SÁT THỦ TÁI SINH - CHAP 08

 

'Cơn thịnh nộ sao?'

 

Raon nuốt khan một cái và nhìn xung quanh.

 

'Hình như có ai đó đang ở đây …'

 

Mặc dù không thể nhìn thấy hay nghe được gì, nhưng có một sự tồn tại đã xuất hiện trong căn phòng này, nơi mà cậu vẫn luôn ở một mình. Nó chắc hẳn là <Cơn thịnh nộ> mà thông báo đó nhắc tới.

 

Vút.

 

Một ngọn lửa xanh bùng lên trước mắt trong khi cậu vẫn còn đang cảnh giác.

 

Từ bên trong ngọn lửa to bằng nắm tay, một làn sóng đáng sợ nổi lên, giống như xuất hiện vụ phun trào núi lửa vậy.

 

Cuối cùng thì.

 

Từ bên trong ngọn lửa xanh, một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Nó khiến cậu phải rùng mình. Giọng nói chất chứa sự điên cuồng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

 

"Này là gì đây chứ…?"

 

Cậu có khối kiến ​​thức đáng kể nhờ vào tiền kiếp của mình, nhưng cậu chưa bao giờ nghe thấy hay nhìn thấy ngọn lửa biết nói cả.

 

[Cơn thịnh nộ mà ngươi nuôi dưỡng đã chạm đến được Tinh hoa Vương ta. Dưới danh nghĩa của Nhị Quỷ Vương, Thịnh nộ, chính là ta, sẽ trả thù cho ngươi. Hãy dâng hiến tâm trí và cơ thể của ngươi… Hửm?]

 

Ngọn lửa xanh đó tự giới thiệu mình là Thịnh nộ, Quỷ Vương, há hốc mồm sau khi nhìn từ trên xuống dưới.

 

[Một đứa trẻ ư? Tại sao lại là một đứa trẻ…?]

 

["Ngươi là ai?"]

 

[Ngươi là ai sao? Cơn thịnh nộ ập đã đến với ta không thể nào là thứ cảm xúc mà một đứa trẻ vẫn còn hỉ mũi chưa sạch có thể sở hữu được!]

 

Giọng của Thịnh nộ tuy trầm nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc hỗn loạn.

 

"Cơn thịnh nộ sao?"

 

Raon cau mày. Cậu có thể đã cảm nhận được điều đó ở trong tiền kiếp, nhưng chưa bao giờ cậu tức giận ở trong cuộc sống hiện tại cả.

 

‘Chờ đã, kiếp trước sao?’

 

Khi nghĩ lại về điều đó thì, cậu đã có được kỹ năng bí ẩn được gọi là cửa sổ trạng thái sau khi được đầu thai mà vẫn mang theo ký ức của tiền kiếp. Điều đó đã xảy ra sau khi cậu chết.

 

Cậu nhận ra rằng có thể chính Thịnh nộ đã cho cậu những kỹ năng đặc biệt đó.

 

"Có phải chính ngươi đã cho ta cửa sổ trạng thái đó không?"

 

[Cửa sổ trạng thái sao? Ngươi có thể sử dụng nó à?]

 

"Đúng vậy."

 

[Thật vô lý! Hửm?]

 

Ngọn lửa xanh bao quanh Thịnh nộ co giật.

 

[... Kết nối bị mất rồi! Tại sao chứ…]

 

"Ngươi là ai, và tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

 

[Chính ngươi là người đã gọi Tinh hoa Vương ta lên mà.]

 

"Ta đã gọi ngươi lên sao?"

 

[Ngươi bùng nổ trong cơn tức giận. Ngươi đã nói rằng ngươi sẽ giết ai đó bằng bất cứ giá nào. Sự có mặt của Tinh hoa Vương ta chính là để đáp ứng điều ước của ngươi.]

 

"Ah…"

 

Cậu nhớ mình đã thề rằng sẽ giết Derus Robert bằng bất cứ giá nào. Từ những gì mà hắn ta nói, có vẻ như ngọn lửa kia đã xuất hiện trước mặt vì sự tức giận của cậu vào lúc nãy.

 

'Nhưng đã quá trễ rồi.'

 

Có một khoảng thời gian hai năm đã trôi qua giữa tiền kiếp và hiện tại của cậu, và đã mười hai năm kể từ khi cậu lại được sinh ra. Cậu không chắc mình sẽ làm được gì nữa, đã muộn mười bốn năm rồi.

 

"Ngươi có nói là sẽ trả thù cho ta sao?"

 

[Là thật.]

 

"Cái giá phải trả là gì?"

 

Ngọn lửa dữ dội bùng cháy trong đôi mắt Raon.

 

“Trên đời này không có gì là miễn phí cả. Từ những gì ngươi đã nói trước đó thì… Ngươi sẽ lấy đi cơ thể và linh hồn của ta sao?”

 

[Nếu ngươi khao khát sự trả thù cho chính mình, lẽ đương nhiên là ngươi phải nên dâng hiến cho ta tinh thần và thể chất yếu ớt đó của ngươi chứ.]

 

“…”

 

Cậu kiên nhẫn nhìn Thịnh nộ. Có thể nhìn thấy được có thứ gì đó đang bị giam giữ bên trong ngọn lửa xanh kia. Một thực thể vô nhân đạo đang nở nụ cười gian ác.

 

'Điều này xảy ra bởi vì mình đã chuyển kiếp sao?'

 

Nếu buộc phải đoán, thì đó hẳn là vì trong tiền kiếp cậu đã chết - trước khi Thịnh nộ có thể chiếm lấy cơ thể của cậu.

 

"Sự trả thù đó sẽ là vô nghĩa nếu không phải là do chính ta đạt được."

 

Cậu bị Derus chơi xỏ cả đời, nhưng cuối cùng cậu cũng có cơ hội mới sau khi chết. Cậu không thể chấp nhận việc ai đó khác trả thù giúp cho cậu.

 

"Mình phải tự làm điều đó."

 

Dù cho có khó khăn đến đâu, cậu cũng sẽ tự tay lấy đầu Derus. Cậu không có ý định để việc đó cho người khác.

 

[Sao chứ. Ngươi...]

 

Thịnh nộ trừng mắt nhìn cậu bằng đôi mắt ẩn sâu bên trong ngọn lửa xanh.

 

[Ngươi đang che giấu một cơn thịnh nộ sâu sắc và đen tối tận trong đáy lòng của mình.]

 

Hắn ta cười nhe răng.

 

[Ta không quan tâm chuyện gì đã xảy ra hết. Tinh hoa Vương ta đã quyết định rồi, chỉ cần ngươi hiến thân nữa mà thôi.]

 

Khi cơn giận bùng lên từ trong giọng nói của Thịnh nộ thì ngọn lửa xanh đã ập đến phía cậu.

 

"Kuh!"

 

Raon ôm chặt lấy ngực mình, thắt lưng cậu cong lại.

 

Lạnh quá đi mất.

 

Không chỉ cơ thể, mà cả tâm trí của cậu cũng bị đóng băng. Thứ năng lực mà Thịnh nộ sở hữu không phải là lửa mà là băng.

 

[Hãy nghĩ về hắn ta và làm gia tăng thêm cơn giận dữ của ngươi đi. Tinh hoa Vương ta sẽ giết hắn ta vì ngươi, cho dù hắn ta có là chư thần đi chăng nữa.]

 

Tim cậu đập thình thịch vì giọng nói rùng rợn của Thịnh nộ. Cảm giác như thể trái tim cậu bị một mũi tên băng đâm xuyên qua vậy.

 

[kỹ năng kháng nước (Ba sao) đang được kích hoạt.]

 

'Kháng nước!'

 

Kỹ năng kháng nước mà cậu có được từ việc hấp thụ cái lạnh đang làm giảm bớt nỗi đau do sức mạnh băng giá của Thịnh nộ gây ra.

 

Tuy nhiên, đợt tấn công của Thịnh nộ không chỉ dừng lại ở băng mà thôi.

 

“Kuh…”

 

Raon đau đớn rên rỉ. Cậu nhớ đến khuôn mặt của Derus, cái cách hắn cười cợt xem thường cậu như một con bọ, khiến cho cậu phải thở hổn hển.

 

[Hãy giao cơ thể của ngươi cho Tinh hoa Vương ta. Ta sẽ đập vỡ hộp sọ của hắn và rồi nhai thịt hắn.]

 

Raon thở hổn hển.

 

Khi nghe thấy giọng nói của Thịnh nộ đang kích động cảm xúc của cậu, Raon thật sự rất muốn bùng nổ sự tức giận của cậu đối với Derus.

 

'Tuyệt đối không…'

 

Raon cố kìm nén cảm xúc của mình hết mức có thể. Nếu hiến dâng cơ thể của mình cho Thịnh nộ, cậu có thể sẽ làm những điều khủng khiếp đối với Sylvia và những người hầu gái.

 

Ngay cả khi cậu có chết ngay tại đây thì cậu cĩng không thể trao cho hắn ta cơ thể của mình được.

 

'Mình phải chịu đựng.'

 

Cậu nắm chặt bàn tay đến mức chảy máu. Cậu là một sát thủ, và là người giỏi nhất trong những việc đó.

 

Kiên nhẫn và vô cảm chính là phẩm chất của một sát thủ.

 

[Ngươi chịu đựng tốt hơn ta nghĩ đó, nhưng sẽ được bao lâu đây? Không ai có thể chiến thắng được sức mạnh băng giá của Tinh hoa Vương ta cả.]

 

Như thể Thịnh nộ đang chế giễu cậu, hắn ta giải phóng một nguồn sức mạnh băng giá có kỹ năng đóng băng luôn cả tâm trí và cơ thể cậu.

 

“Hự…”

 

Quả thật là nhẹ nhõm. Vì sẽ rất khó để cầm cự nếu hắn ta cứ kích động cảm xúc của cậu, nhưng thay vào đó hắn ta đã chọn cách tăng cường sức mạnh băng giá của bản thân hắn lên. Raon nín thở và chống chọi với sức mạnh băng giá như đang xuyên thấu tận xương tủy.

 

[Chỉ là một con người sao lại dám làm được như vậy chứ!]

 

Giọng nói hừng hực của Thịnh nộ nghe như cáu kỉnh và tức giận.

 

[Ta muốn tránh làm tổn hại đến cơ thể mà  Tinh hoa Vương ta sẽ sử dụng, nhưng xem ra không thể tránh được rồi. Ta sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi.]

 

Đó không phải chỉ là phóng đại lên đâu. Khi ngọn lửa của hắn ta trở nên lớn hơn, thì cường độ của làn sóng băng giá tấn công tâm trí và cơ thể của cậu cũng tăng lên nhiều vô cùng.

 

"Kuh!"

 

Không thể chịu đựng được nữa, Raon rên rỉ. Đôi môi hé mở vì cảm thấy đau đớn, tựa như da thịt bị xé nát và nội tạng bị cắt rời vậy.

 

[Hãy khơi dậy cơn giận dữ của ngươi và chấp nhận Tinh hoa Vương ta đi. Ngươi muốn chết à?

 

"Ta thà chết chứ không muốn dâng hiến cơ thể của mình cho một kẻ như ngươi."

 

Cậu cắn lưỡi để tỉnh táo trở lại. Vào thời điểm đã quyết định là sẽ chết thay vì dâng cho Thịnh nộ cơ thể của mình, cậu đã nảy ra một ý tưởng.

 

'Chờ đã. Nếu ‘Kháng nước’ có thể ngăn chặn sức mạnh băng giá của hắn ta thì…'

 

Vậy thì, ‘Hỏa nhẫn’ chắc là có thể làm giảm bớt nỗi đau cho cả cơ thể và tâm trí của cậu.

 

Cho dù là nó không thành công đi chăng nữa thì cậu cũng phải thử.

 

Raon mạnh mẽ trấn tĩnh lại tâm trí của bản thân và bắt đầu xoay các nhẫn lửa. Ba nhẫn lửa xoay quanh trái tim của cậu bắt đầu quay cuồng.

 

[<Hỏa nhẫn (Ba sao)> đang giảm đáng kể thiệt hại cho tinh thần và thể chất của bạn.]

 

Nó đã xảy ra đúng như mong đợi.

 

‘Hỏa nhẫn’ là một kỹ thuật rèn luyện có thể phát triển và bảo vệ tâm trí lẫn cơ thể. Do đó, nó cũng có hiệu quả trong việc chịu đựng sự kích động đến từ bên ngoài.

 

‘Hỏa nhẫn’ xoay tròn rất nhanh, mang lại sức sống cho cơ thể và tâm trí của cậu. Cảm xúc như muốn bùng nổ kia bắt đầu đã lắng xuống.

 

Sức mạnh ý chí mà cậu đã xây dựng được từ tiền kiếp, ‘Hỏa nhẫn’ và ‘Kháng nước’ kết hợp lại với nhau, làm giảm đáng kể nỗi đau đớn và sự kích động mà Thịnh nộ gây ra.

 

[N-ngươi là thứ gì vậy chứ…]

 

Giọng của Thịnh nộ nghe có vẻ kinh ngạc.

 

Vút.

 

Sức mạnh băng giá của hắn ta dần trở nên yếu hơn. Có vẻ như hắn ta sẽ không thể bám lấy cậu được nếu như cậu không gia tăng sự tức giận của mình.

 

[Làm thế nào mà một đứa trẻ đơn thuần lại có thể?]

 

"Ta đúng là một con người thật, nhưng ta không phải là một đứa trẻ."

 

Gạt bỏ sức mạnh băng giá đang bị lắng xuống kia, Raon bình tĩnh đáp lại.

 

[Chuyện này thật là vô lý. Quả thật rất vô lý!]

 

Thịnh nộ rời khỏi cơ thể của cậu rồi hét lên vô cùng tức giận. Môi hắn ta đang run rẩy cứ như là một con ngựa con sợ hãi vậy.

 

[Chỉ vừa mới thức giấc chưa được bao lâu thôi, mà Tinh hoa Vương ta đã bị một con người đẩy lùi lại sao!]

 

“Haaaah…”

 

Raon thở hắt ra và trừng mắt nhìn Thịnh nộ. Ngọn lửa của hắn ta dao động trông giống như ngọn đèn trước gió.

 

“Việc trả thù là của ta. Ta không thể hiến dâng cơ thể mình cho một con tiểu quỷ được."

 

[Tiểu quỷ? Ngươi dám gọi Quỷ Vương là một con tiểu quỷ hay sao!]

 

“Ngươi thậm chí còn không thể đối phó với ta, vậy mà lại tự gọi mình là Quỷ Vương sao. Ta đoán là chắc tất cả các Vương khác đều đã chết hết rồi."

 

[Ngươi! Ngươi nói thật đó hả… ?!]

 

Thịnh nộ cố khuếch đại ngọn lửa của mình lên một lần nữa, nhưng chỉ có kích thước tăng lên mà thôi. Sức mạnh băng giá đã yếu hơn trước rất nhiều.

 

'Hắn ta nói rằng hắn ta vừa mới thức giấc sao?'

 

Là thức giấc sau một giấc ngủ, hay là bị phong ấn… Dù thế nào đi nữa thì có vẻ như hắn ta đang không thể sử dụng hết sức lực của mình.

 

Khi Raon rung lắc một cách dữ dội, ngọn lửa của Thịnh nộ vụt tắt, nó bay đi như một tờ giấy.

 

Có thể nghe thấy âm thanh của tên Thịnh nộ đang nghiến răng từ trong ngọn lửa xanh kia.

 

[Không thể nào! Ngươi kiểm soát được cảm xúc của mình bằng cách nào cơ chứ?!]

 

“Ta không cần phải nói cho ngươi biết. Bây giờ thì, biến đi cho ta."

 

[Ngươi đã nắm giữ sức mạnh của Tinh Hoa Vương ta rồi! Làm sao ngươi có thể bảo ta rời đi được cơ chứ?]

 

Thịnh nộ trừng đôi mắt nhìn cậu với sự giận dữ và căm ghét.

 

[Và Tinh hoa Vương ta cũng đã quyết định rồi. Trước khi ngươi chết, ta không thể nào tách rời khỏi ngươi, ngay cả khi ta có muốn làm như thế đi chăng nữa. Ah!]

 

Raon nhắm một cú đấm thẳng vào tên Thịnh nộ đang lẩm bầm kia. Mặc dù ngọn lửa đã bị phân tán ra rồi, nhưng cậu không thể cảm nhận được cú đánh đó — cứ như là cậu đang đấm vào một khoảng không vậy.

 

"Vậy thì…"

 

Cậu thu thập mana vào trên các đầu ngón tay của mình. Nếu so nó với linh khí thì thật là tệ hại, nhưng có vẫn còn hơn không.

 

Vút!

 

Cậu chém hắn ta bằng con dao mana cầm tay, nhưng Thịnh nộ lại có thể hồi sinh lại như một ngọn nến chống chọi được với cơn gió vậy.

 

[N-ngươi đang làm cái gì vậy?!]

 

“Chậc, cái này cũng không thành công rồi.”

 

Thịnh nộ giống như một linh hồn và không hề có thể xác. Vì vậy nên có vẻ như hắn ta sẽ không biến mất kể cả khi cậu có sử dụng một luồng linh khí để tấn công hắn đi chăng nữa.

 

'Bây giờ nghĩ kỹ lại thì…'

 

Mặc dù Thịnh nộ đã để lộ ra nguồn sức mạnh mãnh liệt đó của hắn ta, nhưng những kiếm sĩ đang canh gác tòa nhà phụ vẫn không xông vào đây.

 

Đó hẳn là vì Raon chính là người duy nhất có thể nhìn thấy hay cảm nhận được hắn ta.

 

"Làm sao ta mới có thể khiến cho ngươi biến mất được đây?"

 

[Hiến dâng cơ thể của ngươi cho Tinh hoa Vương ta. Rồi sau đó…]

 

"Chắc là ngươi điên rồi phải không?"

 

Khi Raon đang chế nhạo hắn, một thông báo lại hiện lên.

 

Ting!

 

[Một kỹ năng bổ sung đã được mở khóa.]

 

"Một kỹ năng bổ sung sao?"

 

Raon ngay lập tức mở cửa sổ trạng thái ra.

 

<Cửa sổ trạng thái>

 

Tên: Raon Zieghart

 

Danh hiệu: Không có

 

Trạng thái: Lời nguyền Băng giá (Tám sợi), Thể lực kém, Suy giảm kỹ năng vận động, Suy giảm kỹ năng thu hút Mana.

 

Đặc điểm: Cơn thịnh nộ, Hỏa nhẫn (Ba sao), Kháng nước (Ba sao)

 

Các dấu chấm hỏi chiếm vị trí đầu tiên trong dòng đặc điểm đã được thay thế bằng Cơn thịnh nộ.

 

Nhưng đó không phải là phần quan trọng nhất. Đã có thêm dòng thông tin mới trong cửa sổ trạng thái của cậu.

 

Sức mạnh: 13

 

Nhanh nhẹn: 13

 

Thể lực: 12

 

Năng lượng: 12

 

Nhận thức: 40

 

Các kỹ năng, chẳng hạn như sức mạnh và sự nhanh nhẹn, đã được đánh giá bằng các con số.

 

[N-ngươi thật sự có cửa sổ trạng thái à!]

 

Một màn sương lạnh tràn ra từ miệng của Thịnh nộ. Có vẻ như hắn ta không thể nhìn thấy nội dung của cửa sổ trạng thái, hắn thì thầm rằng hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của nó mà thôi.

 

"Cửa sổ trạng thái này là sao đây, và còn thông báo đó là gì chứ?"

 

[… Đó là một hệ thống mà Tinh hoa Vương ta đã tạo ra.]

 

"Hệ thống sao? Để làm gì chứ?"

 

[Ta không có lý do gì phải nói với ngươi cả.]

 

"Để thúc đẩy sự tăng trưởng có phải không?"

 

[Làm sao… Làm sao mà ngươi… ?!]

 

"Ta biết ngay mà."

 

Giống như một phản xạ, cậu đáp lại ngay khi cảm thấy hắn ta đã buông mình ra. Đúng như tên gọi của mình, Thịnh nộ không thể che giấu được cảm xúc của bản thân.

 

"Quả đúng như ta mong đợi."

 

Raon gật đầu. Cậu đã thấy thật kỳ lạ rằng tại sao ‘Hỏa nhẫn’ lại hiệu quả hơn ở tiền kiếp, và hóa ra đó là do hệ thống kia.

 

[Trả lại đây. Cơ thể của ngươi, sức mạnh của ta, hãy trả lại tất cả cho ta!]

 

Thịnh nộ bắt đầu nổi cơn thịnh nộ. Hắn ta trông giống như một đứa trẻ đang ngồi trên chiếc ngai vàng lớn vậy.

 

"Ta không biết làm thế nào để trả lại chúng hết, cũng như không hề có ý định sẽ làm như vậy."

 

Nhờ có nó mà cậu có được kỹ năng phát triển nhanh hơn, lên đến một đỉnh cao mới. Không có lý do gì để trả nó lại cho một kẻ điên đã cố gắng chiếm đoạt cơ thể của cậu cả.

 

[Nó không phải là của ngươi!]

 

"Còn ngươi đang cố gắng chiếm lấy cơ thể của ta thì sao, nó cũng không phải là của ngươi."

 

[D-do Tinh hoa Vương ta đã nghe thấy mong muốn của ngươi…]

 

“Ta đúng là muốn trả thù thật, nhưng đó là điều mà bản thân ta phải tự làm. Sẽ thật vô nghĩa nếu như ta làm được điều đó bằng cách hiến dâng cơ thể của mình cho một thứ mà ta không hiểu rõ — giống như ngươi. ”

 

[Kuh…]

 

Thịnh nộ nghiến răng nhưng không thể mở miệng ra được vì không còn gì để nói cả.

 

"Biến đi chỗ khác ngay."

 

Raon quay người đi để kết thúc cuộc trò chuyện này.

 

[Ta không thể đi được. Ta sẽ không rời đi cho đến khi nào người trả lại sức mạnh cho ta!]

 

Thịnh nộ hét lên và tấn công Raon. Khoảnh khắc Raon nắm chặt tay, cậu nghĩ rằng hắn thích chơi tới đâu thì cậu sẽ chiều tới đó, cơ thể của Thịnh nộ bắt đầu sáng lên một thứ ánh sáng màu xanh lam.

 

Ngọn lửa xanh đó chảy như dòng nước uốn lượn quanh cổ tay cậu. Raon đã chuẩn bị đón nhận cơn đau sắp đến, nhưng nó lại không đau một chút nào.

 

 

 

.

 

 

 

Ngọn lửa xanh quanh cổ tay cậu biến mất và một chiếc vòng tay đã xuất hiện. Đó là một chiếc vòng tay đầy hoa được làm từ băng.

 

[Ta sẽ đeo bám theo người cho đến ngày ngươi chết!]

 

Thịnh nộ khiêu khích cậu bằng cách lắc bông hoa treo trên chiếc vòng tay đó.

 

[Ta thức giấc chưa được bao lâu, nhưng sức mạnh của ta sẽ sớm quay trở lại thôi. Và khi ngày đó đến, ngươi sẽ không thể nào ngăn cản được ta, dù cho ngươi làm gì đi chăng nữa.]

 

"Chắc chắn rồi."

 

Raon cố gắng tháo chiếc vòng tay ra, nhưng cũng giống như khi cậu cố chạm vào ngọn lửa ban nãy, nó chỉ bị phân tán ra thay vì bị bắt lấy.

 

[Hừm…]

 

Nhưng nó không hoàn toàn là không có tác dụng vì chiếc vòng đã bị rung lên và Thịnh nộ cứ ngừng nói lại mỗi khi cậu chạm vào nó.

 

[Kuh, vô dụng thôi. Tinh hoa Vương ta sẽ không bao giờ bị đuổi đi được đâu!]

 

“Vậy thì hãy thử xem nào.”

 

Cậu cố gắng cào, kéo, cọ vào tường và giẫm lên chiếc vòng. Tuy nhiên, Thịnh nộ không biến mất. Hắn ta rất ngoan cố.

 

"Chậc chậc."

 

Cậu tặc lưỡi. Chiếc vòng đầy hoa đó không chịu biến mất, cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa.

 

'Mặc dù mình muốn tháo nó ra nhưng…'

 

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cứ để nó như vậy.

 

Hệ thống có thể sẽ bị biến mất nếu cậu mạnh tay tháo nó ra, và có kỹ năng con quỷ sẽ chuyển sang tấn công Sylvia hoặc Helen.

 

Giống như câu nói 'giữ bạn bè gần gũi, giữ kẻ thù gần hơn'. Sẽ tốt hơn nếu giữ hắn ta ở bên cạnh, thay vì để hắn ta bày mưu ở một nơi nào đó mà cậu không thể nhìn thấy được.

 

Dựa vào ‘Hỏa nhẫn’ và ‘Kháng nước’ để tiếp tục phát triển, cậu quyết định sẽ kiểm soát Thịnh nộ.

 

“Nếu như ngươi không chịu bỏ ra, thì ít nhất hãy thay đổi diện mạo của ngươi đi. Một chiếc vòng tay có hoa không hợp với ngươi chút nào đâu."

 

Raon cau mày. Chí ít nếu nó là một chiếc đầu lâu thì cậu có thể hiểu được, nhưng cậu không muốn đeo một chiếc vòng hoa như vậy.

 

[Hãy tôn trọng sở thích của ta đi.]

 

“Haaah…”

 

Cậu không thể thốt nên lời khi biết sở thích của một tên bạo lực và thiếu kiên nhẫn như thế này lại là chiếc vòng tay đầy hoa như thế.

 

[Tinh hoa Vương ta chưa bao giờ buông tha cho con mồi của mình hết. Cơ thể và tâm trí ngươi là của ta.]

 

"Tốt hơn hết là mình nên mặc kệ hắn ta đi."

 

[Kuh! Thằng nhóc chết tiệt!]

 

Raon bịt tai lại và đi ngủ. Thịnh nộ dù có thút thít, nhưng cậu vẫn phớt lờ hắn ta đi.

 

'Nhưng nếu Thịnh nộ chính là chủ sở hữu của hệ thống này và hắn không biết rằng mình đã được chuyển kiếp, vậy thì ai đã hồi sinh mình chứ?'

 

Raon tự hỏi và nhắm mắt lại.

 

***

 

Két két.

 

Tên Thịnh nộ nghiến răng nhìn Raon đang ngủ.

 

'Làm thế nào mà trên đời này lại tồn tại một con người như thế cơ chứ?'

 

Mặc dù không có được toàn bộ sức mạnh, nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng một con người có thể ngăn cản được sự chiếm hữu của mình, chứ đừng nói đến một đứa trẻ mười tuổi.*

 

'Đúng thật là vô lý…'

 

Mặc dù hắn ta đến từ một thời đại khác, nhưng hắn ta đã từng gặp qua vô số người. Trong số đó có cả một vị anh hùng lập quốc bằng thanh gươm của mình, và cả một kẻ ác khiến cả lục địa phải run sợ.

 

Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một con người như cậu. Cảm giác đó khó chịu như thể hắn ta đang nhìn vào ‘tên đó’ vậy.

 

[Ngươi cứ chờ đó đi. Ngày mà sức mạnh của Tinh hoa Vương ta quay trở lại, ta sẽ nuốt chửng linh hồn của ngươi.]

 

Thịnh nộ tuyên bố, không thể kìm nén được cơn thịnh nộ của mình.

 

“Điều đó sẽ không xảy ra đâu, đừng có mơ nữa.”

 

Cậu bé kia lắc bàn tay của mình, như thể cậu đang xua đuổi ruồi vậy.

 

[Tinh hoa Vương ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc…]

 

"Ta đã nói là sẽ không có tác dụng gì đâu."

 

_____________________

 

T / N: Raon trông có vẻ nhỏ so với tuổi thật của cậu, và Thịnh nộ thì dường như không thật sự biết nhiều về cậu, hoặc do thời gian đã trôi qua quá lâu. Nếu không, hắn ta sẽ nhận ra rằng cậu không phải là một đứa trẻ ngay từ khi cậu 'triệu hồi' hắn ta.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương