[...]
Két...!két...!két.
Màu trời chạng vạng lúc về chiều.

Tiếng quạ đen ríu lên inh ỏi, bay tán loạng trên các vòm cây cổ thụ, tìm tổ trốn khỏi những hạt mưa giông đang chuẩn bị đổ xuống.
Tong!
Những giọt nước mưa nhỉu dài trên gò má đau rát, Mễ Bối tỉnh lại trong cơn mơ màng, nhưng vì choáng váng, tạm thời cô không thể nhìn thấy rõ được quan cảnh xung quanh, trước mắt chỉ là một mảng mơ hồ, nhoè nhoẹt.
Phải mất một lúc lâu sau, Mễ Bối mới có thể tỉnh táo, lấy lại được thị lực, cô ôm trán, thều thào đầy khó khăn:
- Ưm...!đây...!đây là đâu?
- Mình...!mình vẫn chưa chết sao?
Lúc này tâm trí Mễ Bối ẩn hiện vô vàn câu hỏi, và đoạn kí ức được trải qua cách đây không lâu.
Trực thăng gặp nạn, sau đó là cùng Lăng Sở Dạ chơi trò mạo hiểm.

Nhưng xui xẻo là dù bị trục trặc, không thể bung ra mặc anh đã cố gắng rất nhiều.
Kết quả là cả Lăng Sở Dạ và Mễ Bối đều phải rơi tự do từ độ cao cả ngàn mét cho đến khi tiếp đất.
Cũng thật may là ông trời phù hộ, anh và cô xuyên qua một cánh rừng.

Nhờ vào sự va chạm với các tán cây đã làm giảm đi một phần tốc độ rơi xuống của cả hai người.
Cùng với chiếc balo to hoá thành đệm đỡ.

Đã giúp Lăng Sở Dạ hạn chế tổn thương đến nội tạng, hộp sọ và xương sống hết mức có thể.
Còn về phía Mễ Bối, cô được Lăng Sở Dạ ôm trọn trong lòng, bảo vệ bằng cả tính mạng nên dường như ngoài những vết trầy xước do qua quẹt với cành cây, và vết thương cũ trước đó thì chẳng có vẫn đề gì to tát cả.
Biết bản thân mình không sao, Mễ Bối mò mẫm tháo bỏ đai cố định giữa anh và cô.

Gắng gượng ngồi dậy, kiểm tra tình trạng của đối phương.
- Sở Dạ...!Sở Dạ! Anh có nghe em nói gì không?

Mễ Bối sợ hãi, gọi tên anh trong vô vọng.

Cô lay người anh rất mạnh, nhưng anh vẫn lặng thinh càng khiến Mễ Bối thêm lo lắng.
Cô cúi đầu, áp sát vành tai vào nơi ngực trái.

Cảm nhận được trong anh vẫn còn nhịp đập, dù rất yếu ớt nhưng vẫn vui mừng cười tươi trong nước mắt.
Chỉ cần anh còn sống, cô sẽ không bỏ cuộc!
- Mưa...!mưa lớn rồi?
Khu rừng vốn dĩ đã rậm rạp, nay lại còn đổ mưa lớn, một lúc một nặng hạt.

Thật giống như đang trêu ngươi, thử thách cô gái nhỏ.
Mễ Bối luống cuống, quay qua quay lại tứ phía tìm nơi trú ngụ trước khi không gian bị bóng tối bao trùm.

Nhưng lại nức nở vì không thể kiếm ra.
- Không...!không có...!tại sao lại không có.
Éc...!éc.
Bỗng dưng trong lúc Mễ Bối tuyệt vọng nhất, có tiếng khỉ vang lên.
Nhìn theo hướng âm thanh ấy phát ra, Mễ Bối tinh mắt phát hiện dưới một gốc cây cổ thụ có một cái hang nhỏ, đủ để một người ngồi vào trú mưa.
Không chần chừ, do dự.

Nghĩ đến việc Lăng Sở Dạ vì mình mà hi sinh quá nhiều, đã đến lúc cô nên làm gì đó để báo đáp cho anh.
Mễ Bối hấp tấp cởi bỏ, giải thoát Lăng Sở Dạ khỏi chiếc balo nặng nề.
Rồi từ phía sau nắm lấy bả vai của Lăng Sở Dạ, cắn răng bặm môi lấy hết sức bình sinh cuối cấp lôi cơ thể cường tráng, to gấp đôi mình đi trong mưa.
- Được rồi, em sẽ không để anh bị ướt.
Đến được hốc cây, Mễ Bối cẩn thận kiểm tra bên trong ra sao.

Xác nhận đã an toàn thì chậm rãi, nhẹ nhàng nhét anh ngồi vào, chỉ để đôi chân dài lòi ra phía ngoài.
Còn bản thân Mễ Bối thì co ro ngồi bên cạnh, hứng từng giọt mưa vào người.
Quần áo vì thế chẳng mấy chốc ướt sũng, gió rét thổi vào khiến cô run lên bần bật, môi tím tái nhưng vẫn không than vãn một lời.
Quá lạnh lẽo, Mễ Bối kéo lấy tay Lăng Sở Dạ cho vào bụng, muốn anh truyền cho mình một chút hơi ấm để cô có thể chống chọi với cơn mưa giông này lâu thêm chút nữa.
Cô nghiêng đầu, tựa lên gối say sưa ngắm nhìn Lăng Sở Dạ, trong vô thức nói ra lòng mình:
- Lăng Sở Dạ!
- Nếu cả anh và em đề có thể sống sót trở về nhà.

Thì anh sau này anh phải đối xử tốt với em thêm xíu nữa đấy!
- Nhưng mà nếu...!em chẳng may không qua khỏi đêm nay, thì anh...!anh cũng phải sống thật tốt nha.

Không thì em sẽ quay về ám anh đó haha.
Vừa nói, Mễ Bối vừa rộ lên những điệu cười vô tri muốn làm giảm bớt sự đau thương, mất mát vì cô cảm thấy mình lúc này có chút không ổn rồi.
- Em buồn ngủ...!em ngủ một chút nha.
Mễ Bối nắm lấy tay anh đưa lên xoa nắn, hôn nhẹ vào những đốt sần, chai sạn mà mình tìm được.

Cuối cùng luyến tiếc trả tay về chỗ cũ, dựa vào thân cây mà thiếp đi như lời đã báo được.

[...]
Một giờ sau, khi Mễ Bối tỉnh lại thêm một lần nữa thì trời đã tạnh mưa, ráo hẳn.


Nước chỉ còn đọng lại trên những phiến lá.

- Ưm...!mình...!mình không phải đã chết rồi sao?
Câu trả lời là không! Mễ Bối không những không chết, mà ngược lại cô còn cảm thấy cơ thể mình như được truyền thêm sinh lực.

Tuy rằng đau nhức vẫn còn đấy, nhưng tinh thần cô phấn chấn hơn rất nhiều.
- Wow...!tuyệt quá.

Mễ Bối phải thốt lên trước cảnh tượng tưởng chừng chỉ có trong truyện cổ tích.

Như được mẹ thiên nhiên nâng đỡ, một đàn đom đóm không biết từ đâu xuất hiện, bay chập chờn xung quanh Mễ Bối.

Thắp sáng lên cả một vùng nơi cô ngồi.

Nhờ vào ánh sáng mà đom đóm mang lại, Mễ Bối có thể dễ dàng nhìn rõ mặt anh hơn rồi.

Cô cảm động đến mức rơi lệ.
Mễ Bối quệt đi nước mắt, chấn chỉnh lại tâm trạng.

Sau đó quan sát Sở Dạ một lượt, ánh nhìn đột ngột dừng lại ở chân trái của anh vì có điểm bất thường.

- Gãy...!gãy rồi?
Cô xé toạc ống quần tay đen thành hai mảnh đến gối để tiện kiểm tra, sờ sờ ấn ấn thì tá hỏa khi phát hiện xương ống khuyển của Lăng Sở Dạ đã bị gãy làm hai khúc.

- Huhu...!
Không biết phải xử lý thế nào, Mễ Bối bất lực ôm mặt oà khóc.

Trong phút chốc, hình ảnh về đoạn phim có cảnh sơ cứu gãy tay xuất hiện trong tâm trí cô.

Mễ Bối mau chóng đứng dậy, mặc kệ chân mình cũng đang bị đau.


Chạy đi tìm kiếm hai que củi thẳng và dây leo.

Đoàn đom đóm thấy vậy cũng theo đuôi soi sáng cho Mễ Bối.

Rất may những vật dụng đấy không phải thuộc loại hiếm có trong rừng.

Chưa đầy mười phút sau, Mễ Bối đã ôm được chúng trở về với Sở Dạ.
- Hơi xấu một chút, nhưng không sao.
Theo như chỉ dẫn hôm đó xem được, Mễ Bối hồi tưởng rồi tiến hành nẹp hai que củi ấy vào khúc xương bị gãy, dùng dây leo quấn thật chặt để cố định.

Cũng khá đơn giản, nên cô hoàn thành rất nhanh.

- Máu...!máu chảy nhiều quá.

Ổn thỏa xong cả rồi, Mễ Bối lại phát hiện ra phía sau lưng Lăng Sở Dạ rất bất ổn, máu thấm đẫm cả chiếc áo sơ mi màu trắng chuyển màu cháo lòng.

Cô vạch áo anh ra, thì trông thấy vết thương cũ nay đã bứt chỉ, để lộ ra mảng thịt đỏ chót bên trong.
Nếu cứ để miệng vết thương trần trụi, tiếp xúc với đất bẩn như vậy sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, bưng mủ, thậm chí là thối thịt khi không được sơ cứu kịp thời.
Hết cách rồi, lá thuốc không dễ để tìm ra.

Mễ Bối đành dùng balo ban nãy phủ lên người Lăng Sở Dạ để ngụy trang, lẫn trốn thú dữ.

Đôi chân trần đầy thương tích rảo bước, chạy đi thật nhanh, với mong muốn sớm được trở về.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương