Khuôn mặt Thù Đồng áp vào ngực cậu, giống như sợ phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi này, cô đè nén hô hấp thật thấp.

Trong khoảnh khắc như này, cô có xúc động muốn ôm lại eo cậu.

Nhưng ngón tay còn chưa chạm đến vải mềm bên hông, Trì Tư Việt đã buông cô ra.

Đầu ngón tay cô rụt lại nhanh như điện giật.

Thù Đồng không khỏi đổ mồ hôi trộm vì suy nghĩ của chính mình.

May mà cậu ấy không phát hiện ra.


Trên đường trở về, trong đầu cô không khỏi nghĩ ngợi lung tung, hồi tưởng lại dư vị từ cái ôm hồn nhiên ngây thơ vừa nãy.

Thù Đồng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hai người bọn họ đã làm chuyện vượt quá giới hạn rồi, vậy mà bản thân lại vì cái ôm đơn thuần của cậu, trái tim cô lại đập lỗi nửa nhịp một cách khó hiểu.

Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay cậu dường như vẫn còn lưu lại sau gáy cô, tư thế thân mật như vậy, chắc chỉ giới hạn trong nam nữ yêu nhau mà thôi.

Thù Đồng nhớ lại đó là một ngày bình thường sau giờ học, khi kỳ thi đang đến gần, nhiều học sinh vẫn chọn ở lại lớp học để ôn bài, hôm đó cô cũng không ngoại lệ.

Lúc ấy đã là cuối thu, phương Bắc trời tối rất nhanh, Thù Đồng dụi dụi đôi mắt đau nhức, gấp sách vở lại, chuẩn bị về nhà trước khi trời tối hẳn.

Mới vừa đi ra khỏi cổng trường không xa, chợt nhìn thấy một nam một nữ đang ôm nhau bên ngoài bức tường trắng của khuôn viên trường.


Sắc trời có chút âm u, Thù Đồng nhìn không rõ lắm, xa xa liếc mắt một cái, chỉ thấy thiếu niên vóc dáng cao lớn, lại gần một chút, nương theo ánh đèn sáng trắng đang đung đưa, có thể thấy rõ đường nét đẹp mắt trên khuôn mặt người nọ, quần áo mà cậu ta đang mặc, đúng là đồng phục của trung học Ngự Mộc.

Cô gái được chàng trai ôm vào trong ngực, mặc một chiếc váy ngắn cùng đôi bốt tôn dáng, thời điểm cô gái đó vòng tay ôm lấy eo cậu ta, chiếc áo len màu nâu nhạt với phần thân trên ngắn cũn bị kéo lên, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.

Trong trường học có rất nhiều cặp đôi yêu nhau, Thù Đồng cũng có chút quen thuộc với điều đó, nhưng khi cô định quay đi và tiếp tục đi về hướng tàu điện ngầm, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của nam sinh bảo đừng khóc.

Giọng của đối phương rất trầm thấp, nhưng gần như ngay lập tức, cô nhận ra người đang nói, là Trì Tư Việt.

Đọc diễn văn dưới cờ Tổ quốc, học sinh ưu tú đại diện toàn trường phát biểu,!.

Trong những dịp như vậy, Trì Tư Việt đã có vô số bài phát biểu, giọng nói của cậu, đã khắc sâu vào lòng những cô gái ngưỡng mộ cậu từ lâu.

Khi đó, Trì Tư Việt vẫn ôm chặt cô gái vào ngực như trước, một tay đặt sau gáy đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô gái.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương