Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau
-
Chương 92
Rồng đen bị chém thành hai nửa không hề kêu rên một tiếng, thân thể vốn vô hình của nó trực tiếp tan thành sương đen dưới mũi kiếm, dung nhập vào mây đen, chạy trốn đến nơi xa xa rồi mới hợp lại thành hình một lần nữa.
Nó không vội vã tấn công tiếp mà lướt tầm mắt qua con rồng trắng nhỏ tuổi đang phẫn nộ, nhìn về phía trời tây. Đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời không còn toát ra sự thèm thuồng trước miếng thịt ngon hay nóng lòng muốn chơi đùa như ban nãy, mà là sự hung ác và gian xảo quen thuộc.
Cũng giống như Xa Nguyên Văn đang điều khiển long khí để hóa thành rồng trắng lúc này, thần hồn ở bên trong thân rồng đen chính là Ngu Thao Hành.
Sau khi biến thành một làn khói rời khỏi hoàng lăng, gã đã tập trung hết sức lực để chuyển hóa máu rồng thuần khiết và long phách trong Chúc Long chi loại thành sức mạnh cho mình sử dụng. Việc này chẳng hề dễ dàng một chút nào, chưa nói tới chuyện máu rồng thuần khiết hơn so với tưởng tượng của hắn thì chỉ riêng việc đối phó với long phách thôi đã rất khó khăn rồi, mặc dù nó vẫn luôn được Xa Sơn Tuyết nuôi như nuôi con nhưng dẫu sao thì đó cũng là một thứ đã thức tỉnh rất nhiều năm. Sau cùng, dựa vào sức mạnh cao hơn một bậc, Ngu Thao Hành nuốt chửng hai thứ này, thành công tạo nên thân rồng vô hình gã đang sử dụng.
Không, nó cũng không được tính là thân rồng.
Thứ nhất là không có sừng rồng, thứ hai là không có vuốt rồng, ngoại trừ một đôi mắt Chúc Long thức tỉnh sau khi lấy được nhãn cầu của Xa Sơn Tuyết thì còn chẳng bằng xà yêu tu luyện mấy trăm năm trong Ma Vực.
Ngu Thao Hành muốn làm cho nó thăng cấp thành Chúc Long chân chính gấp, vì thế gã cần long khí Đại Diễn đến thức tỉnh long hồn, cần tám dương địa mạch và chín âm địa mạch đến bổ khuyết thân thể.
Gã cần máu tội nhân chảy như sông trên mặt đất để luyện hóa oán niệm trong đó, rút lấy sức mạnh ấy, chuyển hóa thành máu rồng giả cho mạch máu còn rộng lớn hơn cả sông suối đang chảy ở trong cái thân rồng này dùng.
Gã cần xương thịt của tội nhân làm thức ăn, để gã có thể lấp đầy chiếc bụng rỗng ngay sau khi vừa chuyển hóa thành Chúc Long.
Đáng tiếc là, ở Hồng Kinh lúc này không có những thứ đó.
Dường như Xa Sơn Tuyết đã sớm dự liệu được, bởi vậy y mới hạ lệnh tru sát và trục xuất, khiến cho xung quanh Hồng Kinh bây giờ không còn một bóng phản quân nào cả. Trong thành Hồng Kinh, bất kỳ ai có thể được coi là tội nhân, từ vương công quý tộc cho tới bình dân tiểu thương đều đã bị chém đầu tại quảng trường chợ đông, chợ Tây.
Ngu Thao Hành giương mắt nhìn đi đâu cũng chẳng thể tìm thấy một thứ có thể tính là đồ ăn.
Thực ra không phải là máu thịt người thường không thể ăn, mà là sức mạnh ẩn chứa ở trong đó ít hơn tội nhân rất nhiều.
Đương nhiên, thức ăn tốt nhất vẫn là chúc sư hay là vũ nhân cường đại, ví dụ như… cái tên vừa phóng đến từ phía tây kia.
Ngu Thao Hành chần chừ.
Gã còn nhớ lần trước thất bại khi giao thủ với Kham Nguy, cho dù bây giờ gã đã có được máu rồng, long phách và nửa cái thân rồng, nhưng mà gã không cảm thấy mình đã sẵn sàng để giao chiến với đệ nhất thiên hạ.
Gã vẫn chưa quen với cái thân thể này, chưa tìm ra được bí quyết để sử dụng chúc chú thông qua nó. Nếu bây giờ đánh nhau với Kham Nguy thì ngay cả ba phần thắng gã cũng chẳng nắm được.
Thấy ánh kiếm màu xanh đã mang cái tên Kiếm Thánh nọ đi tới bầu trời Hồng Kinh, Ngu Thao Hành nảy sinh ý định rút lui, gã chỉ chần chừ chốc lát, sau đó toàn thân rồng lập tức hóa thành khói đen mờ ảo dưới tia sét, định chạy trốn ra khắp bốn phương tám hướng.
Quyết định này được đưa ra hết sức nhanh chóng, thế nhưng vẫn cứ chậm hơn kiếm của Kham Nguy một bước.
Cuồng phong nổi lên cùng lá trúc, kèm theo đó là âm thanh ào ào của biển trúc. Kiếm phong lướt nhanh qua mọi chốn, lúc rời khỏi mũi kiếm rõ ràng vẫn còn dịu dàng như vậy, ấy thế mà lúc đi tới trước mặt Ngu Thao Hành thì đã lao ầm ầm như quả tuyết cầu, ngay cả mây đen cũng bị quét sạch sành sanh dưới nguồn sức mạnh không thể chống cự này.
Bầu trời Hồng Kinh khôi phục lại màu xanh thẳm như vừa được gột rửa, đẹp đẽ bình yên đến nỗi dường như thứ tất cả mọi người vừa nhìn thấy đều là ảo giác. Chỉ có một sợi khói đen rất mỏng không bị cuốn theo, vội vã bỏ chạy.
Thân hình uốn lượn của rồng trắng tản đi mất, trên mặt đất, Xa Nguyên Văn hoảng hốt chớp mắt mấy cái, một khắc sau, trong tiếng kinh hô của các đại thần, hắn rút hai thanh kiếm ra từ bên hông.
Mới rút được một nửa, hắn chợt cảm giác thấy có người nắm chặt lấy cổ tay mình.
Xa Nguyên Văn ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy cằm của người nọ. Chưa kịp cảm thấy tiếc hận vì sự chênh lệch chiều cao làm đau lòng người này, Thanh Thành Kiếm Thánh đã nắm cổ tay hắn đẩy kiếm về vỏ.
“Không sao đâu”, Kham Nguy nói: “Yên tâm đi.”
Nói xong hắn lùi về sau một bước, để cho đám đại thần đang vô cùng lo lắng kia chen lên.
Lý ngự y, Hỉ công công và các đại thần mồm năm miệng mười hỏi Xa Nguyên Văn có khỏe không, tân hoàng trẻ tuổi vừa trả lời bọn họ, vừa quan sát Thanh Thành chưởng môn đã lâu không gặp.
Hắn dừng mắt lại tại tầng băng vải dày quấn trên khuỷu tay phải Kham Nguy chốc lát, sau đó cẩn thận đảo qua đuôi tóc ngắn ngủn mất một đoạn của hắn, ống tay áo chỉ còn sót lại một mảnh vải, khuôn ngực gần như trần truồng và ba vết thương vẫn chưa khép ở trên đó—— giống như là bị con gì đấy cào,…
Lần thứ hai Kham Nguy và Xa Nguyên Văn gặp mặt, dáng vẻ khá là chật vật.
Nhưng so với hai người thanh niên khác cùng xuất hiện ở trên đường phố lúc này thì Thanh Thành Kiếm Thánh cũng được tính là khá ổn rồi.
Hai người nọ được Kham Nguy dẫn về cùng, cho dù đã chạm chân xuống đất rồi nhưng vẫn cứ phải đỡ lấy nhau, nếu không thì không đứng vững nổi mất.
Thanh niên tóc ngắn không mặc gì ngoài một tầm áo choàng, nếu không phải là được đồng bạn đỡ lấy thì có lẽ bây giờ đã nằm sõng soài ở trên đất rồi. Thanh niên tóc dài tuy rằng cũng ăn mặc mộc mạc như thế nhưng thoạt nhìn lại rất gọn gàng, sạch sẽ, cái áo vải thô rách nát khoác trên người hắn trông chẳng khác nào long bào của Xa Nguyên Văn cả. Đôi má gầy gò do đói khát cũng trở nên lu mờ dưới ánh mắt lấp lánh sáng rực.
Xa Nguyên Văn sững sờ nhìn thanh niên tóc dài, qua mấy nhịp thở mới nhận ra hắn là ai.
“Đại… Đại sư huynh!”
“Thánh thượng gọi như vậy thì thần giảm thọ mất thôi”, đại đệ tử của Xa Sơn Tuyết – Chương Hạc Nhã cười khổ nói: “Sư phụ thần đâu rồi?”
“Ở trong hoàng lăng”, Xa Nguyên Văn theo bản năng đáp, sau đó mới nhận thấy kì lạ: “Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy mà sao hoàng thúc gia gia vẫn chưa đi ra ngoài?”
Hắn còn chưa dứt lời, Kham Nguy đã hóa thân thành ánh kiếm, đột nhiên xuyên qua đại trận Vững Chắc đã không còn ngăn cản hắn nữa, xuất hiện ở trước hoàng lăng ngoài thành.
Hắn định đi dọc theo đường vào mộ đang rộng mở để vào hoàng lăng, thế mà không ngờ lại bị một cái kết giới ngăn chặn.
Kham chưởng môn do dự chốc lát, băn khoăn suy nghĩ nên chém nó, chém nó hay là chém nó đây nhỉ? Kết quả là hắn còn chưa kịp ra tay thì toàn bộ kết giới đã tan vào hư không trong mấy nhịp thở.
Cung Nhu và Dương Đông Dung nhảy ra từ một góc gần đại môn hoàng lăng. Cung Nhu rất mừng rỡ, vừa chạy vừa hưng phấn hét lên: “Kham chưởng môn! Ngài trở về từ lúc nào đấy?”
Nhìn thấy bọn họ ở đây làm cho Kham Nguy hơi nghi hoặc một chút, hắn dừng bước lại, hỏi Cung Nhu: “Sao các ngươi lại ở đây?”
“Sư phụ bảo bọn ta duy trì một cái kết giới ở đây.” Dương Đông Dung đáp.
“Ngoại trừ người ra thì không cho ai khác đi vào”, Cung Nhu bổ sung: “Nhưng nếu là Kham chưởng môn thì nhất định sẽ không sao rồi. Mấy ngày nay tâm trạng của sư phụ rất tồi tệ, bây giờ ngài trở về thì thực sự là tốt quá.”
Kham Nguy vừa cất bước định đi vào trong lại dừng chân một lần nữa.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, lạnh giọng hỏi: “Y không cho người khác đi vào?”
Cung Nhu: “Đúng vậy mà?”
Kham Nguy trừng mắt cùng nàng phút chốc, sau đó nhận ra đứng đây đợi Cung Nhu trả lời thì chỉ có lãng phí thời gian mà thôi, thế là liền vận khinh công vọt qua con đường vào mộ dài dằng dặc, đột ngột dừng lại trước chủ mộ thất.
Trên mặt đất… là cái gì vậy?
Xa Sơn Tuyết? Xa Sơn Tuyết?
Kham Nguy tối sầm mắt lại, bỗng nhiên không còn nhìn thấy gì nữa. Hắn bình tĩnh lại phút chốc, đợi đến lúc nhìn rõ rồi thì lại hận bản thân không thể không thấy gì thật.
Ác mộng của kiếp trước, đã quay trở lại.
Khi đó tuy rằng hắn không nhìn thấy cảnh tượng Xa Sơn Tuyết lúc chết, thế nhưng hắn lại có thể nhìn thấy rõ mồm một tất cả các chi tiết ở trong mơ.
Hắn nhìn thấy 13,000 ác quỷ ở trên hồ nước dập dềnh, nhìn thấy ánh sáng chói lóa của trận sợi vàng bên hồ. Tuy rằng những thứ này không dễ giải quyết nhưng cũng không thể làm khó được Xa Sơn Tuyết, sát chiêu thật sự là một mũi tên độc ẩn nấp ở trong gió, vượt qua trăm dặm trong chớp mắt, xuyên thủng lồng ngực y.
Một cơn sóng đánh qua, vị chúc sư với bộ đồ đen trên mặt nước cũng biến mất theo.
Máu đỏ loang khắp mặt hồ, người kia rốt cuộc không còn nổi lên nữa.
Giấc mộng đến đoạn này, có đôi lúc Kham Nguy sẽ nhảy vào hồ, sau đó bị dòng nước chảy xiết quấn chặt lấy không thể nào nhúc nhích được, trơ mắt nhìn người nào đó mất đi sức sống chìm xuống đáy hồ; có khi hắn lại là một cơn gió, hoặc là một ngọn cỏ dại mọc bên hồ Lạc Nhạn, chờ đợi mỏi mòn theo năm tháng, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một đoạn xương trắng bị nước đẩy lên bờ.
Hoặc là khi hắn đang dạo bước bên hồ thì sẽ đột nhiên gặp phải một bia đá vô danh; có lúc hắn sẽ dùng hết sức lực để vớt người nọ lên từ đáy hồ, thế mà lại chỉ vớt được một cái thi thể ướt lạnh đã trương phình…
Những ác mộng này làm cho kiếp trước Kham Nguy không thể nào yên giấc được, mà sau khi nghịch chuyển thời gian thì hắn đã không còn mơ thấy những thứ tương tự.
Hắn cho là, hắn sẽ không bao giờ phải nhìn thấy một Xa Sơn Tuyết như vậy nữa.
Cuộc đời vả cho hắn một cái thật mạnh.
Kham Nguy cảm thấy hình như mình đã đứng trước cửa chủ mộ thất rất lâu rồi, hoặc cũng có thể là mới chỉ qua một cái chớp mắt. Những người khác nháo nhào chạy tới, vô số người ra ra vào vào ở bên cạnh hắn, vô số người đang gọi tên hắn.
“…Kham chưởng môn! Kham chưởng môn! Sư phụ ta không chết! Ngài tỉnh lại đi!”
Chương Hạc Nhã không biết đã chạy tới từ lúc nào, phất phất tay trước mặt Kham Nguy. Người thanh niên toàn thân từ trên xuống dưới hiện đầy vẻ tuân thủ lễ tiết này tràn ngập lo lắng, không màng tới thất thố hô lớn: “Sư phụ ta không chết! Người dùng bí thuật giả chết, vẫn đang còn sống! Còn lại một hơi!”
…Còn sống?
Câu nói này như là một chậu nước lạnh, dội thẳng xuống đầu Kham Nguy. Thanh Thành Kiếm Thánh nhanh chóng tỉnh táo hơn chút, sức mạnh ngăn trở hắn hành động cũng biến mất đi.
Hắn lách qua đoàn người đông đúc trong mộ thất, đi tới trước mặt Xa Sơn Tuyết, nhìn thấy cái tên khốn sắc mặt như tro tàn này đã được đặt nằm ở trên mặt đất. Tiểu Hoàng đế nước mắt giàn giụa quỳ xuống, nghiêng mặt, áp sát tai vào ngực Xa Sơn Tuyết để lắng nghe, tất cả mọi người xung quanh đều nín thở không dám lên tiếng, đợi một hồi lâu, tiểu Hoàng đế mới ngẩng đầu lên.
Hắn lớn giọng tuyên bố: “Vẫn đập!”
“Phù—— ”
Các đại thần, chúc sư và binh lính, thậm chí là cả người dân thường trong mộ thất đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Chương Hạc Nhã cũng lách qua đoàn người, đi tới bên cạnh Kham Nguy.
Hắn hô lên: “Kim Luân Vân Mẫu ngài tìm được ở Ma Vực! Nhanh lên!”
Không cần hắn nói, Kham Nguy đã nửa quỳ xuống bên người Xa Sơn Tuyết, lấy một cái hộp ngọc màu vàng từ trong ngực, mở nó ra.
Chỉ mới hé mở nắp hộp thôi mà đã có thể cảm nhận được khí lạnh tràn ra rồi. Đến khi mở hết, khí lạnh tỏa ra bốn phía thậm chí đã phủ một tầng sương trắng lên đuôi lông mày của Kham Nguy.
Trong hộp ngọc thả một khối băng óng ánh to bằng nắm tay, chí ít thì nhìn từ vẻ bề ngoài là vậy.
Kham Nguy lấy nó ra, đặt ở trên tay, vận chuyển nội tức vào trong đó. Theo dòng nội tức tràn vào liên tục không ngừng, khối băng nọ nhanh chóng lớn lên như vật sống cho đến khi cao bằng một nửa người bình thường, giống như là bị căng ra toàn bộ, biến thành một giọt nước trong suốt chứa đựng từng sợi tơ vàng lồng vào nhau, lấp lánh tỏa ra ngũ sắc dưới ánh sáng của dạ minh châu.
Tất cả mọi người đều bị cái linh bảo này thu hút, chỉ có một mình Kham Nguy là không hề để tâm tới nó, đầu ngón tay hắn bắn ra kiếm khí, chọc thủng một lỗ trên Kim Vân Luân Mẫu.
Chất lỏng sền sệt trong suốt xen lẫn tơ vàng chảy ra, Kham Nguy đỡ Xa Sơn Tuyết ngồi dậy, kề sát lỗ thủng ấy lên miệng y, nhưng mà làm thế nào cũng không thể khiến cho Xa Sơn Tuyết nuốt chất lỏng ấy xuống được.
Xa Nguyên Văn: “Như vậy không được! Ta… Á?”
Tân hoàng trẻ tuổi trợn mắt nhìn thấy Thanh Thành Kiếm Thánh tự mình uống một ngụm, sau đó cúi đầu xuống, miệng kề miệng đút cho hoàng thúc gia gia của mình.
Nó không vội vã tấn công tiếp mà lướt tầm mắt qua con rồng trắng nhỏ tuổi đang phẫn nộ, nhìn về phía trời tây. Đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời không còn toát ra sự thèm thuồng trước miếng thịt ngon hay nóng lòng muốn chơi đùa như ban nãy, mà là sự hung ác và gian xảo quen thuộc.
Cũng giống như Xa Nguyên Văn đang điều khiển long khí để hóa thành rồng trắng lúc này, thần hồn ở bên trong thân rồng đen chính là Ngu Thao Hành.
Sau khi biến thành một làn khói rời khỏi hoàng lăng, gã đã tập trung hết sức lực để chuyển hóa máu rồng thuần khiết và long phách trong Chúc Long chi loại thành sức mạnh cho mình sử dụng. Việc này chẳng hề dễ dàng một chút nào, chưa nói tới chuyện máu rồng thuần khiết hơn so với tưởng tượng của hắn thì chỉ riêng việc đối phó với long phách thôi đã rất khó khăn rồi, mặc dù nó vẫn luôn được Xa Sơn Tuyết nuôi như nuôi con nhưng dẫu sao thì đó cũng là một thứ đã thức tỉnh rất nhiều năm. Sau cùng, dựa vào sức mạnh cao hơn một bậc, Ngu Thao Hành nuốt chửng hai thứ này, thành công tạo nên thân rồng vô hình gã đang sử dụng.
Không, nó cũng không được tính là thân rồng.
Thứ nhất là không có sừng rồng, thứ hai là không có vuốt rồng, ngoại trừ một đôi mắt Chúc Long thức tỉnh sau khi lấy được nhãn cầu của Xa Sơn Tuyết thì còn chẳng bằng xà yêu tu luyện mấy trăm năm trong Ma Vực.
Ngu Thao Hành muốn làm cho nó thăng cấp thành Chúc Long chân chính gấp, vì thế gã cần long khí Đại Diễn đến thức tỉnh long hồn, cần tám dương địa mạch và chín âm địa mạch đến bổ khuyết thân thể.
Gã cần máu tội nhân chảy như sông trên mặt đất để luyện hóa oán niệm trong đó, rút lấy sức mạnh ấy, chuyển hóa thành máu rồng giả cho mạch máu còn rộng lớn hơn cả sông suối đang chảy ở trong cái thân rồng này dùng.
Gã cần xương thịt của tội nhân làm thức ăn, để gã có thể lấp đầy chiếc bụng rỗng ngay sau khi vừa chuyển hóa thành Chúc Long.
Đáng tiếc là, ở Hồng Kinh lúc này không có những thứ đó.
Dường như Xa Sơn Tuyết đã sớm dự liệu được, bởi vậy y mới hạ lệnh tru sát và trục xuất, khiến cho xung quanh Hồng Kinh bây giờ không còn một bóng phản quân nào cả. Trong thành Hồng Kinh, bất kỳ ai có thể được coi là tội nhân, từ vương công quý tộc cho tới bình dân tiểu thương đều đã bị chém đầu tại quảng trường chợ đông, chợ Tây.
Ngu Thao Hành giương mắt nhìn đi đâu cũng chẳng thể tìm thấy một thứ có thể tính là đồ ăn.
Thực ra không phải là máu thịt người thường không thể ăn, mà là sức mạnh ẩn chứa ở trong đó ít hơn tội nhân rất nhiều.
Đương nhiên, thức ăn tốt nhất vẫn là chúc sư hay là vũ nhân cường đại, ví dụ như… cái tên vừa phóng đến từ phía tây kia.
Ngu Thao Hành chần chừ.
Gã còn nhớ lần trước thất bại khi giao thủ với Kham Nguy, cho dù bây giờ gã đã có được máu rồng, long phách và nửa cái thân rồng, nhưng mà gã không cảm thấy mình đã sẵn sàng để giao chiến với đệ nhất thiên hạ.
Gã vẫn chưa quen với cái thân thể này, chưa tìm ra được bí quyết để sử dụng chúc chú thông qua nó. Nếu bây giờ đánh nhau với Kham Nguy thì ngay cả ba phần thắng gã cũng chẳng nắm được.
Thấy ánh kiếm màu xanh đã mang cái tên Kiếm Thánh nọ đi tới bầu trời Hồng Kinh, Ngu Thao Hành nảy sinh ý định rút lui, gã chỉ chần chừ chốc lát, sau đó toàn thân rồng lập tức hóa thành khói đen mờ ảo dưới tia sét, định chạy trốn ra khắp bốn phương tám hướng.
Quyết định này được đưa ra hết sức nhanh chóng, thế nhưng vẫn cứ chậm hơn kiếm của Kham Nguy một bước.
Cuồng phong nổi lên cùng lá trúc, kèm theo đó là âm thanh ào ào của biển trúc. Kiếm phong lướt nhanh qua mọi chốn, lúc rời khỏi mũi kiếm rõ ràng vẫn còn dịu dàng như vậy, ấy thế mà lúc đi tới trước mặt Ngu Thao Hành thì đã lao ầm ầm như quả tuyết cầu, ngay cả mây đen cũng bị quét sạch sành sanh dưới nguồn sức mạnh không thể chống cự này.
Bầu trời Hồng Kinh khôi phục lại màu xanh thẳm như vừa được gột rửa, đẹp đẽ bình yên đến nỗi dường như thứ tất cả mọi người vừa nhìn thấy đều là ảo giác. Chỉ có một sợi khói đen rất mỏng không bị cuốn theo, vội vã bỏ chạy.
Thân hình uốn lượn của rồng trắng tản đi mất, trên mặt đất, Xa Nguyên Văn hoảng hốt chớp mắt mấy cái, một khắc sau, trong tiếng kinh hô của các đại thần, hắn rút hai thanh kiếm ra từ bên hông.
Mới rút được một nửa, hắn chợt cảm giác thấy có người nắm chặt lấy cổ tay mình.
Xa Nguyên Văn ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy cằm của người nọ. Chưa kịp cảm thấy tiếc hận vì sự chênh lệch chiều cao làm đau lòng người này, Thanh Thành Kiếm Thánh đã nắm cổ tay hắn đẩy kiếm về vỏ.
“Không sao đâu”, Kham Nguy nói: “Yên tâm đi.”
Nói xong hắn lùi về sau một bước, để cho đám đại thần đang vô cùng lo lắng kia chen lên.
Lý ngự y, Hỉ công công và các đại thần mồm năm miệng mười hỏi Xa Nguyên Văn có khỏe không, tân hoàng trẻ tuổi vừa trả lời bọn họ, vừa quan sát Thanh Thành chưởng môn đã lâu không gặp.
Hắn dừng mắt lại tại tầng băng vải dày quấn trên khuỷu tay phải Kham Nguy chốc lát, sau đó cẩn thận đảo qua đuôi tóc ngắn ngủn mất một đoạn của hắn, ống tay áo chỉ còn sót lại một mảnh vải, khuôn ngực gần như trần truồng và ba vết thương vẫn chưa khép ở trên đó—— giống như là bị con gì đấy cào,…
Lần thứ hai Kham Nguy và Xa Nguyên Văn gặp mặt, dáng vẻ khá là chật vật.
Nhưng so với hai người thanh niên khác cùng xuất hiện ở trên đường phố lúc này thì Thanh Thành Kiếm Thánh cũng được tính là khá ổn rồi.
Hai người nọ được Kham Nguy dẫn về cùng, cho dù đã chạm chân xuống đất rồi nhưng vẫn cứ phải đỡ lấy nhau, nếu không thì không đứng vững nổi mất.
Thanh niên tóc ngắn không mặc gì ngoài một tầm áo choàng, nếu không phải là được đồng bạn đỡ lấy thì có lẽ bây giờ đã nằm sõng soài ở trên đất rồi. Thanh niên tóc dài tuy rằng cũng ăn mặc mộc mạc như thế nhưng thoạt nhìn lại rất gọn gàng, sạch sẽ, cái áo vải thô rách nát khoác trên người hắn trông chẳng khác nào long bào của Xa Nguyên Văn cả. Đôi má gầy gò do đói khát cũng trở nên lu mờ dưới ánh mắt lấp lánh sáng rực.
Xa Nguyên Văn sững sờ nhìn thanh niên tóc dài, qua mấy nhịp thở mới nhận ra hắn là ai.
“Đại… Đại sư huynh!”
“Thánh thượng gọi như vậy thì thần giảm thọ mất thôi”, đại đệ tử của Xa Sơn Tuyết – Chương Hạc Nhã cười khổ nói: “Sư phụ thần đâu rồi?”
“Ở trong hoàng lăng”, Xa Nguyên Văn theo bản năng đáp, sau đó mới nhận thấy kì lạ: “Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy mà sao hoàng thúc gia gia vẫn chưa đi ra ngoài?”
Hắn còn chưa dứt lời, Kham Nguy đã hóa thân thành ánh kiếm, đột nhiên xuyên qua đại trận Vững Chắc đã không còn ngăn cản hắn nữa, xuất hiện ở trước hoàng lăng ngoài thành.
Hắn định đi dọc theo đường vào mộ đang rộng mở để vào hoàng lăng, thế mà không ngờ lại bị một cái kết giới ngăn chặn.
Kham chưởng môn do dự chốc lát, băn khoăn suy nghĩ nên chém nó, chém nó hay là chém nó đây nhỉ? Kết quả là hắn còn chưa kịp ra tay thì toàn bộ kết giới đã tan vào hư không trong mấy nhịp thở.
Cung Nhu và Dương Đông Dung nhảy ra từ một góc gần đại môn hoàng lăng. Cung Nhu rất mừng rỡ, vừa chạy vừa hưng phấn hét lên: “Kham chưởng môn! Ngài trở về từ lúc nào đấy?”
Nhìn thấy bọn họ ở đây làm cho Kham Nguy hơi nghi hoặc một chút, hắn dừng bước lại, hỏi Cung Nhu: “Sao các ngươi lại ở đây?”
“Sư phụ bảo bọn ta duy trì một cái kết giới ở đây.” Dương Đông Dung đáp.
“Ngoại trừ người ra thì không cho ai khác đi vào”, Cung Nhu bổ sung: “Nhưng nếu là Kham chưởng môn thì nhất định sẽ không sao rồi. Mấy ngày nay tâm trạng của sư phụ rất tồi tệ, bây giờ ngài trở về thì thực sự là tốt quá.”
Kham Nguy vừa cất bước định đi vào trong lại dừng chân một lần nữa.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, lạnh giọng hỏi: “Y không cho người khác đi vào?”
Cung Nhu: “Đúng vậy mà?”
Kham Nguy trừng mắt cùng nàng phút chốc, sau đó nhận ra đứng đây đợi Cung Nhu trả lời thì chỉ có lãng phí thời gian mà thôi, thế là liền vận khinh công vọt qua con đường vào mộ dài dằng dặc, đột ngột dừng lại trước chủ mộ thất.
Trên mặt đất… là cái gì vậy?
Xa Sơn Tuyết? Xa Sơn Tuyết?
Kham Nguy tối sầm mắt lại, bỗng nhiên không còn nhìn thấy gì nữa. Hắn bình tĩnh lại phút chốc, đợi đến lúc nhìn rõ rồi thì lại hận bản thân không thể không thấy gì thật.
Ác mộng của kiếp trước, đã quay trở lại.
Khi đó tuy rằng hắn không nhìn thấy cảnh tượng Xa Sơn Tuyết lúc chết, thế nhưng hắn lại có thể nhìn thấy rõ mồm một tất cả các chi tiết ở trong mơ.
Hắn nhìn thấy 13,000 ác quỷ ở trên hồ nước dập dềnh, nhìn thấy ánh sáng chói lóa của trận sợi vàng bên hồ. Tuy rằng những thứ này không dễ giải quyết nhưng cũng không thể làm khó được Xa Sơn Tuyết, sát chiêu thật sự là một mũi tên độc ẩn nấp ở trong gió, vượt qua trăm dặm trong chớp mắt, xuyên thủng lồng ngực y.
Một cơn sóng đánh qua, vị chúc sư với bộ đồ đen trên mặt nước cũng biến mất theo.
Máu đỏ loang khắp mặt hồ, người kia rốt cuộc không còn nổi lên nữa.
Giấc mộng đến đoạn này, có đôi lúc Kham Nguy sẽ nhảy vào hồ, sau đó bị dòng nước chảy xiết quấn chặt lấy không thể nào nhúc nhích được, trơ mắt nhìn người nào đó mất đi sức sống chìm xuống đáy hồ; có khi hắn lại là một cơn gió, hoặc là một ngọn cỏ dại mọc bên hồ Lạc Nhạn, chờ đợi mỏi mòn theo năm tháng, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một đoạn xương trắng bị nước đẩy lên bờ.
Hoặc là khi hắn đang dạo bước bên hồ thì sẽ đột nhiên gặp phải một bia đá vô danh; có lúc hắn sẽ dùng hết sức lực để vớt người nọ lên từ đáy hồ, thế mà lại chỉ vớt được một cái thi thể ướt lạnh đã trương phình…
Những ác mộng này làm cho kiếp trước Kham Nguy không thể nào yên giấc được, mà sau khi nghịch chuyển thời gian thì hắn đã không còn mơ thấy những thứ tương tự.
Hắn cho là, hắn sẽ không bao giờ phải nhìn thấy một Xa Sơn Tuyết như vậy nữa.
Cuộc đời vả cho hắn một cái thật mạnh.
Kham Nguy cảm thấy hình như mình đã đứng trước cửa chủ mộ thất rất lâu rồi, hoặc cũng có thể là mới chỉ qua một cái chớp mắt. Những người khác nháo nhào chạy tới, vô số người ra ra vào vào ở bên cạnh hắn, vô số người đang gọi tên hắn.
“…Kham chưởng môn! Kham chưởng môn! Sư phụ ta không chết! Ngài tỉnh lại đi!”
Chương Hạc Nhã không biết đã chạy tới từ lúc nào, phất phất tay trước mặt Kham Nguy. Người thanh niên toàn thân từ trên xuống dưới hiện đầy vẻ tuân thủ lễ tiết này tràn ngập lo lắng, không màng tới thất thố hô lớn: “Sư phụ ta không chết! Người dùng bí thuật giả chết, vẫn đang còn sống! Còn lại một hơi!”
…Còn sống?
Câu nói này như là một chậu nước lạnh, dội thẳng xuống đầu Kham Nguy. Thanh Thành Kiếm Thánh nhanh chóng tỉnh táo hơn chút, sức mạnh ngăn trở hắn hành động cũng biến mất đi.
Hắn lách qua đoàn người đông đúc trong mộ thất, đi tới trước mặt Xa Sơn Tuyết, nhìn thấy cái tên khốn sắc mặt như tro tàn này đã được đặt nằm ở trên mặt đất. Tiểu Hoàng đế nước mắt giàn giụa quỳ xuống, nghiêng mặt, áp sát tai vào ngực Xa Sơn Tuyết để lắng nghe, tất cả mọi người xung quanh đều nín thở không dám lên tiếng, đợi một hồi lâu, tiểu Hoàng đế mới ngẩng đầu lên.
Hắn lớn giọng tuyên bố: “Vẫn đập!”
“Phù—— ”
Các đại thần, chúc sư và binh lính, thậm chí là cả người dân thường trong mộ thất đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Chương Hạc Nhã cũng lách qua đoàn người, đi tới bên cạnh Kham Nguy.
Hắn hô lên: “Kim Luân Vân Mẫu ngài tìm được ở Ma Vực! Nhanh lên!”
Không cần hắn nói, Kham Nguy đã nửa quỳ xuống bên người Xa Sơn Tuyết, lấy một cái hộp ngọc màu vàng từ trong ngực, mở nó ra.
Chỉ mới hé mở nắp hộp thôi mà đã có thể cảm nhận được khí lạnh tràn ra rồi. Đến khi mở hết, khí lạnh tỏa ra bốn phía thậm chí đã phủ một tầng sương trắng lên đuôi lông mày của Kham Nguy.
Trong hộp ngọc thả một khối băng óng ánh to bằng nắm tay, chí ít thì nhìn từ vẻ bề ngoài là vậy.
Kham Nguy lấy nó ra, đặt ở trên tay, vận chuyển nội tức vào trong đó. Theo dòng nội tức tràn vào liên tục không ngừng, khối băng nọ nhanh chóng lớn lên như vật sống cho đến khi cao bằng một nửa người bình thường, giống như là bị căng ra toàn bộ, biến thành một giọt nước trong suốt chứa đựng từng sợi tơ vàng lồng vào nhau, lấp lánh tỏa ra ngũ sắc dưới ánh sáng của dạ minh châu.
Tất cả mọi người đều bị cái linh bảo này thu hút, chỉ có một mình Kham Nguy là không hề để tâm tới nó, đầu ngón tay hắn bắn ra kiếm khí, chọc thủng một lỗ trên Kim Vân Luân Mẫu.
Chất lỏng sền sệt trong suốt xen lẫn tơ vàng chảy ra, Kham Nguy đỡ Xa Sơn Tuyết ngồi dậy, kề sát lỗ thủng ấy lên miệng y, nhưng mà làm thế nào cũng không thể khiến cho Xa Sơn Tuyết nuốt chất lỏng ấy xuống được.
Xa Nguyên Văn: “Như vậy không được! Ta… Á?”
Tân hoàng trẻ tuổi trợn mắt nhìn thấy Thanh Thành Kiếm Thánh tự mình uống một ngụm, sau đó cúi đầu xuống, miệng kề miệng đút cho hoàng thúc gia gia của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook