Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Từ Lan nghe vậy không thấy ngạc nhiên chút nào: "Tổng biên tập của LOCKO thề thốt đảm bảo với tôi là chuyện này sẽ không truyền ra ngoài."
Quả nhiên trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió.
Nhất là trong giới của bọn họ, chuyện đã từng xảy ra chính là đã xảy ra, đừng bao giờ mong có thể giấu không cho ai biết.
Từ Lan ở nhà mình có thói quen thu dọn đồ đạc gọn gàng, nhìn căn nhà rộng rãi như vậy mà đến một chỗ để ngồi cũng không có bèn tiện tay cúi xuống nhặt váy áo Trương Kiều Ngữ vứt tán loạn dưới sàn, vắt lên tay vịn ghế sô pha.
Trương Kiều Ngữ thấy cô bận rộn, quay người đi về phía đầu quầy bar bên kia chứ không lại chỗ sô pha, cụp mắt nhìn chiếc ly chân cao trong tay tự giễu nói: "Nhậm Khâm Minh đúng thật là chó ngáp phải ruồi, chỉ một cái ảnh bìa tạp chí thôi mà có thể khiến chị nghĩ ngợi mãi, còn muốn tìm người uống rượu."
Năm đó cô ta ở đoàn làm phim tức đến phát điên, cũng gọi điện thoại cho Từ Lan, nói cô ta không chịu được nữa, muốn bỏ quay mà không được đồng ý.
Động tác thu dọn đồ đạc của Từ Lan quả nhiên ngừng lại.
Cả căn phòng lặng như tờ chỉ còn tiếng rút nút gỗ mở chai rượu và tiếng rượu chảy vào trong ly thủy tinh.
"Tôi..."
Từ Lan mới vừa nói ra được một chữ, Trương Kiều Ngữ đã đặt chai rượu xuống, đánh gãy lời cô: "Nhưng cũng may lúc đó chị không quản tôi, nếu không hôm nay tôi cũng không thể vào ở trong căn nhà này."
Từ Lan nhìn Trương Kiều Ngữ, kiên trì nói hết những gì vừa rồi muốn nói: "Kiều Ngữ, lúc đó là tôi không tốt, do tôi sơ suất không để lời cô nói vào trong lòng, cho nên tôi bây giờ thật sự không muốn để xảy ra bất cứ một sai lầm nào... Có thể phá hủy nỗ lực từ trước đến giờ của Nhậm Khâm Minh, không muốn lại giẫm lên vết xe đổ trước đây mới tới tìm cô."
Trương Kiều Ngữ không hề che giấu sự ghen tỵ trong giọng nói của mình, tự rót tự uống cạn một ly rượu: "Vòng vo nửa ngày hóa ra tôi chính là người đi trước, bị lấy ra làm tấm gương kinh nghiệm, giờ còn phải đi theo sau mông giúp người ta chùi đít."
Từ Lan nhìn cô ta như vậy không biết phải nói sao.
Dường như chỉ cần đối diện với Trương Kiều Ngữ, sự hổ thẹn áy náy trong lòng cô sẽ khiến cô không còn đất dung thân, bất luận Trương Kiều Ngữ có nói gì, làm gì cũng là điều đương nhiên.
Từ Lan bỏ tất cả đồ đạc đang thu dọn dở trong tay xuống, ngồi lại đối điện với Trương Kiều Ngữ: "Cô muốn tôi bồi thường cho cô như thế nào cũng được, chỉ cần là việc tôi có thể làm."
Trương Kiều Ngữ nói không chớp mắt: "Vậy chị đá Nhậm Khâm Minh đi đi, sau này cũng đừng dẫn cậu ta nữa, tôi nhìn cậu ta không vừa mắt."
"Cái này không được."
Từ Lan không hề động đến ly rượu được đặt trước mặt mình, cô biết Trương Kiều Ngữ bây giờ đang cố ý nói dỗi: "Tôi có trách nhiệm phải chịu mọi cảm xúc tiêu cực của cô, cho nên nếu cô cần tôi xin lỗi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm."
Trương Kiều Ngữ mỉm cười, không rõ là có ý gì, nói: "Tôi cần lời xin lỗi của chị để làm gì, có thể giúp tôi dọn vào ở trong khu nhà giàu hay có thể giúp tôi tự do tùy ý đến quán bar mà không cần lo có scandal bị tuồn ra? Có phải chị đã quên, thực ra năm nay tôi cũng chỉ mới hai mươi sáu, bằng tuổi với Nhậm Khâm Minh nhà chị không?"
Nhậm Khâm Minh hai mươi sáu tuổi vẫn còn đang vì chuyện trình tự lên trang bìa một tạp chí nho nhỏ mà khiến người đại diện của mình sầu não.
Cô ta hai mươi sáu tuổi, đã đứng từ trên nhìn xuống cái giới giải trí này, làm tất cả những chuyện mà nghệ sĩ khác có nghĩ cũng không dám nghĩ, bất chấp hậu quả, không màng đến sau này.
"Hay là cô cảm thấy tôi bây giờ không ổn?"
Trương Kiều Ngữ chống tay lên trán, gõ gõ chân đế của ly thủy tinh rồi đẩy nó đến trước mặt Từ Lan.
Từ Lan bình tĩnh nhìn chằm chằm chất rượu đỏ thẫm trong ly rượu một lúc lâu, sau đó giống như đối phương mong muốn mà cầm ly rượu lên uống cạn, tiếng đế thủy tinh chạm xuống mặt bàn quầy bar vang lên "Lanh canh": "Đúng, tôi cảm thấy bây giờ cô không quá ổn."
Trương Kiều Ngữ: "Chưa từng có ai nói tôi sống không tốt."
Từ Lan: "Thật sự rất tệ."
Nếu không cô đã không ghi ra danh sách kia, càng không chủ động tìm đến đoàn làm phim của Vương Giáng muốn nhận vai nữ chính.
...
Bên trong nhà gỗ.
Nhậm Khâm Minh vốn tưởng xế chiều hôm nay Nguyễn Tụng với hai người Khương Kỳ Kỳ đã đến thăm trường học của bọn trẻ, kết quả lúc ăn khuya hỏi ra mới biết.
Hôm nay ba người họ đúng là đã tính đến thăm trường học, cũng lên xe đi rồi, nhưng kết quả đi được nửa đường, ekip chương trình mới phát hiện ra đoạn đường họ cần đi qua đang phải sửa chữa.
Trận mưa to mấy hôm trước cuối cùng vẫn gây ra sạt lở.
Nhậm Khâm Minh cảm thấy khó tin: "Lở đất ở sườn núi mà trước lúc đi mọi người không biết sao?"
Hắn nghĩ chuyện như vậy xảy ra, dù tin tức không lan truyền khắp các vùng xung quanh đó, thì chí ít cán bộ thôn bản vẫn phải biết, thế mà lúc nghe nói bọn họ muốn đến thăm trường học lại không cản lại.
Lương Nghệ bị vị cay của món kho Triều Châu làm cả người nóng bừng, đôi mắt sau cặp kính cũng như có hơi nước: "Họ nói khu vực bên đây mưa to xong bị sạt lở là chuyện thường như cơm bữa, bình thường sửa gấp trong một ngày là được, nếu không có tình huống đặc biệt sẽ không báo cáo lên."
Lúc ba người họ biết được cũng rất kinh ngạc.
Thậm chí còn chạy theo hỏi Diêm Tùng Hàng, có phải y đã nghe tin người ta đang sửa đường gấp lại giả bộ như không biết gì, vẫn cứ lái xe tới, muốn cố gắng tạo hiệu ứng cho chương trình không.
Nhưng Diêm Tùng Hàng chỉ lắc đầu hô to oan uổng: "Ngay cả cán bộ thôn còn không biết, tôi nghe tin ở đâu được!"
"Thế giờ làm sao đây, dứt khoát không đi nữa hay là điều chỉnh lại hành trình?" Nhậm Khâm Minh càng để ý đến việc tiếp theo nên giải quyết thế nào hơn.
Khương Kỳ Kỳ vẫn đang điên cuồng quạt miệng cho đỡ cay, rồi lại không nhịn thèm được tiếp tục nhét chim cút vào miệng nhai, chất thịt dai chắc ăn ngon tuyệt: "Đạo diễn Diêm nói có để số điện thoại lại cho đội cứu hộ sửa đường bên kia rồi, họ sẽ cập nhật tình trạng đường xá cho chung ta bất cứ lúc nào, không có gì bất ngờ thì đến ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau qua đó lần nữa."
Nhậm Khâm Minh hiểu rõ: "Vậy hành trình ban đầu của ngày mai thì sao? Thế không phải sẽ bị dồn lịch không hoàn thành được hết à?"
Nguyễn Tụng gặm chim cút, bận ăn những vẫn tranh thủ quay sang nhếch mép cười một cái với hắn: "Đạo diễn Diêm bảo ngày mai không sắp xếp lịch trình cho chúng ta."
Nhậm Khâm Minh: "?"
Nhậm Khâm Minh: "Quả nhiên là đã biết trước, chỉ là muốn nêu bật điều kiện gian khổ nơi đây, thường xuyên xảy ra sạt lở cho nên mới sắp xếp như vậy."
Ba người Nguyễn Tụng đồng thanh: "Đúng đúng!!"
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Đạo diễn Diêm của chúng ta thực sự là vì thôn Trà mà hết lòng quan tâm đấy, âm thầm bày đủ trò, doge.jpg]
[Đạo diễn Diêm: Mọi người biết ở trong lòng là được rồi, đừng bóc tôi ra thế! Ngại ngùng.jpg]
[Chẳng trách bên này đường xá không tính là quá xa mà lại toàn xây trường nội trú, nếu cứ hễ trời mưa là lại xảy ra sạt lở thì đúng là đi lại hàng ngày không được an toàn.]
[Lẽ nào chỉ có mình tui là vẫn đang thèm nhỏ dãi món chim cút kho của bọn họ à, ngồi xổm xin link cửa hàng trực tuyến của bọn họ, đáng thương.jpg]
[Đừng ngồi xổm, mấy món kho kiểu này thật sự phải tìm quán vỉa hè ăn mới ngon, hơn nữa hương vị của mỗi nhà đều không giống nhau, ai cũng có phương pháp phối chế tẩm ướp độc quyền riêng, rất thử thách tay nghề.]
[Không thì đến ăn thử đầu thỏ cay gần nhà tui cũng được nè, thỏ ăn cũng ngon lắm, nhưng mà nhà họ không có Taobao đâu, chỉ có Weidian* thôi, /Link cửa hàng online/, giơ ngón cái.jpg]
*Trang thương mai điện tử giống kiểu shopee ấy.
[Thèm ăn chim cút kho, nhà yêm cách thành phố A không xa, các chị em nào có thể nhận ship SP Express trong ngày thì inbox yêm, yêm mua giùm cho, giơ tay xung phong.jpg]
[A a a a a a, Mị ở thành phố B nè!]
[Đồ chay ăn cũng ngon lắm ớ các chị em, đừng bỏ quên món chay!! Khoai tây nè, tảo bẹ nè, đậu rang nè, cả ngó sen nữa! Mang hết lên đây cho tui!!]
[Chồ ôi, bây giờ quán vỉa hè cũng có luôn dịch vụ mua hộ à, ha ha ha ha]
Loáng một cái, khu bình luận đã biến thành hiện trường nhờ mua hộ đồ ăn cỡ lớn.
Món ăn vặt đặc sản của các địa phương đều được nhắc tên, link đặt mua online chạy đầy màn hình.
Nhân viên quản lý núi Akina mấy ngày nay được rèn luyện cường độ cao nên cực kỳ nhạy bén, chuông cảnh báo lập tức vang lên.
Nhấc tay một cái đã bắt được mấy thành phần tính đục nước béo cò, chặn lại mấy đường link bất thường, sau đó ra thông báo nhắc nhở trên khu bình luận công khai.
[Nhân viên quả lý phòng phát sóng "19 ngày bên nhau" nhắc nhở mọi người, đề nghị mọi người không dẫn link các quảng cáo có nội dung khiêu dâm, cờ bạc, mua bán chất kích thích trong phòng phát sóng! Đề phòng virus! Cẩn thận các chiêu trò lừa đảo của đại lý bán hàng!]
Khu bình luận đồng loạt "???", sau đó phá lên cười.
[Nhân viên quản lý lo cho phòng phát sóng trực tiếp muốn bạc cả đầu luôn nè, ha ha ha ha.]
...
Sau khi ăn xong bữa khuya.
Bốn người thấy Khương Kỳ Kỳ xoa nắn cái bụng tròn xoe của mình nói sáng mai phải dậy sớm thể dục thể thao thêm một chút thì tách ra quay về phòng tắm rửa.
Nước nóng phân phối có hạn, ưu tiên Khương Kỳ Kỳ và Lương Nghệ tắm trước, Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh sẽ tắm sau.
Hai người vừa vào phòng đã tắt mic thu âm, đi thẳng ra ngoài ban công.
Sau đó kéo rèm, ngăn lại camera cùng tất cả ánh mắt tò mò nhìn lén của khán giả xem live.
"Nói xem nào, hôm nay cậu đã làm gì?" Nguyễn Tụng hiếm khi được ăn đã miệng, thò tay vào trong túi áo khoác của Nhậm Khâm Minh lần mò, quả nhiên tìm được một bao thuốc lá.
Nhậm Khâm Minh lấy bật lửa ra, hút với anh một điếu: "Chắc là do buổi chiều em chụp ảnh tạp chí xảy ra chút vấn đề. Vốn những công việc như thế này chị Lan hoàn toàn không cần đi cùng em, kết quả hôm nay chị ấy lại nhờ Trần Nghiêm đi đón Đồng Đồng, tự mình đi theo tới studio."
Nguyễn Tụng hiểu rõ: "Cho nên hôm nay cậu mới hỏi tôi liệu có phải Trần Nghiêm thích chị Lan không à?"
Nhậm Khâm Minh: "Em cũng chỉ tò mò thôi, bình thường quan hệ bạn bè đồng nghiệp cũng không thân đến mức đi đón con hộ chứ."
"Này thì chưa chắc." Nguyễn Tụng khoanh tay đứng dựa vào lan can cảm thấy buồn cười, "Béo nhiệt tình thì đúng là nhiệt tình thật, nhưng quả thực không đến mức ấy, sao lại mụ mị đến thế nhỉ?"
Nhậm Khâm Minh: "Hôm nay tổng biên tập tạp chí cũng đến địa điểm chụp hình, bình thường chụp ảnh bìa thì người đến cùng lắm là biên tập phụ trách thôi, không cần đến tổng biên tập."
Nguyễn Tụng: "Lúc về chị Lan không nói gì với cậu à?"
"Không." Nhậm Khâm Minh trực tiếp nói ra suy đoán của mình, "Cho nên em cảm thấy, chuyện này chắc có nói với chúng ta cũng không giải quyết được gì."
Nguyễn Tụng cười "Ha" một tiếng, anh hùng gặp nhau: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Nhưng so với Nhậm Khâm Minh, Nguyễn Tụng lại có chút ngoài ý muốn, từng bước thăm dò: "Vậy cậu cảm thấy, nếu chuyện này hai chúng ta đều không giải quyết được, chị Lan còn có thể tìm ai để giải quyết?"
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhậm Khâm Minh là Vương Đoan.
Nguyễn Tụng lại nói: "Nếu người đó là Vương Đoan, không thể có chuyện chị ấy không để ý thấy hotsearch của cậu được."
Nghe như vậy, dây cung trong đầu Nhậm Khâm Minh bắt được điểm then chốt, quay ngoắt 180⁰, kinh ngạc nhìn Nguyễn Tụng: "... Trương Kiều Ngữ à?"
Nguyễn Tụng nghiêng đầu, nhả ra một luồng khói trắng vào trong bóng đêm: "Chắc cũng chỉ có cô ta thôi."
...
Sáng sớm hôm sau.
Từ Lan vẫn còn ngái ngủ thức giấc trên chiếc giường êm ái, hiếm khi không bị chuông đồng hồ đánh thức mà ngủ thẳng một mạch đến khi tự nhiên tỉnh.
Nhưng nằm trên giường chưa được hai phút cô đã giật mình ngồi bật dậy.
Trần nhà trên đỉnh đầu không phải ở nhà cô, áo ngủ mặc trên người, chăn mỏng đang đắp cũng không phải của cô.
Tối hôm qua cô đã làm cái gì? Uống rượu?
Ký ức bị chất cồn làm mơ hồ, từng mảng hiện lên trong đầu Từ Lan, cô đã nhớ lại hết mọi chuyện.
Hôm qua cô uống rượu với Trương Kiều Ngữ, không ngờ rượu kia uống vào thì ngon mà lại ngấm đến vậy, cô cũng không biết mình uống say, lịm đi từ khi nào.
Cho nên, đây là phòng ngủ của Trương Kiều Ngữ?
Vậy chẳng phải là hôm qua cô đã để Đồng Đồng ở nhà một mình cả đêm sao???
Từ Lan tức thì tỉnh táo lại, vô thức sờ sang bên cạnh gối đầu tìm điện thoại di động xem giờ, nhưng lại chỉ sờ được khoảng trống.
Cô không bận tâm xem bộ váy ngủ trên người mình mặc vào như nào nữa, cũng mặc kệ cái đầu đang còn choáng váng của mình, nghiêng người tìm dép lê đi trong nhà muốn xuống giường.
Vừa mới chạy ra phòng khách, còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của con trai đang gọi, sau đó nhào thẳng vào lòng cô.
Thằng bé chạy tới ôm eo Từ Lan: "Mẹ, sao mẹ không ngủ thêm ạ! Giờ mới mười giờ thôi!"
Từ Lan càng hoang mang hơn, rõ ràng đây không phải nhà cô mà.
Vừa định cúi xuống hỏi con trai sao thằng bé lại xuất hiện ở đây thì chủ nhà đã từ ban công khoan thai đi vào, một tay nhét trong túi quần thể thao, tay kia cầm một tách cà phê.
Thoạt nhìn đối phương như mới tập thể dục xong, khuôn mặt xinh đẹp không có trang điểm, hếch cằm với cô: "Sáng sớm có việc đi qua gần khu nhà của chị, thuận tiện đón thằng bé lại đây."
Từ Lan: "... Sao cô biết nhà tôi ở đâu?"
Cô mới chuyển đến căn nhà đang ở hiện giờ chưa được bao lâu, lấy đâu ra mà trùng hợp được như vậy?
Trương Kiều Ngữ rõ ràng không nghĩ tới, Từ Lan say rượu mà suy nghĩ logic vẫn rõ ràng mạch lạc được như vậy, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài ban công: "Biết nhà chị ở đâu thì có gì lạ, tôi biết ai chen chân vụ ảnh bìa với Nhậm Khâm Minh lại không thấy chị kêu lạ đấy."
Từ Lan buột miệng hỏi: "Ai?"
Trương Kiều Ngữ nhấp một ngụm cà phê, trợn mắt lườm Từ Lan, thoạt nhìn như vẫn còn cáu kỉnh vì chuyện Từ Lan quan tâm nhiều đến Nhậm Khâm Minh: "Không ai cả, chỉ là con trai ngốc nhà địa chủ thôi. Ông con máu nóng xông lên đầu muốn gia nhập giới giải trí, ông cha có tí tiền nhàn rỗi trong tay nên quen thói lo lót. Tổng biên tập của LOCKO không nói cho chị biết là vì sợ chị sẽ nghĩ nhiều, không ai ghim cục cưng Nhậm Khâm Minh của chỉ đâu, chỉ là tình cờ đụng trúng thôi, bên kia hoàn toàn không biết người bị mình chen ngang là Nhậm Khâm Minh!"
Cảm giác thấp thỏm lo âu suốt từ ngày hôm qua của Từ Lan lúc này rốt cuộc cũng buông xuống.
Cô chỉ sợ việc của Nhậm Khâm Minh lần này cũng giống như năm đó, có người nhìn cô và Trương Kiều Ngữ không vừa mắt, cô lại hồn nhiên không thèm để tâm, mãi đến khi bị người ta ngáng chân mới biết.
Lời cảm ơn đã lên tới miệng Từ Lan rồi, nhưng vừa cúi xuống nhìn con trai, cô lại giật mình: "Không đúng, cục cưng, mười giờ rồi mà sao còn còn chưa đi học!"
Đồng Đồng ngửa đầu nhìn vành mắt đen thui của mẹ mình, vô cùng lo lắng: "Mẹ, mẹ có muốn đi ngủ tiếp không, hôm nay là thứ sáu, con không phải đi học mà!"
"À, hôm nay là thứ sáu à, thứ sáu không phải đi học..."
Từ Lan vừa nói vừa nhớ ra gì đó, còn sốt ruột hơn, trực tiếp nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, để tầm mắt của mình ngang bằng với con trai: "Nhưng sao con có thể tùy tiện đi ra ngoài với người lạ được! Không phải mẹ đã dặn con không được mở cửa cho người lạ rồi à?"
Đồng Đồng mờ mịt không hiểu: "Dạ... Nhưng mà chị gái có phải người lạ đâu ạ. Con nhận ra chị gái mà, con biết tên chị ý nè, biết cả chòm sao lẫn nhóm máu của chị ý nữa, bạn học cùng lớp với con ai cũng nhận ra chị ý hết, cô giáo chủ nhiệm của con còn xem clip của chị ý trên lớp nữa kìa."
Từ Lan: "...???"
Trường Kiều Ngữ nhìn vẻ mặt cạn lời của Từ Lan, rốt cuộc cũng cảm thấy hết giận, cô ta đi tới kéo Đồng Đồng ra khỏi tay Từ Lan, ôm vào lòng rồi bế thằng bé đứng dậy: "Đồng Đồng ngoan, đừng trêu mẹ con ha, kỹ thuật diễn này của con có thể soán ngôi nam diễn viên xuất sắc nhất của Nhậm Khâm Minh rồi đó, nói thật cho mẹ con đi.
Đồng Đồng nhe răng, lúc này mới không trưng vẻ mặt ngây thơ vô số tội ban nãy ra nữa: "Mẹ, con thực sự biết chị gái nha, còn biết mẹ và chị gái có quen nhau nữa!"
Từ Lan: "?????"
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Lan:... Sao tôi không biết?
Quả nhiên trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió.
Nhất là trong giới của bọn họ, chuyện đã từng xảy ra chính là đã xảy ra, đừng bao giờ mong có thể giấu không cho ai biết.
Từ Lan ở nhà mình có thói quen thu dọn đồ đạc gọn gàng, nhìn căn nhà rộng rãi như vậy mà đến một chỗ để ngồi cũng không có bèn tiện tay cúi xuống nhặt váy áo Trương Kiều Ngữ vứt tán loạn dưới sàn, vắt lên tay vịn ghế sô pha.
Trương Kiều Ngữ thấy cô bận rộn, quay người đi về phía đầu quầy bar bên kia chứ không lại chỗ sô pha, cụp mắt nhìn chiếc ly chân cao trong tay tự giễu nói: "Nhậm Khâm Minh đúng thật là chó ngáp phải ruồi, chỉ một cái ảnh bìa tạp chí thôi mà có thể khiến chị nghĩ ngợi mãi, còn muốn tìm người uống rượu."
Năm đó cô ta ở đoàn làm phim tức đến phát điên, cũng gọi điện thoại cho Từ Lan, nói cô ta không chịu được nữa, muốn bỏ quay mà không được đồng ý.
Động tác thu dọn đồ đạc của Từ Lan quả nhiên ngừng lại.
Cả căn phòng lặng như tờ chỉ còn tiếng rút nút gỗ mở chai rượu và tiếng rượu chảy vào trong ly thủy tinh.
"Tôi..."
Từ Lan mới vừa nói ra được một chữ, Trương Kiều Ngữ đã đặt chai rượu xuống, đánh gãy lời cô: "Nhưng cũng may lúc đó chị không quản tôi, nếu không hôm nay tôi cũng không thể vào ở trong căn nhà này."
Từ Lan nhìn Trương Kiều Ngữ, kiên trì nói hết những gì vừa rồi muốn nói: "Kiều Ngữ, lúc đó là tôi không tốt, do tôi sơ suất không để lời cô nói vào trong lòng, cho nên tôi bây giờ thật sự không muốn để xảy ra bất cứ một sai lầm nào... Có thể phá hủy nỗ lực từ trước đến giờ của Nhậm Khâm Minh, không muốn lại giẫm lên vết xe đổ trước đây mới tới tìm cô."
Trương Kiều Ngữ không hề che giấu sự ghen tỵ trong giọng nói của mình, tự rót tự uống cạn một ly rượu: "Vòng vo nửa ngày hóa ra tôi chính là người đi trước, bị lấy ra làm tấm gương kinh nghiệm, giờ còn phải đi theo sau mông giúp người ta chùi đít."
Từ Lan nhìn cô ta như vậy không biết phải nói sao.
Dường như chỉ cần đối diện với Trương Kiều Ngữ, sự hổ thẹn áy náy trong lòng cô sẽ khiến cô không còn đất dung thân, bất luận Trương Kiều Ngữ có nói gì, làm gì cũng là điều đương nhiên.
Từ Lan bỏ tất cả đồ đạc đang thu dọn dở trong tay xuống, ngồi lại đối điện với Trương Kiều Ngữ: "Cô muốn tôi bồi thường cho cô như thế nào cũng được, chỉ cần là việc tôi có thể làm."
Trương Kiều Ngữ nói không chớp mắt: "Vậy chị đá Nhậm Khâm Minh đi đi, sau này cũng đừng dẫn cậu ta nữa, tôi nhìn cậu ta không vừa mắt."
"Cái này không được."
Từ Lan không hề động đến ly rượu được đặt trước mặt mình, cô biết Trương Kiều Ngữ bây giờ đang cố ý nói dỗi: "Tôi có trách nhiệm phải chịu mọi cảm xúc tiêu cực của cô, cho nên nếu cô cần tôi xin lỗi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm."
Trương Kiều Ngữ mỉm cười, không rõ là có ý gì, nói: "Tôi cần lời xin lỗi của chị để làm gì, có thể giúp tôi dọn vào ở trong khu nhà giàu hay có thể giúp tôi tự do tùy ý đến quán bar mà không cần lo có scandal bị tuồn ra? Có phải chị đã quên, thực ra năm nay tôi cũng chỉ mới hai mươi sáu, bằng tuổi với Nhậm Khâm Minh nhà chị không?"
Nhậm Khâm Minh hai mươi sáu tuổi vẫn còn đang vì chuyện trình tự lên trang bìa một tạp chí nho nhỏ mà khiến người đại diện của mình sầu não.
Cô ta hai mươi sáu tuổi, đã đứng từ trên nhìn xuống cái giới giải trí này, làm tất cả những chuyện mà nghệ sĩ khác có nghĩ cũng không dám nghĩ, bất chấp hậu quả, không màng đến sau này.
"Hay là cô cảm thấy tôi bây giờ không ổn?"
Trương Kiều Ngữ chống tay lên trán, gõ gõ chân đế của ly thủy tinh rồi đẩy nó đến trước mặt Từ Lan.
Từ Lan bình tĩnh nhìn chằm chằm chất rượu đỏ thẫm trong ly rượu một lúc lâu, sau đó giống như đối phương mong muốn mà cầm ly rượu lên uống cạn, tiếng đế thủy tinh chạm xuống mặt bàn quầy bar vang lên "Lanh canh": "Đúng, tôi cảm thấy bây giờ cô không quá ổn."
Trương Kiều Ngữ: "Chưa từng có ai nói tôi sống không tốt."
Từ Lan: "Thật sự rất tệ."
Nếu không cô đã không ghi ra danh sách kia, càng không chủ động tìm đến đoàn làm phim của Vương Giáng muốn nhận vai nữ chính.
...
Bên trong nhà gỗ.
Nhậm Khâm Minh vốn tưởng xế chiều hôm nay Nguyễn Tụng với hai người Khương Kỳ Kỳ đã đến thăm trường học của bọn trẻ, kết quả lúc ăn khuya hỏi ra mới biết.
Hôm nay ba người họ đúng là đã tính đến thăm trường học, cũng lên xe đi rồi, nhưng kết quả đi được nửa đường, ekip chương trình mới phát hiện ra đoạn đường họ cần đi qua đang phải sửa chữa.
Trận mưa to mấy hôm trước cuối cùng vẫn gây ra sạt lở.
Nhậm Khâm Minh cảm thấy khó tin: "Lở đất ở sườn núi mà trước lúc đi mọi người không biết sao?"
Hắn nghĩ chuyện như vậy xảy ra, dù tin tức không lan truyền khắp các vùng xung quanh đó, thì chí ít cán bộ thôn bản vẫn phải biết, thế mà lúc nghe nói bọn họ muốn đến thăm trường học lại không cản lại.
Lương Nghệ bị vị cay của món kho Triều Châu làm cả người nóng bừng, đôi mắt sau cặp kính cũng như có hơi nước: "Họ nói khu vực bên đây mưa to xong bị sạt lở là chuyện thường như cơm bữa, bình thường sửa gấp trong một ngày là được, nếu không có tình huống đặc biệt sẽ không báo cáo lên."
Lúc ba người họ biết được cũng rất kinh ngạc.
Thậm chí còn chạy theo hỏi Diêm Tùng Hàng, có phải y đã nghe tin người ta đang sửa đường gấp lại giả bộ như không biết gì, vẫn cứ lái xe tới, muốn cố gắng tạo hiệu ứng cho chương trình không.
Nhưng Diêm Tùng Hàng chỉ lắc đầu hô to oan uổng: "Ngay cả cán bộ thôn còn không biết, tôi nghe tin ở đâu được!"
"Thế giờ làm sao đây, dứt khoát không đi nữa hay là điều chỉnh lại hành trình?" Nhậm Khâm Minh càng để ý đến việc tiếp theo nên giải quyết thế nào hơn.
Khương Kỳ Kỳ vẫn đang điên cuồng quạt miệng cho đỡ cay, rồi lại không nhịn thèm được tiếp tục nhét chim cút vào miệng nhai, chất thịt dai chắc ăn ngon tuyệt: "Đạo diễn Diêm nói có để số điện thoại lại cho đội cứu hộ sửa đường bên kia rồi, họ sẽ cập nhật tình trạng đường xá cho chung ta bất cứ lúc nào, không có gì bất ngờ thì đến ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau qua đó lần nữa."
Nhậm Khâm Minh hiểu rõ: "Vậy hành trình ban đầu của ngày mai thì sao? Thế không phải sẽ bị dồn lịch không hoàn thành được hết à?"
Nguyễn Tụng gặm chim cút, bận ăn những vẫn tranh thủ quay sang nhếch mép cười một cái với hắn: "Đạo diễn Diêm bảo ngày mai không sắp xếp lịch trình cho chúng ta."
Nhậm Khâm Minh: "?"
Nhậm Khâm Minh: "Quả nhiên là đã biết trước, chỉ là muốn nêu bật điều kiện gian khổ nơi đây, thường xuyên xảy ra sạt lở cho nên mới sắp xếp như vậy."
Ba người Nguyễn Tụng đồng thanh: "Đúng đúng!!"
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Đạo diễn Diêm của chúng ta thực sự là vì thôn Trà mà hết lòng quan tâm đấy, âm thầm bày đủ trò, doge.jpg]
[Đạo diễn Diêm: Mọi người biết ở trong lòng là được rồi, đừng bóc tôi ra thế! Ngại ngùng.jpg]
[Chẳng trách bên này đường xá không tính là quá xa mà lại toàn xây trường nội trú, nếu cứ hễ trời mưa là lại xảy ra sạt lở thì đúng là đi lại hàng ngày không được an toàn.]
[Lẽ nào chỉ có mình tui là vẫn đang thèm nhỏ dãi món chim cút kho của bọn họ à, ngồi xổm xin link cửa hàng trực tuyến của bọn họ, đáng thương.jpg]
[Đừng ngồi xổm, mấy món kho kiểu này thật sự phải tìm quán vỉa hè ăn mới ngon, hơn nữa hương vị của mỗi nhà đều không giống nhau, ai cũng có phương pháp phối chế tẩm ướp độc quyền riêng, rất thử thách tay nghề.]
[Không thì đến ăn thử đầu thỏ cay gần nhà tui cũng được nè, thỏ ăn cũng ngon lắm, nhưng mà nhà họ không có Taobao đâu, chỉ có Weidian* thôi, /Link cửa hàng online/, giơ ngón cái.jpg]
*Trang thương mai điện tử giống kiểu shopee ấy.
[Thèm ăn chim cút kho, nhà yêm cách thành phố A không xa, các chị em nào có thể nhận ship SP Express trong ngày thì inbox yêm, yêm mua giùm cho, giơ tay xung phong.jpg]
[A a a a a a, Mị ở thành phố B nè!]
[Đồ chay ăn cũng ngon lắm ớ các chị em, đừng bỏ quên món chay!! Khoai tây nè, tảo bẹ nè, đậu rang nè, cả ngó sen nữa! Mang hết lên đây cho tui!!]
[Chồ ôi, bây giờ quán vỉa hè cũng có luôn dịch vụ mua hộ à, ha ha ha ha]
Loáng một cái, khu bình luận đã biến thành hiện trường nhờ mua hộ đồ ăn cỡ lớn.
Món ăn vặt đặc sản của các địa phương đều được nhắc tên, link đặt mua online chạy đầy màn hình.
Nhân viên quản lý núi Akina mấy ngày nay được rèn luyện cường độ cao nên cực kỳ nhạy bén, chuông cảnh báo lập tức vang lên.
Nhấc tay một cái đã bắt được mấy thành phần tính đục nước béo cò, chặn lại mấy đường link bất thường, sau đó ra thông báo nhắc nhở trên khu bình luận công khai.
[Nhân viên quả lý phòng phát sóng "19 ngày bên nhau" nhắc nhở mọi người, đề nghị mọi người không dẫn link các quảng cáo có nội dung khiêu dâm, cờ bạc, mua bán chất kích thích trong phòng phát sóng! Đề phòng virus! Cẩn thận các chiêu trò lừa đảo của đại lý bán hàng!]
Khu bình luận đồng loạt "???", sau đó phá lên cười.
[Nhân viên quản lý lo cho phòng phát sóng trực tiếp muốn bạc cả đầu luôn nè, ha ha ha ha.]
...
Sau khi ăn xong bữa khuya.
Bốn người thấy Khương Kỳ Kỳ xoa nắn cái bụng tròn xoe của mình nói sáng mai phải dậy sớm thể dục thể thao thêm một chút thì tách ra quay về phòng tắm rửa.
Nước nóng phân phối có hạn, ưu tiên Khương Kỳ Kỳ và Lương Nghệ tắm trước, Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh sẽ tắm sau.
Hai người vừa vào phòng đã tắt mic thu âm, đi thẳng ra ngoài ban công.
Sau đó kéo rèm, ngăn lại camera cùng tất cả ánh mắt tò mò nhìn lén của khán giả xem live.
"Nói xem nào, hôm nay cậu đã làm gì?" Nguyễn Tụng hiếm khi được ăn đã miệng, thò tay vào trong túi áo khoác của Nhậm Khâm Minh lần mò, quả nhiên tìm được một bao thuốc lá.
Nhậm Khâm Minh lấy bật lửa ra, hút với anh một điếu: "Chắc là do buổi chiều em chụp ảnh tạp chí xảy ra chút vấn đề. Vốn những công việc như thế này chị Lan hoàn toàn không cần đi cùng em, kết quả hôm nay chị ấy lại nhờ Trần Nghiêm đi đón Đồng Đồng, tự mình đi theo tới studio."
Nguyễn Tụng hiểu rõ: "Cho nên hôm nay cậu mới hỏi tôi liệu có phải Trần Nghiêm thích chị Lan không à?"
Nhậm Khâm Minh: "Em cũng chỉ tò mò thôi, bình thường quan hệ bạn bè đồng nghiệp cũng không thân đến mức đi đón con hộ chứ."
"Này thì chưa chắc." Nguyễn Tụng khoanh tay đứng dựa vào lan can cảm thấy buồn cười, "Béo nhiệt tình thì đúng là nhiệt tình thật, nhưng quả thực không đến mức ấy, sao lại mụ mị đến thế nhỉ?"
Nhậm Khâm Minh: "Hôm nay tổng biên tập tạp chí cũng đến địa điểm chụp hình, bình thường chụp ảnh bìa thì người đến cùng lắm là biên tập phụ trách thôi, không cần đến tổng biên tập."
Nguyễn Tụng: "Lúc về chị Lan không nói gì với cậu à?"
"Không." Nhậm Khâm Minh trực tiếp nói ra suy đoán của mình, "Cho nên em cảm thấy, chuyện này chắc có nói với chúng ta cũng không giải quyết được gì."
Nguyễn Tụng cười "Ha" một tiếng, anh hùng gặp nhau: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Nhưng so với Nhậm Khâm Minh, Nguyễn Tụng lại có chút ngoài ý muốn, từng bước thăm dò: "Vậy cậu cảm thấy, nếu chuyện này hai chúng ta đều không giải quyết được, chị Lan còn có thể tìm ai để giải quyết?"
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhậm Khâm Minh là Vương Đoan.
Nguyễn Tụng lại nói: "Nếu người đó là Vương Đoan, không thể có chuyện chị ấy không để ý thấy hotsearch của cậu được."
Nghe như vậy, dây cung trong đầu Nhậm Khâm Minh bắt được điểm then chốt, quay ngoắt 180⁰, kinh ngạc nhìn Nguyễn Tụng: "... Trương Kiều Ngữ à?"
Nguyễn Tụng nghiêng đầu, nhả ra một luồng khói trắng vào trong bóng đêm: "Chắc cũng chỉ có cô ta thôi."
...
Sáng sớm hôm sau.
Từ Lan vẫn còn ngái ngủ thức giấc trên chiếc giường êm ái, hiếm khi không bị chuông đồng hồ đánh thức mà ngủ thẳng một mạch đến khi tự nhiên tỉnh.
Nhưng nằm trên giường chưa được hai phút cô đã giật mình ngồi bật dậy.
Trần nhà trên đỉnh đầu không phải ở nhà cô, áo ngủ mặc trên người, chăn mỏng đang đắp cũng không phải của cô.
Tối hôm qua cô đã làm cái gì? Uống rượu?
Ký ức bị chất cồn làm mơ hồ, từng mảng hiện lên trong đầu Từ Lan, cô đã nhớ lại hết mọi chuyện.
Hôm qua cô uống rượu với Trương Kiều Ngữ, không ngờ rượu kia uống vào thì ngon mà lại ngấm đến vậy, cô cũng không biết mình uống say, lịm đi từ khi nào.
Cho nên, đây là phòng ngủ của Trương Kiều Ngữ?
Vậy chẳng phải là hôm qua cô đã để Đồng Đồng ở nhà một mình cả đêm sao???
Từ Lan tức thì tỉnh táo lại, vô thức sờ sang bên cạnh gối đầu tìm điện thoại di động xem giờ, nhưng lại chỉ sờ được khoảng trống.
Cô không bận tâm xem bộ váy ngủ trên người mình mặc vào như nào nữa, cũng mặc kệ cái đầu đang còn choáng váng của mình, nghiêng người tìm dép lê đi trong nhà muốn xuống giường.
Vừa mới chạy ra phòng khách, còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của con trai đang gọi, sau đó nhào thẳng vào lòng cô.
Thằng bé chạy tới ôm eo Từ Lan: "Mẹ, sao mẹ không ngủ thêm ạ! Giờ mới mười giờ thôi!"
Từ Lan càng hoang mang hơn, rõ ràng đây không phải nhà cô mà.
Vừa định cúi xuống hỏi con trai sao thằng bé lại xuất hiện ở đây thì chủ nhà đã từ ban công khoan thai đi vào, một tay nhét trong túi quần thể thao, tay kia cầm một tách cà phê.
Thoạt nhìn đối phương như mới tập thể dục xong, khuôn mặt xinh đẹp không có trang điểm, hếch cằm với cô: "Sáng sớm có việc đi qua gần khu nhà của chị, thuận tiện đón thằng bé lại đây."
Từ Lan: "... Sao cô biết nhà tôi ở đâu?"
Cô mới chuyển đến căn nhà đang ở hiện giờ chưa được bao lâu, lấy đâu ra mà trùng hợp được như vậy?
Trương Kiều Ngữ rõ ràng không nghĩ tới, Từ Lan say rượu mà suy nghĩ logic vẫn rõ ràng mạch lạc được như vậy, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài ban công: "Biết nhà chị ở đâu thì có gì lạ, tôi biết ai chen chân vụ ảnh bìa với Nhậm Khâm Minh lại không thấy chị kêu lạ đấy."
Từ Lan buột miệng hỏi: "Ai?"
Trương Kiều Ngữ nhấp một ngụm cà phê, trợn mắt lườm Từ Lan, thoạt nhìn như vẫn còn cáu kỉnh vì chuyện Từ Lan quan tâm nhiều đến Nhậm Khâm Minh: "Không ai cả, chỉ là con trai ngốc nhà địa chủ thôi. Ông con máu nóng xông lên đầu muốn gia nhập giới giải trí, ông cha có tí tiền nhàn rỗi trong tay nên quen thói lo lót. Tổng biên tập của LOCKO không nói cho chị biết là vì sợ chị sẽ nghĩ nhiều, không ai ghim cục cưng Nhậm Khâm Minh của chỉ đâu, chỉ là tình cờ đụng trúng thôi, bên kia hoàn toàn không biết người bị mình chen ngang là Nhậm Khâm Minh!"
Cảm giác thấp thỏm lo âu suốt từ ngày hôm qua của Từ Lan lúc này rốt cuộc cũng buông xuống.
Cô chỉ sợ việc của Nhậm Khâm Minh lần này cũng giống như năm đó, có người nhìn cô và Trương Kiều Ngữ không vừa mắt, cô lại hồn nhiên không thèm để tâm, mãi đến khi bị người ta ngáng chân mới biết.
Lời cảm ơn đã lên tới miệng Từ Lan rồi, nhưng vừa cúi xuống nhìn con trai, cô lại giật mình: "Không đúng, cục cưng, mười giờ rồi mà sao còn còn chưa đi học!"
Đồng Đồng ngửa đầu nhìn vành mắt đen thui của mẹ mình, vô cùng lo lắng: "Mẹ, mẹ có muốn đi ngủ tiếp không, hôm nay là thứ sáu, con không phải đi học mà!"
"À, hôm nay là thứ sáu à, thứ sáu không phải đi học..."
Từ Lan vừa nói vừa nhớ ra gì đó, còn sốt ruột hơn, trực tiếp nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, để tầm mắt của mình ngang bằng với con trai: "Nhưng sao con có thể tùy tiện đi ra ngoài với người lạ được! Không phải mẹ đã dặn con không được mở cửa cho người lạ rồi à?"
Đồng Đồng mờ mịt không hiểu: "Dạ... Nhưng mà chị gái có phải người lạ đâu ạ. Con nhận ra chị gái mà, con biết tên chị ý nè, biết cả chòm sao lẫn nhóm máu của chị ý nữa, bạn học cùng lớp với con ai cũng nhận ra chị ý hết, cô giáo chủ nhiệm của con còn xem clip của chị ý trên lớp nữa kìa."
Từ Lan: "...???"
Trường Kiều Ngữ nhìn vẻ mặt cạn lời của Từ Lan, rốt cuộc cũng cảm thấy hết giận, cô ta đi tới kéo Đồng Đồng ra khỏi tay Từ Lan, ôm vào lòng rồi bế thằng bé đứng dậy: "Đồng Đồng ngoan, đừng trêu mẹ con ha, kỹ thuật diễn này của con có thể soán ngôi nam diễn viên xuất sắc nhất của Nhậm Khâm Minh rồi đó, nói thật cho mẹ con đi.
Đồng Đồng nhe răng, lúc này mới không trưng vẻ mặt ngây thơ vô số tội ban nãy ra nữa: "Mẹ, con thực sự biết chị gái nha, còn biết mẹ và chị gái có quen nhau nữa!"
Từ Lan: "?????"
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Lan:... Sao tôi không biết?
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook