Chu Lê An khi hôn khiến cho người ta cảm giác rất lạ.

Rõ ràng thoạt nhìn là người lạnh lùng, thế mà khi hôn lại đặc biệt mãnh liệt đến thế. Cố Sanh phục hồi lại tinh thần, cả người đã bò đến trong lòng ngực của anh. Tốn rất nhiều lực mới khắc chế để chân không mềm, cưỡng bách bản thân thoát khỏi anh.

Cánh tay dài của Chu Lê An ôm trọn eo của cô, trừ bỏ hơi thở có chút trầm, từ biểu cảm của anh, nhìn không thấy một tia hỗn độn.

“Sao không thở?” Ngữ khí của anh mang đậm âm dương quái khí mùi, “Vị hôn phu không dạy cho em à?”

Cố Sanh phản ứng chậm, dừng một chút mới hiểu anh nói gì.

Chờ đến khi hoàn toàn hiểu được nội dung lời nói của anh, cô khiếp sợ như bị sét đánh trúng. Ngẫm lại cảm thấy những lời này không thể từ trong miệng Chu Lê An nói ra?

“Anh ghen à?” Khi hỏi, bản thân Cố Sanh cũng kinh ngạc.

Mặt của Chu Lê An nháy mắt cứng đờ, anh khiếp sợ nhìn Cố Sanh, phảng phất khiếp sợ sao cô có thể tự luyến nói ra những lời như vậy.

Cố Sanh bị anh nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ, đang chuẩn bị giải thích, liền nghe giọng nói lãnh đạm rất khinh thường mà cười nhạo: “Cố tiểu thư, tôi rất vội, nhưng không có nhiều thời gian để làm mấy chuyện không hề ý nghĩa như ghen tuông như vậy. Nếu cô tỉnh táo, không phải chỉ nói động đến người kia thì đầu óc toàn là nước, thì đừng tự mình đa tình.”

Cố Sanh bị anh không lưu tình mà châm chọc đến nỗi mặt đều đỏ bừng.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, Cố Sanh vốn hiền lành, cũng bị chọc giận: “Không ghen thì không ghen, anh mắng cái gì chứ!”

Phỏng chừng là lúc này không khí giữa hai người đã căng thẳng lắm rồi, hoặc do hoàn cảnh mà Cố Sanh gan đến vậy. Ban ngày còn cảm giác bóng dáng ai đó rất xa xôi, bỗng nhiên gần đây ở trước mắt, lại khiến người ta tức chết.

Cố Sanh lúc ấy có chút tức giận, tính tình so với ngày thường lớn rất nhiều: “Mặt khác, Chu Lê An, anh đừng có suốt ngày hôn phu hôn phu, tôi đã sớm chia tay! Đừng có chụp mũ lung tung rồi tự cho là đúng!”

Chu Lê An thần sắc vừa động, nhìn chằm chằm vẻ mặt kích động của cô.

Đoán chừng lời cô nói là thật. Lông mi rũ xuống, che khuất thần sắc thâm trầm trong mắt. Anh nhạo báng cô: “Còn giữ gìn nhẫn người ta tặng như bảo bối, không phải đầu óc của cô vào nước thì là ai?”

“Đó là tôi phải trả lại!” Cố Sanh cất cao giọng.

Trải qua thời gian dài như vậy tự mình bình ổn, cô rất vất vả bình tĩnh lại, bị anh nói mấy câu lãnh đạm như thế làm bao nhiêu lửa giận của cô bùng lên, “Hơn nữa, sao tôi lại tự mình đa tình? Vừa rồi là ai gây chuyện trước?”

Chu Lê An bị cô làm cho nghẹn họng.

Nhìn cô.

Cố Sanh không có thói quen mắng chửi người khác, chỉ có chó mới mắng chửi người khi nóng nảy. Bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân thật xấu hổ.

Trong bóng đêm, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu thua ai.

Chu Lê An không nghĩ tới, nữ nhân trước mặt vẫn luôn mềm mại giống như cục bột không xương cốt, cư nhiên cũng có lúc miệng lưỡi sắc bén.

Anh bỗng cảm thấy buồn cười, giơ tay ra, Cố Sanh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tiến vào trong lòng ngực của anh. Làn da chỗ giao nhau giữa xương quai xanh với cổ, bỗng nhiên bị một cổ ấm áp ướt át dán sát vào, trong nháy mắt Cố Sanh mở to mắt.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không khí, Chu Lê An buông cô ra, thong thả ung dung mà đứng lên.

Cố Sanh sững sờ tại chỗ hơn nửa ngày mới hồi thần lại, Chu Lê An vừa rồi mút cổ của cô. Cảm giác tê dại xông lên đầu, cô chợt quay đầu lại nhìn về phía người nào đó đã khôi phục vẻ đạo mạo: “Anh!”

“Lê An ca,” trong bóng đêm một giọng nữ mềm nhẹ vang lên, Hạ Vãn Phong mang giày cao gót đi ra, “Thì ra anh ở chỗ này!”

Cố Sanh đem lời đến bên miệng nuốt xuống, một bàn tay theo bản năng che cổ.

Chu Lê An bên cạnh không hề bị làm cho kinh hoảng, không mặn không nhạt móc hộp thuốc ra.

Loại thuốc này không phổ biến trên thị trường, là loại hộp màu đen kim loại.

Bật lửa lạch cạch sáng lên, anh đốt một điếu, hút một ngụm mới đáp: “Có việc?”

Dường như Hạ Vãn Phong sớm đã quen thái độ lãnh đạm của anh, bước nhanh tới. Bên cạnh, Cố Sanh đang ngồi ở bậc thang, muốn không thấy cô cũng khó. Ánh mắt của Hạ Vãn Phong xẹt qua Cố Sanh, lại nhanh chóng chuyên chú nhìn Chu Lê An. Thật xa cô ta đã chú ý khoảng cách vừa rồi giữa hai người, nề hà trời tối thấy không rõ lắm, không biết hai người đang nói gì.

Cô ta lúc này mới chú ý tới chân của Cố Sanh trần trụi, không biết nghĩ đến gì, đôi mắt nhất thời gắt gao nhìn Chu Lê An.

Cô ta không chớp mắt mà quan sát biểu tình của Chu Lê An, miễn cưỡng tươi cười: “Nghi thức đính hôn sẽ lập tức bắt đầu, trong kia không thấy anh, em liền ra đây tìm. Lê An ca, anh đang cùng Cố Sanh nói chuyện sao? Nói gì vậy?”

“Tùy tiện nói hai câu,” Chu Lê An nhíu mày, giơ tay nhìn thời gian, nhàn nhạt nói, “Tới giờ rồi, vào thôi.”

Cổ tay áo có đính đá quý màu xanh lá lung linh ở dưới đèn đường, anh nâng tay lên, Cố Sanh mới chú ý tới thoạt nhìn tây trang màu đen bình thường của anh vậy mà lại xa hoa đến thế. Ánh mắt của Hạ Vãn Phong quá nóng, làm người khác không thoải mái. Cố Sanh không tham dự vào đối thoại giữa hai người, yên lặng mang giày vào.

Hạ Vãn Phong muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi sao, rất không vui. Nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, cả người cứ khó chịu.

Duỗi tay muốn bắt lấy cánh tay của Chu Lê An.

Tay mới vói qua, bị anh tránh đi.

Chờ hai người một trước một sau rời hoa viên, Cố Sanh mới đứng lên.

Đồ ăn cô ăn vừa rồi đã tiêu hóa một ít, bụng thoạt nhìn không còn trướng nữa. Cô hít sâu một hơi, trong lòng vẫn không quen tiếp chuyện với những người mà mình gặp lần đầu trong buổi tiệc. Bất quá đã tặng lễ vật, chúc mừng cũng đã chúc mừng, chờ sau khi kết thúc nghi thức, tìm cơ hội nói một tiếng với Chu lão sư, cô liền chuẩn bị đi về.

Khi Cố Sanh tìm được Chu lão sư, bà đang cùng Xảo Xảo nói chuyện với bạn học.

Tất cả bạn học của Xảo Xảo cơ hồ đều từ học viện vũ đạo ra, bạn từ nhỏ cùng lớn lên cũng từng học nhảy. Tất cả cũng có bối cảnh giáo dục tương đương nhau, trong đó có vài gương mặt khá quen.

Cố Sanh không nhớ trước kia có từng gặp qua hay chưa. Thấy Cố Sanh lại, Chu lão sư vội giữ chặt cô: “Đây là Cố Sanh của đoàn chúng ta, không phải các con nói muốn trông thấy sao?”

Cố Sanh lễ phép mà chào hỏi mọi người.

Chu lão sư nhìn thấy người quen, kêu Xảo Xảo tiếp đón Cố Sanh, xoay người rời đi. Xảo Xảo tươi cười hạnh phúc. Vị hôn phu của cô ấy là thanh mai trúc mã, hai người cảm tình như nước chảy thành sông, đương nhiên chuyện đính hôn cũng rất vui.

Cô ấy lôi kéo cánh tay của Cố Sanh, để Cố Sanh ngồi bên cạnh cô ấy. Chuyện cô ấy vừa lấy được một đôi giày múa thủ công của Alice, đã khoe với các bạn.

Bạn bè chơi cùng cô ấy, gia cảnh đều không khác cô ấy là bao.



Đại gia tuy không thiếu tiền, nhưng giày múa của Alice vừa quý hiếm vừa độc lạ, đối với vũ công mà nói xác thật là lễ vật vô cùng đắt giá.

Trong đó có một cô gái là vũ nữ chuyên nhảy các điệu dân tộc dường như có chút không phục, vừa mở miệng đã có mùi thuốc súng: “Cố Sanh là chị à, chị có phải đã nhiều năm không khiêu vũ phải không? Hình như đã lâu không nghe thấy tin tức của chị.”

Bên tay phải của Cố Sanh chính là Hạ Vãn Phong.

Hạ Vãn Phong yên lặng ngồi dịch qua bên cạnh một chút, chéo chân, rụt rè ăn một quả dâu tây.

“Còn nhảy,” sớm biết rằng sẽ bị người trong nghề nhắc tới, Cố Sanh rũ xuống mi mắt, cũng không trốn tránh, “Bất quá rất ít nhảy chính.”

Cô gái hùng hổ doạ người: “Sao không nhảy? Là không muốn nhảy? Hay tài năng đã bị mai một?”

Cố Sanh nhìn về phía cô ta: “Hình như cô rất hứng thú với chuyện của tôi thì phải?”

“Sao chứ,” cô ta khiêu khích mà dương mi, “Chị đã từng là người nhảy chính của Ảo Ảnh, chúng tôi muốn vào Ảo Ảnh còn chưa được. Tôi thật sự rất tò mò, chị đã bò đến vị trí nhảy chính, vì cái gì mà phải rời khỏi Ảo Ảnh?”

Cố Sanh cầm váy, dùng sức tới nỗi tay trắng bệch.

Lúc ấy vì chiếu cố Lục Nhạn Chu thất tình, biến thành chuyện mà Cố Sanh hiện tại hối hận nhất.

“Đây là chuyện riêng của người ta!” Xảo Xảo bỗng không cười. Ném nĩa vào mâm đựng trái cây.

Mặt lạnh lùng, thoạt nhìn có chút lạnh nhạt.

Nhìn kỹ, ngũ quan của Xảo Xảo, kỳ thật rất giống Chu Lê An. Chẳng qua cô ấy thường xuyên cười, cùng bộ mặt không biểu tình của Chu Lê An khác biệt quá lớn, rất khó chú ý tới. Một khi không cười, ngũ quan cao ngạo đặc thù liền hiện ra, “Nếu không nói chuyện phiếm thì câm miệng, không ngừng nói về việc tư của người khác, có ý gì?”

Không khí yên lặng, cô gái trêu đùa Cố Sanh bị nói như thế trước mặt mọi người, biểu tình xấu hổ.

Mấy cô gái bên cạnh nhìn nhau, cũng không nói. Các cô thường xuyên chơi cùng nhau, đều là bạn tốt, kỳ thật ẩn sâu bên trong thì Xảo Xảo là chủ. Giới thượng lưu vốn là như vậy, xem giá trị con người để nói chuyện. Nhà ai không có tiếng nói, thì phải phục tùng người khác.

Hạ Vãn Phong buông nĩa, cười nhéo mặt của Xảo Xảo: “Hôm nay em đính hôn, mọi người đều tới chúc mừng em. Đừng làm sắc mặt như vậy. Làm hỏng hết bầu không khí, đến cuối cùng chính em cũng không vui, sao phải thế chứ?”

“Đừng xụ mặt,” Hạ Vãn Phong khuyên, “Em cùng Gia Minh đời này chỉ đính hôn một lần, đừng có về sau nhớ lại đều là chuyện không vui. Cười một cái đi?”

Xảo Xảo có thể không cho người khác mặt mũi, đối với Hạ Vãn Phong lại không lạnh lùng nổi. Cô ấy lại cười rộ lên.

Các cô gái thấy rốt cuộc Xảo Xảo cũng cười, mới dần thả lỏng.

Cố Sanh cũng không muốn làm người khác xấu hổ, uống một ly nước trái cây, liền đứng dậy tạm biệt Xảo Xảo.

Xảo Xảo xin lỗi, hôm nay vốn dĩ cố ý cầu xin mẹ mời Cố Sanh đến, cô ấy thiệt tình muốn kết bạn với Cố Sanh. Kết quả lại thành ra như vậy: “Lần tới mời chị uống cà phê, chị nhất định phải tới.”

“Được thôi.” Cố Sanh cười. Nói một tiếng với Chu lão sư rồi từ cửa bên hông đi ra ngoài.

Hội trường ở trung tâm thành phố, buổi tối vẫn có thể đón xe.

Đã 11 giờ, buổi tối buồn đến nỗi một chút gió cũng không có.

Cố Sanh đến cửa sau, ở công viên bên cạnh tìm chỗ đứng bắt mắt, ở ven đường chờ xe. Di động biểu hiện xe còn bảy phút nữa đến, cô mới nhanh chóng mở xem tin nhắn của Tạ Tư Vũ.

Tạ Tư Vũ trong khoảng thời gian này vội đến nỗi đầu choáng váng, đứng cũng có thể ngủ. Hầu như tối nào cô cũng trực ban ở bệnh viện.

XSY: “nếu chọn cậu, thì quá tốt rồi. Lại không phải chưa từng là người nhảy chính, cậu đảm nhận vị trí này không phải nhẹ nhàng sao?”

Tuần diễn lần này, Cố Sanh bị chỉ đích danh là người nhảy chính, bản thân cô lại không thể nói chắc chắn.

Cô không biết hiện tại trạng thái của bản thân có tính là tốt nhất, nhưng Cố Sanh luôn có cảm giác hồi hộp. Bốn năm không nhảy chính, ngẫu nhiên trong đoàn có hạng mục lớn thế này có thể tránh liền tránh, cô thật sự không có tự tin còn có thể gánh vác nhiệm vụ này.

Càng lớn càng ít dũng khí. Theo Lục Nhạn Chu mấy năm nay, Cố Sanh bị tổn thương quá nhiều. Cô không chỉ trở nên tự ti, rất nhiều thời điểm đều hoài nghi chính mình. Lâu ngày làm hao tổn tinh thần của Cố Sanh rất nhiều, cũng làm cô chùn bước. Không có nhuệ khí, vũ đạo cũng sẽ đánh mất độ sắc bén vốn có.

Cố Sanh hiện tại rất hoài nghi, cô còn có thể trình diễn tốt được nữa không?

Tần lão sư cho cô thời gian suy xét, đã hai ngày trôi qua. Cố Sanh ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng vì chuyện này rối rắm. Bỗng nhiên bả vai bị ai đó chụp lấy.

Cô bị dọa cho nhảy dựng, lập tức đứng thẳng.

Quay đầu lại, phát hiện vài người đứng trong tối.

Một một nam nhân cao ráo đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.

Cố Sanh không quen biết hắn, có chút cảnh giác mà lui hai bước. Nam nhân kia thấy thế cười, có chút bất đắc dĩ mà tự giới thiệu bản thân họ Giang, đêm nay hắn là khách tham gia tiệc đính hôn, không phải người xấu.

Cố Sanh thấy rõ kẹp cà vạt trước ngực là hàng số lượng có hạn, cũng ý thức được vấn đề này.

Cũng may nam nhân này không để ý, cười cười, duỗi tay chỉ hướng bên cạnh.

Cố Sanh theo ngón tay của hắn nhìn qua, công viên bên cạnh có hai ngọn đèn đường rất sáng. Phía dưới đèn đường là một cái ghế dài, trên ghế dài có một người dựa ngồi. Người nọ hơi cúi đầu, trên người cởi áo ngoài màu đen, tùy ý ném trên ghế dài. Bên trong áo sơmi màu trắng hơi nhăn, cổ áo tháo hai khuy, lộ ra cổ thon dài cùng làn da chỗ xương quai xanh.

Chu Lê An hơi ngửa đầu dựa vào ghế dài, một đôi chân dài tùy ý bắt chéo, giống như ý thức bản thân không tỉnh táo.

“Người bên kia là bạn của cô sao?” Họ Giang lễ phép hỏi.

Hơn mười một giờ tối, công viên bốn phía không có người.

Cố Sanh liếc mắt nhìn người đang yên tĩnh ngồi trên ghế dài, muốn nói không quen biết. Nhưng cảm thấy trong tình huống này nếu nói như vậy, có chút quá lạnh lùng.

Dường như nam nhân kia không chú ý tới vẻ khó xử của cô, tiếp tục nói: “Tôi thấy anh ta đã ngồi ở đằng kia từ lâu, phỏng chừng uống không ít rượu, bộ dáng không còn tỉnh táo. Quần áo trên người anh ta cũng không phù hợp, uống say mà ngồi ven đường thế này thật không an toàn. Công viên này có rất nhiều kẻ xấu, không biết có bị hại hay không…… Không có việc gì, nếu cô không quen biết thì thôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi.”

Vốn dĩ không muốn quản, vừa nghe sẽ bị hại, chớp mắt da đầu của Cố Sanh tê rần.

…… Luận về diện mạo, khí chất, Chu Lê An đều vô cùng xuất chúng. Diễn viên giới giải trí còn chưa đẹp bằng anh. Cẩn thận ngẫm lại, thời buổi này không chỉ các cô gái phải chú ý an toàn khi ra ngoài, mà các soái ca cũng thế.

Cố Sanh chưa kịp nói, thay đổi: “…… Tôi cũng không phải không quen biết anh ta, kỳ thật là bạn của tôi.”

“Nguyên lai là bạn của cô à, vậy là tốt rồi.”



Chớp mắt nam nhân họ Giang bừng tỉnh, cười, “Tôi cho rằng không ai quen biết anh ta, vừa rồi mới cố ý ở bên cạnh chăm sóc một chút. Nếu bạn của anh ta tới, tôi còn có việc, liền đi trước.”

Nam nhân họ Giang nói xong liền đi, rất dứt khoát.

Chỉ chớp mắt đã đi khá xa.

Cố Sanh đuổi không kịp, quay đầu lại nhìn Chu Lê An không động tĩnh ngồi trên ghế dài, trong lòng khó khăn. Xe đã tới rồi. Ngừng ở trước mặt Cố Sanh. Tài xế hạ cửa sổ xe, đầu vươn ra ngoài cửa sổ xe: “Đuôi 1967?”

“Đúng vậy, đuôi 1967.”

Chú tài xế này không biết do tính tình nôn nóng hay nghiêm khắc tuân thủ nội quy. Đặc biệt sốt ruột ấn loa: “Cô gái, cô nhanh lên đi! Nơi này là đường lớn, không thể dừng xe. Thừa dịp trời tối, tôi mới dám dừng đấy, cô nhanh đỡ bạn trai lên đi!”

“À, anh ta không phải……”

Cố Sanh muốn giải thích, tài xế đã không chờ kịp: “Nơi này có cameras, cô nhanh lên!”

Không có biện pháp, Cố Sanh chỉ có thể đi qua.

Bắt đầu đỡ người trên ghế dài, lấy áo khoác của anh, cố hết sức mà dìu anh lên xe.

Chu Lê An rất cao, nhìn thì mảnh khảnh, kỳ thật trên người đều là cơ bắp rắn chắc. Vô cùng vất vả. Chú tài xế vẫn luôn thúc giục, Cố Sanh đem người đặt lên xe, mồ hôi đổ đầy đầu.

Trên xe có máy lạnh, cô nhịn không được hắt hơi.

Thân thể của người đang dựa vào cô chợt cứng đờ.

Cố Sanh xoa mũi, quay đầu nhìn.

Chu Lê An an tĩnh dựa vào vai của cô.

Người này khi tỉnh lạnh nhạt xa cách, không dễ tiếp cận. Đôi mắt nhắm lại, ngược lại cho người ta một cảm giác ôn thuận. Cố Sanh dịch đầu của anh qua bên cạnh một chút, tài xế gấp gáp giẫm chân ga, xe bắt đầu lao đi: “Cô gái, bạn trai của cô rất anh tuấn nha.”

Tài xế vừa lái xe vừa tán gẫu: “Chỉ là thói quen uống rượu này không tốt.”

Vừa rồi không giải thích, lúc này Cố Sanh cũng lười giải thích: “Không thường uống, hôm nay là tiệc đính hôn của bạn nên mới uống.”

“Trách không được, gặp chuyện vui, uống chút rượu cũng không sao. Nhưng tôi nói nè, chọn nam nhân không thể chọn người thích uống rượu. Uống rượu là tập tục xấu, uống nhiều quá ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình. Hồi còn trẻ bởi vì tôi thích uống rượu, cãi cọ với người nhà! Cai được rượu, quan hệ gia đình mới hài hòa……”

Chú tài xế cứ luyên thuyên, Cố Sanh lại rối rắm muốn chết.

Không thể ném người uống say ở ven đường, nhưng hình như mang về nhà cũng không đúng. Cố Sanh do dự có nên thuê một phòng ở khách sạn gần đây cho Chu Lê An không, hay nên trực tiếp tìm Chu lão sư, trả người về. Mặc kệ phương án nào, cảm thấy sẽ giải thích không rõ.

Cô ghét giải thích, càng nói càng loạn.

Nghĩ nghĩ, cô nhẹ nhàng vỗ mặt của Chu Lê An, thử hỏi anh: “Nè nè, Chu Lê An, anh có mang chìa khóa phòng theo không?”

Chu Lê An thuê phòng ở Hilton, bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó, Cố Sanh kỳ thật không muốn đi. Nhưng tình huống hiện tại, cũng chỉ có thể đem người đến đó.

Cô hỏi chuyện, nhưng Chu Lê An còn ngủ, không thể trả lời cô.

Cố Sanh không nhận được đáp án, đôi mắt liền nhìn về phía quần áo của anh. Áo sơmi của anh không có túi. Áo khoác bên ngoài thì có, mò mẫm trong túi. Thoạt nhìn không thấy chứa đồ vật gì. Nam nhân cũng không có thói quen mang theo túi xách, Cố Sanh vì thế nhìn xuống quần của Chu Lê An.

Không biết trong túi quần có hay không……

Đang suy nghĩ, tay của cô bất tri bất giác vói qua.

Kết quả mới vừa đụng tới vải quần, bị một bàn tay to bắt được.

Đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào, quang ảnh luân phiên. Trong bóng đêm, người dựa vào vai của cô chậm rãi mở mắt. Lông mi của anh hơi run, mặt mày nhập nhèm buồn ngủ cùng mệt mỏi.

Dịch thân thể dựa vào cửa xe, anh nhắm mắt lại, một tay niết giữa mày: “Làm cái gì?”

Giọng nói khàn khàn, thanh lãnh bức người. Vừa ra khỏi miệng, chú tài xế hàng phía trước đang hưng phấn bỗng im lặng.

“Sao?”

Cố Sanh giả câm điếc, người nọ lại không buông tha. Lại hỏi lần nữa, còn xấu tính sửa lại động từ: “Cô sờ cái gì?”

Nháy mắt mặt của Cố Sanh đỏ bừng.

Cô lập tức xua tay, vội vàng xấu hổ mà giải thích: “Tôi không sờ, chỉ là nhìn xem túi của anh có chìa khóa phòng hay không.”

“?”Chu Lê An mở một con mắt, không tin tưởng mà nhìn cô.

Gương mặt của Cố Sanh tức khắc bạo hồng, bốn mắt nhìn nhau, cô xấu hổ nhìn ngón chân.

Quẫn bách, cô buồn bực giãy giụa: “Anh nghĩ đi đâu vậy! Tôi thật sự không sờ anh, chính là nhìn xem chìa khóa phòng của anh có trong túi quần không. Đưa anh trở về nghỉ ngơi!”

Chu Lê An mắt nhắm mắt mở.

Đối với sự tức giận của cô cũng không để bụng, chậm rãi quay đầu, không mặn không nhạt hỏi cô: “Mặc kệ lý do tại sao tôi ngồi cùng xe với cô. Nói đi, cô muốn mang tôi đi đâu?”

Ai nha! Anh nói lời này là có ý gì?

Tượng đất vẫn còn chất đất! Chu Lê An sẽ không cho rằng cô chuốc say anh, mạnh mẽ mang anh về nhà chứ?

Cố Sanh tức chết, lại nói rõ: “Là tự anh uống say, nằm ở ghế dài ngoài công viên. Tôi sợ anh bị kẻ xấu hại, có lòng tốt dìu anh về, anh có thể đừng như chó cắn Lữ Động Tân được không?”

“Chó cắn Lữ Động Tân?” Chu Lê An buông tay xuống, cười như không cười nhìn cô.

Cố Sanh câm miệng, nhưng đôi mắt vẫn còn trừng anh.

“Không về khách sạn.” Chu Lê An ngữ khí ôn hòa xa cách, nhưng thái độ rất hợp tình hợp lý, “Đến nhà của cô đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương