Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Tìm Một Bá Tổng
-
Chương 18:
Hạ Vãn Phong thấy Chu Lê An đã đi xuống xe, sửa sang lại, duỗi tay nắm lấy cánh tay của anh.
Chu Lê An ánh mắt dừng ở trên người Cố Sanh, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cô, không nói tiếng nào, cũng không từ chối Hạ Vãn Phong.
Bên cạnh có mấy người xem náo nhiệt biểu tình có chút ý vị thâm trường.
u Dương Lâm vuốt tóc, hắn ra cửa trước cố ý làm cái kiểu tóc thoạt nhìn trang trọng một chút. Bất quá nhan sắc của anh ta cùng cách ăn mặc tây trang thật không hợp. Hắn thấy Hạ Vãn Phong, lại quay đầu nhìn Cố Sanh. Thấy Cố Sanh hờ hững, liếc mắt một cái nhìn Chu Lê An, tức khắc chọc cánh tay của Quách Tuân, chu môi.
Quách Tuân vừa muốn nói gì, Hạ Vãn Phong tò mò nhìn qua.
Mắt của hắn chợt lóe, nghẹn một chút.
Dừng một chút, giơ tay đánh vào ót của u Dương Lâm: “Đại nam nhân, sao mà nhiều chuyện quá!”
“Gì chứ, lời này mà cậu cũng nói được?” u Dương Lâm phục hắn, đúng là hai mặt, rõ ràng vừa rồi còn hóng chuyện với hắn.
Quách Tuân trừng mắt liếc hắn một cái, ném chìa khóa xe đưa cho người giữ cửa, câu lấy bờ vai của hắn: “Đi nhanh đi, đừng đứng ở cửa nữa.”
Hạ Vãn Phong cảm thấy không khí có chút cổ quái, cười hỏi u Dương Lâm làm sao vậy, sao cảm giác bọn họ có biểu tình quái lạ vậy. u Dương Lâm cười ha ha, nói do cô ta quá nhạy cảm nên suy nghĩ lung tung.
Thấy hắn không nghiêm túc trả lời, Hạ Vãn Phong không hỏi nữa. Chủ đề hàm hồ như vậy cứ thế qua đi.
u Dương Lâm quay đầu nhìn, Cố Sanh đã đi xa.
Chu Lê An cau mày, biểu tình lãnh đạm, trong đêm đen nhìn không ra manh mối gì.
u Dương Lâm buồn chán thở dài, cùng mọi người đi vào.
Không gian bên trong hội trường không nhỏ, hai tầng. Ở giữa đại sảnh lầu một, treo một đèn thủy tinh cực lớn rủ xuống. Bốn phía ngoại trừ bong bóng cùng các ly chứa champagne màu hoa hồng được xếp cao, còn cố ý dùng nước đá khô tạo sương mù. Sương mù mông lung bao phủ đại sảnh, cùng ánh đèn giao hòa chiếu sáng lẫn nhau. Vài tầng tháp champagne, điểm tâm tinh xảo…… Hết thảy bố trí đều rất tráng lệ huy hoàng, như lạc vào tiên cảnh.
Chu lão sư đang tiếp đón khách, có chút vội. Thấy vài người tiến vào, bà nhờ Chu Lê An hỗ trợ tiếp đón một chút.
Chu Lê An gật đầu, đẩy tay của Hạ Vãn Phong ra, thành thạo bưng một ly champagne lên tiếp đón.
Hạ vãn phong bĩu môi, ủy khuất nhìn người đã đi xa.
Thấy Chu Lê An không quay đầu lại, cô ta chỉ có thể đứng bên cạnh Quách Vũ.
Cố Sanh hậu tri hậu giác mà ý thức được bản thân có thể hiểu lầm. Chu lão sư họ Chu, Chu Lê An cũng họ Chu. Tiệc đính hôn này, hẳn không liên quan gì đến Chu Lê An. Người trong hội trường xác thật không nhiều lắm, rất ít người lớn tuổi. Chu lão sư nhờ Chu Lê An hỗ trợ tiếp đón mấy người, bản thân bà dẫn trưởng bối lên lầu hai nghỉ ngơi khu. Mọi người vừa đi, phía dưới xác thật đều là bạn cùng lứa tuổi.
Xảo Xảo cùng mấy bạn nữ ở khu nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, Hạ Vãn Phong với Quách Vũ trực tiếp đi qua chào hỏi.
Cố Sanh uống một ly nước ép trái cây, do dự có nên đi qua hay không. Nhưng xuất phát từ quy tắc lễ phép cơ bản thì cô cũng cần chào hỏi chủ nhân buổi tiệc một cái. Ngẫm lại, Cố Sanh vẫn đi qua.
Xảo Xảo đang nói chuyện với Hạ Vãn Phong.
Dường như quan hệ giữa hai người khá tốt, ngồi rất gần. Xảo Xảo thân mật bắt lấy cánh tay của Hạ Vãn Phong.
Không biết nói về cái gì, vài người cười vang, Xảo Xảo cười đến ngã trái ngã phải. Mặt cô ấy hồng hồng, có chút ngượng ngùng dựa vào vai của Hạ Vãn Phong. Hạ Vãn Phong cũng đang cười, tư thái nói chuyện rất khác với ngày thường. Thấy thế nào cũng giống như cô ta đang tỏ vẻ bản thân là chị em thân thiết với Xảo Xảo.
Cố Sanh đi qua, Xảo Xảo lập tức chú ý tới cô. Ngẩng đầu nhìn qua, liền cười rộ lên: “Cố Sanh, cô đã đến rồi.”
“Chúc mừng đính hôn.” Cố Sanh gật đầu, đưa lễ vật nhỏ mà cô chuẩn bị.
Xảo Xảo không nghĩ tới Cố Sanh lại còn chuẩn bị lễ vật. Vốn dĩ mời Cố Sanh, chính là một chút tư tâm của cô. Tiếp nhận hộp quà màu lam, cô ấy mở to mắt kinh hỉ hỏi: “Tôi có thể mở ra sao?”
Nói xong, cô ấy dịch qua bên cạnh một chút, nhường chỗ cho Cố Sanh ngồi xuống.
Hai bên đều có người ngồi. Một bên là Quách Vũ, một bên là Hạ Vãn Phong. Quách Vũ bưng chén rượu, bộ dáng kiểu “Tôi không nhường”, ngồi bất động. Hạ Vãn Phong cũng xin lỗi mà cười với Cố Sanh, ra vẻ thương hại nhìn cô.
“Không sao.” Cố Sanh không định ngồi, không thèm để ý mà cười, “Không phải quá quý, hy vọng cô thích.”
“Cô ta có thể tặng lễ vật gì quý trọng chứ……” Quách Vũ nói thầm một câu, bị Xảo Xảo trừng mắt liếc một cái, hừ một tiếng xoay đầu đi.
Lễ vật quý giá, Xảo Xảo từ nhỏ đến lớn không biết nhận được biết bao nhiêu mà nói, cô ấy không thèm để ý mà xua tay. Rất mau mở hộp quà. Bên trong là một đôi giày múa ba lê được chế tác thủ công. Sau khi đồng ý tham gia tiệc đính hôn, Cố Sanh cố ý hỏi thăm Chu lão sư. Xảo Xảo trước kia thích nhảy ba lê, tuy rằng đã lâu không nhảy, nhưng múa ba lê vẫn là sở thích của cô ấy.
Quả nhiên, Xảo Xảo kinh hỉ đứng lên: “Cái này, là giày múa ba lê thuần thủ công của Alice!”
Giày múa ba lê thuần thủ công của Alice không tính đặc biệt nổi danh, số lượng lại rất thưa thớt, nhưng trong lòng các vũ công nhảy ba lê rất có phân lượng. Đừng nói Xảo Xảo kinh hỉ, quách vũ cũng kinh ngạc. Giày múa ba lê thuần thủ công của Alice không dễ mua. Đôi giày này chính là chế tác thuần thủ công của Alice. Alice đã hơn 70 tuổi, đã lâu không làm giày.
“Trời ạ!” Xảo Xảo vui mừng, “Lúc trước tôi cố ý đến Ý tìm Alice, bà ấy cũng không chịu làm cho tôi!”
Cố Sanh hiện tại yên lặng, rất nhiều năm trước không phải như vậy. Thời niên thiếu, cô thành danh ở vũ đoàn, Cố Sanh đã từng may mắn thu được một đôi. Bất quá bản thân cô không phải nhảy ba lê, đôi giày này vẫn được cô giữ gìn đến giờ.
“Cô thích là tốt rồi.” Đôi giày được cất giữ lâu ngày, Cố Sanh cũng không luyến tiếc.
Thấy Xảo Xảo thích đến vậy, Cố Sanh cười, đến khu ăn uống.
Vừa rồi cô vội vàng từ vũ đoàn chạy tới, luyện tập cả ngày, cái gì cũng chưa ăn. Vô cùng đói bụng. Vừa lúc khu ăn uống bày rất nhiều đồ ăn được trang trí tinh xảo, Cố Sanh gắp mấy món đến một bên ngồi xuống lót bụng.
Cho dù là không trang điểm gì nhiều, diện mạo của Cố Sanh cũng đã nổi bật trong đám người. Làn da trắng như tuyết, ánh mắt trong sáng, dáng người lại xinh đẹp uyển chuyển. Những yếu tố khiến cô trở nên hấp dẫn hơn.
Cô ngồi xuống chưa đến một phút, đã có năm sáu chàng trai trẻ tuổi đến gần. Cố Sanh vẫn vùi đầu ăn, chưa nâng đầu lên lần nào.
u Dương Lâm thấy thú vị, nhịn không được nhìn Chu Lê An.
Chu Lê An bưng một ly champagne đứng ở bên cửa sổ, cũng không uống. Ngoài cửa sổ ánh sáng hồng chiếu vào, loang lổ trên má của anh.
“Anh, hai ngươi đang chơi trò gì vậy?” u Dương Lâm thật sự tò mò, chép miệng, cái miệng nhỏ nói: “Chạm mặt đến bây giờ, cũng không nói câu nào. Không biết chuyện hai người, còn tưởng rằng hai ngươi là người xa lạ luôn đó! Bất quá Cố Sanh thoạt nhìn gầy yếu thế, không nghĩ tới rất có sức ăn nha! Từ 8 giờ mười lăm đến giờ, cô ấy đã ăn được nửa giờ……”
Giang Lăng tới chậm một chút, vốn đang phiền chuyện công ty chuyện. Nghe được lời này cũng cười: “Tiểu tử cậu còn chưa bị cha của cậu đánh đủ sao?”
“Sao?” u Dương Lâm xoay đầu.
“Mấy ngày hôm trước còn khóc lóc nói cha của cậu chê cậu mỗi ngày ăn no chờ chết, muốn ném cậu đi bộ đội mà? Hiện tại có thời gian rỗi mà quản người ta ăn nhiều hay ít sao?” Giang Lăng hút một ngụm thuốc, đi đến bên người Chu Lê An đứng yên, dựa vào cửa sổ bắn một chút khói bụi.
u Dương Lâm tức khắc cười không nổi: “Anh đúng là lợi hại, Giang Lăng ca. Lời nói còn sắc bén hơn Lê An ca.”
Giang Lăng cười một tiếng, nói chính sự: “Lê an, hạng mục ở làng du lịch, cậu thật không định hợp tác sao?”
“Hợp tác cái gì?” Chu Lê An ghét bỏ liếc hắn. Giang Lăng thằng nhãi này từ khi kế thừa gia nghiệp, hơi thở con buôn càng ngày càng dày đặc, “Tôi là bác sĩ đứng đắn có biên chế, chuyện thương nhân không có hứng thú.”
“Đừng có giả vờ nữa!” Giang Lăng bị bộ dáng dối trá của anh mà ghê tởm, “Nhà cậu mà thiếu chuyện kinh doanh sao?”
“Cái hạng mục này tôi không phụ trách.”
Nói xong những lời này, Chu Lê An giơ tay vẫy vẫy.
Một người phục vụ đi tới, anh đặt champagne lên khay, xoay người đi.
Giang Lăng chậm rãi hút một ngụm thuốc, chậm rãi ngửa đầu phun ra vòng khói. Cách đó không xa, Chu Lê An đã biến mất trong đám người. Hạng mục ở làng du lịch không tính là nhỏ, thu lời ít nhất cũng đến 25 trăm triệu. Nếu Chu Lê An không hợp tác, hắn phải thận trọng.
Cố Sanh một hơi ăn đến no căng, thẳng đến khi bụng tròn quay. Dạ dày có chút khó chịu, mới ý thức được bản thân làm chuyện ngu xuẩn.
Ngày thường cô ăn gì đều rất khắc chế, nghiêm khắc khống chế nguyên liệu nấu ăn cùng dầu muối. Nhưng hương vị đồ ăn trong yến hội thật ngon quá, ít nhất cũng phải do đầu bếp tiêu chuẩn năm sao làm. Khó được ăn ngon như vậy, không ăn đủ liền không thích hợp.
Đỡ sau eo, Cố Sanh từ cửa sau đi ra ngoài, đi tới hoa viên sau hội trường.
Cái hội trường này còn có hoa viên cùng bể bơi, chẳng qua hiện tại mọi người đều ở đại sảnh, trong hoa viên không có người. Cô mang giày khá cao. Mang lâu quá, chân bắt đầu đau. Thấy trời tối chắc không ai thấy, Cố Sanh dứt khoát cởi giày, xách trên tay.
Mặt cỏ ở đây được xử lý chỉnh tề, bụi cỏ ở giữa còn được phun sương.
Đèn đường tối tăm, vô số thiêu thân quay chung quanh đèn đường. Ở đô thị khó được nghe tiếng côn trùng kêu vang báo hiệu mùa hè thế này, tâm tình lập tức bình tĩnh trở lại. Buổi tối tháng bảy khá nóng, hoa viên không có máy lạnh, bị đè nén có chút khó chịu. Cố Sanh cũng không chú ý, dứt khoát ngồi ở bậc thang, ngửa đầu thở một hơi thật dài.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Cố Sanh ngửa ra sau. Cổ hoàn toàn ngửa ra sau, trước ngực cùng cổ hình thành một đường cong xinh đẹp. Đầu ngửa ra, có thể hoàn chỉnh nhìn đến sau lưng.
Cô mới ngửa đầu, một đôi chân thon dài xuất hiện ở sau lưng của cô.
Cố Sanh sửng sốt, ánh mắt theo đôi chân dài này mà chậm rãi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Lê An đang lẳng lặng đứng ở sau lưng cô, áo khoác bên ngoài tây trang không cài khuy, lộ ra cái cổ thon dài cùng xương quai xanh tuyệt đẹp.
“Giả vờ không quen biết tôi?” Giọng nói của anh trời sinh quạnh quẽ, khẩu khí nói chuyện có vấn đề, còn lộ ra một cổ lười nhác.
Cố Sanh chợt ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn.
Tiếng bước chân ở phía sau chậm rãi tới gần, sau lưng Cố Sanh bỗng dưng nổi lên một cổ tê dại. Cô ngồi cứng đờ, không nói một lời.
Rất mau, bên người mờ mịt ra hương thơm nhàn nhạt của cây húng quế hương cùng độ ấm của ai đó. Một đôi chân dài xuất hiện ở bên cạnh cô, Chu Lê An ngồi xổm xuống bên cô. Vóc dáng của anh rất cao, chân so với nam nhân khác dài hơn rất nhiều. Chỉ ngồi xổm cũng đã cao hơn Cố Sanh. Ánh mắt trầm tĩnh rất tự nhiên mà dừng ở sườn mặt của Cố Sanh, hơi thở của anh rất lạnh.
Cố Sanh quật cường không quay đầu, nhấp miệng không nói lời nào. Anh cũng không thèm để ý.
Một khớp xương đều đều, tay trắng nõn thon dài thong thả ung dung mà nắm cằm của Cố Sanh, chậm rãi xoay mặt của Cố Sanh qua. Lông mi của Cố Sanh khẽ run lên, còn chưa kịp phản ứng lại, nam nhân bên người đã hơi cúi người xuống.
Hơi thở tràn đầy hương vị bạc hà nhàn nhạt đánh úp lại, Chu Lê An rất hợp tình hợp lý mà dán lên môi của cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy răng của cô, hôn xuống. Giọng nói lạnh lùng của anh trước sau như một, biểu tình hờ hững nhưng bên trong lại giấu không được khoe khoang, anh nói: “Hôm nay nói cho em biết một chuyện, tôi không có dễ đuổi như vậy, Cố Sanh.”
Chu Lê An ánh mắt dừng ở trên người Cố Sanh, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cô, không nói tiếng nào, cũng không từ chối Hạ Vãn Phong.
Bên cạnh có mấy người xem náo nhiệt biểu tình có chút ý vị thâm trường.
u Dương Lâm vuốt tóc, hắn ra cửa trước cố ý làm cái kiểu tóc thoạt nhìn trang trọng một chút. Bất quá nhan sắc của anh ta cùng cách ăn mặc tây trang thật không hợp. Hắn thấy Hạ Vãn Phong, lại quay đầu nhìn Cố Sanh. Thấy Cố Sanh hờ hững, liếc mắt một cái nhìn Chu Lê An, tức khắc chọc cánh tay của Quách Tuân, chu môi.
Quách Tuân vừa muốn nói gì, Hạ Vãn Phong tò mò nhìn qua.
Mắt của hắn chợt lóe, nghẹn một chút.
Dừng một chút, giơ tay đánh vào ót của u Dương Lâm: “Đại nam nhân, sao mà nhiều chuyện quá!”
“Gì chứ, lời này mà cậu cũng nói được?” u Dương Lâm phục hắn, đúng là hai mặt, rõ ràng vừa rồi còn hóng chuyện với hắn.
Quách Tuân trừng mắt liếc hắn một cái, ném chìa khóa xe đưa cho người giữ cửa, câu lấy bờ vai của hắn: “Đi nhanh đi, đừng đứng ở cửa nữa.”
Hạ Vãn Phong cảm thấy không khí có chút cổ quái, cười hỏi u Dương Lâm làm sao vậy, sao cảm giác bọn họ có biểu tình quái lạ vậy. u Dương Lâm cười ha ha, nói do cô ta quá nhạy cảm nên suy nghĩ lung tung.
Thấy hắn không nghiêm túc trả lời, Hạ Vãn Phong không hỏi nữa. Chủ đề hàm hồ như vậy cứ thế qua đi.
u Dương Lâm quay đầu nhìn, Cố Sanh đã đi xa.
Chu Lê An cau mày, biểu tình lãnh đạm, trong đêm đen nhìn không ra manh mối gì.
u Dương Lâm buồn chán thở dài, cùng mọi người đi vào.
Không gian bên trong hội trường không nhỏ, hai tầng. Ở giữa đại sảnh lầu một, treo một đèn thủy tinh cực lớn rủ xuống. Bốn phía ngoại trừ bong bóng cùng các ly chứa champagne màu hoa hồng được xếp cao, còn cố ý dùng nước đá khô tạo sương mù. Sương mù mông lung bao phủ đại sảnh, cùng ánh đèn giao hòa chiếu sáng lẫn nhau. Vài tầng tháp champagne, điểm tâm tinh xảo…… Hết thảy bố trí đều rất tráng lệ huy hoàng, như lạc vào tiên cảnh.
Chu lão sư đang tiếp đón khách, có chút vội. Thấy vài người tiến vào, bà nhờ Chu Lê An hỗ trợ tiếp đón một chút.
Chu Lê An gật đầu, đẩy tay của Hạ Vãn Phong ra, thành thạo bưng một ly champagne lên tiếp đón.
Hạ vãn phong bĩu môi, ủy khuất nhìn người đã đi xa.
Thấy Chu Lê An không quay đầu lại, cô ta chỉ có thể đứng bên cạnh Quách Vũ.
Cố Sanh hậu tri hậu giác mà ý thức được bản thân có thể hiểu lầm. Chu lão sư họ Chu, Chu Lê An cũng họ Chu. Tiệc đính hôn này, hẳn không liên quan gì đến Chu Lê An. Người trong hội trường xác thật không nhiều lắm, rất ít người lớn tuổi. Chu lão sư nhờ Chu Lê An hỗ trợ tiếp đón mấy người, bản thân bà dẫn trưởng bối lên lầu hai nghỉ ngơi khu. Mọi người vừa đi, phía dưới xác thật đều là bạn cùng lứa tuổi.
Xảo Xảo cùng mấy bạn nữ ở khu nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, Hạ Vãn Phong với Quách Vũ trực tiếp đi qua chào hỏi.
Cố Sanh uống một ly nước ép trái cây, do dự có nên đi qua hay không. Nhưng xuất phát từ quy tắc lễ phép cơ bản thì cô cũng cần chào hỏi chủ nhân buổi tiệc một cái. Ngẫm lại, Cố Sanh vẫn đi qua.
Xảo Xảo đang nói chuyện với Hạ Vãn Phong.
Dường như quan hệ giữa hai người khá tốt, ngồi rất gần. Xảo Xảo thân mật bắt lấy cánh tay của Hạ Vãn Phong.
Không biết nói về cái gì, vài người cười vang, Xảo Xảo cười đến ngã trái ngã phải. Mặt cô ấy hồng hồng, có chút ngượng ngùng dựa vào vai của Hạ Vãn Phong. Hạ Vãn Phong cũng đang cười, tư thái nói chuyện rất khác với ngày thường. Thấy thế nào cũng giống như cô ta đang tỏ vẻ bản thân là chị em thân thiết với Xảo Xảo.
Cố Sanh đi qua, Xảo Xảo lập tức chú ý tới cô. Ngẩng đầu nhìn qua, liền cười rộ lên: “Cố Sanh, cô đã đến rồi.”
“Chúc mừng đính hôn.” Cố Sanh gật đầu, đưa lễ vật nhỏ mà cô chuẩn bị.
Xảo Xảo không nghĩ tới Cố Sanh lại còn chuẩn bị lễ vật. Vốn dĩ mời Cố Sanh, chính là một chút tư tâm của cô. Tiếp nhận hộp quà màu lam, cô ấy mở to mắt kinh hỉ hỏi: “Tôi có thể mở ra sao?”
Nói xong, cô ấy dịch qua bên cạnh một chút, nhường chỗ cho Cố Sanh ngồi xuống.
Hai bên đều có người ngồi. Một bên là Quách Vũ, một bên là Hạ Vãn Phong. Quách Vũ bưng chén rượu, bộ dáng kiểu “Tôi không nhường”, ngồi bất động. Hạ Vãn Phong cũng xin lỗi mà cười với Cố Sanh, ra vẻ thương hại nhìn cô.
“Không sao.” Cố Sanh không định ngồi, không thèm để ý mà cười, “Không phải quá quý, hy vọng cô thích.”
“Cô ta có thể tặng lễ vật gì quý trọng chứ……” Quách Vũ nói thầm một câu, bị Xảo Xảo trừng mắt liếc một cái, hừ một tiếng xoay đầu đi.
Lễ vật quý giá, Xảo Xảo từ nhỏ đến lớn không biết nhận được biết bao nhiêu mà nói, cô ấy không thèm để ý mà xua tay. Rất mau mở hộp quà. Bên trong là một đôi giày múa ba lê được chế tác thủ công. Sau khi đồng ý tham gia tiệc đính hôn, Cố Sanh cố ý hỏi thăm Chu lão sư. Xảo Xảo trước kia thích nhảy ba lê, tuy rằng đã lâu không nhảy, nhưng múa ba lê vẫn là sở thích của cô ấy.
Quả nhiên, Xảo Xảo kinh hỉ đứng lên: “Cái này, là giày múa ba lê thuần thủ công của Alice!”
Giày múa ba lê thuần thủ công của Alice không tính đặc biệt nổi danh, số lượng lại rất thưa thớt, nhưng trong lòng các vũ công nhảy ba lê rất có phân lượng. Đừng nói Xảo Xảo kinh hỉ, quách vũ cũng kinh ngạc. Giày múa ba lê thuần thủ công của Alice không dễ mua. Đôi giày này chính là chế tác thuần thủ công của Alice. Alice đã hơn 70 tuổi, đã lâu không làm giày.
“Trời ạ!” Xảo Xảo vui mừng, “Lúc trước tôi cố ý đến Ý tìm Alice, bà ấy cũng không chịu làm cho tôi!”
Cố Sanh hiện tại yên lặng, rất nhiều năm trước không phải như vậy. Thời niên thiếu, cô thành danh ở vũ đoàn, Cố Sanh đã từng may mắn thu được một đôi. Bất quá bản thân cô không phải nhảy ba lê, đôi giày này vẫn được cô giữ gìn đến giờ.
“Cô thích là tốt rồi.” Đôi giày được cất giữ lâu ngày, Cố Sanh cũng không luyến tiếc.
Thấy Xảo Xảo thích đến vậy, Cố Sanh cười, đến khu ăn uống.
Vừa rồi cô vội vàng từ vũ đoàn chạy tới, luyện tập cả ngày, cái gì cũng chưa ăn. Vô cùng đói bụng. Vừa lúc khu ăn uống bày rất nhiều đồ ăn được trang trí tinh xảo, Cố Sanh gắp mấy món đến một bên ngồi xuống lót bụng.
Cho dù là không trang điểm gì nhiều, diện mạo của Cố Sanh cũng đã nổi bật trong đám người. Làn da trắng như tuyết, ánh mắt trong sáng, dáng người lại xinh đẹp uyển chuyển. Những yếu tố khiến cô trở nên hấp dẫn hơn.
Cô ngồi xuống chưa đến một phút, đã có năm sáu chàng trai trẻ tuổi đến gần. Cố Sanh vẫn vùi đầu ăn, chưa nâng đầu lên lần nào.
u Dương Lâm thấy thú vị, nhịn không được nhìn Chu Lê An.
Chu Lê An bưng một ly champagne đứng ở bên cửa sổ, cũng không uống. Ngoài cửa sổ ánh sáng hồng chiếu vào, loang lổ trên má của anh.
“Anh, hai ngươi đang chơi trò gì vậy?” u Dương Lâm thật sự tò mò, chép miệng, cái miệng nhỏ nói: “Chạm mặt đến bây giờ, cũng không nói câu nào. Không biết chuyện hai người, còn tưởng rằng hai ngươi là người xa lạ luôn đó! Bất quá Cố Sanh thoạt nhìn gầy yếu thế, không nghĩ tới rất có sức ăn nha! Từ 8 giờ mười lăm đến giờ, cô ấy đã ăn được nửa giờ……”
Giang Lăng tới chậm một chút, vốn đang phiền chuyện công ty chuyện. Nghe được lời này cũng cười: “Tiểu tử cậu còn chưa bị cha của cậu đánh đủ sao?”
“Sao?” u Dương Lâm xoay đầu.
“Mấy ngày hôm trước còn khóc lóc nói cha của cậu chê cậu mỗi ngày ăn no chờ chết, muốn ném cậu đi bộ đội mà? Hiện tại có thời gian rỗi mà quản người ta ăn nhiều hay ít sao?” Giang Lăng hút một ngụm thuốc, đi đến bên người Chu Lê An đứng yên, dựa vào cửa sổ bắn một chút khói bụi.
u Dương Lâm tức khắc cười không nổi: “Anh đúng là lợi hại, Giang Lăng ca. Lời nói còn sắc bén hơn Lê An ca.”
Giang Lăng cười một tiếng, nói chính sự: “Lê an, hạng mục ở làng du lịch, cậu thật không định hợp tác sao?”
“Hợp tác cái gì?” Chu Lê An ghét bỏ liếc hắn. Giang Lăng thằng nhãi này từ khi kế thừa gia nghiệp, hơi thở con buôn càng ngày càng dày đặc, “Tôi là bác sĩ đứng đắn có biên chế, chuyện thương nhân không có hứng thú.”
“Đừng có giả vờ nữa!” Giang Lăng bị bộ dáng dối trá của anh mà ghê tởm, “Nhà cậu mà thiếu chuyện kinh doanh sao?”
“Cái hạng mục này tôi không phụ trách.”
Nói xong những lời này, Chu Lê An giơ tay vẫy vẫy.
Một người phục vụ đi tới, anh đặt champagne lên khay, xoay người đi.
Giang Lăng chậm rãi hút một ngụm thuốc, chậm rãi ngửa đầu phun ra vòng khói. Cách đó không xa, Chu Lê An đã biến mất trong đám người. Hạng mục ở làng du lịch không tính là nhỏ, thu lời ít nhất cũng đến 25 trăm triệu. Nếu Chu Lê An không hợp tác, hắn phải thận trọng.
Cố Sanh một hơi ăn đến no căng, thẳng đến khi bụng tròn quay. Dạ dày có chút khó chịu, mới ý thức được bản thân làm chuyện ngu xuẩn.
Ngày thường cô ăn gì đều rất khắc chế, nghiêm khắc khống chế nguyên liệu nấu ăn cùng dầu muối. Nhưng hương vị đồ ăn trong yến hội thật ngon quá, ít nhất cũng phải do đầu bếp tiêu chuẩn năm sao làm. Khó được ăn ngon như vậy, không ăn đủ liền không thích hợp.
Đỡ sau eo, Cố Sanh từ cửa sau đi ra ngoài, đi tới hoa viên sau hội trường.
Cái hội trường này còn có hoa viên cùng bể bơi, chẳng qua hiện tại mọi người đều ở đại sảnh, trong hoa viên không có người. Cô mang giày khá cao. Mang lâu quá, chân bắt đầu đau. Thấy trời tối chắc không ai thấy, Cố Sanh dứt khoát cởi giày, xách trên tay.
Mặt cỏ ở đây được xử lý chỉnh tề, bụi cỏ ở giữa còn được phun sương.
Đèn đường tối tăm, vô số thiêu thân quay chung quanh đèn đường. Ở đô thị khó được nghe tiếng côn trùng kêu vang báo hiệu mùa hè thế này, tâm tình lập tức bình tĩnh trở lại. Buổi tối tháng bảy khá nóng, hoa viên không có máy lạnh, bị đè nén có chút khó chịu. Cố Sanh cũng không chú ý, dứt khoát ngồi ở bậc thang, ngửa đầu thở một hơi thật dài.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Cố Sanh ngửa ra sau. Cổ hoàn toàn ngửa ra sau, trước ngực cùng cổ hình thành một đường cong xinh đẹp. Đầu ngửa ra, có thể hoàn chỉnh nhìn đến sau lưng.
Cô mới ngửa đầu, một đôi chân thon dài xuất hiện ở sau lưng của cô.
Cố Sanh sửng sốt, ánh mắt theo đôi chân dài này mà chậm rãi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Lê An đang lẳng lặng đứng ở sau lưng cô, áo khoác bên ngoài tây trang không cài khuy, lộ ra cái cổ thon dài cùng xương quai xanh tuyệt đẹp.
“Giả vờ không quen biết tôi?” Giọng nói của anh trời sinh quạnh quẽ, khẩu khí nói chuyện có vấn đề, còn lộ ra một cổ lười nhác.
Cố Sanh chợt ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn.
Tiếng bước chân ở phía sau chậm rãi tới gần, sau lưng Cố Sanh bỗng dưng nổi lên một cổ tê dại. Cô ngồi cứng đờ, không nói một lời.
Rất mau, bên người mờ mịt ra hương thơm nhàn nhạt của cây húng quế hương cùng độ ấm của ai đó. Một đôi chân dài xuất hiện ở bên cạnh cô, Chu Lê An ngồi xổm xuống bên cô. Vóc dáng của anh rất cao, chân so với nam nhân khác dài hơn rất nhiều. Chỉ ngồi xổm cũng đã cao hơn Cố Sanh. Ánh mắt trầm tĩnh rất tự nhiên mà dừng ở sườn mặt của Cố Sanh, hơi thở của anh rất lạnh.
Cố Sanh quật cường không quay đầu, nhấp miệng không nói lời nào. Anh cũng không thèm để ý.
Một khớp xương đều đều, tay trắng nõn thon dài thong thả ung dung mà nắm cằm của Cố Sanh, chậm rãi xoay mặt của Cố Sanh qua. Lông mi của Cố Sanh khẽ run lên, còn chưa kịp phản ứng lại, nam nhân bên người đã hơi cúi người xuống.
Hơi thở tràn đầy hương vị bạc hà nhàn nhạt đánh úp lại, Chu Lê An rất hợp tình hợp lý mà dán lên môi của cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy răng của cô, hôn xuống. Giọng nói lạnh lùng của anh trước sau như một, biểu tình hờ hững nhưng bên trong lại giấu không được khoe khoang, anh nói: “Hôm nay nói cho em biết một chuyện, tôi không có dễ đuổi như vậy, Cố Sanh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook