*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ khi Từ Lan thực sự tỉnh rượu, hoàn hồn lại từ trong mớ nhận thức hỗn loạn Đồng Đồng thế mà quen biết với Trương Kiều Ngữ.
Nguyễn Tụng đã thông báo xong chuyện anh thành lập phòng làm việc cá nhân, cả thế giới đều đã biết chuyện, chỉ mình cô vẫn chưa biết gì.
Thêm cả chuyện tối qua Nhậm Khâm Minh đi mua món kho Triều Châu lên hotsearch nữa, trời mới biết trong lòng Từ Lan hoảng sợ cỡ nào.
Trương Kiều Ngữ nói đây là do cô quá căng thẳng.
Từ Lan hoàn toàn không nghe lọt, lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Tụng quở trách một trận, đơn giản là nói bọn họ hành động quá mạo hiểm, chưa lên kế hoạch kỹ càng đã ra tay.
Lúc Nguyễn Tụng nhận cuộc gọi, mọi người vừa mới chạy xe qua đoạn đường núi bị sạt lở, được sửa gấp hôm qua, đi đến cổng trường học của bọn trẻ.
Giờ đang nghe hiệu trưởng đúng cạnh tấm bảng giới thiệu.
Nguyễn Tụng cầm điện thoại đưa tay ra hiệu cho Diêm Tùng Hàng, sau đó tránh khỏi ống kính.
Anh không thể không thừa nhận, việc hôm nay mình thông báo thành lập phòng làm việc ngay lúc chương trình đang phát trực tiếp, ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng từ việc chụp bìa tạp chí của Nhậm Khâm Minh bị chen ngang, lúc này đối mặt với Từ Lan, anh không thể lời lẽ hùng hồn phản bác được: "Không phải đã thống nhất từ trước, là để tự bọn em tìm cơ hội thông báo công khai rồi ạ..."
"Trước khác nay khác, cậu ở đây vờ vịt với chị cái gì hả!!"
Từ sáng sớm Từ Lan đã chịu không ít kích thích, nhưng cô vẫn không bình tĩnh nổi: "Nhỡ mà bị người khác nói thành cậu muốn làm chuyện giống như Viên Ấn Hải thì sao! Còn chuyện bảo vệ quyền lợi cho biên kịch kia nữa, trước không phải đã nói tìm cơ hội thảo luận thêm chút nữa đã à, cậu tùy tiện làm chuyện đắc tội với người khác, động chạm đến lợi ích của người ta như vậy, sau này có thể sẽ bị ngáng chân đó!"
Nguyễn Tụng tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn không nhịn được mạnh miệng: "Nhưng bảo vệ quyền lợi chính đáng không sai..."
Từ Lan: "Bảo vệ quyền lợi không sai! Nhưng cậu phải cân nhắc đến bầu không khí trong ngành bây giờ nữa! Vốn có cả đống người đang dựa vào việc bắt chẹt biên kịch để ăn ngon mặc đẹp, giờ cậu đột nhiên nhảy ra, có phải khiến người ta..."
Từ Lan còn chưa nói xong chữ "Hận" cuối cùng thì đột nhiên hiểu ra gì đó, đột nhiên quay lại nhìn Trương Kiều Ngữ, cô nói mà, sao người lý trí như Nguyễn Tụng lại đột nhiên bốc đồng như vậy chứ: "Hai cậu biết chuyện trang bìa LOCKO rồi à? Một người hai người đều muốn trút giận đúng không?"
Nguyễn Tụng bị chọc trúng tim đen, hiếm thấy bị người khác mắng xối xả như vậy, cầm điện thoại ủ rũ ngồi xổm ở góc tường, lẩm bẩm ngụy biện: "... Vậy cứ coi như em xung quan nhất nộ vi lam nhan đi, dù sao trước đó Nhậm Khâm Minh cũng xông lên rồi, em cũng lên một cái, vậy là công bằng."
Lại còn muốn phải công bằng.
Từ Lan thực sự bị cái lý luận tà môn này làm cho choáng váng, giận muốn tắc cả thở.
"Dù bây giờ có xảy ra vấn đề gì, chị Lan cũng nhất định có phương án làm quan hệ công chúng mà."
Nguyễn Tụng cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn, thiếu điều chưa đưa tay chọc chọc đá vụn dưới chân thôi, "Chuyện đã xảy ra rồi, mình nên nghĩ cách giải quyết phía sau chứ."
Từ Lan: "Giờ cậu mới biết phải che chở cho sau này của Nhậm Khâm Minh à!"
Nguyễn Tụng hiểu, Từ Lan là đang lo sau này phòng làm việc của anh sẽ trở thành cái gai trong mắt người khác, chỉ có thể bẹp miệng lẩm bẩm: "Đó là do bọn họ có vấn đề, không phải em có vấn đề, cùng lắm thì em đăng thêm một bài, nói là cho họ ba ngày để sửa sai, sửa xong em sẽ không công khai ra bên ngoài nữa."
"Kịch bản còn chưa viết được mấy cuốn mà đã đòi làm thanh tra kỷ luật??"
Lúc Từ Lan mở miệng nói mới phát hiện, giờ phút này cô đã hoàn toàn hiểu được tâm trạng của tổng biên tập LOCKO lúc khuyên nhủ mình hôm qua, cô cố bình tĩnh lại, ôn hòa nói: "Đừng có trách chị không nhắc trước, vĩnh viễn không nên cảm thấy mình có thể điều khiển dư luận trăm phần trăm, lần này không sao, nhưng nếu sau này cậu còn hành động tùy tiện lỗ mãng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn!"
Đừng thấy mọi người trong giới giải trí đăng Weibo đăng ảnh rất tùy tiện thoải mái, thực ra sau lưng đều đã tính toán kỹ lương cả rồi.
Những kẻ ngốc nghếch gặp may thì không tính, nhưng tóm lại thuyền dùng cẩn thận giữ được vạn năm.
Vừa cúp điện thoại một cái, Từ Lan đã phải uống liền tù tì mấy ly nước để hạ hỏa.
Trương Kiều Ngữ cười trên sự đau khổ của người khác: "Có thể nói trong giới giải trí, cứ mười người bị sập phòng thì có ít nhất tám người là do chuyện yêu đương."
Quá nhiều Dopamine* khiến con người ta hành động mù quáng.
* Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể.
Nhiều người gọi dopamine là "hormone hạnh phúc" bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.
Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.
...
Trong trường học, Nhậm Khâm Minh nhìn dáng vẻ lúc nhận điện thoại của Nguyễn Tụng thì cũng đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra.
Chờ Nguyễn Tụng vừa quay lại, hắn đã vòng tay qua eo anh, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Chị Lan tỉnh rượu rồi à?"
Nguyễn Tụng sợ Từ Lan bây giờ đang theo dõi livestream của bọn họ, nên trên mặt không dám để lộ vẻ vừa sống sốt qua đại nạn quá rõ ràng, anh hơi nghiêng người, đưa lưng về phía ống kính: "Chưa tỉnh cũng bị tức đến tỉnh rồi, Béo với Tiểu Lư đăng Weibo xong đều bảo chúng ta chờ bị ăn mắng đi."
Nhậm Khâm Minh không ngạc nhiên chút nào: "Em cũng không ngờ sáng nay anh lại nói thẳng ra như vậy."
Nguyễn Tụng: "Anh đây đang tức mà."
Nói đến đây, ý cười trong mắt hai người chạm nhau, trông y như hai đứa nhỏ vừa trộm người lớn làm chuyện xấu xong.
Thanh niên lãng mạn thích yêu đương như Khương Kỳ Kỳ ở sau lưng hai người nhìn thế cũng thấy không nuốt nổi, chọc hai người: "Nè nè, em nói hai anh nhá, sắp đi vào trường học rồi, cấm chỉ yêu sớm nhá!"
Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không thấy xấu hổ, quay lại nói: "Cho cô kiểm tra chứng minh thư của bọn anh nhé?"
[Ồ ⸺⸺ Ha ha ha ha.]
[Tại sao Mị lại thấy thầy Nguyễn với Chó cỏ càng lúc càng ngọt ngào nhỉ? Mị ship CP ship ra cái tật xấu gì vậy, ôm đầu.jpg]
[A! Thím lầu trên cũng thấy vậy kìa!!! Hóa ra tui không chỉ có một mình!]
[Thực sự không dám giấu, ban đầu Mị cũng tưởng chỉ mình Mị thấy vậy, so với trước kia động tác nhỏ của hai người nhiều hơn lắm lắm ý, ôm eo nhỏ nè, sờ tay nhỏ nè, doge.jpg]
[Có lẽ do trước đây hai người họ rất lâu rồi không được sớm chiều ở chung như vậy, tình cảm lúc này được hâm nóng, khuôn mặt nhỏ dâm dê.jpg]
[Tui nói nè, Chó cỏ trước đây hay xị mặt như vậy liệu có khi nào là tại công việc bận rộn, không được gặp vợ không, giờ ngày nào ổng cũng được ở cùng thầy Nguyễn, tui thấy ổng cười suốt nha, nhe răng.jpg]
[So với lúc chương trình mới bắt đầu ghi hình, Thầy Nguyễn cũng chiều Chó cỏ hơn nha! Cảm giác thương xót cho Chó cỏ ban đầu của yêm, giờ đã hoàn toàn biến thành kiểu muốn đá văng ổng ra để bản thân mình thế chỗ rồi! Thầy Nguyễn thơm quá xá là thơm! Marmot gào thét.jpg]
...
Đoàn người đi theo sau hiệu trưởng tiến vào trường học.
Mắt thường cũng thấy được, hoàn cảnh học tập ở đây vô cùng đơn sơ.
Tòa nhà thấp bé, tường cao đã tróc sơn, sàn xi măng xám xịt, xung quanh bốn phía là cây cối mọc um tùm, dọc theo cầu thang.
Sân thể dục dưới tầng một chỉ có hai khung bóng rổ, phía ngoài hoàn toàn không có đường chạy cao su, càng không có vạch kẻ chia sân bóng.
VJ vác camera đi vào, lượn một vòng để khán giả đang xem live có thể thấy được toàn cảnh trường học.
Nghe hiệu trưởng giới thiệu, trường tiểu học của bọn họ có tổng cộng sáu lớp và hai dãy phòng học, mỗi dãy ba tầng.
Cơ bản mỗi lớp đều có từ năm đến sáu mươi học sinh, đội ngũ giáo viên khá hạn chế, hoàn toàn không có thanh niên hay người ngoài nào sẵn sàng đến đây giảng dạy, trường chỉ có thể mời những người đã từng đi học bên ngoài sau đó quay về đây nghỉ hưu dưỡng lão đến dạy học.
Lúc mọi người đến, camera có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy các em học sinh trong lớp đang nghe giảng.
Trang thiết bị dạy học trong lớp, không kể đến máy chiếu đã trở nên thông dụng với trẻ em trong thành phố, ở đây ngay cả bảng trượt cũng không có, chỉ có bảng đen treo tường kiểu truyền thống, không thể điều chỉnh tăng diện tích.
Mỗi lớp một tấm bảng, chỉ đủ để giáo viên viết bài giảng.
Bức tường cuối lớp hoàn toàn không có báo tường, chỉ có một tờ giấy khổ to, bên trên viết "Tri thức thay đổi vận mệnh" bằng bút lông.
Hiểu trưởng nói đây là do giáo viên ngữ văn của trường họ viết, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đổi một bức mới.
Khương Kỳ Kỳ thậm chí còn có cảm giác, từ bé đến giờ mình chưa từng thấy cái bàn học nào cổ như vậy.
Toàn bộ mặt bàn làm bằng gỗ màu nâu sậm, chỉ có bề mặt là trông hơi bóng một chút, còn ngăn kéo đựng đồ bên dưới và phần chân bàn làm cô nhìn mà không khỏi thấy lo, sợ bề mặt chưa được bào phẳng có thể chọc vào người bọn trẻ, làm bọn nó bị thương.
Tần Tư Gia nhìn một lượt, không dám cả thở mạnh, chỉ sợ làm ầm ĩ, quấy nhiễu đến đám nhỏ đang chăm chú nhìn lên bảng nghe giảng, mãi đến khi đi cùng hiểu trưởng tới khu văn phòng, cô mới vô thức nhỏ giọng hỏi: "Bọn trẻ lên lớp nghiêm túc thật, thế mà không có đứa nào trộm làm việc riêng..."
Hiệu trưởng giải thích: "Có thể ở lại trường đều là những học sinh nghiêm túc học tập, còn những đứa nghịch ngợm hay gây sự không muốn học, người lớn trong nhà sẽ không đưa tới trường, dù sao có đưa thì chẳng mấy chốc cũng lại phải đón về nhà."
Trịnh Thanh: "Ồ... Mà năm đó tôi đi học cũng phải đến lớp 11, 12 mới chơi chán, nghĩ muốn tu tỉnh học tập, hiện giờ vì nghịch ngợm gây sự mà trực tiếp không đưa đến trường có phải quá sớm hay không?"
"Đúng vậy, không đi học sao được, không đi học chẳng phải sẽ mãi dậm chân tại chỗ sao?" Khương Kỳ Kỳ vừa vào phòng làm việc của hiệu trưởng đã bắt đầu đánh giá xung quanh căn phòng được cho là có diện tích lớn nhất, điều kiện tốt nhất trong trường.
Nhưng thực tế là khi sáu người bọn họ đến, chỉ có thể ngồi xuống chiếc sô pha gỗ cứng kiểu cũ ở giữa phòng, trên bàn làm việc của hiệu trưởng không có bất kỳ một vật trang trí nào, chỉ có mấy cái bút cùng đôi ba túi giấy đựng hồ sơ, cốc uống nước cũng toàn là cốc tráng men ngày xưa.
Hiệu trưởng vừa tìm cốc giấy rót trà cho mọi người, vừa bất đắc dĩ cười: "Thực ra bọn tôi cũng biết, đứa nhỏ tuổi này phần lớn đều nghịch ngợm bướng bỉnh, cãi nhau đánh nhau, lên lớp trộm làm việc riêng trốn học là bình thường, nhưng dù giáo dục bắt buộc không cần đóng học phí, thì các khoản phí khác vẫn phải đóng, còn cả tiền ăn tiền ở nữa. Một khi phát sinh, những khoản chi phí này sẽ là chi phí bỏ ra để đầu tư cho giáo dục của phụ huynh, vậy họ chắc chắn không muốn để đứa nhỏ ngồi trong lớp nô đùa, thà để bọn chúng về nhà phụ chút việc nông, học lấy cái nghề, sớm ra ngoài kiếm tiền còn hơn."
Hiệu trưởng vừa nói thế, nhóm Khương Kỳ Kỳ lập tức rơi vào im lặng.
Lương Nghệ ngăn hiệu trưởng pha trà, bảo ông không phải bận tâm.
Nhưng hiệu trưởng cứ nói không sao, nở nụ cười chất phác nhìn mọi người: "Chương trình của mọi người có thể tới đây, tôi vui lắm, không vì gì khác, tôi chỉ hy vọng thế giới bên ngoài không quên mất chúng tôi thôi. Tôi ở đây cũng chẳng có thứ gì đáng giá có thể lấy ra chiêu đãi mọi người, chỉ có lá trà nhà mình trồng là có thể cung cấp không giới hạn, mọi người nếm thử đi."
Một tiết học, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn.
Mọi người uống hết trà, lại cùng hiệu trưởng đi tới ký túc xá của học sinh.
Thời gian ở nơi này dường như vẫn còn dừng lại ở hai, ba mươi năm trước, là kiểu nhà đất lợp ngói chỉ còn thấy được ở vùng nông thôn.
Hành lang cũ nát vừa hẹp vừa thấp, mấy người trưởng thành bọn họ đi vào một cái là chật như nêm, một phóng ký túc cho tám người chỉ có mấy chiếc giường tầng và lối đi ở giữa, còn lại cái gì cũng không có.
Đồng phục học sinh được giặt sạch treo trên móc, ngoắc vào thành giường để phơi khô, rõ ràng không phài là phương bắc nhưng học sinh ở đây lại chỉ có thể sử dụng chung nhà vệ sinh công cộng và buồng tắm vòi sen.
Trước đó Tần Tư Gia nhìn điều kiện lớp học còn có thể nhịn được, nhưng vừa thấy hoàn cảnh ký túc xá của bọn nhỏ thì hốc mắt lập tức đỏ bừng.
Khương Kỳ Kỳ suốt dọc đường đều ôm lấy Lương Nghệ từ phía sau, áp mặt vào lưng y.
Cho dù bọn họ đã từng thấy những cảnh như thế này trên thời sự hay phim ảnh cả vạn lần, thì khi nhìn thấy tận mắt vẫn sẽ bị sốc.
Sau khi tham quan 1 vòng toàn bộ ngôi trường, mọi người quay trở lại sân chơi.
Diêm Tùng Hàng thấy Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh từ đầu đến cuối không hé răng nói năng gì, thì thoáng xen vào hỏi một câu: "Thầy Nguyễn nhìn thấy hoàn cảnh dạy học ở đây có cảm nhận thế nào?"
Nguyễn Tụng thoạt nhìn thì bình tĩnh, nhưng thực tế lúc mở miệng ra định nói thì lại không nói được ra tiếng, anh hắng giọng một cái mới nói: "Rất khó tưởng tượng, bởi vì nơi này không phải vùng Tây Bắc xa xôi hay là vùng núi hẻo lảnh nào, nơi này là thành phố A."
Là thành phố cấp một số một số hai trong nước.
[Đệt đệt đệt, sập nhà rồi mọi người ơi.]
[Thật sự không nhắc đến tôi cũng quên mất, nơi này là thành phố A đó!! QAQ...]
____________________
Cốc tráng men
Chờ khi Từ Lan thực sự tỉnh rượu, hoàn hồn lại từ trong mớ nhận thức hỗn loạn Đồng Đồng thế mà quen biết với Trương Kiều Ngữ.
Nguyễn Tụng đã thông báo xong chuyện anh thành lập phòng làm việc cá nhân, cả thế giới đều đã biết chuyện, chỉ mình cô vẫn chưa biết gì.
Thêm cả chuyện tối qua Nhậm Khâm Minh đi mua món kho Triều Châu lên hotsearch nữa, trời mới biết trong lòng Từ Lan hoảng sợ cỡ nào.
Trương Kiều Ngữ nói đây là do cô quá căng thẳng.
Từ Lan hoàn toàn không nghe lọt, lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Tụng quở trách một trận, đơn giản là nói bọn họ hành động quá mạo hiểm, chưa lên kế hoạch kỹ càng đã ra tay.
Lúc Nguyễn Tụng nhận cuộc gọi, mọi người vừa mới chạy xe qua đoạn đường núi bị sạt lở, được sửa gấp hôm qua, đi đến cổng trường học của bọn trẻ.
Giờ đang nghe hiệu trưởng đúng cạnh tấm bảng giới thiệu.
Nguyễn Tụng cầm điện thoại đưa tay ra hiệu cho Diêm Tùng Hàng, sau đó tránh khỏi ống kính.
Anh không thể không thừa nhận, việc hôm nay mình thông báo thành lập phòng làm việc ngay lúc chương trình đang phát trực tiếp, ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng từ việc chụp bìa tạp chí của Nhậm Khâm Minh bị chen ngang, lúc này đối mặt với Từ Lan, anh không thể lời lẽ hùng hồn phản bác được: "Không phải đã thống nhất từ trước, là để tự bọn em tìm cơ hội thông báo công khai rồi ạ..."
"Trước khác nay khác, cậu ở đây vờ vịt với chị cái gì hả!!"
Từ sáng sớm Từ Lan đã chịu không ít kích thích, nhưng cô vẫn không bình tĩnh nổi: "Nhỡ mà bị người khác nói thành cậu muốn làm chuyện giống như Viên Ấn Hải thì sao! Còn chuyện bảo vệ quyền lợi cho biên kịch kia nữa, trước không phải đã nói tìm cơ hội thảo luận thêm chút nữa đã à, cậu tùy tiện làm chuyện đắc tội với người khác, động chạm đến lợi ích của người ta như vậy, sau này có thể sẽ bị ngáng chân đó!"
Nguyễn Tụng tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn không nhịn được mạnh miệng: "Nhưng bảo vệ quyền lợi chính đáng không sai..."
Từ Lan: "Bảo vệ quyền lợi không sai! Nhưng cậu phải cân nhắc đến bầu không khí trong ngành bây giờ nữa! Vốn có cả đống người đang dựa vào việc bắt chẹt biên kịch để ăn ngon mặc đẹp, giờ cậu đột nhiên nhảy ra, có phải khiến người ta..."
Từ Lan còn chưa nói xong chữ "Hận" cuối cùng thì đột nhiên hiểu ra gì đó, đột nhiên quay lại nhìn Trương Kiều Ngữ, cô nói mà, sao người lý trí như Nguyễn Tụng lại đột nhiên bốc đồng như vậy chứ: "Hai cậu biết chuyện trang bìa LOCKO rồi à? Một người hai người đều muốn trút giận đúng không?"
Nguyễn Tụng bị chọc trúng tim đen, hiếm thấy bị người khác mắng xối xả như vậy, cầm điện thoại ủ rũ ngồi xổm ở góc tường, lẩm bẩm ngụy biện: "... Vậy cứ coi như em xung quan nhất nộ vi lam nhan đi, dù sao trước đó Nhậm Khâm Minh cũng xông lên rồi, em cũng lên một cái, vậy là công bằng."
Lại còn muốn phải công bằng.
Từ Lan thực sự bị cái lý luận tà môn này làm cho choáng váng, giận muốn tắc cả thở.
"Dù bây giờ có xảy ra vấn đề gì, chị Lan cũng nhất định có phương án làm quan hệ công chúng mà."
Nguyễn Tụng cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn, thiếu điều chưa đưa tay chọc chọc đá vụn dưới chân thôi, "Chuyện đã xảy ra rồi, mình nên nghĩ cách giải quyết phía sau chứ."
Từ Lan: "Giờ cậu mới biết phải che chở cho sau này của Nhậm Khâm Minh à!"
Nguyễn Tụng hiểu, Từ Lan là đang lo sau này phòng làm việc của anh sẽ trở thành cái gai trong mắt người khác, chỉ có thể bẹp miệng lẩm bẩm: "Đó là do bọn họ có vấn đề, không phải em có vấn đề, cùng lắm thì em đăng thêm một bài, nói là cho họ ba ngày để sửa sai, sửa xong em sẽ không công khai ra bên ngoài nữa."
"Kịch bản còn chưa viết được mấy cuốn mà đã đòi làm thanh tra kỷ luật??"
Lúc Từ Lan mở miệng nói mới phát hiện, giờ phút này cô đã hoàn toàn hiểu được tâm trạng của tổng biên tập LOCKO lúc khuyên nhủ mình hôm qua, cô cố bình tĩnh lại, ôn hòa nói: "Đừng có trách chị không nhắc trước, vĩnh viễn không nên cảm thấy mình có thể điều khiển dư luận trăm phần trăm, lần này không sao, nhưng nếu sau này cậu còn hành động tùy tiện lỗ mãng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn!"
Đừng thấy mọi người trong giới giải trí đăng Weibo đăng ảnh rất tùy tiện thoải mái, thực ra sau lưng đều đã tính toán kỹ lương cả rồi.
Những kẻ ngốc nghếch gặp may thì không tính, nhưng tóm lại thuyền dùng cẩn thận giữ được vạn năm.
Vừa cúp điện thoại một cái, Từ Lan đã phải uống liền tù tì mấy ly nước để hạ hỏa.
Trương Kiều Ngữ cười trên sự đau khổ của người khác: "Có thể nói trong giới giải trí, cứ mười người bị sập phòng thì có ít nhất tám người là do chuyện yêu đương."
Quá nhiều Dopamine* khiến con người ta hành động mù quáng.
* Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể.
Nhiều người gọi dopamine là "hormone hạnh phúc" bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.
Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.
...
Trong trường học, Nhậm Khâm Minh nhìn dáng vẻ lúc nhận điện thoại của Nguyễn Tụng thì cũng đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra.
Chờ Nguyễn Tụng vừa quay lại, hắn đã vòng tay qua eo anh, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Chị Lan tỉnh rượu rồi à?"
Nguyễn Tụng sợ Từ Lan bây giờ đang theo dõi livestream của bọn họ, nên trên mặt không dám để lộ vẻ vừa sống sốt qua đại nạn quá rõ ràng, anh hơi nghiêng người, đưa lưng về phía ống kính: "Chưa tỉnh cũng bị tức đến tỉnh rồi, Béo với Tiểu Lư đăng Weibo xong đều bảo chúng ta chờ bị ăn mắng đi."
Nhậm Khâm Minh không ngạc nhiên chút nào: "Em cũng không ngờ sáng nay anh lại nói thẳng ra như vậy."
Nguyễn Tụng: "Anh đây đang tức mà."
Nói đến đây, ý cười trong mắt hai người chạm nhau, trông y như hai đứa nhỏ vừa trộm người lớn làm chuyện xấu xong.
Thanh niên lãng mạn thích yêu đương như Khương Kỳ Kỳ ở sau lưng hai người nhìn thế cũng thấy không nuốt nổi, chọc hai người: "Nè nè, em nói hai anh nhá, sắp đi vào trường học rồi, cấm chỉ yêu sớm nhá!"
Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không thấy xấu hổ, quay lại nói: "Cho cô kiểm tra chứng minh thư của bọn anh nhé?"
[Ồ ⸺⸺ Ha ha ha ha.]
[Tại sao Mị lại thấy thầy Nguyễn với Chó cỏ càng lúc càng ngọt ngào nhỉ? Mị ship CP ship ra cái tật xấu gì vậy, ôm đầu.jpg]
[A! Thím lầu trên cũng thấy vậy kìa!!! Hóa ra tui không chỉ có một mình!]
[Thực sự không dám giấu, ban đầu Mị cũng tưởng chỉ mình Mị thấy vậy, so với trước kia động tác nhỏ của hai người nhiều hơn lắm lắm ý, ôm eo nhỏ nè, sờ tay nhỏ nè, doge.jpg]
[Có lẽ do trước đây hai người họ rất lâu rồi không được sớm chiều ở chung như vậy, tình cảm lúc này được hâm nóng, khuôn mặt nhỏ dâm dê.jpg]
[Tui nói nè, Chó cỏ trước đây hay xị mặt như vậy liệu có khi nào là tại công việc bận rộn, không được gặp vợ không, giờ ngày nào ổng cũng được ở cùng thầy Nguyễn, tui thấy ổng cười suốt nha, nhe răng.jpg]
[So với lúc chương trình mới bắt đầu ghi hình, Thầy Nguyễn cũng chiều Chó cỏ hơn nha! Cảm giác thương xót cho Chó cỏ ban đầu của yêm, giờ đã hoàn toàn biến thành kiểu muốn đá văng ổng ra để bản thân mình thế chỗ rồi! Thầy Nguyễn thơm quá xá là thơm! Marmot gào thét.jpg]
...
Đoàn người đi theo sau hiệu trưởng tiến vào trường học.
Mắt thường cũng thấy được, hoàn cảnh học tập ở đây vô cùng đơn sơ.
Tòa nhà thấp bé, tường cao đã tróc sơn, sàn xi măng xám xịt, xung quanh bốn phía là cây cối mọc um tùm, dọc theo cầu thang.
Sân thể dục dưới tầng một chỉ có hai khung bóng rổ, phía ngoài hoàn toàn không có đường chạy cao su, càng không có vạch kẻ chia sân bóng.
VJ vác camera đi vào, lượn một vòng để khán giả đang xem live có thể thấy được toàn cảnh trường học.
Nghe hiệu trưởng giới thiệu, trường tiểu học của bọn họ có tổng cộng sáu lớp và hai dãy phòng học, mỗi dãy ba tầng.
Cơ bản mỗi lớp đều có từ năm đến sáu mươi học sinh, đội ngũ giáo viên khá hạn chế, hoàn toàn không có thanh niên hay người ngoài nào sẵn sàng đến đây giảng dạy, trường chỉ có thể mời những người đã từng đi học bên ngoài sau đó quay về đây nghỉ hưu dưỡng lão đến dạy học.
Lúc mọi người đến, camera có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy các em học sinh trong lớp đang nghe giảng.
Trang thiết bị dạy học trong lớp, không kể đến máy chiếu đã trở nên thông dụng với trẻ em trong thành phố, ở đây ngay cả bảng trượt cũng không có, chỉ có bảng đen treo tường kiểu truyền thống, không thể điều chỉnh tăng diện tích.
Mỗi lớp một tấm bảng, chỉ đủ để giáo viên viết bài giảng.
Bức tường cuối lớp hoàn toàn không có báo tường, chỉ có một tờ giấy khổ to, bên trên viết "Tri thức thay đổi vận mệnh" bằng bút lông.
Hiểu trưởng nói đây là do giáo viên ngữ văn của trường họ viết, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đổi một bức mới.
Khương Kỳ Kỳ thậm chí còn có cảm giác, từ bé đến giờ mình chưa từng thấy cái bàn học nào cổ như vậy.
Toàn bộ mặt bàn làm bằng gỗ màu nâu sậm, chỉ có bề mặt là trông hơi bóng một chút, còn ngăn kéo đựng đồ bên dưới và phần chân bàn làm cô nhìn mà không khỏi thấy lo, sợ bề mặt chưa được bào phẳng có thể chọc vào người bọn trẻ, làm bọn nó bị thương.
Tần Tư Gia nhìn một lượt, không dám cả thở mạnh, chỉ sợ làm ầm ĩ, quấy nhiễu đến đám nhỏ đang chăm chú nhìn lên bảng nghe giảng, mãi đến khi đi cùng hiểu trưởng tới khu văn phòng, cô mới vô thức nhỏ giọng hỏi: "Bọn trẻ lên lớp nghiêm túc thật, thế mà không có đứa nào trộm làm việc riêng..."
Hiệu trưởng giải thích: "Có thể ở lại trường đều là những học sinh nghiêm túc học tập, còn những đứa nghịch ngợm hay gây sự không muốn học, người lớn trong nhà sẽ không đưa tới trường, dù sao có đưa thì chẳng mấy chốc cũng lại phải đón về nhà."
Trịnh Thanh: "Ồ... Mà năm đó tôi đi học cũng phải đến lớp 11, 12 mới chơi chán, nghĩ muốn tu tỉnh học tập, hiện giờ vì nghịch ngợm gây sự mà trực tiếp không đưa đến trường có phải quá sớm hay không?"
"Đúng vậy, không đi học sao được, không đi học chẳng phải sẽ mãi dậm chân tại chỗ sao?" Khương Kỳ Kỳ vừa vào phòng làm việc của hiệu trưởng đã bắt đầu đánh giá xung quanh căn phòng được cho là có diện tích lớn nhất, điều kiện tốt nhất trong trường.
Nhưng thực tế là khi sáu người bọn họ đến, chỉ có thể ngồi xuống chiếc sô pha gỗ cứng kiểu cũ ở giữa phòng, trên bàn làm việc của hiệu trưởng không có bất kỳ một vật trang trí nào, chỉ có mấy cái bút cùng đôi ba túi giấy đựng hồ sơ, cốc uống nước cũng toàn là cốc tráng men ngày xưa.
Hiệu trưởng vừa tìm cốc giấy rót trà cho mọi người, vừa bất đắc dĩ cười: "Thực ra bọn tôi cũng biết, đứa nhỏ tuổi này phần lớn đều nghịch ngợm bướng bỉnh, cãi nhau đánh nhau, lên lớp trộm làm việc riêng trốn học là bình thường, nhưng dù giáo dục bắt buộc không cần đóng học phí, thì các khoản phí khác vẫn phải đóng, còn cả tiền ăn tiền ở nữa. Một khi phát sinh, những khoản chi phí này sẽ là chi phí bỏ ra để đầu tư cho giáo dục của phụ huynh, vậy họ chắc chắn không muốn để đứa nhỏ ngồi trong lớp nô đùa, thà để bọn chúng về nhà phụ chút việc nông, học lấy cái nghề, sớm ra ngoài kiếm tiền còn hơn."
Hiệu trưởng vừa nói thế, nhóm Khương Kỳ Kỳ lập tức rơi vào im lặng.
Lương Nghệ ngăn hiệu trưởng pha trà, bảo ông không phải bận tâm.
Nhưng hiệu trưởng cứ nói không sao, nở nụ cười chất phác nhìn mọi người: "Chương trình của mọi người có thể tới đây, tôi vui lắm, không vì gì khác, tôi chỉ hy vọng thế giới bên ngoài không quên mất chúng tôi thôi. Tôi ở đây cũng chẳng có thứ gì đáng giá có thể lấy ra chiêu đãi mọi người, chỉ có lá trà nhà mình trồng là có thể cung cấp không giới hạn, mọi người nếm thử đi."
Một tiết học, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn.
Mọi người uống hết trà, lại cùng hiệu trưởng đi tới ký túc xá của học sinh.
Thời gian ở nơi này dường như vẫn còn dừng lại ở hai, ba mươi năm trước, là kiểu nhà đất lợp ngói chỉ còn thấy được ở vùng nông thôn.
Hành lang cũ nát vừa hẹp vừa thấp, mấy người trưởng thành bọn họ đi vào một cái là chật như nêm, một phóng ký túc cho tám người chỉ có mấy chiếc giường tầng và lối đi ở giữa, còn lại cái gì cũng không có.
Đồng phục học sinh được giặt sạch treo trên móc, ngoắc vào thành giường để phơi khô, rõ ràng không phài là phương bắc nhưng học sinh ở đây lại chỉ có thể sử dụng chung nhà vệ sinh công cộng và buồng tắm vòi sen.
Trước đó Tần Tư Gia nhìn điều kiện lớp học còn có thể nhịn được, nhưng vừa thấy hoàn cảnh ký túc xá của bọn nhỏ thì hốc mắt lập tức đỏ bừng.
Khương Kỳ Kỳ suốt dọc đường đều ôm lấy Lương Nghệ từ phía sau, áp mặt vào lưng y.
Cho dù bọn họ đã từng thấy những cảnh như thế này trên thời sự hay phim ảnh cả vạn lần, thì khi nhìn thấy tận mắt vẫn sẽ bị sốc.
Sau khi tham quan 1 vòng toàn bộ ngôi trường, mọi người quay trở lại sân chơi.
Diêm Tùng Hàng thấy Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh từ đầu đến cuối không hé răng nói năng gì, thì thoáng xen vào hỏi một câu: "Thầy Nguyễn nhìn thấy hoàn cảnh dạy học ở đây có cảm nhận thế nào?"
Nguyễn Tụng thoạt nhìn thì bình tĩnh, nhưng thực tế lúc mở miệng ra định nói thì lại không nói được ra tiếng, anh hắng giọng một cái mới nói: "Rất khó tưởng tượng, bởi vì nơi này không phải vùng Tây Bắc xa xôi hay là vùng núi hẻo lảnh nào, nơi này là thành phố A."
Là thành phố cấp một số một số hai trong nước.
[Đệt đệt đệt, sập nhà rồi mọi người ơi.]
[Thật sự không nhắc đến tôi cũng quên mất, nơi này là thành phố A đó!! QAQ...]
____________________
Cốc tráng men
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook