[Miệng Tạ Lê thật độc, cảm giác rất quen thuộc]
[Tôi không nói nên lời, thiếu gia nấu cơm cho mọi người đã rất tốt rồi, còn kén chọn gì nữa]
[Cậu ta thua nên phải nấu cơm không phải là lẽ đương nhiên sao? Với lại, làm gì có ai lớn mà không biết tự lo liệu cuộc sống thế này, nấu canh ít nhất cũng phải nấu nước sôi lên chứ, không biết sao?]
Mặt Tạ Tư Duệ vốn đã đen, giờ hoàn toàn đen thui.

“Phụt—” Lạc Đình Phỉ bịt miệng, nhưng tiếng cười vẫn thoát ra từ tay, cô ấy vội vàng hoà giải: “Không sao không sao, còn có món bắp cải luộc, chắc không làm hỏng được.


Tạ Tư Duệ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu cảm, quay vào bếp bưng ra một bát bắp cải luộc.

Canh trong suốt, nhưng so với tôm hùm còn nhảy và cánh gà đen thui, ít nhất trông như có thể ăn được.

Ôm suy nghĩ không muốn làm tình hình thêm căng thẳng, Lạc Đình Phỉ, Kỷ Sơ Hòa và Tạ Lê đều cầm đũa, nếm thử một miếng.

Sau đó, màn hình đóng băng.

[Live stream bị lag à? Sao không thấy động?]

[Tôi cũng thế, nhưng không phải lag thì phải]
[Mẹ nó, chắc là dở lắm, cho nên ba người bọn họ mới có biểu cảm này?]
Ánh mắt Tạ Tư Duệ tràn đầy hy vọng, chống tay lên bàn quan sát biểu cảm của ba người, không chắc chắn hỏi: “Thế nào?”
Lạc Đình Phỉ: “Ngon.


Tạ Lê: “Khó ăn.


Hai người đồng thanh, nhưng đánh giá hoàn toàn trái ngược.

Vì vậy Tạ Tư Duệ quay sang nhìn Kỷ Sơ Hòa ngồi ở giữa.

“Ọe.

” Kỷ Sơ Hòa vừa mở miệng đã nôn, cô uống một ngụm nước lớn, giọng nghiêm túc: “Dở quá.



Tạ Tư Duệ: “! ”
[Ha ha ha ha ha ha, hai người thậm chí không muốn nói dối để an ủi cậu ấy]
[Chỉ có Phỉ Phỉ là người tốt thôi]
[Biểu cảm của Tạ Tư Duệ trông như bị đả kích nặng nề]
Tạ Tư Duệ thực sự bị đả kích nặng nề, buổi chiều hôm nay là trải nghiệm mà cả đời cậu ta cũng không muốn nhớ lại.

Chỉ việc bắt những con tôm hùm thoát khỏi chậu cũng đã khiến cậu ta kiệt sức, chưa kể đến việc dầu bắn vào tay khi nấu ăn đau đến mức nào.

Điều quan trọng nhất là bọn họ nói đồ ăn cậu ta làm không ngon!
Từ nhỏ đến lớn ,Tạ Tư Duệ làm việc gì cũng thuận lợi, cậu ta luôn nghĩ mình là người có thiên phú, nhưng lại gặp thất bại lớn trong việc nấu ăn.

Cậu ta không thể chấp nhận!
Ánh mắt Tạ Tư Duệ lóe lên tia nguy hiểm, hai tay bưng bát bắp cải luộc lên bắt đầu uống.

“Ai nói ọe, dở ọe? Tôi sẽ ọe, ăn cho các người ọe xem, ọe.


Cậu ta vừa uống vừa nôn, cảnh tượng hơi đáng sợ.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương