Khi bữa trưa hoàn thành, người giúp việc lên gõ cửa thư phòng, gọi Phó Kính Sơn và Tống Trân Thư xuống dùng bữa.
Phó Kính Sơn không còn luyện chữ nữa, lúc ông chuẩn bị rời khỏi phòng còn ngửa đầu uống một ly trà. Sau đó, ông nhíu mày nhìn Tống Trân Thư.
"Tôi..." Sắc mặt nghiêm nghị, ông ngừng lại một chút, rồi nặng nề nói, "Tôi cũng chưa từng tỏ thái độ tốt gì với Phó Châu."
"Vậy làm sao để hòa hợp với Omega đó đây?"
Phó Kính Sơn thực sự rất bối rối.
Trong ấn tượng của ông, từ trước đến giờ, ông chưa từng gần gũi với một Omega nhỏ tuổi nào. Từ khi còn rất sớm, ngoài con trai ruột ra, những đứa cháu khác trong gia đình đều tránh ông rất xa.
Đôi khi trong các buổi họp mặt gia đình nhà họ Phó, chỉ cần Phó Kính Sơn xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc, đã có thể dọa khóc vài đứa trẻ Omega đang vui chơi.
Ngay cả với Phó Châu, con trai ruột của mình, ông cũng luôn nghiêm khắc hơn bất kỳ ai khác.
Từ nhỏ đến lớn, ông đặt ra những yêu cầu rất khắt khe, nếu không hài lòng thì sẽ phạt, nếu hài lòng cũng không khen, chỉ đẩy tiêu chuẩn lên cao hơn cho lần sau.
May mắn là từ bé Phó Châu đã có chí khí mạnh mẽ. Dù được mẹ dạy dỗ để không cãi lại Phó Kính Sơn, nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ nhượng bộ.
Phó Kính Sơn càng đặt tiêu chuẩn cao, hắn càng im lặng làm tốt hơn và nhẹ nhàng đặt kết quả trước mặt ông.
Bao năm qua, hai cha con họ cứ thế mà đối đầu.
Vì vậy, bây giờ bảo Phó Kính Sơn phải đối xử với Úc Linh như con ruột, ông cảm thấy hơi bối rối.
Nếu dùng phương pháp từng áp dụng với Phó Châu, chẳng phải sẽ khiến người ta sợ bỏ chạy mất sao?
Tống Trân Thư khẽ cười nhìn ông, nhẹ nhàng thở dài: "Đừng quá gượng ép."
"Trong lòng anh quan tâm đến đứa trẻ đó là đủ rồi," Tống Trân Thư suy nghĩ một lúc, giọng nói dịu dàng dặn dò, "Có thể thử biểu lộ ra một chút, lần đầu gặp mặt mà giữ nét mặt lạnh lùng thì không hay."
...
Tống Ký đã chào hỏi Tống Trân Thư từ trước và đã lặng lẽ rời đi, trong phòng ăn giờ chỉ còn lại bốn người.
Trên bàn toàn là những món ăn gia đình đơn giản.
Giống như Phó Châu đã nói, ở đây không có quy tắc nào đặc biệt, cứ như cả nhà đang quây quần bên nhau, cùng nhau dùng một bữa cơm rất đỗi bình thường.
Úc Linh được Phó Châu dẫn đến chỗ ngồi, khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Phó Kính Sơn vừa bước vào phòng ăn.
Omega lập tức cứng đờ, đứng lặng tại chỗ, không hiểu sao lại không dám cử động.
Phó Kính Sơn đã ngoài 50, nhưng trông không hề già, những nếp nhăn ít ỏi trên khuôn mặt chỉ làm tăng thêm vẻ nghiêm nghị của ông.
Trông ông đích thực là một người lớn rất nghiêm khắc.
Úc Linh không khỏi sợ hãi, rất sợ bản thân sẽ khiến đối phương không hài lòng.
Dẫu vậy, cậu vẫn giữ lễ phép, chủ động cúi đầu, khẽ nói: "Cháu chào bác ạ."
Phó Châu đứng ngay phía sau cậu.
"Chào cháu." Giọng nói của Phó Kính Sơn cũng cứng cỏi như vẻ bề ngoài của ông.
Ông tiến đến trước mặt Úc Linh, có lẽ vì lần đầu gặp mặt nên ông chăm chú nhìn cậu khá lâu.
Úc Linh vẫn đứng bất động.
Phó Châu đứng ở phía sau dần cau mày.
Đột nhiên, Phó Kính Sơn đưa tay vỗ lên vai Úc Linh. Tuy không mạnh, nhưng quá bất ngờ khiến đuôi tóc của Úc Linh khẽ run lên vì giật mình.
"Gầy quá, ăn nhiều một chút."
"..."
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng ấy, Úc Linh hoàn toàn không thể phân biệt được liệu đối phương đang trách móc hay quan tâm mình, chỉ biết gật đầu đầy lo lắng.
Thấy vậy, Phó Kính Sơn hài lòng thu tay lại, ngồi xuống chỗ của mình.
Úc Linh vẫn ngẩn ngơ, vai bên bị vỗ vừa rồi lại cảm nhận được một cảm giác ấm áp khác.
Bàn tay của Phó Châu đặt nhẹ lên đó, dịu dàng xoa nhẹ, truyền đến sự an ủi rõ ràng, khiến lòng Úc Linh trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Phó Châu còn giúp Úc Linh kéo ghế, để cậu ngồi xuống.
Trên bàn ăn, vốn dĩ Phó Kính Sơn thường không nói lời nào, nhưng hôm nay lại phá lệ, còn chủ động nói chuyện với Úc Linh về những món ăn bổ dưỡng, gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn khuyên cậu nên ăn nhiều hơn.
Bên cạnh, Tống Trân Thư thì dịu dàng, chu đáo, không chỉ chăm sóc mà còn tạo cảm giác thoải mái cho Úc Linh.
Người ít nói nhất trên bàn cuối cùng lại trở thành Phó Châu.
Ban đầu Úc Linh còn lo sợ bữa ăn này sẽ khiến mình không thoải mái, nhưng không ngờ cuối cùng lại ăn no đến mức căng bụng.
Tống Trân Thư còn chuẩn bị thêm mấy bình nước sơn tra khi gói bánh nướng, bảo người hầu nhét vào túi.
Ra khỏi biệt thự, ngồi trong xe, Úc Linh ôm túi đựng bánh nướng và nước sơn tra vào lòng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Phó Châu ngồi cạnh, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Úc Linh, ôm vậy có mệt không?"
Úc Linh như chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu lại.
Hai người chạm mắt, đôi mắt của Omega trong sáng long lanh, chất chứa một cảm xúc thật dịu dàng.
Cậu chầm chậm lắc đầu: "Không mệt, rất nhẹ ạ."
Phó Châu chỉ yên lặng nhìn cậu.
Rồi thấy Úc Linh nhẹ nhàng mím môi, giọng nhỏ nhẹ xen lẫn sự ngưỡng mộ không giấu được.
"Phó tiên sinh, ba mẹ của ngài thật tốt."
Có lẽ cảm thấy hơi ngại vì nói ra lời này, Omega cúi đầu, chỉ nhìn vào chiếc túi trong lòng: "Cảm ơn ngài đã đưa em đến thăm nhà."
Một vài giây im lặng trôi qua, giọng của Phó Châu vang lên từ tốn, dịu dàng.
"Nếu em thích, sau này tôi sẽ thường xuyên đưa em đến."
"Họ cũng nói em rất tốt, rất hoan nghênh em."
...
Trong kỳ nghỉ đông của Úc Linh cũng là thời điểm công việc của Phó Châu bận rộn nhất.
Cuối năm, mọi việc trong tập đoàn đều dồn xuống, khiến hắn phải liên tục tham dự các cuộc họp không dứt.
Biệt thự cách công ty khá xa, mỗi ngày hắn đều ra khỏi nhà từ tờ mờ sáng và trở về khi đêm đã khuya.
Có những hôm hắn còn phải ngủ lại công ty vì quá bận rộn.
Vì vậy, chuyện Úc Linh không gặp được Phó Châu hai ba ngày liền đã trở nên bình thường.
Dĩ nhiên là cậu cảm thấy không thoải mái, trong lòng có chút nhớ nhung, nhưng phần lớn vẫn là lo lắng cho sức khỏe của hắn.
Thực ra, năm nào Phó Châu cũng đều bận rộn như vậy.
Dù gì vị trí của hắn cũng là người nắm quyền tập đoàn Phó thị, không dễ dàng gì.
Kể từ khi tiếp quản, mỗi năm Phó Châu đều đưa tập đoàn đi lên.
Tần quản gia lo Úc Linh sẽ thấy buồn chán khi chỉ quanh quẩn trong biệt thự nên thường khuyên cậu ra ngoài dạo chơi.
Trong kỳ nghỉ đông, Úc Linh vẫn giữ liên lạc với Khang Hiểu Bạch, hai người thường xuyên gặp nhau để đi ăn hoặc xem phim.
Hôm ấy, Úc Linh gặp Khang Hiểu Bạch tại một nhà hàng mới, khi bữa ăn gần xong, đột nhiên có người xông vào phòng riêng.
Là Úc An Thật và Ninh Vọng Lan, hai người mà cậu đã không gặp suốt nửa năm qua.
Họ có vẻ định vào thẳng, nhưng bị nhân viên phục vụ chặn lại: "Xin lỗi, phòng này đã có khách rồi, để tôi sắp xếp phòng khác cho hai vị nhé."
Úc An Thật đã đẩy cửa ra, khi nhìn thấy Úc Linh, liền chỉ vào cậu và giải thích với nhân viên phục vụ: "Chúng tôi quen nhau, trong phòng là con trai tôi."
Nhân viên phục vụ nghe vậy mới quay người rời đi.
Úc Linh nhất thời không phản ứng kịp, Khang Hiểu Bạch cũng ngơ ngác không kém.
Có lẽ vì vất vả lo lắng chuyện của Ninh Dương và công ty, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan trông tiều tụy, già đi nhiều so với nửa năm trước.
Vừa thấy Úc Linh, Úc An Thật lộ rõ vẻ xấu hổ.
Còn Ninh Vọng Lan thì kích động, mắt đỏ hoe, như muốn lập tức tiến tới nói gì đó, nhưng bị Úc An Thật kéo lại, ngăn cản.
Úc Linh khẽ cau mày.
Khang Hiểu Bạch nhận thấy tình huống có gì đó không ổn, cậu ta chưa bao giờ thấy cảnh bố mẹ và con cái gặp nhau lại như vậy.
Cậu ta lập tức nhìn Úc Linh, hỏi: "Úc Linh, đây thật là ba mẹ của cậu sao? Có cần tớ gọi bảo vệ không?"
Úc Linh còn chưa kịp trả lời thì Úc An Thật đã vội vã nói: "Đừng gọi bảo vệ, chúng tôi chỉ muốn nói vài lời với Tiểu Linh rồi sẽ đi, không đến mức phải gọi bảo vệ đâu."
Ông ta đứng nguyên tại chỗ, quay người một chút rồi kéo một chiếc ghế lại ngồi bên cạnh bàn.
Khoảng cách gần hơn, Úc Linh theo phản xạ né ra xa.
"Tiểu Linh, bây giờ thân phận con không còn tầm thường, gặp con một lần cũng chẳng dễ dàng gì, ba sẽ nói thẳng vào vấn đề."
Râu ria trên mặt Úc An Thật rậm rạp, mắt thâm quầng, thân hình gầy yếu, cả người đều toát lên vẻ mệt mỏi.
Ông ta thở dài nặng nề, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc con đã nói gì trước mặt Phó Châu mà khiến hắn gây khó dễ cho nhà chúng ta như vậy?"
Biểu cảm phản kháng của Úc Linh thoáng chốc mang thêm chút mơ hồ.
Úc An Thật thấy vậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi nói: "Thôi được, hôm nay chúng ta không đến đây để chỉ trích con."
Trước khi đến đây, ông và Ninh Vọng Lan đã làm rõ một điều.
Phía sau Úc Linh có Phó Châu bảo vệ.
Chính vì trước đây Ninh Dương đã tìm đến trước cổng trường của Úc Linh, nói chuyện không đúng mực, khiến cho Phó Châu càng thêm tức giận.
Hiện tại, Ninh Dương bị kiện ra tòa, công ty Ninh Thị cũng lộ ra một loạt vấn đề, gần như gây thù địch với tất cả các đối tác trong ngành, mà Úc An Thật cùng Ninh Vọng Lan đang mắc nợ, đến mức gần như không còn tiền để chi trả cho các vụ kiện.
Vì thế, họ đã nghĩ hết cách để tìm đến Úc Linh.
Cả hai đều hiểu rằng, nếu muốn giải quyết vấn đề, phải có thái độ đúng mực.
Đây cũng là lý do lúc Ninh Vọng Lan vừa bước vào, không hò hét hay chửi mắng Úc Linh như trước đây.
Úc An Thật lần nữa mở miệng, hạ thấp giọng hơn: "Tiểu Linh, tình hình gia đình bây giờ rất khó khăn, công ty... chắc chắn không thể cứu nổi. Ba và dì Ninh của con chỉ mong con giúp một tay."
"Con có thể đi cầu xin Phó tổng, bảo hắn bỏ qua cho em trai con được không?"
"Nó vẫn còn trẻ, không thể để cuộc đời bị hủy hoại như thế được."
Úc Linh đã ngồi vào góc sâu nhất, ánh mắt cảnh giác xen lẫn vẻ bối rối.
"...Chuyện này có liên quan gì đến Phó tiên sinh chứ?"
Dĩ nhiên cậu biết về chuyện của Ninh Dương, thỉnh thoảng cũng theo dõi tin tức. Nghe nói vụ kiện vẫn đang diễn ra, e là ba năm tù cho Ninh Dương vẫn chưa đủ.
Nhưng Úc Linh chưa từng nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến Phó Châu.
Ninh Vọng Lan thấy vậy liền không nhịn được, xông đến trước mặt cậu: "Úc Linh, mày còn định giả ngu đến bao giờ?"
"Chẳng phải mày hận Tiểu Dương lúc nhỏ bắt nạt mày sao? Chẳng phải mày cho rằng chúng tao đã đối xử tệ bạc với mày, bây giờ mày có quyền có thế rồi nên mới muốn trả thù sao?"
Úc An Thật vội đứng lên ngăn bà lại, nhưng Ninh Vọng Lan vẫn đỏ mắt, ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm vào Úc Linh.
"Trước đây sao chúng tao không nhận ra mày là kẻ vô ơn như vậy? Mày cũng nên nghĩ lại, nếu không phải chúng tao đưa mày đến nhà họ Phó, sao mày có thể được Phó Châu để mắt tới?"
"Nói cho cùng, mày cũng phải biết ơn chúng tao, ai ngờ mày lại lấy oán báo ân, hại con trai tao!"
Ninh Vọng Lan kích động đến mức khiến nhân viên phục vụ bên ngoài phải gõ cửa, Úc An Thật liền quát bà ngừng lại.
"Đủ rồi! Đừng quên hôm nay chúng ta đến đây vì lý do gì."
Sau một hồi xô đẩy, Ninh Vọng Lan cuối cùng cũng im lặng, nhưng vẫn dùng ánh mắt hằn học nhìn Úc Linh.
Úc An Thật nhíu mày chặt hơn, tiếp tục nói: "Tiểu Linh, là ba có lỗi với con."
"Nhiều năm qua, Tiểu Dương nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng là lỗi của ba và dì Ninh không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn, khiến nó không biết tôn trọng anh trai, để con phải chịu nhiều thiệt thòi."
"Nhưng nó cũng vừa mới trưởng thành, vẫn còn là một đứa trẻ," Úc An Thật nói với đôi mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào, "Nếu nó thực sự phải vào tù, đời nó coi như kết thúc."
"Ba cầu xin con, Tiểu Linh. Con hãy để Phó tổng buông tay, tha cho Tiểu Dương lần này, được không?"
Trước ánh mắt khẩn thiết của Úc An Thật, Úc Linh giữ nguyên vẻ mặt căng thẳng, lắc đầu.
"Không, chuyện này không liên quan đến Phó tiên sinh."
Điều mà Úc Linh sợ nhất là gây thêm rắc rối cho Phó Châu, hoặc làm phiền hắn vì những rắc rối của mình.
Vì thế, đối mặt với sự ép buộc và chỉ trích từ Úc An Thật và Ninh Vọng Lan, cậu càng tỏ ra kiên quyết.
Phó tiên sinh chưa từng nói với cậu về việc này, nghĩa là không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí, nếu có...
Úc Linh vẫn kiên quyết lắc đầu: "Con sẽ không can thiệp vào chuyện Phó tiên sinh làm."
Úc An Thật không ngờ Úc Linh lại cứng đầu như vậy, mà cũng không thể cưỡng ép, vẻ mặt lo lắng, mắt ướt lệ.
"Tiểu Linh, con muốn ba phải quỳ xuống cầu xin con sao?"
"Ba và dì Ninh thật sự không thể sống thiếu Tiểu Dương, nó là đứa con duy nhất của chúng ta!"
Đôi mắt Úc Linh khẽ run lên.
Thực ra, từ khi Đỗ Âm còn sống, cậu đã biết Úc An Thật không hề yêu thương cậu.
Nếu ông yêu thương cậu, sao lại có thể để mặc Đỗ Âm nhiều lần gây tổn thương cho cậu, chỉ thỉnh thoảng đến thăm, sau đó khó chịu ném xuống vài tờ tiền rồi rời đi?
Nhưng nghe lời Úc An Thật vừa rồi, Úc Linh vẫn khẽ nhắc nhở ông.
"Con cũng là con của ba."
Sắc mặt cậu vì câu nói đó mà tái nhợt.
Úc An Thật sững lại, nhưng rồi nhanh chóng liếc nhìn Ninh Vọng Lan, sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt, lắc đầu: "Các con không giống nhau."
"Tiểu Dương là đứa con mà ba đã từng ngày nuôi nấng khôn lớn," Úc An Thật cố gắng lảng tránh chủ đề, giải thích với Úc Linh, "Hơn nữa, hiện giờ con sống tốt như vậy, ba còn cần lo gì cho con nữa..."
Ông chưa kịp nói xong thì Khang Hiểu Bạch ngồi nghe từ nãy giờ, không thể chịu nổi nữa.
Cậu ta đứng dậy,"Phì!" một tiếng thật lớn, chỉ tay vào Úc An Thật mắng: "Lời này mà ông cũng nói ra được sao!"
Khang Hiểu Bạch tức giận không kìm được, cậu ta cúi người qua bàn, chộp lấy điện thoại của Úc Linh và ấn nhanh vài nút.
"Các người có đi không? Nếu không tôi sẽ gọi cho Phó tổng ngay bây giờ!"
Nghe thấy câu này, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan lập tức sợ hãi, liếc mắt nhìn nhau và nhìn ra cửa.
Khang Hiểu Bạch thực sự áp điện thoại lên tai, lớn giọng nói: "Phó tổng! Có người bắt nạt Tiểu Linh, ngài có quản không!"
Tình hình lúc này đã đủ tồi tệ, bất kể cuộc gọi này là thật hay giả, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan cũng không dám mạo hiểm để đắc tội với Phó Châu thêm chút nào nữa.
Họ nhận ra không ổn, nhìn Úc Linh một cái sâu xa, rồi miễn cưỡng rời đi.
Khang Hiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, vừa định đặt điện thoại xuống thì đột nhiên nghe thấy một giọng trầm thấp lạnh lẽo phát ra từ loa.
Giọng Phó Châu nhanh hơn bình thường: "Đưa tôi địa chỉ của các cậu, Úc Linh đâu rồi?"
Khang Hiểu Bạch giật mình đến suýt nữa ném cả điện thoại đi.
Khang Hiểu Bạch vốn chỉ định dọa người một chút thôi.
Cậu ta chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, rồi phát hiện ra mình vừa vô tình chạm vào một phím tắt nào đó, gọi thẳng đến số liên lạc khẩn cấp của Úc Linh.
Khi nghe thấy giọng Phó Châu, Úc Linh cũng sững người lại.
Vì áp lực từ phía đối diện quá lớn, Khang Hiểu Bạch liền nhanh chóng báo địa chỉ cụ thể. Trong điện thoại, dường như có tiếng động cơ xe khởi động.
Phó Châu bình tĩnh lại một chút, giọng có phần hòa hoãn hơn: "Có chuyện gì xảy ra? Úc Linh có ở bên cạnh không?"
Khang Hiểu Bạch vội vàng đẩy điện thoại sang cho Úc Linh.
Úc Linh ghé sát vào, nói nhỏ: "...Phó tiên sinh."
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng của cậu, hơi thở của Alpha bên kia như ổn định lại nhiều.
Úc Linh vội đáp: "Không sao nữa rồi."
Phó Châu dịu giọng: "Tôi sẽ đến đón các em."
...
Sau khi Phó Châu đến nơi, hắn đón cả hai ra khỏi nhà hàng.
Ban đầu, hắn định tiện thể đưa Khang Hiểu Bạch về, nhưng Khang Hiểu Bạch bảo rằng tài xế nhà cậu ta đã trên đường đến rồi.
Trong lúc chờ đợi, Khang Hiểu Bạch tỉ mỉ kể lại mọi chuyện cho Phó Châu, còn Úc Linh chỉ im lặng từ đầu đến cuối.
Phó Châu luôn bình tĩnh, hắn nhìn Khang Hiểu Bạch và nói: "Cảm ơn cậu đã lập tức liên hệ với tôi."
Rồi hắn dặn dò cậu ta trên đường về cẩn thận.
Tiễn Khang Hiểu Bạch xong, Alpha quay lại, vòng tay qua vai Úc Linh, dẫn cậu lên xe.
Vì hôm nay tự mình lái xe từ công ty đến, không có tài xế đi cùng nên Phó Châu sắp xếp cho Úc Linh ngồi ở ghế phụ, còn mình đi vòng qua ghế bên cạnh.
Hệ thống sưởi ấm được bật lên, xe nhanh chóng ấm áp hơn.
Phó Châu không vội khởi động xe, mà có ý muốn hai người nói chuyện kỹ càng.
Úc Linh như đã suy nghĩ rất lâu, đợi Phó Châu ngồi yên rồi mới mở lời trước.
Cậu ngẩng đầu, khẽ cau mày hỏi: "Phó tiên sinh, thực sự là do ngài làm hết sao?"
"Ngài đã biết hết những chuyện trước kia của em... nên muốn đòi lại công bằng cho em sao?"
Câu hỏi sau nghe có vẻ như tự mình đa tình, nên Úc Linh hơi ngập ngừng khi nói ra.
Phó Châu chăm chú nhìn Úc Linh, cố giữ giọng nhẹ nhàng hỏi: "Em có trách tôi tàn nhẫn hay quá xen vào chuyện của người khác không?"
Úc Linh không ngờ đối phương lại nói như vậy, cậu từ từ mở to mắt rồi lắc đầu phủ nhận.
Cậu hoàn toàn thuận theo Phó Châu, chưa bao giờ oán trách bất cứ hành động nào của hắn.
Nhưng rồi Úc Linh lại cau mày hơn.
Bởi vì cậu chưa từng trải qua cảm giác này.
Úc Linh chỉ biết cảm giác bị bắt nạt là như thế nào.
Khi bị người lạ ức hiếp, cảm giác mạnh nhất là sợ hãi. Khi bị những người thân thiết tổn thương, ngoài sợ hãi, còn có một cảm giác tuyệt vọng rất sâu.
Nhưng có người lại đứng ra vì cậu, khi mà cậu thậm chí còn không nói gì, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Đây là lần đầu tiên cậu có trải nghiệm như thế này.
Cảm giác rất lạ, cũng rất phức tạp.
Cậu thậm chí không dám cảm thụ hơi ấm đằng sau chuyện này, vì trong lòng càng cảm thấy mình nợ người ta quá nhiều.
Úc Linh cúi đầu xuống, cảm thấy mình thực sự đã khiến Phó Châu phiền lòng: "Phó tiên sinh, em lại gây phiền phức cho ngài rồi."
Vừa dứt lời, cằm cậu bị một bàn tay nâng lên.
Phó Châu khẽ chạm mu bàn tay vào cằm của Omega, sau khi làm cậu ngẩng đầu lên thì lại rút tay về.
"Úc Linh, em từng hỏi có thể coi tôi như người thân được không, và tôi đã đồng ý."
Trên gương mặt Alpha hiếm khi hiện lên vẻ nghiêm túc hơn bình thường, hắn bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ với mối quan hệ của chúng ta, không nên nói những lời xa lạ như thế."
Trong mắt Úc Linh có chút hoảng loạn, sợ mình đã khiến Phó Châu tức giận.
"Nếu đó là việc tôi tự nguyện làm, thì không nên nói đó là phiền phức của em, đúng không?"
Phó Châu hiếm khi nghiêm túc như vậy, khiến Úc Linh có chút e ngại, đôi mắt cậu mở to tròn, rất ngoan ngoãn gật đầu.
Như là một một phần thưởng, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Hành động của Phó Châu đầy âu yếm, hắn lại tiếp tục lên tiếng, giọng điệu cũng dịu dàng hơn.
"Chuyện xảy ra hôm nay, tôi đoán nếu không phải Khang Hiểu Bạch báo cho tôi, em sẽ không để tôi biết."
Úc Linh lại muốn trốn tránh, muốn giấu mặt vào chiếc khăn quàng cổ, nhưng cằm cậu lại bị một bàn tay chặn lại, nâng lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Châu không chấp nhận sự từ chối, nhưng giọng hắn lại nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
"Úc Linh, khi em đối mặt với bất kỳ ai, nếu bị bắt nạt hoặc ai đó khiến em không vui, không thoải mái, thì em cần phải học cách phản kháng."
Lo Úc Linh sẽ lại né tránh, bàn tay của Phó Châu vẫn giữ nguyên vị trí.
"Nếu hiện tại năng lực của em còn hạn chế, thì việc mách tôi cũng là một cách phản kháng."
"Đó cũng là điều tôi mong muốn nhất."
Lời hắn nói khiến bên trong xe chìm vào im lặng hồi lâu.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Alpha, Úc Linh từ từ giơ tay lên, đặt ở vị trí trái tim mình.
Phó Châu vốn định đợi cậu bình tĩnh lại rồi hỏi xem cậu có nhớ lời mình không, nhưng thấy phản ứng của Úc Linh, hắn liền nhíu mày.
"Sao vậy?"
Vẻ mặt Úc Linh ngây ngẩn, cậu khẽ thở ra rồi nhẹ nhàng nói: "Ngực khó chịu."
Nghe vậy, Phó Châu vẫn cau mày, cho rằng không khí trong xe không tốt, hắn lập tức điều chỉnh hệ thống thông gió.
Sau khi điều chỉnh xong, hắn ghé người qua, chạm tay lên trán của Úc Linh, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của cây cỏ.
Không nóng.
Hắn liền thu tay lại, hỏi: "Còn thấy khó chịu ở đâu không?"
Ánh mắt của Alpha đầy lo lắng, không nhận ra rằng vì sự tiếp cận vừa rồi, lưng của Úc Linh đã cứng đờ, cậu nép sát vào ghế ngồi.
"Không, không có," Úc Linh bỗng lắc đầu, "Ngực không còn khó chịu nữa rồi."
Phó Châu vẫn có chút nghi ngờ, không yên tâm.
Nhưng hỏi thêm vài lần, Úc Linh vẫn khẳng định không có gì khó chịu.
Cuối cùng, Alpha khởi động xe, quyết định đưa cậu về trang viên rồi tính tiếp.
Trên đường, khi chắc chắn Phó Châu đang tập trung lái xe, Úc Linh mới lặng lẽ dựa má vào cửa kính lạnh ngắt, cố làm dịu đi nhiệt độ trên mặt mình.
Cậu đã nói dối.
Ban đầu chỉ có một chút nặng nề trong lòng.
Nhưng sau khi Phó Châu ghé sát và chạm vào trán cậu, không chỉ ngực cậu nặng thêm, mà tim cũng đập nhanh đến lạ.
Phó Kính Sơn không còn luyện chữ nữa, lúc ông chuẩn bị rời khỏi phòng còn ngửa đầu uống một ly trà. Sau đó, ông nhíu mày nhìn Tống Trân Thư.
"Tôi..." Sắc mặt nghiêm nghị, ông ngừng lại một chút, rồi nặng nề nói, "Tôi cũng chưa từng tỏ thái độ tốt gì với Phó Châu."
"Vậy làm sao để hòa hợp với Omega đó đây?"
Phó Kính Sơn thực sự rất bối rối.
Trong ấn tượng của ông, từ trước đến giờ, ông chưa từng gần gũi với một Omega nhỏ tuổi nào. Từ khi còn rất sớm, ngoài con trai ruột ra, những đứa cháu khác trong gia đình đều tránh ông rất xa.
Đôi khi trong các buổi họp mặt gia đình nhà họ Phó, chỉ cần Phó Kính Sơn xuất hiện với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc, đã có thể dọa khóc vài đứa trẻ Omega đang vui chơi.
Ngay cả với Phó Châu, con trai ruột của mình, ông cũng luôn nghiêm khắc hơn bất kỳ ai khác.
Từ nhỏ đến lớn, ông đặt ra những yêu cầu rất khắt khe, nếu không hài lòng thì sẽ phạt, nếu hài lòng cũng không khen, chỉ đẩy tiêu chuẩn lên cao hơn cho lần sau.
May mắn là từ bé Phó Châu đã có chí khí mạnh mẽ. Dù được mẹ dạy dỗ để không cãi lại Phó Kính Sơn, nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ nhượng bộ.
Phó Kính Sơn càng đặt tiêu chuẩn cao, hắn càng im lặng làm tốt hơn và nhẹ nhàng đặt kết quả trước mặt ông.
Bao năm qua, hai cha con họ cứ thế mà đối đầu.
Vì vậy, bây giờ bảo Phó Kính Sơn phải đối xử với Úc Linh như con ruột, ông cảm thấy hơi bối rối.
Nếu dùng phương pháp từng áp dụng với Phó Châu, chẳng phải sẽ khiến người ta sợ bỏ chạy mất sao?
Tống Trân Thư khẽ cười nhìn ông, nhẹ nhàng thở dài: "Đừng quá gượng ép."
"Trong lòng anh quan tâm đến đứa trẻ đó là đủ rồi," Tống Trân Thư suy nghĩ một lúc, giọng nói dịu dàng dặn dò, "Có thể thử biểu lộ ra một chút, lần đầu gặp mặt mà giữ nét mặt lạnh lùng thì không hay."
...
Tống Ký đã chào hỏi Tống Trân Thư từ trước và đã lặng lẽ rời đi, trong phòng ăn giờ chỉ còn lại bốn người.
Trên bàn toàn là những món ăn gia đình đơn giản.
Giống như Phó Châu đã nói, ở đây không có quy tắc nào đặc biệt, cứ như cả nhà đang quây quần bên nhau, cùng nhau dùng một bữa cơm rất đỗi bình thường.
Úc Linh được Phó Châu dẫn đến chỗ ngồi, khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Phó Kính Sơn vừa bước vào phòng ăn.
Omega lập tức cứng đờ, đứng lặng tại chỗ, không hiểu sao lại không dám cử động.
Phó Kính Sơn đã ngoài 50, nhưng trông không hề già, những nếp nhăn ít ỏi trên khuôn mặt chỉ làm tăng thêm vẻ nghiêm nghị của ông.
Trông ông đích thực là một người lớn rất nghiêm khắc.
Úc Linh không khỏi sợ hãi, rất sợ bản thân sẽ khiến đối phương không hài lòng.
Dẫu vậy, cậu vẫn giữ lễ phép, chủ động cúi đầu, khẽ nói: "Cháu chào bác ạ."
Phó Châu đứng ngay phía sau cậu.
"Chào cháu." Giọng nói của Phó Kính Sơn cũng cứng cỏi như vẻ bề ngoài của ông.
Ông tiến đến trước mặt Úc Linh, có lẽ vì lần đầu gặp mặt nên ông chăm chú nhìn cậu khá lâu.
Úc Linh vẫn đứng bất động.
Phó Châu đứng ở phía sau dần cau mày.
Đột nhiên, Phó Kính Sơn đưa tay vỗ lên vai Úc Linh. Tuy không mạnh, nhưng quá bất ngờ khiến đuôi tóc của Úc Linh khẽ run lên vì giật mình.
"Gầy quá, ăn nhiều một chút."
"..."
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng ấy, Úc Linh hoàn toàn không thể phân biệt được liệu đối phương đang trách móc hay quan tâm mình, chỉ biết gật đầu đầy lo lắng.
Thấy vậy, Phó Kính Sơn hài lòng thu tay lại, ngồi xuống chỗ của mình.
Úc Linh vẫn ngẩn ngơ, vai bên bị vỗ vừa rồi lại cảm nhận được một cảm giác ấm áp khác.
Bàn tay của Phó Châu đặt nhẹ lên đó, dịu dàng xoa nhẹ, truyền đến sự an ủi rõ ràng, khiến lòng Úc Linh trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Phó Châu còn giúp Úc Linh kéo ghế, để cậu ngồi xuống.
Trên bàn ăn, vốn dĩ Phó Kính Sơn thường không nói lời nào, nhưng hôm nay lại phá lệ, còn chủ động nói chuyện với Úc Linh về những món ăn bổ dưỡng, gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn khuyên cậu nên ăn nhiều hơn.
Bên cạnh, Tống Trân Thư thì dịu dàng, chu đáo, không chỉ chăm sóc mà còn tạo cảm giác thoải mái cho Úc Linh.
Người ít nói nhất trên bàn cuối cùng lại trở thành Phó Châu.
Ban đầu Úc Linh còn lo sợ bữa ăn này sẽ khiến mình không thoải mái, nhưng không ngờ cuối cùng lại ăn no đến mức căng bụng.
Tống Trân Thư còn chuẩn bị thêm mấy bình nước sơn tra khi gói bánh nướng, bảo người hầu nhét vào túi.
Ra khỏi biệt thự, ngồi trong xe, Úc Linh ôm túi đựng bánh nướng và nước sơn tra vào lòng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Phó Châu ngồi cạnh, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Úc Linh, ôm vậy có mệt không?"
Úc Linh như chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu lại.
Hai người chạm mắt, đôi mắt của Omega trong sáng long lanh, chất chứa một cảm xúc thật dịu dàng.
Cậu chầm chậm lắc đầu: "Không mệt, rất nhẹ ạ."
Phó Châu chỉ yên lặng nhìn cậu.
Rồi thấy Úc Linh nhẹ nhàng mím môi, giọng nhỏ nhẹ xen lẫn sự ngưỡng mộ không giấu được.
"Phó tiên sinh, ba mẹ của ngài thật tốt."
Có lẽ cảm thấy hơi ngại vì nói ra lời này, Omega cúi đầu, chỉ nhìn vào chiếc túi trong lòng: "Cảm ơn ngài đã đưa em đến thăm nhà."
Một vài giây im lặng trôi qua, giọng của Phó Châu vang lên từ tốn, dịu dàng.
"Nếu em thích, sau này tôi sẽ thường xuyên đưa em đến."
"Họ cũng nói em rất tốt, rất hoan nghênh em."
...
Trong kỳ nghỉ đông của Úc Linh cũng là thời điểm công việc của Phó Châu bận rộn nhất.
Cuối năm, mọi việc trong tập đoàn đều dồn xuống, khiến hắn phải liên tục tham dự các cuộc họp không dứt.
Biệt thự cách công ty khá xa, mỗi ngày hắn đều ra khỏi nhà từ tờ mờ sáng và trở về khi đêm đã khuya.
Có những hôm hắn còn phải ngủ lại công ty vì quá bận rộn.
Vì vậy, chuyện Úc Linh không gặp được Phó Châu hai ba ngày liền đã trở nên bình thường.
Dĩ nhiên là cậu cảm thấy không thoải mái, trong lòng có chút nhớ nhung, nhưng phần lớn vẫn là lo lắng cho sức khỏe của hắn.
Thực ra, năm nào Phó Châu cũng đều bận rộn như vậy.
Dù gì vị trí của hắn cũng là người nắm quyền tập đoàn Phó thị, không dễ dàng gì.
Kể từ khi tiếp quản, mỗi năm Phó Châu đều đưa tập đoàn đi lên.
Tần quản gia lo Úc Linh sẽ thấy buồn chán khi chỉ quanh quẩn trong biệt thự nên thường khuyên cậu ra ngoài dạo chơi.
Trong kỳ nghỉ đông, Úc Linh vẫn giữ liên lạc với Khang Hiểu Bạch, hai người thường xuyên gặp nhau để đi ăn hoặc xem phim.
Hôm ấy, Úc Linh gặp Khang Hiểu Bạch tại một nhà hàng mới, khi bữa ăn gần xong, đột nhiên có người xông vào phòng riêng.
Là Úc An Thật và Ninh Vọng Lan, hai người mà cậu đã không gặp suốt nửa năm qua.
Họ có vẻ định vào thẳng, nhưng bị nhân viên phục vụ chặn lại: "Xin lỗi, phòng này đã có khách rồi, để tôi sắp xếp phòng khác cho hai vị nhé."
Úc An Thật đã đẩy cửa ra, khi nhìn thấy Úc Linh, liền chỉ vào cậu và giải thích với nhân viên phục vụ: "Chúng tôi quen nhau, trong phòng là con trai tôi."
Nhân viên phục vụ nghe vậy mới quay người rời đi.
Úc Linh nhất thời không phản ứng kịp, Khang Hiểu Bạch cũng ngơ ngác không kém.
Có lẽ vì vất vả lo lắng chuyện của Ninh Dương và công ty, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan trông tiều tụy, già đi nhiều so với nửa năm trước.
Vừa thấy Úc Linh, Úc An Thật lộ rõ vẻ xấu hổ.
Còn Ninh Vọng Lan thì kích động, mắt đỏ hoe, như muốn lập tức tiến tới nói gì đó, nhưng bị Úc An Thật kéo lại, ngăn cản.
Úc Linh khẽ cau mày.
Khang Hiểu Bạch nhận thấy tình huống có gì đó không ổn, cậu ta chưa bao giờ thấy cảnh bố mẹ và con cái gặp nhau lại như vậy.
Cậu ta lập tức nhìn Úc Linh, hỏi: "Úc Linh, đây thật là ba mẹ của cậu sao? Có cần tớ gọi bảo vệ không?"
Úc Linh còn chưa kịp trả lời thì Úc An Thật đã vội vã nói: "Đừng gọi bảo vệ, chúng tôi chỉ muốn nói vài lời với Tiểu Linh rồi sẽ đi, không đến mức phải gọi bảo vệ đâu."
Ông ta đứng nguyên tại chỗ, quay người một chút rồi kéo một chiếc ghế lại ngồi bên cạnh bàn.
Khoảng cách gần hơn, Úc Linh theo phản xạ né ra xa.
"Tiểu Linh, bây giờ thân phận con không còn tầm thường, gặp con một lần cũng chẳng dễ dàng gì, ba sẽ nói thẳng vào vấn đề."
Râu ria trên mặt Úc An Thật rậm rạp, mắt thâm quầng, thân hình gầy yếu, cả người đều toát lên vẻ mệt mỏi.
Ông ta thở dài nặng nề, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc con đã nói gì trước mặt Phó Châu mà khiến hắn gây khó dễ cho nhà chúng ta như vậy?"
Biểu cảm phản kháng của Úc Linh thoáng chốc mang thêm chút mơ hồ.
Úc An Thật thấy vậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi nói: "Thôi được, hôm nay chúng ta không đến đây để chỉ trích con."
Trước khi đến đây, ông và Ninh Vọng Lan đã làm rõ một điều.
Phía sau Úc Linh có Phó Châu bảo vệ.
Chính vì trước đây Ninh Dương đã tìm đến trước cổng trường của Úc Linh, nói chuyện không đúng mực, khiến cho Phó Châu càng thêm tức giận.
Hiện tại, Ninh Dương bị kiện ra tòa, công ty Ninh Thị cũng lộ ra một loạt vấn đề, gần như gây thù địch với tất cả các đối tác trong ngành, mà Úc An Thật cùng Ninh Vọng Lan đang mắc nợ, đến mức gần như không còn tiền để chi trả cho các vụ kiện.
Vì thế, họ đã nghĩ hết cách để tìm đến Úc Linh.
Cả hai đều hiểu rằng, nếu muốn giải quyết vấn đề, phải có thái độ đúng mực.
Đây cũng là lý do lúc Ninh Vọng Lan vừa bước vào, không hò hét hay chửi mắng Úc Linh như trước đây.
Úc An Thật lần nữa mở miệng, hạ thấp giọng hơn: "Tiểu Linh, tình hình gia đình bây giờ rất khó khăn, công ty... chắc chắn không thể cứu nổi. Ba và dì Ninh của con chỉ mong con giúp một tay."
"Con có thể đi cầu xin Phó tổng, bảo hắn bỏ qua cho em trai con được không?"
"Nó vẫn còn trẻ, không thể để cuộc đời bị hủy hoại như thế được."
Úc Linh đã ngồi vào góc sâu nhất, ánh mắt cảnh giác xen lẫn vẻ bối rối.
"...Chuyện này có liên quan gì đến Phó tiên sinh chứ?"
Dĩ nhiên cậu biết về chuyện của Ninh Dương, thỉnh thoảng cũng theo dõi tin tức. Nghe nói vụ kiện vẫn đang diễn ra, e là ba năm tù cho Ninh Dương vẫn chưa đủ.
Nhưng Úc Linh chưa từng nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến Phó Châu.
Ninh Vọng Lan thấy vậy liền không nhịn được, xông đến trước mặt cậu: "Úc Linh, mày còn định giả ngu đến bao giờ?"
"Chẳng phải mày hận Tiểu Dương lúc nhỏ bắt nạt mày sao? Chẳng phải mày cho rằng chúng tao đã đối xử tệ bạc với mày, bây giờ mày có quyền có thế rồi nên mới muốn trả thù sao?"
Úc An Thật vội đứng lên ngăn bà lại, nhưng Ninh Vọng Lan vẫn đỏ mắt, ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm vào Úc Linh.
"Trước đây sao chúng tao không nhận ra mày là kẻ vô ơn như vậy? Mày cũng nên nghĩ lại, nếu không phải chúng tao đưa mày đến nhà họ Phó, sao mày có thể được Phó Châu để mắt tới?"
"Nói cho cùng, mày cũng phải biết ơn chúng tao, ai ngờ mày lại lấy oán báo ân, hại con trai tao!"
Ninh Vọng Lan kích động đến mức khiến nhân viên phục vụ bên ngoài phải gõ cửa, Úc An Thật liền quát bà ngừng lại.
"Đủ rồi! Đừng quên hôm nay chúng ta đến đây vì lý do gì."
Sau một hồi xô đẩy, Ninh Vọng Lan cuối cùng cũng im lặng, nhưng vẫn dùng ánh mắt hằn học nhìn Úc Linh.
Úc An Thật nhíu mày chặt hơn, tiếp tục nói: "Tiểu Linh, là ba có lỗi với con."
"Nhiều năm qua, Tiểu Dương nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng là lỗi của ba và dì Ninh không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn, khiến nó không biết tôn trọng anh trai, để con phải chịu nhiều thiệt thòi."
"Nhưng nó cũng vừa mới trưởng thành, vẫn còn là một đứa trẻ," Úc An Thật nói với đôi mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào, "Nếu nó thực sự phải vào tù, đời nó coi như kết thúc."
"Ba cầu xin con, Tiểu Linh. Con hãy để Phó tổng buông tay, tha cho Tiểu Dương lần này, được không?"
Trước ánh mắt khẩn thiết của Úc An Thật, Úc Linh giữ nguyên vẻ mặt căng thẳng, lắc đầu.
"Không, chuyện này không liên quan đến Phó tiên sinh."
Điều mà Úc Linh sợ nhất là gây thêm rắc rối cho Phó Châu, hoặc làm phiền hắn vì những rắc rối của mình.
Vì thế, đối mặt với sự ép buộc và chỉ trích từ Úc An Thật và Ninh Vọng Lan, cậu càng tỏ ra kiên quyết.
Phó tiên sinh chưa từng nói với cậu về việc này, nghĩa là không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí, nếu có...
Úc Linh vẫn kiên quyết lắc đầu: "Con sẽ không can thiệp vào chuyện Phó tiên sinh làm."
Úc An Thật không ngờ Úc Linh lại cứng đầu như vậy, mà cũng không thể cưỡng ép, vẻ mặt lo lắng, mắt ướt lệ.
"Tiểu Linh, con muốn ba phải quỳ xuống cầu xin con sao?"
"Ba và dì Ninh thật sự không thể sống thiếu Tiểu Dương, nó là đứa con duy nhất của chúng ta!"
Đôi mắt Úc Linh khẽ run lên.
Thực ra, từ khi Đỗ Âm còn sống, cậu đã biết Úc An Thật không hề yêu thương cậu.
Nếu ông yêu thương cậu, sao lại có thể để mặc Đỗ Âm nhiều lần gây tổn thương cho cậu, chỉ thỉnh thoảng đến thăm, sau đó khó chịu ném xuống vài tờ tiền rồi rời đi?
Nhưng nghe lời Úc An Thật vừa rồi, Úc Linh vẫn khẽ nhắc nhở ông.
"Con cũng là con của ba."
Sắc mặt cậu vì câu nói đó mà tái nhợt.
Úc An Thật sững lại, nhưng rồi nhanh chóng liếc nhìn Ninh Vọng Lan, sau đó dùng mu bàn tay lau nước mắt, lắc đầu: "Các con không giống nhau."
"Tiểu Dương là đứa con mà ba đã từng ngày nuôi nấng khôn lớn," Úc An Thật cố gắng lảng tránh chủ đề, giải thích với Úc Linh, "Hơn nữa, hiện giờ con sống tốt như vậy, ba còn cần lo gì cho con nữa..."
Ông chưa kịp nói xong thì Khang Hiểu Bạch ngồi nghe từ nãy giờ, không thể chịu nổi nữa.
Cậu ta đứng dậy,"Phì!" một tiếng thật lớn, chỉ tay vào Úc An Thật mắng: "Lời này mà ông cũng nói ra được sao!"
Khang Hiểu Bạch tức giận không kìm được, cậu ta cúi người qua bàn, chộp lấy điện thoại của Úc Linh và ấn nhanh vài nút.
"Các người có đi không? Nếu không tôi sẽ gọi cho Phó tổng ngay bây giờ!"
Nghe thấy câu này, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan lập tức sợ hãi, liếc mắt nhìn nhau và nhìn ra cửa.
Khang Hiểu Bạch thực sự áp điện thoại lên tai, lớn giọng nói: "Phó tổng! Có người bắt nạt Tiểu Linh, ngài có quản không!"
Tình hình lúc này đã đủ tồi tệ, bất kể cuộc gọi này là thật hay giả, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan cũng không dám mạo hiểm để đắc tội với Phó Châu thêm chút nào nữa.
Họ nhận ra không ổn, nhìn Úc Linh một cái sâu xa, rồi miễn cưỡng rời đi.
Khang Hiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, vừa định đặt điện thoại xuống thì đột nhiên nghe thấy một giọng trầm thấp lạnh lẽo phát ra từ loa.
Giọng Phó Châu nhanh hơn bình thường: "Đưa tôi địa chỉ của các cậu, Úc Linh đâu rồi?"
Khang Hiểu Bạch giật mình đến suýt nữa ném cả điện thoại đi.
Khang Hiểu Bạch vốn chỉ định dọa người một chút thôi.
Cậu ta chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, rồi phát hiện ra mình vừa vô tình chạm vào một phím tắt nào đó, gọi thẳng đến số liên lạc khẩn cấp của Úc Linh.
Khi nghe thấy giọng Phó Châu, Úc Linh cũng sững người lại.
Vì áp lực từ phía đối diện quá lớn, Khang Hiểu Bạch liền nhanh chóng báo địa chỉ cụ thể. Trong điện thoại, dường như có tiếng động cơ xe khởi động.
Phó Châu bình tĩnh lại một chút, giọng có phần hòa hoãn hơn: "Có chuyện gì xảy ra? Úc Linh có ở bên cạnh không?"
Khang Hiểu Bạch vội vàng đẩy điện thoại sang cho Úc Linh.
Úc Linh ghé sát vào, nói nhỏ: "...Phó tiên sinh."
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng của cậu, hơi thở của Alpha bên kia như ổn định lại nhiều.
Úc Linh vội đáp: "Không sao nữa rồi."
Phó Châu dịu giọng: "Tôi sẽ đến đón các em."
...
Sau khi Phó Châu đến nơi, hắn đón cả hai ra khỏi nhà hàng.
Ban đầu, hắn định tiện thể đưa Khang Hiểu Bạch về, nhưng Khang Hiểu Bạch bảo rằng tài xế nhà cậu ta đã trên đường đến rồi.
Trong lúc chờ đợi, Khang Hiểu Bạch tỉ mỉ kể lại mọi chuyện cho Phó Châu, còn Úc Linh chỉ im lặng từ đầu đến cuối.
Phó Châu luôn bình tĩnh, hắn nhìn Khang Hiểu Bạch và nói: "Cảm ơn cậu đã lập tức liên hệ với tôi."
Rồi hắn dặn dò cậu ta trên đường về cẩn thận.
Tiễn Khang Hiểu Bạch xong, Alpha quay lại, vòng tay qua vai Úc Linh, dẫn cậu lên xe.
Vì hôm nay tự mình lái xe từ công ty đến, không có tài xế đi cùng nên Phó Châu sắp xếp cho Úc Linh ngồi ở ghế phụ, còn mình đi vòng qua ghế bên cạnh.
Hệ thống sưởi ấm được bật lên, xe nhanh chóng ấm áp hơn.
Phó Châu không vội khởi động xe, mà có ý muốn hai người nói chuyện kỹ càng.
Úc Linh như đã suy nghĩ rất lâu, đợi Phó Châu ngồi yên rồi mới mở lời trước.
Cậu ngẩng đầu, khẽ cau mày hỏi: "Phó tiên sinh, thực sự là do ngài làm hết sao?"
"Ngài đã biết hết những chuyện trước kia của em... nên muốn đòi lại công bằng cho em sao?"
Câu hỏi sau nghe có vẻ như tự mình đa tình, nên Úc Linh hơi ngập ngừng khi nói ra.
Phó Châu chăm chú nhìn Úc Linh, cố giữ giọng nhẹ nhàng hỏi: "Em có trách tôi tàn nhẫn hay quá xen vào chuyện của người khác không?"
Úc Linh không ngờ đối phương lại nói như vậy, cậu từ từ mở to mắt rồi lắc đầu phủ nhận.
Cậu hoàn toàn thuận theo Phó Châu, chưa bao giờ oán trách bất cứ hành động nào của hắn.
Nhưng rồi Úc Linh lại cau mày hơn.
Bởi vì cậu chưa từng trải qua cảm giác này.
Úc Linh chỉ biết cảm giác bị bắt nạt là như thế nào.
Khi bị người lạ ức hiếp, cảm giác mạnh nhất là sợ hãi. Khi bị những người thân thiết tổn thương, ngoài sợ hãi, còn có một cảm giác tuyệt vọng rất sâu.
Nhưng có người lại đứng ra vì cậu, khi mà cậu thậm chí còn không nói gì, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Đây là lần đầu tiên cậu có trải nghiệm như thế này.
Cảm giác rất lạ, cũng rất phức tạp.
Cậu thậm chí không dám cảm thụ hơi ấm đằng sau chuyện này, vì trong lòng càng cảm thấy mình nợ người ta quá nhiều.
Úc Linh cúi đầu xuống, cảm thấy mình thực sự đã khiến Phó Châu phiền lòng: "Phó tiên sinh, em lại gây phiền phức cho ngài rồi."
Vừa dứt lời, cằm cậu bị một bàn tay nâng lên.
Phó Châu khẽ chạm mu bàn tay vào cằm của Omega, sau khi làm cậu ngẩng đầu lên thì lại rút tay về.
"Úc Linh, em từng hỏi có thể coi tôi như người thân được không, và tôi đã đồng ý."
Trên gương mặt Alpha hiếm khi hiện lên vẻ nghiêm túc hơn bình thường, hắn bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ với mối quan hệ của chúng ta, không nên nói những lời xa lạ như thế."
Trong mắt Úc Linh có chút hoảng loạn, sợ mình đã khiến Phó Châu tức giận.
"Nếu đó là việc tôi tự nguyện làm, thì không nên nói đó là phiền phức của em, đúng không?"
Phó Châu hiếm khi nghiêm túc như vậy, khiến Úc Linh có chút e ngại, đôi mắt cậu mở to tròn, rất ngoan ngoãn gật đầu.
Như là một một phần thưởng, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Hành động của Phó Châu đầy âu yếm, hắn lại tiếp tục lên tiếng, giọng điệu cũng dịu dàng hơn.
"Chuyện xảy ra hôm nay, tôi đoán nếu không phải Khang Hiểu Bạch báo cho tôi, em sẽ không để tôi biết."
Úc Linh lại muốn trốn tránh, muốn giấu mặt vào chiếc khăn quàng cổ, nhưng cằm cậu lại bị một bàn tay chặn lại, nâng lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Châu không chấp nhận sự từ chối, nhưng giọng hắn lại nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
"Úc Linh, khi em đối mặt với bất kỳ ai, nếu bị bắt nạt hoặc ai đó khiến em không vui, không thoải mái, thì em cần phải học cách phản kháng."
Lo Úc Linh sẽ lại né tránh, bàn tay của Phó Châu vẫn giữ nguyên vị trí.
"Nếu hiện tại năng lực của em còn hạn chế, thì việc mách tôi cũng là một cách phản kháng."
"Đó cũng là điều tôi mong muốn nhất."
Lời hắn nói khiến bên trong xe chìm vào im lặng hồi lâu.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Alpha, Úc Linh từ từ giơ tay lên, đặt ở vị trí trái tim mình.
Phó Châu vốn định đợi cậu bình tĩnh lại rồi hỏi xem cậu có nhớ lời mình không, nhưng thấy phản ứng của Úc Linh, hắn liền nhíu mày.
"Sao vậy?"
Vẻ mặt Úc Linh ngây ngẩn, cậu khẽ thở ra rồi nhẹ nhàng nói: "Ngực khó chịu."
Nghe vậy, Phó Châu vẫn cau mày, cho rằng không khí trong xe không tốt, hắn lập tức điều chỉnh hệ thống thông gió.
Sau khi điều chỉnh xong, hắn ghé người qua, chạm tay lên trán của Úc Linh, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của cây cỏ.
Không nóng.
Hắn liền thu tay lại, hỏi: "Còn thấy khó chịu ở đâu không?"
Ánh mắt của Alpha đầy lo lắng, không nhận ra rằng vì sự tiếp cận vừa rồi, lưng của Úc Linh đã cứng đờ, cậu nép sát vào ghế ngồi.
"Không, không có," Úc Linh bỗng lắc đầu, "Ngực không còn khó chịu nữa rồi."
Phó Châu vẫn có chút nghi ngờ, không yên tâm.
Nhưng hỏi thêm vài lần, Úc Linh vẫn khẳng định không có gì khó chịu.
Cuối cùng, Alpha khởi động xe, quyết định đưa cậu về trang viên rồi tính tiếp.
Trên đường, khi chắc chắn Phó Châu đang tập trung lái xe, Úc Linh mới lặng lẽ dựa má vào cửa kính lạnh ngắt, cố làm dịu đi nhiệt độ trên mặt mình.
Cậu đã nói dối.
Ban đầu chỉ có một chút nặng nề trong lòng.
Nhưng sau khi Phó Châu ghé sát và chạm vào trán cậu, không chỉ ngực cậu nặng thêm, mà tim cũng đập nhanh đến lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook