Editor: Qing Yun
Dazai Osamu nói xong, các cấp dưới nghe lời rời đi.
Xung quanh quay về yên tĩnh, thiếu niên thở dài một hơi.
"Một đám cấp dưới của tôi đều cho rằng công việc của Mafia chỉ có đánh đánh giết giết, chỉ biết làm bừa, thật khiến người đau đầu. Cô nói đúng không, Kotoko?"
Em nói?
Muốn em nói mà anh vẫn còn che miệng em đấy.
Đột nhiên Iwanaga Kotoko có một ý tưởng, cô vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay của Dazai Osamu.
Dazai Osamu lập tức cứng người.
Như là phát hiện ra chuyện thú vị.
Nhận thấy cậu có ý muốn rút tay lại,
Iwanaga Kotoko vươn tay nắm chặt lấy tay Dazai Osamu, lông mi rũ xuống, cánh môi mềm mại dán lên, miêu tả từng ngón tay xinh đẹp của cậu.
Tuyệt đẹp, thâm tình, tựa như đang hôn một đóa hoa.
Là trả thù việc Dazai Osamu che miệng cô, mặt khác chính là... Tán tỉnh?
Tuy không biết người khác thấy động tác này thế nào, nhưng tự cô cảm thấy cực kỳ tốt! Không sai, đây chính là tán tỉnh!
Xem, Dazai đang bị cô câu mất hồn rồi! (không phải)
"Bạn trai chỉ biết tự sát thật làm người đau đầu." Cô ngước mắt nhìn Dazai Osamu, học giọng điệu của cậu, còn liếc mắt đưa tình: "Anh nói đúng không, Dazai thân yêu?"
Dazai Osamu cho cô vẻ mặt một lời khó nói hết.
"... Muốn ăn kẹo thì cửa hàng tạp hóa ở bên kia có bán."
Iwanaga Kotoko tức giận hất tay.
Ăn kẹo cái rắm!
Đàn ông thối tha, uổng phí tình thú!
Dazai Osamu bị cô chọc cười.
"Nếu cấp dưới của tôi đều thú vị như Kotoko thì tốt rồi... Thế nào, Kotoko có muốn suy xét việc làm cấp dưới của tôi không?"
Iwanaga Kotoko nghĩa chính từ nghiêm.
"Cấp dưới không được, dưới thân thì được!"
"..."
Dazai Osamu đột nhiên ghé sát vào mặt cô, dùng tay nâng mặt cô lên.
"Chỉ hôn tay như vậy là đủ sao."
"?!"
Iwanaga Kotoko trợn tròn mắt.
Chờ, chờ đã!!!
Đây là muốn—?!
Chẳng lẽ vừa rồi cô tán tỉnh có hiệu quả sao, tuy rằng rất muốn nghĩ như vậy nhưng nhìn không thấy giống mà.
Mặc dù cô rất vui lòng, nhưng Dazai thay đổi quá nhanh nhỉ? Không phải lúc trước vẫn luôn từ chối sao.
Thật là chàng trai khiến người không thể nắm bắt được, ai ~
Dazai Osamu càng dựa càng gần, tiếng tim cô đập càng lúc càng vang.
A a a yên lặng chút coi!
Nhìn kỹ mới thấy, da của Dazai thật trắng, nhắm mắt lại nhìn lông mi càng dài hơn, khuôn mặt đẹp trai không thể nào bắt bẻ, môi cũng rất xinh đẹp, muốn hôn quá... Anh đừng đến gần nữa, khuôn mặt này quá phạm quy!
Này, đây là nụ hôn đầu tiên của cô đó, nói xem có phải sau khi hôn sẽ sờ loạn tiếp đến là phần đoạn lau súng cướp cò rồi ngã vào nhau, đây chính là ở bên ngoài, không được tốt cho lắm thì phải, hay là đổi chỗ khác... Oa, không được, bây giờ không dừng được! Nghĩ lại thì dã chiến gì đó cũng rất kích thích!
Đại não của Iwanaga Kotoko chết máy.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Dazai Osamu.
Iwanaga Kotoko hồi hồn.
— Bị trêu đùa.
"Hô hấp rất dồn dập đó Kotoko," Dazai Osamu ngừng ở ngay trước mặt cô, tươi cười nghiền ngẫm nói: "Quả nhiên chỉ biết trêu đùa ngoài miệng."
... Đáng giận!
Iwanaga Kotoko bị khiêu khích.
Cô hung hăng kéo cổ Dazai Osamu xuống, rướn người hôn lên.
Vốn dĩ mục tiêu là môi, nhưng giây cuối cùng như là bị lý trí kéo lại, cô dời mục tiêu một cách khó khăn, môi dừng trên khóe môi cậu.
"Không chỉ thế, em còn biết trêu đùa trên người nữa."
Nhìn Dazai Osamu ngẩn người, Iwanaga Kotoko nở nụ cười thắng lợi, giống như chú khổng tước kiêu ngạo.
Hừ!
Dù sao Dazai cũng sẽ từ chối cô, qua đêm nay cô sẽ từ bỏ, từ đây ai đi đường nấy, từng người khỏe mạnh.
— Đây chỉ là cách nói trước mặt Dazai Osamu.
Vị... Còn khá tốt.
Thiếu niên tuổi này trên mặt tràn đầy collagen.
Muốn hôn thêm vài cái nữa.
Cô thật sự làm như vậy.
Dazai Osamu giật mình tại chỗ, trên má xuất hiện vài dấu môi đỏ hồng. Cậu muốn giơ tay, nhưng lại bị lý trí ép xuống, ánh sáng chìm nổi trong đôi mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sẽ không bị cô hôn ngốc chứ, cô lại không phải yêu quái câu hồn.
Dazai không đến mức ngây thơ như vậy đi?
Xem dáng vẻ tàn nhẫn khi dạy bảo cấp dưới của cậu còn đáng sợ hơn cả người trưởng thành mà.
"Cô đúng là to gan."
Dazai Osamu nói mơ hồ không rõ nghĩa.
"Lá ga của em vẫn luôn rất lớn!"
Iwanaga Kotoko ưỡn ngực.
"Dù sao sau này em không đến quấy rầy Dazai nữa, vớt chút lợi tức cuối cùng thì có sao, đây là để khao cho bao vất vả của em trong thời gian này."
Nói! Năng! Hùng! Hồn!
"Dù sao Dazai chắc chắn sẽ từ chối em mà..."
Tiếng nói của cô nhỏ lại.
Có chút tủi thân giận hờn.
Cô đi tìm trai đẹp chỗ nào không tốt, cố tình rơi trúng hố bùn đen này... Quan trọng là đối phương hoàn toàn không cảm kích!
Iwanaga Kotoko bỗng cảm giác người mình bay lên, không khỏi hô nhỏ một tiếng.
Dazai Osamu ôm cô lên, để cô ngồi trên tay mình, tầm mắt hai người vừa lúc đụng nhau.
Xem ra cơ thể của Dazai còn khỏe hơn cô nghĩ, như vậy là cô yên tâm rồi. Iwanaga Kotoko thuận thế đặt tay lên vai Dazai Osamu, nghiêng đầu hoang mang nhìn cậu.
Dazai phản ứng thế này là sao...
"Từ chối không tốt à?"
Giọng nói của Dazai Osamu như mang theo tình cảm nặng trĩu.
"Này, hai người bên kia, không sao chứ...?!"
Nhân viên cứu hỏa ở xa gọi lại, ánh sáng của đèn pha chiếu đến, xuyên thẳng vào rừng rậm.
Mượn tia sáng mỏng manh này, Iwanaga Kotoko nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt Dazai Osamu.
Độ cao tương đồng khiến cho bọn họ có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, không chỗ nào che dấu.
"!"
Cô đột nhiên đọc hiểu ra điều gì.
Quay đầu nhìn về phía bên cạnh rừng rậm, lúc trước bởi vì chiều cao hạn chế và ánh sáng không đủ khiến cô không thể nhìn thấy quang cảnh xung quanh.
— thi thể chưa kịp xử lý tứ tung ngang dọc trong rừng, mặt mũi vặn vẹo thảm thiết, máu chảy thành sông.
Địa ngục sau khi giết chóc.
"Kotoko thấy rồi chứ, đây là Mafia."
Đây là tôi.
Giọng nói của Dazai Osamu vừa dịu dàng vừa lạnh lẽo.
"Bệnh viện bị tập kích chính là kế hoạch của Mafia. Bởi vì tôi ở chỗ này, kẻ thù nhận được tình báo giả rằng tôi bị thương nặng cho nên mới cố ý đến bệnh viện trừ khử tôi."
"Chuyện tôi làm đều là giết người, như vậy tôi cũng không phù hợp với cô đâu Kotoko."
Cho dù hướng tới, nhưng người có đôi tay dính đầy máu tươi làm sao dám đụng vào ánh mặt trời.
Iwanaga Kotoko há miệng thở dốc.
Nhưng mà...
Không phải Dazai đã dạy bảo lại cấp dưới sao. Tuy rằng chưa nói nhưng anh cũng không muốn làm bệnh viện bị cháy mà.
Hơn nữa, căn cứ vào tin tức của yêu quái, phạm vi tác chiến của Dazai luôn cố tránh người già và trẻ nhỏ. Kẻ thù muốn chọn chỗ này để tấn công cũng là chuyện bất khả kháng.
Người bị thương nặng đều được âm thầm đưa đi, muốn làm chuyện này mà không bị kẻ địch phát hiện là rất khó, cũng may đây là bệnh viện của Mafia.
Nếu anh thật sự là người có tội ác tày trời, tại sao đến cuối cùng lại muốn giúp em.
...
Ngực như bị bông tẩm nước ấm bao phủ, ấm áp trướng đầy, có hơi khó chịu.
Muốn phản bác lại lời nói của Dazai Osamu, cuối cùng lại cũng không nói gì cả. Iwanaga Kotoko chỉ mỉm cười, dùng giọng điệu tràn đầy cảm khái nói:
"Thật ra Dazai Osamu là người rất dịu dàng."
Người như vậy không nên ở tron bóng tối.
Sau này nếu có cơ hội thì sẽ để Dazai về phe cứu người.
Thừa dịp cậu còn chưa kịp phản ứng, cô cúi người ôm lấy cổ Dazai Osamu, nói bên tai cậu.
"Dazai à."
"Mong anh tính cực yêu quý thế giới trần tục này hơn, hận thế giới trần tục này hơn, đắm chìm trong nó cả đời đi."
"Bởi vì... Thần yêu nhất loại người này."
Iwanaga Kotoko thuận tay xoa mái tóc đen xõa tung của cậu.
Ôm hôn xong còn có thể sờ, không lỗ.
"Được rồi, Dazai bỏ em xuống đi."
Tuy rằng rất tham luyến cái ôm của Dazai, nhưng bây giờ cô là thiếu nữ sắp thất tình rồi.
Iwanaga Kotoko đặt tay lên vai Dazai Osamu.
"Dù Dazai có nói bao nhiêu lần, em cũng sẽ không từ chối anh. Có điều em biết Dazai sẽ từ chối em, cho nên sau hôm nay em sẽ không quấy rầy anh nữa, chúc Dazai sống lâu trăm tuổi, tự sát không chết."
"..."
Đợi một lát không thấy đối phương phản ứng, trái lại cánh tay đang ôm cô còn buộc chặt hơn, Iwanaga Kotoko thầm nghĩ.
Đây là làm sao vậy?
"Thả em xuống đi Dazai, sao còn không động thế, hôn một chút cũng không đến mức phải chịu trách nhiệm chứ!"
Cô bắt đầu giãy giụa.
Dazai Osamu như bị động tác của cô đánh thức, cậu yên lặng thả cô xuống.
Iwanaga Kotoko kéo lại làn váy, liếc mắt nhìn vệ sĩ ở phía sau, sau đó nhấc váy cúi đầu chào Dazai Osamu giống như lần gặp nhau ở du thuyền vào đêm đó, cô chính thức nói lời tạm biệt.
"Như vậy, tạm biệt Dazai."
Không nhìn vẻ mặt của Dazai Osamu, cô xoay người rời đi.
Giây phút khi Iwanaga Kotoko xoay người—-
Bàn tay quấn đầy băng vải vươn ra, muốn giữ chặt làn váy của cô. Động tác cẩn thận như hơi thở của cậu, không dám dùng một chút sức lực. Kết quả chính là làn váy lướt qua bàn tay cậu giống như một làn gió.
Cô cũng không hề phát hiện.
Dazai Osamu chậm rãi rũ tay xuống.
Rõ ràng chỉ cần thêm chút lực, hoặc là đuổi theo vài bước, hoặc là gọi to một tiếng, Kotoko sẽ dừng chân vì cậu ngay.
Nhưng động tác vừa rồi đã hao hết chút dũng khí nhỏ bé không đáng kể của cậu.
Dazai Osamu nghiêng người, mi mắt cụp xuống.
"...."
Về phần Iwanaga Kotoko.
Thời gian tiếp theo mình tạm thời sẽ không xuất hiện trước mặt Dazai.
Cô vừa đi vừa nghĩ.
Nếu nói tâm trạng không thảm đạm là không có khả năng. Cô đã làm tới mức này rồi mà Dazai vẫn cứ thờ ơ... Thật sự là cô không thể hòa tan băng cứng sao.
Tên khốn này bừng bắt cô hóa sói chứ.
Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Làn váy của cô bị túm chặt.
"Muốn."
"?"
Cái gì???
Iwanaga Kotoko vừa mới xoay người, tầm mắt đã bị một đầu tóc đen lấp đầy. Động vật họ mèo khổ lớn cúi người cọ ở cổ cô, dùng loại giọng điệu kiên định lại mang chút tủi thân làm nũng nói.
"Tôi nói, muốn chịu trách nhiệm."
"...?"
"Không phải đụng chạm một chút thì không cần chịu trách nhiệm sao."
"Tôi chưa nói như vậy."
Dazai Osamu nắm hai tay cô, đầu lại lùi xuống thấp hơn, vị trí kia là... Ngực,
Tuy rằng nhìn động tác của cậu thì cảm thấy... Miễn cưỡng cũng coi là làm nũng, nhưng Iwanaga Kotoko lại nhận ra động tác này của Dazai Osamu có sự cường thế xưa nay chưa từng có, cô thử tránh ra thì không tránh được.
Nơi tiếp xúc nhau có thể cảm nhận được cơ thể cậu đang run rẩy.
Mâu thuẫn.
Rốt cuộc làm sao vậy?
Thôi được, chôn thì chôn đi, tuy rằng có hơi xấu hổ nhưng chuyện này vẫn chấp nhận được, quan trọng là người này cọ xong còn lẩm bẩm một cậu.
"Phẳng..."
???
Cái gì.
Cái này không thể nhịn được.
Iwanaga Kotoko xụ mặt, cô duỗi tay đẩy cái đầu xù kia ra, nhíu mày các nhận lại lần nữa: "Ngài Dazai à, rốt cuộc anh có ý gì?"
"Gọi Dazai."
"Tôi đổi ý, từ giờ chúng ta ở bên nhau đi! Thế nào, vui vẻ không Kotoko?"
Dazai Osamu rõ ràng cố tình nói một cách khoa trương.
... Cái gì?
Giả đúng không.
Iwanaga Kotoko lập tức có cảm giác đối mặt với vũ trụ mênh mông, tâm tư của Dazai còn phức tạp hơn bạn học JK của cô.
Cô chống cằm rơi vào trầm tư, thỉnh thoảng liếc nhìn Dazai Osamu một cái. Cậu kiên nhẫn chờ, khi thấy cô nhìn sang còn cười dịu dàng đáp lại, mị lực phát ra từ vô hình.
Iwanaga Kotoko lấy lại bình tĩnh.
Cô hít sâu một hơi, gằn từng chữ một.
"Em, không, muốn."
****
Tác giả có lời muốn nói:
Zai: Có hơi rung động nhưng lại không hoàn toàn là động tâm.
–
Hôn ngón tay.
Bởi vì Kotoko quá loli, tự cho là đang quyến rũ, ở trong mắt đối phương hoàn toàn không phải cảm giác này...
Có điều rất đáng yêu là được.
Dazai Osamu nói xong, các cấp dưới nghe lời rời đi.
Xung quanh quay về yên tĩnh, thiếu niên thở dài một hơi.
"Một đám cấp dưới của tôi đều cho rằng công việc của Mafia chỉ có đánh đánh giết giết, chỉ biết làm bừa, thật khiến người đau đầu. Cô nói đúng không, Kotoko?"
Em nói?
Muốn em nói mà anh vẫn còn che miệng em đấy.
Đột nhiên Iwanaga Kotoko có một ý tưởng, cô vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay của Dazai Osamu.
Dazai Osamu lập tức cứng người.
Như là phát hiện ra chuyện thú vị.
Nhận thấy cậu có ý muốn rút tay lại,
Iwanaga Kotoko vươn tay nắm chặt lấy tay Dazai Osamu, lông mi rũ xuống, cánh môi mềm mại dán lên, miêu tả từng ngón tay xinh đẹp của cậu.
Tuyệt đẹp, thâm tình, tựa như đang hôn một đóa hoa.
Là trả thù việc Dazai Osamu che miệng cô, mặt khác chính là... Tán tỉnh?
Tuy không biết người khác thấy động tác này thế nào, nhưng tự cô cảm thấy cực kỳ tốt! Không sai, đây chính là tán tỉnh!
Xem, Dazai đang bị cô câu mất hồn rồi! (không phải)
"Bạn trai chỉ biết tự sát thật làm người đau đầu." Cô ngước mắt nhìn Dazai Osamu, học giọng điệu của cậu, còn liếc mắt đưa tình: "Anh nói đúng không, Dazai thân yêu?"
Dazai Osamu cho cô vẻ mặt một lời khó nói hết.
"... Muốn ăn kẹo thì cửa hàng tạp hóa ở bên kia có bán."
Iwanaga Kotoko tức giận hất tay.
Ăn kẹo cái rắm!
Đàn ông thối tha, uổng phí tình thú!
Dazai Osamu bị cô chọc cười.
"Nếu cấp dưới của tôi đều thú vị như Kotoko thì tốt rồi... Thế nào, Kotoko có muốn suy xét việc làm cấp dưới của tôi không?"
Iwanaga Kotoko nghĩa chính từ nghiêm.
"Cấp dưới không được, dưới thân thì được!"
"..."
Dazai Osamu đột nhiên ghé sát vào mặt cô, dùng tay nâng mặt cô lên.
"Chỉ hôn tay như vậy là đủ sao."
"?!"
Iwanaga Kotoko trợn tròn mắt.
Chờ, chờ đã!!!
Đây là muốn—?!
Chẳng lẽ vừa rồi cô tán tỉnh có hiệu quả sao, tuy rằng rất muốn nghĩ như vậy nhưng nhìn không thấy giống mà.
Mặc dù cô rất vui lòng, nhưng Dazai thay đổi quá nhanh nhỉ? Không phải lúc trước vẫn luôn từ chối sao.
Thật là chàng trai khiến người không thể nắm bắt được, ai ~
Dazai Osamu càng dựa càng gần, tiếng tim cô đập càng lúc càng vang.
A a a yên lặng chút coi!
Nhìn kỹ mới thấy, da của Dazai thật trắng, nhắm mắt lại nhìn lông mi càng dài hơn, khuôn mặt đẹp trai không thể nào bắt bẻ, môi cũng rất xinh đẹp, muốn hôn quá... Anh đừng đến gần nữa, khuôn mặt này quá phạm quy!
Này, đây là nụ hôn đầu tiên của cô đó, nói xem có phải sau khi hôn sẽ sờ loạn tiếp đến là phần đoạn lau súng cướp cò rồi ngã vào nhau, đây chính là ở bên ngoài, không được tốt cho lắm thì phải, hay là đổi chỗ khác... Oa, không được, bây giờ không dừng được! Nghĩ lại thì dã chiến gì đó cũng rất kích thích!
Đại não của Iwanaga Kotoko chết máy.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Dazai Osamu.
Iwanaga Kotoko hồi hồn.
— Bị trêu đùa.
"Hô hấp rất dồn dập đó Kotoko," Dazai Osamu ngừng ở ngay trước mặt cô, tươi cười nghiền ngẫm nói: "Quả nhiên chỉ biết trêu đùa ngoài miệng."
... Đáng giận!
Iwanaga Kotoko bị khiêu khích.
Cô hung hăng kéo cổ Dazai Osamu xuống, rướn người hôn lên.
Vốn dĩ mục tiêu là môi, nhưng giây cuối cùng như là bị lý trí kéo lại, cô dời mục tiêu một cách khó khăn, môi dừng trên khóe môi cậu.
"Không chỉ thế, em còn biết trêu đùa trên người nữa."
Nhìn Dazai Osamu ngẩn người, Iwanaga Kotoko nở nụ cười thắng lợi, giống như chú khổng tước kiêu ngạo.
Hừ!
Dù sao Dazai cũng sẽ từ chối cô, qua đêm nay cô sẽ từ bỏ, từ đây ai đi đường nấy, từng người khỏe mạnh.
— Đây chỉ là cách nói trước mặt Dazai Osamu.
Vị... Còn khá tốt.
Thiếu niên tuổi này trên mặt tràn đầy collagen.
Muốn hôn thêm vài cái nữa.
Cô thật sự làm như vậy.
Dazai Osamu giật mình tại chỗ, trên má xuất hiện vài dấu môi đỏ hồng. Cậu muốn giơ tay, nhưng lại bị lý trí ép xuống, ánh sáng chìm nổi trong đôi mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sẽ không bị cô hôn ngốc chứ, cô lại không phải yêu quái câu hồn.
Dazai không đến mức ngây thơ như vậy đi?
Xem dáng vẻ tàn nhẫn khi dạy bảo cấp dưới của cậu còn đáng sợ hơn cả người trưởng thành mà.
"Cô đúng là to gan."
Dazai Osamu nói mơ hồ không rõ nghĩa.
"Lá ga của em vẫn luôn rất lớn!"
Iwanaga Kotoko ưỡn ngực.
"Dù sao sau này em không đến quấy rầy Dazai nữa, vớt chút lợi tức cuối cùng thì có sao, đây là để khao cho bao vất vả của em trong thời gian này."
Nói! Năng! Hùng! Hồn!
"Dù sao Dazai chắc chắn sẽ từ chối em mà..."
Tiếng nói của cô nhỏ lại.
Có chút tủi thân giận hờn.
Cô đi tìm trai đẹp chỗ nào không tốt, cố tình rơi trúng hố bùn đen này... Quan trọng là đối phương hoàn toàn không cảm kích!
Iwanaga Kotoko bỗng cảm giác người mình bay lên, không khỏi hô nhỏ một tiếng.
Dazai Osamu ôm cô lên, để cô ngồi trên tay mình, tầm mắt hai người vừa lúc đụng nhau.
Xem ra cơ thể của Dazai còn khỏe hơn cô nghĩ, như vậy là cô yên tâm rồi. Iwanaga Kotoko thuận thế đặt tay lên vai Dazai Osamu, nghiêng đầu hoang mang nhìn cậu.
Dazai phản ứng thế này là sao...
"Từ chối không tốt à?"
Giọng nói của Dazai Osamu như mang theo tình cảm nặng trĩu.
"Này, hai người bên kia, không sao chứ...?!"
Nhân viên cứu hỏa ở xa gọi lại, ánh sáng của đèn pha chiếu đến, xuyên thẳng vào rừng rậm.
Mượn tia sáng mỏng manh này, Iwanaga Kotoko nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt Dazai Osamu.
Độ cao tương đồng khiến cho bọn họ có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, không chỗ nào che dấu.
"!"
Cô đột nhiên đọc hiểu ra điều gì.
Quay đầu nhìn về phía bên cạnh rừng rậm, lúc trước bởi vì chiều cao hạn chế và ánh sáng không đủ khiến cô không thể nhìn thấy quang cảnh xung quanh.
— thi thể chưa kịp xử lý tứ tung ngang dọc trong rừng, mặt mũi vặn vẹo thảm thiết, máu chảy thành sông.
Địa ngục sau khi giết chóc.
"Kotoko thấy rồi chứ, đây là Mafia."
Đây là tôi.
Giọng nói của Dazai Osamu vừa dịu dàng vừa lạnh lẽo.
"Bệnh viện bị tập kích chính là kế hoạch của Mafia. Bởi vì tôi ở chỗ này, kẻ thù nhận được tình báo giả rằng tôi bị thương nặng cho nên mới cố ý đến bệnh viện trừ khử tôi."
"Chuyện tôi làm đều là giết người, như vậy tôi cũng không phù hợp với cô đâu Kotoko."
Cho dù hướng tới, nhưng người có đôi tay dính đầy máu tươi làm sao dám đụng vào ánh mặt trời.
Iwanaga Kotoko há miệng thở dốc.
Nhưng mà...
Không phải Dazai đã dạy bảo lại cấp dưới sao. Tuy rằng chưa nói nhưng anh cũng không muốn làm bệnh viện bị cháy mà.
Hơn nữa, căn cứ vào tin tức của yêu quái, phạm vi tác chiến của Dazai luôn cố tránh người già và trẻ nhỏ. Kẻ thù muốn chọn chỗ này để tấn công cũng là chuyện bất khả kháng.
Người bị thương nặng đều được âm thầm đưa đi, muốn làm chuyện này mà không bị kẻ địch phát hiện là rất khó, cũng may đây là bệnh viện của Mafia.
Nếu anh thật sự là người có tội ác tày trời, tại sao đến cuối cùng lại muốn giúp em.
...
Ngực như bị bông tẩm nước ấm bao phủ, ấm áp trướng đầy, có hơi khó chịu.
Muốn phản bác lại lời nói của Dazai Osamu, cuối cùng lại cũng không nói gì cả. Iwanaga Kotoko chỉ mỉm cười, dùng giọng điệu tràn đầy cảm khái nói:
"Thật ra Dazai Osamu là người rất dịu dàng."
Người như vậy không nên ở tron bóng tối.
Sau này nếu có cơ hội thì sẽ để Dazai về phe cứu người.
Thừa dịp cậu còn chưa kịp phản ứng, cô cúi người ôm lấy cổ Dazai Osamu, nói bên tai cậu.
"Dazai à."
"Mong anh tính cực yêu quý thế giới trần tục này hơn, hận thế giới trần tục này hơn, đắm chìm trong nó cả đời đi."
"Bởi vì... Thần yêu nhất loại người này."
Iwanaga Kotoko thuận tay xoa mái tóc đen xõa tung của cậu.
Ôm hôn xong còn có thể sờ, không lỗ.
"Được rồi, Dazai bỏ em xuống đi."
Tuy rằng rất tham luyến cái ôm của Dazai, nhưng bây giờ cô là thiếu nữ sắp thất tình rồi.
Iwanaga Kotoko đặt tay lên vai Dazai Osamu.
"Dù Dazai có nói bao nhiêu lần, em cũng sẽ không từ chối anh. Có điều em biết Dazai sẽ từ chối em, cho nên sau hôm nay em sẽ không quấy rầy anh nữa, chúc Dazai sống lâu trăm tuổi, tự sát không chết."
"..."
Đợi một lát không thấy đối phương phản ứng, trái lại cánh tay đang ôm cô còn buộc chặt hơn, Iwanaga Kotoko thầm nghĩ.
Đây là làm sao vậy?
"Thả em xuống đi Dazai, sao còn không động thế, hôn một chút cũng không đến mức phải chịu trách nhiệm chứ!"
Cô bắt đầu giãy giụa.
Dazai Osamu như bị động tác của cô đánh thức, cậu yên lặng thả cô xuống.
Iwanaga Kotoko kéo lại làn váy, liếc mắt nhìn vệ sĩ ở phía sau, sau đó nhấc váy cúi đầu chào Dazai Osamu giống như lần gặp nhau ở du thuyền vào đêm đó, cô chính thức nói lời tạm biệt.
"Như vậy, tạm biệt Dazai."
Không nhìn vẻ mặt của Dazai Osamu, cô xoay người rời đi.
Giây phút khi Iwanaga Kotoko xoay người—-
Bàn tay quấn đầy băng vải vươn ra, muốn giữ chặt làn váy của cô. Động tác cẩn thận như hơi thở của cậu, không dám dùng một chút sức lực. Kết quả chính là làn váy lướt qua bàn tay cậu giống như một làn gió.
Cô cũng không hề phát hiện.
Dazai Osamu chậm rãi rũ tay xuống.
Rõ ràng chỉ cần thêm chút lực, hoặc là đuổi theo vài bước, hoặc là gọi to một tiếng, Kotoko sẽ dừng chân vì cậu ngay.
Nhưng động tác vừa rồi đã hao hết chút dũng khí nhỏ bé không đáng kể của cậu.
Dazai Osamu nghiêng người, mi mắt cụp xuống.
"...."
Về phần Iwanaga Kotoko.
Thời gian tiếp theo mình tạm thời sẽ không xuất hiện trước mặt Dazai.
Cô vừa đi vừa nghĩ.
Nếu nói tâm trạng không thảm đạm là không có khả năng. Cô đã làm tới mức này rồi mà Dazai vẫn cứ thờ ơ... Thật sự là cô không thể hòa tan băng cứng sao.
Tên khốn này bừng bắt cô hóa sói chứ.
Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Làn váy của cô bị túm chặt.
"Muốn."
"?"
Cái gì???
Iwanaga Kotoko vừa mới xoay người, tầm mắt đã bị một đầu tóc đen lấp đầy. Động vật họ mèo khổ lớn cúi người cọ ở cổ cô, dùng loại giọng điệu kiên định lại mang chút tủi thân làm nũng nói.
"Tôi nói, muốn chịu trách nhiệm."
"...?"
"Không phải đụng chạm một chút thì không cần chịu trách nhiệm sao."
"Tôi chưa nói như vậy."
Dazai Osamu nắm hai tay cô, đầu lại lùi xuống thấp hơn, vị trí kia là... Ngực,
Tuy rằng nhìn động tác của cậu thì cảm thấy... Miễn cưỡng cũng coi là làm nũng, nhưng Iwanaga Kotoko lại nhận ra động tác này của Dazai Osamu có sự cường thế xưa nay chưa từng có, cô thử tránh ra thì không tránh được.
Nơi tiếp xúc nhau có thể cảm nhận được cơ thể cậu đang run rẩy.
Mâu thuẫn.
Rốt cuộc làm sao vậy?
Thôi được, chôn thì chôn đi, tuy rằng có hơi xấu hổ nhưng chuyện này vẫn chấp nhận được, quan trọng là người này cọ xong còn lẩm bẩm một cậu.
"Phẳng..."
???
Cái gì.
Cái này không thể nhịn được.
Iwanaga Kotoko xụ mặt, cô duỗi tay đẩy cái đầu xù kia ra, nhíu mày các nhận lại lần nữa: "Ngài Dazai à, rốt cuộc anh có ý gì?"
"Gọi Dazai."
"Tôi đổi ý, từ giờ chúng ta ở bên nhau đi! Thế nào, vui vẻ không Kotoko?"
Dazai Osamu rõ ràng cố tình nói một cách khoa trương.
... Cái gì?
Giả đúng không.
Iwanaga Kotoko lập tức có cảm giác đối mặt với vũ trụ mênh mông, tâm tư của Dazai còn phức tạp hơn bạn học JK của cô.
Cô chống cằm rơi vào trầm tư, thỉnh thoảng liếc nhìn Dazai Osamu một cái. Cậu kiên nhẫn chờ, khi thấy cô nhìn sang còn cười dịu dàng đáp lại, mị lực phát ra từ vô hình.
Iwanaga Kotoko lấy lại bình tĩnh.
Cô hít sâu một hơi, gằn từng chữ một.
"Em, không, muốn."
****
Tác giả có lời muốn nói:
Zai: Có hơi rung động nhưng lại không hoàn toàn là động tâm.
–
Hôn ngón tay.
Bởi vì Kotoko quá loli, tự cho là đang quyến rũ, ở trong mắt đối phương hoàn toàn không phải cảm giác này...
Có điều rất đáng yêu là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook