Cảnh Nhất Thành buồn rầu nói: “Đúng vậy, mơ thấy mình phát hiện ra kho báu đầu tiên, ai ngờ sau lưng còn có vô số kẻ dòm ngó muốn cướp đi, giật mình tỉnh giấc.”

========================

Cảnh Nhất Thành lại nhắm mắt lại, đột nhiên có chút cáu kỉnh. Không thể nói rõ lý do vì sao, nhưng lửa giận không tên cùng cảm giác phiền muộn không đuổi đi được, cứ kìm nén dưới đáy lòng như một quả bóng bị thổi căng quá độ, lúc nào cũng có thể nổ tung!

Phiền phức! Nguyễn Thần Hiên phiền phức, Lý Niệm phiền phức, cả người gọi điện để làm bạn gái này còn phiền hơn!

Hắn bây giờ chỉ hận không thể giựt lấy điện thoại của Hứa Thừa Hạo để vứt đi, tốt nhất là cho xe cán qua mấy lần thì tốt, máy hỏng hoàn toàn thì không ai gọi được nữa, để bọn họ không liên hệ được với Hứa Thừa Hạo!

Nhưng hắn chỉ có thể tưởng tượng trong đầu. Vì hắn biết, chỉ cần mình làm vậy, Hứa Thừa Hạo chắc chắn sẽ nổi giận, giống như tội trạng ba quả ớt vậy, chưa tẩy sạch thì bạn bè cũng đừng làm. Hắn vất vả lắm đến giờ mới tẩy sạch tội, hắn không thể nào giả ngu để chọc giận Hứa Thừa Hạo lần nữa.

Nói không chừng, nếu hắn và Hứa Thừa Hạo cãi nhau, có khi Nguyễn Thần Hiên, Lý Niệm và cả người phụ nữ kia sẽ xếp hàng chờ cướp người! Ha ha, hắn sẽ không cho bọn họ cơ hội đâu!

Cảnh Nhất Thành nghiến răng, mạnh mẽ áp chế lửa giận, hắn đợi Hứa Thừa Hạo cúp điện thoại, rồi mới thản nhiên hỏi: “Cậu định tham dự tiệc tối?”

“Anh không ngủ à?” Hứa Thừa Hạo lái xe vào chỗ đậu, tháo tai nghe bluetooth xuống, vừa sửa soạn lại vừa nói: “Một người bạn quen lúc trước muốn mời tôi tham gia tiệc tối, mặt mũi này thì tôi vẫn phải cho.”

Cảnh Nhất Thành: “Khi nào đi.”

Hứa Thừa Hạo: “Ngày mốt, vừa vặn cuối tuần không phải đi làm, sẽ không bị chậm trễ công việc.”

Cái cớ của Cảnh Nhất Thành bị chặn lại trong họng, hắn đành rầu rĩ ừ một tiếng rồi mở cửa xuống xe.

Hứa Thừa Hạo cũng mở cửa đi xuống, khóa cửa xe rồi đi theo hắn vào chung cư, anh nghi ngờ hỏi: “Thế nào mà nhìn tâm trạng anh không tốt lắm? Gặp ác mộng à?”

Cảnh Nhất Thành buồn rầu nói: “Đúng vậy, mơ thấy mình phát hiện ra kho báu đầu tiên, ai ngờ sau lưng còn có vô số kẻ dòm ngó muốn cướp đi, giật mình tỉnh giấc.”

Hứa Thừa Hạo cảm thấy thú vị, cười cười an ủi: “Cảnh trong mơ đều trái ngược với ngoài đời, anh xem ngoài đời anh lợi hại như vậy, cho dù có kẻ muốn cướp, chắc chắn cũng không cướp nổi anh, yên tâm đi.”

Cảnh Nhất Thành: “Cậu cảm thấy tôi lợi hại?”

Hứa Thừa Hạo: “Đúng vậy, vô cùng lợi hại.” Lần đầu gặp mặt còn cầm súng chỉa vào người ta!

Cảnh Nhất Thành ghìm tâm trạng bay phơi phới xuống, ho nhẹ nói: “Tôi sẽ cố gắng bảo vệ, không để cho cậu thất vọng.”

Hứa Thừa Hạo: “?”

Mơ thôi mà, làm gì mà lại không để anh thất vọng.

Hứa Thừa Hạo cảm thấy khó lý giải mạch não của đối phương, lên đến tầng nhà mình thì nói sang chuyện khác: “Ăn tối không?”

Cảnh Nhất Thành: “Ăn!”

Hai người ăn cơm cùng nhau vĩnh viễn náo nhiệt hơn ăn một mình rất nhiều. Cảnh Nhất Thành ăn ké cơm xong thì đi về, trên mặt hiếm lắm mới lộ ra chút tươi cười, nhưng lúc trở về tầng của mình, thấy có người đang ngồi xổm trước cửa thì mặt hắn xụ xuống, lại trở về vẻ lạnh lùng.

Hắn không thèm chào hỏi người ngồi xổm trước cửa, chỉ im lặng mở khóa cửa, người kia cũng không nói chuyện, yên lặng đi theo vào nhà, đóng cửa lại.

Tiếng khóa cửa vang lên vô cùng rõ ràng trong bóng tối, Cảnh Nhất Thành mở đèn, xoay người ngồi xuống sô-pha, vẻ mặt hờ hững nhìn đối phương, “Có ý gì?”

Người kia ngồi xuống đối diện hắn, đặt túi công văn ở bên cạnh người, nghiêm túc nói: “Thật có lỗi, Cảnh tiên sinh, sau khi tôi báo lại câu trả lời của anh tối hôm qua xong, cấp trên vẫn hy vọng tôi cố gắng thuyết phục thêm, hy vọng lần này anh tự mình dẫn dắt đội nghiên cứu đạt được kết quả, trong lĩnh vực này thì chúng tôi càng tin tưởng tài năng và năng lực của anh hơn, không ai so với anh càng thích hợp để nhận dự án này.”

“Anh yên tâm, tiền thù lao tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh, hoặc là anh có nhu cầu gì khác, chúng tôi có thể báo lại để xem xét. Tất cả đều có thể thương lượng, hy vọng Cảnh tiên sinh đừng từ chối nhanh như thế.”

Cảnh Nhất Thành không thèm nói lý: “Tôi bảo là tôi không có hứng thú, tôi không nhận.”

Người ngồi xổm đưa tay mở túi công văn: “Chắc chắn anh sẽ có hứng thú với dự án lần này, tôi lần này đặc biệt đem ít tư liệu…… Tối hôm qua là tôi suy nghĩ không chu toàn, không mang toàn bộ theo, anh nhất định phải xem.”

Cảnh Nhất Thành nể tình nên nhận lấy, lật xem vài trang, quả thật đây là mục tiêu nghiên cứu mà hắn thấy rất hứng thú lúc trước, nếu là hắn của trước đây nhận được đề nghị như tối hôm qua, chắc sẽ nhận lời, nhưng bây giờ thì không được.

Toàn bộ đơn đặt hàng của quốc gia đều là hình thức nghiên cứu khép kín, ngắn thì mấy tháng, lâu thì một hai năm, toàn bộ là cắt đứt tất cả liên lạc với ngoại giới.

Hắn bây giờ ở cạnh Hứa Thừa Hạo, mà vài ba con ruồi nhặng đáng ghét đã đuổi mãi không đi, hắn không dám nghĩ nếu mình vắng mặt một năm, lại còn là một năm cắt đứt tất cả liên lạc thì sự tình sẽ thành như thế nào.

Có khi chờ hắn trở về, tình huống như An Nhu Vũ âm thầm xuất hiện lần trước sẽ tái diễn.

Bản thân đã bỏ qua một lần, lại còn muốn bước vào vết xe đổ lần thứ hai sao?

Nghĩ như vậy, Cảnh Nhất Thành càng muốn từ chối dự án, hắn đặt tư liệu lên bàn, khẳng định: “Rất xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ nhận.”

Người ngồi xổm nhíu mày: “Anh có thể nói một chút nguyên nhân không?”

Cảnh Nhất Thành mặt không thay đổi: “Bận quá.”

Người ngồi xổm: “Nhưng theo tôi được biết sở nghiên cứu của anh đã rất lâu không nhận đơn hàng, gần đây còn nghiên cứu máy móc nông nghiệp.”

Cảnh Nhất Thành: “Chỉ cần tôi cảm thấy hứng thú cái gì thì sẽ nghiên cứu cái đấy, nhưng thật xin lỗi, đơn hàng của các cậu không kích thích được hứng thú của tôi.”

Người ngồi xổm: “Thật xin lỗi, tuy như vậy có chút bất lịch sự, nhưng nếu anh không đáp ứng, tôi đành phải làm như tối hôm qua.”

Cảnh Nhất Thành: “…… Cậu thiếu đòn có phải không?”

Người ngồi xổm dõng dạc nói: “Anh đánh tôi thì tôi cũng không đi, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ!”

Cảnh Nhất Thành: “Cậu hoàn thành nhiệm vụ hay đang ngao ưng (*) hả!”

(*) Ngao ưng: Cách huấn luyện chim săn mồi thời xưa. Khi vừa bắt về, dã tính và phản kháng của chim rất cao, người huấn luyện không cho chim ngủ, làm nó rơi vào trạng thái yếu ớt, lờ đờ để mài mòn dần dã tính của nó. Hiện tại, đây là cách huấn luyện trái pháp luật. Ngoài ra đây cũng là từ để chỉ cách tra tấn không cho phạm nhân ngủ.

Người ngồi xổm kiên định: “Anh không đáp ứng, tôi sẽ không đi!”

Cảnh Nhất Thành: “……”

Mẹ nó!

Cảnh Nhất Thành nổi giận, đứng dậy đi vào phòng ngủ, sập cửa lại: “Đi hay không thì tùy!”

Người ngồi xổm bình tĩnh nhìn cửa phòng ngủ, tâm lặng như nước. Bởi vì hắn biết, Cảnh Nhất Thành dù đi vào phòng ngủ nhưng kỳ thật hắn không thể ngủ yên!

Tất cả mọi người trong quân khu đều biết Cảnh Nhất Thành có thiên phú rất tốt, trí tuệ siêu quần, nhan sắc cực cao, thân thủ cũng tốt, trừ bỏ tính cách xấu thì hắn có một khuyết điểm chính là tâm cảnh giác quá nặng, chỉ cần có người ở bên cạnh, hắn sẽ vì cảm giác thiếu an toàn mà căng chặt thần kinh, không chịu thả lỏng.

Thành tích cao nhất là từng vì một lần huấn luyện tập thể phải sinh hoạt chung mà mười bốn ngày không chợp mắt, thiếu chút nữa là thành truyền kỳ.

Ngày hôm qua chẳng phải cũng như vậy sao…… quay về phòng ngủ sập cửa, sau đó mọi người cùng mở mắt tới hừng đông.

Người ngồi xổm thở sâu, cảm thấy đêm nay chắc cũng không ngoại lệ,

Nhưng thực tế chứng minh, người trên núi ắt có diệu kế. Cảnh Nhất Thành trở lại phòng ngủ, sau đó dựa vào cửa sổ, nhìn xuống dưới đánh giá, hắn móc di động nhắn tin cho Hứa Thừa Hạo: “Mở cửa sổ phòng ngủ của cậu một chút.”

Hứa Thừa Hạo: “??? Anh làm gì?”

Cảnh Nhất Thành: “Tôi đang bám bên ngoài.”

Nhắn tin xong, Cảnh Nhất Thành một tay chống bệ cửa nhảy ra ngoài, đạp lên cục nóng điều hòa của nhà mình rồi nhảy xuống cục nóng lầu dưới, sau đó bám vào bệ cửa sổ trèo lên.

Vì thế, chờ lúc Hứa Thừa Hạo cầm di động ngây thơ lơ mơ đi tới, anh đã thấy Cảnh Nhất Thành thật sự đang bám bên ngoài cửa sổ nhà mình, lại còn một tay bám! Một tay cầm điện thoại!

Hứa Thừa Hạo tức chết rồi, anh mở cửa sổ, nhéo lỗ tai hắn, xách người vào trong: “Anh làm gì đấy! Lời tôi nói lần trước anh đương gió thoảng bên tai phải không! Anh không muốn gối vịt vàng nhỏ của anh nữa phải không!”

“Suỵt.” Cảnh Nhất Thành dựng ngón trỏ, hắn trèo vào xong lại thò đầu nhìn trên lầu, xác định không có gì xảy ra mới cẩn thận đóng cửa sổ.

Hứa Thừa Hạo cũng bị làm cho căng thẳng theo: “Xảy ra chuyện?”

“Coi là vậy đi, đêm nay tôi ở lại nhà cậu được không?” Cảnh Nhất Thành suy nghĩ: “Nếu giả sử hắn không đi, có khi tôi sẽ cần ở rất lâu.”

Hứa Thừa Hạo mờ mịt: “Ai?”

Cảnh Nhất Thành chỉ chỉ trên lầu: “Dù sao cũng là tên đáng ghét.”

Hứa Thừa Hạo nhìn ra hắn không muốn nói, anh tự động nghĩ đến có thể là liên quan đến thân phận hắn, nên lập tức không truy hỏi nữa, gật đầu nói: “Rồi rồi, vậy anh ở phòng dành cho khách, phòng thứ hai ấy, đồ dùng vệ sinh đều là đồ dùng một lần, cứ lấy mà xài.”

Cảnh Nhất Thành: “Được, gian phòng khách thứ nhất là của ai?”

Hứa Thừa Hạo thuận miệng: “Của Lý Niệm, cậu ta trường kỳ đóng quân ở đây.”

Cảnh Nhất Thành: “……Phòng đó dọn dẹp chưa?”

Hứa Thừa Hạo: “Dọn rồi.”

Mặt Cảnh Nhất Thành không thay đổi, mở ra phòng cho khách thứ nhất: “Bây giờ là của tôi!”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Anh vui là được rồi.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hứa Thừa Hạo vẫn sắp xếp chu toàn cho Cảnh Nhất Thành, sau đấy đóng cửa sổ rồi về phòng ngủ ngủ.

Cảnh Nhất Thành nằm trong căn phòng khác hoàn toàn với phòng hồi buổi chiều, nhìn bài trí nội thất ấm áp, dù rõ ràng không buồn ngủ nhưng vẫn nhanh chóng đi vào giấc mộng, hơn nữa còn ngủ thẳng đến hừng đông.

Hứa Thừa Hạo đang ở ban công duỗi người, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nói: “Chào buổi sáng!”

Cảnh Nhất Thành hơi giật mình, ánh mắt nhìn theo anh một lúc lâu, câu chào buổi sáng kẹt trong họng cả buổi nhưng không nói ra được.

Đã lâu lắm không trải qua cảnh đón bình minh thế này, hắn vậy mà không biết nên phản ứng thế nào.

Trong nháy mắt do dự đấy, Hứa Thừa Hạo đã xoay người đi tới, ý bảo: “Dì làm bữa sáng rồi, tôi thích đồ Trung Quốc nên nếu anh không thích thì chịu vậy.”

Cảnh Nhất Thành cười cười: “Trùng hợp, tôi cũng thích đồ Trung Quốc.”

Bữa sáng hôm nay có trứng chiên, bánh khoai tây và mì thịt bằm cà tím xào, chắc sợ hai người ăn không đủ no, dì còn làm thêm hai món.

Hai người ăn uống no đủ xong, Hứa Thừa Hạo hỏi hắn: “Anh trở về bằng cách nào?”

Cảnh Nhất Thành nhìn ra bên ngoài: “Tới thế nào thì đi thế nấy.”

Hứa Thừa Hạo: “……Đi đi.”

Cảnh Nhất Thành nhìn dì giúp việc đang bận rộn trong bếp, hắn đứng dậy bước về phía cửa sổ. Hứa Thừa Hạo cũng đứng dậy đi theo, cách cửa sổ còn vài bước thì dừng lại, ý bảo: “Đi thôi.”

Cảnh Nhất Thành mở cửa sổ, thân thủ linh hoạt nhảy ra ngoài, biến tầng sáu ở trên cao thành mặt đất bằng phẳng, thoải mái quay trở về.

Hứa Thừa Hạo có chút hâm mộ nho nhỏ với thân thủ của hắn, anh đóng cửa sổ rồi chuẩn bị đi làm.

Hôm nay là ngày thứ hai, vịt vàng nhỏ đã ươm giống thành công, Hứa Thừa Hạo nhìn chậu vẫn giống y hệt như lúc trước, không có gì thay đổi, anh tưới nước rồi ôm nó ra ngoài cửa chờ Cảnh Nhất Thành xuống đây.

Mà trên lầu, người ngồi xổm canh cửa, mệt mỏi cả đêm, lúc hắn nhìn thấy nét mặt tỏa sáng cùng tinh thần hoàn hảo còn hơn cả ngày hôm qua của Cảnh Nhất Thành, mặt hắn ngớ ra, không tin được hai mắt mình – hình như có gì đó rất sai sai???

Cảnh Nhất Thành phất tay nói: “Cậu tự mình ngao ưng đi, tôi đi trước!”

Người ngồi xổm nói: “Cảnh tiên —”

Ầm!

Cửa bị đóng sập thô bạo, hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói chuyện.

Cảnh Nhất Thành vào thang máy, cố gắng kìm chế tâm trạng bay phơi phới, lúc cửa thang máy mở ra lần nữa, hắn nhếch môi với Hứa Thừa Hạo đứng chờ bên ngoài, chậm rãi nói ra lời đã nghẹn trong cổ từ sáng sớm: “Chào buổi sáng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương