Động tác này thực sự là quá mức ám muội, trong đầu tiểu chúc sư dẫn đường đùng đoàng một tiếng, như sét đánh giữa trời quang.

Các loại suy nghĩ quay cuồng ở trong lòng hắn, sau mỗi một ý nghĩ đều đính kèm một câu ——

Phi lễ aaaaa!!!

Cho, cho dù là Thanh Thành Kiếm thánh, cũng cũng cũng, cũng không được vấy bẩn sự trong sạch của Đại quốc sư bọn họ! Tiểu chúc sư thò tay nắm lấy pháp linh bên hông, trừng mắt nhìn Kham Nguy, hai mắt bốc hỏa, thấy chết không sờn.

Ngay trước khi hắn định mở miệng niệm chú, sau một hồi trầm mặc thật lâu, Xa Sơn Tuyết cầm lấy bàn tay đang che ở trước mặt y của Kham Nguy.

Không phải là hất xuống, cũng không phải là đẩy ra, tuy rằng đè tay Kham Nguy xuống đã biểu lộ thái độ cự tuyệt của Xa Sơn Tuyết, nhưng so với trước đây, động tác đè xuống này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chưa dừng lại ở đó, tiếp theo Xa Sơn Tuyết đẩy nhẹ khuỷu tay ra sau, làm cho Kham Nguy phải dời cái mặt dày của hắn ra, sau đó y lùi một bước, đứng bên cạnh Kham Nguy, vươn cánh tay còn lại khoát lên vai hắn.

Đây là một tư thế càng chủ động hơn. Rất hiển nhiên, từ khi bắt đầu cảm giác được sự đau đớn, Xa Sơn Tuyết đã căng thẳng thần kinh, không chịu để lộ một chút yếu ớt nào, cho dù là được người đỡ, y cũng phải nắm giữ quyền chủ động mới được.

Nếu như không phải cảm nhận được cơ thể tên khốn này đang run rẩy, Kham Nguy quả thực là không biết nên khóc hay nên cười.

Tại sao trước đây hắn lại không cảm thấy Xa Sơn Tuyết là một con người biệt nữu như vậy chứ?

Đúng rồi, cái tên này chính là người có thể che giấu tâm ý của mình suốt gần tám mươi năm, không hề để lộ ra một dấu vết gì, vốn dĩ tính cách y vẫn luôn như thế, chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi.

Nhớ tới một đêm hoang đường nọ ở trên đỉnh Thiên Thanh, cùng với lời nói kinh thiên động địa hôm đó Xa Sơn Tuyết thốt lên, tâm trạng Kham Nguy chợt ảm đạm đi.

Hoàn toàn không phát hiện ra Kham Nguy đang suy nghĩ cái gì, Xa Sơn Tuyết thấp giọng thúc giục hắn.

“Sững sờ làm gì, mau đi thôi.”

“…” Kham Nguy.

Ngay cả sức để bước đi cũng không còn?

Kham Nguy lúc này mới phát hiện mình đã đánh giá thấp sự khác thường trên người Xa Sơn Tuyết rồi, không khỏi âm thầm nghiến răng, hận không thể lập tức đóng gói tên khốn này mang về phủ lệnh, gọi đại phu tới kiểm tra.

Nhưng hắn biết rõ mình không thể làm thế được.

Cũng giống như Thanh Thành kiếm môn rất quan trọng đối với Kham Nguy, Cung Phụng viện cũng cực kỳ trọng yếu đối với Đại quốc sư. Làm Đại quốc sư, Xa Sơn Tuyết phải mạnh mẽ, vô địch, kiểm soát được tất thảy, mưu kế đầy mình, chỉ cần có y ở đó thì không cần phải lo lắng điều gì. Đây là chiếc mặt nạ mà Xa Sơn Tuyết đã mất mười mấy năm để chế tạo, y không thể tháo xuống, một khi tháo xuống, cái chết liền cách y không xa.

Xa Sơn Tuyết tình nguyện để cho người khác nhìn thấy y và Kham Nguy khanh khanh ta ta, cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy y bị thống khổ đánh bại.

Bởi vì thế nhân chỉ nhìn thấy hai chữ “đánh bại”, không nhìn thấy hai chữ “thống khổ”.

Nếu như lúc này Kham Nguy cưỡng ép mang Xa Sơn Tuyết về phủ lệnh, chính là làm cho mọi nỗ lực của y đều biến thành công dã tràng.

Bất kể Xa Sơn Tuyết là tình nhân hay là kẻ thù của hắn, Kham Nguy đều không thể làm như vậy.

Hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật muốn để ngươi chết luôn cho rồi.”

Xa Sơn Tuyết mặt không cảm xúc: “Động tác nhanh một chút, bọn họ sắp nghi ngờ rồi.”

Kham Nguy: “…”

Đã đau thành bộ dáng này, y còn rất ngạo mạn!

Vì thế, Thanh Thành chưởng môn cũng mặt không cảm xúc, cánh tay mạnh mẽ hơi dùng sức, đỡ Xa Sơn Tuyết lên xe.

Là một đại tông sư, lực hắn dùng cũng hết sức tinh xảo, ở trong mắt người khác, chuyện vừa xảy ra không phải là hắn đỡ Xa Sơn Tuyết lên xe, mà lại là Xa Sơn Tuyết kéo hắn lên.

Đám người xung quanh đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Đoàn người Xa Sơn Tuyết đi rất gấp, không chút phô trương, cũng không hề ngăn chặn hành khách đến Thiết Long trạm ở Thuần An. Mà hành khách xuất hiện ở đây vào lúc này, vừa có hộ gia đình muốn rời khỏi Đào phủ, vừa có thương nhân đến tìm con đường làm giàu. Mấy hộ gia đình kia thì không nói, nhưng thương nhân dám đến Thuần An vào lúc này thì không có người nào là không gan to bằng trời, lại gặp nhiều biết rộng cả. Cho dù không biết Đại quốc sư thì ít nhất cũng sẽ nhận ra được Thanh Thành chưởng môn.

Sau khi nhận ra Thanh Thành chưởng môn, lại nhìn nhóm chúc sư đi theo, đám người vốn dĩ không biết mặt Đại quốc sư, hiện tại cũng biết người vừa thân mật với Thanh Thành chưởng môn là ai.

Chỉ là bọn họ đều không thể tin nổi vào mắt mình.

Giữa Thiết Long trạm, bầu không khí xung quanh đám người kia dần trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Mãi cho tới tận khi chiếc xe kéo Thiết Long bị khẩn cấp trưng dụng kia phi như bay rời đi, tiếng bàn luận mới đột nhiên sôi trào.

“Vừa nãy ngươi nhìn thấy không?”

“Chắc chắn là Thanh Thành Kiếm thánh, năm năm trước hắn nhận lời khiêu chiến của Thu Thủy Kiếm ta may mắn được xem, người áo xanh vừa rồi chắc chắn là hắn!”

“Vì sao Thanh Thành Kiếm thánh lại đi chung với một đám chúc sư?”

“Lại nói, cái người được nhóm chúc sư cung kính đối xử ấy… Chẳng lẽ là?”

“Không phải chứ?”

“Không thể nào?”

“Sao có thể?!”

“Sao lại không thể!” Rốt cục có người tin tức linh thông tham gia vào cuộc bàn luận: “Trước lúc ăn Tết chẳng phải Đại quốc sư vẫn luôn ở núi Thanh Thành đấy ư? Còn nữa, đợt Đại quốc sư bị mấy phương vây công ở Nhạn Môn Quan, người cứu y không phải là Kiếm thánh sao? Hai người này chắc chắn đã sớm cấu kết làm bậy, chỉ là hiện tại mới lòi ra mà thôi.”

Người này nói rất có lý, đám người nghe không khỏi phụ họa vài câu, rồi lại nhanh chóng đi kể cho những người khác.

Trong quá trình đó, lại có những con người giàu trí tưởng tượng thêm mắm dặm muối, ấy thế mà người nghe vẫn cứ tin là thật. Rất nhanh, mấy lời đồn nửa thật nửa giả này liền dùng tốc độ xe kéo Thiết Long đuổi cũng không đuổi kịp, lan truyền khắp nơi trong Đại Diễn.

Loại hậu quả này Xa Sơn Tuyết cũng không phải là không cân nhắc tới, nhưng mà hiện tại y cũng không rảnh để bận tâm.

Vừa vào toa xe, Xa Sơn Tuyết liền vẫy lui những người khác, sau đó trở mặt vô tình đẩy Kham Nguy ra, trực tiếp ngã vào chiếu dài trên giường, đau đến vã mồ hôi như mưa.

Kham Nguy thở dài một hơi, ngồi xếp bằng bên người Xa Sơn Tuyết, lấy tay che kín đôi mắt y. Lần này Kham Nguy không dùng kiếm khí đi kích thích thứ giấu trong đôi mắt Xa Sơn Tuyết nữa, mà là phát ra một luồng nội tức ôn hòa, che ở kinh mạch huyệt vị xung quanh đôi mắt Xa Sơn Tuyết.

Dưới sự tìm tòi của hắn, kinh mạch trống rỗng héo rút của Xa Sơn Tuyết nhất thời không chỗ che thân.

Kham Nguy run tay, cố gắng trấn định lại.

Hậu quả của việc Xa Sơn Tuyết đoạn kinh tuyệt mạch lần đầu tiên hiện lên rõ ràng như thế trước mắt hắn, không giống như khi còn trẻ cố gắng lơ đi, cũng không giống như sau khi biết Xa Sơn Tuyết thanh danh tái khởi, hâm mộ y có thể có 60 năm không bị ai quấy rầy để tập trung tu luyện, Kham Nguy vừa muốn đào quan tài Xa Sơn Xương ra đánh, vừa thả chậm lực đạo.

Tâm pháp của Thanh Thành kiếm môn chính trung dương cương, nhưng trong cương lại có nhu, lực đạo thả chậm như vậy một chút, biến thành luồng hơi hơi cao hơn nhiệt độ cơ thể, vòng quanh kinh mạch huyệt vị xung quanh mắt Xa Sơn Tuyết mấy vòng, cảm giác trướng phồng nhỏ bé liền thay thế cảm giác đau đớn do Chúc Long chi loại di chuyển mang lại.

Chúc Long chi loại cảm giác được uy hiếp an tĩnh lại, Xa Sơn Tuyết chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, có trong một tích tắc ấy, y bỗng hi vọng xe kéo Thiết Long vĩnh viễn không đến nơi được, y có thể vĩnh viễn nằm xuống như thế.

Sau đó y mở mắt ra, nhìn thấy Kham Nguy phía trên một mặt nghiêm túc nhìn mình.

Xa Sơn Tuyết: “…”

Ý nghĩ não tàn vừa rồi nhất định là do Chúc Long chi loại.

Kham Nguy: “Đã đỡ hơn nhiều chưa?”

Xa Sơn Tuyết đã tốt hơn rất nhiều: “… Ngươi không muốn hỏi gì sao?”

“Hỏi về Chúc Long chi loại?” Kham Nguy liếc mắt nhìn y: “Ngươi sẽ nói sao?”

Đương nhiên là không rồi, Xa Sơn Tuyết thầm nghĩ.

Nhưng Kham Nguy không hỏi, y làm sao lừa gạt Kham Nguy cho qua được đây?

Càng quan trọng hơn là…, sao Kham Nguy biết được cái tên Chúc Long chi loại này?

Xa Sơn Tuyết nhanh chóng lấy lại tâm tư, lập tức phản ứng lại, nói: “Ngu Thao Hành tìm tới ngươi?”

Kham Nguy nói: “Là ngẫu nhiên gặp được.”

“Vậy chính là vào hôm mùng Một Tết”, Xa Sơn Tuyết nói, y không để ý cả người mồ hôi lạnh chưa khô, trực tiếp đứng dậy, rút ra một quyển bản đồ từ trong hành lý đã sớm được đưa vào toa xe, mở ra trước mặt Kham Nguy, hỏi: “Ở đâu?”

Kham Nguy chỉ tay trên bản đồ, Xa Sơn Tuyết nhìn chỗ đầu ngón tay hắn hạ xuống, không khỏi nhíu mày, dùng ánh mắt hoài nghi lặp lại lời Kham Nguy nói: “Ngẫu nhiên gặp được?”

“Thuộc hạ tốt của ngươi chỉ đường sai cho ta đấy.” Kham Nguy nói.

“Thanh Thành Thiết Long trạm?” Xa Sơn Tuyết nói: “Vậy thì ta phải để cho hắn thăng quan tiến chức mới được.”

Nói xong, không nhìn tới Kham Nguy bị nghẹn đến cạn lời, Xa Sơn Tuyết cúi đầu, đầu ngón tay di chuyển nhanh khắp bản đồ.

“Con đường này là đường đi về Đan Châu thành, sau khi rời khỏi núi Vũ Di, Ngu Thao Hành vậy mà không phải trước tiên trở về Hồng Kinh để mở quan tài mẫu hậu ta sao? Thật là vô lý, trừ phi gã vẫn chưa liên minh với núi Vũ Di.”

“Ngu Thao Hành mở hoàng lăng là vì núi Vũ Di?” Kham Nguy không rõ vì sao: “Xa gia các ngươi có oán hận gì với núi Vũ Di vậy?”

“Là Ngu gia có oán.” Xa Sơn Tuyết thuận miệng đáp.

“Vậy tại sao Túc Phi lại liên minh với Ngu Thao Hành?” Kham Nguy hỏi.

“Ngu Thao Hành thì tính là Ngu gia cái gì chứ”, Xa Sơn Tuyết không chút nghĩ ngợi trả lời: “Từ sau khi mẫu thân ta qua đời, huyết thống Ngu gia đã đoạn tuyệt, con trai thì không được tính ở Ngu gia.”

Trước khi Kham Nguy thành danh, Thánh nữ Ngu thị cuối cùng đã chết bệnh, hắn chưa từng tiếp xúc qua Đại – tiểu Hưng Lĩnh, vậy nên nghe thấy quy củ cổ quái như thế thì kinh ngạc không thôi.

“Có vấn đề gì”, Xa Sơn Tuyết liếc mắt nhìn hắn: “Người bình thường cũng không tính con gái, Ngu gia chỉ là trái ngược lại mà thôi.”

Giải thích xong, y lại nhìn bản đồ.

“Không đúng, sao Ngu Thao Hành có thể bỏ qua ‘Võ thần’ được cơ chứ?”

“Ngươi biết ‘Võ thần’?” Kham Nguy càng thêm kinh ngạc.

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, Kham Nguy chợt cảm thấy lỡ lời.

Kham Nguy của lúc này, không thể biết được chuyện về núi Vũ Di và “Võ thần”.

Nếu hi vọng Xa Sơn Tuyết không phát hiện ra điểm lạ này thì thà rằng hi vọng y lập tức nhớ lại chuyện tốt y làm đêm giao thừa còn hơn.

Đúng như dự đoán, Kham Nguy nhìn thấy Xa Sơn Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt ngập tràn sự tìm tòi nghiên cứu của y.

Thanh Thành kiếm môn làm đệ nhất tông môn của Đại Diễn, có vô số đệ tử được phái tới ẩn nấp khắp nơi trong Đại Diễn, biết được Võ Di lâu hao tiền tốn của để chế tác một cái cơ quan thì đúng là không có gì lạ. Nhưng công tác bảo mật của Võ Di lâu rất tốt, ngay cả Xa Sơn Tuyết cũng phải hao phí rất nhiều tài nguyên nhân lực mới có thể biết được cái tên “Võ thần” này.

Mà thứ Kham Nguy am hiểu nhất chính là lấy sức đấu trí, trông chờ hắn chú ý tới cơ quan thì không bằng hi vọng hắn quăng kiếm học văn còn hơn. Một Kham Nguy như vậy, sao lại biết tới “Võ thần” của Võ Di lâu?

Còn nữa, trước đây tuy rằng Xa Sơn Tuyết kiềm chế không hỏi, nhưng trên thực tế, đối với chuyện làm sao Kham Nguy biết những người kia sẽ mưu hại y ở hồ Lạc Nhạn, y vẫn luôn rất tò mò.

Y có một trực giác, Kham Nguy đột nhiên theo đuổi y, chắc chắn cũng có liên quan tới chuyện này.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ chuyện đấy, trọng điểm bây giờ vẫn là ở “Võ thần”.

Xa Sơn Tuyết để lão Ngũ nhà mình đi Võ Di lâu chính là vì “Võ thần”, hoặc là nói, là vì một cái linh kiện nào đó bên trong “Võ thần”. Y điều tra rất nhiều năm mới tra ra được vật kia nằm ở trong tay Võ Di lâu, lại tra xét hồi lâu mới biết Võ Di lâu đã chế tác nó thành một phần của “Võ thần”.

Ngu Thao Hành, hẳn là cũng nhắm tới nó.

Cho nên Xa Sơn Tuyết để Vạn Tử Hoa canh ở Võ Di lâu, chỉ cần chờ tới thời cơ thuận tiện thì nhanh chóng đoạt lấy đồ vật từ Võ Di lâu, lại không ngờ rằng Ngu Thao Hành trực tiếp xốc bàn cờ, dự định trước tiên giết chết y.

Mặc dù y may mắn còn sống, nhưng toàn bộ kế hoạch đã bị xáo trộn, tiến độ khắp nơi trì trệ không tiến, ngay cả nhị đồ đệ Ngu Khiêm cũng không biết tung tích đâu rồi.

Xa Sơn Tuyết vừa nghĩ vừa cau mày, ánh mắt vô định xuyên qua bản đồ trong tay, không biết sót ở phương nào.

Đúng lúc này, y nghe thấy Kham Nguy đột nhiên mở miệng nói.

” ‘Võ thần’ của Võ Di lâu, là một người máy cao như núi, đạp chân thì động đất, phất tay thì gió thổi, há miệng có thể phun ra ngọn lửa băng, lúc chạy thì mang theo sấm sét, lôi đình. Bên trong nó là khoảng trống, có thể chứa đựng mấy vạn người, tất cả vị trí đều có lỗ nỏ hướng ra phía ngoài, khi gặp kẻ địch thì đệ tử Võ Di lâu có thể trốn ở bên trong ‘Võ thần’ để bắn tên, không cần lo mình bị bắn trúng. Chưa kể bên trong còn có rất nhiều loại vũ khí mạnh mẽ khác, nếu tất cả cùng khởi động thì vạn quân cũng không cản được, nó giống như một tòa thành di động, dễ thủ khó công.”

Nói xong, Kham Nguy dừng một chút, sau đó lại tiếp tục: “Những điều trên cũng chỉ là những gì ta nghe được, chưa từng thấy ‘Võ thần’ ra tay. Nhưng mà cái đầu của thứ đồ chơi kia xác thực là to như núi, tin đồn ấy có thể tin tưởng được.”

Xa Sơn Tuyết không có chút mừng rỡ nào trước nguồn tình báo bất ngờ này, trên thực tế, sau khi nghe rõ câu nói đầu tiên của Kham Nguy, y liền cứng đờ cả người.

Bóng hình y được phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của Kham Nguy, ở trong đó, Xa Sơn Tuyết nhìn thấy khuôn mặt không giấu nổi kinh hoảng của mình.

“Xa Sơn Tuyết, ta có thể moi tim móc phổi cho ngươi”, Kham Nguy gằn từng chữ một: “Chỉ cần ngươi muốn xem.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương