Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy
Chương 152: C152: Nữ Nhân Của Yami

<Ta?>(Yami)
Yami nghiêng nhẹ đầu, không phải là ban nãy cô nàng này phi nhanh nên đâm vào cậu sao? Mặt dày vậy?
<nếu không phải ngươi thì là ma?>(Lariana)
<ta sao có thể đâm vào ngươi mà đang đi bộ?>(Yami)
<cái này.....tóm lại là ngươi đâm vào ta!>(Lariana)
Một thoáng do dự xuất hiện trên khuôn mặt nhưng sớm biến mất, nàng ta giận dữ. Yami nhiu mày, nhìn đồ cô ta mặc không có thứ nào là dưới mức trung bình, chỉ có cao cấp, cũng không phải kẻ thiếu tiền tới nỗi phải ăn vạ mà cứ làm khó cậu như vậy? Nếu cậu sử dụng năng lực mà biến mất thì nhanh chóng sẽ gây hỗn loạn, cậu không muốn phiền phức.
<vậy ngươi muốn sao? Tiểu thư?>(Yami)
Yami nói, giọng có một chút khó chịu, ánh mắt Yami lạnh lại tựa băng hàn, nhìn Lariana. Cơ thể nàng hơi khưng lại, không phải nàng vừa đụng tới kẻ nào đó sát nhân chứ? Ánh mắt của hắn như muốn giết nàng bất cứ lúc nào. Lariana không phải là một năng lực gia, thế tuyệt nhiên khả năng chịu đựng rất kém, Yami dù chỉ trích dẫn một phần sát khí nhưng cũng đủ khát máu doạ người.
Yami thu hồi, thở dài một cái đồng thời trào phúng cười, cậu lướt qua bỏ đi.
Lariana nàng ta tiểu thư ưa nuông chiều, ai ai cũng phải nhường nàng một phần. Lần này là lần đầu tiên nàng bị kẻ khác vũ nhục thế này, bị doạ bởi ánh mắt sát khí....thực sự quá nhục nhã! Hai nắm tay nàng run run lên.
Vừa ngẩng mặt lên, nàng vừa thấy Flora đi tới, trong mắt xuất hiện tinh quang tứ cạnh, nàng ranh mãnh tiến tới với bộ dạng như khóc lóc.
<Lariana tiểu thư, cô làm sao vậy?>(Flora)
Hic!
Tiếng nấc vang lên, Lariana vờ vĩnh quệt đi giọt nước mắt, nhanh chóng tiến lại.
<Flora, có kẻ vừa vũ nhục ta, hắn doạ sẽ giết cả nhà không cho một kẻ nào sống>(Lariana)
Flora trầm trọng sắc mặt, lập tức sát khí hừng hực tuôn ra khiến tất cả mọi người đứng tim, trong lòng hết thảy sợ hãi.
<là kẻ nào tiểu thư?>(Flora)
Trong lòng Lariana vui mừng, để rồi xem ngươi tính doạ ta bằng mắt bằng cách nào. Flora ra tay thì chỉ có nặng nề tàn phế, nếu chịu được thì ngươi quả nhiên không phải người.
<là cái tên tóc đen kia kìa>(Lariana)
Nàng chỉ tay lại bóng lưng Yami chưa đi xa, bộ mặt oan uổng, sợ hãi trung ra càng làm cho Flora đoán đúng rằng chính kẻ kia doạ giết.
Flora lập tức trừng mắt nhìn theo bóng đen kia, bàn chân nàng gấp lại lấy đà.
Vụt!
Để lại một tàn ảnh phía sau, tốc độ nàng nhanh chóng lách qua những khách khác cả thảy đều bị húc ra, như có vật vô hình vừa đẩy họ ra.
Yami nhàn nhạt cười, nghĩ cậu không rõ sao? Hơn nữa còn cái sát khi bé tẹo kia nữa? Không phải nhắm vào cậu thì là ai? Chỉ mình cậu mới có gan chọc tới nhà giàu. Tốc độ của Flora cậu phải công nhận từ lần gặp đầu tiên là không tệ, nhưng tức giận càng không tệ hơn nữa, nhưng cũng vẫn chỉ là yếu đuối. Bàn tay trắng của nàng chuẩn bị chạm tới cổ áo của Yami, đang muốn vật cậu xuống thì đồng tử nàng khép thành hình cây kim đầy kinh dị.
Còn nhanh hơn nàng, một tàn ảnh màu đen để lại phía sau, Yami đã hoàn toàn biến mất. Cái thứ tàn ảnh màu đen này....không thể sai khi nàng đã gặp ở khu rừng, tốc độ tuy kém hơn một chút nhưng cái đạo tàn ảnh bá đạo hắc ám này không thể nhầm lẫn vào đâu được.
Nàng ta dừng lại, khuôn mặt đăm chiêu nhìn về hướng Yami đang di chuyển, hiện tại nhìn xuống tầng dưới, quả thực nàng nhìn thấy Yami đang đi bộ nhưng thực sự lại là quay lưng với nàng, dù thị giác của nàng có cao thế nào thì cũng không thể nhận ra. Người này thật biết che giấu thân phận, thực như hư ảo.
Flora đành quay lại. Vừa thấy Flora, Lariana đã hỏi
<hắn....đâu rồi?>(Lariana)
Flora thở dài, thành thực mà nói
<không bắt được>(Flora)
Lariana chấn động, tốc độ nhanh như vậy còn không đuổi được sao?
Flora nàng ta quay sang Alisa đang đứng đó
<Phu nhân Alisa, người đó xuất hiện, cũng chính là người mà Lariana yêu cầu tôi đuổi theo>(Flora)
<là ân nhân!?>(Alisa)
<đúng thưa phu nhân>(Flora)
<thật đáng tiếc.....hắn ta lại bỏ đi>(Alisa)
Nàng thở dài, sắc mặt có chút buồn bã.
<Lariana! Lần này em đã động phải nhầm người rồi!>(Alisa)
Alisa trừng mắt nhìn Lariana. Lariana nghe qua cũng biết người đó là ai, nàng tuy nhớ mặt Yami nhưng cảm giác càng nhớ, nó lại càng mơ hồ, kinh ngạc hơn là bóng dáng thì nàng nhớ nhưng tập tủng vào khuôn mặt, trong đầu nàng không có gì một mảng trắng. Là ân nhân của chị a!
<em....xin lỗi, khi đó là em hơi tức giận nên....>(Lariana)
<thôi vậy, hiện tại ân nhân cũng không muốn lộ mặt, không muốn gặp mặt thì ta cũng đành chịu>(Alisa)
Lariana cúi đầu, lẽo đẽo theo sau.....nếu sớm biết là ai thì nàng còn bị chị mình khiển trách hay sa? Nhưng không ngờ ân nhân của chị mình lại có trẻ tuổi như vậy.
<chị.....tuy em không nhớ rõ khuôn mặt hắn nhưng có lẽ tuổi tác còn trẻ>(Lariana)
<ý em là sao?>(Alisa)
Alisa dừng lại, nàng không muốn bỏ lỡ một chút thông tin nào của ân nhân, cho dù nó là nhỏ nhất.
<khoảng mười bốn mười lăm tuổi, lạnh lùng>(Lariana)
<quả...quả thực là bộ dạng của hắn cũng khoảng ở mười bốn mười lăm>(Flora)
Flora nhớ ra, nhanh chóng nói vào.
<mười lăm? Trẻ tuổi như vậy sao?>(Alisa)
Alisa cũng có chút ngạc nhiên, mười bốn mười lắm giết một hầu vương? Lại còn kích sát toàn bộ sát thủ với chỉ những âm kích? Như vậy không phải quá nghịch đảo trời đất? Thực lực như vậy mà che giấu không phải đang làm nhục những năng lực gia cường đại khác? Kể cả nàng hay Flora đều thật ghen tị với năng lực của Yami. Nhất còn là vì tuổi tác, nếu trẻ được như vậy thì tốt quá! Nữ nhân là luôn luôn ham muốn tuổi tác trẻ.


Yami bước ra khỏi trung tâm, mặt trời cũng đã lên cao, tầm khoảng chín mười giờ là đúng, hiện tại Ari là còn đang ngập mặt bài vở. Với Yami thong thả được hôm nay nữa, ngay mai lại là phải cùng Ari tới trường, với cậu đã chán ở nhà rồi, tới trường cũng có lẽ đỡ chán hơn là không có việc gì.
<không phải là trò Yami?>(Otogami)
Yami không ngạc nhiên lắm, nhìn về người đang đứng trước mặt mình, là Otogami.
<không phải ngươi nên ở trường dạy sao? Giáo sư>(Yami)
<trò không biết hay nhất định không biết? Hôm nay toàn giáo viên và học sinh được nghỉ, là hiệu trưởng đích thân thông báo>(Otogami)
<ừm>(Yami)
Từ biểu cảm này của Otogami, có thể đoán được rằng chỉ một bộ phận nhỏ giáo viên thân thích với được hiuej trưởng tín nghiệm mới có thể biết tin lão bị đánh, vậy cũng tốt, dài dòng phiền nhiễu cậu thực sự không thích. Không biết cũng tốt, người ngoài không nên biết nhiều chuyện của năng lực gia, nhất là chuyện của một trong năm thị tộc.
<với trò hãy cẩn thận>(Otogami)
<vì?>(Yami)
<còn vì gì nữa? Đứa trẻ ngốc này! Trò đánh người của một trong năm thị tộc, hãy cảnh giác vì chúng có thể làm hại trò bất cứ khi nào>(Otogami)
Nàng cúi nhẹ người, giơ một ngón tay lên chỉ Yami, bộ ngực nàng thoáng theo đó cũng rung rinh nhức mắt.
Yami nhàn nhạt cười, chỉ gật đầu cho qua lẹ.
Lúc đó, cả hai người đang nói chuyện bỗng từ xa có tiếng vọng tới.
<Otogami, ngươi làm cho chúng ta tìm thật lâu....ấy? Nhóc này là ai đây>(Rinno)
Một cô gái với bộ đồ thể thao trên người chạy tới, trên tay còn là cái túi xách hàng hiệu, có lẽ đang cùng Otogami đi mua sắm. Phía sau của nàng ta còn có một cô gái nữa trầm tính của hai chàng trai đi theo.
Otogami hiền hoà cười, lôi nhẹ Yami tới
<học sinh của ta, mới chuyển tới>(Otogami)
<thật sao? Nghe Otogami nói rằng nhóc rất lạnh lùng nhưng không ngờ lại là thật nha>(Rinno)
Nàng ta cùng đám người kia sát tới, chống đùi cúi xuống nhìn Yami.
<đừng để vẻ bề ngoài của đứa trẻ này đánh lừa>(Otogami)
Otogami nàng khoát tay, hít một ngụm hơi
<đứa trẻ này thật là biết cái đánh nhau đấy>(Otogami)
Ánh mắt mọi người hầu như đổ dồn vào Yami cả thảy. Chẳng ai có thể nghĩ được rằng Yami nhìn mặt non choẹt thế này mà cũng dám đứa tay đánh người? Thật là doạ người đi mà?
<nhóc như vậy cũng được sao? Otogami, hay cậu đang đùa vui vậy>(?)
Một thanh niến phía sau tiến lên, nhè nhẹ cười trêu Yami, tay cứ đung đưa nắm đấm đùa nghịch. Yami thì cứ đứng đó, ánh mắt vô hồn vừa nhìn nắm đấm của thanh niên lại nhìn sang khuôn mặt hắn xong thì cười nhàn nhạt. Nhìn hắn có vẻ có chút cơ bắp nhưng suy ra cũng chỉ trong phạm trù nhân loại thôi, không biết mình đang trêu đùa ai? Điểm đáng buồn cười ở đây là hắn đang cố khoe cái con chuột của mình ra để lấy thiện cảm của Otogami nhưng khi nhận ra rằng nàng không để ý tới mình thì hắn có chút thở dài, thôi vậy, dù biết lấy được thiện cảm của nàng khó nhưnhawns vẫn chấp nhận. Cả thảy điều này đều không thoát khỏi mắt Yami.
<cái cậu này! Trêu nhóc nó như vậy!>(Rinno)
Rinno tiến lên kéo thanh niên kia về, hắn gãi gãi gáy cười. Cô gái trầm lặng kia vẫn thật ít biểu lộ nhưng ánh mắt nàng tập trung người Yami cũng chỉ đánh giá cậu thật non trẻ.
<không phải Otogami đây sao?>(Lento)
Otogami mới nghe tiếng nói, khuôn mặt đã sầm lại, chán ghét vô cùng, nàng cảm thán sao có thể gặp cái tên này ở đây?
<ta không phải nói ngươi nằm lần bảy lượt đừng theo đuôi ta nữa sao?>(Otogami)
Yami để ý, thì ra là một tên tự phụ ăn chơi. Trên người trang sức đắt tiền rung rinh, quần áo cũng có thể gọi là thuộc hàng tiểu chuẩn thế giới được làm bằng vật liệu bền, đẹp. Khuôn mặt của thanh niên kia cũng rất đẹp trai, có thể làm bất cứ nữ nhân nào gục ngã, cùng mái tóc vàng tự nhiên càng tô thêm vẻ đẹp trai của hắn. Yami nhìn mắt hắn, trong còn mắt hắn nhìn Otogami với đầy dục khí, che giấu rất tốt ánh nhìn nhưng qua mắt Yami là không thể giấu nổi.
Hắn tiến lại, cùng với đàn bảo tiêu đồ đen của mình càng làm cho tất cả sợ hãi, tiếng tăm của tên này cũng không tốt cho lắm. Hắn là một tên mê sắc, chỉ cần chơi xong sẽ vứt bỏ, hơn nữa hắn đã làm nhiều nữ nhân có mang thai nhưng lại bắt phá đi rồi bỏ họ. Otogami vì cái thông tin này thì thực sự ghê tởm hắn, cùng với nếu không có thì nàng cũng không muốn hắn quan tâm tới mình.
<Lento.....>(Rinno)
Rinno lùi lại, nhìn hắn thực sự khiếp sợ, kể cả nàng không phải đối tượng hắn nhắm đến nhưng nàng không thể không run sợ trước hắn. Nàng sợ một ngày sẽ bị hắn cưỡng ép.
Cả hai thiếu niên đi cùng cũng vùng lên che chắn trước hai cô gái kia. Bây giờ trước mặt Lento chỉ còn là Yami đứng với Otogami.
<thôi nào Otogami, ngươi không nên cứng đầu như vậy? Ta thực sự rất thích người>(Lento)
Hắn ta mỉm cười tiến lên, ánh mắt đã để ý tới Yami đứng bên cạnh nàng.
<đây là?>(Lento)

Otogami kéo nhẹ Hami ra phía sau, để nàng che chắn phía trước
<học sinh của ta>(Otogami)
<học sinh? Còn có học sinh sao?>(Lento)
Hắn ta lẩm bẩm, ánh mắt sớm đầy sát khí nhìn về phía Yami. Cái gì mà học sinh? Kể cả học sinh thì sao? Nữ nhân hắn thích thì đừng hòng đứng cạnh một kẻ nào! Bất cứ kẻ nào cũng đánh không tha, thậm trí còn cho hắn tàm phế cả đời thực vật.
<Lento! Ngươi đừng hòng có ý định làm hại!>(Otogami)
Nhận ra ánh mắt của Lento hướng lên Yami đứng sau mình, Otogami siết lấy bàn tay mình, trừng mắt nhìn hắn. Đây cũng chỉ là một học sinh mười lăm tuổi, có cớ gì mà đánh nó?
<Làm hại? Không, không, ta đâu có ý như vậy? Chẳng qua ta lại đang tò mò vì sao một học sinh lại có thể đứng ngang hàng với một giáo viên thôi>(Lento)
Cả bọn Rinno nhíu mày khó chịu, không ngờ hắn là đang tìm cách uy hiếp, đúng là một kẻ hèn hạ.
<ngang hàng? Ta tự biết chừng mực, ta với học trò ta sao có thể đứng ngang hàng? Là ngươi đang ngộ nhận!>(Otogami)
<thế sao? Ta lại nghĩ khác>(Lento)
<ngươi!>(Otogami)
Hắn ta khép hai
mắt thành một hàng ngang, lạnh cười.
<ta lại không thích nữ nhân mình thích đứng chung với một kẻ khác....kể cả là học sinh>(Lento)
Otogami tái mặt, hắn định đánh Yami thật sao? Vì sao nàng lại lôi cả Yami vào việc này chứ? Nàng ta liếc mắt lại Yami, cậu không có cảm xúc sợ hãi gì, chỉ là cái nhàn nhạt cười đầy khinh thường, đầy ngạo mạn.
<đánh ta?>(Yami)
Yami đẩy Otogami sang một bên, nhàn nhạt cười bước lên. Rinno kinh ngạc, cậu nhóc kia là dám đứng lên thách thức Lento sao? Không có khả năng Yami đánh được với chừng đấy hộ vệ.
<một con chó ngu đòi đánh ta? Nực cười!>(Yami)
Yami trào phúng Lento, khinh bỉ cười khi mà nhìn vào thẳng mặt hắn.
<muốn chết?>(Lento)
Lento cười lạnh, thật là một tên nhóc ngu đần, còn không biết ai đang đứng trước mặt mình. Hắn ta ra hiệu cho hộ vệ mình tiến lên.
<nhớ không được đụng tới Otogami>(Lento)
Rầm rập những con người cao to tiến lên, muốn đánh Yami.
<Trò Yami! Mau chạy!>(Otogami)
Otogami vội vàng thoát ra khỏi vũng bùn chôn chân, nàng giữ lấy vai Yami, mong muốn cậu chạy đi nhưng không!!? Yami hoàn toàn không coi lời nàng ra gì? Hất nhẹ tay nàng ra đồng thời đẩy nàng thật mạnh về phía bọn Rinno đang đứng.
Oanh!
Một tên hộ vệ bị một đấm của Yami hằn sâu vào trong bụng, đem cơ thể văng đi thật xa mà phun ra máu tươi. Tất cả kể cả Otogami trừng mắt, cái này là gì?
Lento trừng mắt! Chỉ một đấm! Đó là một đấm không sai mà đã làm cho tên hộ vệ hấp hối
<còn nhìn gì!? Mau đánh chết>(Lento)
Toàn bộ thức tỉnh, tay rút ra con dao quân đội, hung hãn lao đến nhằm cho Yami một đâm vào người. Otogami thật hoảng loạn, nàng khi thấy ánh chói từ lưỡi dao sắc bén đã run lên bần bật, muốn nói nhưng không thể nói.
Một màn tiến theo mới khiến tất cả thay đổi cách nhìn về Yami.
Một tên lao lên đâm thẳng dao bị Yami nắm lấy cổ tay bóp một cái khiến cổ tay hắn bị vò nát vào như giấy viết, cach cách từng tiếng xương nát vụn vang lên cùng với tiếng hét thất thanh của hắn. Yami thả ra, cho hắn một đấm vào mặt, xương mũi hắn khi đã tiếp xúc với nắm đấm của Yami thì bung bét máu thịt, ròng ròng máu chảy. Hắn đau đớn quá nên sớm bỏ tinh thần gục xuống. Yami chưa hề tha cho hắn, đạp thẳng đầu hắn lún xuống mặt đường. Cậu cầm lấy con dao của hắn, truyền vào một thứ đen đặc.
Vụt!
Bóng người Yami ẩn hiện, biến mất ngay tại chỗ, đưa toàn bộ đầu gối của những tên hộ vệ toàn bộ đều bị mũi dao kích mạnh, không xuyên qua mà còn đem áp lực đè nát đầu gối bọn chúng, cùng còn làm cho xương máu chúng xoắn lại, mất hết cảm nhận, hiện tại gọi là những kẻ phế nhân cũng không sai?
Yami vứt con dao đi, chầm chậm tiến lại Lento, hắn bị một màn khi nãy làm cho sợ hãi, muốn quay lưng bỏ chạy nhưng không được, chân hắn đã bị mất cảm giác.
<Ngươi....không được đến gần...>(Lento)
Bụp!
Yami tung ra một đá, hiện tại cậu là không muốn giết người, có nhiều kẻ đang tiến lại xem, nếu không chúng đã bị cậu cho mất xác rồi.
Cơ thể Lento văng đi như bao cát, trên bụng in sâu một vết đế giày, đồng thời hắn khạc ra một ngụm máu, không ngờ thằng nhóc này lại có năng lực cuồng bạo thế này, nếu biết sớm thì hắn còn bị đánh sao?
Tách!
Tiếng búng tay của Yami vang lên, hai tay hai chân hắn xoắn lại như cuộn dây bị buộc thắt vút, cỗ áp lực đè mạnh khiến hắn bị tan nát xương cốt, cũng cùng như bọn kia, hắn đã trở thành phế nhân, có khi còn thảm hơn. Lento trắng dã lòng mắt, ngất luôn tại chỗ.
<Oto....Gami.....học sinh của ngươi ai cũng cuồng nộ thế này?>(Rinno)
<ta...ta thực sự không biết....>(Otogami)
Hai thanh niên kia cũng xanh mặt, cái gì mà trêu chứ? Mình còn không đánh nhau giỏi bằng một thằng nhóc. Còn riêng cô nàng trầm lặng thì khác, trong mắt nàng ta có chút kinh hãi còn cao hơn tất cả, khinh thường vì mơi đầu tưởng Yami vì Otogami mà ra vẻ ai ngờ lại là một đánh phế đi toàn bộ chân tay của kẻ kia, cô thật phải thay đổi cách nhìn.
<cảnh sát đây! Ở đây có ẩu đả?>(Daimon)
Một nữ quân cảnh tóc trắng đục ngang vai, lạnh lùng tiến tới, ánh mắt liếc nhìn chiến địa cũng toàn bộ người bị phế chân tay rồi mắt nàng như theo trực giác bắt tội phạm, nhìn sang Yami đang đứng trước Lento. Không cần nói nhiều, nàng chỉ ngay Yami
<còng cậu ta về đồn>(Daimon)
<cảnh quan! Thực sự là mấy người này ra tay trước>(Otogami)
<ngươi yên tâm, nếu quả thật không có tội thì hắn sẽ được thả>(Daimon)
Yami đứng đó để một người cảnh quan nam khác còng lấy tay, dắt lên xe cảnh sát, trong lòng Yami cứ là đi theo đi để cô gái cảnh quan lạnh lùng kia không lẽo đẽo làm phiền.
<Yami.....>(Otogami)
<không cần ngươi quan tâm, giáo sư>(Yami)
Yami không liếc nhìn, lập tức bước theo tưng bước của người cảnh quan nam.
Chiếc xe cảnh sát xanh đỏ ánh đèn rất nhanh biến mất khỏi trung tâm thương mại.
Đứng ở một góc xa xa,
<Kia.....không phải là......>(Sophie)
<ngươi làm sao vậy Sophie? Nhìn theo cái xe cảnh sát đó....>(Kyori)
<không....có lẽ ta nhìn nhầm người....>(Sophie)



<tên>(Daimon)
<Yami>(Yami)
<họ>(Daimon)
<Higa>(Yami)
<nơi ở>(Daimon)
<không nhất thiết phải nói đúng chứ?>(Yami)
Uỵch!
<ngươi không thể thành thực khai báo sao?>(Daimon)
Daimon đứng dậy, ánh mắt nàng nhìn vào Yami chằm chặp, đối với kẻ ra tay ác độc phế đi thân thể người khac,s nàng không thể bỏ qua cho dù có là vô tội đi chăng nữa. Hơn nữa kẻ này còn mới chỉ là thành niên tuổi tác vậy mà đã không coi nàng vào trong mắt.
<đó là tất cả, không phải ngươi còn có thể hỏi Otogami sao?>(Yami)
<nhưng nếu ta nói không thích?>(Daimon)
<cảnh quan, ngươi là đang lạm dụng quyền chức?>(Yami)
Nàng ta không cười nhưng giọng thực sự chế giễu
<đúng là ta lạm dụng đấy? Đó là đối với kẻ phạm tội>(Daimon)
<ta? Không phải ta đã nói từ đầu rồi sao?>(Yami)
<đúng? Nhưng là vì ngươi đả thương người quá nặng, ta nhất quyết không để ngươi rời khỏi>(Daimon)
<không thể?>(Yami)
<đúng, trừ khi có người nhà bảo lãnh, còn không....hừ hừ....ngươi cứ ở đây cả đời>(Daimon)
Nàng ưỡn ngực mình đầy kiêu ngạo, không khai chứ gì? Đã không hỗ trợ cảnh sát thì đừng hòng được cảnh sát bảo hộ, người của tên kia có thể đến gây chuyện bất cứ khi nào.
<ta nghĩ là ngươi đã nghĩ nhiều rồi, cảnh quan>(Yami)
Reng!
Điện thoại của Daimon vang lên, là cục trưởng gọi tới.
<thưa cục trưởng, có chuyện gì sao?>(Daimon)
<ban nãy có phải cô vừa áp giải một thiếu niên phải không?>(Cục trưởng)
<đúng là như vậy>(Daimon)
<vậy cô hãy thu xếp thả cậu ta ra>(Cục trưởng)
<thả? Cậu ta là đánh tàn phế người khác! Xin lỗi nhưng tôi không thể thả>(Daimon)
Daimon nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Yami đang vô cảm nhìn mình.

<nghe đây Daimon, phía bên cáo buộc đã rút đơn kiện rồi, hiện tại cậu ta là vô tội! Là vô tội>(Cục trưởng)
<không thể nào.....>(Daimon)
Tiếng tút tút vang lên, nàng ta phẫn nộ nhìn Yami, kẻ bị tình nghi lại được cục trưởng đích thân gọi đến để thả người....thật đáng ghét.
<vậy ta đi đây>(Yami)
Yami đặt cái còng tay đã bị mở ra từ khi nào, trước khi đặt cậu trào phúng nhìn cô nàng Daimon đang lạnh lùng nhìn cậu.
<ngươi cứ đợi đấy! Có ngày......có ngày ta sẽ tống ngươi vào đây!>(Daimon)
<ta sẽ đợi.....>(Yami)
Cạch
Tiếng cửa phòng thẩm vấn vang lên, Daimon cắn bờ môi đỏ căng của mình, từ khi làm đội trưởng, cô chưa bao giờ để thoát một kẻ nào phạm tội cho dù giàu có đến đâu. Nhưng đây là lần đầu cô được cục trưởng đích thân gọi tới kêu thả người, hơn nữa thiếu niên hung hãn này thả ra thì không biết sẽ còn bao người chịu khổ.
<ta nhất định sẽ bắt được ngươi!>(Daimon)
Daimon đi theo phía sau Yami, tiến hết dãy hành lang đầy quân cảnh đang đứng, nàng hiện tại đứng trước cửa cục cảnh sát. Nàng nhiu mày, phía xa xa có một cô nhóc tóc tím than đang đứng trước siêu xe xe thể thao đắt tiền đợi.
<ngươi làm gì mà để cảnh quan sờ gáy thế?>(Ari)
Ari trừng mắt nhìn Yami. Nàng về nhà sau khi biết tin được nghỉ, ai ngờ không thấy người đâu lại còn bị cô giáo gọi đến vì Yami bị cảnh quan bắt. Nàng không nói về việc Yami ra ngoài nhưng bực một cái là cậu lại gây ra chuyện.
Nàng liếc mắt nhìn về Daimon ở phía xa đang dõi theo từng bước đi của Yami
<sao? Đừng nói với ta ngươi cùng nữ nhân cảnh quan kia nảy sinh quan hệ rồi?>(Ari)
<ngươi có trí tưởng tượng vui nhỉ?>(Yami)
Yami gõ nhẹ đầu Ari một cái
<vậy có lí do gì để một nữ nhân ngóng trông một nam nhân?>(Ari)
<cô ta đòi bắt bằng được ta cho dù đã có lệnh thả>(Yami)
<rắc rối rồi ha?>(Ari)
Ari lên xe trước, ngồi ở vị trí vô lăng.
<sao? Muốn lái không?>(Ari)
Ari tự động ngồi sang hàng ghế phụ, mở cửa ô tô cho Yami lái, nàng nghĩ đơn giản rằng Yami đang muốn lái xe, vậy cứ chiều theo hắn thôi. Nhưng nàng sớm đã hối hận.
Yami ngồi ở vô lăng, cài số, đạp chân ga khiến cái xe tăng tốc không tưởng, nhanh chóng để lại một làn khói tràn ngập ở trưởng cổng cục cảnh sát, rồi vọt đi như tên. Tốc độ hình như khoảng 150km/h, rất nhanh.
Daimon đứng ở đó, nắm chặt hai nắm đấm, nghiến răng
<cái tốc độ này.....đã đủ để ngươi vào đây lần nữa......ngươi....là đang khiêu khích ta....>(Daimon)
Vừa lúc này, một nhân viên cảnh sát lên tiếng
<Daimon đội trưởng....>(?)
<gọi cái gì!? Mau chóng họp>(Daimon)
Daimon nói không quá to nhưng giọng đầy hận ý, đi nhanh vào bên trong. Cái trừng mắt vừa rồi của nàng khiến tên nhân viên kia sợ đái ra máu. Thôi.....cái thiếu niên mới đi là không được yên ổn với Daimon rồi.


Lúc này, tại biệt thự của Lavia, nàng đang khổ tâm vì Yami. Không có cách nào để có thể hãm hại nữa, lại càng không đủ dày mặt để nhận lại. Ánh mắt nàng trầm xuống, gia tộc Wisventon lớn hơn gia tộc Okami bao nhiêu, nàng không cso quyền đặt chân vào cả khuôn viên nhà Wisventon.
Nàng đang căng thẳng, bỗng có tiếng quản gia gõ cửa
<có chuyện gì?>(Lavia)
<thưa phu nhân, tiểu thư Sophia tới>(Quản gia)
<Sophia? Nó tới đây có việc gì?>(Lavia)
Nàng thở nhẹ một cái rồi nói
<đưa nó tới đây>(Lavia)
Bài phút sau, trước mặt Lavia đã là hai cô hái xinh xăn, đẹp như những nữ tiên. Người con gái tên Sophie tính cách trầm ngâm, đôi mắt hờ nhẹ, che đi gần một nửa đồng tử lục bảo xanh của mình, mái tóc nàng óng ánh mềm mượt màu xanh biển nhẹ, ở giữa còn là màu trắng cực kì đã mắt. Còn cô bạn nàng tên Kyori tuy không được bằng như bạn nhưng cũng thuộc nữ nhân năng động, chân di giày thể thao thời thượng, người mặc váy ngắn để lộ hai bắp đùi trắng nõn. Nàng có mái tóc màu nâu cùng với đồng tử đồng màu. Trông thế nào thì cả hai người cũng thật trái ngược thái cực. Một người thì trầm lặng tựa nước, một người nhiệt huyết tuổi trẻ , năng động vui tươi.
Tất nhiên Lavia không lạ gì Kyori vì cô gái này cùng thuộc nhánh gia tộc ngang bằng với Okami.
Tuy Sophie thầm lặng tựa nước nhưng cô đã không còn là trinh nữ, nguyên nhân cô bị mất đi thứ trinh tiết là do Yami, chính xác là cơ thể của cậu trước khi được làm chủ hiện tại.
<Sophie....em đến lấy là vì nó?>(Lavia)
Kyori cũng hiểu chuyện gì, nên im lặng lùi ra phía sau bạn
<đúng vậy....>(Sophie)
<Sophie, em là cô của nó....>(Lavia)
Tuổi tác của Sophie là ngang bằng với Yami, bởi vì sau vài năm, mẹ của Lavia cũng hạ sinh một người con khác, là chỉ sinh trước Yami thân xác này vài tiếng. Cho nê cả hai mới bằng tuổi và quan trọng hơn.....Sophie là cô của Yami cũng không sao.
<em nên nhớ, đêm hôm đó nó đã cưỡng hiếp em>(Lavia)
Nếu nói là cưỡng hiếp cũng không sai nhưng là do thân xác này bị hại. Lavia đã bỏ thuốc kích dục vào đồ ăn của thân xác này, khiến cậu không thể giữ được bản thân trước tấm thân trắng trẻo của Sophie, điều kế tiếp thì ai cũng biết, Sophie bị thể xác kia cưỡng hiếp. Đó là khởi đầu của sự phân biệt một năm sau.
<em không quan tâm tới điều đó, em hiện tại chỉ muốn nó ở bên cạnh em>(Sophie)
Sophie kiên định nhìn Lavia, không ai có thể biết nàng đang nghĩ gì sau khi bị Yami trước kia cưỡng hiếp, kể cả Lavia cũng vậy. Lavia thở dài, chuyện tình này không phải là loạn luân hay sao? Đó là phi thường trái đạo lý, ngay cả kẻ không tố đẹp như Lavia cũng có thể hiểu.
<Nó đã không còn ở đây rồi>(Lavia)
Sophie nhiu mày
<Ý chị là sao?>(Sophie)
<ba ngày trước, nó đã giết chết một nữ hầu và một nữ vệ sĩ để thoát ra ngoài....hơn nữa....>(Lavia)
Ánh mắt của Sophie ngày một mong chờ, nàng đã quá nóng lòng
<hiện tại nó đã là chồng của tiểu thư nhà Wisventon rồi, là Ari Wisventon>(Lavia)
<cái gì!>(Sophie)
Thân thể nàng ta run lên bần bật, hai bàn tay xiết lại thật chặt. Vợ.....sao? Sao có thể? Đến cả mấy tháng kể từ khi Yami bị giam lại, nàng khi nào cũng đến thăm nhưng chỉ nhận lại cái lẩn trốn của cậu.....bây giờ lại là cậu đã có vợ.....nghĩa là mối quna hệ kia....là ở phía sau lưng Sophie nàng.....lén lút....
Nàng chẳng cần biết ở khoảng thời gian đó, Yami bị giam cầm như súc vật, máu ghen tuông của nàng lên đến đỉnh điểm. Chẳng lẽ Yami muốn vứt bỏ nàng? Thứ ngàn vàng cùng thân thể cũng đã trao cho cậu......nàng không chấp nhận!
Năng lượng bạc trắng đỉnh điểm tràn từ người Sophie ra, nàng đang tức giận, lượng năng lượng toả ra đúng là rất kinh người. Mái tóc nàng bay lên dị thường.
<Sophie, ngươi không nên làm thế, Thập Tự Đoàn sẽ trục suất nếu ngươi sử dụng năng lượng vì mục đích cá nhân>(Kyori)
<ta biết!>(Sophie)
Nàng ta cố áp chê lại cơn tức giận của mình, khí tức cứ vậy mà tản đi hẳn. Nàng không thể chấp nhận....quyền lực của nàng bên trong Thập Tự Đoàn khá cao, nhưng quyền lực này không thể vì cá nhân mà sử dụng, chí ít là lợi dụng quyền lực của mình để đoạt lại Yami là không thể.
<nếu em đang muốn mang nó về thì hãy thôi đi, em nên biết gia tộc Wisventon hơn Okami rất nhiều>(Lavia)
<em sẽ tự biết>(Sophie)
Sự bình tĩnh vốn có của nàng bay biến hẳn, nàng quay lưng bước ra khỏi cửa phòng. Mục đích nàng tới đây là để mang Yami đi chứ không muốn nán lại, nàng cũng thừa biết chị mình độc ác thế nào.
<ngươi muốn đi đâu?>(Kyori)
<tới gia tộc Wisventon>(Sophie)
<ngươi không phải là.....>(Kyori)
<không, ta chỉ tới để gặp lại nó>(Sophie)
<nghe ta nói đây, ta biết ngươi khó khăn lắm mới xin được nghỉ một ngày nhưng ngươi nên nhớ, đứa trẻ đó đã là người của gia tộc Wisventon, ngươi gặp được nó thì rồi sao? Nếu nó không chấp nhận ngươi thì sao?>(Kyori)
Sophie cắn răng
<nó dám!? Nó dám vứt bỏ nữ nhân của mình?>(Sophie)
Chỉ nói một câu này nữa, Sophie đã quay lưng đi, sự phẫn nộ đã lên đến đỉnh điểm. Chỉ nghĩ tới việc nam nhân kia lấy đi cái trong trắng của mình rồi vứt bỏ, trong đầu nàng không khỏi tiêu cực suy nghĩ cùng những hình ảnh khác, viền mắt nàng sớm đỏ lựng lên.



Ari bước xuống khỏi xe, thật xấu hổ nhưng hiện tại cô phải thừa nhận rằng cho Yami điều khiển xe là một điều cực kì sai lầm. Đôi chân nhỏ bé của nàng run rẩy, dưới vầng mắt đã có những quầng đen mệt mỏi. Gã điên kia phòng với vận tốc 150km/h ngay bên trong đô thị này, là muốn giết người ta!
Mặt nàng giờ đây xanh xao, trong bụng muốn nôn ra nhưng sáng tới giờ đã ăn uống gì đâu? Muốn nôn cũng không có nôn được.
<đến nhà hàng rồi đấy>(Yami)
Yami mở cửa xuống xe, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì quá khác biệt.
<ngươi.....lần sau đừng hòng đụng tới vô lăng!>(Ari)
Yami không ngạc nhiên gì trước việc Ari tức giận, nhang nhạt nói
<tuỳ ngươi>(Yami)

Yami cùng Ari bước vào nhà hàng, vừa mới bước chân vào, Yami đã nghe rõ giọng của Otogami
<thằng nhóc sẽ không sao chứ?>(Otogami)
<ngươi yên tâm, nữ cảnh quan đó đã bảo rằng không có tội thì sẽ được thả, cậu bình tĩnh>(Rinno)
<ưm........>(Otogami)
<mà này Otogami, học trò đó của ngươi khủng bố quá a>(Rinno)
<s....sao?>(Otogami)
<đúng vậy! Không ngờ nhóc đó đánh nhau cực kì giỏi mà còn dám ra tay phế chân tay của tên Lento đó>(?)
Thiếu niên lúc trước hào hứng nói, đúng hơn là cảm thấy phấn khích bởi Yami khi đánh nhau. Ra tay không chút khoan nhượng, sử dụng dao cũng thuộc hàng thượng thừa, cứ một dao phế chân tay một kẻ.
<không vui đâu, đến cả ta cũng chỉ nghe tin Yami đó đánh nhau nhưng cũng không nghĩ lại như thế này>(Otogami)
<hì hì, nếu tên Lento đó không đến thì ta cứ mãi nghĩ đó là một cậu nhóc mất>(Rinno)
Rinno huých huých vào tay Otogami
<nhưng hắn vì ngươi mà đánh nhau cũng ngầu quá nha>(Rinno)
Mặt Otogami ửng đỏ
<ngươi đừng nói đùa, ta là giáo sư còn hắn là học sinh, hơn nữa tuổi tác còn cách nhau tới mười năm là ít.....>(Otogami)
<Haha, ta đùa thôi, ta đùa thôi>(Rinno)
Otogami đang muốn nói rằng hắn đã có vợ nhưng lại thôi, nàng không mọi người biết quá nhiều về Yami, nhất là đối với chuyện này, họ sẽ mang Yami ra trêu nàng mất.
Cả đám đáng cười trước sự ngượng ngùng của Otogami thì dường như Rinno đã để ý tới Yami đang tiến vào
<kia rồi! Ta đã nói là không sao mà?>(Rinno)
Rinno chỉ về phía cửa, Otogami cũng nhanh chóng quay ra
<Yami!>(Otogami)
Yami để ý tới giáo sư của mình đang vẫy tay đằng kia, trùng hợp nha. Yami lạnh nhạt nhìn, cũng chỉ gật đầu một cái rồi nhìn xung quanh. Lạ lùng thật! Nơi đây chật ních người nhưng mà chỉ còn riêng một chỗ bàn trống nhay bên cạnh bàn của Otogami là còn. Yami chấp nhận thôi, từ từ tiến lại ngồi vào bàn.
Otogami ngồi ngay bên cạnh Yami, nàng ghé nhẹ tai hỏi nhỏ
<cảnh quan có làm khó trò không?>(Otogami)
<không, không dám làm khó>(Yami)
Yami nhàn nhạt cười, nàng đội trưởng cứng đầu đó nhất quyết phải còng Yami vào đồn không thả, oán hận với Yami rồi cũng nên. Nhất là trước khi ra khỏi cục cảnh sát rồi, nàng ta còn hằm hằm sát khi nhìn theo Yami từ phía xa.
<vậy là tốt rồi, trò còn đang là học sinh, nếu phải ghi vào học bạ thì thật là không ổn chút nào với......>(Otogami)
Otogami liếc nhìn Ari ngồi bên cạnh Yami
<hai trò đi một mình sao?>(Otogami)
<ừm>(Yami)
<Vậy nếu không phiền thì coi như bữa nay cô mời hai đứa đi, vì dù sao Yami cũng cứu cô một lần, bữa ăn này coi như để cảm ơn>(Otogami)
Yami nhìn ánh mắt kiên nghị của Otogami, biết không từ chối nàng thì cũng nói
<nếu giáo sư cũng đã nói như vậy thì ta đâu thể từ chối>(Yami)
Yami lại nhìn Ari đang uống nước bên cạnh
<ngươi gọi món đi>(Ari)
<ta không đói, ngươi ăn thì cứ ăn>(Yami)
Yami gọi lên cốc nước trái cây, còn Ari nàng gọi vài món thịt cứ vậy ngồi thưởng thức, còn Yami cứ ngồi đó mắt nhìn ra phía trời, một lúc lại nâng cốc lên uống một ngụm. Cả bàn Otogami kinh ngạc, nhìn Yami cứ như một kẻ già tuổi trong lốt học sinh vậy, ánh nhìn kia khẳng định xa xăm tới cách hiện tại là vài chục năm tuổi. Yami đâu biết để mà nói rằng cậu chẳng suy nghĩ cái gì, chỉ là đang lười biếng liếc mắt. Bằng một cách nào đó, bàn của Otogami cũng đã hoàn thành bữa ăn, mặc kệ việc mình cứ mãi nhìn Yami đang ngồi đó. Cặp đôi này cũng thật trầm lặng. Trong chốc lát, cả gian phòng như im lặng theo từng nhịp thở của Yami, tiếng nói chuyện cũng đã bớt, hiện tại chỉ còn tiếng đụng bát đũa. Không thể nói rằng từ Yami toát ra một cảm giác khiến người ta buồn vô cùng, đơn độc vô cùng, tất cả cũng chẳng muốn nói chuyện nữa, lựa chọn là im lặng. Đây không thể là mị lực mà nên gọi là ai lực.
Ở phía cửa, một đoàn người tiến vào, liên tục nói chuyện. Người đi đầu không ai khác là đội trưởng bảo an quốc tế Fasha Alis. Đi sau nàng là Hino hiện tại không mặc quân phục nữa mà là váy ngắn, không thể phủ nhận rằng cặp đùi của Hino nàng ta rất có sức hút. Cả hai người họ là đang tiếp những thành viên của Thập Tự Đoàn, một đoàn đội sinh ra là để ngăn chặn âm mưu của Hồn Điện. Có thể coi đây là thế lực đại diện cho cái thiện cũng không sai. Như Yami có lẽ cũng sắp bị coi là một khối thế lực nhưng chỉ là trung lập, có thể là kẻ ác mà cũng có thể là kẻ tốt.
Quả thực nơi đây đã hết bàn, ánh mắt Fasha nhìn vế phía bàn ít người nhất, hiện tại là muốn thương lượng với chủ bàn để có nơi thiết đãi những nhân vật ở Thập Tự Đoàn.
Áo đen, tóc đen? Nàng chợt nhận ra thiếu niên Đế Vương lúc sáng phế thân thể của Resn.
<Hino, có lẽ chúng ta nên đi nhà hàng khác>(Fasha)
<vì sao? A!>(Hino)
Ánh mắt Hino mở rộng, không thể trùng hợp đến vậy chứ? Thiếu niên sát thủ!
<các vị, hôm nay nơi đây đã hết chỗ, chúng ta là hãy đến nơi khác>(Fasha)
<hết chỗ? Tiếc thật đấy, là ta đang muốn thưởng thức thịt ở đây a....>(Kyori)
Là Kyori và Sophie, cả hai đang muốn đi tới khuôn viên gia tộc Wisventon nhưng sau khi nghe tin Hồng Viêm Chi Lam bị đánh cắp thì Sophie cũng đành nuối tiếc gạt Yami sang một bên mà đi gặp mặt nữ nhân Fasha Elis này để bàn chuyện.
<ở bàn kia có hai đứa trẻ, nếu không chúng ta có thể thương lượng chúng nhường bàn, dù sao bàn cũng to mà>(Kyori)
<nhưng....đó là.....>(Fasha)
Nàng chưa kịp nói xong, Kyori đã tiến tới vỗ nhẹ vai Yami. Cậu không quay lại, chỉ nhàn nhạt
<có việc?>(Yami)
Sophie giật mình, tuy giọng nói rất lạnh lùng nhưng lại vô cùng quen thuộc.
<chúng ta muốn có một nơi để ăn uống nhưng đã hết bàn, không biết nhóc có thể nhường cho chúng ta hay không? Dĩ nhiên tiền chúng ta sẽ trả>(Kyori)
<không hứng>(Yami)
<cái....chỉ là bàn thôi, nếu nhóc có thể nhường thì chị sẽ trả gấp đôi tiền mặt cho nhóc>(Kyori)
<ngươi điếc sao?>(Yami)
<ngươi! Hỗn láo!>(Kyori)
Kyori tức đỏ mặt.
Otogami bên cạnh đang muốn đứng lên nói vài lời nhueng gặp ánh mắt vô nhân tính của Yami thì sợ hãi ngồi xuống, may mắn không phải là nhìn trực diện.
<cũng chỉ là bàn ăn, sao ngươi có thể hẹp hòi như vậy>(Kyori)
<ngươi lèm bèm đủ chưa? Ngươi là kẻ đi hỏi, ta có thể từ chối>(Yami)
Yami uống tiếp ngụm nước
<ư.....>(Kyori)
Nàng quả nhiên đuối lí
Sophie đứng phía sau, không khỏi tò mò mà hỏi Fasha
<Fasha-san, sao ngươi không lên giúp Kyori?>(Sophie)
<ta cũng muốn lắm nhưng chỉ sợ ngay cả ta cũng không dám đụng vào người này>(Fasha)
Sophe đưa ngón tay mảnh, trắng lên chỉ về phía Yami
<là cậu ta hay cô gái bên cạnh>(Sophie)
<là thiếu niên đồ đen kia>(Hino)
Hino ở phía sau khẩn trương nói, nàng đã gặp cậu hai lần, một lần là ở quán Bar, một lần ở trung tâm thương mại. Nàng và Fasha nghi ngờ cậu là một kẻ thuộc Hồn Điện.
<chúng tôi nghi ngờ cậu ta thuộc Hồn Điện>(Hino)
<hồn điện? Lại có thể nhởn nhơ như vậy sao?>(Sophie)
Từ tay Sophie nàng hiện ra một khẩu súng bạc có hình thập tử trắng đỏ.
<khoan đã Sophie-sama, chúng ta chỉ là nghi ngờ, với hắn thực lực ngang bằng với Fasha, là một Hầu Tước>(Hino)
<Hầu Tước?>(Sophie)
Hầu tước sao? Cũng có thể coi là cao nhưng không may? Nàng là cấp độ Vương Giả. Nàng có thể coi là một hạt giống trẻ tuổi nhưng năng lực to lớn.
<không Hino, hắn ta không phải Hầu Tước>(Fasha)
Cả Hino lần Sophie nhìn Fasha đang vuốt nhẹ mai tóc vàng của mình.
<không chắc....nhưng hắn có lẽ là kẻ có cấp độ đứng đầu Nhân Loại Lực, là một Đế Vương>(Fasha)
<Đế....Đế Vương>
Cả hai run rẩy
<nhưng cũng chỉ là phán đoán>(Fasha)
Sophie thở nhẹ, tưởng rằng là Đế Vương thật chứ? Sophie nàng ánh mắt nhìn Yami đầy cẩn thận mà tiến tới kéo Kyori lại.
<Sophie! Ngươi làm gì vậy? Tên nhóc này là cứng đầu>(Kyori)
<thôi đi Kyori! Ngươi đang làm phiền mọi người>(Sophie)
Nàng là đang muốn thám thính kẻ này, tuy Fasha nói là nghi ngờ Hồn Điện nhưng chỉ là nghi ngờ, với nên phòng ngừa hắn là Đế Vương thật.
<xin lỗi cậu, tính Kyori trử con, mong cậu không chấp>(Sophie)
<nếu vậy thì các ngươi mau đi? Xin lỗi mà không hành động sao?>(Yami)
<ngươi!>(Kyori)
Kyori tiến tới, muốn nắm lấy vai Yami mà vật cậu xuống đất nhưng khi tay nàng chưa kịp chạm tới vai Yami đã bị tay Yami nắm lại, cậu từ từ quay mặt lại. Sophie thẫn thờ.....đây là.....là ngươi!
<Kyori! Tránh ra!>(Sophie)
Sophie hét lớn, có vẻ nàng rất giận giữ nhưng nàng lại là đang mừng thầm vì đã gặp được Yami mà không phải trong khuôn viên gia tộc Wisventon. Măt nàng đỏ lên, nhưng đang cúi xuống
Otogami thấy người kia hình như đang tức giận, liền đứng dậy
<xin lỗi cô, ta là giáo sư của hắn, tính tình hắn đã luôn như vậy, ngươi đừng nên quan tâm>(Otogami)
Vừa cảm nhận được sự tức giận của Sophie và đã có lời nói của giáo sư Otogami, Kyori cũng rút tay về
<coi như nhóc ngươi may mắn>(Kyori)
Kyori một thân rút về nơi Sophie đang đứng nhưng vài giây sau, nàng mới nhận ra mắt Sophie đã đỏ lên, bước chân Sophie tiến lên, tới gần Yami, ánh mắt Yami hiện tại không khác gì kẻ máu lạnh.
<ngươi thực sự không nhớ ta?>(Sophie)
<ngươi? Ta còn chưa có gặp ngươi qua>(Yami)
Ari đã cảm thấy coa điều gì không ổn, vội buông dĩa cùng dao, lau nhẹ miệng rồi nhìn Sophie. Có điều đó khác thường ở nữ nhân này.....đang khóc.
Lòng nàng thực sự đau đớn vô cùng, chẳng lẽ hắn đã thực sự vứt bỏ nàng? Nàng chính ra là nữ nhân của hắn kia mà? Dù hắn là cháu nàng và nàng là cô nhưng hắn cũng đã mang đi cái ngàn vàng của nàng.
<vậy để ta....làm ngươi nhớ lại>(Sophie)
Hai tay vươn lấy cổ áo Yami, kéo môi mình lại. Chỉ trong giây lát, Otogami, Ari, Kyori, Fasha, Hino cùng mọi người trong phòng đều sững người rồi kêu lên những tiếng bất ngờ, ngoại trừ Ari mặt đầy sát khí nhìn Sophie, người này thật vô duyên.
Cả hai cuốn lưỡi với nhau, hương vị này thật độc đáo. Miệng Sophie quả thực có một mùi hương ngọt nhẹ, quyến luyến. Sau vài giây, Sophie nhấc môi ra, để đứt một tia bạc óng ánh.

Ari bên cạnh, kéo Yami lại phía mình
<ngươi là ai?>(Ari)
<tiểu thư Ari phải không? Ta là nữ nhân của hắn>(Sophie)
<ai nói chứ?>(Yami)
Yami bẻ cổ, đứng dậy, muốn tiến ra ngoài, khuôn mặt vô cảm xúc.
<ta còn không biết ngươi là ai? Với ta cũng không quan tâm ngươi là ai>(Yami)
<ngươi không nhận ta!?>(Sophie)
Sophie rơi nước mắt, hét lên
<ngươi đừng ngu? Ta đâu có quen biết ngươi mà nhận sao?>(Yami)
<ngươi....không ngờ ngươi dám vứt bỏ ta! Ta....ta đã dâng cho ngươi cái trinh tiết của mình rồi kia mà!>(Sophie)
Sophie khóc, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Yami
<hả?>(Yami)
Yami một chút biến sắc cũng không có, lạnh nhạt nhìn. Chính xác khoảng trống kí ức của thể xác này đã bị khuyết thiếu vài chỗ, có lẽ đó là lí do mà Yami không nhớ được.
Sophie nhìn Yami, chẳng lẽ hắn đã mất trí nhớ, khuôn mặt kia nghĩa là hắn không nhớ.....để Yami mãi thuộc về mình, Sophie đặt tay lên bụng mình
<được! Ngươi không nhận ta nhưng con ngươi chẳng lẽ ngươi không nhận?>(Sophie)
Tất cả lại được một phen nữa làm ngu người. Nữ nhân? Con? Chẳng lẽ.....
<chẳng lẽ học trò này của ngươi đã biết biến người khác thành nữ nhân của mình rồi sao? Otogami>(Rinno)
Rinno một bên thầm cười, không ngờ cậu nhóc này lại có tài lớn đến vậy. Đã thế còn nhà lớn, nhà bé. Coi chừng cô gái đang khóc kia là nhà lớn còn Ari bên cạnh cuậ là nhà bé rồi.
Yami nhàn nhạt cười, có thai? Không gì có thể qua mắt được cậu, trong người cô nàng không có chút gì gọi là đã mang bầu sớm hay muộn, mang bầu môt tháng còn không có.
Ari đứng cạnh Yami cũng nhàn nhạt nhìn Sophie
<Yami, ta không biết ngươi cũng cái tài ăn chơi đấy>(Ari)
<hừm? Ta còn chưa quen cô ta>(Yami)
<nếu không thì làm sau nàng ta biết ngươi? Nếu thật thì ngươi hay, làm cho người của Thập Tự Đoàn mang thai của mình, làm cha đi là vừa>(Ari)
Ari nhàn nhạt cười, trào phúng nhìn Yami
<ta xin kiếu, đối với ta nữ nhân không trọng yếu>(Yami)
Nữ nhân không bao giờ có thể mang thai của Yami cho dù cậu có quan hệ đi nữa. Yami từ lâu đã không còn là nhân loại, thân thể cậu là tập hợp từ hàng trăm, hàng tỉ loại gen của các đời, các kiếp do các người mẹ khác nhau sinh ra. Hầu hết mẹ của Yami đều là những kẻ có thân thế và năng lực cực kì kinh người. Cho dù nó không liên quan đến sức mạnh trong Yami nhưng gen đã trộn lẫn, cho dù có quan hệ trăm lần cũng chẳng có thể có mảy may sinh con. Cùng với Yami là kẻ máu lạnh ngàn đời, nữ nhân chỉ có thích cậu, cậu hoàn toàn không có nhân tính, đã hoàn toàn mất đi cảm giác qua những trận chiến khốc liệt, đó là vì sao tất cả gọi cậu là Ám Vương Đại Đế, hay Yami No Ousama. Đã là bóng tối, sẽ luôn chỉ là bóng tối, đế vương kiêu ngạo, luôn chỉ lấy kiêu ngạo làm thứ thể hiện.
<ngươi thật kiêu ngạo>(Ari)
<ta đã nói? Ta có đủ tư cách để kiêu ngạo, các ngươi tuyệt nhiên không có>(Yami)
Yami quay lại Sophie vẫn còn đang khóc.
<ngươi tên gì?>(Yami)
<So....Sophie>(Sophie)
<vậy Sophie, nếu ta nói không chấp nhận ngươi cùng cái thai của ngươi thì ngươi tính làm gì?>(Yami)
Chưa từng bị uy hiếp, nay uy hiếp lại? Nực cười!
<được.....ngươi đã tuyệt tình như vậy....>(Sophie)
Sophie nâng tay cầm khẩu súng lên, chĩa họng súng về phía thái dương mình.
<ta và con dù có chết cũng sẽ nguyền rủa ngươi!>(Sophie)
<Sophie! Đừng làm bậy!>(Kyori)
Hàng loạt những âm thanh nhốn nháo vang lên.
<đây là Thập Tự Đoàn, các vị khách hôm nay hãy rời khỏi phòng, tiền sẽ được Thập Tự Đoàn hoàn trả lại>(?)
Một người cảm thấy không ổn, liền đuổi hết thực khách. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đã đổ xô đi ra ngoài, Thập Tự Đoàn? Ai mà còn không biết họ cường hãn đến cỡ nào? Ở lại chỉ có chết. Còn cả bàn của Ôtgami cũng là muốn nhưng không dám đứng lại. Không ngờ Yami kia lại tuyệt tình đến vậy, người ta cùng con đến mà không nhận, nữ nhân kia phải lựa chọn tự sát mà sắc mắt còn không chuyển dạng. Thế này là máu lạnh?
Ari bên cạnh không khỏi nóng người, nhìn Yami nhẹ nói
<ngươi nên nhận vợ nhận con đi, bằng không nàng ta sẽ chết đấy>(Ari)
<sao ta phải nhận?>(Yami)
Yami nhếch mép, hướng về phía Sophie
<sao? Ngươi nổ súng đi?>(Yami)
Yami trào phúng, thách thức Sophie.
<hay để ta kết liễu giúp?>(Yami)
<được.....ta cho ngươi mãn nguyện>(Sophie)
Sophie hét lên, ngón tay đã bóp nữa cò súng thì bỗng dưng tay nàng xuất hiện một cỗ đau đớn, áp lực đã đẩy tay nàng cùng cây súng văng đi, trên không trung, viên đạn bạc bắn ra, cắt đi vài sợi tóc của Sophie. Dĩ nhiên không phải Yami? Cậu đâu phải kẻ quan tâm? Mà là một kẻ khác. Một thiếu niên? Không hẳn là một thiếu niên, hắn trông có vẻ như hai ba hai tư tuổi, thần sắc cao quý, mặc trên người bộ đồ trắng vest đầy lịch lãm.
<đội...trưởng....>(Sophie)
<Sophie, ngươi không chấp nhận lời cầu hôn của ta vì đã có người nhưng hiện tại ngươi thấy rồi đấy? Hắn không phải là con người rồi>(Toura)
Ánh mắt Toura hiện ra sát khí, nữ nhân cùng con đến nhận mà còn không nhận, ép Sophie phải chọn bước đường tự sát.
Yami quay lại Toura, nhàn nhạt cười
<ngươi thích cô ta?>(Yami)
<đúng>(Toura)
Hắn phải đè đi cái phẫn nộ, nghe những lời Yami nói
<vậy coi như ta để cô ta cho ngươi, cô ta hoàn toàn không có thai đâu>(Yami)
<không có.....>(Toura)
Kẻ này hoàn toàn là súc vật rồi! Nói mà còn không biết ngượng miệng, cho dù không có thai thì sao chứ? Người ta dù gì cũng là nữ nhân của ngươi?
<Yami, ngươi có cảm thấy ngươi quá đáng không?>(Ari)
Ari nói, nàng hoàn toàn tin tưởng Yami không quen biết người kia nhưng phải làm sao thì nàng ta mới lấy đứa con không có thật ra doạ chứ?
<ta lại muốn xem, mấy kẻ này làm gì được?>(Yami)
Yami quay lại Toura, nhàn nhạt cười
<với ta cùng cô ta đâu quen biết?>(Yami)
<không phải con người!>(Toura)
Toura phi lên, phẫn nộ tung ra một đấm đầy năng lượng về phía Yami.
Sophie không biết Yami mạnh tới mức nào, muốn lên tiếng nhưng khi nghĩ về những điều Yami nói, nàng đã không lên tiếng, nhìn nắm đấm từng lúc tung về phía Yami.
Tưởng rằng Yami sẽ bị một đấm đó đánh tan người nhưng không? Thời khắc nắm đấm của Toura bị một cánh tay Yami giữ lấy làm mọi người chao đảo.
<cái gì!>(Toura)
Oanh!
Tiếng va chạm vang lên, hông Toura bị Yami tung đòn, lập tức người hắn văng đi, va mình đổ nát mấy bộ bàn ghế rồi đập mình vào tường, ộc ra một ngụm máu.
Tiêos theo, Yami vẫn đứng đó, khắc ấn màu tím dần hình thành trên tay tái tạo thành một viên năng lượng đen đặc to bằng viên bị, rơi xuống sàn nhà. Lập tức, nơi Toura đang đứng bị một vụ nổ khủng khiếp thổi tan nát, cả nửa sàn nhà ngoại trừ tường vách thì đều bị đục sâu xuống lòng đất. Tân Tinh Ám Dạ là chính là cái thứ trông giống viên bị đó, Yami là không muốn gây động cho lũ người bên ngoài nên chỉ sử dụng cực yếu. Nhưng đâu biết cực yếu của cậu là quái vật với nhân loại.
Sophie ngồi một bên không khỏi biến sắc. Cái năng lực này....
Quay về Toura, hắn đứng phía dưới hố sâu, trên tay vẫn còn chút tàn ảnh của chiếc khiên năng lượng hắn dùng. Nhưng không ngờ năng lực Yami cuồng bạo đến vậy, tay hắn hiện giờ rỉ máu không thôi.
Yami biến mất, để lại tàn ảnh đen phía sau, Toura cảm thấy sau lưng mình có một luồng ớn lạnh, hắn muốn tránh nhưng không thể tránh, cả lưng hắn va chạm với một lực lượng kinh dị khiến hắn lại bay về phía trước, mặt mũi đầy vết thương, quần áo bẫn thỉu rách rưới.
Hắn bò dậy, kinh hãi nhìn Yami đang nhìn hắn. Đôi mắt cuồng bạo bóng tối như khoan thủng tâm hồn hắn.
<cũng chỉ được thế này>(Yami)
Yami lắc nhẹ đầu, nhàn nhạt nhìn Toura
<chết!>(Yami)
Cơ thể Toura biến thành những hạt huyết châu, tan biến vào trong hư không, như hắn chưa hề tồn tại, chưa hề có mặt ở đây ngay từ đầu, ngay cả những hạt huyết châu ban nãy cũng không còn dấu vết. Hắn không kịp gào thét, hắn không thể tưởng tượng một lời của Yami lại có thể giết hắn. Cái chết không toàn thây xác.
Toura chết? Đội trưởng của tổ đội bậc cao trong Thập Tự Đoàn bị hạ gục chỉ với vài phút giao đấu?
<có lẽ các ngươi chưa biết?>(Yami)
Yami bước tới , nhàn nhạt nói
<kẻ nào đụng tới ta? Chỉ có cái chết là phần thưởng to lớn>(Yami)
Ánh mắt Yami đầy lạnh giá, đầy cuồng bạo
<kể cả các ngươi đấy>(Yami)
Sophie hiện tại đang có quá nhiều điều khiến nàng phải suy ngẫm. Như Yami kia đã hoàn toàn lột xác, như năng lực giết người không chớp mắt.
<còn ngươi nữa Sophie, đừng bao giờ lấy cái chết doạ ta? Nếu ngươi muốn chết cứ việc nói một câu>(Yami)
Sophie ngẩng mặt, ánh mắt nàng thật đỏ, liệu nàng có buông Yami mà chịu đựng sự mất mát? Rất tiếc, nàng không chọn điều đó.
<*****, ta.....>(Sophie)
<đừng gọi ta bằng cái đó, ta tên Higa Yami>(Yami)
<Yami.....>(Sophie)
Sophie đứng dậy, quệt đi nước mắt.
<Yami! Ta yêu ngươi>(Sophie)
<nực cười!>(Yami)
Yami cùng Ari quay lưng đi thẳng, riêng Yami đi ngang qua Fasha và Hino, khuôn mặt không có chút biểu cảm gì đặc biệt.
<đợi đã!>(Hino)
Hino kéo tay áo Yami lại
<có việc?>(Yami)
<Hồng Viêm Chi Lam là do ngươi cầm sao? Đế Vương>(Hino)
<cái này....thì ta không nói được>(Yami)
<ngươi!>(Hino)
Yami nhàn nhạt cười. Nhưng cậu có lẽ cũng nhận ra, ánh mắt của Fasha tới mình đã có một chút sùng bái nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương