Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Liền Ôm Đùi Vương Gia
-
Chương 10
Lúc này nàng thật sự không khỏi nghi ngờ động cơ tên này khắc chết 6 bà vợ trước.
Nhìn ra sự nghi ngờ của nàng, Tiêu Dận buồn cười tiến tới ghé vào tai nàng:
“Bổn vương đã nhìn ra, ngươi quả là thông minh đấy.
Nhưng mà, đừng có chơi trò khôn lỏi trước mặt bổn vương, biết chưa?”
“Ùm ừm!” Cố Cửu Linh vội gật đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn biết điều.
Tiêu Dận đội lai khăn voan cho nàng, xong tay xoa xoa đầu nàng.
“Ngoan một chút.
”
Cố Cửu Linh cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên.
Đội ngũ rước dâu rất nhanh đã về đến Duệ Vương phủ, Cố Cửu Linh được hỷ bà đỡ xuống kiệu, từng bước từng bước bước vào cửa lớn phủ Duệ Vương.
Từ khe hở của khăn voan, nàng cảm giác được diện tích phủ Duệ Vương không lớn lắm, đường đi còn có cảm giác lâu năm không được tu sửa, ổ gà ổ vịt lấp ló, cảm giác thật sự….
Vô lý quá đi!
Duệ Vương từng là chiến thần Nam Tề, lại là Cửu Vương tôn quý, sao có thể nghèo đến mức không có tiền trùng tu nhà cửa???
Hắn không phải hoàng đệ được Hoàng thượng ưu ái nhất sao? Cảm giác chuyện thật ra cũng không hề đơn giản như vậy.
Rất nhanh Cố Cửu Linh đã được đưa vào hỷ đường, của hồi môn cũng lẫn lượt để bên sườn đại sảnh.
Sắc trời cũng tối dần, nến đỏ lay động, Cố Cửu Linh cảm thấy có chút đói bụng.
Tiêu Dận vẫn đang ờ ngoài tiếp rượy, nàng chờ một hồi, cảm giác càng lúc càng đói.
Kỳ thật lễ thành hôn này cũng là hình thức thôi, giờ nàng còn mang thai, chuyện hành phòng hiển nhiên là không thể.
Cố Cửu Linh lăn lộn cả ngày, đã vậy còn là bà bầu, một mình ăn bằng sức ba người.
Nàng thật không chịu nổi nữa, giật phắt cái khăn voan xuống, nhìn xung quanh.
Xong, nàng trợn mắt nhìn cái gọi là hỷ phòng vậy mà xung quanh 4 bức tường treo đầy bảo kiếm lạnh lẽo.
Trên bàn là binh thư, giường cũng không được trải khăn đỏ, hết thảy trông không hề giống phòng chuẩn bị đón tân nương.
Mẹ nó vắt cổ chày ra nước.
Còn chẳng bằng khuê phòng của nàng, nghèo, bệnh, yếu, khó trách tâm lý có vấn đề.
Cố Cửu Linh chửi thầm trong lòng, nàng ngó ra cửa, không biết Cửu Nguyệt đã đi đâu mất.
Nàng phát hiện cái Duệ Vương phủ này cư nhiên không có lấy một nha hoàn hầu hạ nào, tổng thế không khí của viện rất âm trầm.
Cũng may trong phòng có điểm tâm, nàng cắm châm độc coi thử, không có độc, ăn vài cái liền mới thấy thoải mái hơn chút.
Ăn no xong lạ uống thêm nửa ấm trà, rồi đi quanh thử.
Đập vào mắt nàng là đống rương dán chữ hỉ, nàng vội ngồi xổm trước cái rương, ánh mắt sáng ngời.
Hâhhahha, bạc nè bạc nè!!!
“100, 120, 130 lượng….
”
“Đếm vui không?”
“Ưm, vui…” Cố Cửu Linh sửng sốt quay người, đối diện với Tiêu Dận.
Sau khi tiếp rượu hỉ xong khiến mặt hắn hồng hào hơn nhiều, cặp mắt hoa đào nhìn có vẻ cũng thâm tình hơn, khiến người nhìn thấy bối rối trong lòng.
Lúc này hắn ngồi xổm xuống cạnh nàng, nhìn nàng cười, chỉ là nụ cười kia cũng chẳng thật lắm.
“Vương…… Vương gia?” Cố chín linh ngượng ngùng cười nói.
Tiêu Dận lấy mấy nén bạc trong tay nàng thả lại vào rương, đôi mắt đào hoa đa tình kia nhìn nàng: “Ái phi, nàng còn nhớ rõ chia một chín không? Ta chín, nàng… một?”
Cố Cửu Linh chớp mắt, cảm giác như có bị sét đánh thẳng vào đầu, người đơ ra trong chốc lát, rồi cảm giác ấm ức tràn vào khoang ngực.
Tiêu Dận cười cười: “Người đâu, đem đồ dọn hết đi!”
Lăng Phong ở bên ngoài thấy không đành lòng, Cố Cửu Linh vẫn đang giãy dụa ôm chặt cái rương bạc.
Tiêu Dận cứng rắn tách ngón tay đang ôm rương của nàng ra: “Cố Cửu Linh, lúc đó nói rõ rồi mà nhỉ? Giờ định đổi ý à?”
“Gì nhỉ, ta cho con ngươi nhận ta làm cha, cứu ngươi một mạng, còn ngươi cho ta tiền, còn… trị độc?”
“Nào, tới tâm sự chút nhỉ?”
Tiêu Dận nhấc nàng dậy, nhìn nam nhân trước mặt, nàng đột nhiên có cảm giác muốn trù chết hắn!!!!
Tên khốn tàn nhẫn! Ít nhất cũng để nàng đếm xong đã chứ! Nàng còn chưa kịp cầm ấm tay nữa huhuuu….
Cố Cửu Linh được Tiêu Dận mang về lại hỉ phòng, nhìn lướt thấy bên ngoài có mấy hộ vệ, vẻ mặt cứng ngắc.
Đóng cửa phòng lại xong hắn còn “ân cần” đặt nàng về giường.
Hắn từ từ cúi người nhìn nàng, ánh sáng nhu hoà hất lên khuôn mặt tuấn mỹ, tùng đường nét khuôn mặt hắn thật sự là vô cùng hoàn hảo.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy tên này đang câu dẫn nàng.
Hơi thở của nàng nhất thời loạn nhịp, vành tai rực đỏ, luống cuống xê ra đằng sau, lại không ngờ bị hắn giam trọn trong lồng ngực.
“Ái phi, bổn vương là người hiểu chuyện, tối nay nàng mang nhiều bạc như vậy cho bổn vương, trong lòng bổn vương thật vô cùng cảm kích.
”
“Nên?” Cố Cửu Linh hít một hơi sâu, nhìn vào đôi mắt đào hoa mê người kia.
Tiêu Dận ghé vào tai nàng, nhẹ giọng thì thầm: “Bổn vương lấy thân báo đáp… thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook