Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp
-
Chương 18:
Chương 18
Một đêm này, Thẩm Kiều thật sự rất mệt, mặc dù ở trong một căn phòng xa lạ, giường cũng lạ, trận đấu ngày mai vẫn chưa biết nên làm thế nào, nhưng cô vẫn nhanh chóng ngủ say.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà khó tránh khỏi việc liên tục gặp ác mộng.
Đầu tiên là mơ thấy Thẩm Hòa Nguyệt chảy rất nhiều máu, Diệp Hân túm chặt lấy cô, kéo cô đi truyền máu.
"Là cô thiếu nhà chúng tôi, nhất định phải trả lại cho Nguyệt Nguyệt!"
Trên cổ tay truyền tới một trận đau nhức, tay của Diệp Hân giống như được làm bằng sắt, nắm chặt lấy cổ tay cô, cho dù cô khóc la hay dùng sức giãy dụa, cầu xin đủ kiểu, vẫn không có tác dụng gì.
Được một lúc thì choàng tỉnh, sau đó lại nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Lúc mơ mơ hồ hồ, lại mơ thấy mình vừa khóc vừa chạy, đối diện có một chiếc xe đang lao tới, mở đèn pha, chạy như bay về phía cô.
Cô không nhìn rõ đường phía trước, bỗng "rầm" một cái, cô bị xe đụng văng ra xa.
Sau đó, đâu đâu cũng toàn là máu, máu từ dưới thân chảy ra, liên tục không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giấc mộng này so với trước đó càng chân thật hơn, Thẩm Kiều giật mình tỉnh giấc, "Phịch" ngồi dậy trên giường.
"…"
Bình minh.
Rèm cửa không kéo kín, ánh mặt trời xuyên qua khe hở đi vào phòng, chiếu sáng cả căn phòng nhỏ.
Thẩm Kiều vừa tỉnh mộng, cả người toàn là mồ hôi, như là mới đi ra từ trong nước.
Điện thoại đang sạc pin ở trong góc, hôm qua cô không mang theo dây sạc, nên phải dùng cái của Kỳ Ngôn Chu.
Rút dây sạc ra, khởi động lại máy.
Trên màn hình hiển thị 9 giờ sáng.
Thẩm Kiều không rảnh mà nghĩ đến giấc mộng nữa, lập tức xuống giường, mở cửa, chạy ra ngoài.
Sàn gác nhà cũ mỏng nên vừa mở cửa ra, là có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào ở dưới lầu.
Thẩm Kiều cẩn thận từng bước đi xuống lầu, còn mấy bậc thang nữa thì đứng lại, ló đầu ra bên ngoài thăm dò.
"Kỳ Ngôn Chu? Là cậu sao?"
Tiếng nước lập tức dừng lại.
Trong toilet, Kỳ Ngôn Chu đáp lại:"Ừm."
"Tôi có thể vào không?"
"Có thể."
Thẩm Kiều mang đôi dép nam không vừa chân, lẹt xẹt tới gần.
Nhìn vào trong thì thấy Kỳ Ngôn Chu đang giặt quần áo.
Mặc dù căn nhà cũ này có ba tầng nhưng thực ra diện tích lại nhỏ đến đáng thương, không có chỗ để giặt quần áo, chỉ có thể bỏ ở bồn rửa tay mà giặt.
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn qua bên kia, trong nháy mắt má cô bắt đầu nóng lên, ngay cả da dầu cũng bắt đầu tê dại.
Cô bước nhanh qua, giật lấy cái áo trong tay của Kỳ Ngôn Chu, trừng lớn mắt tức giận nhìn anh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu làm gì đó?"
Kỳ Ngôn Chu ngừng lại, mặt không đổi sắc, trầm giọng đáp lại:"Như cậu thấy đó, giặt quần áo."
"Đây là quần áo của tôi!"
"Vậy nếu không giặt, hôm nay cậu tính mặc cái gì ra ngoài?"
"Vậy cậu cũng không được… để tôi tự làm!"
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Chu nhún nhún vai, nghiêng mình đi ra, nhường phòng vệ sinh lại cho cô, để cô tự mình giặt.
Từ trước đến nay Thẩm Kiều chưa bao giờ tự giặt quần áo, nhưng cô rất xấu hổ khi người khác giúp mình giặt.
Mặc dù không phải là đồ lót nhưng dù sao vẫn có cảm giác kỳ quái.
Cô cắn môi, đỏ mặt tiến vào, bỏ quần áo vào bồn rửa tay, dùng tay tùy tiện chà xát hai cái, liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn Chu.
Kỳ Ngôn Chu không nhìn nữa mà xoay người đi, để lại một câu: "Nhanh lên, giặt xong thì ra ăn sáng."
Kỳ Ngôn Chu biết rõ trong nhà không có gì để ăn, Thẩm Kiều vừa thanh nhã lại cao sang, hơn nữa muốn khiêu vũ phải giữ dáng, còn phải kiểm soát lượng đồ ăn. Từ sáng sớm anh đã đi ra ngoài để mua đồ ăn sáng, mua thêm mấy loại sữa khác nhau, đủ cho công chúa nhỏ tự mình lựa chọn.
Bây giờ, anh không có việc gì làm, nên mở túi đồ ăn sáng ra, sắp xếp mọi thứ lên dĩa.
Nhưng lại không tự chủ được mà bị động tĩnh trong phòng vệ sinh hấp dẫn, động tác sắp xếp dần dần trở nên máy móc.
Thực ra, Kỳ Ngôn Chu cũng có một đêm khó ngủ.
Phòng mà anh ngủ là của bà nội.
Bà nội đã qua đời nhiều năm nhưng phòng vẫn không thay đổi, vẫn giữ y nguyên như lúc chủ nhân của nó còn sống.
Kỳ Ngôn Chu lo lắng Thẩm Kiều sẽ sợ hãi, nên đã nhường lại phòng của mình cho cô ngủ.
Nhưng mà, nằm trên giường gỗ của bà nội, anh lại trằn trọc không ngủ được. Trong đầu không thể khống chế mà hiện lên hình ảnh Thẩm Kiều ngủ trên giường anh. Cô gái với dáng người nhỏ nhắn, ngay cả hơi thở cũng điềm tĩnh, nhắm mắt nằm trên gối của anh.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng này, cũng có thể khiến cho nam sinh 17 tuổi phải dựng đứng lên.
Cả đêm, anh luôn cố gắng nắm chặt tay, nỗ lực kiềm chế bản thân.
Trăng đã lặn, trời vừa mới tờ mờ sáng, Kỳ Ngôn Chu đã nhẹ nhàng rời giường.
Vào phòng tắm nước lạnh, lại đi ra ngoài chạy một vòng, tiêu hao rất nhiều thể lực.
Vừa mới trở về, đã nghĩ đến chuyện lát nữa Thẩm Kiều không có quần áo để thay.
. . . . . .
5 6 phút sau, Thẩm Kiều dùng sức vắt khô nước, cầm quần áo đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhỏ giọng nói: "Cái kia, tôi giặt xong rồi, phơi ở chỗ nào?"
Kỳ Ngôn Chu đi tới, liếc mắt nhìn cô một cái.
"Đưa cho tôi."
"Hả… à, được."
"Đồ ăn sáng ở trên bàn, cậu xem có thể ăn được không."
Nói xong, Kỳ Ngôn Chu lấy quần áo ướt sũng trên tay cô, vắt khô nước một lần nữa, giũ ra. Lấy máy sấy tóc, cắm điện vào bắt đầu tỉ mỉ thổi khô quần áo cho cô."
Thẩm Kiều : "Ở đây không có chỗ nào nắng để phơi quần áo sao?"
Kỳ Ngôn Chu: "Không đủ thời gian."
Thẩm Kiều vẫn cảm thấy thẹn thùng, nên muốn nói để cô tự sấy.
Chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Kỳ Ngôn Chu lạnh nhạt lên tiếng: "Cậu đi ăn đi."
"…"
"Nếu cậu vẫn còn muốn tham gia thi đấu thì sau này vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý. Không cần tranh làm những việc này với tôi."
Thẩm Kiều ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cậu."
Kỳ Ngôn Chu tạm dừng động tác: "Không cần khách khí."
Máy sấy kêu lên "vù vù", tiếng động vang khắp cả không gian.
Thẩm Kiều ngồi ở bàn gỗ, không biết làm thế nào, đành phải nhấp một ngụm sữa bò.
Kỳ Ngôn Chu nói đúng, sau này sẽ còn không ít chuyện phiền toái.
Trước hết, cô còn chưa lấy được thẻ dự thi, vẫn còn ở bên nhà họ Thẩm, trước mắt đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Còn nữa, đồ dùng cho việc thi đấu, trang phục múa, giày múa, tất cả mọi thứ đều không mang theo. Mặc dù trong phòng vũ đạo ở trường có một bộ mà bình thường cô hay dùng để luyện tập, nhưng không thích hợp để biểu diễn, không hợp với nhạc và vũ đạo.
Đây chỉ là những khó khăn trước mắt.
Cho dù hôm nay cô kết thúc thi đấu một cách suôn sẻ, không có nhà họ Thẩm giúp đỡ, sau này cô làm gì có tiền để có thể tiếp tục học ba lê đây? Đừng nói là khiêu vũ, ngay cả học phí kỳ sau ở Thánh Mẫn cô cũng không có để nộp, nói không dừng phải đối mặt với việc bị đuổi học vào năm lớp 12.
Nghĩ đến đủ loại chuyện, Trầm Kiều chỉ biết thở dài, cả người rơi vào trầm tư.
Ngay lúc này, cô chỉ hận không thể dứt khoát quay lại giường, ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại.
Hoặc là, cô muốn biết, "Thẩm Kiều" kia, sau này sẽ giải quyết những khó khăn này như thế nào?
…
Không lâu sau, Kỳ Ngôn Chu giúp Thẩm Kiều sấy quần áo xong, gấp gọn gàng rồi đặt ở sô pha, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô cầm đũa lên.
Không gian chật hẹp, cái bàn cũng nhỏ.
Kỹ Ngôn Chu cao lớn như vậy, lúc ngồi xuống, hai người giống như là dính sát vào nhau.
Ngay cả vai cũng chạm phải.
Thẩm Kiều hoàn toàn không phát hiện, nhìn sang Kỳ Ngôn Chu, trong lòng đã bình tĩnh một chút, rầu rĩ lên tiếng: "Kỳ Ngôn Chu."
"Hả?"
"Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không mang theo thẻ dự thi."
Bỏ qua cơ hội này, có lẽ cô sẽ chẳng còn cơ hội học ở chỗ của cô Đới Tùng Xuân nữa. Không có thời gian để nghĩ đến chuyện sau này, nên tập trung vào khó khăn trước mắt.
Có nên bỏ cuộc hay không?
Kỳ Ngôn Chu gắp một cái bánh bao nhỏ, rũ mắt bình tĩnh đáp: "Tôi đi lấy giúp cậu."
"Lấy thế nào? Nhà của tôi… đã náo loạn đến mức khó coi. Em gái tôi… chắc chắn Thẩm Hòa Nguyệt sẽ không đưa cho tôi."
Từ đầu đến cuối, Kỳ Ngôn Chu đều không hỏi vì sao.
Anh chỉ dùng thái độ bình tĩnh, nỗ lực giúp cô giải quyết tất cả khó khăn.
"… Cướp cũng phải cướp về được."
-
Gần đến buổi trưa.
Hai người thu dọn xong thì rời khỏi nhà Kỳ Ngôn Chu.
Ban ngày ánh sáng rõ ràng, có thể nhìn rõ, những tòa nhà trong khu vực này càng có vẻ đổ nát dơ bẩn, khó có thể tượng tưởng được, tại sao nó vẫn còn tồn tại ở Thành phố Lục Xuyên.
Giống như tối hôm qua, Kỳ Ngôn Chu đi trước, Thẩm Kiều theo sau.
Lúc này không cần nắm tay đề phòng bị ngã nữa.
Cuối cùng Thẩm Kiều cũng có thể tỉ mỉ quan sát anh.
Cô giật mình ý thức được, đây là lần đầu tiên cô phát hiện, quần áo của Kỳ Ngôn Chu không phải hoàn toàn mới nhưng giặt rất sạch sẽ, giày đá bóng cũng được chùi đến trắng tinh, có hơi phai màu một tí.
So sánh với đám học sinh nam trong trường mặc áo quần không bao giờ trùng lặp, giày đá bóng toàn là đồ mới, anh trông có vẻ nghèo hơn nhiều. Nhưng bởi vì gương mặt hoàn mỹ không tì vết này, toàn thân lại lộ ra khí chất vừa tàn ác vừa đặc biệt, nên không có ai chú ý tới những chuyện kia, mà mọi sự chú ý đều đặt lên người của anh.
Thẩm Kiều nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thấp giọng hỏi: "Kỳ Ngôn Chu, cha mẹ của cậu đâu? Tại sao lại để trẻ vị thành niên sống một mình.”
Cô thừa nhận, mình hiếu kỳ về cậu học sinh nam trước mặt này nhiều hơn là mấy chàng trai chỉ biết "anh sẽ chết vì em".
Anh rất đặc biệt, không giống như những học sinh nam mà cô đã từng gặp qua.
Thẩm Kiều muốn hiểu anh hơn một chút.
Kỳ Ngôn Chu không dừng chân: "Mất rồi."
Thẩm Kiều ngẩn ra: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi…"
"Không cần."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên điện thoại trong tay Thẩm Kiều rung lên.
Cô cúi đầu nhìn lướt qua.
Là Thẩm Thành Tuấn.
Ngay tức thì, cô có chút do dự.
Đằng trước, Kỳ Ngôn Chu đã dừng chân rồi nhưng không quay đầu lại, cũng không thúc giục, chỉ là đứng ở chỗ không xa không gần chờ cô. Đợi cô nghe điện thoại, hoặc là tắt máy.
Thẩm Kiều chần chừ, nhưng nghĩ đến thẻ dự thi, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại.
"Alo."
Cô không biết có nên gọi là cha hay không.
Điện thoại kết nối, giọng điệu Thẩm Thành Tuấn cũng không khác xưa: "Kiều Kiều, hôm nay có lịch thi đấu, có quên không đó?"
"Không có."
"Thẻ dự thi và đồ của con, mẹ đã chuẩn bị cho con cả rồi, con đang ở đâu? Để cha lái xe đến đưa."
"…"
Không nghĩ tới Thẩm Thành Tuấn sẽ nói vậy, Thẩm Kiều trừng lớn hai mắt, không biết phải làm sao.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn là khác biệt.
Thẩm Thành Tuấn không hỏi hôm qua cô ở đâu, giống như là không muốn biết, cũng không muốn quan tâm.
Trong chốc lát, Thẩm Kiều đã tỉnh táo lại, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay, nói từng chữ một: "Gặp nhau ở cổng trường đi."
"Được."
Kết thúc cuộc gọi.
Thẩm Kiều nắm chặt lấy điện thoại, cắn môi, đôi mắt dần dần ửng đỏ.
Kỳ Ngôn Chu yên lặng bước tới bên cạnh, bình tĩnh nhìn về phía cô: "Thẩm Kiều."
"Hức."
"Đừng khóc."
"…"
"Không có chuyện gì to tát, sẽ qua nhanh thôi."
Thẩm Kiều gật gật đầu, đưa tay ôm lấy cánh tay của Kỳ Ngôn Chu, giọng nói đáng thương: "Kỳ Ngôn Chu, cậu đi cùng tôi được không?"
Thật ra bây giờ cô không có đủ can đảm để đối mặt với Thẩm Thành Tuấn.
Kỳ Ngôn Chu: "Được"
"Thật sự cảm ơn cậu."
"Không cần nói cảm ơn, nếu cậu còn muốn tôi giúp thì sau này không được nói cảm ơn."
Anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện vì Thẩm Kiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook