Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp
-
Chương 2:
Chương 2
Vừa dứt lời, Thẩm Kiều đã không thể khống chế được nét mặt, ngạc nhiên xoay đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Hòa Nguyệt kinh ngạc, giọng nói run rẩy: “Sao, sao vậy? Sao lại nhìn em như thế?”
Thẩm Kiều thu lại biểu cảm, lắc đầu, thấp giọng đáp lại: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi lạ thôi. Rõ ràng em biết chị chuẩn bị cho cuộc thi này lâu như vậy mà sao đột nhiên lại nói thế.”
Mấy năm nay, Thẩm Kiều vẫn luôn lớn lên trong vô lo vô nghĩ.
Tuy rằng nhà họ Thẩm không phải đại gia gì nhưng cũng có thể gọi với một câu “gia cảnh giàu có”. Không chỉ có thể đưa hai cô con gái hoc trường tư đứng đầu, Thẩm Kiều học múa ba lê nhiều năm như vậy, cũng tận lực tìm thầy cô tốt nhất, chưa bao giờ ngừng ủng hộ. Sức khoẻ của Thẩm Hòa Nguyệt không tốt, không thể vận động mạnh. Có yêu cầu nào khác, cha mẹ cũng chiều theo. Từ nhỏ đã mặc đồ hiệu, chi phí ăn mặc, mọi thứ đều đầy đủ.
Không hề nói quá, hai chị em thật sự đã được nuôi thành công chúa rồi.
Hơn nữa vẻ ngoài của Thẩm Kiều lại xinh đẹp, tính tình lại mềm mại, không hề so đo. Dù thường phải đi luyện múa thi đấu, không hoạt động với tập thể nhưng quan hệ bạn bè vẫn hòa thuận như cũ.
Cho nên, cô không hề cảnh giác gì, cũng không am hiểu việc suy đoán lòng người.
Không rành thế sự, còn có chút ngây thơ của một cô gái trẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kiều suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể nhìn ra được rốt cuộc câu nói vừa rồi của Thẩm Hòa Nguyệt chỉ làm nũng với chị, hay là thật sự không muốn cô đi thi.
Nếu là vế sau, vậy chẳng phải giống trong điện thoại rồi sao?
—— “Thẩm Hòa Nguyệt không muốn cho cô tham gia thi đấu.”
—— “Vì thế các cô cãi nhau một trận.”
Nhưng mà, vì sao chứ?
Vì sao Thẩm Hòa Nguyệt lại không muốn cô đi?
Thẩm Kiều không nghĩ ra, chỉ có thể mím môi, lẳng lặng chờ đợi Thẩm Hòa Nguyệt cho một đáp án, tốt nhất là em gái cô nên đưa ra lý do hợp lý, có thể loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng cô.
Chính lúc này, tiếng âm nhạc du dương vang lên trong loa, truyền khắp toàn bộ vườn trường.
Chuông vào học vang lên.
Rõ ràng Thẩm Hòa Nguyệt nhẹ nhàng thở phào, vội vàng nói: “Ai da, chỉ đùa với chị thôi mà, nghiêm túc như vậy làm gì! … Học thôi, em đi trước! Buổi tối về nhà gặp nhé!”
Cô ta vẫy tay với Thẩm Kiều rồi bước nhanh đi.
Chớp mắt, bóng lưng biến mất bên trong đám đông.
…
Ngày đầu tiên khai giảng, Thẩm Kiều đi học nhưng tinh thần không yên, như người mất hồn.
May mắn thay, trong phòng học mở máy sưởi, nhiệt độ rất cao, hơn nữa các bạn học còn quen với kỳ nghỉ, ai cũng mang dáng vẻ mơ màng sắp ngủ, có vẻ cô cũng không làm mọi người chú ý cho lắm.
Sau khi tan học, theo thường lệ phải đi luyện múa.
Thánh Mẫn là trường tư thục, nhận các học sinh nghệ thuật và du học sinh. Đương nhiên, trang bị đầy đủ hết thiết bị đồ đạc. Không cần thuê ở ngoài, trường học cũng có phòng nhảy, chuyên dùng để học sinh vũ đạo luyện tập.
Bởi vì khai giảng chưa phải học thêm nên khi tan học, sắc trời chưa hoàn toàn tối.
Thẩm Kiều đeo cặp sách, một mình đi về phía toà nhà nghệ thuật.
Đẩy cửa ra.
Trong phòng nhảy không có ai nhưng cũng không đóng bụi, có thể thấy được dì lao công đã lau dọn sạch sẽ từ sớm.
Cô hay tới phòng nhảy này nhất, lần sau đến sẽ mang theo chút lễ vật cảm ơn dì.
Thẩm Kiều nhướng mày, để đồ vào góc, cởi áo khoác đồng phục ra, đứng trước gương làm nóng người.
Cô giãn cơ xong thì ngồi dậy.
Bỗng chốc, động tác dừng lại. Ánh mắt quét vài vòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, không ai sốt ruột đến đây luyện tập. So với ngày thường, tòa nhà nghệ thuật được coi là yên tĩnh không tiếng động. Vừa mới đi tới, hành lang không có một bóng người, một chút động tĩnh cũng không.
Nhưng Thẩm Kiều lại thấy ở cửa truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
“Ai đó? … Dì đang ở đó sao?”
Cô vừa hỏi, vừa ẩn thận dựa vào cửa.
Phòng nhảy cũng giống các phòng học khác, phía trên có một tấm kính, có thể nhìn ra xung quanh từ ô kính trong phòng.
Với chiều cao 1m65 của Thẩm Kiều, không cần phải nhón chân cũng đủ nhìn đến ô kính.
Ngoài cửa không có một ai.
“…”
Không thể phủ nhận, từ sau khi nhận cuộc điện thoại kia, thần kinh của Thẩm Kiều cũng trở nên nhạy cảm hơn, hay nghi thần nghi quỷ.
Cô hít sâu một hơi, muốn mở cửa đi ra ngoài nhìn xem.
Giây tiếp theo, tiếng chuông di động ở góc vang lên.
Trong cặp sách, nghe có chút khác thường, cứ khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Thẩm Kiều đột nhiên giật mình, sự chú ý lập tức bị tiếng chuông hấp dẫn.
Đây không phải tiếng chuông di động của cô.
Là của chiếc điện thoại kia.
Sau khi xác nhận được điều này, Thẩm Kiều chần chừ nửa giây, bước qua, lấy điện thoại từ trong cặp ra, nhanh chóng quyết định nghe máy.
“Alo?”
“Thẩm Kiều sao?”
Vẫn là giọng nói lần trước.
Vẫn là giọng nói mơ hồ thở dốc lần trước.
Đối phương cứ như vừa chạy bộ vừa nói chuyện.
“Có phải Thẩm Kiều không?”
Cô ấy hỏi lại một lần nữa.
Thẩm Kiều siết chặt nắm tay, cắn răng: “Đúng là tôi.”
“Hiện tại cô tin tôi chưa? Tôi thật sự là cô, là cô của mười năm sau.”
Lồng ngực Thẩm Kiều nghẹn một hơi, nghe câu nói ấy, bỗng chốc bộc phát, hiếm khi dùng giọng nghiêm túc nói: “Làm ơn xin cô đừng nói đùa nữa có được không! Chẳng buồn cười chút nào cả!”
Dù là ai, đột nhiên có một người nói, bạn là đứa bé được nhặt, sau này bạn sẽ tàn tật… điều đó sẽ chẳng làm bạn cảm thấy vui sướng chút nào đâu.
Chỉ làm cho người ta thêm tức giận mà thôi.
“Tôi không nói đùa. Tôi biết cô nghe thấy những lời này sẽ cảm thấy không có căn cứ. Nhưng tôi không biết nên làm thế nào để cô tin tưởng.”
Thẩm Kiều: “Xin lỗi, vô tình mạo phạm rồi. Xin hỏi có phải cô bị rối loạn ảo tưởng hay không? Cần giúp đỡ không?”
Giọng nữ ở bên kia hơi dừng lại, sau đó thở dài: “Tôi không có. Không có thời gian để lãng phí. Tôi nói cho cô nguyên nhân nhận nuôi, cô có thể nghĩ cách đi xác minh. Chắc là cô biết, máu Thẩm Hòa Nguyệt là loại AB RH-, thuộc loại máu gấu trúc, rất khan hiếm.”
“…”
Không cần nghi ngờ, đương nhiên Thẩm Kiều biết.
Đây cũng không phải bí mật gì.
Trong điện thoại: “Chúng ta cùng là AB RH-. Lúc cha mẹ nhặt được chúng ta, mang đi xét nghiệm nhóm máu. Thế giới này trùng hợp lắm đó, cô cũng là máu gấu trúc hiếm gặp. Sức khoẻ của Thẩm Hòa Nguyệt không tốt, dù ốm bình thường cũng trở nặng. Mà vào lúc quan trọng, cô có thể truyền máu cho nó. Bọn họ muốn cô làm kho máu di động của Thẩm Hòa Nguyệt, thời khắc mấu chốt có thể cứu nó, cho nên mới cho cô ăn ngon uống tốt, cho cô khiêu vũ, là hy vọng cô sẽ có một thân thể khỏe mạnh, luôn ở bên Thẩm Hòa Nguyệt.”
Thẩm Kiều ngây ngẩn cả người.
Lý do này, nghe vô cùng hoang đường nhưng nghĩ lại, hình như rất hợp tình hợp lý.
Nhưng cô cũng chưa từng xét nghiệm máu, cũng không biết rốt cuộc mình là nhóm máu gì.
“Một phút hết rồi, không còn kịp nữa. Thẩm Kiều, cô phải cẩn thận. Còn nữa, nhất định cô phải đi tìm một nam sinh, tên là Kỳ…”
“Bíp.”
Không đợi người ở bên kia nói xong, cuộc trò chuyện bị bắt ngừng lại.
Lượng tin tức quá lớn.
Thẩm Kiều ngẩn người với điện thoại một lúc.
Trong vô thức, màn đêm lặng lẽ buông xuống. Ngoài cửa sổ, trên bầu trời mất đi ánh vàng của ban ngày, bị nhuộm thành màu xanh xám.
Thẩm Kiều nghĩ ra một ý kiến hay.
Dứt khoát đi bệnh viện thử một chút.
Cô như mới tỉnh dậy khỏi giấc mộng, nhanh chóng mặc áo khoác, cất dọn đồ đạc, chạy ra ngoài.
Lúc này, học sinh đã về gần hết, lớp mười hai cũng đã tan học.
Sân trường trống không, không có một bóng người.
Thẩm Kiều băng qua sân thể dục, dọc theo đường lớn, đi ra bên ngoài.
Bên cạnh trường học có một cái bệnh viện.
Đi xe mất tầm mười phút.
Đi ra khỏi cổng trường, cô đến bên đường cái gọi xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện.
Bệnh viện có tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.
Có lẽ bị hoàn cảnh ảnh hưởng, Thẩm Kiều cầm đơn đăng ký khám gấp, trong lòng cũng bắt đầu nôn nóng.
Nếu là thật sự… thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng dù cô thật sự có nhóm máu giống với Thẩm Hòa Nguyệt, cũng có thể là bởi vì hai người cùng một mẹ đẻ ra, sao có thể kết luận người trong điện thoại nói thật chứ?
Càng nghĩ càng không có manh mối.
Cô vô thức gãi đầu.
…
Lấy máu xong, còn phải đợi nửa tiếng nữa mới có kết quả.
Thẩm Kiều ấn miếng bông, đi dọc theo hành lang cấp cứu một vòng, tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Tầm mắt đảo qua theo thói quen.
Bỗng dưng, ánh mắt ngừng lại, dừng ở một nơi.
Ở phía sau Thẩm Kiều, có một hình bóng quen thuộc nhưng hình như cũng không quen thuộc lắm.
Cô nhìn chằm chằm đối phương một lát, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, xác nhận thân phận của đối phương.
Là nam sinh kia.
Buổi sáng hai người vừa mới đụng vào nhau.
Nam sinh không mặc đồng phục, cúi đầu, đang cầm di động đánh chữ.
Góc độ Thẩm Kiều nhìn sang giống như buổi sáng, nên mới cảm thấy có chút quen thuộc.
Khéo như vậy sao?
Cô nhìn chằm chằm nam sinh kia một chút. Đột nhiên mặt đối mặt với nam sinh đó.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngạc nhiên.
Nam sinh nhăn mày, muốn đứng dậy rời đi theo phản xạ có điều kiện, rồi lại bị lý trí kéo về khiến anh không thể động đậy.
Người này, tuy rằng vẻ ngoài đẹp, nhưng vẻ mặt có chút tàn nhẫn, người sống chớ đến gần, dáng vẻ rất khó động.
Hay là bởi vì anh nhận ra cô, nhớ buổi sáng mình còn làm phiền anh nên mới không kiên nhẫn sao?
Thẩm Kiều nghiền ngẫm một lát, vẫn không hiểu lý do, chỉ có thể xấu hổ cười cười với anh.
Nam sinh xoay đầu, tránh khỏi ánh mắt của cô.
Dừng một chút, cuối cùng vẫn đứng lên, lập tức mau chóng rời đi.
“…”
Thẩm Kiều phát hiện, anh đã bỏ quên áo khoác trên ghế.
Do dự trong chốc lát, cô đi qua, cầm áo lên, cất bước đuổi theo ra bên ngoài.
Vóc dáng nam sinh rất cao, hơn 1m85, chân lại dài, tất nhiên là đi nhanh như bay.
Thẩm Kiều đuổi theo vài bước, nghĩ đến cái gì, lại vội vàng tìm trên áo khoác của anh.
Quả nhiên, ở trên đồng phục là phù hiệu.
【 Lớp 11/7】
【 Kỳ Ngôn Chu 】
Thẩm Kiều: “Kỳ Ngôn Chu!”
Giọng của cô gái mềm mại nhưng lại như mang theo sấm chớp, xuyên qua biển người, truyền vào tai Kỳ Ngôn Chu.
Kỳ Ngôn Chu dừng lại theo phản xạ có điều kiện.
Cô phát hiện rồi sao?
Phát hiện mình đi theo cô sao?
Kỳ Ngôn Chu liếm môi, cơ mặt cơ lưng cũng bắt đầu cứng lại.
Thẩm Kiều vẫn chưa biết gì, chạy đến trước mặt anh: “Cậu bỏ quên áo.”
Kỳ Ngôn Chu: “…”
Thẩm Kiều: “Buổi sáng không cẩn thận đụng vào cậu, thật sự xin lỗi.”
Khi nói chuyện, cô gái có chút ngượng ngùng.
Đôi mắt hạnh to tròn như trứng gà, kết hợp với hai mí mỏng và đồng tử màu hổ phách, còn có chóp mũi nho nhỏ, môi đỏ bẩm sinh, hợp lại vô cùng hài hòa.
Ánh mắt đảo quanh, hiện lên vẻ thanh thuần xinh đẹp, phúc hậu và vô hại.
Nhưng đối với người nào đó thì như câu hồn đoạt phách.
Kỳ Ngôn Chu im lặng nhận lấy áo khoác. Ánh mắt dừng trên mặt cô một lúc lâu, nghiến răng nhả ra một chữ.
“Ừ.”
Anh tiếp tục đi ra ngoài.
Chỉ còn lại mình Thẩm Kiều đứng tại chỗ, vô thức nhăn mày.
Cậu nam sinh này thật là một người kỳ lạ.
…
Cứ trì hoãn như vậy, thời điểm có kết quả kiểm tra cũng gần đến.
Thẩm Kiều không nghĩ nhiều nữa, xoay người, đi đến trạm báo cáo lấy báo cáo thử máu, lại trở về tìm bác sĩ.
Bác sĩ chỉ nhìn thoáng qua, vẻ mặt trở nên có chút kinh ngạc: “AB RH- ư? Cô gái, cô có máu gấu trúc rất hiếm thấy đấy.”
“…”
“Cô gái nhỏ bao tuổi rồi? Muốn xem xét tới việc hiến máu hay không? Hoạt động thiện tâm đó!”
Thẩm Kiều không cười nổi chút nào.
Cô mơ hồ đứng lên, quên lấy cả bản báo cáo, mất hồn mất vía rời khỏi bệnh viện, gọi xe về nhà.
Đến khi đứng trước cửa nhà, Thẩm Kiều dùng sức hít sâu mấy hơi, vỗ vỗ gương mặt, miễn cưỡng thả lỏng vẻ mặt một chút, mới dùng vân tay khóa mở cửa.
“Cha, mẹ, con…”
Nói còn chưa dứt lời, cô đột nhiên im lặng.
Phòng khách và nhà ăn đều sáng đèn nhưng không có ai.
Hầu như mỗi ngày Thẩm Kiều đều phải luyện múa, hơn nữa vì giữ gìn cân nặng cho cuộc thi gần đây, người trong nhà đều biết cô không ăn cơm tối. Về nhà muộn, đói cũng chỉ ăn vài miếng rau chống đói. Đương nhiên cũng sẽ không chừa cơm cho cô.
Nhưng vậy mà Thẩm Hòa Nguyệt cũng không ở bên ngoài chơi di động.
Bài tập giống nhau, ngày thường chỉ thích ăn vạ bên cạnh cha mẹ, ngồi trên sô pha chơi điện thoại nói chuyện phiếm.
Làm nũng làm nịu, chọc cho cha mẹ vui vẻ.
Thế… bọn họ đi đâu rồi?
Trong lòng Thẩm Kiều nghĩ “Không thể nào”, động tác lại không ngừng nghỉ. Cô nhẹ bước, kéo cặp lên, không mang dép lê, rón ra rón rén đi về phía phòng ngủ chính.
Căn hộ này của nhà họ Thẩm không nhỏ, phòng cũng nhiều.
Từ phòng khách đến phòng ngủ chính, còn phải băng qua nửa cái hành lang.
Thẩm Kiều đi đến đầu kia của hành lang, để cặp sách về phòng mình trước, vòng ra, dán tai vào cửa phòng ngủ chính.
Hiệu quả cách âm của cửa không tệ nhưng dù sao cũng là đồ dùng trong nhà, không so sánh được với cửa kim loại chống trộm.
Lỗ tai dán sát, cũng có thể nghe một ít tiếng động.
Trong phòng có tiếng người nói chuyện, cũng không cố tình hạ giọng.
Thẩm Hòa Nguyệt: “… Mẹ ~ nha, xin mẹ đó, mẹ mau nghĩ cách khác đi mà”
“…”
“Con không biết con không biết đâu, bởi vì nhảy ba lê, Thẩm Kiều luôn nổi bật, mọi người đều đang nhắc tới chị ta, nói con như người hầu của chị ta đó! Con rất phiền! Con không thích như vậy đâu…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook