Chuông tan học reo.
Hưởng ứng tiếng nhạc tập thể dụng buổi sáng mà loa phóng thanh đang phát, học sinh lần lượt ra khỏi phòng học, các lớp đều tập trung trên sân chơi.
Đồng phục học sinh được hiệu trưởng lựa chọn có màu đỏ thẫm.
VJ vác camera đứng ở sân chơi quay lại toàn cảnh, từ lúc cửa phòng học của cả ba tầng toàn bộ mở ra, đến khi một đám nhỏ mặc đồng phục y như mấy cây củ cải đỏ, ngập tràn sức sống ùa ra, chạy dọc theo cầu thang xuống sân chơi.
Các thành viên của chương trình ở trên núi một khoảng thời gian, đã sớm không còn khái niệm gì với ngày cuối tuần.
Nhưng Nhậm Khâm Minh hôm qua mới đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa phần lớn lại là tham gia chụp hình, hắn quay sang hỏi hiệu trưởng: "Hôm nay không phải là thứ bảy ạ, sao học sinh còn phải làm bài tập trên lớn vậy?"
Hiệu trưởng mỉm cười: "Phụ huynh học sinh cảm thấy kỹ năng cơ bản của bọn trẻ còn kém, nên hy vọng mỗi tuần sẽ học thêm nửa ngày, sáng nay lên lớp học, chiều sẽ nghỉ ngơi, bọn trẻ cũng đồng ý như vậy."
Trịnh Thanh trố mắt, há hốc mồm, mới học tiểu học đã phải bắt đầu học thêm rồi: "Vậy giáo viên trong trường cũng đồng ý ạ? Mọi người không cần nghỉ ngơi ư?"
"Quanh núi này của bọn tôi chẳng có gì cả, ra vào lại không tiện, giáo viên nếu tới đây dạy học thì cũng chỉ có thể ở lại kỳ túc xá của trường giống như học sinh, cuộc sống nội trú quá nhàm chán, dù sao cũng nhàn rỗi mà."
Sau khi đám củ cải đỏ tung tăng chạy từ trên lớp xuống sân, hiệu trưởng dẫn mọi người từ sân chơi lùi tới cạnh hàng cây gần đó, đứng dưới bóng râm: "Vốn sáng nay bọn tôi định tổ chức hoạt động cho bọn nhỏ, có lẽ là sẽ đi một vòng quanh đây ngắm ruộng trà, hoặc là ở lại trường học chơi trò chơi, gói sủi cảo, nhưng giờ buổi sáng có tiết học nên hoạt động chuyển sang buổi chiều, như vậy sẽ càng phong phú hơn."
[Trong núi ngoài núi rõ ràng chỉ cách nhau có một giờ đi xe, nhưng cảm giác như hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy QAQ.]
[Tui đã quen với việc lướt net mỗi ngày, đến mức dường như sự quên mất bọn họ, chó con ôm chân.jpg]
[Ầy, vị hiệu trưởng này thật sự rất tận tâm với học sinh, còn chủ động hướng dẫn bọn nhỏ làm này làm kia, trước đây tui có đăng kỳ tham gia giáo dục tình nguyện, nhưng họ chỉ lấy bọn trẻ làm công cụ thôi, mỗi này đều chụp ảnh để kêu gọi quyên góp tiền...]
[Thật ra cũng có một kênh chuyên để hỗ trợ cho trẻ em miền núi, tôi với mấy chị em bạn dì có điều kiện kinh tế tương đối ổn đều quyên góp theo kênh đó, bọn tôi đều nghĩ những việc thiện như thế rất nên làm.]
[Đúng đúng đúng! Tui cũng có quyên góp nè! Không phải quá nhiều, mỗi tháng chỉ mấy trăm tệ thôi, bớt mua một thỏi son là có thể để ra được, tui còn thường nhận được thư của bọn trẻ viết cho nữa, cực kỳ có cảm giác thành tựu ấy, lau nước mắt.jpg]
[Hự, muốn thoát nghèo vươn lên khá giả là một chặng đường dài, cứ coi như lần này "19 ngày bên nhau" khiến chúng ta chú ý đến người dân trong vùng núi này, chúng ta quyên góp tiền bạc hoặc vật tư cho họ, khiến điều kiện sinh hoạt của họ tốt hơn một chút, nhưng đều là trị ngọn không trị gốc, cần phải có thứ gì đó thực sự thu hút được các giáo viên giỏi đến đây giảng dạy, nâng chất lượng dạy và học lên mới là chuyện ưu tiên hàng đầu.]
[Vấn đề chất lượng giảng dạy vẫn là chuyện cần chính quyền các cấp lo lắng, không cần biết là tăng lương, nâng mức hỗ trợ dành cho giáo viên hay là thực hiện các chính sách ưu đãi về hưu trí cho đội ngũ giảng dạy, nhưng có như thế nào cũng không thể để trẻ em thiệt thòi được.]
[Đạo diễn Diêm lần này thực sự gãi đúng chỗ ngứa rồi, làm Mị xem mà khóc như mưa, mèo nhỏ rơi lệ.jpg]
[Bọn trẻ còn nhỏ thế kia, cười trông đến là vui, nhưng lòng mẹ lại đau như cắt...]
Bọn nhỏ vừa đi từ phòng học ra đã lập tức chú ý đến ekip chương trình được "Võ trang đầy đủ" đang đứng bên dưới.
Các anh các chị mặc quần áo đẹp, cầm đủ các loại thiết bị máy móc mà bọn nhóc chưa thấy bao giờ, ống ngắm dài ngắn đủ kiểu, còn có cả giá đỡ, đội hình đông đảo lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các bạn nhỏ.
Không có ai là không thấy tò mò, từng đôi mắt đen lay láy mở tròn xoe.
Bọn trẻ đứng tập trung ở vị trí lớp của mình, đồng loạt ngó về phía các vị khách.
Khán giả khu bình luận nghe thấy tiếng nhạc tập thể dùng quen thuộc vang lên từ loa phóng thanh.
Hiệu trường đứng giữa các nhân viên chương trình vẫy tay với bọn họ, cười ra hiệu để bọn trể nghiêm túc tập thể dục, đừng cứ nhìn mãi sang đây.
Cảnh tượng này làm Lương Nghệ cũng không chịu nổi: "... Nhẽ ra chúng ta nên mang theo một ít quà."
Khương Kỳ Kỳ là người đầu tiên lên tiếng phụ họa: "Đúng đúng! Đạo diễn Diêm, sao anh chả nói trước với bọn em thế!"
Trịnh Thanh: "Không nói đến vật chất, tốt xấu gì cũng mang chút đồ ăn ngon đến cho bọn trẻ cũng được mà."
Hiệu trưởng vội vàng ngăn mọi người, để họ không trách Diêm Tùng Hàng nữa: "Lúc đạo diễn Diêm liên hệ với tôi cũng nói muốn quyên góp vật tư cho trường, nhưng mà tôi nghĩ món quà tốt nhất mà mọi người dành cho bọn trẻ chính là bài giảng trên lớp sắp tới đây, chuyện này đạo diễn Diêm có nói với mọi người rồi chứ?"
Mọi người gật đầu.
Nói là "Bài giảng", nhưng thực tế bọn họ còn chẳng cần phải chuẩn bị giáo án, chỉ là lên chia sẻ một số trải nghiệm trong cuộc sống của mình cho bọn trẻ.
Cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì quá khó khăn.
Mãi cho đến khi hiệu trưởng giải thích cho họ: "Tôi cảm thấy khả năng của bọn nhỏ là vô hạn, nhưng chỉ dựa vào những giáo viên như chúng tôi để dẫn đường là không đủ, quan trọng nhất chính là trong lòng bọn trẻ cũng phải có động lực nữa. Bọn chúng biết quá ít về thế giới bên ngoài kia, ít đến mức thậm chí không có chút tò mò hiếu kỳ nào, chỉ nghĩ rằng bên kia ngọn núi chính là một ngọn núi khác mà thôi, hoàn toàn không nghĩ đến còn có thành phố lớn, ngựa xe như nước. Tôi nhờ đạo diễn Diêm để mọi người chia sẻ những mẩu chuyện cũ của mình cho bọn nhỏ, chính là hi vọng mọi người có thể khiến bọn nhỏ cảm thấy, cuộc đời mình còn có những khả năng khác, nếu sau hôm nay có thể khiến bọn trẻ sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt với thế giới bên ngoài, vậy đã là sự trợ giúp to lớn nhất đối với chúng tôi rồi, vô cùng cám ơn mọi người."
Nghe xong đoạn này.
Khương Kỳ Kỳ cố nén nước mắt từ nãy tới giờ lập tức kéo tóc của mình quay người lại, nước mắt chảy dài xuống má, cô thậm chí còn không thèm để ý trang điểm có bị lem hay không.
Cuống họng của mọi người cũng tắc nghẹn, cảm giác như bị ai đó nhét vào một nắm bông, khiến họ quên cả thở.
Khán giả một lần nữa khóc thành một dòng sông trên khu bình luận công khai.
[SOS cứu mạng, để tui nghía coi là ai giống Kỳ Kỳ, khóc ngu người luôn nào, hức hức hức...]
[Vị hiệu trưởng này thực sự rất biết cách nói chuyện, khi nghe đến câu "Bọn chúng biết quá ít về thế giới bên ngoài kia, ít đến mức thậm chí không có chút tò mò hiếu kỳ nào... hoàn toàn không nghĩ đến còn có thành phố lớn, ngựa xe như nước.". Nước mắt của yêm như tự có suy nghĩ vậy, hoàn toàn không thể kiểm soát được.]
[Đạo diễn Diêm cuối cũng vẫn là đạo diễn Diêm, cho dù chiêu trò chọc ghẹo khách mời của ổng trước đó bị nhìn thấu cũng không sao hết, chiêu lớn đều dồn sức, sau này mới tung ra nè, đừng đao từng đao bay đến, khiến đầu gối của mi phải quỳ rạp trên đất mới thôi, nát lòng.jpg x3]
[Ối giời đất ơi, tui thật sự, thật sự muốn chết, ai tới cứu tui với, tới cứu em đi mà!!! Phát điên.jpg]
[Việc chọn thôn Trà làm nơi ghi hình chương trình tôi đã khen mệt rồi, cũng cảm giác nơi này thực sự rất kỳ diệu, từ vị cán bộ thôn tràn đầy tình cảm, kiên trì chiếu phim cho những người cao tuổi bị bỏ lại trong thôn, cho đến vị hiệu trưởng muốn dùng lòng hiếu kỳ để làm động lực thúc đẩy bọn trẻ phấn đấu... Quả nhiên trên đời này, người tốt vẫn tương đối nhiều QAQ.]
[Bảo đao của Diêm chó đúng là già nhưng chưa cùn, trước cười nhạo ổng sướng mồm bao nhiêu, thì giờ cảm thấy mặt mình đau bấy nhiêu, tui nói một câu "19 ngày bên nhau" là show hẹn hò đỉnh nhất, không ai ý kiến ý cò gì đâu nhỉ.]
[Mị hy vọng sau đó ekip chương trình có thể công khai phương thức liên hệ của trường, Mị muốn lập nhóm đến đó thăm bọn nhỏ, mang theo chút đồ ăn vặt, cùng bọn trẻ nói chuyện phiếm, chơi trò chơi gì đó...]
[Bản thân là một người bước ra từ thôn nhỏ, tri thức quả thật có thể thay đổi vận mênh, hy vọng bọn nhỏ vĩnh viễn không mất đi lòng hiếu kỳ, rơi lệ.jpg x3]
Trường học ở đây không có phòng học chức năng hay giảng đường có thể chứa được tất cả học sinh.
Nếu muốn tập hợp tất cả học sinh, chỉ có thể tập hợp tại sân chơi, các thành viên cố định của chương trình lần lượt cầm micro đi lên bục chào cờ kể chuyện cho bọn trẻ.
Lúc hỏi đến thứ tự lên sân khấu, Khương Kỳ Kỳ là người đầu tiên lau nước mắt.
Một bên vẫy tay gọi chuyên viên trang điểm để người ta giúp chỉnh trang lại, một bên nhờ tổ đạo diễn lấy máy chiếu ngoài trời đến cho mình.
Nói cô muốn vừa kể chuyện vừa cho bọn nhỏ xem ảnh trong điện thoại của mình, như vậy bọn nhỏ không chỉ có thể ngắm nhìn mỗi Trung Quốc, mà còn thấy được phong cảnh nước ngoài khi cô học tập tại Anh.
Trẻ con là đối tượng không am hiểu che giấu tâm trạng nhất.
Từ lúc bọn nhỏ nhìn thấy sáu thành viên chương trình xinh đẹp lộng lẫy thì ánh mắt đã không thể kiềm chế nối, liên tục hướng về phía họ, bọn chúng chưa gặp được người nào đẹp như vậy bao giờ!
Trong lúc ekip chương trình lắp đặt máy chiếu ngoài trời, sáu thành viên lần lượt bước lên, ngay cả giáo viên giữ trật tự cũng không cần, bọn trẻ đã đồng loạt nhìn lên chăm chú, nghe cái gì cũng thấy mới mẻ, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.
Khương Kỳ Kỳ bắt đầu nói từ chuyện cô cảm thấy mông lung khi chọn trường đại học trong nước, từ đầu đến cuối đều được minh họa bằng các bức ảnh sinh động về hành trình học tập của mình, trong đó đương nhiên bao gồm cả chủ đề "Tình yêu" mà bọn trẻ hứng thú nhất.
Cô vô cùng thẳng thắn nói rằng vận may của mình không tệ, có một gia đình hạnh phúc, luôn ủng hộ mọi quyết định của cô, nhưng việc mở rộng tầm nhìn đã giúp cô xác định được mục tiêu và hướng đi vững chắc trong cuộc sống, cũng như gặp được người bạn đời tâm giao của mình.
Khương Kỳ Kỳ biết trẻ con bây giờ biết chuyện yêu đương, kết hôn, sinh con từ rất sớm, cũng biết trái tim non nớt của bọn chúng luôn có sự khao khát mơ mộng với chuyện này: "Thực ra chị hoàn toàn có thể không đi nước ngoài cùng có thể thực hiện được ước mơ của mình, nhưng như vậy chị sẽ không thể gặp được chồng chưa cười của mình, có lẽ sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông mình nhìn thấy tạm vừa mắt rồi gả cho người ta, mơ mơ hồ hồ sống hết một đời, bỏ lỡ rất nhiều thứ."
Tần Tư Gia giống với Khương Kỳ Kỳ, đều thuộc kiểu người có hoàn cảnh gia đình xuất chúng, vừa chiếu một bức hình chụp trong nhà lên thôi, bọn nhỏ bên dưới sẽ lập tức hô to "Wow", đầy hâm mộ.
Đây chính là cung điện.
So với cung điện nhìn thấy trong tivi còn rộng rãi xa hoa hơn, thế mà lại có người sống ở đây mỗi ngày, thích làm gì thì làm đó!
Tần Tư Gia: "Tuy bây giờ chị là ca sĩ, nhưng thực ra khi còn bé chị hoàn toàn không biết mình thích hát, thứ có thể tiếp xúc mỗi ngày rất nhiều, cái gì cũng chỉ có ba phần nhiệt nhìn, chưa từng gặp được thứ bản thân thực sự thích, thực sự muốn theo đuổi. Cho nên chuyên ngành đại học của chị cùng công việc hiện giờ hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, mãi cho đến một ngày, chị ngẫu nhiên đi qua một quán karaoke, nghe thấy câu lạc bộ âm nhạc của trường hát một ca khúc do chính họ sáng tác, lúc đó chân chị đứng im, không tài nào cất bước dời đi được, cảm thấy bài hát đó hay tuyệt..."
So với hai cô gái có gia cảnh khá giả, bốn người còn lại thực ra đều thuộc về kiểu người "Bước ra từ thôn nhỏ".
Trịnh Thanh ra mắt trong một cuộc thi hát nhiều năm trước, một đường thi từ cấp huyện đến tận cấp quốc gia, giành được giải nhất.
Lương Nghệ từ nhỏ đã học tập chăm chỉ, từ bé đến lớn giành được đủ các loại học bổng, được cử đi nước ngoài trao đổi, tự thân vận động tìm công ty thực tập, sơn son thếp vàng cho lý lịch của bản thân.
Nhậm Khâm Minh là giữa chừng đổi nghề, có khó khăn cũng không chịu lùi bước, người khác luyện tập hai giờ thì hắn luyện bốn giờ, cần cù bù thông mình.
Nguyễn Tụng khá giống với Tần Tư Gia, đều là lên đại học rồi mới tình cờ phát hiện ra đam mê thực sự của mình.
Chỉ là Trịnh Thanh có thể chiếu ảnh y hát trên đủ các kiểu sân khấu khác nhau, Lương Nghệ có thể chiếu ảnh khi y làm việc tại các công ty lớn, Nhậm Khâm Minh có thể chiếu ảnh khi hắn đang quay phim trong các đoàn làm phim.
Khu bình luận chỉ không thể đoán ra ảnh của Nguyễn Tụng.
[Chẳng nhẽ thầy Nguyễn muốn chiếu ảnh lúc mình đánh chữ viết kịch bản? 23333]
[Hoặc là ảnh một tập bản thảo dày cộp, bản nháp gì gì đó?]
Kết quả ảnh Nguyễn Tụng chiếu lên lại là cảnh mắt trời dần nhô lên giữa những tòa nhà cao tầng được xây bằng xi măng cốt thép trong thành phố, những tia sáng lấp lánh từ trên bầu trời, bễ nghễ nhìn xuống vạn vật bên dưới.
Giọng nói lành lạnh của anh từ micro truyền ra, lọt vào tai bọn trẻ: "Khi lần đầu tiên anh rời quê mình ở Tây Liễu thành phố B đến đây, anh đã nghĩ anh cũng sẽ giống như 99% những người còn lại, thích lên núi ngắm mặt trời mọc, ngắm bình minh ở ven biển, hoặc những nơi rộng rãi xa xôi mà bình thường không thể đến được. Nhưng khi anh tận mắt nhìn thấy bình minh ở thành phố A, anh cảm thấy như đã nhìn thấy chính mình vậy."
"Rõ ràng từ Tây Liễu ngồi tàu cao tốc đến thành phố A chỉ mất có ba mươi tám phút, vậy mà anh sống mười tám năm cuộc đời mới lần đầu tiên tìm ra chính mình."
"Từ đó về sau, trong lòng anh chỉ còn một ý nghĩ kiên định vững chắc, chính là anh cũng muốn làm mặt trời mọc."
Nguyễn Tụng: "Những không phải là mặt trời mọc ở Tây Liễu, mà là mặt trời mọc ở thành phố A."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khu bình luận QAQ:... Đao của thầy Nguyễn sắc chả kém gì của chó Diêm!
Chó cỏ: Vợ tôi chính là vợ thiên hạ vô địch.
Hưởng ứng tiếng nhạc tập thể dụng buổi sáng mà loa phóng thanh đang phát, học sinh lần lượt ra khỏi phòng học, các lớp đều tập trung trên sân chơi.
Đồng phục học sinh được hiệu trưởng lựa chọn có màu đỏ thẫm.
VJ vác camera đứng ở sân chơi quay lại toàn cảnh, từ lúc cửa phòng học của cả ba tầng toàn bộ mở ra, đến khi một đám nhỏ mặc đồng phục y như mấy cây củ cải đỏ, ngập tràn sức sống ùa ra, chạy dọc theo cầu thang xuống sân chơi.
Các thành viên của chương trình ở trên núi một khoảng thời gian, đã sớm không còn khái niệm gì với ngày cuối tuần.
Nhưng Nhậm Khâm Minh hôm qua mới đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa phần lớn lại là tham gia chụp hình, hắn quay sang hỏi hiệu trưởng: "Hôm nay không phải là thứ bảy ạ, sao học sinh còn phải làm bài tập trên lớn vậy?"
Hiệu trưởng mỉm cười: "Phụ huynh học sinh cảm thấy kỹ năng cơ bản của bọn trẻ còn kém, nên hy vọng mỗi tuần sẽ học thêm nửa ngày, sáng nay lên lớp học, chiều sẽ nghỉ ngơi, bọn trẻ cũng đồng ý như vậy."
Trịnh Thanh trố mắt, há hốc mồm, mới học tiểu học đã phải bắt đầu học thêm rồi: "Vậy giáo viên trong trường cũng đồng ý ạ? Mọi người không cần nghỉ ngơi ư?"
"Quanh núi này của bọn tôi chẳng có gì cả, ra vào lại không tiện, giáo viên nếu tới đây dạy học thì cũng chỉ có thể ở lại kỳ túc xá của trường giống như học sinh, cuộc sống nội trú quá nhàm chán, dù sao cũng nhàn rỗi mà."
Sau khi đám củ cải đỏ tung tăng chạy từ trên lớp xuống sân, hiệu trưởng dẫn mọi người từ sân chơi lùi tới cạnh hàng cây gần đó, đứng dưới bóng râm: "Vốn sáng nay bọn tôi định tổ chức hoạt động cho bọn nhỏ, có lẽ là sẽ đi một vòng quanh đây ngắm ruộng trà, hoặc là ở lại trường học chơi trò chơi, gói sủi cảo, nhưng giờ buổi sáng có tiết học nên hoạt động chuyển sang buổi chiều, như vậy sẽ càng phong phú hơn."
[Trong núi ngoài núi rõ ràng chỉ cách nhau có một giờ đi xe, nhưng cảm giác như hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy QAQ.]
[Tui đã quen với việc lướt net mỗi ngày, đến mức dường như sự quên mất bọn họ, chó con ôm chân.jpg]
[Ầy, vị hiệu trưởng này thật sự rất tận tâm với học sinh, còn chủ động hướng dẫn bọn nhỏ làm này làm kia, trước đây tui có đăng kỳ tham gia giáo dục tình nguyện, nhưng họ chỉ lấy bọn trẻ làm công cụ thôi, mỗi này đều chụp ảnh để kêu gọi quyên góp tiền...]
[Thật ra cũng có một kênh chuyên để hỗ trợ cho trẻ em miền núi, tôi với mấy chị em bạn dì có điều kiện kinh tế tương đối ổn đều quyên góp theo kênh đó, bọn tôi đều nghĩ những việc thiện như thế rất nên làm.]
[Đúng đúng đúng! Tui cũng có quyên góp nè! Không phải quá nhiều, mỗi tháng chỉ mấy trăm tệ thôi, bớt mua một thỏi son là có thể để ra được, tui còn thường nhận được thư của bọn trẻ viết cho nữa, cực kỳ có cảm giác thành tựu ấy, lau nước mắt.jpg]
[Hự, muốn thoát nghèo vươn lên khá giả là một chặng đường dài, cứ coi như lần này "19 ngày bên nhau" khiến chúng ta chú ý đến người dân trong vùng núi này, chúng ta quyên góp tiền bạc hoặc vật tư cho họ, khiến điều kiện sinh hoạt của họ tốt hơn một chút, nhưng đều là trị ngọn không trị gốc, cần phải có thứ gì đó thực sự thu hút được các giáo viên giỏi đến đây giảng dạy, nâng chất lượng dạy và học lên mới là chuyện ưu tiên hàng đầu.]
[Vấn đề chất lượng giảng dạy vẫn là chuyện cần chính quyền các cấp lo lắng, không cần biết là tăng lương, nâng mức hỗ trợ dành cho giáo viên hay là thực hiện các chính sách ưu đãi về hưu trí cho đội ngũ giảng dạy, nhưng có như thế nào cũng không thể để trẻ em thiệt thòi được.]
[Đạo diễn Diêm lần này thực sự gãi đúng chỗ ngứa rồi, làm Mị xem mà khóc như mưa, mèo nhỏ rơi lệ.jpg]
[Bọn trẻ còn nhỏ thế kia, cười trông đến là vui, nhưng lòng mẹ lại đau như cắt...]
Bọn nhỏ vừa đi từ phòng học ra đã lập tức chú ý đến ekip chương trình được "Võ trang đầy đủ" đang đứng bên dưới.
Các anh các chị mặc quần áo đẹp, cầm đủ các loại thiết bị máy móc mà bọn nhóc chưa thấy bao giờ, ống ngắm dài ngắn đủ kiểu, còn có cả giá đỡ, đội hình đông đảo lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các bạn nhỏ.
Không có ai là không thấy tò mò, từng đôi mắt đen lay láy mở tròn xoe.
Bọn trẻ đứng tập trung ở vị trí lớp của mình, đồng loạt ngó về phía các vị khách.
Khán giả khu bình luận nghe thấy tiếng nhạc tập thể dùng quen thuộc vang lên từ loa phóng thanh.
Hiệu trường đứng giữa các nhân viên chương trình vẫy tay với bọn họ, cười ra hiệu để bọn trể nghiêm túc tập thể dục, đừng cứ nhìn mãi sang đây.
Cảnh tượng này làm Lương Nghệ cũng không chịu nổi: "... Nhẽ ra chúng ta nên mang theo một ít quà."
Khương Kỳ Kỳ là người đầu tiên lên tiếng phụ họa: "Đúng đúng! Đạo diễn Diêm, sao anh chả nói trước với bọn em thế!"
Trịnh Thanh: "Không nói đến vật chất, tốt xấu gì cũng mang chút đồ ăn ngon đến cho bọn trẻ cũng được mà."
Hiệu trưởng vội vàng ngăn mọi người, để họ không trách Diêm Tùng Hàng nữa: "Lúc đạo diễn Diêm liên hệ với tôi cũng nói muốn quyên góp vật tư cho trường, nhưng mà tôi nghĩ món quà tốt nhất mà mọi người dành cho bọn trẻ chính là bài giảng trên lớp sắp tới đây, chuyện này đạo diễn Diêm có nói với mọi người rồi chứ?"
Mọi người gật đầu.
Nói là "Bài giảng", nhưng thực tế bọn họ còn chẳng cần phải chuẩn bị giáo án, chỉ là lên chia sẻ một số trải nghiệm trong cuộc sống của mình cho bọn trẻ.
Cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì quá khó khăn.
Mãi cho đến khi hiệu trưởng giải thích cho họ: "Tôi cảm thấy khả năng của bọn nhỏ là vô hạn, nhưng chỉ dựa vào những giáo viên như chúng tôi để dẫn đường là không đủ, quan trọng nhất chính là trong lòng bọn trẻ cũng phải có động lực nữa. Bọn chúng biết quá ít về thế giới bên ngoài kia, ít đến mức thậm chí không có chút tò mò hiếu kỳ nào, chỉ nghĩ rằng bên kia ngọn núi chính là một ngọn núi khác mà thôi, hoàn toàn không nghĩ đến còn có thành phố lớn, ngựa xe như nước. Tôi nhờ đạo diễn Diêm để mọi người chia sẻ những mẩu chuyện cũ của mình cho bọn nhỏ, chính là hi vọng mọi người có thể khiến bọn nhỏ cảm thấy, cuộc đời mình còn có những khả năng khác, nếu sau hôm nay có thể khiến bọn trẻ sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt với thế giới bên ngoài, vậy đã là sự trợ giúp to lớn nhất đối với chúng tôi rồi, vô cùng cám ơn mọi người."
Nghe xong đoạn này.
Khương Kỳ Kỳ cố nén nước mắt từ nãy tới giờ lập tức kéo tóc của mình quay người lại, nước mắt chảy dài xuống má, cô thậm chí còn không thèm để ý trang điểm có bị lem hay không.
Cuống họng của mọi người cũng tắc nghẹn, cảm giác như bị ai đó nhét vào một nắm bông, khiến họ quên cả thở.
Khán giả một lần nữa khóc thành một dòng sông trên khu bình luận công khai.
[SOS cứu mạng, để tui nghía coi là ai giống Kỳ Kỳ, khóc ngu người luôn nào, hức hức hức...]
[Vị hiệu trưởng này thực sự rất biết cách nói chuyện, khi nghe đến câu "Bọn chúng biết quá ít về thế giới bên ngoài kia, ít đến mức thậm chí không có chút tò mò hiếu kỳ nào... hoàn toàn không nghĩ đến còn có thành phố lớn, ngựa xe như nước.". Nước mắt của yêm như tự có suy nghĩ vậy, hoàn toàn không thể kiểm soát được.]
[Đạo diễn Diêm cuối cũng vẫn là đạo diễn Diêm, cho dù chiêu trò chọc ghẹo khách mời của ổng trước đó bị nhìn thấu cũng không sao hết, chiêu lớn đều dồn sức, sau này mới tung ra nè, đừng đao từng đao bay đến, khiến đầu gối của mi phải quỳ rạp trên đất mới thôi, nát lòng.jpg x3]
[Ối giời đất ơi, tui thật sự, thật sự muốn chết, ai tới cứu tui với, tới cứu em đi mà!!! Phát điên.jpg]
[Việc chọn thôn Trà làm nơi ghi hình chương trình tôi đã khen mệt rồi, cũng cảm giác nơi này thực sự rất kỳ diệu, từ vị cán bộ thôn tràn đầy tình cảm, kiên trì chiếu phim cho những người cao tuổi bị bỏ lại trong thôn, cho đến vị hiệu trưởng muốn dùng lòng hiếu kỳ để làm động lực thúc đẩy bọn trẻ phấn đấu... Quả nhiên trên đời này, người tốt vẫn tương đối nhiều QAQ.]
[Bảo đao của Diêm chó đúng là già nhưng chưa cùn, trước cười nhạo ổng sướng mồm bao nhiêu, thì giờ cảm thấy mặt mình đau bấy nhiêu, tui nói một câu "19 ngày bên nhau" là show hẹn hò đỉnh nhất, không ai ý kiến ý cò gì đâu nhỉ.]
[Mị hy vọng sau đó ekip chương trình có thể công khai phương thức liên hệ của trường, Mị muốn lập nhóm đến đó thăm bọn nhỏ, mang theo chút đồ ăn vặt, cùng bọn trẻ nói chuyện phiếm, chơi trò chơi gì đó...]
[Bản thân là một người bước ra từ thôn nhỏ, tri thức quả thật có thể thay đổi vận mênh, hy vọng bọn nhỏ vĩnh viễn không mất đi lòng hiếu kỳ, rơi lệ.jpg x3]
Trường học ở đây không có phòng học chức năng hay giảng đường có thể chứa được tất cả học sinh.
Nếu muốn tập hợp tất cả học sinh, chỉ có thể tập hợp tại sân chơi, các thành viên cố định của chương trình lần lượt cầm micro đi lên bục chào cờ kể chuyện cho bọn trẻ.
Lúc hỏi đến thứ tự lên sân khấu, Khương Kỳ Kỳ là người đầu tiên lau nước mắt.
Một bên vẫy tay gọi chuyên viên trang điểm để người ta giúp chỉnh trang lại, một bên nhờ tổ đạo diễn lấy máy chiếu ngoài trời đến cho mình.
Nói cô muốn vừa kể chuyện vừa cho bọn nhỏ xem ảnh trong điện thoại của mình, như vậy bọn nhỏ không chỉ có thể ngắm nhìn mỗi Trung Quốc, mà còn thấy được phong cảnh nước ngoài khi cô học tập tại Anh.
Trẻ con là đối tượng không am hiểu che giấu tâm trạng nhất.
Từ lúc bọn nhỏ nhìn thấy sáu thành viên chương trình xinh đẹp lộng lẫy thì ánh mắt đã không thể kiềm chế nối, liên tục hướng về phía họ, bọn chúng chưa gặp được người nào đẹp như vậy bao giờ!
Trong lúc ekip chương trình lắp đặt máy chiếu ngoài trời, sáu thành viên lần lượt bước lên, ngay cả giáo viên giữ trật tự cũng không cần, bọn trẻ đã đồng loạt nhìn lên chăm chú, nghe cái gì cũng thấy mới mẻ, nhìn cái gì cũng thấy tò mò.
Khương Kỳ Kỳ bắt đầu nói từ chuyện cô cảm thấy mông lung khi chọn trường đại học trong nước, từ đầu đến cuối đều được minh họa bằng các bức ảnh sinh động về hành trình học tập của mình, trong đó đương nhiên bao gồm cả chủ đề "Tình yêu" mà bọn trẻ hứng thú nhất.
Cô vô cùng thẳng thắn nói rằng vận may của mình không tệ, có một gia đình hạnh phúc, luôn ủng hộ mọi quyết định của cô, nhưng việc mở rộng tầm nhìn đã giúp cô xác định được mục tiêu và hướng đi vững chắc trong cuộc sống, cũng như gặp được người bạn đời tâm giao của mình.
Khương Kỳ Kỳ biết trẻ con bây giờ biết chuyện yêu đương, kết hôn, sinh con từ rất sớm, cũng biết trái tim non nớt của bọn chúng luôn có sự khao khát mơ mộng với chuyện này: "Thực ra chị hoàn toàn có thể không đi nước ngoài cùng có thể thực hiện được ước mơ của mình, nhưng như vậy chị sẽ không thể gặp được chồng chưa cười của mình, có lẽ sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông mình nhìn thấy tạm vừa mắt rồi gả cho người ta, mơ mơ hồ hồ sống hết một đời, bỏ lỡ rất nhiều thứ."
Tần Tư Gia giống với Khương Kỳ Kỳ, đều thuộc kiểu người có hoàn cảnh gia đình xuất chúng, vừa chiếu một bức hình chụp trong nhà lên thôi, bọn nhỏ bên dưới sẽ lập tức hô to "Wow", đầy hâm mộ.
Đây chính là cung điện.
So với cung điện nhìn thấy trong tivi còn rộng rãi xa hoa hơn, thế mà lại có người sống ở đây mỗi ngày, thích làm gì thì làm đó!
Tần Tư Gia: "Tuy bây giờ chị là ca sĩ, nhưng thực ra khi còn bé chị hoàn toàn không biết mình thích hát, thứ có thể tiếp xúc mỗi ngày rất nhiều, cái gì cũng chỉ có ba phần nhiệt nhìn, chưa từng gặp được thứ bản thân thực sự thích, thực sự muốn theo đuổi. Cho nên chuyên ngành đại học của chị cùng công việc hiện giờ hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, mãi cho đến một ngày, chị ngẫu nhiên đi qua một quán karaoke, nghe thấy câu lạc bộ âm nhạc của trường hát một ca khúc do chính họ sáng tác, lúc đó chân chị đứng im, không tài nào cất bước dời đi được, cảm thấy bài hát đó hay tuyệt..."
So với hai cô gái có gia cảnh khá giả, bốn người còn lại thực ra đều thuộc về kiểu người "Bước ra từ thôn nhỏ".
Trịnh Thanh ra mắt trong một cuộc thi hát nhiều năm trước, một đường thi từ cấp huyện đến tận cấp quốc gia, giành được giải nhất.
Lương Nghệ từ nhỏ đã học tập chăm chỉ, từ bé đến lớn giành được đủ các loại học bổng, được cử đi nước ngoài trao đổi, tự thân vận động tìm công ty thực tập, sơn son thếp vàng cho lý lịch của bản thân.
Nhậm Khâm Minh là giữa chừng đổi nghề, có khó khăn cũng không chịu lùi bước, người khác luyện tập hai giờ thì hắn luyện bốn giờ, cần cù bù thông mình.
Nguyễn Tụng khá giống với Tần Tư Gia, đều là lên đại học rồi mới tình cờ phát hiện ra đam mê thực sự của mình.
Chỉ là Trịnh Thanh có thể chiếu ảnh y hát trên đủ các kiểu sân khấu khác nhau, Lương Nghệ có thể chiếu ảnh khi y làm việc tại các công ty lớn, Nhậm Khâm Minh có thể chiếu ảnh khi hắn đang quay phim trong các đoàn làm phim.
Khu bình luận chỉ không thể đoán ra ảnh của Nguyễn Tụng.
[Chẳng nhẽ thầy Nguyễn muốn chiếu ảnh lúc mình đánh chữ viết kịch bản? 23333]
[Hoặc là ảnh một tập bản thảo dày cộp, bản nháp gì gì đó?]
Kết quả ảnh Nguyễn Tụng chiếu lên lại là cảnh mắt trời dần nhô lên giữa những tòa nhà cao tầng được xây bằng xi măng cốt thép trong thành phố, những tia sáng lấp lánh từ trên bầu trời, bễ nghễ nhìn xuống vạn vật bên dưới.
Giọng nói lành lạnh của anh từ micro truyền ra, lọt vào tai bọn trẻ: "Khi lần đầu tiên anh rời quê mình ở Tây Liễu thành phố B đến đây, anh đã nghĩ anh cũng sẽ giống như 99% những người còn lại, thích lên núi ngắm mặt trời mọc, ngắm bình minh ở ven biển, hoặc những nơi rộng rãi xa xôi mà bình thường không thể đến được. Nhưng khi anh tận mắt nhìn thấy bình minh ở thành phố A, anh cảm thấy như đã nhìn thấy chính mình vậy."
"Rõ ràng từ Tây Liễu ngồi tàu cao tốc đến thành phố A chỉ mất có ba mươi tám phút, vậy mà anh sống mười tám năm cuộc đời mới lần đầu tiên tìm ra chính mình."
"Từ đó về sau, trong lòng anh chỉ còn một ý nghĩ kiên định vững chắc, chính là anh cũng muốn làm mặt trời mọc."
Nguyễn Tụng: "Những không phải là mặt trời mọc ở Tây Liễu, mà là mặt trời mọc ở thành phố A."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khu bình luận QAQ:... Đao của thầy Nguyễn sắc chả kém gì của chó Diêm!
Chó cỏ: Vợ tôi chính là vợ thiên hạ vô địch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook