Sát Tinh Tướng Công
Quyển 1 - Chương 1

Editor: Quân

“Này, ngươi tính sao đây?” – Sở Huyền chân gác lên ghế, gào to với Minh phủ phán quan. Thật khôi hài, nàng là người bị hại, vậy mà vài điều kiện nho nhỏ cũng không được thỏa mãn. Còn làm quỷ quan cái gì nữa?!

“Ha ha …” Trên gương mặt mập mạp rịn ra vài giọt mồ hôi tinh tế, phán quan cười hì hì [Kì thực là chột dạ] trả lời: “Sở cô nương an tâm, bản quan còn đang nghĩ …”

“Nghĩ? Nghĩ cái đầu nhà ngươi!” – ta nhảy dựng lên, nghiêm mặt rống to – “Nếu không ngay lập tức đưa bổn cô nương hoàn dương, thì phải bồi thường phí tổn thất tinh thần và phí tức giận cho ta!”

Ta chẳng qua chỉ là công tác đến nửa đêm cảm thấy đói bụng, vì thế mới làm bát mì chuẩn bị ăn thêm. Đang lúc đợi mì thì ta mạc danh kỳ liệu liền ngủ …

Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã ở âm tào địa phu.

Nói cách khác, ta đã chết.

Kỳ thật dùng từ bất ngờ không sai, từ “thống khổ” cũng đúng. Thống khổ thì thống khổ đi, nhưng ngay tại thời điểm ta hạ quyết tâm an phận trở thành quỷ thì phán phan lại đến nói là hắn quên mang kính, nên nhầm ta với người khác.

Tại một khắc đó, ta ngay cả ý muốn giết quỷ cũng có.

“À …” – Phán quan lau mồ hôi trên trán – “Sở cô nương, về vấn đề hoàn dương, bản quan đã nói rất rõ ràng rồi. Hiện tại ở âm phủ các sự vụ phức tạp còn nhiều lắm, không có cách nào khác cho ngươi ngay lập tức trở về …”

“Ta đây nếu về chậm, thi thể bị mang đi hỏa táng thì phải làm sao bây giờ?”

“Cái này … bản quan có thể tạm thời dùng linh hồn khác thay thế ngươi bảo trụ thân thể, với điều kiện là hồn phách của ngươi còn phải đợi thêm vài ba năm nữa mới có thể trở về …”

“Được!” – Ta lập tức nhấc chân đi về hướng khác – “Ta đi tìm lão đại của ngươi, bắt hắn phân xử công bằng, hắn không phán ngươi tội bỏ bê nhiệm vụ mới là lạ!”

“Ai ai ai … không được nha, Sở cô nương …” – Thân thể hắn chợt lóe liền chắn trước mặt ta, vẻ mặt giấu không được sự kinh hoảng nói – “Sở cô nương …” – Thấy ta làm vẻ khinh thường, không khỏi dậm chân một cái – “Sở nãi nãi! Xin lão nhân gia ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta lần này đi! Nếu việc này mà để cho Diêm Vương biết được, ta bị phạt thì đã đành, chỉ sợ ngài cũng không quay về lại dương gian được đâu!”

Ta vẫn không hề lo lắng, nhếch miệng nói: “Vì sao? Cũng không phải là ta nên chết, dựa vào cái gì lại không cho phép ta trở về dương gian?”

“Ai nha, tiểu cô nãi nãi của ta ơi, ngươi nghĩ mà xem, Diêm Vương ở đây cũng tương đương như quân vương của nhân gian. Mà đã là bậc quân vương, nếu có làm sai chuyện gì thì cũng đâu thể để cho người khác biết được. Vậy nên, hắn sao có thể đem một hồn phách đã đi vào Âm ti lại thả trờ về? Thế chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt mình cả.”

Trong lòng vừa động. Đúng nha, nếu thấy Diêm Vương, ta chỉ sợ cũng chính thức thành quỷ luôn, còn nói gì đến chuyện hoàn dương nữa?!

“… Được rồi, thấy ngươi đáng thương cầu xin như vậy, ta nể tình tạm thời không phiền toái lão nhân gia hắn. Nhưng mà …”

Ta vênh váo tự đắc nhìn hắn, “Tiền bồi thường cũng không thể thiếu được!!”

“Thật sự là tiểu cô nương yêu tiền …” – Hắn nhỏ giọng nói thầm.

“Ngươi nói cái gì, hử?” – Tưởng nói xấu sau lưng ta sao? Đừng có coi thường ta, cô nãi nãi ngươi thính lực cũng thuộc hàng nhất đẳng đấy. Đêm dài nhân tĩnh, ngay cả tiếng chuột tản bộ ta cũng thu vào trong tai.

“Ha ha, không … không có gì …” – Phán quan ha ha cười, hai bên thái dương lại chảy ra một tầng mồ hôi.

Thấy thế, ta không khỏi dương dương tự đắc nhếch miệng cười: “Tốt lắm! Nhanh chút quyết đoán đi, bản cô nãi nãi cũng không muốn ở đây phí thời gian với ngươi.”

“À … ừm … Nếu không hay là làm thế này đi!” – Ngữ điệu của hắn đột nhiên thay đổi làm nước trà trong miệng ta thiếu chút nữa đã phun ra ngoài. Buông cái chén, ta bạo hỏa gắt lên:

“Làm gì mà đổi giọng thấy ghê vậy, định nghẹn chết ta sao?”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta không cố ý …” – Phán quan cuống quít xin lỗi.

“Có chuyện gì thì nói mau lên.”

“Ngài … ngài rốt cuộc là muốn ta nói hay là …” – hắn trợn to mắt vô tội hỏi.

“…” Ta vẻ mặt dữ tợn, hai tay miết chặt vào thành ghế phát ra tiếng kêu “răng rắc”, “Nói!”

“A … ta đã biết. Ngươi thấy như thế này có được không.” – Hắn quơ tay một cái trên không, trong tay lập tức xuất hiện một cuốn thẻ tre – “Nếu cách ngày ngài hoàn dương còn lâu như vậy, không bằng đi dạo một chuyến đi. Dùng cách nói của các ngài thì chính là … du lịch.”

“Du lịch? Đi đâu ?”

“Thiên vương triều.”

Thiên vương triều? Trong lịch sử từng có cái triều đại này sao?

“Vì sao lại muốn ta đi tới đó? Không còn lựa chọn nào khác sao?” – Đoạt lấy cuốn thẻ tre, ta lật xem lung tung. Mặt trên thẻ tre viết toàn chữ phồn thể phức tạp làm cho cái đầu của ta thoáng chốc đã như muốn phình to đến sắp nổ tung.

“Bởi vì nếu muốn cho ngài một thân thể có thể tự do hoạt động, nhất định phải tìm nơi nào có người vừa mới chết. Mà đô thành Chí Dương của Thiên vương triều này cơ hồ mỗi ngày đều có một tân hồn đến Địa phủ báo tin.” – Hắn đem thẻ tre chỉ cho ta xem.

“Gì?! Mỗi ngày chết một người? Ta đây không cần! Nếu không may chẳng phải vừa mới đầu thai, giây tiếp theo liền bị người ta chém sao? Ta mặc kệ, ngươi …”

Ta đang muốn bảo hắn đổi một địa điểm khác, lại đột nhiên cảm thấy thân mình nhẹ hẫng.

Thậm chí còn đang lơ lửng giữa không trung!

“Này, ngươi …”

“Sở cô nương, ngài rộng lòng một chút đi. Ta một nhà già trẻ lớn bé đều trông cậy vào ta nuôi sống a …” – Phán quan vẻ mặt khổ sở, nhưng ta vừa nhìn lại muốn cho hắn mấy cái tát. Ỷ vào là quỷ quan có pháp thuật thì giỏi lắm sao?

Mặt đất dưới chân dần tan biến, trước mắt là một mảng tối đen mênh mông vô bờ. Không phải chứ, muốn ta cứ thế mà ngã xuống sao? Sẽ không sẽ không, ta vỗ vỗ ngực an ủi mình. Ngã xuống như vậy, ta đây chẳng phải chưa đi được nửa đường đã lộn trở lại âm phủ sao? Ha ha, tên phán quan này nhìn qua thì thành thật là thế, không ngờ lòng dạ lại đen tối như vậy. Số ta chẳng lẽ lại thảm thế này sao?

“Sở cô nuơng, tạm biệt! Đến ngày hoàn dương, bản quan tự nhiên sẽ phái người tới dẫn ngươi về.” – Hắn hướng ta làm cái lễ. Ta há mồm đang muốn nói thì thân mình bỗng nhiên trầm xuống, thẳng tắp rơi xuống dưới.

“Dựa vào cái gì mà ngươi lại đưa ta đi như vậy a ——-“ Ta sai lầm rồi! Thật sự sai lầm rồi! Sao ta có thể quên hắn căn bản chính là quỷ chứ, quỷ thì làm gì có nhân tính?!

Kinh hách rất nhiều, ta lại đột nhiên nhớ tới một chuyện. Vì chuyện này ta rầm rì nửa ngày, lúc này lại cố tình quăng nó ra sau đầu:

“Tiền bồi thường của ta ——–“

Trên đỉnh đầu, mặt trời đỏ rực như lửa chiếu những tia sáng chói mắt nghênh diện mà tới, đâm vào mắt ta làm ta không khỏi thấy khó chịu. Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện vài cái đầu người đang giương to hai mắt nhìn ta, sau một hồi thì không hẹn mà cùng “ai” một tiếng, ra vẻ thực thất vọng.

Làm cái gì vậy? Ta khó hiểu xoay người, thế này mới phát giác ra mình đang nằm ngửa với tư thế hình chữ đại, xung quanh là một đám người mặc cổ trang đang chỉ trỏ ta cái gì đó.

“Ai nha, thật sự là mệnh lớn nha!”

“Đúng vậy, bị rơi xuống như thế, đầu còn bị va đập mạnh, thế mà không làm sao.”

“Cũng chưa chắc, có khi lại biến ngốc rồi cũng nên. Không thấy ánh mắt ngơ ngác kia sao …”

“Mẹ kiếp! Ngươi mới choáng đầu thì có.” – Ta lăn lông lốc từ mặt đất gượng đứng dậy, hét to. Tuy rằng không hiểu ra làm sao nhưng cái câu bảo ta khờ kia thì ta nghe được rất rõ ràng.

“…” Nữ nhân kia tựa hồ bị dọa, miệng há to nửa ngày không thể ngậm lại. Đột nhiên nàng ta thét lên một tiếng sợ hãi, đề-xi-ben cao đến độ đủ để so sánh với tiếng phanh xe ô tô, sau đó chạy hộc tốc cứ như là có lửa cháy đằng sau mông. Mấy người còn lại thấy thế cũng đều thổn thức rồi tản đi.

“Hừ!” Ta lỗ mũi hướng lên trời, đắc ý hừ một tiếng. Ai dám vũ nhục bản cô nương, ta liền trả lại hắn gấp trăm lần!

Nhưng có gì đó không thích hợp a …Tayta chạm đến mái tóc thì ngừng lại một chút, xúc cảm này … căn bản không giống như mái tóc mềm mại mà ta vẫn tự hào bao năm qua, ngược lại … thô ráp giống như cây chổi vậy.

Vội vàng sờ qua sờ lại bộ tóc trên đầu, đúng vậy, chính là chẳng khác nào cây chổi! Lại nhìn trên người mình một lượt, đại gia của ta ơi, trên người là một bộ quần áo vải thô dính đầy bụi đất cộng thêm vài cái lỗ nhỏ, nhìn không ra màu sắc. Lại nhìn quanh một vòng, ta dĩ nhiên đang ngồi ở giữa đương nơi người đến người đi, xe qua mã lại!!

Tên phán quan mập mạp chết tiệt, như thế nào lại cho ta thân mình của một tên ăn mày?!

Giờ khắc này, ta giống như nghe thấy thanh âm trái tim mình vỡ ra từng mảnh. Trời cao a! Đất rộng a! Sở Huyền ta tốt xấu gì ở đại học cũng được coi là một đóa hoa nhỏ thanh lệ, từng làm lưu luyến không ít ong bướm, hiện tại gửi hồn người sống thành ăn mày, thật sự không còn mặt mũi nào về gặp hương thân phụ lão ở trường cũ nữa!

Bỗng dưng, bên tai truyền đến tiếng mắng chửi không kiên nhẫn của xa phu. Thôi thôi, bổn cô nương không có thói quen cùng ô tô nói chuyện chứ đừng nói đến loại xe ngựa cấp thấp này. Vì thế ta đứng lên, bước từng bước xiêu vẹo đến góc tường rồi ngồi xuống. Ai, thật đúng là gặp hạn a, bị quỷ lừa gạt, nói ra không biết sẽ có bao nhiêu bệnh viện đưa ta về nghiên cứu nữa … Chết tiệt! Hung hăng mắng trong lòng một tiếng, ngày khác cô nãi nãi ngươi về âm tào địa phủ, nếu không đem cái tên phán quan mập mạp kia đá bay thề không mang họ Sở!!

Đang lúc ta chửi bới trong lòng thì từ quán bánh bao bên đường truyền đến từng đợt mùi hương. Con sâu tham ăn trong bụng ta lại bắt đầu kháng nghị, tựa như ngay lập tức muốn phá bụng mà lao thẳng về phía cái bánh bao kia. Vuốt vuốt cái bụng thầm thì kêu réo, ta bi ai hoài niệm bát mỳ ăn liền chưa kịp thưởng thức trước khi chết … Đáng giận, là một bát mì Khang Vân nha!

Toàn thân sờ sờ, ta kỳ vọng sẽ xảy ra kỳ tích, ít nhất là có một đồng tiền rớt xuống. Nhưng mà sự thật lại vô tình đả kích ta, trừ bỏ một đống tro bụi cùng trong lòng có một tờ giấy bỏ đi ra thì không còn thu hoạch nào khác.

Ta ném tờ giấy đi. Cũng không biết tên ăn mày này có não không nữa, giấy đó cũng đâu phải tiền chứ … Tiền?! Ta xoa xoa mắt, nằm úp sấp quan sát cẩn thận cái tờ “giấy bỏ đi” kia còn hơn cả khi kiểm tra điểm thi vào trường cao đẳng, sau đó tay run run từ từ nhặt nó lên.

Là tiền! Chuẩn xác ra mà nói phải là ngân phiếu, cùng với thứ ở trên tivi hay chiếu rất giống nhau, tuyệt đối không sai được! Mỗi trương là một trăm lượng … Ước chừng có ba mươi trương! Một tờ giấy nhỏ từ giữa rớt ra, ta nhặt lên thì thấy trên đó viết mấy chữ như gà bới:

Tiền bồi thường cho Sở cô nương.

“Nha!!” Ta hưng phấn nhảy dựng lên, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người đi đường. Cô nãi nãi ta hiện tại phát tài rồi, muốn gì mua nấy, mua hai cái bánh bao ta ăn một cái, một cái đem bán cho ăn mày. Sợ cái gì chứ, ta có tiền!!

“À … tiểu huynh đệ thật sự muốn mua bánh bao đài thọ sao?” – Tiểu thương của quán bánh bao hồ nghi nhìn tờ tiền rồi lại nhìn ta.

“Đúng vậy!” Túi tiền rủng rỉnh làm cho ta không thèm so đo với hắn có mắt không tròng, không biện hùng thư. Nhiều tiền như vậy, mua một cái bánh bao của ngươi là quá thừa.

“Nhưng mà …” – Khóe miệng tiểu thương run rẩy vài cái – “Đây là tiền âm phủ.”

“Tiền âm phủ?” – Ta chớp chớp đôi mắt to vô tội, đột nhiên cao giọng cười to – “Tiểu huynh đệ đừng hay nói giỡn, tiền âm phủ … làm sao có thể?!”

Dứt lời, bốn mắt nhìn nhau.

Một trận trầm mặc.

“A——————–!” Ta hét thảm một tiếng, chạy như điên, thừa dịp người ta còn chưa kịp phản ứng đem ta làm thành nhân bánh bao liền chạy thục mạng!

Chạy không biết bao lâu, thẳng tới khi chẳng còn sức lực, ta mới thở hồng hộc dừng lại cước bộ. Hung hăng nhìn chằm chằm vào tờ tiền âm phủ bị vò nát trong tay, ta chỉ cảm thấy máu toàn thân đang dâng lên đến đỉnh đầu.

“Ta nguyền rủa ngươi, tên cẩu phán quan! Chờ cô nãi nãi ta trở về nhất định phải làm thịt cả nhà ngươi!”



Màn đêm buông xuống.

Ta hữu khí vô lực du đãng nơi ngã tư đường, cái bóng thảm đạm bị ánh trăng kéo lê thật dài trên con đường vắng.

“Mỳ ăn liền! Bánh bao! Ô ô …. Đói quá ….”

Không còn sức để chửi bới hay đi tiếp nữa, ta tùy tiện tìm một chỗ mà tựa người vào đó, nhắm mắt lại, nặng nề tiến vào giấc ngủ.

“… Này … tỉnh tỉnh …” – Trong mông lung, có người nào đó lay gọi ta.

“Chết tiệt … mới sáng sớm đã nhao nhao cái gì … thần kinh …” Ta lẩm bẩm xoay người. Không có thanh âm, ta vừa lòng chậc lưỡi. Nhưng đang lúc ta muốn tìm lại hương vị ngọt ngào của giấc ngủ thì lại đành phải tạm biệt Chu Công.

“Loảng xoảng!”

“A!” Ta cả kinh nhảy dựng lên, vỗ vỗ trái tim đang đập kinh hoàng trong ngực. Ta phát hiện một người mặc xiêm y nâu, có vẻ là hạ nhân. Lão nhân này mang theo cái mặt la sát đang nhìn ta chằm chằm.

“Hô – đại thúc ngươi làm gì thế, suýt nữa thì dọa chết người ta nha!” – Ta xoa xoa cánh tay bị ép tới đau nhức, bất mãn nói. Nhìn quanh một chút, ta thế này mới phát hiện nơi mình nằm thì ra là ngay trước đại môn nhà người ta.

“Ngươi là người nào?”

A, ngữ khí có vẻ đề phòng!

“Ngươi nhìn xem ta có thể là loại người nào?” – Ta hỏi ngược lại. Buồn cười, ta đã nghèo túng thành như vậy rồi, còn có thể làm cái phần tử khủng bố gì đây.

“Là sát thủ Hữu vương phái đến sao …” Trong mắt lão nhân bỗng dưng hiện lên một tia sắc lạnh, tay cho vào trong vạt áo. Đôi mắt nhạy bén của ta nhìn thấy hắn từ trong ngực áo lôi ra một vật gì đó, ánh sáng bạc lóe lên chói mắt –

“Đại … đại thúc, ngươi hiểu lầm …” Ta vội vàng lui về phía sau, không ngừng xua tay, “Ta không phải … A!”

Chết tiệt! Không có việc gì thì đem bậc thang xây cao như vậy làm cái quái gì, nghĩ muốn ngã chết người ta sao! Vuốt cái mông ngã đau, ta nhe răng trợn mắt ngồi dậy, phát hiện lão nhân kia đang dùng một loại ánh mắt bất khả tư nghị mà nhìn ta. Quay đầu đi, ta tinh tường nhìn đến chỗ mình vừa đứng, trên thân cây gỗ lim hình trụ rõ ràng cắm một tiểu phi tiêu ngân quang lóng lánh. Chậc, nếu ta không ngã xuống bậc thang, phỏng chừng đã sớm bị làm thịt rồi.

“Quả nhiên là sát thủ, phản ứng rất nhanh nhẹn!” Bàn tay vừa động, hắn giống như làm ảo thuật lấy ra ba cái phi tiêu.

Ta quá sợ hãi. Không phải chứ, cái loại chuyện ngoài ý muốn này mà lại được coi là “nhanh nhẹn”? Ánh mắt kiểu gì đây? Ba cái phi tiêu hàn quang lòe lòe, phản xạ ra dục vọng muốn ăn thịt người –

“Khoan đã!” Theo một tiếng gào to, từ trong đại môn sơn son chậm rãi bước ra một lục y nữ tử. Mày liễu thanh mảnh, đôi mắt sáng tựa vầng trăng, môi anh đào … Ta không khỏi mở to hai mắt mà nhìn: wow, mỹ nữ nha!

Chỉ thấy nàng thướt tha đi đến trước mặt lão nhân, đem phi tiêu thu lại, oán trách nói:

“Tướng công, chàng thật sự là mắt mờ đi. Tháng này đều không công giết hai tên ăn mày rồi, chàng còn muốn giết thêm tên thứ ba sao?”

Gì?! Tròng mắt ta thật muốn rớt ra ngoài. Tướng công? Nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như hoa này cùng … lão nhân đây?

“Khụ, ta cũng chỉ là sợ nàng ta là sát thủ thôi! Nàng cũng biết, gần đây Hữu vương phái ra một lượng lớn nhân thủ … chỉ là phòng hoạn thôi!” – Lão nhân gãi gãi đầu ngượng ngùng nói. Càng làm người ta hỏng mắt là trên cái da mặt có thể nói là như quýt năm xưa cư nhiên hiện lên một tia đỏ ửng – -

Ta chống tay lên tường, nôn khan một trận.

Thật vất vả mới từ trong mơ màng ngẩng đầu lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tươi cười phóng đại.

“Tiểu ăn mày, ngươi tên gì?”

Hả? Mỹ nữ này nói với ta sao?

“… Sở Huyền.” Ta không biết thân thể này gọi là gì, đành phải dùng tên vốn có của mình.

“Ta là Ngọc Thanh, mọi người đều gọi ta là Ngọc nương.” Nàng cười rộ lên thật là đẹp mắt. Quên nói một chút, bản thân ta là người thích chưng diện, so với mỹ nam thì ta càng thích chưng diện mỹ nữ, nhưng tuyệt đối không có khuynh hướng “đồng tính”, đơn thuần chỉ là có tâm thích chưng diện mà thôi.

“Ngươi … ngươi thật sự là thê tử của … của hắn?” Kinh diễm qua đi, ngón tay ta run run chỉ vào lão nhân kia hỏi.

“À, phải! Chúng ta là vợ chồng son a!” – Nàng cười ngọt ngào.

“Không phải chứ …” Ta chỉ thấy trước mắt một trận thiên toàn địa chuyển.



“Ngươi hỏi ta vì sao lại té xỉu? Giữa trời nắng chói chang nằm nửa ngày, đã đói bụng đến gần chết, vừa rồi lại bị lão nhân kia … à không phải, tướng công của ngươi làm cho sợ chết khiếp. Sau đó thị giác cùng tinh thần lại phải trải qua một trận kích động … Ngươi nói ta có thể không ngất xỉu sao?” Ta một mặt cuồng bạo càn quét đồ ăn, một mặt nói chuyện với Ngọc nương vẻ mặt tươi cười đang ngồi đối diện.

“Đúng rồi.” – Ta nuốt xuống miếng thịt gà trong miệng, nghiêm túc nhìn nàng – “Ngươi có thể trả lời vấn đề mạo muội này của ta không?”

“Là cái gì?” – Nàng vẫn cười cười.

“Ngươi trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, vì sao lại …”

“Ha ha ha …” Ngọc nương đột nhiên che miệng cười ha hả. Ta lúc này mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là “tiếng cười như châu lạc ngọc bàn”.

“Cái này ư …” – Nàng đắc ý dào dạt nói – “Kỳ thật ta đã sắp thành một lão thái bà rồi.”

“Hả?” Ta nghi hoặc trái xem phải ngắm. Chỗ nào giống ?

“Ta am hiểu thuật dịch dung, ngày thường đều dùng những khuôn mặt khác nhau để xuất hiện. Một nửa nguyên nhân là vì nhàm chán, nửa còn lại là …” – Nàng chớp mắt, khẩu khí ái muội nói – “’Nữ vì duyệt mình giả dung’ thôi!”

“A – -” Ta mất tự nhiên co rúm hai khóe miệng, “Trách không được … Nhưng ngươi rất lợi hại nha, thật sự nhìn không ra diện mạo vốn có … Chỉ là, mỗi ngày đổi một tạo hình khác nhau ngươi không thấy mệt sao?”

“Ha ha, chẳng lẽ ngươi không biết là nhìn đến bộ dáng người khác trợn mắt há hốc mồm thực đã nghiền sao?”

Ác thú vị nữ nhân! Ta trên mặt cười cười, trong bụng lại ám phỉ.

Ác thú vị: vừa ác vừa thú vị

“Huyền Huyền ở lại chỗ này được không? Ta cảm thấy ngươi rất hợp duyên nha!” Ngọc nương bàn tay mềm mại chống má nói.

Mằn mặn?!

… Còn có chút gì đó ngọt ngào! Ta cũng không nên bị kêu ngũ vị câu toàn như vậy chứ.

“Ha ha, cứ gọi ta là Sở Huyền hoặc Tiểu Huyền là được rồi.”

“Không, sẽ gọi là Huyền Huyền, như vậy đáng yêu hơn! Ở lại chỗ này được không?” Nàng mềm giọng nói, chỉ thiếu nước tả kéo hữu lôi xiêm áo của ta. Ta vẻ mặt không chịu nổi, nghĩ đến mỹ nữ đang làm nũng trước mắt này dưới lớp da kia có thể là một bà lão năm mươi, sáu mươi tuổi liền cảm thấy nghiêng sông đổ biển.

“Vậy … chỗ này là chỗ nào?” Muốn lưu lại cũng phải biết rõ tình huống trước cái đã.

“Phủ Thái phó. Là trạch viện cách hoàng cung xa nhất, cũng là nơi quan viên tự do nhất.”

“Thái phó? Chức quan to thế sao.” Ít nhiều gì cũng từng lấy lịch sử làm lễ mừng năm mới cấp thứ nhất (Quân: đại ý là có biết về lịch sử), ta mới không mở to mắt hỏi “Thái Phó là cái gì”. Ở cổ đại này mà nói thì đây quả thật là vấn đề ngu ngốc nhất. “Vậy ngươi là …” Đừng nói với ta ngươi là lão nương của Thái Phó.

“Tướng công ta là quản gia, ta là đầu bếp nữ, nữ nhi Bạch Tinh của ta là nha hoàn.”

Cả nhà làm nô tài.

“Vậy, ta ở lại chỗ này …” Thoáng nhìn nàng ta con ngươi thoáng chốc lóe sáng, ta cuống quít nói tiếp, “Nếu, ta nói là nếu nha, các ngươi … cho ta cái đãi ngộ gì?”

“Tiền tiêu vặt hàng tháng hai lượng, bao ăn bao mặc bao ở.” – Ngọc nương nói thập phần rõ ràng.

Ái chà! Điều kiện tốt như vậy có đốt đèn lồng lên tìm cũng khó thấy, huống chi hiện tại ngay cả tiền mua muối ta cũng không có.

“Được, ta lưu lại!”

“Khoan!” Nàng lúc này lại làm vẻ mặt thản nhiên, theo bên hông lấy ra một tờ văn ước.

“Muốn vậy phải ký khế ước bán mình trước đã.”

Chậc, cùng lắm cũng chỉ là một vụ mua bán! Ta không chút do dự tuyệt bút vung lên, ký hai chữ “Sở Huyền”, lại đóng lên một dấu tay đỏ thẫm. Bán thì bán, dù sao thân thể cũng không phải là của ta, chỉ cần không bán linh hồn là được.

“Được, từ giờ trở đi ngươi chính là người trong phủ của chúng ta, muốn sống thì phải gắt gao phục tùng chủ tử, không thể có bất cứ cử chỉ bất trung bất nghĩa nào.” Ngọc nương nói xong, trong mắt hiện lên một tia thần bí.

Khóe miệng giương lên được một nửa liền dừng lại, ta lộ vẻ cười cứng ngắc, đột nhiên có loại dự cảm mơ hồ như lên nhầm thuyền giặc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương