Lạc Đình Phỉ không nỡ nhìn, giơ tay che mắt, lớn tiếng khuyên: “Đừng uống nữa! Đừng uống chết người! Thật ra món này cũng không phải không thể ăn, phải không, chị Sơ Hòa, Tạ Lê.”
Lạc Đình Phỉ ra sức nháy mắt ra hiệu cho hai người.
Tạ Lê suy nghĩ một lúc, mặt không biểu cảm nói: “Bát muối này rất có vị muối.”
Kỷ Sơ Hòa: “Nếu món này không dở thì cũng ngon lắm.”
“Bốp—”
“Đạo diễn! Đạo diễn có chuyện rồi! Gọi xe cứu thương đi!”
Tạ Tư Duệ uống một hơi cạn sạch bát canh bắp cải không biết đã cho bao nhiêu muối, mặn đến mức cảm giác như xông thẳng lên não.

Cộng thêm Kỷ Sơ Hòa và Tạ Lê vừa hát vừa đối đáp như đang diễn tấu hài, làm cho cậu ta tức đến mức huyết áp tăng vọt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhân viên của tổ chương trình vội vã đưa cậu ta vào bệnh viện, buổi phát sóng trực tiếp cũng bị dừng lại ngay lập tức.

Tập đầu tiên của “Bạn gọi đây là tình yêu” kết thúc ở đây, không ngờ lại khép lại bằng việc hai khách mời cùng vào viện.
Đạo diễn lau mồ hôi trên trán, nhìn Kỷ Sơ Hòa kéo vali ra ngoài với vẻ mặt mệt mỏi.
Chiếc xe bảo mẫu đến đón cô đã đậu sẵn bên ngoài biệt thự, Kỷ Sơ Hòa xếp vali lên xe, vừa mở cửa bước vào một chân, lập tức thấy chị Tống đang ngồi trên ghế sau, nhìn cô với vẻ nghiêm túc.

Cô rụt chân lại.
“Nghe thấy ai đó triệu hồi Tiga*, em phải đi đánh quái vật đã.

Chị Tống, mình liên lạc qua chai trôi sông đi.”
*Tên gọi tắt của Ultraman Tiga.

Kỷ Sơ Hòa quay người định chuồn, nhưng bị chị Tống nắm cổ áo kéo lên xe.

Cửa xe lạnh lùng đóng lại, chị Tống thốt ra hai từ lạnh lùng: “Lái xe.”
Ngồi trong xe, Kỷ Sơ Hòa có chút lo lắng, có hơi chột dạ len lén nhìn về phía chị Tống.
Hai ngày trước khi tài xế của “Bạn gọi đây là tình yêu” đến đón cô, cô đang học lớp đạo đức nghề nghiệp.

Để trốn sớm, Kỷ Sơ Hòa hứa chắc nịch với chị Tống rằng mình đã nghe hiểu bài giảng hoàn toàn, còn nộp bài kiểm tra sớm.
Nhưng bây giờ, trên đùi chị Tống đặt một chồng giấy A4, rõ ràng là bài kiểm tra đạo đức nghề nghiệp của cô.

Trong lời nói của chị Tống đầy ẩn ý: “Em nghĩ bài kiểm tra lần trước của mình thế nào?”
Kỷ Sơ Hòa suy nghĩ một lát, rồi nói rất nghiêm túc: “Chuyện thi cử, ba phần do trời định, bảy phần do cố gắng.”
Chị Tống không giữ nổi nét mặt, mang theo cơn giận dữ vì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đập bài kiểm tra: “Đây là lý do em chỉ được mười điểm?”
Kỷ Sơ Hòa gật đầu: “Ba phần do trời định, bảy phần do cố gắng, còn lại chín mươi phần là không cách nào cứu được.”
Chị Tống tức đến mức ấn mạnh huyệt nhân trung, trông như sắp ngất đi.
Kỷ Sơ Hòa vội an ủi: “Chị Tống đừng giận, kiến thức là chết, người còn sống là tốt rồi.”
“Có nghệ sĩ như em thì sớm muộn gì chị cũng tức chết.”
“Để em dạy chị hai câu châm ngôn để đời của em, chị đọc hai lần mỗi ngày sẽ không dễ tức giận vậy nữa.”
Châm ngôn để đời của Kỷ Sơ Hòa?
Nói thật, chị Tống cũng có chút tò mò.
Chị bán tín bán nghi hỏi: “Hai câu gì?”
“Biết núi có hổ, mạnh dạn gõ chiêng lui.

Gặp chuyện bất bình, đi vòng mà qua.”
Kỷ Sơ Hòa làm ra vẻ từng trải khuyên: “Chị Tống, chị nên nhìn thoáng một chút, có những thứ không thể miễn cưỡng được.

Ví dụ như cá và xe đạp, mèo và máy xúc, em và việc thi không tốt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương