Cảnh Nhất Thành: “!!!”
Hắn thở mạnh một hơi, suýt nữa tự nghẹt thở chết mình!
===============
Câu chào lần này cho cảm giác khác với câu chào những lần gặp mặt trước, bù lại cho tiếc nuối lúc sáng và mang theo ý nghĩa khác, chào xong sẽ làm cho tâm trạng hắn càng thêm vui sướng, vì thế hắn cười nói thêm một lần: “Buổi sáng tốt lành.”
Hứa Thừa Hạo tuy cảm thấy chào hai lần có chút kỳ lạ, nhưng anh vẫn gật đầu đáp lại: “Chào buổi sáng, xem ra tâm trạng anh không tệ?”
Cảnh Nhất Thành đợi người đi vào thang máy rồi ấn nút xuống tầng trệt, hắn nhỏ giọng nói: “Đúng, tâm trạng đang vui lắm.”
Hứa Thừa Hạo muốn hỏi lý do, nhưng nghĩ lại thì tâm trạng vui vẻ của đối phương có thể liên quan đến thân phận và công việc của hắn – dù sao tối qua, theo ý hắn nói là có người ở trong nhà hắn, chắc sáng nay nhận được tin tức tốt không chừng.
Về thân phận của đối phương, Hứa Thừa Hạo nếu tránh được thì sẽ tránh hẳn, anh cũng sẽ không chủ động làm rõ thân phận của đối phương. Nếu tâm trạng vui vẻ liên quan đến thân phận và công việc… Hứa Thừa Hạo nghĩ, rốt cuộc vẫn lựa chọn trầm mặc, không tiếp tục hỏi nữa.
Thang máy lại rơi vào im lặng, Cảnh Nhất Thành nhìn chăm chú ảnh phản chiếu của mình trên tường thang máy, bắt đầu tiến hành quản lý lại biểu cảm trên mặt – lúc này hắn mới phát hiện mình cười trông ngốc quá! Hơn nữa trên mặt còn có mấy vết thương nhẹ, bộ dạng lúc cười lên chỉ có thể dùng từ xấu xí để miêu tả!
Có phải hắn vừa cười với Hứa Thừa Hạo không? Tiêu đời… Hèn gì Hứa Thừa Hạo bây giờ lại im lặng, chắc chắn là bị mình dọa sợ rồi!
Cảnh Nhất Thành nháy mắt nặng nề, yên lặng đưa tay kéo vành nón xuống thấp.
Chừng nào vết thương chưa lành, chừng đấy không được cười.
Cả quãng đường tới công ty thật trầm lặng. Hứa Thừa Hạo vừa ngồi vào ghế, Lý Niệm đã đưa một chồng lớn báo cáo tổng kết dự án đến, nói: “Bây giờ bắt đầu vào giai đoạn đánh giá, chờ ông thưởng phạt, cố lên.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, sau khi Lý Niệm rời đi, anh đang quay bút trong tay thì đột nhiên nhớ tới cái gì: “Cảnh Nhất Thành.”
Cảnh Nhất Thành: “Ừ?”
Hứa Thừa Hạo ngồi tựa vào ghế nhìn hắn: “Dự án sắp kết thúc, chúc mừng anh ngày mai được tự do.”
Cảnh Nhất Thành đang gõ bàn phím, quay đầu nhìn anh: “Đây là ý gì?”
Hứa Thừa Hạo giải thích: “Chính là bắt đầu từ ngày mai… Không, bắt đầu từ chiều nay, anh sau này không cần đến làm việc nữa, cho nên anh được tự do.”
Cảnh Nhất Thành ngừng lại, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hắn nên tìm lý do gì để tiếp tục được ở lại – hắn không muốn đi, cũng không có lý do nào quang minh chính đại hơn so với “làm việc ở công ty” để tiếp xúc với anh.
Hắn phải nghĩ cách mới được.
Hứa Thừa Hạo sau một lúc lâu không nghe câu đáp lại, anh chủ động nói: “Có phải giờ anh đang vui không? Nếu anh thấy sốt ruột, thật ra có thể đi ngay chiều nay, chúng ta mở hội nghị tổng kết đến mười hai giờ trưa là xong.”
Cảnh Nhất Thành cười không nổi, cứng ngắc nói: “Rất vui…… Ha ha.”
Hứa Thừa Hạo cười: “Biết ngay là anh vui mà, cho nên mới nói sớm cho anh biết đó.”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Hắn chẳng vui vẻ chút nào được không, hắn căn bản không muốn rời công ty, chứ đừng nói là về sớm trước cả họp tổng kết!
Hắn bây giờ bắt đầu hoài nghi, có phải do buổi sáng nụ cười của mình quá đáng sợ, dọa Hứa Thừa Hạo, làm đối phương bị ám ảnh cho nên sốt ruột muốn đuổi mình đi.
Cảnh Nhất Thành vô cùng buồn bực, tâm trạng tốt sáng nay cũng bay mất. Càng bực hơn là trong lúc hắn còn chưa tìm được lý do thích hợp để ở lại, đã loáng thoáng nghe thấy Hứa Thừa Hạo hình như đang gọi điện cho ai đó, tỏ vẻ buổi chiều nay sẽ đi thử lễ phục.
Cảnh Nhất Thành: “!!!”
Hắn thở mạnh một hơi, suýt nữa tự nghẹt thở chết mình!
Nhìn mà xem, bây giờ mình vẫn còn đang ở bên cạnh cậu ấy, còn đang hận không thể cùng ăn cùng ở cùng làm việc, chiếm hết phần lớn thời gian của cậu ấy, thế mà vẫn có kẻ nhớ nhung, chờ thời cơ đến đục tường!
Cảnh Nhất Thành không dám tưởng tượng nếu mình không chiếm lấy thời gian của anh, người bên cạnh Hứa Thừa Hạo sẽ có thêm ai nữa!
Đủ loại ý nghĩ bay lắc đầy trong đầu, làm ngón tay đang đặt trên bàn phím mãi vẫn không ấn xuống được, còn suýt nữa moi cả phím lên. Cuối cùng, Cảnh Nhất Thành đành bỏ việc, tìm điện thoại nhắn tin cho trợ lý: “Điều tra cho tôi là ai mời tiệc Hứa Thừa Hạo, danh sách có những ai!”
Trợ lý: “Vâng, sếp chờ ạ.”
Mười bảy phút sau, trợ lý nhắn lại: “Người mời là đại tiểu thư Trịnh gia Trịnh Vân Vân, mời dự tiệc trưởng thành mười tám tuổi của em gái cô ấy, cho nên phần lớn danh sách đều là người trẻ tuổi trong giới, có cả Nguyễn Thần Hiên và Giang Thường Minh.”
Cảnh Nhất Thành: “!!!”
Thế mà có cả Nguyễn Thần Hiên! Chẳng nói chẳng rằng mà đi dự tiệc là muốn làm gì!
Cảnh Nhất Thành sắp tức chết rồi, cả đầu đều là Đường Tăng Hứa Thừa Hạo bước vào động nhền nhện, một đám yêu quái vây quanh muốn cắn vài miếng, còn có cả thằng khốn Nguyễn Thần Hiên đang chờ đục tường cướp người!
Không được, hắn cũng phải đi!
Cảnh Nhất Thành gõ tin nhắn ầm ầm: “Tìm thư mời, tôi cũng đi!”
Trợ lý: “Vâng.”
Tin tức liên tiếp ập tới đánh nát toàn bộ tâm trạng tốt của Cảnh Nhất Thành, lúc hội nghị, hắn đen mặt cả buổi, cố nén lắm mới không nổi giận.
Cái này cũng gián tiếp biến hội nghị từ tổng kết chúc mừng khen thưởng, dưới áp suất khủng bố của Cảnh Nhất Thành, biến thành họp phê bình với tâm lý dè dặt, ai cũng không dám đập bàn hoan hô, ngay cả vỗ tay cũng phải đợi Hứa Thừa Hạo vỗ trước mới dám vỗ theo.
Đến cuối cùng, Hứa Thừa Hạo thấy mọi người không thả lỏng được, anh bèn giao sự tình cho Lý Niệm, vỗ vỗ vai Cảnh Nhất Thành bảo hắn ra ngoài với mình.
Cảnh Nhất Thành đứng dậy rời khỏi phòng họp, bên trong nháy mắt đã phát ra âm thanh hoan hô, cứ như bọn họ đang chúc mừng mình sắp rời khỏi đây, tâm trạng hắn càng khó chịu hơn.
“Này này này, anh làm gì đấy!” Hứa Thừa Hạo đưa tay tóm Cảnh Nhất Thành đang muốn quay lại phòng họp, kéo hắn đi hướng văn phòng mình: “Mọi người bận bịu lâu như vậy mới được ăn mừng, anh dỗi cái gì đó.”
Một nửa khuôn mặt Cảnh Nhất Thành bị vành nón che khuất, hắm mím môi không nói lời nào.
Hứa Thừa Hạo ấn người ngồi xuống sô-pha, rót cho hắn một tách trà hạ hỏa, hỏi: “Sáng nay thấy anh còn vui vẻ, sao giờ đột nhiên lại đổi sắc mặt rồi. Là công ty tôi làm sai cái gì, chọc đến anh sao? Anh nói tôi nghe một chút.”
Cảnh Nhất Thành buồn rầu: “Không có.”
Hứa Thừa Hạo quay đầu nhìn hắn: “Không có mà anh còn nổi giận với bọn tôi.”
Cảnh Nhất Thành: “Tôi không nổi giận với cậu.”
“Vậy thì với ai?” Hứa Thừa Hạo định nhìn vẻ mặt của hắn để tìm manh mối, nhưng không biết tại sao đối phương đội mũ che đi phần lớn khuôn mặt, làm anh muốn nhìn cũng không nhìn ra được gì.
Cảnh Nhất Thành im lặng không trả lời. Hắn nghĩ, nếu mình nói ra, một là sẽ bại lộ chuyện mình điều tra tiệc tối, hai là làm mình trông ấu trĩ hẹp hòi, ba là nhỡ đâu bất cẩn làm Hứa Thừa Hạo tỉnh ngộ, để cậu ta chạy theo mấy con yêu quái thì sao?
Cho nên hắn không thể nói.
Cảnh Nhất Thành còn không nhận ra mình ấu trĩ đã là chuyện nhà nhà ai cũng biết, hắn vẫn đang cố gắng bảo trì tính cách cao ngạo lạnh lùng, mím môi kiên quyết không nói một lời.
Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ nói: “Thôi, anh không muốn nói cũng không sao. Nhưng anh cũng không thể phá tâm trạng tốt của người khác, đúng không? Nếu anh không vui như vậy thì cũng đừng ở đây tốn thời gian, gọi trợ lý tới thu dọn đồ đạc rồi đi thôi.”
Cảnh Nhất Thành ngẩng phắt đầu lên: “Cậu đuổi tôi đi?”
Hứa Thừa Hạo phản bác: “Tôi không có.”
Cảnh Nhất Thành trách móc: “Cậu vừa mới nói thu dọn đồ đạc rồi đi thôi!”
Hứa Thừa Hạo: “Câu phía trước vứt ở đâu rồi, anh đừng có cắt câu lấy nghĩa! Ý của tôi là anh ở công ty mà không vui như vậy, chi bằng về nhà nghỉ ngơi. Dù sao hội nghị bây giờ cũng không cần chúng ta tham dự, dù là hợp đồng hay giao hẹn thì cũng xong hết rồi, anh hoàn toàn có thể rời đi, trở về với cuộc sống và công việc lúc trước, cái này không phải là đuổi anh, mà gọi là tiễn anh đi.”
Cảnh Nhất Thành miễn cưỡng nhận giải thích, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói: “Tôi không về, tôi muốn về cùng cậu chiều nay.”
Hứa Thừa Hạo nói: “Cái này không cần, tôi có hẹn gặp người khác chiều nay rồi.”
Cảnh Nhất Thành: “……Tôi càng phải đi cùng!”
Hứa Thừa Hạo cảm thấy kỳ lạ: “Tôi đi gặp người khác thì anh đi làm gì, anh cũng có biết người ta đâu.”
Cảnh Nhất Thành hùng hồn: “Tôi biết cậu là đủ rồi.”
Hứa Thừa Hạo không tin hắn sẽ không có mục đích, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Anh nghĩ là Nguyễn Thần Hiên à? Yên tâm không phải anh ta đâu, tôi có thể cam đoan.”
Cảnh Nhất Thành nói: “Là ai thì tôi sẽ tự mình xem, dù sao tôi sẽ đi với cậu.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Đây là cố tình gây sự. Hứa Thừa Hạo nắn mi tâm hơi đau đầu, anh lần thứ hai bắt đầu hối hận tại sao mình lại đáp ứng làm bạn bè với tên này, lúc trước rốt cuộc anh đã nghĩ gì vậy? Nhìn xem, đây mà là trở thành bạn bè à, đây là làm giáo viên mẫu giáo trông nom mấy đứa trẻ trâu thì có!
Nhưng mà, mắng mỏ trong lòng có nhiều đi nữa vẫn kém da mặt dầy của Cảnh Nhất Thành, cuối cùng, lúc Hứa Thừa Hạo lái xe tới điểm hẹn, vẫn bị hắn bám lấy ghế phụ, hơn nữa còn công khai quấy rầy buổi hẹn của anh và Trịnh Vân Vân.
Trịnh Vân Vân vốn đang phấn chấn vì được gặp thêm một anh đẹp trai, ai ngờ sau đấy cô lại cười không nổi – bởi vì cô phát hiện, anh đẹp trai này không tới vì cô, mà tới vì anh đẹp trai khác!
Lúc Hứa Thừa Hạo thử lễ phục, Cảnh Nhất Thành đều đứng bên cạnh nhìn, khen đẹp khen tốt, còn tự tay chọn trang sức như khuy măng-sét hay ghim cài cổ áo. Nhưng đến lúc Trịnh Vân Vân thử lễ phục… đối phương không chỉ ngồi trên sô-pha với bộ mặt không biểu cảm, mà ánh mắt còn có chút ghét bỏ.
Trịnh Vân Vân lại một lần nữa hoài nghi có phải do mình trang điểm không đẹp, làm chỉ số sắc đẹp bị tụt xuống mới bị ghét bỏ như vậy, hay là bộ lễ phục này không vừa mắt?
Trịnh Vân Vân quyết định lại đổi một bộ khác!
Nhưng ai ngờ lần này còn quá đáng hơn, lúc cô kéo màn che ra, không còn ai ở đấy chờ cô cả!!
Trịnh Vân Vân:???
Đây là việc mà một quý ông lịch sự sẽ làm sao? Làm gì có quý ông nào sẽ bỏ mặc một cô gái tự mình lựa váy áo? Mấy người này không phải nên chờ ở ngoài để khen cô sao? Chẳng lẽ mấy người không phải đến thử lễ phục với cô sao??
Hứa Thừa Hạo cũng hiểu là không lịch sự, nên mới tới nói chuyện với Trịnh Vân Vân, vất vả lắm mới khen cho Trịnh Vân Vân vui vẻ. Cảnh Nhất Thành đứng bên cạnh nói sâu xa: “Mắt thẩm mỹ của Hứa tổng không tồi, hay là cũng chọn một bộ cho tôi đi.”
Hứa Thừa Hạo liếc hắn: “Anh sắp phải đi dự tiệc à?”
Cảnh Nhất Thành ừ một tiếng, nghĩ thầm, tôi tham gia cùng một tiệc với cậu đấy.
Hứa Thừa Hạo: “Vậy anh muốn dạng thế nào, nói đại khái một chút.”
Cảnh Nhất Thành: “Không khác lắm so với bộ của cậu là được…… Chúng ta đi xem trước đi.”
Hứa Thừa Hạo cảm thấy mình cũng không có kiến thức gì với trang phục nữ, nên gật đầu với Trịnh Vân Vân tỏ ý xin lỗi, rồi quay người đi theo Cảnh Nhất Thành đến khu lễ phục nam, giúp hắn chọn quần áo.
Trịnh Vân Vân: cười không nổi.jpg
Ai có thể nói cho cô biết, cô tới đây để làm gì? Tại sao cô cứ cảm thấy mình là đồ thừa thãi trong cuộc hẹn này?
Hắn thở mạnh một hơi, suýt nữa tự nghẹt thở chết mình!
===============
Câu chào lần này cho cảm giác khác với câu chào những lần gặp mặt trước, bù lại cho tiếc nuối lúc sáng và mang theo ý nghĩa khác, chào xong sẽ làm cho tâm trạng hắn càng thêm vui sướng, vì thế hắn cười nói thêm một lần: “Buổi sáng tốt lành.”
Hứa Thừa Hạo tuy cảm thấy chào hai lần có chút kỳ lạ, nhưng anh vẫn gật đầu đáp lại: “Chào buổi sáng, xem ra tâm trạng anh không tệ?”
Cảnh Nhất Thành đợi người đi vào thang máy rồi ấn nút xuống tầng trệt, hắn nhỏ giọng nói: “Đúng, tâm trạng đang vui lắm.”
Hứa Thừa Hạo muốn hỏi lý do, nhưng nghĩ lại thì tâm trạng vui vẻ của đối phương có thể liên quan đến thân phận và công việc của hắn – dù sao tối qua, theo ý hắn nói là có người ở trong nhà hắn, chắc sáng nay nhận được tin tức tốt không chừng.
Về thân phận của đối phương, Hứa Thừa Hạo nếu tránh được thì sẽ tránh hẳn, anh cũng sẽ không chủ động làm rõ thân phận của đối phương. Nếu tâm trạng vui vẻ liên quan đến thân phận và công việc… Hứa Thừa Hạo nghĩ, rốt cuộc vẫn lựa chọn trầm mặc, không tiếp tục hỏi nữa.
Thang máy lại rơi vào im lặng, Cảnh Nhất Thành nhìn chăm chú ảnh phản chiếu của mình trên tường thang máy, bắt đầu tiến hành quản lý lại biểu cảm trên mặt – lúc này hắn mới phát hiện mình cười trông ngốc quá! Hơn nữa trên mặt còn có mấy vết thương nhẹ, bộ dạng lúc cười lên chỉ có thể dùng từ xấu xí để miêu tả!
Có phải hắn vừa cười với Hứa Thừa Hạo không? Tiêu đời… Hèn gì Hứa Thừa Hạo bây giờ lại im lặng, chắc chắn là bị mình dọa sợ rồi!
Cảnh Nhất Thành nháy mắt nặng nề, yên lặng đưa tay kéo vành nón xuống thấp.
Chừng nào vết thương chưa lành, chừng đấy không được cười.
Cả quãng đường tới công ty thật trầm lặng. Hứa Thừa Hạo vừa ngồi vào ghế, Lý Niệm đã đưa một chồng lớn báo cáo tổng kết dự án đến, nói: “Bây giờ bắt đầu vào giai đoạn đánh giá, chờ ông thưởng phạt, cố lên.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, sau khi Lý Niệm rời đi, anh đang quay bút trong tay thì đột nhiên nhớ tới cái gì: “Cảnh Nhất Thành.”
Cảnh Nhất Thành: “Ừ?”
Hứa Thừa Hạo ngồi tựa vào ghế nhìn hắn: “Dự án sắp kết thúc, chúc mừng anh ngày mai được tự do.”
Cảnh Nhất Thành đang gõ bàn phím, quay đầu nhìn anh: “Đây là ý gì?”
Hứa Thừa Hạo giải thích: “Chính là bắt đầu từ ngày mai… Không, bắt đầu từ chiều nay, anh sau này không cần đến làm việc nữa, cho nên anh được tự do.”
Cảnh Nhất Thành ngừng lại, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hắn nên tìm lý do gì để tiếp tục được ở lại – hắn không muốn đi, cũng không có lý do nào quang minh chính đại hơn so với “làm việc ở công ty” để tiếp xúc với anh.
Hắn phải nghĩ cách mới được.
Hứa Thừa Hạo sau một lúc lâu không nghe câu đáp lại, anh chủ động nói: “Có phải giờ anh đang vui không? Nếu anh thấy sốt ruột, thật ra có thể đi ngay chiều nay, chúng ta mở hội nghị tổng kết đến mười hai giờ trưa là xong.”
Cảnh Nhất Thành cười không nổi, cứng ngắc nói: “Rất vui…… Ha ha.”
Hứa Thừa Hạo cười: “Biết ngay là anh vui mà, cho nên mới nói sớm cho anh biết đó.”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Hắn chẳng vui vẻ chút nào được không, hắn căn bản không muốn rời công ty, chứ đừng nói là về sớm trước cả họp tổng kết!
Hắn bây giờ bắt đầu hoài nghi, có phải do buổi sáng nụ cười của mình quá đáng sợ, dọa Hứa Thừa Hạo, làm đối phương bị ám ảnh cho nên sốt ruột muốn đuổi mình đi.
Cảnh Nhất Thành vô cùng buồn bực, tâm trạng tốt sáng nay cũng bay mất. Càng bực hơn là trong lúc hắn còn chưa tìm được lý do thích hợp để ở lại, đã loáng thoáng nghe thấy Hứa Thừa Hạo hình như đang gọi điện cho ai đó, tỏ vẻ buổi chiều nay sẽ đi thử lễ phục.
Cảnh Nhất Thành: “!!!”
Hắn thở mạnh một hơi, suýt nữa tự nghẹt thở chết mình!
Nhìn mà xem, bây giờ mình vẫn còn đang ở bên cạnh cậu ấy, còn đang hận không thể cùng ăn cùng ở cùng làm việc, chiếm hết phần lớn thời gian của cậu ấy, thế mà vẫn có kẻ nhớ nhung, chờ thời cơ đến đục tường!
Cảnh Nhất Thành không dám tưởng tượng nếu mình không chiếm lấy thời gian của anh, người bên cạnh Hứa Thừa Hạo sẽ có thêm ai nữa!
Đủ loại ý nghĩ bay lắc đầy trong đầu, làm ngón tay đang đặt trên bàn phím mãi vẫn không ấn xuống được, còn suýt nữa moi cả phím lên. Cuối cùng, Cảnh Nhất Thành đành bỏ việc, tìm điện thoại nhắn tin cho trợ lý: “Điều tra cho tôi là ai mời tiệc Hứa Thừa Hạo, danh sách có những ai!”
Trợ lý: “Vâng, sếp chờ ạ.”
Mười bảy phút sau, trợ lý nhắn lại: “Người mời là đại tiểu thư Trịnh gia Trịnh Vân Vân, mời dự tiệc trưởng thành mười tám tuổi của em gái cô ấy, cho nên phần lớn danh sách đều là người trẻ tuổi trong giới, có cả Nguyễn Thần Hiên và Giang Thường Minh.”
Cảnh Nhất Thành: “!!!”
Thế mà có cả Nguyễn Thần Hiên! Chẳng nói chẳng rằng mà đi dự tiệc là muốn làm gì!
Cảnh Nhất Thành sắp tức chết rồi, cả đầu đều là Đường Tăng Hứa Thừa Hạo bước vào động nhền nhện, một đám yêu quái vây quanh muốn cắn vài miếng, còn có cả thằng khốn Nguyễn Thần Hiên đang chờ đục tường cướp người!
Không được, hắn cũng phải đi!
Cảnh Nhất Thành gõ tin nhắn ầm ầm: “Tìm thư mời, tôi cũng đi!”
Trợ lý: “Vâng.”
Tin tức liên tiếp ập tới đánh nát toàn bộ tâm trạng tốt của Cảnh Nhất Thành, lúc hội nghị, hắn đen mặt cả buổi, cố nén lắm mới không nổi giận.
Cái này cũng gián tiếp biến hội nghị từ tổng kết chúc mừng khen thưởng, dưới áp suất khủng bố của Cảnh Nhất Thành, biến thành họp phê bình với tâm lý dè dặt, ai cũng không dám đập bàn hoan hô, ngay cả vỗ tay cũng phải đợi Hứa Thừa Hạo vỗ trước mới dám vỗ theo.
Đến cuối cùng, Hứa Thừa Hạo thấy mọi người không thả lỏng được, anh bèn giao sự tình cho Lý Niệm, vỗ vỗ vai Cảnh Nhất Thành bảo hắn ra ngoài với mình.
Cảnh Nhất Thành đứng dậy rời khỏi phòng họp, bên trong nháy mắt đã phát ra âm thanh hoan hô, cứ như bọn họ đang chúc mừng mình sắp rời khỏi đây, tâm trạng hắn càng khó chịu hơn.
“Này này này, anh làm gì đấy!” Hứa Thừa Hạo đưa tay tóm Cảnh Nhất Thành đang muốn quay lại phòng họp, kéo hắn đi hướng văn phòng mình: “Mọi người bận bịu lâu như vậy mới được ăn mừng, anh dỗi cái gì đó.”
Một nửa khuôn mặt Cảnh Nhất Thành bị vành nón che khuất, hắm mím môi không nói lời nào.
Hứa Thừa Hạo ấn người ngồi xuống sô-pha, rót cho hắn một tách trà hạ hỏa, hỏi: “Sáng nay thấy anh còn vui vẻ, sao giờ đột nhiên lại đổi sắc mặt rồi. Là công ty tôi làm sai cái gì, chọc đến anh sao? Anh nói tôi nghe một chút.”
Cảnh Nhất Thành buồn rầu: “Không có.”
Hứa Thừa Hạo quay đầu nhìn hắn: “Không có mà anh còn nổi giận với bọn tôi.”
Cảnh Nhất Thành: “Tôi không nổi giận với cậu.”
“Vậy thì với ai?” Hứa Thừa Hạo định nhìn vẻ mặt của hắn để tìm manh mối, nhưng không biết tại sao đối phương đội mũ che đi phần lớn khuôn mặt, làm anh muốn nhìn cũng không nhìn ra được gì.
Cảnh Nhất Thành im lặng không trả lời. Hắn nghĩ, nếu mình nói ra, một là sẽ bại lộ chuyện mình điều tra tiệc tối, hai là làm mình trông ấu trĩ hẹp hòi, ba là nhỡ đâu bất cẩn làm Hứa Thừa Hạo tỉnh ngộ, để cậu ta chạy theo mấy con yêu quái thì sao?
Cho nên hắn không thể nói.
Cảnh Nhất Thành còn không nhận ra mình ấu trĩ đã là chuyện nhà nhà ai cũng biết, hắn vẫn đang cố gắng bảo trì tính cách cao ngạo lạnh lùng, mím môi kiên quyết không nói một lời.
Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ nói: “Thôi, anh không muốn nói cũng không sao. Nhưng anh cũng không thể phá tâm trạng tốt của người khác, đúng không? Nếu anh không vui như vậy thì cũng đừng ở đây tốn thời gian, gọi trợ lý tới thu dọn đồ đạc rồi đi thôi.”
Cảnh Nhất Thành ngẩng phắt đầu lên: “Cậu đuổi tôi đi?”
Hứa Thừa Hạo phản bác: “Tôi không có.”
Cảnh Nhất Thành trách móc: “Cậu vừa mới nói thu dọn đồ đạc rồi đi thôi!”
Hứa Thừa Hạo: “Câu phía trước vứt ở đâu rồi, anh đừng có cắt câu lấy nghĩa! Ý của tôi là anh ở công ty mà không vui như vậy, chi bằng về nhà nghỉ ngơi. Dù sao hội nghị bây giờ cũng không cần chúng ta tham dự, dù là hợp đồng hay giao hẹn thì cũng xong hết rồi, anh hoàn toàn có thể rời đi, trở về với cuộc sống và công việc lúc trước, cái này không phải là đuổi anh, mà gọi là tiễn anh đi.”
Cảnh Nhất Thành miễn cưỡng nhận giải thích, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói: “Tôi không về, tôi muốn về cùng cậu chiều nay.”
Hứa Thừa Hạo nói: “Cái này không cần, tôi có hẹn gặp người khác chiều nay rồi.”
Cảnh Nhất Thành: “……Tôi càng phải đi cùng!”
Hứa Thừa Hạo cảm thấy kỳ lạ: “Tôi đi gặp người khác thì anh đi làm gì, anh cũng có biết người ta đâu.”
Cảnh Nhất Thành hùng hồn: “Tôi biết cậu là đủ rồi.”
Hứa Thừa Hạo không tin hắn sẽ không có mục đích, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Anh nghĩ là Nguyễn Thần Hiên à? Yên tâm không phải anh ta đâu, tôi có thể cam đoan.”
Cảnh Nhất Thành nói: “Là ai thì tôi sẽ tự mình xem, dù sao tôi sẽ đi với cậu.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Đây là cố tình gây sự. Hứa Thừa Hạo nắn mi tâm hơi đau đầu, anh lần thứ hai bắt đầu hối hận tại sao mình lại đáp ứng làm bạn bè với tên này, lúc trước rốt cuộc anh đã nghĩ gì vậy? Nhìn xem, đây mà là trở thành bạn bè à, đây là làm giáo viên mẫu giáo trông nom mấy đứa trẻ trâu thì có!
Nhưng mà, mắng mỏ trong lòng có nhiều đi nữa vẫn kém da mặt dầy của Cảnh Nhất Thành, cuối cùng, lúc Hứa Thừa Hạo lái xe tới điểm hẹn, vẫn bị hắn bám lấy ghế phụ, hơn nữa còn công khai quấy rầy buổi hẹn của anh và Trịnh Vân Vân.
Trịnh Vân Vân vốn đang phấn chấn vì được gặp thêm một anh đẹp trai, ai ngờ sau đấy cô lại cười không nổi – bởi vì cô phát hiện, anh đẹp trai này không tới vì cô, mà tới vì anh đẹp trai khác!
Lúc Hứa Thừa Hạo thử lễ phục, Cảnh Nhất Thành đều đứng bên cạnh nhìn, khen đẹp khen tốt, còn tự tay chọn trang sức như khuy măng-sét hay ghim cài cổ áo. Nhưng đến lúc Trịnh Vân Vân thử lễ phục… đối phương không chỉ ngồi trên sô-pha với bộ mặt không biểu cảm, mà ánh mắt còn có chút ghét bỏ.
Trịnh Vân Vân lại một lần nữa hoài nghi có phải do mình trang điểm không đẹp, làm chỉ số sắc đẹp bị tụt xuống mới bị ghét bỏ như vậy, hay là bộ lễ phục này không vừa mắt?
Trịnh Vân Vân quyết định lại đổi một bộ khác!
Nhưng ai ngờ lần này còn quá đáng hơn, lúc cô kéo màn che ra, không còn ai ở đấy chờ cô cả!!
Trịnh Vân Vân:???
Đây là việc mà một quý ông lịch sự sẽ làm sao? Làm gì có quý ông nào sẽ bỏ mặc một cô gái tự mình lựa váy áo? Mấy người này không phải nên chờ ở ngoài để khen cô sao? Chẳng lẽ mấy người không phải đến thử lễ phục với cô sao??
Hứa Thừa Hạo cũng hiểu là không lịch sự, nên mới tới nói chuyện với Trịnh Vân Vân, vất vả lắm mới khen cho Trịnh Vân Vân vui vẻ. Cảnh Nhất Thành đứng bên cạnh nói sâu xa: “Mắt thẩm mỹ của Hứa tổng không tồi, hay là cũng chọn một bộ cho tôi đi.”
Hứa Thừa Hạo liếc hắn: “Anh sắp phải đi dự tiệc à?”
Cảnh Nhất Thành ừ một tiếng, nghĩ thầm, tôi tham gia cùng một tiệc với cậu đấy.
Hứa Thừa Hạo: “Vậy anh muốn dạng thế nào, nói đại khái một chút.”
Cảnh Nhất Thành: “Không khác lắm so với bộ của cậu là được…… Chúng ta đi xem trước đi.”
Hứa Thừa Hạo cảm thấy mình cũng không có kiến thức gì với trang phục nữ, nên gật đầu với Trịnh Vân Vân tỏ ý xin lỗi, rồi quay người đi theo Cảnh Nhất Thành đến khu lễ phục nam, giúp hắn chọn quần áo.
Trịnh Vân Vân: cười không nổi.jpg
Ai có thể nói cho cô biết, cô tới đây để làm gì? Tại sao cô cứ cảm thấy mình là đồ thừa thãi trong cuộc hẹn này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook