Mễ Bối rời đi được một lúc, thì Lăng Sở Dạ cũng từ trong cơn mê tỉnh lại.
- Mễ Bối...
Lăng Sở Dạ thều thào gọi tên cô, nhưng chỉ có tiếng vo ve của côn trùng đáp lại.
Anh thử cử động, muốn trở người cho đỡ mỏi thì cơn đau ập đến tức thì, cả cơ thể rụng rời như vừa bị một chiếc xe lu cán qua.

Vô dụng đến mức một ngón tay cũng không nhấc lên được.
Trong màn đêm tối sẫm, bỗng trước mắt anh, phía xa kia hiện lên ánh sáng của đèn đuốc.

Mập mờ, không rõ cứ nghĩ là Chu Tiết cứu viện, nên anh đã liên tục hô lên.
- Tôi ở đây!
Đám người đó đang định rẽ sang một hướng khác thì hay thấy âm thanh, men theo mà tìm đến Lăng Sở Dạ.
Nhưng khi họ mỗi lúc mỗi tiến gần, nhìn rõ được dung mạo của họ thì Lăng Sở Dạ ấy liền im bặt.

Anh kinh hãi, lùi người vào sâu trong hốc cây trốn tránh.
Bởi đó không phải Chu Tiết, cũng không phải cứu viện hay người bình thường.
Mà là một đám thổ dân ăn mặc cực kì dị hợm, chỉ có một miếng vải nhỏ xíu che mỗi vùng kín, cầm giáo mác được đẽo bằng đá xồng xộc chạy đến.

Đặc biệt là trong đấy chỉ toàn là phụ nữ.
- Ở đây! Ở đây! Có giống đực.
Trốn tránh vô ích, Lăng Sở Dạ đã bị nhóm thổ dân ấy phát hiện.

Họ giơ ngọn đuốc về phía anh, nói lên thứ ngôn ngữ của riêng họ, mà anh hoàn toàn không hiểu được gì.
- Luii raa...
Một giọng nói đầy uy quyền cất lên, khiến đám người đang nháo nhào nhanh chóng rẽ thành hai ngã, nhường đường cho nữ thủ lĩnh của bộ tộc và hô to tên cô ta như một khẩu hiệu:

- Usan! Usan! Usan!
Usan hừng hực tiến đến gần Lăng Sở Dạ, khí chất và vẻ ngoài khác biệt rõ với đám người.
Cô ta khoanh tay, đứng sừng sững với vẻ mặt đầy cao ngạo, ngắm nhìn Lăng Sở Dạ mới hồi lâu, trong ánh mắt có chút giao động khác thường.
Usan ngoắc tay, lệnh cho hai người khác đến khống chế, giữ chặt lấy Lăng Sở Dạ.
- Buông ra.
Khi họ vừa chạm vào người, anh đã cố vùng vẫy, phản kháng nhưng không đủ sức, chân bị gãy khiến anh không thể vùng bỏ chạy.
Usan nhếch môi cười đắc ý, đưa vũ khí cho người đứng bên cạnh.

Bước đến ngồi xổm bên cạnh Lăng Sở Dạ, động chạm, sở mó vào hạ bộ của anh.
Quá kinh tởm, anh điên tiết quát lên:
- Khốn khiếp, cút đi...
Vì không hiểu, nên Usan đinh ninh cho rằng Lăng Sở Dạ đang rất sung sướng, si mê vẻ đẹp trù phú của mình.
Tay Usan rời hạ bộ, vuốt ve lấy gương mặt điển trai của Lăng Sở Dạ, muốn hôn môi thì bị anh cụng đầu đau điếng.
Bốp.
Nhưng Usan không những không tức giận, mà ngược lại còn rất vui mừng.

Vì cụng đầu chính là hành động tượng trưng cho sự chấp thuận, phục tùng giao phối đối với bộ tộc của ả.
- Mang gã đi.
Usan lệnh thêm cho một vài người vây lấy, khiêng anh về nơi trú ngụ của mình.
Đến nơi, Lăng Sở Dạ không dám tin vào những gì mà bản thân chứng kiến, vì nữ quyền trong bộ tộc này thật đáng sợ.
Không phải là không có đàn ông, mà những người đàn ông khi được sinh ra đều trở thành công cụ.
Họ bị buộc chặt vào các ván gỗ nằm ngang, hạ bộ luôn trong trạng thái ngẩn cao để mỗi người phụ nữ thể thỏa mãn dụng vọng bất kì lúc nào.
- Đưa hắn vào đó đi, hắn là của riêng ta.
Usan đánh dấu chủ quyền phòng ngừa người trong tộc lén lút ăn vụng.

Cô ta cho nhốt anh vào một chiếc lồng củi kiêng cố gần địa bàn của mình để đảm hơn.
Sau đó đích thân dùng phấn hoa có tác dụng rút cạn sức lực phẩy phẩy vào trong lồng để Lăng Sở Dạ không thể bỏ trốn.
Khó tránh khỏi việc hít phải, Lăng Sở Dạ dần dần rơi vào trạng thái mơ màng, cả người như nhũn cả ra.
[...]
- Hehe...!để dành cho anh ấy hai quả.
Ở bên này, Mễ Bối hí hửng, đang trên đường trở về sau gần cả tiếng đồng hồ xa anh.
Cô không những chỉ kiếm được lá thuốc, mà còn vặt được vài quả táo rừng mọng nước cứu đói qua đêm nay.
Bịch.

- Người đâu rồi?
Đến được điểm cũ, Mễ Bối như chết lặng, thả rơi mọi thứ ôm trong tay khi nhìn hốc cây trống trơn.
Mễ Bối cuống cuồng cả lên, nước mắt phút chốc lưng tròng, không nghĩ suy mà chạy vòng quanh tìm kiếm bóng dáng Lăng Sở Dạ.
Cuối cùng thì bất lực mếu máo, bước chân loạng choạng ngồi bệch ra đất, ôm mặt oà lớn khi không thể nhìn thấy anh.
- Huhu...!Sở Dạ! Anh đâu rồi?
- Anh đừng trốn em nữa mà...!em mệt lắm rồi, ra đây đi...!xin anh đó.
Mễ Bối càng khóc càng ức, càng suy nghĩ đến những chuyện không đâu, lo lắng cho an nguy của Lăng Sở Dạ.
- Mình phải tìm anh ấy!
Quyết định không bó gối chịu thua, đầu hàng trước số phận, Mễ Bối mạnh mẽ lau nước mắt đứng lên.

Nhờ ánh sáng đom đóm mà phát hiện xung quanh có rất nhiều dấu chân người mà một mình cô hay thêm cả anh cũng không tạo ra được.
Cảm xúc dâng trào, Mễ Bối không do dự, quyết định men theo dấu chân ấy, mặc kệ nó dẫn mình đến đâu.
- Có lửa?
Sau mười lăm phút lần mò, trước mặt Mễ Bối đã là những ngọn lửa bập bùng.
- Cảm ơn! Nhưng các cậu có thể nắp đi một lúc không?
Sợ rằng ánh sáng của đom đóm sẽ làm mình bại lộ, Mễ Bối chấp tay cầu xin.
Đám đom đóm như hiểu được lời cô, lập tức tuồn đi nơi khác.
Mễ Bối bắt lấy một đoạn dây leo thòng xuống, vụt một phát đã đu lên cành cây cao.

Ở vị trí thuận lợi, Mễ Bối dễ dàng quan sát bao quát được tất cả.
Phía dưới chân, cô thấy những nữ thổ dân đang mở tiệc ăn mừng, họ túm tụm, nắm tay nhau múa ca xung quanh ngọn lửa lớn.

Tiếp tục lia đến cảnh tượng những người đàn ông như con cá nằm trên thớt thì xấu hổ, bụm miệng ngoảnh mặt đi.

- Sở Dạ?
Thì vô tình thấy được Lăng Sở Dạ như con chim bị nhốt trong lồng, đang được một đám người đẩy ra giữa không gian lễ hội.
Sau đó, họ mang anh ra bên ngoài, kéo đến bục cao.

Không còn sức, anh khập khiễng, lò cò bước theo, rồi bị ép ngồi vào chiếc ghế đối diện với Usan, trên người cô ta được khoác y phục tua rua, lộng lẫy như đồ cưới vậy.
Lăng Sở Dạ đập đầu vào thành ghế nhiều lần, mới lấy lại được chút tỉnh táo, chửi rủa:
- Khốn...!đừng để tôi...!giết hết các người.

Bỏ qua lời nói của anh, một trưởng lão già nua tiến lên bục.

Cầm theo một cuốn sổ bằng lá khô.

Dùng một ít phấn đỏ chấm lên trán hai người tạo dấu ấn
Rồi đứng ở chính giữa hai chiếc ghế, đọc lên những câu thần chú lạ kì, khiến người đàn ông vô cùng nhức đầu.
Sự tra tấn tâm trí ấy kéo dài khoảng mười phút thì kết thúc.

Usan mỉm cười hạnh phúc, chủ động đến bên Lăng Sở Dạ.


- Chồng yêu..

Usan cởi bỏ y phục, khoả thân rồi banh chân ngồi lên đùi anh, giữa thanh thiên bạch nhật làm ra những hành động quyến rũ, mờ ám trong sự hò reo, cỗ vũ của mọi người.
Cách một lớp áo sơ mi, cô ta vuốt ve lòng ngực săn chắc, nở nang rồi lại tự thán phục, so sánh với kẻ đi trước.
Cách một lớp quần âu, Usan liên tục chà nhẹ, ma sát bim bim vào hạ bộ bên dưới.

Muốn khơi dậy dục vọng của người đàn ông nhưng tất cả bằng không.

Khi mật tình của Usan đã chảy lênh láng, ướt đẫm nhưng mệnh long vẫn im ắng, không ngẩn đầu.
Chất nhờn dính lên đũng quần, khiến Lăng Sở Dạ vô cùng chán ghét, anh muốn vung tay đấm Usan nhưng cả cơ thể đã bị rất nhiều người ấn giữ.
Usan không từ bỏ, cô ta dời xuống, quỳ hẳn dưới chân Lăng Sở Dạ.

Muốn cởi quần anh, thì...
Tùn.

- Áaa...!
Một viên đạn nóng hổi ghim sâu vào bả vai Usan, đau đớn bất ngờ cô ta hét toáng cả lên gây náo động đám đông.

Mễ Bối từ trên cao, nắm dây leo lao xuống đạp mạnh vào mặt Usan, làm cô ta bật ra xa khỏi Lăng Sở Dạ.

Cô hiên ngang đứng chắn trước mặt anh, gương mặt tức giận đến đỏ bừng bừng, gằn lên.
- Anh ấy là của tôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương