghi Thanh không thích cuộc sống trong cung, nếu điện hạ thực sự cảm thấy Nghi Thanh oan ức như vậy, có thể để Nghi Thanh rời cung xem sao?”
Tống Phong Thành nhanh chóng nhìn vào ánh mắt trong suốt của Tô Nghi Thanh, trong mắt hiện lên một tia hốt hoảng.
Dừng một chút, cao giọng: "Đừng nghĩ tới chuyện đó! Đừng nghĩ đến việc rời khỏi ta."
Lúc này Nam Ly nhẹ nhàng gõ cửa, bưng một khay đi vào, trong đó có một đĩa bánh hạt dẻ, một đĩa mứt táo, còn có hai chiếc tổ yến.
Tô Nghi Thanh kéo Tống Phong Thành ngồi lên ghế, bưng chén tổ yến, cười nói: “Điện hạ gần đây hỏa khí có chút lớn, ăn một chén tổ yến để tiêu tan một chút, tổ yến này là lần trước điện hạ đưa đến, Nghi Thanh mượn hoa hiến phật."
Tống Phong Thành mím môi, ngước mắt nhìn Tô Nghi Thanh, tựa như có điều muốn nói, qua một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì.
*
Mấy ngày sau, phái đoàn Bắc Di đến Thịnh Dương, triều đình Đại Tống đón tiếp rất trọng thể, thái tử dẫn một đội ra khỏi thành để nghênh đón.
Vào ngày thứ hai sau khi sứ đoàn đến Thịnh Dương, hoàng đế đích thân tổ chức tiệc chiêu đãi hoành tráng, điện Thái Bình tràn ngập tiếng ca múa, tiếng đàn sáo.
Mấy ngày tiếp đó, thái tử dẫn các quan đại thần đàm phán với sứ thần Bắc Di về hiệp thương giao chiến.
Lần này sứ đoàn Bắc Di tới đương nhiên là một sự kiện lớn đối với triều đình Tống quốc, đồng thời cũng gây ra nhiều bàn tán trong hậu cung, người được nhắc đến nhiều nhất chính là Mông Ân, thứ tử của Bắc Di Vương trong sứ đoàn.
Thị nữ hầu hạ trong bữa tiệc chào đón ở điện Thái Bình sau khi trở về đã miêu tả một cách sinh động với người bạn của mình rằng tướng mạo Mông Ân phong lưu tuấn tú, gặp ai cũng cười, có thị nữ rót rượu cho hắn, hắn đã câu lên khóe môi mỉm cười nói lời cảm tạ với nàng ta, một đôi mắt biết cười, hút hồn người ta đi, khiến thị nữ kia lập tức đỏ mặt.
Có người kể Mông Ân tính tình ngang ngược, trong bữa tiệc, hắn cầm ly rượu thong thả đi tới bên ngai rồng, vòng tay qua vai hoàng đế, nâng ly mời rượu, dọa thị vệ bên cạnh xém chút nữa đã rút đao ra, may mắn thay, hoàng đế cho rằng hắn đến từ tộc Di, không hiểu quy củ nên không so đo với hắn.
Không nghĩ tới, hắn uống rượu xong lại chê yến tiệc nhàm chán nên mượn kiếm của thị vệ múa một khúc.

Múa xong, hắn ta ném lại thanh kiếm cho thị vệ, nhìn mọi người đều khẩn trương như lâm đại dịch, trái lại hắn cảm thấy rất vui cười to một trận.
Nam Ly coi những tin đồn này chỉ là chuyện cười, kể cho Tô Nghi Thanh nghe, nói tới lúc người này múa kiếm trước mặt mọi người, Nan Ly đã cười ngặt nghẽo, cô nàng chưa thấy qua một người không biết xấu hổ như vậy.
Nghi Thanh cũng cười nói: “Phong tục của người Bắc Di khác với phong tục Tống quốc chúng ta, bọn họ trời sinh thẳng thắn thoải mái, không câu nệ tiểu tiết, nên không cần phải chê bai như vậy.

"
Nam Ly cảm thấy khó hiểu, bĩu môi, lại nghĩ tới điều gì đó, cô tiến lại gần nhỏ giọng nói với quận chúa: “Còn có lời đồn, nói là Bắc Di muốn hòa thân.”
Tay Tô Nghi Thanh vốn đang định với lấy tách trà, nghe vậy cả kinh, tay run lên làm rớt chén trà bằng sứ ngọc bích xuống đất, nước trà bắn tung tóe lên váy nàng.
Nam Ly hô lên một tiếng, ngồi xổm xuống dùng khăn tay lau vạt váy cho Tô Nghi Thanh, sau đó nhặt những mảnh sứ vỡ trên mặt đất nhỏ giọng nói: "Quận chúa, sao người lại hoảng sợ như vậy? Đang hoảng loạn cũng phải là Đại công chúa đi, hòa thân là muốn hòa thân với công chúa."
Tô Nghi Thanh vẻ mặt nghiêm túc kéo Nam Ly đứng dậy: “Ngươi còn nghe nói gì về hòa thân nữa không?”
Nan Ly bị bộ dáng của Tô Nghi Thanh hù dọa, không khỏi trở nên nghiêm túc, suy nghĩ cẩn thận nói: “Chuyện này nô tỳ nghe được từ thị nữ hầu hạ ở tiền điện, chỉ nghe được mấy chữ, nói là muốn công chúa hòa thân, không phải là gả cho Bắc Di Vương, hình như là con trai của ông ta, chính là thái tử Bắc Di.
Tô Nghi Thanh lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là trưởng tử của Bắc Di Vương."
Nam Ly không hiểu hỏi: "Quận chúa, tuy rằng người lớn lên trong cung nhưng lại không phải là công chúa, sao lại khẩn trương như vậy?"
Tô Nghi Thanh rũ mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi trước tiên đi xem Thái tử điện hạ đang ở đâu, nếu có thể tìm được thì mời ngài ấy đến Hồng Hi cung.”
Nam Ly không dám chậm trễ, lập tức đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Tô Nghi Thanh ngồi một lúc, sau đó đứng dậy đi tới Đông Noãn các lấy ra cuốn "Bắc Lịch Du Ký", tìm thấy ghi chép về trưởng tử của Bắc Di Vương.
Trong sách kể rằng trưởng tử của Bắc Di Vương Việt Thượng, là chiến binh dũng cảm nhất trên thảo nguyên, thiện chiến thượng võ, đã cưới ba người vợ, theo thứ tự là con gái của thủ lĩnh ba bộ tộc ở Bắc Di, như là dấu hiệu kết liên minh.

Ba người vợ này sinh cho hắn ta bốn người con, hai nam, hai nữ.
Tô Nghi Thanh trong lòng rất loạn, từ xa xưa, việc hòa thân của công chúa hiếm khi tốt đẹp.


Đại công chúa tính tình tự do ngang ngược, bảo nàng ta đi hòa thân, nàng ta nhất định sẽ ầm ĩ long trời lỡ đất.
Hơn nữa cho dù thật sự Đại công chúa bị buộc hòa thân, với tính tình của nàng, nàng và Việt Thượng cuối cùng nhất định sẽ không hòa thuận, đến cuối cùng không những không thúc đẩy được giao hảo giữa hai nước, sợ rằng sẽ còn phản tác dụng.
Nhưng hiện tại công chúa đến tuổi ở trong cung, chỉ có Đại công chúa.
Nếu Đại công chúa không đi thì ai sẽ đi?
Tô Nghi Thanh không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn, mặc dù nàng và Đại công chúa từ nhỏ đã không thân thiết, hiện tại vì nguyên nhân không rõ từ hoàng hậu nên càng không hòa thuận, nhưng nàng vẫn không muốn thấy Đại công chúa gả đến nơi hoang vu xa xôi như vậy.
Nàng càng không dám nghĩ tới nếu người đi hòa thân là chính mình thì phải làm sao.
Qua một lúc, Nam Ly trở lại nói rằng thái tử đang đàm phán với sứ đoàn Bắc Di ở tiền điện, đã thảo luận nhiều ngày, căn bản không thấy được người.
Tô Nghi Thanh nghĩ rằng nếu chuyện nàng tự có thể nghĩ đến thì thái tử cũng sẽ nghĩ tới mà cân nhắc, nhất định thái tử sẽ cố gắng hết sức để thoái thác việc hòa thân với Bắc Di.
Tô Nghi Thanh không còn cách nào khác ngoài việc đè nén sự bất an của mình, kiên nhẫn chờ đợi tin tức từ thái tử.
Chẳng qua là thái tử đã vướng vào việc đàm phán với sứ đoàn liên tiếp trong nhiều ngày, không thể thoát thân được, vẫn luôn không thể đi qua Hồng Hi cung.
Năm ngày sau, tới ngày đông chí.
Năm nay vốn dĩ thái tử đã hứa sẽ đưa Tô Nghi Thanh xuất cung vào ngày này, Nam Ly rất trông mong được đi theo dạo phố.

Chỉ là sau đó thái tử không thể hoàn thành được, Nam Ly không khỏi thất vọng.
Thái tử đã mấy ngày không đến, Nam Ly cũng cảm nhận được quận chúa có chút bất an.

Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Nam Ly cũng không dám nhắc tới chuyện đi dạo phố ngày đông chí, sợ lại càng làm quận chúa buồn lòng.
Dùng xong bữa sáng, toàn bộ Hồng Hi cung đều yên tĩnh.
Trong Đông Noãn Các, hương hoa mai lặng lẽ cháy trong lư hương, chậu than thỉnh thoảng lại có một tia lửa nhỏ lóe lên.
Tô Nghi Thanh đọc một cuộn sách, có chút buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn thấy Nam Ly đang nói chuyện với hai tiểu thị nữ ở hành lang.


Hai tiểu thị nữ có vẻ ủy khuất, bĩu môi quay người rời đi.
Nam Ly vén màn cửa đi vào, Tô Nghi Thanh hỏi: “Vừa rồi người cùng bọn họ nói gì thế?”
Nam Ly vội vàng nói: “Bọn họ muốn xin nghỉ xuất cung, nô tỳ không cho phép.”
"Xuất cung?” Tô Nghi Thanh ngây ngẩn một lát mới nhận ra hôm nay là ngày đông chí.
Nam Ly lập tức im lặng, đi tới cúi đầu châm trà cho Tô Nghi Thanh.
Hôm nay thời tiết quang đãng, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Tô Nghi Thanh chống cằm nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, chợt nói với Nam Ly: “Ta nhớ năm ngoái thái tử từng mang tới một bộ nam trang, ngươi đi lấy ra đi."
Nam Ly khó hiểu nhìn Tô Nghi Thanh: "Quận chúa muốn bộ y phục kia làm gì? Chẳng lẽ...!quận chúa muốn xuất cung?" Nam Ly không khỏi mở to hai mắt.
Tô Nghi Thanh mỉm cười nói: "Đúng vậy, hiếm khi có dịp đi dạo phố đông chí, mọi người đều muốn ra ngoài chơi, ta cũng không ngoại lệ."
Nữ quyến trong cung bình thường không được phép một mình xuất cung, Nam Ly khó xử nói: “Nhưng mà...thái tử không phải là không thể đi sao?”
Tô Nghi Thanh gõ nhẹ đầu Nam Ly: “Cho nên ta mới bảo ngươi đi tìm bộ nam trang kia.”
Nam Ly vội vã nói: "Quận chúa, người muốn lén ra ngoài sao? Không được không được, quá nguy hiểm..."
Tô Nghi Thanh kiên nhẫn giảng giải cho Nam Ly: “Nếu bổn cung xuất cung thì phải xin phép Hoàng hậu, nhưng nếu chỉ là thị nữ từ cung Hồng Hi xuất cung thì tôi chỉ cần khối ngọc được chấp thuận bởi bổn cung thôi, đúng không?"
Thấy Nam Ly còn đang do dự, Tô Nghi Thanh tiếp tục khuyên: “Chúng ta đi nhanh về nhanh, ban ngày ban mặt sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Mấy ngày nay ở trong cung thật sự rất khó chịu, bổn cung cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa."
Rốt cuộc những lời này cuối cùng khiến Nam Ly mềm lòng, cô đi lấy bộ nam trang kia ra rồi mặc cho Tô Nghi Thanh.
Mặc vào áo ngoài bằng gấm xanh sẫm cổ tròn, đeo lên đai lưng bạch ngọc, bới tóc lên thành búi, đội ngọc quan màu trắng, cuối cùng khoác thêm áo choàng lông cáo.
Tô Nghi Thanh tướng mạo diễm lễ, lại mang chút anh khí, một bộ dáng ăn mặc thế này, thực sự nhìn thư hùng giống như một vị thiếu niên phong lưu tuấn tú.
Tiểu thị nữ từ sớm đã lấy ngọc phiến của Hồng Hi cung được Tô Nghi Thanh phê phục, đổi lấy lệnh bài xuất cung, vui vẻ ra mặt quay trở lại đưa nó cho Nan Ly.
Nam Ly lưu lại hai người hầu lanh lợi, dặn dò những người sắp xuất cung: “Mọi người ra ngoài đều phải cẩn thận, nhất định phải về trước giờ Thân.”
Sau khi những người khác lần lượt rời khỏi cung Hồng Hi, Tô Nghi Thanh đội một chiếc mũ rộng vành, dẫn theo Nam Ly và hai người hầu, hành trang đơn giản nhẹ nhàng rời khỏi hoàng cung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương