Thứ bảy, Phó Giai Hi dẫn theo Gia Nhất đến Mãn Uyển thăm Chu Tiểu Quân.

Vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho bà cụ nên hai mẹ con không thông báo trước, lúc đến nơi mới phát hiện người nhà họ Nhạc đều đang ở đây.

Phó Giai Hi hối hận không thôi nhưng đã xuất hiện rồi mà bây giờ lại đi thì cũng không hay.

Dưới màn trúc ở hành lang, Nhạc Vân Tông nở nụ cười hòa hoa, phóng khoáng: “Bé Gia Nhất, cháu dẫn mẹ đến thăm bà cố sao, đúng là đứa bé hiểu chuyện nhất nhà chúng ta.”

Nhạc Gia Nhất lễ phép cúi đầu: “Cháu chào chú hai ạ.”

Phó Giai Hi hơi cúi người, thản nhiên đáp lại: “Giám đốc Vân Tông.”

“Đây là nhà mình, không cần khách sáo như vậy, như thế lại có vẻ xa lạ quá.”

“Ồ, cũng đúng.” Phó Giai Hi làm theo, cười nhẹ rồi chào hỏi lại lần nữa: “Chào em hai.”

Sắc mặt Nhạc Vân Tông lập tức thay đổi, tuy anh ta vẫn cười nhưng chẳng qua có chút cáu kỉnh trong lòng.

Phó Giai Hi cũng lười quan tâm xem anh ta thấy thế nào, sau khi Gia Nhất được quản gia là chú Lưu dắt đi, cô tìm một chỗ kín đáo để được yên tĩnh.

Con đường nhỏ lát đá cuội ở vườn trái cây và vườn hoa trước phòng rợp bóng trúc tía, lá trúc lao xao, Phó Giai Hi ngồi xuống băng ghế đá nhỏ, buồn chán ngắm cá.

Chẳng bao lâu sau, cô đã nhìn thấy một bóng người quen đi ngang qua.

Vạn Ngọc ăn mặc điệu đà, sườn xám kiểu dài, phong cách này cũng rất hợp với cô ta.

Vị trí này rất kín đáo, cô có thể nhìn thấy người khác nhưng người ta lại rất khó phát hiện ra sự có mặt của cô.

Thấy thời gian đã trôi qua kha khá, Phó Giai Hi nghĩ lại đi thăm Chu Tiểu Quân một chút xem sao.

Cô đi ra từ con đường nhỏ ở vườn trái cây, không muốn chạm mặt quá nhiều người nên lại đi từ cầu thang phía sau biệt thự.

Mãn Uyển là hai tòa biệt thự kiểu Trung Quốc liên kết với nhau, khúc kính thông u*, rất có nghệ thuật.

*Khúc kính thông u: Những con đường quanh co dẫn đến sự tách biệt, một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là con đường quanh co dẫn đến một nơi có phong cảnh đẹp.

Miêu tả khung cảnh trang nhã và quyến rũ


Đi tiếp về phía trước từ phật đường yên tĩnh chính là sảnh trước.

“Bác gái, thật sự không phải cháu.”

Phó Giai Hi dừng bước, là tiếng của Vạn Ngọc?

Cô lui về sau một bước, nấp sau bờ tường, từ chỗ này có thể nhìn thấy bác dâu cả Doãn Trinh và Vạn Ngọc ở buồng trong.

Doãn Trinh hung hăng chất vấn: “Chuỗi tràng hạt phật bằng ngọc kia của bác chỉ đưa cho cháu xem, trong chốc lát đã biến mất không thấy đâu nữa, chẳng lẽ còn có người khác biết bác để ở đâu hay sao?”

Vạn Ngọc giải thích rất nhiều lần nhưng cũng không có kết quả.

Tính tình này của Doãn Trinh nói thẳng ra thì là không biết giữ thể diện cho người khác, người bình thường quả thật không thể chịu nổi tính cách này.

“Biệt thự Mãn Uyển này có nhiều người lui tới như vậy, có ai mà chưa bao giờ nhìn thấy của hiếm chứ?”

“Bác à, bác cứ kiên quyết cho là cháu làm mất, cháu giải thích nhiều lần bác cũng không tin.” Sắc mặt Vạn Ngọc đầy khó xử, giận mà không dám nói gì.

“Cháu đừng có đứng đấy mà giả vờ đáng thương nữa, đến trước mặt Vân Tông nói rõ mọi chuyện, bác cũng chỉ thừa nhận sự thật thôi.” Doãn Trinh vênh mặt hất hàm sai bảo, phong thái phu nhân nhà giàu áp đảo người khác.

“Mười một giờ bác phát hiện không thấy tràng hạt đâu nhưng rõ ràng mười một giờ cháu không ở đây.” Vạn Ngọc uất ức đến nỗi đỏ ngầu cả hai mắt.

“Cháu nói không ở là không ở sao?” Doãn Trinh lạnh lùng nói: “Cháu có được địa vị như ngày hôm nay bằng cách nào, thật sự tưởng rằng mọi người không biết chuyện hay sao? Bày mưu đặt kế người khác cơ mà, bản thân mình nặng mấy cân mấy lạng cũng không tự biết sao?”

Vạn Ngọc cắn chặt môi, nghẹn ngào quay gương mặt lã chã nước mắt đi.

“Lúc mười một giờ, tôi nhìn thấy cô ta đi qua hồ cá.” Phó Giai Hi đẩy cửa ra, ánh sáng lập tức tràn vào, chiếu sáng cả căn phòng.

Doãn Trinh nhíu mày: “Gì cơ?”

Phó Giai Hi bình tĩnh lặp lại: “Góc hướng tây của vườn trái cây có một camera, chắc là có thể bao quát được khu vực cô ta đi ngang qua, có thể tìm chú Lưu để kiểm tra camera.”

Đã nói đến nước này, dĩ nhiên bác cả không thể tiếp tục quở trách.

Trước khi đi, bà ta trừng mắt nhìn Phó Giai Hi, vẻ mặt hết sức tức giận.

Vạn Ngọc cố gắng kiềm chế nhưng phải chịu uất ức nhiều như vậy, lâu như vậy, dù có làm thế nào cô ta cũng không thể kiềm chế nổi.


Phó Giai Hi nhìn cô ta bướng bỉnh lau nước mặt, thờ ơ nói: “Mau đi ăn cơm đi, chỉnh trang một chút cũng nên đi xuống rồi.”

Vạn Ngọc khịt khịt mũi: “Cảm ơn chị, chị Giai Hi.”

Lúc đi ra khỏi cánh cửa này, cô ta ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dáng vẻ yêu kiều, thướt tha giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Phó Giai Hi không muốn xuất hiện cùng lúc với cô ta, đối với cô có ăn cơm ở đây hay không không quan trọng.

Cô và Chu Tiểu Quân cũng ngầm hiểu ý nhau, chú Lưu sẽ lặng lẽ dùng phòng bếp nhỏ nấu mấy món còn tinh tế hơn cả mấy món ăn trên bữa tiệc cho cô.

Đây là gian phòng cũ, chứa một vài món đồ linh tinh, bàn dài sạch sẽ có để mấy chục quyển sách trên đó.

Dù chỉ tiện tay chọn lấy một quyển, Phó Giản Hi cũng có thể say sưa đọc nó.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mãi lúc sau Phó Giai Hi mới nhận ra ngẩng đầu lên.

Nhạc Thiếu Hằng đứng ở cửa ra vào cũng sửng sốt: “Giai Hi, sao chị lại ở đây?”

“Sao cậu lại ở đây?”

Hai người đồng thanh nói.

Phó Giai Hi cảnh giác ôm sách trước ngực, đây là một động tác phòng ngực theo bản năng.

Thấy cô hành động như vậy, Nhạc Thiếu Hằng có chút chạnh lòng nhưng lại sợ cô càng ghét mình hơn, thế là anh ta vội vàng giải thích nói: “Em không biết chị đang ở đây, là Vạn Ngọc bảo em giúp chị ta lấy đồ.”

Anh ta vừa nói dứt lời, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng người trò chuyện.

Trong tình huống này, nếu như bị người khác nhìn thấy hai người họ ở riêng với nhau, không biết đám người đó lại nói những lời khó nghe gì.

Nhạc Thiếu Hằng vội vàng vào phòng, đóng cửa lại.

Phó Giai Hi lui về sau một bước, nhíu mày nhìn sang anh ta.

Tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, là mấy khách nữ đang đi đến đây.


“Thiếu Hằng không ở đây sao? Không nhìn thấy anh ấy ở đâu cả.”

“Chị dâu hai nói anh ấy ở đây, cũng sắp ăn cơm rồi.”

“Có phải ở trong phòng này không?”

Tim Phó Giai Hi như sắp nhảy lên tận cổ, theo bản năng cô lùi ra sau, đến lúc không thể lùi được nữa cô bèn ngồi xuống, dùng hai tay che lỗ tai.

Sự khác thường trong không gian chật hẹp càng khiến cô căng thẳng hơn.

Những lời bàn tán trong quá khứ vang vọng trong đầu làm cho cô choáng váng đầu óc, đến bây giờ vẫn còn những di chứng.

Dường như tay của người đứng ngoài cửa cũng đã đặt lên khóa cửa, mặt mũi Phó Giai Hi trắng bệch lại.

Nhạc Thiếu Hằng tay chân luống cuống, vội vàng an ủi: “Không sao, để em trả lời bọn họ.”

Phó Giai Hi nghiến răng nói nhỏ: “Cậu đừng nói gì nữa!”

Đúng lúc này, tất cả tiếng động ngoài cửa đã bị một giọng nói tạm dừng hoàn toàn.

Cách cánh cửa, giọng nói của Nhạc Cận Thành vẫn rất dễ nhận ra như trước.

“Thiếu Hằng đã ở trong bữa tiệc rồi, mấy người cũng đi ăn cơm đi.”

“Anh cả.”

“Tổng giám đốc Nhạc.”

“Anh họ.”

Bản thân Nhạc Cận Thành đã có vẻ uy nghiêm, đám chị em cũng không được coi là thân thiết gì cả.

Sau khi lên tiếng chào hỏi, ai ai cũng câm như hến, nhanh chóng rời đi.

Bầu không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ kéo dài hơn mười mấy giây.

Nhạc Cận Thành vẫn đứng ngoài cửa đến khi hoàn toàn hết kiên nhẫn: “Còn đợi tôi đá tung cửa ra sao?”

“Két…”

Giống như tiếng động yếu ớt vang lên trong không gian yên tĩnh.

Cửa không đóng nhưng Nhạc Thiếu Hằng lại đứng sừng sững trước cửa, không muốn, không bằng lòng, không chịu nhường chỗ trống cho anh đi vào.


Hai anh em nhìn nhau chất vấn, đánh nhau trong im lặng.

Bàn tay đã ngấm ngầm nắm thành nắm đấm của Nhạc Cận Thành đồn sức chuẩn bị tung ra, Nhạc Thiếu Hằng đứng thẳng lưng thề phải tính hết thù mới hận cũ một lượt.

Tình cảnh lúc này căng như dây đàn thế nhưng ngay lúc này.

Phó Giai Hi từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng không nói gì lại bỗng nhiên che miệng lại, loạng choạng chạy ra khỏi phòng.

Cô ngồi xổm ở hành lang, cúi đầu, không kiềm chế được mà nôn khan.

“Giai Hi.” Nhạc Thiếu Hằng quan tâm quá sẽ bị loạn, anh ta vội vàng chạy đến chỗ cô.

Nhạc Cận Thành chặn đường giữa chừng, đẩy mạnh anh ta sang một bên: “Nhạc Thiếu Hằng!”

Nhạc Thiếu Hằng lảo đảo ngã xuống đất, không chịu thua lại đứng lên, muốn đi đến bên cạnh cô lần nữa.

Sắc mặt Nhạc Cận Thành hết sức lạnh lùng, lạnh giống như lưỡi dao sắc bén, anh đã thật sự nổi lòng hận thù và ý muốn giết người.

Đúng lúc này, cánh tay yếu ớt run run của Phó Giai Hi duỗi ra, gọi một tiếng: “Nhạc Cận Thành.”

Nơi nương tựa con người ta tìm kiếm vào lúc yếu ớt nhất chính là phản ứng tự nhiên theo bản năng không thể đánh lừa được ai.

Nhạc Cận Thành nắm chặt bàn tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng của anh chạm vào da cô, khiến lý trí của cô quay lại.

Phản ứng căng thẳng đã dần dần lắng xuống, Phó Giai Hi hít sâu một hơi, tim đập liên hồi như một bản nhạc hỗn loạn.

Nhạc Cận Thành thả lỏng tay ra nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc.

Khoảnh khắc này cũng chỉ vì thuận tiện thay đổi tư thế, ôm ngang cô lên, đi thẳng xuống dưới lầu.

Những bạn bè thân thích đang tươi cười vui vẻ dưới lầu nhìn thấy cảnh này thì lập tức im phăng phắc.

Hơn mười hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người họ, trong ánh mắt của đám người đó đều là sự nghi ngờ, suy đoán, quan sát.

Trong chốc lát, cảnh tượng giống như một thước phim bị tạm dừng.

“Nhạc Cận Thành, Nhạc Cận Thành, anh thả tôi xuống.”

“Em đừng nhúc nhích.” Bàn tay Nhạc Cận Thành đặt vào vòng eo lạnh giá của cô, hơi ôm chặt cô vào lòng, lạnh lùng nói: “Em không nhìn ra tôi đang tức giận sao?”

Người vui vẻ nhất chắc chắn là Nhạc Gia Nhất, cậu bé lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhảy nhót điên cuồng, vui mừng hô to: “Oa! Ba con ôm mẹ con! Là ba con, là mẹ con đó!! Oh yeah, oh yeah, ăn Tết thôi!”

Người buồn lo nhất là Chu Tiểu Quân, bà cụ không phục thở dài trong lòng: “Có hi vọng rồi… Hừ, bà thấy Tiểu Du tốt hơn Tiểu Nhạc cơ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương